Màn đêm buông xuống, trong bóng tối, hai thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện tại hậu viện quán trọ.

Hai người hướng thân ảnh đang chắp tay đứng dưới bóng trăng hành lễ.

“Là nàng sao?”

“Đúng vậy.”

“Mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, phải khiến nàng ly khai chỗ này.”

“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Hai bóng đen xoay người biến mất trong màn đêm dày đặc, thân ảnh chắp tay mà đứng mới chậm rãi xoay người lại, lúc này, ánh trăng vén ra tầng mây, chiếu rọi trên mặt hắn, ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ nho nhã, không ai khác chính là Bình vương Lý Dật Phong.

Hắn hướng tới phương hướng thuộc hạ rời khỏi nhìn thoáng qua, sau đó xoay người ly khai.

Vừa lúc hắn rời đi, ngay chỗ hành lang gấp khúc lại xuất hiện hai người.

Hạnh nhi cẩn thận đánh giá thần tình chủ tử, không dám mở miệng. Đã hơn phân nửa đêm, cô gia không ngủ, tiểu thư cũng không ngủ, rốt cuộc là đang làm gì vậy nhỉ?

“Chúng ta trở về đi.” Yên lặng tại hành lang đứng một hồi, Ôn Nhược Thủy lãnh đạm nói.

Hạnh nhi cái gì cũng không dám hỏi, trầm mặc theo sau.

Mà khi các nàng từng bước trở lại gian phòng liền thấy Lý Dật Phong đang hướng về phía hai gã thị vệ canh cửa tức giận, thấy thê tử vào phòng mới phất tay để cho bọn họ lui ra.

“Trời đã khuya lắm rồi, nàng đi ra ngoài lỡ cảm lạnh làm sao bây giờ?”

Ôn Nhược Thủy nhàn nhạt cười nói: “Tỉnh lại không thấy Vương gia, cho nên có chút hoảng hốt, liền đi ra ngoài tìm.”

Hạnh nhi đầu cúi xuống càng thấp.

“Ta nhất thời buồn bực nên ra ngoài dạo một chút.” Lý Dật Phong giúp nàng cởi áo choàng, vừa lúc tránh né ánh mắt của nàng.

“Nga.” Ôn Nhược Thủy khẽ đáp một tiếng, không hề truy vấn.

Hắn quay đầu nhìn Hạnh nhi, dẫn theo vài phần trách cứ nói: “Đêm khuya trời lạnh, sao lại để Vương phi đi ra ngoài?”

“Nô tỳ biết sai.” Cô gia a, ngươi tự thân mình đã khó bảo toàn, lại còn giáo huấn ta, lần này ta không mật báo cho ngươi nữa, hừ! Hạnh nhi trong lòng âm thầm oán hận.

“Xuống phía dưới đi.”

“Nô tỳ xin cáo lui.”

Lý Dật Phong thấy thê tử vẻ mặt mệt mỏi tựa ở đầu giường, thần tình nhu hỏa không ít, “Nàng mệt lắm sao?”

Ôn Nhược Thủy lơ đãng gật đầu. Nàng xác thực có chút mệt.

“Ngủ đi.” Không có khí lực dư thừa cùng hắn nhiều lời, nàng liền y phục cũng không cởi kéo chăn nằm xuống.

Lý Dật Phong vội vàng kéo nàng đứng lên, “Không cởi quần áo ngủ sẽ khó chịu, nàng mệt thì để ta giúp nàng thoát.”

Ôn Nhược Thủy tùy ý hắn giúp chính mình bỏ áo ngoài, sau đó xoay người nằm xuống.

Lý Dật Phong nhìn bóng lưng thê tử nằm nghiêng, tâm đột nhiên có chút xao động. Nàng khó chịu chỗ nào sao?

Hai người một đêm không nói chuyện, thẳng giấc đến bình minh.

—————-

Hạnh nhi sáng sớm giúp tiểu thư trang điểm liền cảm giác được bên người nàng áp suất cực thấp, nên không dám cười đùa, cẩn thận thay chủ tử chỉnh trang y phục, sau đó theo nàng xuống lầu.

Tại khách sạn dùng xong tảo thiện (*ăn sáng), Cẩm Thanh đi tính tiền, mấy người thị vệ thì đi dắt ngựa lại đóng vào xe, Ôn Nhược Thủy liền mang theo Hạnh nhi đi tới cửa trước.

Lý Dật Phong thấy thế bèn lẽo đẽo theo sau. Nhược Thủy rất không thích hợp a, từ tối hôm qua bắt đầu như vậy rồi.

Bọn họ đứng ở cửa chờ thị vệ đem xe ngựa đánh tới, Lý Dật Phong thỉnh thoảng giúp thê tử khép lại áo choàng, rất sợ nàng nhiễm gió lạnh sinh bệnh.

Hôm nay trời có chút u ám, phảng phất như muốn hạ tuyết.

Không biết có đúng là liên quan tới khí trời hay không, Lý Dật Phong tâm tình cũng âm u, có chút cảm giác tâm thần không yên.

Ngay lúc vừa ra khỏi cửa, đột nhiên từ bên cạnh quán trọ lao tới một người.

Hạnh nhi phát ra một tiếng thét kinh hãi, không kịp phản ứng.

Ôn Nhược Thủy ngả về phía sau né tránh, không ngờ đụng tới Lý Dật Phong đang bên cạnh khiến hắn té trên mặt đất, cả người đè lên hắn, chỉ có thể duỗi chân đá bay chủy thủ (*dao găm, dao nhỏ).

Người nọ đứng lên tiếp tục muốn bổ nhào vô, may là thị vệ đánh xe đã ra đến, phi thân đánh tới, đem người bắt lại.

Chỉ là, Ôn Nhược Thủy bị kinh hách một chút, dưới chân lại vấp phải trượng phu nên động thai khí, nhíu chặt mày bưng tiểu phúc, nhất thời không cách nào đứng lên.

“Tiểu thư, tiểu thư. . . Người đừng làm ta sợ a. . .” Bị người đánh bay đi ra ngoài Hạnh nhi liền nhào tới ngồi xổm bên người chủ tử, nước mắt tuôn trào như suối.

“Không chết được, khóc cái gì?” Ôn Nhược Thủy tức giận nói, một bên nỗ lực bình ổn hô hấp của mình.

“Đi tìm đại phu, mau.” Lý Dật Phong cũng bị dọa đến mặt trắng bệch, chân tay luống cuống đứng ở bên người thê tử.

“Ta giết ngươi, đều là bởi vì ngươi, Vương gia mới nhẫn tâm với ta như vậy. . .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương