Tướng quân nô
Chương 27:

Bùi Ngọc ở dưới thân nàng không ngừng nhỏ giọng ấp úng, giọng nói run rẩy.

Mỹ nhân rên rỉ, đặc biệt khiến người ta thương tiếc, lại càng khiến cho Mạc Tiệp cảm thấy sảng khoái.

“A…” Cả người Bùi Ngọc đột nhiên lại lần nữa cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Môi mỏng của hắn hơi mở ra, thái dương thấm ra mồ hôi lạnh, không ngừng thở hổn hển để mà giảm bớt sự đau khổ.

“Lần đầu tiên của hậu đình cũng là cho tỷ tỷ, ngươi có vui không?” Ngón tay của Mạc Tiệp không mang theo bất cứ chất bôi trơn gì chen đi vào, mạnh mẽ nhờ vào cảm giác ẩm ướt của máu mà chen đến chỗ sâu bắt đầu sợ soạng điểm mẫn cảm của hắn.

“Tỷ tỷ… ta đau… tỷ tỷ…” Đôi mắt của Bùi Ngọc trong suốt, giống như muốn nhỏ ra nước vậy, bỗng nhiên lại nhíu chặt mày, phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Bùi Ngọc lắc đầu, bỗng nhiên lại run rẩy lên tiếng hỏi: “Tỷ… tỷ thế nào lại biết… chỗ này… a… tỷ tỷ… đừng mà…”

Mac Tiệp nghe vậy đột nhiên bật cười, áp sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi quên rồi sao… Ta đã từng gả cho người khác. Nhờ phúc của ngươi, mỗi đêm ta đều phải dùng hậu đình cùng phu quân hoan ái đó…”

“Cái gì…! Tỷ… tỷ nói cái gì…!” Bùi Ngọc đột nhiên giãy dụa kịch liệt, cọ xát đến nỗi trên khăn trải giường tuyết trắng khắp nơi đều là vết máu loang lổ, hắn kịch liệt thở hổn hển, “Sao tỷ có thể như vậy… Ta thích nơi đó của tỷ như vậy, nhưng mà sợ tỷ đau nên vẫn luôn không nỡ khai bao… Tỷ như thế nào… Như thế nào có thể như vậy! Ta muốn giết hắn… ta muốn giết hắn…”


Mạc Tiệp chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, vừa tùy ý quấy rối điểm mẫn cảm trong cúc huyệt của hắn, vừa tách hai chân ra, để cho tiểu huyệt chậm rãi nuốt dương vật đã sớm cương cứng của hắn vào.

“Ưm… Bùi Ngọc, không nói gạt ngươi, so với hắn thì ngươi to hơn một chút.” Tiểu huyệt của Mạc Tiệp đã lâu không có trải qua hoan ái, vô cùng căng chặt, mà Bùi Ngọc lại so với năm đó thì lại càng hơn hẳn ba phần, nàng cọ xát một hồi lâu chẳng qua cũng nuốt xuống được một nửa.

“Tỷ! Ta… ta muốn thiến hắn!” Bùi Ngọc tức giận đến nỗi hai mắt đỏ lên, nhưng mật huyệt của nàng xoắn chặt lại khiến cho hắn giống như bị mất đi thần trí. Bùi Ngọc năm năm chưa từng cùng nữ tử thân mật, lúc này vốn là cực kì mẫn cảm, đồng thời lại bị kích thích lần đầu tiên hậu đình bị khai bao cùng với quy đầu mẫn cảm, đau đớn dần dần chết lặng sau đó chính là khoái cảm vô cùng mất hồn.

Mạc Tiệp vẫn muốn tiếp tục nuốt vào toàn bộ dương vật nhưng lại cảm thấy giữa đùi ươn ướt.

“Ngươi… Sao ngươi lại không bằng như tuổi mười lăm vậy hả?” Mạc Tiệp bất mãn vuốt ve đồ vật dần dần mềm nhũn trong tay, đen mặt nói.

Bùi Ngọc nghe vậy vừa tức giận vừa buồn bực, lại không có hứng thú, giống như giận dỗi mà quay đầu đi, trong ánh sáng lờ mờ dường như đang rơi nước mắt.

……

……

Vào lúc sáng sớm, Mạc Tiệp ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy mặt mày Bùi Ngọc mang theo ủ rũ nhìn nàng, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh hờ hững của ngày trước, hắn khàn giọng nói: “Qua một lát đừng để cho người tiến vào hầu hạ, nhìn thấy dáng vẻ này của ta, e rằng sẽ khiến tỷ khó xử.”

Giọng nói của hắn trần thấp dễ nghe, giống như làn gió lướt qua đầu cành cây hồng hạnh trong ngày xuân, Mạc Tiệp chỉ cảm thấy trong lòng rung động, chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã nhào người lên, ngồi cưỡi lên trên người của hắn.

Đêm qua Bùi Ngọc bị nàng giày vò một thân bị thương, nhưng cũng đều là bị thương ngoài da, nhưng bị nàng đè ép vẫn là nhịn không được đau đớn mà kêu rên lên một tiếng.

Hắn chịu đựng hừ nhẹ khiến cho Mạc Tiệp càng thêm hưng phấn, kéo quần áo của hắn ra lại muốn lột da róc xương hắn rồi nuốt vào trong bụng.

Bùi Ngọc vô cùng mệt mỏi, lại bị nàng trêu chọc vài cái liền có phản ứng.


“Sao mà bây giờ thể lực của ngươi lại vô dụng như vậy, ta ra tay rõ ràng không có nặng như vậy, bộ dáng tổn hại không vừa lòng này của ngươi là đang giả vờ để giành được sự thương tiếc sao?” Mạc Tiệp rõ ràng là vì đêm qua không thỏa mãn được dục vọng mà tức giận, “Ngươi đừng có lát nữa lại chống đỡ không nổi mà mềm xuống đấy.”

“Ta thật sự có hơi suy yếu… buổi tối có được không?” Sắc mặt Bùi Ngọc trắng bệch, nhưng bởi vì hắn vốn dĩ chính là khuôn mặt như bạch ngọc, cho nên xem ra cũng không có vẻ không thích hợp rõ ràng.

“Vậy thì như vậy đi.” Mạc Tiệp xoay người muốn đi, thì bị hắn nắm lấy cổ tay.

“Tỷ tỷ…” Bùi Ngọc chỉ là gọi nàng.

Mạc Tiệp không nói, quay đầu lại nhìn hắn.

“Tỷ tỷ thất vọng về ta rồi sao?” Bùi Ngọc mang theo vài phần tự giễu bật cười.

“Đó là đương nhiên, lúc ngươi mười lăm tuổi đêm đêm đều rất mạnh mẽ, ta còn tưởng rằng ngươi hai mươi tuổi sẽ càng tốt hơn…” Mạc Tiệp lạnh giọng nói.

“Tỷ tỷ phát hiện ra ta chẳng qua cũng là một người phàm tục, cũng sẽ tham lam thành tánh, cầu mà không được, chẳng qua ta cũng như vậy, đúng không?” Bùi Ngọc nhẹ giọng nói.

“Bây giờ ngươi quyền khuynh thiên hạ, hạng tiểu nhân như ta cần phải sống thu mình lại một chút, còn có cái gì cầu mà không được?” Mạc Tiệp khinh thường châm chọc nói.

“Ta muốn cùng tỷ tỷ đi đến bờ sông câu cá, cá mùa thu béo khỏe, chúng ta lẳng lặng dựa vào nhau đợi cá mắc câu, nhìn xem sương mù gom lại lắng đọng ở sông lớn, chim hồng hạc đơn độc thấp thoáng, hai ba chiếc thuyền con, đến lúc chạng vạng thì nướng cá ngay tại chỗ, rắc lên một chút muối, kính rượu với ánh trăng, dùng rượu để mở lời.” Bùi Ngọc chậm rãi nói.

Mạc Tiệp trầm mặc hồi lâu, tựa như đang chìm đắm trong tình cảnh hắn miêu tả, bỗng nhiên gây mất hứng nói: “Lúc này ta chỉ muốn nhanh chóng giải cổ độc của ta.”


“Tỷ tỷ… tỷ đừng có lại chọc giận ta, tỷ chẳng qua là muốn ta ban chết cho Nam Cung Phủ, đừng làm nhục hắn nữa.” Bùi Ngọc nhíu mày nhẹ giọng nói, “Hôm qua bị tỷ làm đến đầu óc mê muội, khó chịu cả đêm, sáng nay tỉnh lại mới cảm thấy không đúng… Cơ thiếp mỹ mạo của Nam Cung Phủ như mây, làm sao nỡ để cho tỷ chịu nỗi khổ này, ngay cả ta cũng đều không nỡ…”

Mạc Tiệp không có nói gì.

“Chẳng qua tỷ sợ trực tiếp nói với ta thì trong lòng ta sẽ ghen ghét, khiến cho trầm trọng thêm, cho nên dứt khoát kích thích ta trực tiếp giết hắn.” Bùi Ngọc tiếp tục nói, “Sau này có chuyện vẫn là nói với ta đi, ta đồng ý với tỷ là được rồi.”

“Nếu như ta muốn cái giang sơn này?” Mạc Tiệp nhướng mày hỏi ngược lại.

“Chắp tay nhường lại.” Bùi Ngọc nhàn nhạt nói.

Mạc Tiệp không tin.

“Cổ độc của tỷ đã giải rồi.” Bùi Ngọc nói rồi thả cổ tay của nàng ra.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương