Tướng Quân Sủng Thê
Chương 11: Chưa hết kinh hãi

Thời điểm Tô Nhược U và mọi người trở lại ven bờ dòng suối nhỏ, Tô Nhược Tuyết dẫn theo Tô Nhược Nhị đã chờ sẵn ở đó, nhìn nhị muội nhà mình ngoại trừ y phục hơi rối loạn có chút vết bẩn bên ngoài thì cũng không có gì đáng lo ngại, Tô Nhược U thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên những sát thủ kia ở chỗ nàng (Tô Nhược Tuyết) cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Mà tiểu muội thì rõ ràng chịu kinh hãi quá độ, trong ngực ôm gắt gao một con chó, ngựa trắng bên cạnh bụng bị thương, còn đang chảy máu.

Thấy đại tỷ, Tô Nhược Nhị khóc to, “Đại tỷ, mau cứu con chó này, mau cứu nó!”

Tô Nhược U nhìn tiểu muội tuy có vẻ chật vật, nhưng không có bị thương, liền yên lòng, vội bước lên phía trước chăm sóc, an ủi, “Tiểu muội, muội buông nó ra đã, đừng ôm chặt như vậy, nó sẽ khó chịu, hiện tại nó bị thương, trước hết để cho thị vệ bôi thuốc cầm máu cho nó đã, rồi băng bó một chút, bằng không, nó sẽ mất máu mà chết.”

Tô Nhược Nhị nghe được lời nói của tỷ tỷ, vốn đã tuyệt vọng nay bắt đầu nảy sinh lên một tia hy vọng, vội vàng bỏ nó xuống, chỉ là một cái tay vẫn còn nắm thật chặt chân trước của nó, giống như một tấc cũng không muốn rời.

Tô Nhược U nhìn thấy tiểu muội đã bình tĩnh trở lại, không lo lắng nữa, phân phó thị vệ kiểm kê nhân số.

”Bẩm báo tiểu thư, lần này ra ngoài bọn thuộc hạ có tổng cộng mười người đi cùng, hai người bất hạnh bỏ mình, bốn người bản thân bị trọng thương, bốn người còn lại thì có vài vết thương nhẹ khác nhau trên thân thể, mà đối phương hôm nay ban đầu đến khoảng hơn hai mươi người, chết bảy, bắt sống hai người, nhưng đã uống thuốc độc tự sát, không giữ được người sống, số còn lại đều đã chạy mất, thuộc hạ vô năng, xin đại tiểu thư trách phạt!” Thị vệ trưởng Tô Nhân báo lên.

”Được rồi, ta đã biết, lần này kẻ địch bất ngờ đến khí thế lại hung hăng, nếu không phải mấy vị liều mình cứu giúp, chúng ta không biết sẽ như thế nào, Tô gia ta từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, hôm nay mọi người hộ chủ có công, ta sẽ báo với phụ thân, luận công ban thưởng!

Hiện tại, chúng ta có người bị thương, cũng có người chết, làm phiền mấy vị mang thi thể của các huynh đệ bất hạnh bỏ mình về an táng, mà người của đối phương đã chết rồi cũng phải mang về, giao cho phụ thân tra rõ chân tướng.”

Tô Nhược U không nhanh không chậm an bài.

”Dạ, đại tiểu thư, thuộc hạ đi làm ngay!”

Chờ đoàn người về đến nhà, trời đã tối đen.

Trong nhà Tô Phụ đã nhận được tin tức từ sớm, vội vã từ cửa hàng trong thành chạy về, nhìn ba nữ nhi chật vật, Tô Phụ âm thầm căm hận, nếu đã dám động đến nữ nhi của ông, cũng đừng trách ngày sau ông trở mặt! Cái gì hoàng thất vương tộc, đều phải làm cho một nhà hắn không dễ chịu, ông không ngại để cho hắn thử cảm giác gà chó không yên!

Nghe đại nữ nhi, nhị nữ nhi bình tĩnh kể lại mọi việc, lại nhìn đến khuôn mặt tiểu nữ nhi khóc như hoa lê đái vũ, Tô Phụ đau lòng không thôi, phân phó xuống dưới, thu dọn đồ đạc, sáng mai trở về Tô trạch ở kinh thành, nếu đối phương đã dám động thủ, thì nơi này cũng không thể ở nữa, dù sao Tô trạch an toàn hơn nhiều so với thôn trang vùng ngoại thành này.

Lúc Tô Nhược U trở lại Ngọc Trúc Trai đã là giờ Tuất, trong phòng nhũ nương chứng kiến bộ dạng chật vật của tiểu thư, liền đau lòng không kiềm được nước mắt.

”Đây là do cái người đáng chém ngàn dao nào làm ra, đại tiểu thư của ta, phải chịu khổ rồi, có sợ không? Mau để nhũ nương nhìn một chút.”

”Nhũ nương!”

Tô Nhược U nhào vào trong lòng nhũ nương, nơi này có hơi ấm nàng quen thuộc, là bến bờ an toàn của nàng, Tô Nhược U yên tâm bộc lộ sự sợ hãi.

”Nhũ nương, con rất sợ, nhũ nương, hôm nay con đã giết một người, một người còn đang sống sờ sờ, hắn khiêng con trên vai hắn muốn trói bắt con đi, con lấy cây trâm phụ thân chuẩn bị cho ba tỷ muội chúng con xuống, rồi dùng hết sức đâm vào, nhũ nương, con đã giết người, nhũ nương, con rất sợ...”

Lý thị nhìn tiểu cô nương ở trong lòng bà vẫn đang không ngừng run rẩy, bà đau lòng quá, tại sao tiểu cô nương của bà lại gặp phải chuyện này! Bà vừa rơi lệ, vừa nhẹ nhàng khẽ vuốt ve mái tóc dài xõa trên lưng Tô Nhược U.

”U Nhi, đừng khóc, có nhũ nương đây, có nhũ nương đây mà, nhũ nương vẫn luôn luôn ở cùng con, sẽ không để cho con phải gặp những chyện tương tự nữa...”

Hai người khóc một hồi, thì Thanh Nhạn bước vào, “Lý ma ma, nước nóng chuẩn bị xong rồi, trước hết để cho tiểu thư tắm rửa đã.”

”Ta thật là, chỉ toàn khóc mãi, một điểm dùng được cũng không có, U Nhi, chúng ta không khóc, đi tắm rửa trước.”

Tô Nhược U lúc này yếu ớt vô cùng, ôm nhũ nương không buông tay.

”Được, được, nhũ nương cùng đi, để ta đưa tiểu U Nhi đi tắm rửa.”

Lý thị đồng dạng giống như trước đây dỗ Tô Nhược U.

”Nhũ nương!”

Trong phòng tắm, nhũ nương đang tẩy rửa mái tóc cho Tô Nhược U, cẩn thận mở ra chỗ tóc buộc trên đầu, dùng xà phòng tỉ mỉ gội sạch, nhìn sau lưng tiểu thư, thấy một mảng lớn tím xanh trên phần bụng, cánh tay cùng trên đùi cũng có vết thương, Lý thị hốc mắt không nén nổi lại đỏ lên, nhưng sợ làm cho Tô Nhược U cũng khóc theo, không dám phát ra tiếng động nào, chịu đựng sự đau lòng, yên lặng lau nước mắt.

Tô Nhược U như thế nào lại không cảm nhận được, “Nhũ nương, mấy vết thương này nhìn thì dọa người, nhưng kỳ thật không có gì hết, người không cần phải thương tâm, con không sao.”

”U Nhi, nhũ nương biết rõ con không có việc gì, chỉ là nhũ nương nhịn không được, tiểu U Nhi của ta thật đáng thương...”

Bởi vì ban ngày chịu chấn động quá lớn, đến tối Tô Nhược U sợ hãi ở một mình, muốn nhũ nương lưu lại cùng nàng, nhũ nương nhìn tiểu cô nương đáng thương của bà, tất nhiên là đáp ứng.

Nửa đêm, Tô Nhược U liên tục gặp ác mộng, bừng tỉnh nhiều lần, nhũ nương không ngừng ôm nàng vào lòng an ủi.

Giờ Thìn sáng ngày hôm sau, Tô Nhược U còn chưa tỉnh, mọi người không đành lòng đánh thức nàng, bẩm báo lại với lão gia, Tô Phụ cũng cảm giác sâu sắc nữ nhi bị sợ hãi, liền dặn dò hạ nhân ăn xong bữa trưa mới quay về, nhũ nương cùng hai người Thanh Nhạn, Thanh Loan cẩn thận thu thập rương tráp chuẩn bị trở về Tô trạch.

Ngày hôm qua hắc y nhân chỉ vội vã bắt Tô Nhược U đi, không ham chiến, Thanh Loan bị đánh hôn mê bất tỉnh, không có gì đáng ngại, ngủ một giấc thì tốt rồi, chỉ có thể làm cho người ta cảm thán nha đầu kia mệnh tốt không phải bình thường, người ngốc có phúc của người ngốc a!

Tô Nhược U lại thấy ác mộng, trong mộng cũng là hắc y nhân ép buộc khiêng nàng đi, nhưng lần này hắc y nhân đã biết nàng muốn làm cái gì, hắn một tay đẩy nàng té xuống, mặt như dữ tợn nhìn nàng.

”Ngươi còn muốn dùng cây trâm đâm chết ta có đúng hay không? Ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi không có tốt số như vậy nữa đâu! Nạp mạng đi!”

Hắn từng bước từng bước đi về phía nàng, đại đao trong tay thoát ra khí lạnh, như muốn thấm máu của nàng, nàng muốn chạy, nhưng lại phát hiện thân thể mình như thế nào cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc y nhân nhấc đao bổ xuống.

”Không cần, không cần!”

Động tĩnh trong trong phòng làm kinh động đến nhũ nương và mọi người đang thu dọn đồ đạc ở bên ngoài, vội vã thả đồ trong tay ra, nhanh chân chạy tới.

”U Nhi, tỉnh, mau tỉnh lại!”

Bà vú ngồi trước giường, ôm lấy Tô Nhược U vẫn đang không ngừng giãy giụa nói mê, vỗ nhè nhẹ lưng nàng.

”Đừng sợ, U Nhi, đừng sợ, đó là mộng, tất cả chỉ là mộng, nhũ nương ở chỗ này đây, nhũ nương đang ở bên cạnh con đây, U Nhi không sợ...”

Thanh Nhạn cùng Thanh Loan cũng gấp đến độ rơi nước mắt, nhỏ giọng kêu, “Tiểu thư, tiểu thư...”

Có lẽ do nghe được tiếng nhũ nương kêu gọi, Tô Nhược U chậm rãi tỉnh lại, nhìn nhũ nương trước mắt, kinh hãi trong mắt còn chưa có rút đi, lập tức bổ nhào vào trong lòng nhũ nương, khóc to, nhìn tiểu thư nức nở khóc, đám người xung quanh cũng rơi lệ, nhất thời, Ngọc Trúc Trai có phần hơi giống như Kim Sơn Tự ngập nước(*).

(Kim Sơn Tự ngập nước:vốn xuất phát từ truyện “Truyền thuyết Bạch xà” còn có tên khác là “Hứa Tiên và Bạch nương tử”. Là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Bạch Nương Tử vì cứu chồng, mạo hiểm tính mạng đến núi Côn Luân trộm cỏ tiên. Hứa Tiên sống lại bị Pháp Hải bắt nhốt tại chùa Kim Sơn, Trấn Giang, và không cho vợ chồng họ đoàn tụ. Bạch Nương Tử vì muốn cứu Hứa Tiên, cùng Tiểu Thanh đấu pháp với Pháp Hải, dẫn nước Tây Hồ tràn ngập chùa Kim Sơn, nhưng vì Bạch Nương Tử có thai nên không cứu được Hứa Tiên. Nguồn: kachun2109.wordpress.com)

Chờ sau khi phát tiết xong, Tô Nhược U dần dần khôi phục lại, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nhũ nương.

”Nhũ nương, đừng khóc nữa, đều là U Nhi sai, đã làm người lo lắng rồi.”

Lý thị nhìn tiểu cô nương cố gắng trấn định, càng thêm đau lòng, nhưng vì không muốn bỏ qua ý tốt của nàng, nên nâng tay lên mặt Tô Nhược U gạt lệ cho nàng.

”Không khóc, đều không khóc, chuyện xấu đều đã trôi qua, nhũ nương sẽ thắp hương bái Phật, thỉnh cầu Phật tổ phù hộ cho U Nhi!”

Kể từ lúc trượng phu của Lý thị mất, sau đó là con bà, đã có một thời gian bà sống không ý nghĩa, chỉ ăn chay niệm phật, ngày ngày tụng niệm kinh thư, cầu an lòng, đến khi đã vào Tô gia chăm sóc cho Tô Nhược U, vẫn ngày ngày dâng hương, bây giờ xảy ra chuyện, càng quyết tâm phải thỉnh cầu Phật tổ phù hộ Tô Nhược U cả đời bình an suông sẻ.

Tô Nhược U biết nhũ nương thành kính tin Phật, không muốn nhũ nương lo lắng thêm, lập tức thuận theo, “Đúng vậy, Phật tổ nhìn nhũ nương thành tâm như thế, nhất định sẽ phù hộ cho con.”

Nhũ nương liên tiếp gật đầu đồng ý, lập tức phân phó Thanh Nhạn, Thanh Loan hầu hạ Tô Nhược U rửa mặt, còn bà quay về phòng thắp hương bái Phật.

”Đều do ta sốt ruột đến nỗi hồ đồ, lẽ ra đêm hôm qua nên quỳ lạy Phật tổ...”

Lý thị trở lại phòng mình, dâng hương bái phật, niệm mấy đoạn kinh trừ tai họa mang đến may mắn, hy vọng Phật tổ phù hộ Tô Nhược U tai qua nạn khỏi, lại sợ một mạng người vừa mới qua tay Tô Nhược U, sẽ bị đồ vật bẩn này nọ quấn thân, gọi Tô Nhược U sau khi rửa mặt xong đến niệm mấy đoạn tâm kinh, xua đuổi quỷ quái.

Do thật sự bị kinh hãi, Tô Nhược U tâm tình bình tĩnh lại, thấp giọng đọc, cũng cảm thấy trong nội tâm nhẹ đi vài phần, không hề sợ hãi như trước đó.

Đến tiền viện dùng cơm trưa, Tô Nhược U đặc biệt trang điểm một chút, hai mắt phải dùng nước đá chườm lạnh rất lâu, trên khuôn mặt tái nhợt xoa thêm chút phấn son, khí sắc trông có vẻ đã khá hơn một chút, không còn chật vật như trước, ba tỷ muội trong nhà đồng thời gặp chuyện nguy hiểm, phụ thân nhất định sốt ruột, vô cùng may mắn là các nàng đều đã bình an trở về, hiện tại phụ thân nhất định còn đang bận rộn xử lý chuyện này, nàng không muốn làm phụ thân lo lắng nữa.

Vả lại, đối phương hành động như thế, không khó đoán ra dụng ý sau lưng, nếu đã muốn lấy ba tỷ muội nàng uy hiếp phụ thân, như vậy càng phải chuẩn bị tốt cho việc thất bại sẽ bị Tô gia trả thù, nàng đoán phụ thân định không cho các nàng tham dự vào, vậy thì nàng phải tận lực tự chiếu cố tốt cho bản thân, cho các muội muội, chiếu cố tốt Tô gia, để phụ thân không có buồn phiền chuyện ở nhà.

Bữa ăn trưa đầu tiên sau khi gặp chuyện, mọi người trong Tô gia đều có chút trầm trọng, ba tỷ muội cũng không ngốc, một đêm qua đều suy nghĩ cẩn thận hiểu rõ được mọi việc, không khóc sướt mướt, ngay cả Tô Nhược Nhị bình thường nhõng nhẽo nay cũng phải tỏ ra hết sức bình tĩnh, điều này ngược lại làm cho Tô Phụ trong lòng chua xót, nữ nhi của ông, luôn làm cho ông tự hào, chuyện lần này, phải trách người phụ thân này không có chuẩn bị tốt, liên luỵ các nàng, ba nữ nhi của ông, ở trước mặt ông không có nửa phần oán hận ủy khuất, kiên cường lại càng làm ông đau lòng hơn.

Hiện giờ tình thế triều đình biến hóa kỳ lạ, hoàng đế còn nhỏ, Nhiếp Chính Vương cầm quyền, Tứ vương gia như hổ rình mồi, ông tuy là thương nhân, địa vị thấp, bình thường không vào được mắt các vị quý nhân, nhưng bây giờ phía bắc Man Quốc nhìn chằm chằm, phía tây Phiên Quốc cũng không an phận, một ít tiền của ông, ngược lại lại được người ta chú ý, công khai lôi kéo không thành, động tác ngầm vụng trộm cũng chưa có ngừng, bất quá lần này dám động đến người nhà ông, thực sự chạm vào nghịch lân của Tô Ngôn ông, chờ ông tra ra đây là bút tích của ai, nhất định cũng sẽ đưa lại phần đại lễ cho hắn!

Tô Ngôn ông không có cái gọi là khí phách lấy quốc sự làm trọng, chọc giận ông, thì dù có phải liều mạng cũng phải cắn xuống một miếng thịt của đối phương nếm thử!

Nữ nhi của ông tốt đẹp như vậy, các nàng lẽ ra nên có một cuộc sống hoàn mỹ, hành động lần này tuy không thành công nhưng đem đến nguy hiểm quá lớn, hiện tại, ông nhất định phải an bài tốt cả đời ba nữ nhi, tránh về sau còn xảy ra chuyện không may như vậy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương