Ôn Nhược Thủy một thân trường sam bằng gấm bạch sắc phiêu dật trong gió, mái tóc dài dùng một thanh trâm thuý ngọc bới cao, thắt lưng quấn ngọc đái, mặt tựa quan ngọc, quả nhiên là cực kì phong lưu phóng khoáng, phong thần tuấn tú.

Mỗi lần nhìn thấy thê tử hoán nam trang, Lý Dật Phong đều phiền muộn vô hạn. Rõ ràng không tuấn mỹ nho nhã bằng hắn, vậy mà khí thế đường hoàng toát ra từ nàng lại hết lần này tới lần khác cướp sạch hào quang của hắn.

“Nàng mặc thành như vậy là để đi gặp hắn sao?”

“Ai?” Nàng vẻ mặt khó hiểu.

“Gia Luật Phi Hùng.”

“Ta vì sao phải gặp hắn?”

“Tối hôm qua không phải là ta đã nói với nàng sao?” Nàng rốt cuộc có nghe hay không vậy?

Nàng suy nghĩ một chút, hắn tựa hồ là có nói nha, nhưng mà, “Lẽ nào hắn muốn gặp, ta liền nhất định phải gặp hắn ư?”

“Cứ trốn tránh như vậy không gặp hắn cũng có chút không thích hợp.” Dù sao người ta cũng là khách, đến vì lưỡng quốc hữu nghị, cũng không thể đối xử với hắn như vậy nha.

“Hắn chỉ nói với Vương gia đúng không?” Nàng hỏi.

“Đúng.”

“Vậy thì coi như ta không biết.” Nàng cười đến giảo hoạt a.

“Vậy nàng hiện tại muốn đi đâu nè?” Vấn đề này mới là chính yếu.

“Đến miếu dâng hương.”

Hắn do dự một chút, nói: “Nàng nên mặc nữ trang đi.” Thấy thê tử tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, thân là phu quân hắn sẽ tự ti lắm a.

Hạnh nhi ở một bên nói: “Tiểu thư ra ngoài đều là mặc nam trang.”

“Các ngươi lần trước quay về kinh không phải là mặc nữ trang sao?”

“Hoàng thượng tuyển tú, dân gian thưởng lang, không mặc nữ trang, chỉ sợ đường hồi kinh càng trắc trở vạn phần.” Ôn Nhược Thủy thay hắn giải đáp nghi hoặc.

Nghe vậy, Lý Dật Phong nở nụ cười, “Nói cũng phải, Phụ hoàng vì Ôn lão nguyên soái chiến công hiển hách đặc biệt ân chuẩn cho nàng miễn tham tuyển, nàng ngoại trừ sợ bị cướp rể ra không sợ cái khác nha.”

“Ngược lại thì có.” Nàng nhìn hắn liếc mắt, “Ta không cướp người, trái lại còn bị người ta vô lại quấn lấy.”

Lý Dật Phong không được tự nhiên dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, “Hay là nàng thay đổi trang phục, bản vương cùng nàng đi.”

“Cô gia cũng muốn đi?” Hạnh nhi cười trộm.

“Dù sao ở trong phủ cũng không có việc gì.” Ai biết ở bên ngoài sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, cho nên bám dính bên người nàng là an toàn nhất.

Ôn Nhược Thủy nhíu mày, thoáng trầm ngâm, sau đó xoay người hướng bên trong đi vào, “Hạnh nhi, tiến đến giúp ta chải đầu.”

“Vâng.” Hạnh nhi cười theo đi tới.

Lý Dật Phong cười cười, cũng theo vào.

Nữ trang của Ôn Nhược Thủy rất ít hoa văn cùng những chi tiết rườm rà, tất cả đều toát vẻ gọn gàng đơn giản mà nàng vốn yêu thích, không hề có chút nào cản trở hành động của nàng. Gả vào vương phủ, ngoại trừ cung trang cùng lễ phục, quần áo hàng ngày của nàng đều là kiểu dáng như vậy.

Hạnh nhi giúp chủ tử thay một bộ y phục nguyệt sắc (*xanh nhạt), đem một khối ngọc bội trong suốt lấp lánh gắn bên hông nàng.

Ôn Nhược Thủy mái tóc cũng không quá nhiều trang sức, chỉ cài một thanh ngọc trâm, một cái thoa cài tóc ngọc phượng , cũng không đeo khuyên mà chỉ có hai dải lụa từ mái tóc đen nhánh buông xuống sau vành tai. Mặt nàng nhẹ điểm chút son phấn, đạm nhạt mà thanh nhã, ẩn hiện một loại phong tình mị hoặc.

Cho dù là Hạnh nhi xinh đẹp như hoa đứng bên cạnh nàng cũng vô pháp che lấp đi ý vị đặc biệt thuộc về nàng.

Lý Dật Phong không để ý có người ở tại, đi qua ôm lấy thê tử, tại môi nàng ấn lên một cái hôn khẽ, “Ta đột nhiên phát hiện rằng vô luận nam trang hay nữ trang, nàng đều khiến ta lo lắng bội phần.”

Ôn Nhược Thủy một chưởng đánh văng hắn ra, mặt mang theo nộ khí, “Hạnh nhi, chúng ta đi.”

Hạnh nhi che miệng nhìn cô gia, sau đó vui vẻ đuổi theo nàng.

Lý Dật Phong chỉnh lại vạt áo, cười lắc đầu, chậm rãi đuổi kịp…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương