Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử
Chương 26: C26: Phải Hảo Khi Dễ Ngươi.




Ô Ân ôm Liễu Tích Âm một đường về tới phòng ngủ chính mình.


Thị nữ, đầy tớ trong vương cung sôi nổi ghé mắt tò mò xem là ai chiếm được sự cưng chiều của Nhị Hoàng tử như vậy.

Liễu Tích Âm như bé ngoan nằm trong lòng của nàng, cái ôm ấm áp này giống như làm cho nàng thấy trong lòng mơ màng hồ đồ sau khi tỉnh lại thì lại thấp thỏm sợ hãi.

Khi ở Kỳ vương phủ, đầu óc hỗn độn dần dần cũng trở nên rõ ràng, nhưng lại vẫn không biết mình là ai, hiện tại ở nơi nào.

Hơn nữa, nàng ở chung một chỗ với nhóm người vũ cơ này tựa hồ như tồn tại địch ý rất lớn đối với nàng.

Nàng không biết các nàng vì cái gì mà cố ý trêu cợt nàng, đói bụng cùng với nửa đêm tỉnh giấc thật là một cảm giác không dễ chịu gì, nhưng nàng chỉ có một mình cũng không thể nào đối phó được với nhiều người như vậy, nàng liền nghĩ đến ý định chạy trốn, lại không biết chính mình nên trốn đi nơi nào, đi ra ngoài có thể hay không lại phải ăn cỏ với rễ cây.

May mà không có bao lâu, có nhiều người mang các nàng lên xe ngựa, lại có người trông giữ, nàng lại không bị người khác khi dễ. Chỉ là tên nam tử dẫn đầu kia ánh mắt của hắn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Đường đi rất dài rất dài, nàng thường lén mở cửa sổ xe ngựa lên, nhìn phong cảnh bên ngoài từ nơi cỏ cây tươi tốt biến thành nơi bụi cây thấp bé, thành trấn phồn hoa biến thành sa mạc hoang vắng, nàng tuy rằng không biết mình đang ở nơi nào, nhưng lại cảm giác được chính mình phải xa rời cố hương tựa hồ càng ngày càng xa, nghĩ đến đây liền rơi nước mắt. Các cô nương trên xe đều là người xa xứ, thấy nàng rơi lệ, những người khác cũng không kiềm lòng được liền nức nở khóc lên.

Sau lại, rốt cục cũng tới nơi, nơi này ngôn ngữ nói chuyện nàng chỉ có thể nghe hiểu được mấy từ, kiến trúc phòng ốc đều làm cho người ta cảm thấy hết sức xa lạ, chưa cho nàng có thời gian tự hỏi. Có người xông vào, nàng cúi đầu không muốn ai chú ý đến mình, nàng mơ hồ cảm thấy nếu ở nơi này mà để người khác để ý tới nàng, nhất định sẽ có sự tình bất hảo phát sinh.

Cảm giác được người nọ thẳng tiến tới hướng của nàng, bóng dáng của người nọ bao phủ lên người nàng, nàng cơ hồ sợ hãi phát run.

Cằm bị người nắm lấy, lực đạo lại rất nhẹ, nàng giấu mặt mình trong bóng râm của người đó lại bị nâng lên. Ánh mắt này...Cảm giác rất quen thuộc, người này cùng nàng nhận biết nhau sao?

Sợ hãi dần dần tan biến đi.

Ánh mắt người này nói cho nàng biết, nàng ấy sẽ không làm thương tổn đến nàng.

Tùy ý để người nọ ôm lấy chính mình, cái ôm mềm mại ấp ấm này, tựa hồ như nàng đã mong chờ rất lâu...


Ô Ân đem Liễu Tích Âm đi đến bên giường, đặt nàng ở trên giường rồi ngồi một bên nhìn nàng. Cảm thấy chính mình là một "nam tử" như thế nào đem người ta ôm đến đây, tựa hồ có chút mạo phạm, di chuyển cái mông ra xa một chút.

Có vô số vấn đề muốn hỏi nàng, nhưng ngại chính mình đang ẩn giấu thân phận rồi lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào.

Nhìn vẻ mặt Liễu Tích Âm cũng mệt mỏi, liền an bài cho thị nữ hầu hạ Liễu Tích Âm tắm rửa nghỉ ngơi.

Trong thư phòng, gọi tới bọn thuộc hạ cùng Ha Nhĩ Đôn trở về, cơn tức chưa tiêu tan, chất vấn hỏi:

"Cho các ngươi bảo vệ tốt nàng, như thế nào đến Tây Hạ lại bộ dáng như thế này!?"

Thuộc hạ giải thích: "Nhị Hoàng tử, chúng ta trên đường luôn nhìn chằm chằm các cô nương, không dám thả lỏng dù chỉ trong chốc lát, Ha Nhĩ Đôn vẫn chưa làm gì đối với vị cô nương này, từ khi Kỳ vương phủ đi ra cô nương này chính là bộ dáng như thế."

Xem ra hỏi từ mấy người này cũng không tra ra cái gì, Ô Ân phất tay để bọn họ lui xuống phía dưới.

Từ trong thư phòng đi ra, đi tới đứng bên ngoài cửa phòng Liễu Tích Âm, Ô Ân không muốn người canh cửa mở cửa.

Mau ba năm, ngày ngày đêm đêm, nàng nhìn người khác khiêu vũ lại nhớ đến Liễu Tích Âm, nàng nhìn người khác đánh đàn lại nhớ đến nàng, thậm chí thấy váy áo màu trắng đều lại nhớ đến thân ảnh xinh đẹp kia.

Hiện nay, người nàng mong nhớ ngày ngày đêm đêm đang ở ngay trước mắt, nàng cũng không dám nói với nàng ấy, đã lâu không gặp...

Cứ như vậy, Ô Ân đứng bên ngoài phòng ước chừng hai canh giờ, mới trở về nghỉ ngơi. Một đêm trằn trọc, nàng mơ mơ màng màng ngủ, ngày thứ hai trời vừa sáng, Ô Ân liền đứng lên chạy đến phòng Liễu Tích Âm.

Hỏi thị nữ đứng ở bên ngoài:

"Cô nương bên trong tỉnh chưa?"

"Hồi bẩm Nhị Hoàng tử, cô nương đã tỉnh, hiện đang dùng bữa sáng." Không hề do dự, mở cửa hướng đến bên trong. Liễu Tích Âm đang ăn từng ngụm cháo, ăn thực sự chăm chú.

Nhìn qua như là đang rất đói, Ô Ân nhìn, cảm giác lòng ngực mình đau đến lên men.


Ngồi đối diện với Liễu Tích Âm, Ô Ân dùng nội lực đè nặng tiếng nói, tận lực đem âm thanh trở nên trầm thấp, ôn nhu nói:

"Còn muốn ăn một chút cái khác không? Để ta phân phó người mang đến cho ngươi ăn!"

Liễu Tích Âm buông cái thìa, nhìn nàng, nhưng không có phản ứng gì, trái lại vẻ mặt nghi hoặc.

Ô Ân giờ mới biết chính mình đang nói bằng ngôn ngữ Tây Hạ, nàng vỗ ót.

Đứng dậy phân phó:

"Tìm mấy người thị nữ biết tiếng Hán đến hầu hạ nàng, đem một phần bánh ngọt giống bình thường mang cho ta đưa đến đây."

"Vâng." Thị nữ hành lễ cáo lui.

Hồng Oanh bị nàng an trí ở chỗ khác, lần trước do nàng kích động không cẩn thận gọi tên Hồng Oanh, nếu Liễu Tích Âm cùng Hồng Oanh gặp lại, khó có đảm bảo sẽ không ai hoài nghi cái gì.

Ngồi trở lại trước mặt Liễu Tích Âm, nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, có vô số điều muốn hỏi nàng, rồi lại ngại với thân phận nên không thể hỏi. Trầm mặt chốc lát, Ô Ân dùng tiếng Hán hỏi:

"Ta để các nàng làm cho ngươi chút bánh ngọt, đợi lát nữa mang tới đây, nếu như ngươi muốn ăn cái khác, trực tiếp nói với thị nữ, các nàng sẽ làm cho ngươi ăn."

Liễu Tích Âm gật đầu.

"Cám ơn."

Nói xong liền cúi đầu nhìn mặt bàn, đột nhiên có người đối tốt với nàng như vậy, nàng có chút không biết phải ứng đối như thế nào.

Cảm thấy Liễu Tích Âm có hành vi cổ quái, Ô Ân lại hỏi:

"Cô nương, nên xưng hô như thế nào?" Cảm thấy chính mình biết rõ rồi còn hỏi, không phải Diệp Liễu Nhi thì chính là Tiên Nghê Thường đi? Ô Ân đoán vậy.


Liễu Tích Âm nghe vậy, nỗ lực hồi tưởng lại một chút, sau đó quay qua Ô Ân lắc đầu.

Nhìn Liễu Tích Âm mở to mắt vô tội.

"Ngươi không biết chính mình là ai!" Ô Ân ngạc nhiên nói.

Liễu Tích Âm gật gật đầu.

Ô Ân nhíu mày hoài nghi nhìn nàng, nhớ tới kiếp trước, Liễu Tích Âm giả dạng mất trí trà trộn vào vương cung Tây Hạ , là thật vẫn đang giả trang?

Muốn hay không thăm dò một chút? Cũng không làm lộ ra thân phận chính mình.

Ô Ân tiếng nói thanh thanh, nói:

"Ngươi trước đây đáp ứng rằng sẽ gả cho ta, không thể đổi ý nga. Chờ qua vài ngày, tìm một ngày hoàng đạo chúng ta liền thành hôn đi!"

Quả nhiên, đối diện chính Liễu Tích Âm đang vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn nàng.

Hừ hừ quả nhiên là đang giả trang, Ô Ân trong lòng phúc hắc cười.

"Như thế nào, ngươi muốn đổi ý sao?" Bày ra một vẻ mặt đau thương.

Cái này xem ngươi như thế nào mà ứng đối đây.

"Hảo!"

Không khí vắng vẻ chỉ trong chốc lát.

"Ngươi nói cái gì?" Ô Ân kinh ngạc nói.

"Ta không có muốn đổi ý!" Liễu Tích Âm chăm chú nói.

"Ta chỉ là có rất nhiều chuyện không nhớ gì cả." Nói xong có chút mất mát.


Ô Ân trong lòng không thể tin, cái tình huống gì đây, nàng có chút theo không kịp với loại tiết tấu này, đây là đáp ứng rồi sao? Dở khóc sở cười, Ô Ân cảm thấy Liễu Tích Âm thật sự là xảy ra vấn đề.

Mà thôi, mặc kệ là thật hay giả, trước là tìm đại phu đến đây đã.

Tìm trong vương cung một lão đại phu có kinh nghiệm cao nhất. Xem mạch cho Liễu Tích Âm đến nửa ngày, lại hỏi nhiều vấn đề.

"Mạo phạm." Đại phu xin tha một tiếng, đưa tay lên ấn từng vị trí trên đầu Liễu Tích Âm, bị đụng đến vài vị trí này, Liễu Tích Âm phát ra âm thanh đau nhức.

"Làm sao vậy?" Ô Ân có chút lo lắng.

"Nhị Hoàng tử, chứng bệnh của cô nương này cùng với trước đây có đoạn thời gian bị ngã ngựa thời niên thiếu có chút giống, ký ức ngày xưa bị mất đi, mà máu bầm trong đầu của cô nương này còn chưa tan, cần phải quan sát một thời gian."

"Không thể nào, thật sự là mất trí nhớ sao? Có thể khôi phục không? Có thể ảnh hưởng đến cái khác hay không!?" Thời điểm này Ô Ân luống cuống lên, rất sợ Liễu Tích Âm bị gì.

"Thân thể nhất định có khả năng tự lành, cựu thần sẽ vì vị cô nương này kê khai một ít thuốc lưu thông máu huyết, hóa ứ thông lạc, nhất định sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

"Hành, ngươi đi đi, dùng dược liệu tốt nhất."

"Vâng, cựu thần cáo lui."

Ô Ân lại được bên cạnh Liễu Tích Âm, kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng nắm trong tay, thoải mái nói:

"Ngươi đừng lo lắng, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."

Người này dựa vào gần quá, Liễu Tích Âm có chút không được tự nhiên cúi đầu.

"Ân...Cám ơn ngươi."

Ô Ân sờ sờ cằm chính mình, khắc chế trong lòng một chút tâm tư kỳ quái.

Tích Âm hiện tại nhìn qua thật sự là, phải hảo khi dễ nàng ấy một chút a...Nhìn trời.

Tác giả có lời muốn nói:

Ô Ân: Ta cảm giác sắp không khống chế được mấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương