46
Trong ngục tử, âm u đến cực điểm.
Đó là sự lạnh lẽo của tuyệt vọng và cái chết, rét thấu xương, không thể xua tan.
Ở nơi sâu nhất của ngục tử, ta gặp Bùi Cảnh Thành.
"Hai mươi sáu canh giờ và ba khắc rưỡi," qua song sắt, hắn than phiền với ta, "Thời gian ta đợi nàng, nhiều hơn thời gian nàng đợi ta rất nhiều."
Ta không nói gì, tháo xích, đẩy cửa ngục.
Trên đất trải đầy cỏ khô, hắn ngồi xếp bằng trên cỏ, áo trắng như xưa.
Ta quỳ ngồi trước hắn, đưa tay buộc lại áo choàng lông hồ cho hắn: "Chàng chỉ biết chăm sóc ta, sao lại không biết áo choàng của mình bị lệch, thế này sao giữ ấm được, giờ là mùa đông, chàng bị bệnh hàn, chịu không nổi lạnh..."
"Thật ra ta đã biết nàng đến, ngay khi nàng bước vào ngục."
Hắn cười nói: "Ta ngửi thấy mùi hương trên người nàng, biết nàng đến, cố tình làm lệch áo choàng, ta chỉ thích nhìn nàng lo lắng cho ta, khi nàng lo lắng cho ta, trong mắt nàng chỉ có ta."
"Linh Nhi nói chàng giỏi nhất là giả ngoan, lừa ta thiên vị chàng, quả nhiên là hồ ly tinh."
"Nàng ta ghen tị với ta thôi, dù nàng ta có giả ngoan, nàng vẫn sẽ thiên vị ta, từ rất lâu trước đây, trong mắt nàng đã có ta rồi, ta biết, vì khi đó, trong lòng ta toàn là nàng...!Ta không thấy bạch lăng, chắc là thuốc độc rồi, lấy ra đi."
Hắn nói lan man, đột nhiên chuyển chủ đề.
Ta sững sờ một chút.

Hắn vẫn cười, đưa tay ra: "Ni Lạc, lấy ra đi."
Ta nắm chặt tay, cánh tay khẽ run.
Thấy ta không động, hắn tự mình ra tay.
"Bùi Cảnh Thành!" Ta nắm chặt cổ tay hắn.
Hắn vẫn cười, từ từ, từ từ rút tay ra.

Lòng bàn tay mở ra, một cái lọ sứ nhỏ tinh xảo.
"Ta đoán đây là độc, là loại dùng để ban c.h.ế.t cho hoàng thái nữ năm đó phải không?" hắn hỏi.

Trái tim ta như giấy, bị vò nát không còn nguyên vẹn.
"Ta là một trong những kẻ ép c.h.ế.t hoàng thái nữ, giờ c.h.ế.t bởi cùng loại độc với nàng, cũng coi như trả mạng cho nàng, từ nay về sau, giữa ta và nàng, không còn hận."
Hắn nhổ nắp chai, cười nhẹ: "Nàng tặng ta một chiếc áo choàng, ta trả lại nàng một giang sơn, ta vì nàng, không cần gì cả...!Ni Lạc, dù không có ta, vẫn còn thiên hạ hồng nhan, nàng phải sống vì họ, dẫn đường cho họ.

Các nàng là nữ tử, luôn phải giúp nữ tử đúng không? Đừng chết, đừng vì ta mà bỏ rơi họ..."
"Chàng biết rồi..." mắt ta đỏ hoe, "Chàng biết quyết định của ta rồi."

"Ta biết," hắn lại cười, nụ cười đẹp chưa từng thấy, "Nhưng Ni Lạc, không thành đâu, nàng phải sống, tình yêu tuy nặng, không nặng bằng tình nghĩa.

Từ cổ chí kim, nghìn năm vạn dặm, họ đã chịu khổ quá lâu, chờ đợi quá lâu.

Sống tiếp, vì họ, vì các nàng, sống tiếp."
Hắn nâng cái lọ, đặt lên môi.
Cười nói, uống cạn.
Lọ sứ rơi trên đống cỏ khô, trống không.
Hắn nằm trên chân ta, ánh mắt dừng lại trên khe hẹp của cửa sổ sắt.
"Ni Lạc," hắn nhẹ nhàng gọi ta, lại khẽ nói, "Ta hơi buồn ngủ, muốn ngủ trước, nàng còn ở đây không? Ở lại với ta đi, không thì ta ngủ không yên...!Ni Lạc, ở đây tối quá, ta lâu rồi không thấy ánh sáng...!Ta nhắm mắt rồi, chắc sẽ ngủ nhanh thôi...!Ni Lạc, Ni Lạc, có phải đang có tuyết rơi không?"
Những bông tuyết vụn từ khe hở bay vào.
Ta cẩn thận vuốt phẳng lớp lông mềm của chiếc áo choàng trên người hắn, từng câu từng chữ đáp lại: "Ta vẫn ở đây, Khanh Khanh, ta vẫn đang bên chàng, hiện tại là ban đêm, không có ánh sáng...!đợi vài canh giờ nữa, mặt trời sẽ mọc...!chàng cứ ngủ đi, ngủ đi..."
Lông hồ ly bạc vướng chút tuyết.
Ta nhặt lên một chút, đặt vào miệng.
"…Đắng quá."
(Kết thúc)
Xoăn: Nhiều khi "kết thúc" chưa hẳn là "kết thúc" đâu ạ.

Đọc tiếp bác ơi ^^.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương