Tướng Quân Lấy Chồng
-
Chương 36
Trời vào thu không khí có phần oi bức, cây cỏ dần dần úa vàng, mà trong
viện thì ngược lại, một khóm cúc đón gió thu đương nở rộ, hết sức kiều
diễm.
Lý Dật Phong hạ bút phác xong nét vẽ cuối cùng, cầm lấy bức tranh ngắm nghía, gật gù ra vẻ hài lòng.
Trời xanh nước biếc, tiểu viện rào giậu, một vị thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần ngắm hoa cười khẽ, ánh mắt nhu hòa mà đa tình.
Vô ý nhìn lướt qua hậu viện, hắn lập tức thần sắc đại biến, lập tức từ trong phòng chạy đi ra ngoài.
Trong viện, Ôn Nhược Thủy đang cầm kiếm mà múa, đắc ý vui vẻ.
“Nương tử, nàng nhanh buông kiếm một chút đi.” Nàng thực sự là một điểm tự giác của phụ nữ có thai cũng không có, mỗi ngày luyện võ không hề gián đoạn, hại hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, quá đáng hơn chính là nàng vẫn vũ đao lộng thương, khiến hắn luôn phập phồng lo sợ nha!
“Đứng lại.” Ôn Nhược Thủy giương mũi kiếm chỉ hướng hắn, nhíu mày nói: “Uy, Lý Dật Phong, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Ta ngoại trừ không ăn được thức ăn mặn, thân thể đều rất khỏe mạnh, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?”
“Nàng cẩn thận, đao kiếm không có mắt, nàng không muốn để đao làm bị thương chứ?”
Hạnh nhi ngồi ở bên cạnh thạch bàn chuyên tâm may quần áo cho trẻ con, đối với chuyện hai người chủ tử tranh chấp tuyệt không quan tâm. Dù sao cũng là cô gia không có khả năng áp đảo tiểu thư, trước đây đã không được, huống chi là hiện tại?
Ôn Nhược Thủy nhìn trượng phu vẻ mặt lo lắng, lắc đầu than thở: “Quả nhiên trăm không dùng được một chính là thư sinh.”
Lý Dật Phong không vui, “Nương tử, lời này sẽ khiến người đọc sách khắp thiên hạ oán giận nga.”
Ôn Nhược Thủy khinh thường liếc hắn một cái, tra kiếm vào vỏ.
“Nàng có ý tứ gì?” Lý Dật Phong căm giận theo sau, vừa thấy nàng muốn châm trà, lập tức rất không khí phách giành lấy giúp nàng làm.
Ôn Nhược Thủy ngó hắn, lại nhìn nhìn chén trà đưa tới trước mặt mình, cuối cùng tự mình xách ấm châm trà, uống một hơi cạn sạch.
Hạnh nhi ở bên cạnh cười trộm.
Lý Dật Phong vô lực xoa trán, “Nhược Thủy, ta là lo lắng nha, nàng vì sao lại phản cảm với ta như thế?”
“Bởi vì ngươi rất phiền chán.” Nàng khẳng định nói.
“Thế nhưng, người mang thai là phải cẩn thận a, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?” Hắn không chấp nhận rằng mình sai lầm.
“Phụ nữ có thai nhà bách tính bình thường đến ngày mùa còn phải xuống ruộng trồng trọt.” Nàng nở nụ cười một chút, chợt nói: “A, ta đã quên, ngươi là Vương gia, không biết cái này.”
Đây là trắng trợn khinh bỉ a, tuy nói hắn sinh tại hoàng thất, nhưng lại thích chu du thiên hạ, ít nhiều gì cũng gặp qua khó khăn của dân chúng. Thê tử người khác có làm sao hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ lo lắng thê tử của chính mình, có gì là sai?
Nàng hướng tới chuồng ngựa đi hai bước, quay đầu lại nói: “Vương gia, nếu ngươi thực sự rảnh rỗi đến như vậy, có thể thay ta đặt tên cho hài tử trong bụng a.”
Tại lúc nàng mang thai, Lý Dật Phong liền mua luôn nơi này, sau đó làm hẳn một cái chuồng dùng để dưỡng ngựa của nàng cùng Hạnh nhi thường cưỡi.
“Như thế cũng là ý kiến hay.” Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hạnh nhi úp mặt vào thạch bàn âm thầm cười.
Chờ hắn hoàn hồn lại thì đã muộn, chỉ có thể nhìn bóng thê tử phi thân lên con ngựa đỏ thẫm, chạy tới phía bờ sông.
“Nhược Thủy, nàng cẩn thận a. . .”
“Đã biết.” Xa xa truyền đến tiếng Ôn Nhược Thủy trả lời.
Vì mang thai, cho nên nàng cũng không có phóng ngựa nước đại, chỉ là tùy ý để nó chậm rãi thả nước kiệu dọc theo bờ sông.
Trời thu nơi biên tái, bão cát dần dần nặng hạt, sớm muộn gì khí trời cũng càng ngày càng lạnh… tất cả từ lâu đã dung nhập vào tận xương tủy của nàng.
Nguyên bản dự định chờ thân thể của hắn thoải mái liền chuyển lộ trình về thăm phụ thân, không ngờ, nàng lại ngoài ý muốn có thai. Bởi vì sợ nàng thời kì đầu mang thai lặn lội đường xa sẽ làm tổn thương đến thai nhi trong bụng, Lý Dật Phong liền mua nhà, dự định chờ nàng sinh xong mới tiếp tục lên đường.
Ôn Nhược Thủy bĩu môi. Nàng chính là mong muốn quá mấy ngày có thể lên đường đi thăm phụ thân, cũng để lão nhân gia cảm thụ một chút niềm vui sắp có ngoại tôn. Theo bờ sông thẳng mãi một đường, đi qua một bãi cỏ lớn, từ từ lên núi
Móng ngựa đạp lên thảm lá khô phát ra tiếng lạo xạo, nàng tại giữa sườn núi ghìm trụ cương ngựa, đưa mắt nhìn về phương bắc.
Ánh mắt nàng hướng về nơi mà không cách nào nhìn đến được, nơi có một người đang say ngủ mà nàng mãi giấu ở trong lòng, nàng chỉ là muốn đến cùng hắn nói lời từ biệt.
“Trần đại ca, cảm tạ ngươi, ta sẽ hạnh phúc.” Nàng quay hướng viễn phương nói. Hôm nay nàng đã có thể buông hắn đi tìm hạnh phúc của chính mình, cho nên nàng muốn tới nói lời cảm tạ.
Nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trời thu năm ấy, có một đại ca vì nàng mà chết, mà nàng, sẽ sống thay cho cả phần của hắn.
Tay nàng đặt trên bụng, khóe miệng vung lên nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng mà nói: “Tân sinh mệnh luôn luôn đáng giá vui mừng có đúng hay không, các huynh đệ?” Tại mảnh đất bao la rộng lớn này đã nằm xuống hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ, vì không phải cho cuộc sống hòa bình, sinh mệnh mới nối tiếp ra đời sao?
Nàng tại trên núi đứng yên thật lâu, thẳng đến lúc cảm giác được gió núi có chút lạnh, lúc này mới lên ngựa về.
Chờ nàng về đến nhà thì thấy sách trên giá bị người nào đó lục tung rối loạn, so với gặp kẻ trộm còn thê thảm hơn.
“Ngươi đang tìm cái gì?” Nàng không khỏi có vài phần hiếu kỳ.
“Tìm tên.” Lý Dật Phong đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục lật thư tịch.
Ôn Nhược Thủy nhu huyệt Thái Dương, khẩu khí dẫn theo vài phần bất đắc dĩ cùng buồn cười, “Vương gia, chỉ là đặt một cái tên mà thôi, ngươi thực sự có cần phải hao tổn tâm tư không như vậy?”
“Hay a.” Hạnh nhi tại cửa phụ họa.
“Đây là hài tử đầu tiên của chúng ta a, đương nhiên phải coi trọng.” Lý Dật Phong bình thản đáp.
Ôn Nhược Thủy nhất thời dở khóc dở cười, “Lẽ nào hài tử sau liền có thể tùy tiện sao?”
“Vậy cũng không phải, thế nhưng đứa thứ nhất nhất định phải coi trọng.” Lý Dật Phong kiên trì.
Ôn Nhược Thủy thấy hắn có điểm tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp không hề để ý đến hắn, xoay người đối Hạnh nhi phân phó, “Nấu nước nóng, ta muốn tắm.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Lý Dật Phong một bên tra thư, một bên hỏi: “Nàng đi đâu mà lâu như vậy?”
“Lên núi.”
“Cái gì? !” Hắn quăng luôn quyển sách, nhảy dựng lên vọt tới trước mặt nàng, từ trên xuống dưới quan sát một vòng, “Nàng chạy lên núi làm cái gì? Lần sau không được chạy loạn. Ta thấy là nên đem Cẩm Thanh từ dịch quán bên kia gọi tới, thuận tiện kêu mấy tên thị vệ qua đây luôn.”
“Vậy ngươi cùng Cẩm Thanh đều ở dịch quán đi.” Nàng nói đến rất chí lí.
Nhắc đến vấn đề nhà ở, Lý Dật Phong nhịn không được than thở, “Nếu không, ta làm thêm ở bên cạnh mấy gian phòng ở, như vậy Cẩm Thanh có thể trụ lại, tương lai có hài tử cũng thoải mái.”
Nàng hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, chốc lát dời hướng nóc nhà liếc mắt một cái, quay đầu hướng trong phòng đi đến, “Ngươi thật lộn xộn.”
“Ta là nghiêm túc.” Hắn cũng theo đi vào.
“Tiếp qua vài ngày, chúng ta sẽ lên đường.”
“Ách?” Hắn có chút phản ứng không kịp.
Nàng tiếp tục nói: “Ta muốn thăm cha ta, người nhất định sẽ cao hứng nếu có thể tận mắt nhìn ngoại tôn sinh ra.”
Vì vậy, Lý Dật Phong nghĩ tới một việc, vỗ ót, kêu lên: “Ta quên viết thư cho phụ hoàng báo cho bọn họ biết chuyện này.”
Ôn Nhược Thủy một cước đem hắn đá ra phòng ngủ. Nhắc tới Hoàng thượng, nàng đã nghĩ đến quý phi bà bà trong cung, tiếp theo liền liên tưởng đến một màn khó khăn lắm nàng mới quên được.
Cứ như vậy, Bình vương hoàn toàn không rõ tại sao bị phạt ngủ đất ba ngày, đến tận cùng cũng không biết chính câu nào chọc giận Vương phi đại nhân a!
Vương gia rất lớn, nhưng Vương phi càng lớn hơn nữa, nhất là Vương phi đang mang thai nha!
Thế nên, Lý Dật Phong rốt cuộc không thể kiên trì kế hoạch “sinh sản xong mới khởi hành”, đành phải nước chảy bèo trôi theo sát thê tử trên lữ trình nam hạ.
Cẩm Thanh cùng vài tên thị vệ bấy lâu vẫn ở trong dịch quán rốt cục cũng có việc để làm: đánh xe ngựa, hộ vệ Vương gia cùng Vương phi lên đường.
Bọn họ rời đi biên thành không xa, ngay tại lối rẽ gặp phải một người, người nọ một thân một ngựa, phục sức bình dân, vẫn toát ra một loại phong độ đại tướng vô pháp che lấp được.
Bình vương phu phụ nghe được thủ hạ bẩm báo sau, xuống xe ngựa.
Nhìn Gia Luật Phi Hùng giả dạng thành thường dân bách tính, Lý Dật Phong tâm tình thập phần phức tạp, hắn tuyệt đối không tin đối phương chì vì tiễn đưa nàng mà đến.
“Gia luật tướng quân đặc biệt đến đây, chẳng biết có chuyện gì?” Ôn Nhược Thủy nhàn nhạt mở miệng.
Gia Luật Phi Hùng cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là nghe nói Bình vương phu phụ phải ly khai biên quan, cho nên đến đây tiễn đưa.”
“Đa tạ.”
“Núi cao sông dài, hành trình khổ cực, Ôn tướng quân đi đường cẩn thận.”
Lý Dật Phong ở bên cạnh càng nghe càng khó chịu. Té ra hắn thực sự là vì chuyện riêng; đâu phải do tiễn đưa mà đến? Nhịn không được mở miệng nói: “Gia luật tướng quân yên tâm, Nhược Thủy tự có bản vương chiếu cố, sẽ không nhọc tướng quân lao tâm.”
Gia Luật Phi Hùng ánh mắt biến đổi, vẫn như cũ cười cười, “Vậy tại hạ liền cáo từ.”
Ôn Nhược Thủy hướng hắn ôm quyền, “Tướng quân cũng bảo trọng.”
Gia Luật Phi Hùng gật đầu, phi thân lên ngựa, trước khi đi còn buông một câu, “Khi nào rảnh rỗi, nếu không ngại mời đến Yến quốc dạo chơi.”
“Nếu có cơ hội, nhất định sẽ quấy rối tướng quân.” Ôn Nhược Thủy trả lời.
Gia Luật Phi Hùng thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó giục ngựa đi.
Lý Dật Phong đứng ở bên người thê tử, có chút giấm chua nói: “Hắn làm như vậy có thể quá lộ liễu hay không?” Hoàn toàn khi Bình vương hắn là đồ trang trí sao?
“Không phải cũng mời Vương gia cùng đi sao?” Ôn Nhược Thủy có chút kinh ngạc nói.
Lý Dật Phong đồng dạng cũng kinh ngạc, “Có sao?” Hắn thế nào không có nghe thấy a?
“Đương nhiên là có.” Nàng nghiêm túc cường điệu.
Rõ ràng là không có! Lý Dật Phong hồi tưởng một lần đoạn đối thoại vừa rồi thập phần xác định.
Thế nhưng, Ôn Nhược Thủy đã xoay người lên xe ngựa, hoàn toàn không có ý cùng hắn tiếp tục thảo luận vấn đề không có ý nghĩa này.
Vì vậy, Bình vương âm thầm hạ quyết tâm, sau này có rảnh, đi nơi nào đều hảo, nhưng đến chỗ Gia Luật Phi Hùng? Hừ hừ, tuyệt đối sẽ không!
Lý Dật Phong hạ bút phác xong nét vẽ cuối cùng, cầm lấy bức tranh ngắm nghía, gật gù ra vẻ hài lòng.
Trời xanh nước biếc, tiểu viện rào giậu, một vị thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần ngắm hoa cười khẽ, ánh mắt nhu hòa mà đa tình.
Vô ý nhìn lướt qua hậu viện, hắn lập tức thần sắc đại biến, lập tức từ trong phòng chạy đi ra ngoài.
Trong viện, Ôn Nhược Thủy đang cầm kiếm mà múa, đắc ý vui vẻ.
“Nương tử, nàng nhanh buông kiếm một chút đi.” Nàng thực sự là một điểm tự giác của phụ nữ có thai cũng không có, mỗi ngày luyện võ không hề gián đoạn, hại hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, quá đáng hơn chính là nàng vẫn vũ đao lộng thương, khiến hắn luôn phập phồng lo sợ nha!
“Đứng lại.” Ôn Nhược Thủy giương mũi kiếm chỉ hướng hắn, nhíu mày nói: “Uy, Lý Dật Phong, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Ta ngoại trừ không ăn được thức ăn mặn, thân thể đều rất khỏe mạnh, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?”
“Nàng cẩn thận, đao kiếm không có mắt, nàng không muốn để đao làm bị thương chứ?”
Hạnh nhi ngồi ở bên cạnh thạch bàn chuyên tâm may quần áo cho trẻ con, đối với chuyện hai người chủ tử tranh chấp tuyệt không quan tâm. Dù sao cũng là cô gia không có khả năng áp đảo tiểu thư, trước đây đã không được, huống chi là hiện tại?
Ôn Nhược Thủy nhìn trượng phu vẻ mặt lo lắng, lắc đầu than thở: “Quả nhiên trăm không dùng được một chính là thư sinh.”
Lý Dật Phong không vui, “Nương tử, lời này sẽ khiến người đọc sách khắp thiên hạ oán giận nga.”
Ôn Nhược Thủy khinh thường liếc hắn một cái, tra kiếm vào vỏ.
“Nàng có ý tứ gì?” Lý Dật Phong căm giận theo sau, vừa thấy nàng muốn châm trà, lập tức rất không khí phách giành lấy giúp nàng làm.
Ôn Nhược Thủy ngó hắn, lại nhìn nhìn chén trà đưa tới trước mặt mình, cuối cùng tự mình xách ấm châm trà, uống một hơi cạn sạch.
Hạnh nhi ở bên cạnh cười trộm.
Lý Dật Phong vô lực xoa trán, “Nhược Thủy, ta là lo lắng nha, nàng vì sao lại phản cảm với ta như thế?”
“Bởi vì ngươi rất phiền chán.” Nàng khẳng định nói.
“Thế nhưng, người mang thai là phải cẩn thận a, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?” Hắn không chấp nhận rằng mình sai lầm.
“Phụ nữ có thai nhà bách tính bình thường đến ngày mùa còn phải xuống ruộng trồng trọt.” Nàng nở nụ cười một chút, chợt nói: “A, ta đã quên, ngươi là Vương gia, không biết cái này.”
Đây là trắng trợn khinh bỉ a, tuy nói hắn sinh tại hoàng thất, nhưng lại thích chu du thiên hạ, ít nhiều gì cũng gặp qua khó khăn của dân chúng. Thê tử người khác có làm sao hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ lo lắng thê tử của chính mình, có gì là sai?
Nàng hướng tới chuồng ngựa đi hai bước, quay đầu lại nói: “Vương gia, nếu ngươi thực sự rảnh rỗi đến như vậy, có thể thay ta đặt tên cho hài tử trong bụng a.”
Tại lúc nàng mang thai, Lý Dật Phong liền mua luôn nơi này, sau đó làm hẳn một cái chuồng dùng để dưỡng ngựa của nàng cùng Hạnh nhi thường cưỡi.
“Như thế cũng là ý kiến hay.” Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hạnh nhi úp mặt vào thạch bàn âm thầm cười.
Chờ hắn hoàn hồn lại thì đã muộn, chỉ có thể nhìn bóng thê tử phi thân lên con ngựa đỏ thẫm, chạy tới phía bờ sông.
“Nhược Thủy, nàng cẩn thận a. . .”
“Đã biết.” Xa xa truyền đến tiếng Ôn Nhược Thủy trả lời.
Vì mang thai, cho nên nàng cũng không có phóng ngựa nước đại, chỉ là tùy ý để nó chậm rãi thả nước kiệu dọc theo bờ sông.
Trời thu nơi biên tái, bão cát dần dần nặng hạt, sớm muộn gì khí trời cũng càng ngày càng lạnh… tất cả từ lâu đã dung nhập vào tận xương tủy của nàng.
Nguyên bản dự định chờ thân thể của hắn thoải mái liền chuyển lộ trình về thăm phụ thân, không ngờ, nàng lại ngoài ý muốn có thai. Bởi vì sợ nàng thời kì đầu mang thai lặn lội đường xa sẽ làm tổn thương đến thai nhi trong bụng, Lý Dật Phong liền mua nhà, dự định chờ nàng sinh xong mới tiếp tục lên đường.
Ôn Nhược Thủy bĩu môi. Nàng chính là mong muốn quá mấy ngày có thể lên đường đi thăm phụ thân, cũng để lão nhân gia cảm thụ một chút niềm vui sắp có ngoại tôn. Theo bờ sông thẳng mãi một đường, đi qua một bãi cỏ lớn, từ từ lên núi
Móng ngựa đạp lên thảm lá khô phát ra tiếng lạo xạo, nàng tại giữa sườn núi ghìm trụ cương ngựa, đưa mắt nhìn về phương bắc.
Ánh mắt nàng hướng về nơi mà không cách nào nhìn đến được, nơi có một người đang say ngủ mà nàng mãi giấu ở trong lòng, nàng chỉ là muốn đến cùng hắn nói lời từ biệt.
“Trần đại ca, cảm tạ ngươi, ta sẽ hạnh phúc.” Nàng quay hướng viễn phương nói. Hôm nay nàng đã có thể buông hắn đi tìm hạnh phúc của chính mình, cho nên nàng muốn tới nói lời cảm tạ.
Nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trời thu năm ấy, có một đại ca vì nàng mà chết, mà nàng, sẽ sống thay cho cả phần của hắn.
Tay nàng đặt trên bụng, khóe miệng vung lên nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng mà nói: “Tân sinh mệnh luôn luôn đáng giá vui mừng có đúng hay không, các huynh đệ?” Tại mảnh đất bao la rộng lớn này đã nằm xuống hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ, vì không phải cho cuộc sống hòa bình, sinh mệnh mới nối tiếp ra đời sao?
Nàng tại trên núi đứng yên thật lâu, thẳng đến lúc cảm giác được gió núi có chút lạnh, lúc này mới lên ngựa về.
Chờ nàng về đến nhà thì thấy sách trên giá bị người nào đó lục tung rối loạn, so với gặp kẻ trộm còn thê thảm hơn.
“Ngươi đang tìm cái gì?” Nàng không khỏi có vài phần hiếu kỳ.
“Tìm tên.” Lý Dật Phong đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục lật thư tịch.
Ôn Nhược Thủy nhu huyệt Thái Dương, khẩu khí dẫn theo vài phần bất đắc dĩ cùng buồn cười, “Vương gia, chỉ là đặt một cái tên mà thôi, ngươi thực sự có cần phải hao tổn tâm tư không như vậy?”
“Hay a.” Hạnh nhi tại cửa phụ họa.
“Đây là hài tử đầu tiên của chúng ta a, đương nhiên phải coi trọng.” Lý Dật Phong bình thản đáp.
Ôn Nhược Thủy nhất thời dở khóc dở cười, “Lẽ nào hài tử sau liền có thể tùy tiện sao?”
“Vậy cũng không phải, thế nhưng đứa thứ nhất nhất định phải coi trọng.” Lý Dật Phong kiên trì.
Ôn Nhược Thủy thấy hắn có điểm tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp không hề để ý đến hắn, xoay người đối Hạnh nhi phân phó, “Nấu nước nóng, ta muốn tắm.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Lý Dật Phong một bên tra thư, một bên hỏi: “Nàng đi đâu mà lâu như vậy?”
“Lên núi.”
“Cái gì? !” Hắn quăng luôn quyển sách, nhảy dựng lên vọt tới trước mặt nàng, từ trên xuống dưới quan sát một vòng, “Nàng chạy lên núi làm cái gì? Lần sau không được chạy loạn. Ta thấy là nên đem Cẩm Thanh từ dịch quán bên kia gọi tới, thuận tiện kêu mấy tên thị vệ qua đây luôn.”
“Vậy ngươi cùng Cẩm Thanh đều ở dịch quán đi.” Nàng nói đến rất chí lí.
Nhắc đến vấn đề nhà ở, Lý Dật Phong nhịn không được than thở, “Nếu không, ta làm thêm ở bên cạnh mấy gian phòng ở, như vậy Cẩm Thanh có thể trụ lại, tương lai có hài tử cũng thoải mái.”
Nàng hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, chốc lát dời hướng nóc nhà liếc mắt một cái, quay đầu hướng trong phòng đi đến, “Ngươi thật lộn xộn.”
“Ta là nghiêm túc.” Hắn cũng theo đi vào.
“Tiếp qua vài ngày, chúng ta sẽ lên đường.”
“Ách?” Hắn có chút phản ứng không kịp.
Nàng tiếp tục nói: “Ta muốn thăm cha ta, người nhất định sẽ cao hứng nếu có thể tận mắt nhìn ngoại tôn sinh ra.”
Vì vậy, Lý Dật Phong nghĩ tới một việc, vỗ ót, kêu lên: “Ta quên viết thư cho phụ hoàng báo cho bọn họ biết chuyện này.”
Ôn Nhược Thủy một cước đem hắn đá ra phòng ngủ. Nhắc tới Hoàng thượng, nàng đã nghĩ đến quý phi bà bà trong cung, tiếp theo liền liên tưởng đến một màn khó khăn lắm nàng mới quên được.
Cứ như vậy, Bình vương hoàn toàn không rõ tại sao bị phạt ngủ đất ba ngày, đến tận cùng cũng không biết chính câu nào chọc giận Vương phi đại nhân a!
Vương gia rất lớn, nhưng Vương phi càng lớn hơn nữa, nhất là Vương phi đang mang thai nha!
Thế nên, Lý Dật Phong rốt cuộc không thể kiên trì kế hoạch “sinh sản xong mới khởi hành”, đành phải nước chảy bèo trôi theo sát thê tử trên lữ trình nam hạ.
Cẩm Thanh cùng vài tên thị vệ bấy lâu vẫn ở trong dịch quán rốt cục cũng có việc để làm: đánh xe ngựa, hộ vệ Vương gia cùng Vương phi lên đường.
Bọn họ rời đi biên thành không xa, ngay tại lối rẽ gặp phải một người, người nọ một thân một ngựa, phục sức bình dân, vẫn toát ra một loại phong độ đại tướng vô pháp che lấp được.
Bình vương phu phụ nghe được thủ hạ bẩm báo sau, xuống xe ngựa.
Nhìn Gia Luật Phi Hùng giả dạng thành thường dân bách tính, Lý Dật Phong tâm tình thập phần phức tạp, hắn tuyệt đối không tin đối phương chì vì tiễn đưa nàng mà đến.
“Gia luật tướng quân đặc biệt đến đây, chẳng biết có chuyện gì?” Ôn Nhược Thủy nhàn nhạt mở miệng.
Gia Luật Phi Hùng cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là nghe nói Bình vương phu phụ phải ly khai biên quan, cho nên đến đây tiễn đưa.”
“Đa tạ.”
“Núi cao sông dài, hành trình khổ cực, Ôn tướng quân đi đường cẩn thận.”
Lý Dật Phong ở bên cạnh càng nghe càng khó chịu. Té ra hắn thực sự là vì chuyện riêng; đâu phải do tiễn đưa mà đến? Nhịn không được mở miệng nói: “Gia luật tướng quân yên tâm, Nhược Thủy tự có bản vương chiếu cố, sẽ không nhọc tướng quân lao tâm.”
Gia Luật Phi Hùng ánh mắt biến đổi, vẫn như cũ cười cười, “Vậy tại hạ liền cáo từ.”
Ôn Nhược Thủy hướng hắn ôm quyền, “Tướng quân cũng bảo trọng.”
Gia Luật Phi Hùng gật đầu, phi thân lên ngựa, trước khi đi còn buông một câu, “Khi nào rảnh rỗi, nếu không ngại mời đến Yến quốc dạo chơi.”
“Nếu có cơ hội, nhất định sẽ quấy rối tướng quân.” Ôn Nhược Thủy trả lời.
Gia Luật Phi Hùng thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó giục ngựa đi.
Lý Dật Phong đứng ở bên người thê tử, có chút giấm chua nói: “Hắn làm như vậy có thể quá lộ liễu hay không?” Hoàn toàn khi Bình vương hắn là đồ trang trí sao?
“Không phải cũng mời Vương gia cùng đi sao?” Ôn Nhược Thủy có chút kinh ngạc nói.
Lý Dật Phong đồng dạng cũng kinh ngạc, “Có sao?” Hắn thế nào không có nghe thấy a?
“Đương nhiên là có.” Nàng nghiêm túc cường điệu.
Rõ ràng là không có! Lý Dật Phong hồi tưởng một lần đoạn đối thoại vừa rồi thập phần xác định.
Thế nhưng, Ôn Nhược Thủy đã xoay người lên xe ngựa, hoàn toàn không có ý cùng hắn tiếp tục thảo luận vấn đề không có ý nghĩa này.
Vì vậy, Bình vương âm thầm hạ quyết tâm, sau này có rảnh, đi nơi nào đều hảo, nhưng đến chỗ Gia Luật Phi Hùng? Hừ hừ, tuyệt đối sẽ không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook