Tướng quân nô
-
Chương 40:
“Làm sao tỷ tỷ có thể vấy bẩn sự trong sạch của người ta như vậy!” Giọng điệu của Bùi Ngọc giống như vô cùng oan ức.
Mạc Tiệp nghe vậy thì cười khanh khách, đè lấy bả vai rộng lớn của hắn, hôn môi mỏng mím chặt của của hắn nói: “Tỷ tỷ còn muốn lấy tinh dịch của ngươi, dùng để sinh con.”
“Không cho… Tỷ là người xấu, không cho tỷ!” Bùi Ngọc hừ hừ nói, “Ta muốn nói với phụ hoàng, cho phụ hoàng phái binh đến đánh tỷ!”
“Nếu như ngươi không cho, đúng lúc để tỷ tỷ sảng khoái vài lần.” Mạc Tiệp bị dáng vẻ giả vờ trẻ con của hắn làm cho cực kỳ hưởng thụ, thoải mái say sưa cưỡi ngựa trên người hắn, cười nói, “Dù sao cuối cùng ngươi vẫn sẽ cho thôi…”
Bùi Ngọc cũng bị nàng bao bọc vặn xoắn đến vô cùng động tình, hô hấp dần dần nặng nề, ánh mắt tiếp tục khờ dại phối hợp với nàng nói: “Cái đó… Cái đó là cái gì? Tỷ tỷ dùng cái gì hút ta vậy, a…”
Mạc Tiệp bắt lấy bờ vai của hắn kéo hắn lên một chút, nhìn thấy rất rõ ràng chỗ bộ phận sinh dục nơi hai người đang giao hợp, lúc này chỉ nhìn thấy mặt trên của dương vật thô to dính đầy ái dịch, mà bởi vì tiểu huyệt hưng phấn mà sưng đỏ sung huyết nương theo mỗi động tác của nàng lưu luyến hút côn thịt vào, mị thịt phấn nộn bên trong vì thế theo đó mà mở ra tiết ra lượng lớn ái dịch…
“Hạ thể của tỷ tỷ… Như thế nào lại đẹp như vậy?” Bùi Ngọc làm ra vẻ kinh ngạc.
“Thoải mái không?” Mạc Tiệp nâng cằm hắn lên hỏi.
“Ưm… Không thoải mái, cũng không có rất muốn bắn ra…” Bùi Ngọc nhíu mày đẹp giấu đầu lòi đuôi nói.
Lúc này Mạc Tiệp đã cảm thấy bản thân mình sắp tiết thân, bắt lấy đôi tay Bùi Ngọc vỗ về chơi đùa cặp vú của mình, hô hấp càng lúc càng dồn dập, đầu vú ở trong lòng bàn tay của hắn càng thêm đứng thẳng lên cao, bỗng nhiên nàng nặng nề ngồi xuống, liền như vậy thật sâu trong huyệt ngậm lấy cự long thô nóng tiết ra âm tinh.
“A… Tỷ tỷ dùng cái gì tưới ta vậy, nóng quá…” Phần eo của Bùi Ngọc đỉnh một cái, cắm vào càng sâu hơn một chút, sau đó thỏa thích bắn ra ở bên trong, trong miệng vẫn còn sốt ruột nói, “A, làm sao có thể như vậy, không cho không cho…”
Mạc Tiệp vui sướng tràn trề, bỗng nhiên cảm thấy trong tiểu huyệt bị nhét vào cái gì đó, giật mình kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một khối noãn ngọc gần bằng nắm tay của trẻ con.
“Bây giờ tỷ tỷ vui vẻ rồi?” Bùi Ngọc mỉm cười giơ tay vuốt ve tiểu huyệt kẹp noãn ngọc của nàng, dặn dò nói, “Hôm nay tỷ tỷ kẹp cái này đi, để cho nhiều tinh dịch lưu lại trong cơ thể lâu một chút.”
“Ừm…” Mạc Tiệp lười biếng đáp lời, vặn vẹo hai chân thon dài nói, “Trong tiểu huyệt tất cả đều là tinh dịch của Tiểu Ngọc, ấm áp, thoải mái quá…”
Bùi Ngọc trầm giọng cười, ôm chặt nàng nói: “Tỷ tỷ càng biết như thế nào dụ dỗ ta… Nếu như không phải mặt trời đã lên cao, ta nhất định lại ở trong cơ thể tỷ tỷ bắn một lần.”
“Ngươi… Hôm nay ở trên giường của ta nghỉ ngơi trước đi, ta bảo người không cần tiến vào.” Mạc Tiệp vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng phụ xướng của thái giám “Hoàng Thượng giá lâm—”
Bùi Ngọc hơi hơi cau mày, Mạc Tiệp cũng sửng sốt, vội vàng che đậy tốt tấm rèm dày.
“Hoàng tẩu còn đang nghỉ ngơi sao?” Giọng nói của Bùi Trác từ bên ngoài truyền đến.
Bùi Ngọc không vui híp đôi mắt, tiếp tục chơi đùa tiểu huyệt nhét noãn ngọc của nàng.
“Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp có chút không khỏe, thỉnh thứ lỗi cho tội thất lễ.” Mạc Tiệp đè cái tay làm loạn của Bùi Ngọc lại, ổn định hơi thở nói.
“Không sao, là trẫm tới vội vàng rồi. Hôm qua hoàng tẩu nói nhớ hoa thố quỳ ở quê nhà, ta sai người chạy suốt đêm đến Nam Hoa, di chuyển trồng trọt một ít đến trong viện, lúc này mới muốn mời tẩu cùng đi đến xem.” Bùi Trác vô cùng hưng phấn nói, ngược lại lại quan tâm nói, “Hoàng tẩu không thoải mái chỗ nào? Trẫm có thể bắt mạch cho hoàng tẩu không? Trẫm từ nhỏ đi theo mẫu hậu chuyên tâm học tập y thuật, hiện giờ cũng được coi là đại phu tốt nhất thiên hạ.”
Bùi Ngọc khinh thường nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, chiếm giữ vuốt ve hai vú của Mạc Tiệp.
Mạc Tiệp liếc mắt nhìn hắn một cái, vội vàng nói: “Không cần Hoàng Thượng nhọc lòng giúp đỡ, như vậy không hợp lễ nghĩa, thần thiếp nghỉ ngơi một ngày sẽ khỏe thôi.”
Bùi Trác cũng không cưỡng cầu, xa xăm nói: “Vậy cũng được. Hoàng tẩu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Trong nội tâm Mạc Tiệp âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đợi Bùi Trác cùng đám tùy tùng thái giám đều đi xa rồi, Mạc Tiệp mới đẩy Bùi Ngọc một cái: “Thời điểm này ngươi cũng hồ nháo! Lỡ như bị phát hiện…”
“Lỡ như bị phát hiện thì liền trực tiếp cướp cung, đỡ phải đêm dài lắm mộng.” Bùi Ngọc không đồng ý nói.
“Ngươi đừng nói những lời tức giận, lúc này trong tay Thái Hậu còn có mười vạn tinh nhuệ của Chiêu Quốc thề sống chết bảo vệ hai mẹ con bọn họ, ngươi và ta danh không chính ngôn không thuận, sợ rằng khó mà…” Mạc Tiệp nhẹ nhàng đè bờ môi của hắn lại, nói.
“Tỷ tỷ, đương nhiên ta biết,” Bùi Ngọc nắm lấy tay nàng, ánh mắt u ám thâm thúy, lại không vui nói, “Hắn thích tỷ.”
“Hắn chỉ là đến thăm dò ta mà thôi, người đừng nghĩ nhiều.” Mạc Tiệp không biết làm thế nào đành cười nói, “Ta và hắn chỉ gặp qua một lần, sao mà nói thích hay không thích.”
“Tỷ tỷ thật là không hiểu nam nhân chút xíu nào.” Bùi Ngọc tức giận sốt ruột nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Không đúng, nên nói là tỷ tỷ luôn coi bản thân mình là nam nhân, cho nên hoàn toàn không hiểu những cái tâm tư của nam nhân đối với nữ nhân, hắn chính là thích tỷ tỷ.”
“Được được, vậy thì hắn thích ta, ta có thể làm thế nào đây?” Mạc Tiệp vô cùng vô tội hỏi.
Gương mặt Bùi Ngọc âm trầm không nói, một lát sau lại hỏi: “Tỷ tỷ còn thích cái gì, ta cũng có thể tặng cho tỷ.”
Mạc Tiệp nhất thời bị giọng điệu giống như trẻ nhỏ đua đòi của hắn chọc cười, suy nghĩ một lát mới nói: “Ngươi. Ta thích ngươi, Bùi Ngọc, ta muốn ngươi là của ta.”
Bùi Ngọc hơi hơi hoảng hốt, bật cười nói: “Ta đã là của tỷ tỷ rồi.”
“Nhưng ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi… Ta cảm thấy chỉ có chiến lợi phẩm mới chân chính là của ta, cái loại này mới vĩnh viễn không thể rời đi.” Mạc Tiệp chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, nói.
“Ý của tỷ tỷ là, muốn ta phế bỏ tất cả năng lực hành động của ta, rồi mang bản thân mình tặng cho tỷ tỷ?” Bùi Ngọc cười nhạt hỏi.
“Không nói gạt ngươi, đúng thật là ta từng nghĩ như vậy…” Mạc Tiệp liễm mắt, khẽ thở dài một hơi, “Nhưng vừa nghĩ đến thì lại cảm thấy cũng không được, như vậy thì ngươi cũng có thể người ở nhưng tâm thì không ở.”
“Tỷ tỷ thật là đáng sợ…” Bùi Ngọc ý cười vui vẻ, dịu dàng nhộn nhạo mở ra, “Nhưng mà ta thích.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook