Ngày hôm nay, Liễu Tích Âm lại uống say, nghiêng tựa ở một bên giường, ngửa đầu không biết nhìn nơi nào, lộ ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, một đôi mắt đầy nước mang theo sương mù men say.

Trước đây nàng hỏi A Thanh vì sao thích uống rượu trái cây, A Thanh nói với nàng, nếu như nhìn nàng khiêu vũ khi uống hơi say, đó là nhân gian tiên cảnh. Khẳng định là A Thanh gạt nàng, hiện tại nàng đã uống say, vì sao trong lòng vẫn chua xót như vậy! Nào có cái gì là nhân gian tiên cảnh!

Ngược lại là những hình ảnh trước đây cứ quay xung quanh nàng.

Diệp Chiêu khi dễ nàng...

Diệp Chiêu trêu chọc nàng...

Diệp Chiêu nói muốn cưới nàng...

Liễu Tích Âm nâng tay xua tản ra những hình ảnh đó, buồn cười, nàng sáu năm nay không gặp Diệp Chiêu, khuôn mặt Diệp Chiêu trong trí nhớ nàng sớm mơ hồ thành một đoạn, nhưng lại thủy chung nhớ rõ câu nói nàng muốn cưới nàng.

Giơ chén rượu lên, đem phần rượu trái cây còn lại trong ly uống cạn một hơi, uống nhanh quá, từ khóe miệng chảy ra dịch rượu theo môi đỏ mộng lan tràn đến cổ ngọc tuyết trắng.

Đầu óc càng phát ra lờ mờ, mơ hồ một mảng trong tầm mắt tự hồ như có một thân ảnh y phục màu xanh đi tới phía nàng.

"A Thanh..."

Nàng thì thào gọi. A Thanh nhìn nàng, trên miệng treo ý cười, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ôn nhu, mũi cao thẳng tắp thoạt nhìn vẫn luôn là thần thái sáng láng, môi khép mở như đang nói... Ta cưới ngươi.

"A Thanh..."

Uống rượu nhiều làm Liễu Tích Âm hoàn toàn say đảo trên giường.

Hạ Châu, Tây Hạ

Mênh mông sa mạc màu vàng, lục lạc làm ta trở lại lúc nhỏ, bên tai vang lên khúc hát ru, a, âm thanh của mẹ chợt gần chợt xa, bên tai vang lại khúc hát ru, âm thanh của mẹ chợt gần chợt xa, a ai a__ __"

Đúng là mùa chim oanh tung cánh, Hạ Châu phủ nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt. Trên ốc đảo mênh mông, trời cùng đất, xa xa lều trướng phối hợp chặt chẽ. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng trên không trung nhàn nhã bay phất phơ, trên thảo nguyên, quân doanh lều lớn một tòa liền một tòa, không đếm được hết thảy những đỉnh trướng màu trắng.

Lúc đầu nhận nuôi kia chỉ là những hài tử, hiện nay đều thành những thiếu niên tinh tráng, hôm nay chính trực là mộc hưu, bọn họ quay quanh lửa trại, ăn thịt dê vừa mới nướng, ca hát trên thảo nguyên.

Hai năm, đưa gì cho Tích Âm cũng không thấy phản hồi, lại chậm chạp không thấy Tích Âm viết thư cho nàng, hơn nữa nàng tại Tây Hạ bận rộn từ sáng đến tối, nghĩ muốn cho Liễu Tích Âm thời gian suy nghĩ thông suốt, tuy có chút khổ sở, cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, ngóng trông có một ngày Tích Âm sẽ hồi âm.


Gần đây nhất, nàng nhận được phong tin thứ hai từ Liễu phủ, kích động mở ra, kết quả chỉ làm người ta thất vọng, không phải của Liễu Tích Âm, cũng không phải của Liễu Thiên Thác, mà là tin của Liễu phu nhân.

Liễu Phu nhân ân cần hỏi thăm vài câu khách khí, liền viết nói, mong muốn Ô Ân có thể trở về khuyên nhủ Tích Âm, về phần khuyên phủ gì thì không nói rõ. Còn nói Tích Âm thật sự thích đồ trang sức nàng đưa, mỗi ngày đều mang theo.

Nghe được lễ vật đưa đi bị Tích Âm mỗi ngày đều mang theo vốn là chuyện rất đáng giá để cao hứng, nhưng ngẫm lại có chút thấy không thích hợp, viết thư đến Sóc Châu cử mật thám đi thăm hỏi.

Nhìn vào tin tức sau khi tìm hiểu, vừa mới uống một ngụm rượu trái cây lại phun ra một bàn. Liễu Tích Âm trong nửa năm này tính tình đại biến, đầu tiên là trước dân chúng mở miệng châm chọc nam tử truy cầu (theo đuổi) nàng, mắng đối phương nghèo kiết hủ lậu, trèo cao, còn tại nhà tùy ý say rượu, bên ngoài hở ra là ra sức mắng nam tử, bất quá nửa năm, danh tiếng tẫn hủy.

Này là không phải thích đồ trang sức nàng đưa, này rõ ràng là cố ý a!

Không tiếc hủy hoại danh tiết chính mình. Ngươi như thế không bỏ xuống được Diệp Chiêu sao? Ô Ân nắm chặt nắm tay có chút trắng bệch.

Thu được tin của Liễu phu nhân, thực sự không yên lòng, cho dù có chút nguy hiểm, cũng quyết định quay về Tống xem xem.

Vì vậy dâng thư cho Tây Hạ vương, nói chính mình muốn đi đất phong xem sản lượng ngựa với bò dê như thế nào.

Khoảng cách từ Hạ Châu tới biên cảnh không xa, nàng tại Hạ Châu phủ ngây người hết hai ngày, đem tất cả chuẩn bị thỏa đáng, lên kế hoạch ngày mốt khởi hành tới Tống cảnh, không ngờ Y Nặc đột nhiên dùng bồ câu đưa tin tới, nói Tây Hạ vương đột nhiên chỉ hôn cho nàng. Kia miệng quạ đen Y Nặc nói trúng rồi, dự định đem Thác Á gả cho nàng làm chính phi.

Bộ lạc Cáp Mặc Tỳ này thực sự là âm hồn không tiêu tan, lúc nàng chưa sinh ra liền muốn kết thân, làm cho mẫu phi nói dối giới tính của nàng, hiện nay lại đem tiểu nhi nữ của bọn họ gả cho nàng.

(TTS: Cái này là duyên ba đời đó Biểu muội phu )

Bất đắc dĩ kế hoạch đi Tống hoàn toàn mắc cạn. Ô Ân chỉ phải chạy về Hưng Khánh phủ từ chối hôn sự này.

Hưng Khánh Phủ, trong vương cung.

Ô Ân gặp Tây Hạ vương tại phòng ngủ đang lúc vừa mới nghỉ trưa, Tứ Vương phi ngồi bên cạnh bóp chân cho hắn.

Tây Hạ vương nhìn nàng một cái, hỏi:

"Cấp cấp bận rộn, là có chuyện gì sao?"

Ô Ân hành lễ xong, trực tiếp mở miệng nói:

"Nhi thần không muốn cưới Thác Á của bộ lạc Cáp Mặc Tỳ, cầu phụ vương thu hồi tứ hôn."


Tây Hạ vương mặt kinh ngạc:

"Đây là vì sao?"

Ô Ân ấp úng nói:

"Nhi thần đã, đã có thích một cô nương!"

Nghe vậy Tây Hạ vương cười ha hả.

"Này có là gì, ngươi đều cưới là được."

"Không, nhi thần chỉ cần Chính phi là vị công nương kia." Ô Ân nói như đinh đóng cột.

Nhìn Ô Ân kiên trì như vậy, Tây Hạ vương khó xử vuốt vuốt chòm râu.

"Hiện tại bộ lạc Cáp Mặc Tỳ là một trong những các bộ lạc cường thịnh nhất của Đại Hạ ta, nếu là hối hôn, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa hoàng thất cùng bộ tộc đó. Như vậy đi, Thác Á cho ngươi làm Trắc phi, vị trí Chính phi kia cho ngươi giữ lại."

Này là hắn đã nhượng bộ lớn lắm rồi. Thấy Ô Ân còn muốn nói chuyện, Tây Hạ vương có chút tức giận.

"Được rồi! Bản vương chủ ý đã định! Ngưởi trở về đi, nửa tháng sau thành hôn."

Sau khi trở về, Ô Ân hồn bay phách lạc đi về lều lớn của mình, hôn sự này, nàng cự không được.

Ngân Xuyên sớm ở nơi này chờ nàng, nàng vẫn luôn biết Ô Ân không thích cái tiểu cô nương gọi là Thác Á kia, nhìn nàng vẻ mặt thất ý của nàng, chính mình cũng cảm thấy thương cảm.

"Ô Ân ca ca, ta hiểu ngươi khó chịu, năm nay phụ vương cũng muốn đem ta gả ra ngoài, nếu không phải ta sống chết không muốn lập gia đình, sợ rằng..." Ngân Xuyên sờ sờ nước mắt.

Ô Ân ngồi liệt trên chỗ ngồi, xoay người lại.

"Ngươi còn tâm tâm niệm niệm muốn Diệp Chiêu làm Phò mã của ngươi sao?"

"Ân." Ngân Xuyên gật đầu.


"Diệp Chiêu là Tống nhân." Ô Ân nói.

"Năm ngoái Đại Hạ chúng ta cùng Tống nghị hòa nha? Để Tống cùng với Liêu kết thúc chiến sự, ta liền đi cầu phụ vương."

"Diệp Chiêu từ lâu lòng đã có người tương ứng, nàng sẽ không cưới ngươi."

"Ta mặc kệ!" Ngân Xuyên lắc đầu.

"Diệp Chiêu nàng...là nữ tử." Ô Ân bất đắc dĩ nhìn hướng muội muội.

Ngân Xuyên ngây ngẩn người, hai mắt mở to mang theo hai vệt nước mắt, thốt ra:

"Không có khả năng! Ta không tin!"

"Là thật, ca ca lúc nào lừa gạt ngươi!"

Ngân Xuyên thấy dáng vẻ thương tiếc của Ô Ân, biết Ô Ân sẽ không lấy sự tình này nói đùa.

Thấy Ngân Xuyên che miệng khóc chạy ra ngoài, Ô Ân muốn đứng dậy đuổi theo, lại vô lực dựa trở về chỗ ngồi, đau dài không bằng đau ngắn, tổng so với việc chờ mong một người vĩnh viễn không đến được còn tốt hơn.

Buổi tối, Ô Ân một ngụm một ngụm uống rượu, mấy năm nay tửu lượng của nàng tăng trưởng, một vò rượu thấy đáy lại vẫn không có men say. Đem vò rượu không đập vỡ trên mặt đất, âm thanh vỡ vụn trái lại làm khơi dậy cơn tức giận trong lòng, một chân đem cái bàn đá ngã lăn, cái gì trên bàn cũng lăn xuống đất.

"Mẹ!"(Móa, chửi thề..)

Nàng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng gần bảy năm, lại vẫn là ngay cái hôn sự của chính mình đều không được làm chủ.

Nàng hít hít mũi, đột nhiên có chút ủy khuất, hai năm, Tích Âm cũng không từng viết cho nàng một phong thư. Tuy chỉ là câu nói đùa, Diệp Chiêu tốt xấu là chính miệng nói ra muốn cưới nàng, mà chính mình đâu. Lừa mình dối người đợi hai năm, vẫn là chỉ nhận định Diệp Chiêu thôi sao? Ha ha...

Cưới thì cưới, dù sao cũng không ai lưu ý nàng. Mấy năm nay nàng làm tất cả chuyện này có ý nghĩa gì?

Lại mở một vò rượu trực tiếp đưa lên miệng uống.

Nửa tháng sau.

Ô Ân mặc hỷ phục, đưa cái mặt than đi xong hết toàn bộ quá trình, tất cả trình tự tập tục đã được giản lược, phụ mẫu Thác Á cùng Tây Hạ vương Tứ Vương phi dự họp, uống vài chén rượu nói vài câu chúc phúc liền xem như hoàn thành.

Cưới trắc phi vốn dĩ cũng không cần cử hành nghi thức gì, lúc này nhìn lại trên mặt mũi bộ lạc Cáp Mặc Tỳ, hơn nữa nói hảo Chính phi biến thành Trắc phi, Thác Á ngược lại không có ý kiến gì, chỉ cần có thể gả cho người nàng muốn gả nàng liền thỏa mãn, dù sao Ô Ân cũng không có Chính phi. Thủ lĩnh bộ lạc Cáp Mặc Tỳ có chút bất mãn, chỉ là không dám nói cái gì.

Sau khi nghi thức kết thúc, Ô Ân bỏ lại tân nương đang đợi nàng bên trong lều lớn, cưỡi Truy Phong chạy như điên trên thảo nguyên, để gió thổi tới trước mặt làm nàng thanh tỉnh chốc lát. Cưỡi ngựa mệt mỏi, tùy ý tìm một bãi cỏ ngồi xuống, xoay mở túi rượu đem theo bên mình nốc một ngụm.


Trong nửa tháng này, Ô Ân mỗi ngày ở bên trong lều đều mơ mơ màng màng. Y Nặc biết được trở về khuyên vài lần, Ô Ân không hề phản ứng. Giận không nghĩ tranh cải liền trực tiếp đưa tay đánh cho nàng tỉnh, lại không nghĩa tới Ô Ân ngã trái ngã phải thấy chiêu hủy chiêu, quyền cước lưu loát, hoàn toàn không làm gì được nàng, bỏ lại một câu "Đừng để bị phát hiện thân phận" liền không xen vào nữa.

Bầu trời đêm trên thảo nguyên là loại bất đồng với cảnh đẹp ban ngày, màu xanh lá cây của thảo nguyên bị đêm tối nhuộm lấy theo gió đêm thổi hình thành từng trận gợn sóng, trong yên tĩnh có thể nghe tiếng bò dê kêu. Rượu vào bụng, có chút nóng, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng hút vào khoan mũi, phạm vi trống trải làm Ô Ân nhìn ánh trăng đến ủ dột tâm tình thư hoãn chút.

Không biết vì sao lại nhớ đến Triệu Ngọc Cẩn, hóa ra bị ép cưới một người mình không thích là cảm giác như vậy. Nhớ tới Diệp Chiêu kia diện mạo hiên ngang oai hùng, lại nằm dưới Triệu Ngọc Cẩn thân thể yếu đuối. Nằm trên thảo nguyên Ô Ân phá lên cười ha ha.

Đợi cười được rồi, liền yên lặng nhìn bầu trời đầy sao.

Thẳng đến khi một đội nhân mã từ xa đi đến, đi ngang qua thấy Nhị Hoàng tử nằm ở trên cỏ, liền đi đến hành lễ.

"Tham kiến Nhị Hoàng tử."

Bị quấy rối, Ô Ân không cút kiên nhẫn nhìn qua, là thân tín Y Nặc, Thiếp Mộc Tư.

"Ngươi không phải ở biên cảnh sao, như thế nào lại trở về?" Ô Ân thuận miệng hỏi.

"Liêu quân đại bại, chiến tranh kết thúc. Thuộc hạ ra roi thúc ngựa trở về báo cho Y Nặc vương tử." Thiếp Mộc Tư cung kính đáp.

"Chuyện khi nào?" Ô Ân ngồi dậy, mặt hướng Thiếp Mộc Tư hỏi.

"Liền ba ngày trước, biên cảnh truyền đến tin tức, Gia Luật Đạt Đan bị Diệp Chiêu giết chết, Thái tử Liêu quốc Gia Luật Hồng bị bắt, biên quan mười tám châu cuối cùng cũng bị quân Diệp gia thu phục."

Trầm mặc một hồi, Ô Ân nói:

"Biết rồi, ngươi đi nói cho Y Nặc đi."

"Vâng."

Theo thói quen tính bắt lấy túi rượu uống một ngụm, vừa giơ lên tới mép miệng thì dừng lại, đem túi rượu ném ra ngoài.

Nàng không thể chán chường xuống như vậy được, vô luận trong lòng Tích Âm có nàng hay không.

Tất cả, liền muốn bắt đầu...

Tác giả có lời muốn nói:

Ô Ân: Một người ta uống rượu say

Biểu muội: Say đem giai nhân thành đôi đối

Tác giả quân: Ngày hôm nay ăn sinh nhật, văn chương xong xuôi trước có thể thu được một bài tiểu trường bình, nguyện vọng có thể thực hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương