Tướng Quân Ghẹo Quốc Cữu
-
Chương 5
Giờ lên đèn, Hàn Trọng đột nhiên ra lệnh điểm tướng, cố gắng chọn ra ba nghìn kỵ binh, ba nghìn cung thủ, ba nghìn Đằng Giáp binh, một vạn trường thương do Trần Tra tự mình thống lĩnh. Lại cử ra ba vạn tinh binh chia làm hai nhóm theo sát phía sau.
Trong lúc điểm binh, binh sĩ gác cửa ngăn lại hai người, là hai phó dịch của Cao Đồng. Một tên vênh váo ngạo mạn nói: “To gan, ta phụng mệnh giám quân đưa công văn khẩn cấp vào kinh thành, kẻ nào dám ngăn cản, tránh ra!”
Nói xong, hắn cầm roi thúc ngựa chạy qua, đột nhiên bị một cây ngân thương chặn trước đầu ngựa. Trần Tra mặc áo giáp cưỡi ngựa đi đến, ha ha cười nói: “Ái chà, hai vị huynh đệ đi trong đêm tối thế này thật vất vả, chậc chậc.”
Phó dịch lập tức rùng mình, vội nói: “Thì ra là Trần tướng quân, tướng gia nhà ta có công văn khẩn cần mang về kinh bẩm báo Hoàng thượng, không dám chậm trễ, chúng tiểu nhân chỉ thừa dịp ban đêm lên đường thôi.”
Trần Tra cười bảo: “Hai vị huynh đệ đợi một chút đi, Nguyên soái có lệnh, đại quân hai canh giờ nữa sẽ lên đường, bất luận kẻ nào cũng không được rời doanh trại, nếu không… giết không tha!”
Hai phó dịch liếc nhìn nhau, nén giận nói: “Nếu làm trễ nải công việc của tướng gia… Đây chính là hoàng mệnh, Trần tướng quân có nhận nổi không?”
Trần Tra cười cười lắc đầu: “Ta tất nhiên không đảm đương nổi, nhưng mà… hai vị huynh đệ lúc này ra ngoài, sợ sẽ lộ tin cho Bắc Tấn. Nguyên soái có lệnh tiến binh thần tốc, lúc này có người bị nghi thông đồng với quân địch thì có thể giết ngay tại chỗ! Hai vị vẫn nên tự giữ lấy đầu trên cổ mình đi!”
Hai tên phó dịch biết rõ Trần Tra nổi danh tâm địa khó lường, ra tay lại tàn độc, vội thoái thác: “Trần tướng quân, chuyện này chúng tiểu nhân làm sao dám.”
Trần Tra gật đầu thu trường thương về: “Đúng đấy, ta thấy hai vị huynh đệ tạm thời đợi ở đây, đến lúc đánh hạ thành Loan Châu rồi đem tin chiến thắng hồi báo cho Hoàng thượng luôn, không phải là tốt hơn sao?” Hai phó dịch của Cao Đồng xem xét một hồi đành phải quay trở về.
Trần Tra gọi thủ vệ cùng lính tuần tra lên căn dặn: “Truyền lệnh xuống, trong hai canh giờ tới nếu có người rời doanh trại, bất luận là ai cũng bắt ngay tại chỗ! Trói lại giao cho Nguyên soái!”
Hai tên phó dịch quay lại bẩm báo, Cao Đồng đứng trong lều tức tối dậm chân: “Tên tiểu tử kia sao lại cho công thành ngay đêm nay? Thật khôn ngoan.” Hắn dừng một chút, “Dù sao Bắc Tấn cũng đã biết, nhất định sẽ có đề phòng, lão phu muốn nhìn hắn đánh hạ Loan Châu như thế nào!”
Theo lệnh của Trần Tra, mấy vạn người không đốt đuốc, bọc móng ngựa, cấp tốc khởi hành đến Loan Châu. Đêm dần sâu, mây đen che khuất trăng sáng, trời đất chìm trong bóng tối. Đi đã lâu thám mã mới hồi báo, phía trước ba dặm là thành Loan Châu. Trần Tra hạ lệnh cho đại quân đi chậm lại để giảm bớt thanh âm.
Tiểu Giang mặc y phục dạ hành ngồi trên lưng ngựa, theo sát Trần Tra. Trần Tra trêu chọc y, “Nguyên soái cho đệ đi thật đúng đắn, với thân thủ của đệ thì lấy thủ cấp quân địch dễ như lấy đồ trong túi. Trận đánh này kết thúc sẽ làm nên tên tuổi cho đệ!”
Tiểu Giang lơ đễnh hỏi: “A Trọng nói ta không cần làm gì hết, muốn ăn gì cũng được, muốn làm gì cũng được, tại sao phải làm nên tên tuổi? Làm vậy thì được cái gì? Có thể có nhiều đồ ăn ngon sao?”
Trần Tra thích y nói chuyện ngốc ngếch nhất, cười bảo: “Nam tử hán đại trượng phu nào lại không muốn có có sự nghiệp riêng? Không muốn duy ngã độc tôn, bình định thiên hạ? Nhưng mà… giống như đệ, cứ lo vui chơi cho thoải mái là thiên hạ cũng đủ thái bình rồi.”
Tiểu Giang ra sức gật đầu: “Đúng vậy. A Trọng cũng nói như vậy đấy.”
Trần Tra không khỏi trợn mắt: “Nguyên soái chỉ hận không thể đem đệ giấu trong tim, hắn không cam lòng cho đệ xuất đầu lộ diện mà lại.”
Bó đuốc trong đêm loé sáng, thành Loan Châu xuất hiện lờ mờ trước mặt. Đại quân Nam Việt chậm rãi tới gần, ba ngàn cung thủ đi đầu, đợi đến vừa tầm bắn, ba ngàn cung thủ xếp thành hàng phía trước, quỳ một chân xuống đất, rút tên từ bao đựng, mũi tên tẩm lưu huỳnh, sau đuôi lại gắn thêm lông vũ, giương cung lắp tên.
“Này, Tiểu Giang, đệ chuẩn bị xong chưa?” Trần Tra hỏi.
“Ừ.” Tiểu Giang gật đầu, rút ra từ bên hông bảo kiếm tùy thân của Hàn Trọng.
Cung thủ chẩn bị sẵn sàng, Trần Tra vung đại kỳ trong tay chỉ hướng về phía tường thành. Cung thủ nhìn theo cờ hiệu, vạn tên cùng bắn, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên không dứt, trời đầy mưa tên như châu chấu mùa gặt hạ xuống thành trì Bắc Tấn, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Trần Tra cầm cờ ra lệnh, mưa tên liên tiếp lao đi, bắn rơi bó đuốc trên tường thành Loan Châu, không ai dám thăm dò, chỉ là giơ tấm chắn lên ngăn cản.
Có mưa tên hỗ trợ, Trần Tra lại vung cờ, Đằng Giáp binh đi phía trước yểm hộ đội trường thương theo sát phía sau, xếp thành hàng từ trên xuống. Khi mưa tên ngừng, cả đoàn nhân mã đã đến dưới chân thành. Trần Tra vội hô: “Tiểu Giang, đến lượt đệ rồi.” Tiểu Giang gật đầu, phóng ngựa chạy đi. Cung tiễn vừa dừng trên thành liền có gỗ đá rơi xuống, mũi tên gắn lông vũ giúp cản lại lực rơi. Đằng Giáp binh Nam Việt đồng loạt giơ đằng giáp lên cao, giống như thành luỹ bảo vệ.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng thét dài, một bóng người giữa những mũi tên bay lên không trung, thân hình chuyển động như kinh điểu, bảo kiếm trong tay vung ra, kiếm khí tựa cầu vồng khiến binh lính đầu tường trúng chiêu ngã xuống đất. Bóng người kia như tia chớp xẹt ngang bức tường, đại kỳ Bắc Tấn cùng binh sĩ ào ào đổ rạp, gỗ đá đều rơi ngược vào trong thành trì, trên tường thành đã có vô số thi thể. Dưới thành, binh sĩ Nam Việt nghẹn họng nhìn trân trối, không tin rằng mọi chuyện đều là do thiếu niên nhu nhược kia gây nên, quả thực đây không phải sức người thường làm được.
Đội Đằng Giáp giơ cao đằng giáp lên đỉnh đầu bảo vệ đội trường thương, binh sĩ trên tường thành vẫn ngã xuống như cây bị đốn. Một thanh trường kiếm trảm hồn đoạt phách, kiếm quang trên tay chém đứt đầu quân địch, trong chốc lát, máu nhuộm đầy tường. Trần Tra líu lưỡi không nói nên lời, trong lòng thầm nhủ: Ô, Tiểu Giang đúng là sát nhân chém người như thái rau thái thịt. Tiểu Giang bên này vẫn nhớ kỹ lời Trần Tra dặn, nếu không thấy Lạc Dã sẽ phá vòng vây thẳng đến cửa thành.
Hai viên tướng của Bắc Tấn dẫn đầu binh sĩ canh gác cửa thành thấy mỹ thiếu niên rút kiếm bên hông nhảy xuống, lập tức vung tay điều động quân sĩ cầm thương tiến lên vây người thành vòng tròn.
Tiểu Giang chĩa kiếm, quát: “Mở cửa thành ra ta sẽ không giết các ngươi.”
“Giết!” Đại tướng Bắc Tấn hạ lệnh.
Tiểu Giang không nói thêm gì nữa, bật người lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt khiến binh sĩ đứng phía trước đều lần lượt chết yểu dưới chân y. Kỵ binh ngày một nhiều, nghe thấy bên ngoài tiếng chém giết rung trời Tiểu Giang có chút lo lắng, thét dài một tiếng, sát khí nổi lên bốn phía. Kiếm phong không người nào thoát khỏi.
Cửa thành cao mấy trượng bị buộc lại, mười mấy tên lính cầm trường thương chen chúc trước cửa thành nhìn y. Mũi kiếm dính máu nhỏ giọt trên mặt đất, đao kiếm đỏ thẫm do uống máu cả trăm người, xung quanh Tiểu Giang đều là thi thể.
“Mở cửa ra.” Tiểu Giang quát, y một thân mang áo giáp, cả người đều nồng mùi máu tanh, dung nhan tuy xinh đẹp nhưng trong mắt binh sĩ Bắc Tấn hiện giờ không khác gì La Sát. Binh sĩ canh cửa thành lạnh người, nhao nhao lui về phía sau, ném hết binh khí trong tay. Mười mấy người tiến lên vặn cơ quan, cửa thành nặng nề từ từ mở ra. Trần Tra dẫn đầu ba ngàn kỵ binh thừa cơ tiến vào, làm cho bọn lính Bắc Tấn cuống cuồng chạy trốn.
Ba vạn kỵ binh phía sau chứng kiến cảnh cờ Nam Việt tung bay trên thành Loan Châu đều mừng rỡ vỗ tay. Thám mã hồi báo cho Hàn Trọng, hắn lập tức chỉ huy đại quân tiến thẳng đến nội thành Loan Châu.
Chém giết nửa ngày, binh sĩ đã tìm được chỗ ẩn thân của Lạc Dã, Trần Tra gọi Tiểu Giang đang giết địch ở đằng xa: “Tiểu Giang, tìm được Lạc Dã rồi, nhanh!”
Lạc Dã bị binh sĩ Nam Việt vây trong một trạch viện, bên cạnh là tướng sĩ đều đã trọng thương. Tiểu Giang như bước vào chỗ không người, kiếm quang loé lên, lát sau trong tay đã cầm theo thủ cấp đang nhỏ máu của Lạc Dã.
Loan Châu đã mất giờ chiếm lại được, dân chúng thành Trung Nam từ các ngõ hẻm ùa ra, hết sức phấn khởi. Thái thú Loan Châu Lạc Dã đã chết, tạm thời Hàn Trọng lấy phủ Thái thú làm phủ đệ, điều binh khiển tướng thủ thành, đồng thời gửi tấu chương liệt kê chiến tích, cũng thỉnh Ung Nhân đế uỷ nhiệm Thái thú mới cho Loan Châu. Mặt khác hắn phái người dán cáo thị an dân, phái binh sĩ giải quyết hậu quả của trận chiến, chấn chỉnh Loan Châu.
Bên trong phủ Thái thú giăng đèn kết hoa, trên bàn sứ Thanh Hoa bày biện đủ loại hoa quả trà bánh. Đại tướng Nam Việt đều là người hào sảng, sau khi đánh hạ thành Loan Châu cũng thả lỏng rất nhiều, vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ.
Hàn Trọng đang cùng quân sư thấp giọng thương nghị, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên ắng lại, không còn nghe thấy những âm thanh ầm ĩ nữa. Hắn gương mắt phát hiện khách trong sảnh đều sững sờ, ngẩn người ngó ra bên ngoài, cẩn thận nhìn lại, thì ra là Tiểu Giang đến.
Người trong sảnh trợn tròn mắt. Tiểu Giang mặc trường bào màu hồng cánh sen được bao trong chiếc áo cộc tay màu trắng thêu viền lông, tóc đen búi chỉnh tề bằng trâm bạch ngọc, cười dịu dàng đi đến, dung nhan quá mức tuyệt mỹ làm người khác không dám nhìn lâu.
Bên ngoài có người cao giọng hô: “Giám quân đại nhân đến!”
Lúc này mọi người trong sảnh mới lấy lại tinh thần. Cao Đồng vừa vào sảnh đã vui vẻ cười nói: “Ha ha, chúc mừng Nguyên soái rốt cuộc cũng thu phục được Loan Châu, ha ha.” Vừa nói cười vừa đi vào trong, Hàn Trọng theo lễ cũng tiến lên nghênh đón.
Cao Đồng vừa ngồi vững, liếc nhìn Tiểu Giang đang ăn bánh xốp bên cạnh không khỏi sửng sốt, một lúc sau mới mở miệng: “Đúng là hậu sinh khả úy. Lần này thiếp thân giáo úy của Nguyên soái công lao không nhỏ, ngài cần phải tấu lên Hoàng đế xin ban thưởng thật lớn cho y, ha ha.”
Hàn Trọng cười cười: “Bổn soái đã tấu rõ ràng mọi việc cho Hoàng thượng, người nhất định sẽ luận công ban thưởng. Lần này Cao giám quân cùng các tướng sĩ khác đồng cam cộng khổ, bổn soái cũng đã bẩm báo lên, phần công lao này Cao giám quân cũng không cần từ chối, ha ha.”
“Đâu có đâu có, đó chỉ là bổn phận của lão phu mà thôi, ha ha.” Cao Đồng cười to, cùng chúng tướng lấy lòng, tướng lãnh trong sảnh khẩu thị tâm phi cũng bắt đầu khách sáo vài câu.
Lúc này, thời gian tiết trời se lạnh bất ngờ thay đổi.
Loan Châu đã bị thu phục, chỉ cần đoạt lại hai thành trì Thông Nghiệp, Hoá Lương là có thể chiến thắng hồi kinh. Nam Việt Bình vương Hàn Trọng trấn thủ Loan Châu, giao đại quân cho Trần Tra lãnh binh, xuất phát đánh Thông Nghiệp, Hoá Lương, đợt này tất cả tinh binh đều xuất ra một lượt. Bắc Tấn liều chết chống cự, Trần Tra mỗi lần chiến đấu đều đích thân tới đôn đốc, xung phong đi đầu, liên tiếp đến gần mục tiêu.
Liên tục chinh chiến khiến các tướng sĩ đều cảm thấy mệt mỏi. Trần Tra gặm bã đậu, đứng ngoài trướng soái nhìn ra ngọn cờ cùng binh sĩ mỏi mệt phía xa, thầm nghĩ trận chiến đánh đến lúc gian nan rồi. Vào ban đêm, mưu sĩ cùng các tướng tụ tập đầy đủ trong doanh trướng của Trần Tra thương nghị đối sách.
Bày ra bản đồ địa hình của Bắc Tấn, sông núi thành trì được vẽ giản lược lại, vừa xem là hiểu ngay. Mưu sĩ cùng các tướng đều nhìn về Trần Tra. Lông mày Trần Tra nhíu lại thành chữ ‘Xuyên’, thần sắc ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm nơi trên bản đồ đề ‘Thông Nghiệp’ và ‘Hoá Lương’, trầm ngâm một lát rồi nói: “Các vị, Thông Nghiệp và Hoá Lương nằm ở vị trí quan trọng, giao thông tiện lợi, Bắc Tấn cực kỳ coi trọng, cho quân canh gác cẩn mật. Sau này Bắc Tấn cũng chỉ có thể rút lui từ nơi này, hưu binh ngưng chiến.”
Mưu sĩ gầy còm có một chòm râu dê gật đầu đồng ý: “Tướng quân nói rất đúng, Thông Nghiệp và Hoá Lương cách nhau không xa, Thông Nghiệp ở trên thượng nguồn, Hoá Lương ở hạ nguồn, Thông Nghiệp giao thông tiện lợi bốn phương thông suốt, là binh gia tất nhiên phải tranh giành nơi đó, thủ binh không kém. Hoá Lương rộng lớn, là nơi dự trữ lương thảo của Bắc Tấn, dĩ nhiên thủ binh cũng phải tốt.”
Mưu sĩ có chòm râu dê tên gọi Tiêu Bá, là quân sư thân tín Hàn Trọng chọn cho Trần Tra. Tiêu Bá biết rõ Trần Tra mặc dù nhanh nhẹn không câu nệ tiểu tiết, nhưng tâm tư kín đáo, làm việc quyết đoán, thưởng phạt phân minh lại không bảo thủ, khiến cho hắn tâm sinh kính trọng, không nề hà theo sau phụ tá.
Trần Tra rất do dự, trước mắt binh sĩ đang rất mệt mỏi, quân dụng hư hao nghiêm trọng, lương thảo ở Hoá Lương với đối với Trần Tra có lực hấp dẫn rất lớn. Cả hai nơi đều quan trọng, nhưng nên cướp lấy đầu mối then chốt Thông Nghiệp? Hay Hoá Lương có nguồn lương thảo sung túc? Cuối cùng nên đánh bên nào trước làm cho Trần Tra suy nghĩ rất lâu.
Ngồi trong doanh trướng tranh luận một đêm, một nửa ủng hộ đánh Thông Nghiệp trước, chiếm lấy địa thế, một nửa ủng hộ đánh Hoá Lương trước, bổ sung lương thảo. Trần Tra mắt không rời địa đồ, ‘Thông Nghiệp’, ‘Hoá Lương’, ‘Sông Thông Hoá’, ánh mắt từ ba nơi này đổi tới đổi lui, tự nhủ: Không biết có biện pháp nào có thể đánh chiếm cả hai thành trì này không? Bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng mới, quay sang hỏi Tiêu Bá: “Tiêu tiên sinh có thể hỗ trợ ta?”
Tiêu Bá nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ tán dương nói: “Trong lòng Trần tướng quân đã có diệu kế?”
Trần Tra vỗ bàn cười to: “Binh bất yếm trá!”
Đại quân Nam Việt đánh hạ Loan Châu khiến binh lính Bắc Tấn thủ ở Thông Nghiệp và Hoá Lương rất sợ hãi, ngày ngày phái thám mã do thám. Hôm đó, thám mã từ phía xa nhìn xem tình hình liền phát hiện quân doanh Nam Việt xuất binh, cờ hoa phấp phới theo hướng Hoá Lương tiến đến, trên đường bụi đất tung bay, nhìn số cờ đúng là toàn bộ doanh đều xuất trận.
Thám mã vẫn chưa yên tâm, vừa quay trở về thành thông báo vừa lưu người ở lại ngoài doanh trướng xem xét. Ngoại trừ hơn một trăm lão binh thủ bên ngoài doanh, còn lại không một bóng người. Sau giờ ngọ, cách doanh trướng vài dặm lại có chim đậu trên đỉnh lều nghỉ ngơi. Thám mã không nghi ngờ gì nữa, chim cũng dám đậu xuống thì chắc chắn không còn người nào.
Tính toán lộ trình của bộ binh Nam Việt, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới tới nơi, cả thành Hoá Lương nhất thời luống cuống, biết rõ sự lợi hại của đại quân Trần Tra nên vội vàng triệu tập binh mã ở ngoài thành xây dựng cơ sở tạm thời. Hoá Lương và Thông Nghiệp liên thủ, Thông Nghiệp dò xét được đại quân Nam Việt xuất toàn bộ quân đánh Hoá Lương, liền phái nửa số nhân mã đi tiếp viện.
Đêm khuya, nơi trú quân của Nam Việt không có một bóng người bỗng nhiên chui ra vô số binh sĩ, bỏ lại ngựa và áo giáp, trong đêm tối nhẹ nhàng đi thẳng đến Thông Nghiệp. Trời còn chưa sáng đại quân đã đến ngoài thành, binh sĩ thủ thành vẫn không hề phòng bị, Trần Tra tự mình lãnh binh ra trận, trong vòng hai canh giờ đánh bại thành Thông Nghiệp.
Kẻ trông giữ Thông Nghiệp bị trói chặt đẩy vào đại sảnh, nhìn thấy người ngồi trong đại sảnh thì vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tên trẻ tuổi đang cười xấu xa này là Trần Tra sao? Kẻ kia bị xô đẩy quỳ trước mặt Trần Tra, lòng hắn vẫn không phục, tức giận hô: “Rõ ràng thám mã báo cáo trong doanh trại bụi đất mịt mờ, toàn bộ đại quân Nam Việt xuất động, ngươi sao lại có thể che giấu nhiều người như vậy đến đánh lén chúng ta?”
Trần Tra gác chân lên bàn, lười biếng đáp: “Hôm nay gia gia sẽ dạy cho ngươi một bài học, đếm cờ cùng tính toán của ngươi đều sai rồi. Trước kia năm mươi người một cây cờ, ta sửa lại mười người một cờ, tên thám mã ngu dốt kia đương nhiên sẽ tưởng là toàn bộ quân. Sau ngựa đều cột cỏ khô, vừa chạy vừa kéo đi sẽ khiến bụi đất tung bay, thoạt nhìn đương nhiên là rất đông người rồi.”
Tên kia sững sờ, vẫn không phục: “Cái đó… thám mã nói rằng trên nóc lều có chim đậu, nếu thật sự trong lều có người, chim chóc làm sao dám đến?”
“Ha ha.” Mưu sĩ Tiêu Bá vuốt chòm râu dê cười nói: “Điểm đó ta cũng lo lắng, không ngờ Trần tướng quân của chúng ta lại nghĩ ra một diệu kế.”
Trần Tra khoát tay: “Cũng không thể coi là diệu kế, bất quá là nấu nướng sao cho đồ ăn thật thơm rồi để trên nóc lều. Chim chóc kia thấy trong lều có động đương nhiên không dám đậu, song kiếm ăn vốn không dễ, lúc lâu cũng không thấy người đi lại thì dĩ nhiên không chịu nổi mà sà xuống mổ rồi. Thám mã của ngươi không phải nhìn thấy chim chóc đậu thành đàn trên đỉnh lều sao.”
Trần Tra nhìn kẻ kia nghẹn họng trân trối, khinh khỉnh nói: “Dạy ngươi để ngươi nhớ cho kỹ, kiếp sau đừng có đối đầu cùng bổn tướng quân. Người đâu! Đem ra chém!”
Kẻ trông coi Thông Nghiệp trước khi chết còn chửi ầm lên nói Trần Tra tiểu nhân quỷ kế đa đoan. Đang ăn như hổ đói đã thấy binh sĩ đem lên một cái đầu người, hắn lau vết canh thịt trên miệng, bảo: “Hai bên giao đấu, không phải hắn chết thì ta mất mạng, chỉ có phá thành lui địch, quỷ kế chính là kế sách tốt nhất.”
Lưu Vũ cũng nói: “Trần tướng quân nói rất đúng, hai nước giao chiến thương tổn là điều không thể tránh. Huống hồ lần này chúng ta xuất binh xâm nhập địch quốc, bền bỉ chiến đấu đã khiến binh mã mệt nhọc không ít, có thể nhanh chóng giải quyết chiến tranh mới là tạo phúc cho dân chúng.”
Chiếm được Thông Nghiệp, Trần Tra cũng không làm ầm ĩ, chỉ âm thầm tính toán kế sách. Thừa dịp lúc thám mã từ Hoá Lương chưa biết, ban đêm đem thuốc xổ bỏ vào nguồn nước của quân doanh Bắc Tấn. Trần Tra dẫn theo vài vị tướng đến Thông Nghiệp thực hiện mưu kế, vốn lộ trình hai ngày rút xuống chỉ còn nửa ngày.
Binh sĩ Hoá Lương xếp hàng dài trước cửa nhà xí, ít thấy ai ôm bụng quay trở về. Đến ngựa cũng đứng không vững, lung la lung lay. Trong một lúc, thuốc xổ không đủ dùng. Kẻ đứng đầu Hoá Lương thầm nghi ngờ, hai ngày nay ăn uống đều dùng nước sông Thông Hoá, chẳng lẽ có người bỏ thuốc? Binh lính Nam Việt còn chưa đến thành làm sao dùng thuốc được? Chẳng lẽ Thông Nghiệp thất thủ? Không thể a, Trần Tra dốc toàn bộ lực lượng đánh Hoá Lương thì lấy đâu ra binh sĩ đi đánh Thông Nghiệp?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng có thám mã hồi báo, từ phía xa trông thấy cờ hiệu có chữ ‘Trần’, chưa kịp trở tay thì đại đội quân nhân mã đã tới. Kẻ đứng đầu Hoá Lương không biết phải làm sao đành miễn cưỡng nghênh chiến, phân phó cung tiễn thủ dự bị, đầu tiên cứ bắn loạn xạ một trận mưa tên rồi nói sau.
Một lúc sau, mưa tên lông vũ như đàn châu chấu phóng tới, Nam Việt Đằng Giáp quân nâng khiên đứng dày đặc che phía trước, đợi đến khi mưa tên kết thúc, Đại tướng Thái Hưng xuất chiến. Thái Hưng tính khí nôn nóng, mỗi lần ra trận đều xông ra phía trước, nhìn thấy lần này binh tướng mỗi người đều tiêu chảy, mặt mũi vàng vọt như nến, khí lực để bắn mũi tên cũng không có thì trong lòng thầm vui mừng, cầm theo trong tay song kích, cưỡi chú ngựa yêu quý dẫn đầu quân mã xuất trận, thề lần này nhất định phải lập công.
Kẻ đứng đầu Hoá Lương võ công không tệ, đôi bên đánh nhau mấy trăm hiệp khó phân thắng bại. Thái Hưng đâm ra tức giận, thầm nghĩ, ta đánh còn không lại ngươi sao? Trong lòng nảy sinh ác độc, song kích rầm rầm múa đến như ngọn gió, thủ thành Hoá Lương xem xét thấy không tốt, ghìm ngựa quay đầu hô to: “Thu binh gấp, đóng cửa thành!”
Vừa quay lại đã thấy một đại đội nhân mã đang tiến về thành, trong lòng cả kinh, binh lính Thông Nghiệp sao lại mất cảnh giác như thế? Chẳng lẽ thành đã bị quân Nam Việt chiếm cứ? Hắn chăm chú nhìn kỹ, khi thấy người tới đều mặc y phục Bắc Tấn trong lòng liền vui mừng, đoán chắc viện binh đã đến, nhẹ nhàng thở ra một hơi, xong liền quay đầu ngựa nghênh hướng Thái Hưng: “Tiếp viện của ta đến rồi, có bản lĩnh thì đánh thêm hai trăm hiệp nữa.” Binh sĩ sau lưng thân thể vốn đã sớm hư nhược nhưng vẫn cố gắng chống cự, lúc này nhìn thấy viện binh thì vui mừng khôn xiết.
Viện quân Thông Nghiệp đến trước mặt, ngựa không dừng người không nói, sát nhập thẳng vào đại quân Hoá Lương. Lưỡi đao sắc bén chém xuống, nhất thời tách đôi đội hình Hoá Lương. Binh sĩ Hoá Lương không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong lúc sợ hãi chỉ biết kéo nhau chạy trốn bốn phía. Thái Hưng phóng ngựa đuổi theo, thừa dịp kẻ kia không phòng bị liền đâm một nhát xuyên tim, cắt thủ cấp, đắc thắng treo lên.
Thì ra tiếp viện mặc trang phục Bắc Tấn đều là quân của Trần Tra phái đến, dựa theo ước định mỗi người đều đeo một cái đai đỏ trên cánh tay, khác với binh sĩ Hoá Lương. Trước trận, Nam Việt binh đều biết rõ Trần Tra đã thu được thành Thông Nghiệp, ý chí chiến đấu lại sục sôi. Đại tướng hạ lệnh nổi trống trợ uy, tất cả nhân mã chia thành hai cánh bọc thành hình tròn, đem binh sĩ Bắc Tấn vây quét bằng sạch.
Tiến vào thành Hoá Lương, dân chúng Nam Việt đều vui mừng tung hô, dẫn dắt đội quân đi mở kho thóc. Quả nhiên kho lương nơi này dồi dào, lương thực ào ào chảy ra. Các tướng sĩ đều cảm thấy vui mừng, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ăn bữa cơm thật no, chỉ có nước uống thì phải hạn chế.
Nhân mã tại Thông Nghiệp nghỉ ngơi phục sức. Mưu sĩ, đại tướng cùng Trần Tra trong phủ Thái thú cùng bàn kế hoạch tiếp theo. Trần Tra nói với Tiêu Bá: “Tiêu tiên sinh, thỉnh suy nghĩ kỹ trước khi hồi bẩm Vương gia, trận chiến này các vị cùng các chúng tướng sĩ có công lao hàng đầu, liệt kê từng cái để cho Vương gia bẩm tấu Hoàng thượng luận công ban thưởng.”
“Vâng, tại hạ đã dự tính sẵn, mời Trần tướng quân xem qua.” Tiêu Bá nói xong liền đưa một tờ công văn qua.
Trần Tra cười nói: “Trận này đại thắng, lòng Vương gia cũng nhẹ nhõm hơn phân nửa. Trước khi xuất binh Vương gia đã nói hai thành Thông Nghiệp và Hoá Lương là nơi quan trọng, tiến có thể tiếp tế, lùi có thể giữ nghiêm, nhất định phải canh gác nghiêm mật.”
Trải qua hai năm chiến tranh liên tục, rốt cuộc cũng thu được thắng lợi, đem quân Bắc Tấn bức lui khỏi lãnh thổ Nam Việt. Hàn Trọng, Cao Đồng dẫn binh khải hoàn hồi kinh. Hành trình đại quân trở về kinh nhanh chóng một cách thần kỳ, mỗi người đều ngóng trông sớm trở về nhà, chiến mã dường như cũng chạy nhanh hơn, mà ngay cả binh sĩ dù cấp tốc hành quân cũng không có nửa câu oán hận.
Quay về Bình vương phủ, trong nội cung liền có người đến truyền chỉ ngày mười lăm tới, Ung Nhân đế muốn mở tiệc để luận công ban thưởng, còn chỉ đích danh Tiểu Giang.
Lúc sáng sớm trời đã bắt đầu mưa, hạt mưa tí tách vỡ trên lá cây trong viện, mưa theo mái hiên rơi xuống như sợi tơ. Sau khi mưa đã tạnh, trong kinh đem tới xiêm y tơ lụa, chất thành một đống. Tiểu Giang tay cầm chén, chăm chú cho cá trong chậu ăn, một chút hứng thú cũng không có. Nha hoàn trong phủ nhìn thấy đều hoa mắt, không biết làm sao đành nhờ Trần Tra đến.
Trần Tra cười nói: “Hỏi Tiểu Giang cũng như không. Vương gia gần đây rất bận, các ngươi chọn thay Tiểu Giang là được.” Hắn duỗi lưng: “Tiểu Giang, đệ không vui sao? Đợi đến khi chọn đồ xong ta dẫn đệ ra ngoài chơi.”
Tiểu Giang như mở cờ trong bụng, lúc này mới cao hứng cầm quần áo xem xét.
Số tiền được cấp cũng không nhỏ nên chỉ mới qua mấy ngày, quần áo cùng giày mới đã được đưa tới. Trần Tra và Tiểu Giang mặc đồ mới tinh cưỡi ngựa ra ngoài chơi đùa. Hai người đi chung trên một con đường, mọi người bên đường đều ngừng chân đứng nhìn. Một người xinh đẹp một người oai hùng, ai cũng không kìm được mà mặt đỏ tim đập.
Trên phố, các sạp hàng mọc lên san sát, nội thành kinh đô một cảnh nhộn nhịp.
Tiểu Giang đi lâu như vậy, lần này trở về thấy cái gì cũng mới lạ, nhìn lên tiểu lâu ba tầng một bên rồi nói: “Hải Đường nói với ta phía Tây có nhiều hàng ăn khá lắm, cái gì ngon cũng có, tất cả đều cao vài tầng lầu như vậy đấy.”
Trần Tra khẽ cười cười. Tiểu Giang hớn hở nhìn xung quanh: “Hải Đường cũng làm thơ, y từng đọc cho ta nghe một bài. Nhưng mà… ta không nhớ rõ. Y nói chỗ y có rất nhiều thiếu niên giống ta, nhưng bọn họ bình thường không chơi đùa cùng y.”
Trần Tra mặt đen lại: “Đệ mới thấy y có mấy lần, đã biết nhiều chuyện như vậy, hừ.”
Tiểu Giang nhìn mặt hắn có chút tức giận, rất nghi hoặc muốn hỏi lý do, bỗng thấy bên ngoài tiểu lâu ba tầng kia có cả đống người vây quanh, tiếng reo hò ủng hộ, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. “Không biết có chuyện gì, chúng ta vào xem thử đi.” Tiểu Giang tính tình trẻ con, vừa nói đã phóng ngựa đi qua, y ngồi trên lưng ngựa cố gắng rướn cổ nhìn vào trong, lúc sau gấp tới đứng hẳn trên yên ngựa, từ trên cao nhìn xuống. Trần Tra xuống ngựa tách đám người đi vào trong.
Âm thanh ủng hộ không ngừng vang lên, một nữ hài chơi đùa cùng chiếc chén, một cái rồi một cái bị nàng dùng mũi bàn chân chất thành chồng cao. Kế bên có hai nam tử trẻ tuổi cầm dao ăn ý gọt, chém, bổ, vung, có vài phần công phu, khiến người xem không ngừng trầm trồ khen ngợi. Tiểu Giang vốn ưa thích mấy trò xiếc nên cao hứng đứng trên ngựa vỗ tay: “Hay, một cái chén, một cái chén nữa!”
Thanh âm của y trong trẻo, khiến mọi người đều phải quay lại nhìn. Y cưỡi một con ngựa đen như mực, mặc trường bào màu trắng, áo khoác tơ tằm màu bạc. Mái tóc đen óng dùng băng gấm buộc sau gáy, dung nhan tinh xảo đến mức khiến người khác loá mắt. Đến lúc này, người vây quanh xem xiếc thì có một nửa là xem xiếc, một nửa là xem y.
Lúc này có một người đi đến bên cạnh, ghìm chặt dây cương, Tiểu Giang cúi đầu nhìn người trẻ tuổi có ánh mắt thanh tịnh cùng nụ cười nho nhã lễ độ kia. Người nọ chắp tay nói: “Tại hạ rất ngưỡng mộ vị công tử như thiên tiên này, không biết công tử có phải là người trong kinh không?” Tiểu Giang gật gật đầu, người nọ thấy hắn cao hứng, vội nói: “Phía trước là Yêu Hiền lâu, nếu có thể, không biết có thể cùng ta đến uống chén rượu nhạt? Sẽ không mất nhiều thời gian của công tử đâu.”
Tiểu Giang đang khát nước, thấy hắn nói chuyện ôn hoà không giống người xấu liền gật đầu nói: “Tốt.”
Người nọ sững sờ, lập tức cười nói: “Không nghĩ tới công tử lại sảng khoái như vậy, cùng ta ý hợp tâm đầu. Hôm nay có thể cùng công tử quen biết thật sự là chuyện vui mừng. Mời!” Hắn đi phía trước dẫn đường, mấy tay tuỳ tùng chia nhau đứng hai bên trái phải.
Đến phòng đặc biệt trong Yêu Hiền lâu, tiểu nhị đem rượu và thức ăn lên, mấy người tùy tùng đứng ngoài cửa gác. Người nọ mở vò, đổ rượu vào trong chén, rượu màu hổ phách đọng trên chén, tỏa hương ngào ngạt. Người nọ nói: “Đây là rượu nổi danh trong tửu lâu này, tên gọi ‘Hổ phách trù’, mời công tử dùng thử.”
Tiểu Giang nuốt nước miếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, cảm thấy rất dễ uống, hơi cay một chút nhưng để lại dư vị ngọt dịu, khiến người khác không tự giác phải chặc lưỡi, không thể không nói: “Quả nhiên là rượu ngon.” Rồi tự tay cầm vò rượu, uống một hơi liền cạn nửa vò.
Người nọ càng thêm cao hứng, cũng không câu nệ nữa, tự rót uống một mình, yên lặng nhấm nháp. Rồi bỗng nhiên nói: “Lần cuối cùng đến đây uống rượu đã là chuyện của năm trước rồi.” Hắn thở dài một tiếng, trong giọng nói lộ ra chút tịch mịch.
Tiểu Giang nấc một cái rồi cười nói: “Vì sao? Muốn uống thì phải có người đưa tới à?”
Người nọ lắc đầu nói: “Bị rất nhiều người bên ngoài quản thúc, không có tự do. Hôm nay là ta lén trốn ra ngoài đấy.” Hắn nhìn Tiểu Giang tâm tính đơn thuần, nói chuyện liền không có gì cố kỵ, uống hết nửa vò rượu lời nói cũng nhiều hơn, ảm đạm bưng chén rượu: “Cũng không gạt ngươi, nói ra thật hổ thẹn, ta từ nhỏ đã thích nấu ăn. Nếu nói về ta, võ nghệ chỉ xếp thứ ba, văn chương thứ hai, kỹ thuật nấu nướng lại đứng hàng thứ nhất.”
Tiểu Giang trừng to mắt, người nọ bối rối nói: “Đừng chê cười, ta thấy ngươi sảng khoái như vậy mới nói ra.”
“Ta không có cười ngươi.” Tiểu Giang nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ta và ngươi không khác nhau lắm, ta võ công thứ ba, chơi đùa thứ hai, quan trọng nhất là ăn cái gì, chẳng qua…” Hắn dừng lời, có chút ngại ngùng.
Người nọ vội hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
Tiểu Giang đỏ mặt: “Chẳng qua, ta cái gì cũng ăn, không biết cái gì có thể ăn cái gì không thể, đại khái là đầu bếp làm được cái gì ta cũng ăn hết.”
Người nọ cười to, cảm thấy thực sự đã tìm được tri kỷ, nhịn không được kêu đem thêm rượu lên. Rượu ngon lại gặp tri kỷ thì ngàn chén không đủ, lần này quyết không say không về.
Tiểu Giang uống rất nhiều nên đã có cảm giác chuếnh choáng, da thịt tuyết trắng lộ ra, cảm thấy có chút khô nóng liền ôm vò rượu ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.
Bên dưới quán rượu là phố xá náo nhiệt, hàng quán mọc lên san sát, người bán hàng rong, sạp hàng bán đồ ăn vặt, son phấn, ngọc bội trâm hoa, tranh chữ sách vở… Có bán có mua, tiếng trả giá không dứt.
Không thấy bóng dáng Tiểu Giang, Trần Tra đi tìm khắp nơi, vừa hay ngẩng đầu đã thấy Tiểu Giang dựa vào cửa sổ, áo khoác màu trắng, khuôn mặt ửng đỏ. Trần Tra giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, trong lòng tự nhủ: Cái đồ đần này, tự mình đi uống rượu còn hại ta đi tìm muốn chết.
Hắn đang muốn đi lên, đột nhiên sau lưng có mấy người cưỡi ngựa phi thẳng tới, dọc đường hô hoán làm không ít người kinh sợ. Đến trước Yêu Hiền lâu bỗng ghìm ngựa dừng gấp, hai chân ngựa giơ lên cao suýt nữa đạp phải người bán lê bên cạnh.
Tên cầm đầu há to mồm, ngây ngốc nhìn Tiểu Giang trên lầu hai, kinh hô: “Ông trời ơi… tại sao lại có một thiếu niên xinh đẹp như vậy! Hai chị em của ta so với hắn cũng chỉ là dong chi tục phấn!” Hắn chỉ lên: “Cậu ta là ai? Có ai biết không?” Tuỳ tùng bên cạnh nhao nhao nói không biết.
Trần Tra nhìn thấy không ổn, tên ngang ngược này đúng là người con thứ hai của Cao Đồng, Cao Hổ. Cao Hổ bước xuống ngựa, hô to: “Đi, đi lên lầu nhìn xem!”
————-
Chú thích:
(1) Đằng Giáp binh: Đằng Giáp là mây tre qua xử lý thành áo giáp. So sánh với các loại áo giáp khác thì có ưu điểm nhẹ, không sợ nước, thoáng khí, rất phù hợp với không khí miền Nam. Ưu tiên phần đầu và thân trên, sử dụng chung với khiên để bảo vệ các bộ phận khác. Phương pháp chế tạo là đem cây Đằng ngâm trong nước nửa tháng, sau đó phơi nắng ba ngày, tẩm dầu một tuần rồi lại phơi khô, cuối cùng bôi một lớp dầu trẩu(*) . Khuyết điểm là sợ lửa, không thích hợp sử dụng ở miền Bắc thời tiết rét lạnh. (Nguồn: Baike)
(*) Dầu trẩu là một loại dầu làm từ cây Trẩu, khô nhanh, trọng lượng nhẹ, bóng đẹp, bám chắc, chịu nhiệt, chịu axit, chịu kiềm, chống phân huỷ, chống gỉ, không dẫn điện. Có nhiều công dụng như chế tạo sơn, nguyên liệu chính của mực in, được dùng trong ngành kiến trúc, cơ giới, binh khí, xe thuyền, ngư cụ, đồ điện không thấm nước, sơn chống gỉ, cũng có thể dùng chế tạo giấy dầu, xà phòng, nông dược, y dược, thuốc sát trùng,… (Nguồn: Baike)
Trong lúc điểm binh, binh sĩ gác cửa ngăn lại hai người, là hai phó dịch của Cao Đồng. Một tên vênh váo ngạo mạn nói: “To gan, ta phụng mệnh giám quân đưa công văn khẩn cấp vào kinh thành, kẻ nào dám ngăn cản, tránh ra!”
Nói xong, hắn cầm roi thúc ngựa chạy qua, đột nhiên bị một cây ngân thương chặn trước đầu ngựa. Trần Tra mặc áo giáp cưỡi ngựa đi đến, ha ha cười nói: “Ái chà, hai vị huynh đệ đi trong đêm tối thế này thật vất vả, chậc chậc.”
Phó dịch lập tức rùng mình, vội nói: “Thì ra là Trần tướng quân, tướng gia nhà ta có công văn khẩn cần mang về kinh bẩm báo Hoàng thượng, không dám chậm trễ, chúng tiểu nhân chỉ thừa dịp ban đêm lên đường thôi.”
Trần Tra cười bảo: “Hai vị huynh đệ đợi một chút đi, Nguyên soái có lệnh, đại quân hai canh giờ nữa sẽ lên đường, bất luận kẻ nào cũng không được rời doanh trại, nếu không… giết không tha!”
Hai phó dịch liếc nhìn nhau, nén giận nói: “Nếu làm trễ nải công việc của tướng gia… Đây chính là hoàng mệnh, Trần tướng quân có nhận nổi không?”
Trần Tra cười cười lắc đầu: “Ta tất nhiên không đảm đương nổi, nhưng mà… hai vị huynh đệ lúc này ra ngoài, sợ sẽ lộ tin cho Bắc Tấn. Nguyên soái có lệnh tiến binh thần tốc, lúc này có người bị nghi thông đồng với quân địch thì có thể giết ngay tại chỗ! Hai vị vẫn nên tự giữ lấy đầu trên cổ mình đi!”
Hai tên phó dịch biết rõ Trần Tra nổi danh tâm địa khó lường, ra tay lại tàn độc, vội thoái thác: “Trần tướng quân, chuyện này chúng tiểu nhân làm sao dám.”
Trần Tra gật đầu thu trường thương về: “Đúng đấy, ta thấy hai vị huynh đệ tạm thời đợi ở đây, đến lúc đánh hạ thành Loan Châu rồi đem tin chiến thắng hồi báo cho Hoàng thượng luôn, không phải là tốt hơn sao?” Hai phó dịch của Cao Đồng xem xét một hồi đành phải quay trở về.
Trần Tra gọi thủ vệ cùng lính tuần tra lên căn dặn: “Truyền lệnh xuống, trong hai canh giờ tới nếu có người rời doanh trại, bất luận là ai cũng bắt ngay tại chỗ! Trói lại giao cho Nguyên soái!”
Hai tên phó dịch quay lại bẩm báo, Cao Đồng đứng trong lều tức tối dậm chân: “Tên tiểu tử kia sao lại cho công thành ngay đêm nay? Thật khôn ngoan.” Hắn dừng một chút, “Dù sao Bắc Tấn cũng đã biết, nhất định sẽ có đề phòng, lão phu muốn nhìn hắn đánh hạ Loan Châu như thế nào!”
Theo lệnh của Trần Tra, mấy vạn người không đốt đuốc, bọc móng ngựa, cấp tốc khởi hành đến Loan Châu. Đêm dần sâu, mây đen che khuất trăng sáng, trời đất chìm trong bóng tối. Đi đã lâu thám mã mới hồi báo, phía trước ba dặm là thành Loan Châu. Trần Tra hạ lệnh cho đại quân đi chậm lại để giảm bớt thanh âm.
Tiểu Giang mặc y phục dạ hành ngồi trên lưng ngựa, theo sát Trần Tra. Trần Tra trêu chọc y, “Nguyên soái cho đệ đi thật đúng đắn, với thân thủ của đệ thì lấy thủ cấp quân địch dễ như lấy đồ trong túi. Trận đánh này kết thúc sẽ làm nên tên tuổi cho đệ!”
Tiểu Giang lơ đễnh hỏi: “A Trọng nói ta không cần làm gì hết, muốn ăn gì cũng được, muốn làm gì cũng được, tại sao phải làm nên tên tuổi? Làm vậy thì được cái gì? Có thể có nhiều đồ ăn ngon sao?”
Trần Tra thích y nói chuyện ngốc ngếch nhất, cười bảo: “Nam tử hán đại trượng phu nào lại không muốn có có sự nghiệp riêng? Không muốn duy ngã độc tôn, bình định thiên hạ? Nhưng mà… giống như đệ, cứ lo vui chơi cho thoải mái là thiên hạ cũng đủ thái bình rồi.”
Tiểu Giang ra sức gật đầu: “Đúng vậy. A Trọng cũng nói như vậy đấy.”
Trần Tra không khỏi trợn mắt: “Nguyên soái chỉ hận không thể đem đệ giấu trong tim, hắn không cam lòng cho đệ xuất đầu lộ diện mà lại.”
Bó đuốc trong đêm loé sáng, thành Loan Châu xuất hiện lờ mờ trước mặt. Đại quân Nam Việt chậm rãi tới gần, ba ngàn cung thủ đi đầu, đợi đến vừa tầm bắn, ba ngàn cung thủ xếp thành hàng phía trước, quỳ một chân xuống đất, rút tên từ bao đựng, mũi tên tẩm lưu huỳnh, sau đuôi lại gắn thêm lông vũ, giương cung lắp tên.
“Này, Tiểu Giang, đệ chuẩn bị xong chưa?” Trần Tra hỏi.
“Ừ.” Tiểu Giang gật đầu, rút ra từ bên hông bảo kiếm tùy thân của Hàn Trọng.
Cung thủ chẩn bị sẵn sàng, Trần Tra vung đại kỳ trong tay chỉ hướng về phía tường thành. Cung thủ nhìn theo cờ hiệu, vạn tên cùng bắn, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên không dứt, trời đầy mưa tên như châu chấu mùa gặt hạ xuống thành trì Bắc Tấn, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Trần Tra cầm cờ ra lệnh, mưa tên liên tiếp lao đi, bắn rơi bó đuốc trên tường thành Loan Châu, không ai dám thăm dò, chỉ là giơ tấm chắn lên ngăn cản.
Có mưa tên hỗ trợ, Trần Tra lại vung cờ, Đằng Giáp binh đi phía trước yểm hộ đội trường thương theo sát phía sau, xếp thành hàng từ trên xuống. Khi mưa tên ngừng, cả đoàn nhân mã đã đến dưới chân thành. Trần Tra vội hô: “Tiểu Giang, đến lượt đệ rồi.” Tiểu Giang gật đầu, phóng ngựa chạy đi. Cung tiễn vừa dừng trên thành liền có gỗ đá rơi xuống, mũi tên gắn lông vũ giúp cản lại lực rơi. Đằng Giáp binh Nam Việt đồng loạt giơ đằng giáp lên cao, giống như thành luỹ bảo vệ.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng thét dài, một bóng người giữa những mũi tên bay lên không trung, thân hình chuyển động như kinh điểu, bảo kiếm trong tay vung ra, kiếm khí tựa cầu vồng khiến binh lính đầu tường trúng chiêu ngã xuống đất. Bóng người kia như tia chớp xẹt ngang bức tường, đại kỳ Bắc Tấn cùng binh sĩ ào ào đổ rạp, gỗ đá đều rơi ngược vào trong thành trì, trên tường thành đã có vô số thi thể. Dưới thành, binh sĩ Nam Việt nghẹn họng nhìn trân trối, không tin rằng mọi chuyện đều là do thiếu niên nhu nhược kia gây nên, quả thực đây không phải sức người thường làm được.
Đội Đằng Giáp giơ cao đằng giáp lên đỉnh đầu bảo vệ đội trường thương, binh sĩ trên tường thành vẫn ngã xuống như cây bị đốn. Một thanh trường kiếm trảm hồn đoạt phách, kiếm quang trên tay chém đứt đầu quân địch, trong chốc lát, máu nhuộm đầy tường. Trần Tra líu lưỡi không nói nên lời, trong lòng thầm nhủ: Ô, Tiểu Giang đúng là sát nhân chém người như thái rau thái thịt. Tiểu Giang bên này vẫn nhớ kỹ lời Trần Tra dặn, nếu không thấy Lạc Dã sẽ phá vòng vây thẳng đến cửa thành.
Hai viên tướng của Bắc Tấn dẫn đầu binh sĩ canh gác cửa thành thấy mỹ thiếu niên rút kiếm bên hông nhảy xuống, lập tức vung tay điều động quân sĩ cầm thương tiến lên vây người thành vòng tròn.
Tiểu Giang chĩa kiếm, quát: “Mở cửa thành ra ta sẽ không giết các ngươi.”
“Giết!” Đại tướng Bắc Tấn hạ lệnh.
Tiểu Giang không nói thêm gì nữa, bật người lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt khiến binh sĩ đứng phía trước đều lần lượt chết yểu dưới chân y. Kỵ binh ngày một nhiều, nghe thấy bên ngoài tiếng chém giết rung trời Tiểu Giang có chút lo lắng, thét dài một tiếng, sát khí nổi lên bốn phía. Kiếm phong không người nào thoát khỏi.
Cửa thành cao mấy trượng bị buộc lại, mười mấy tên lính cầm trường thương chen chúc trước cửa thành nhìn y. Mũi kiếm dính máu nhỏ giọt trên mặt đất, đao kiếm đỏ thẫm do uống máu cả trăm người, xung quanh Tiểu Giang đều là thi thể.
“Mở cửa ra.” Tiểu Giang quát, y một thân mang áo giáp, cả người đều nồng mùi máu tanh, dung nhan tuy xinh đẹp nhưng trong mắt binh sĩ Bắc Tấn hiện giờ không khác gì La Sát. Binh sĩ canh cửa thành lạnh người, nhao nhao lui về phía sau, ném hết binh khí trong tay. Mười mấy người tiến lên vặn cơ quan, cửa thành nặng nề từ từ mở ra. Trần Tra dẫn đầu ba ngàn kỵ binh thừa cơ tiến vào, làm cho bọn lính Bắc Tấn cuống cuồng chạy trốn.
Ba vạn kỵ binh phía sau chứng kiến cảnh cờ Nam Việt tung bay trên thành Loan Châu đều mừng rỡ vỗ tay. Thám mã hồi báo cho Hàn Trọng, hắn lập tức chỉ huy đại quân tiến thẳng đến nội thành Loan Châu.
Chém giết nửa ngày, binh sĩ đã tìm được chỗ ẩn thân của Lạc Dã, Trần Tra gọi Tiểu Giang đang giết địch ở đằng xa: “Tiểu Giang, tìm được Lạc Dã rồi, nhanh!”
Lạc Dã bị binh sĩ Nam Việt vây trong một trạch viện, bên cạnh là tướng sĩ đều đã trọng thương. Tiểu Giang như bước vào chỗ không người, kiếm quang loé lên, lát sau trong tay đã cầm theo thủ cấp đang nhỏ máu của Lạc Dã.
Loan Châu đã mất giờ chiếm lại được, dân chúng thành Trung Nam từ các ngõ hẻm ùa ra, hết sức phấn khởi. Thái thú Loan Châu Lạc Dã đã chết, tạm thời Hàn Trọng lấy phủ Thái thú làm phủ đệ, điều binh khiển tướng thủ thành, đồng thời gửi tấu chương liệt kê chiến tích, cũng thỉnh Ung Nhân đế uỷ nhiệm Thái thú mới cho Loan Châu. Mặt khác hắn phái người dán cáo thị an dân, phái binh sĩ giải quyết hậu quả của trận chiến, chấn chỉnh Loan Châu.
Bên trong phủ Thái thú giăng đèn kết hoa, trên bàn sứ Thanh Hoa bày biện đủ loại hoa quả trà bánh. Đại tướng Nam Việt đều là người hào sảng, sau khi đánh hạ thành Loan Châu cũng thả lỏng rất nhiều, vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ.
Hàn Trọng đang cùng quân sư thấp giọng thương nghị, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên ắng lại, không còn nghe thấy những âm thanh ầm ĩ nữa. Hắn gương mắt phát hiện khách trong sảnh đều sững sờ, ngẩn người ngó ra bên ngoài, cẩn thận nhìn lại, thì ra là Tiểu Giang đến.
Người trong sảnh trợn tròn mắt. Tiểu Giang mặc trường bào màu hồng cánh sen được bao trong chiếc áo cộc tay màu trắng thêu viền lông, tóc đen búi chỉnh tề bằng trâm bạch ngọc, cười dịu dàng đi đến, dung nhan quá mức tuyệt mỹ làm người khác không dám nhìn lâu.
Bên ngoài có người cao giọng hô: “Giám quân đại nhân đến!”
Lúc này mọi người trong sảnh mới lấy lại tinh thần. Cao Đồng vừa vào sảnh đã vui vẻ cười nói: “Ha ha, chúc mừng Nguyên soái rốt cuộc cũng thu phục được Loan Châu, ha ha.” Vừa nói cười vừa đi vào trong, Hàn Trọng theo lễ cũng tiến lên nghênh đón.
Cao Đồng vừa ngồi vững, liếc nhìn Tiểu Giang đang ăn bánh xốp bên cạnh không khỏi sửng sốt, một lúc sau mới mở miệng: “Đúng là hậu sinh khả úy. Lần này thiếp thân giáo úy của Nguyên soái công lao không nhỏ, ngài cần phải tấu lên Hoàng đế xin ban thưởng thật lớn cho y, ha ha.”
Hàn Trọng cười cười: “Bổn soái đã tấu rõ ràng mọi việc cho Hoàng thượng, người nhất định sẽ luận công ban thưởng. Lần này Cao giám quân cùng các tướng sĩ khác đồng cam cộng khổ, bổn soái cũng đã bẩm báo lên, phần công lao này Cao giám quân cũng không cần từ chối, ha ha.”
“Đâu có đâu có, đó chỉ là bổn phận của lão phu mà thôi, ha ha.” Cao Đồng cười to, cùng chúng tướng lấy lòng, tướng lãnh trong sảnh khẩu thị tâm phi cũng bắt đầu khách sáo vài câu.
Lúc này, thời gian tiết trời se lạnh bất ngờ thay đổi.
Loan Châu đã bị thu phục, chỉ cần đoạt lại hai thành trì Thông Nghiệp, Hoá Lương là có thể chiến thắng hồi kinh. Nam Việt Bình vương Hàn Trọng trấn thủ Loan Châu, giao đại quân cho Trần Tra lãnh binh, xuất phát đánh Thông Nghiệp, Hoá Lương, đợt này tất cả tinh binh đều xuất ra một lượt. Bắc Tấn liều chết chống cự, Trần Tra mỗi lần chiến đấu đều đích thân tới đôn đốc, xung phong đi đầu, liên tiếp đến gần mục tiêu.
Liên tục chinh chiến khiến các tướng sĩ đều cảm thấy mệt mỏi. Trần Tra gặm bã đậu, đứng ngoài trướng soái nhìn ra ngọn cờ cùng binh sĩ mỏi mệt phía xa, thầm nghĩ trận chiến đánh đến lúc gian nan rồi. Vào ban đêm, mưu sĩ cùng các tướng tụ tập đầy đủ trong doanh trướng của Trần Tra thương nghị đối sách.
Bày ra bản đồ địa hình của Bắc Tấn, sông núi thành trì được vẽ giản lược lại, vừa xem là hiểu ngay. Mưu sĩ cùng các tướng đều nhìn về Trần Tra. Lông mày Trần Tra nhíu lại thành chữ ‘Xuyên’, thần sắc ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm nơi trên bản đồ đề ‘Thông Nghiệp’ và ‘Hoá Lương’, trầm ngâm một lát rồi nói: “Các vị, Thông Nghiệp và Hoá Lương nằm ở vị trí quan trọng, giao thông tiện lợi, Bắc Tấn cực kỳ coi trọng, cho quân canh gác cẩn mật. Sau này Bắc Tấn cũng chỉ có thể rút lui từ nơi này, hưu binh ngưng chiến.”
Mưu sĩ gầy còm có một chòm râu dê gật đầu đồng ý: “Tướng quân nói rất đúng, Thông Nghiệp và Hoá Lương cách nhau không xa, Thông Nghiệp ở trên thượng nguồn, Hoá Lương ở hạ nguồn, Thông Nghiệp giao thông tiện lợi bốn phương thông suốt, là binh gia tất nhiên phải tranh giành nơi đó, thủ binh không kém. Hoá Lương rộng lớn, là nơi dự trữ lương thảo của Bắc Tấn, dĩ nhiên thủ binh cũng phải tốt.”
Mưu sĩ có chòm râu dê tên gọi Tiêu Bá, là quân sư thân tín Hàn Trọng chọn cho Trần Tra. Tiêu Bá biết rõ Trần Tra mặc dù nhanh nhẹn không câu nệ tiểu tiết, nhưng tâm tư kín đáo, làm việc quyết đoán, thưởng phạt phân minh lại không bảo thủ, khiến cho hắn tâm sinh kính trọng, không nề hà theo sau phụ tá.
Trần Tra rất do dự, trước mắt binh sĩ đang rất mệt mỏi, quân dụng hư hao nghiêm trọng, lương thảo ở Hoá Lương với đối với Trần Tra có lực hấp dẫn rất lớn. Cả hai nơi đều quan trọng, nhưng nên cướp lấy đầu mối then chốt Thông Nghiệp? Hay Hoá Lương có nguồn lương thảo sung túc? Cuối cùng nên đánh bên nào trước làm cho Trần Tra suy nghĩ rất lâu.
Ngồi trong doanh trướng tranh luận một đêm, một nửa ủng hộ đánh Thông Nghiệp trước, chiếm lấy địa thế, một nửa ủng hộ đánh Hoá Lương trước, bổ sung lương thảo. Trần Tra mắt không rời địa đồ, ‘Thông Nghiệp’, ‘Hoá Lương’, ‘Sông Thông Hoá’, ánh mắt từ ba nơi này đổi tới đổi lui, tự nhủ: Không biết có biện pháp nào có thể đánh chiếm cả hai thành trì này không? Bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng mới, quay sang hỏi Tiêu Bá: “Tiêu tiên sinh có thể hỗ trợ ta?”
Tiêu Bá nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ tán dương nói: “Trong lòng Trần tướng quân đã có diệu kế?”
Trần Tra vỗ bàn cười to: “Binh bất yếm trá!”
Đại quân Nam Việt đánh hạ Loan Châu khiến binh lính Bắc Tấn thủ ở Thông Nghiệp và Hoá Lương rất sợ hãi, ngày ngày phái thám mã do thám. Hôm đó, thám mã từ phía xa nhìn xem tình hình liền phát hiện quân doanh Nam Việt xuất binh, cờ hoa phấp phới theo hướng Hoá Lương tiến đến, trên đường bụi đất tung bay, nhìn số cờ đúng là toàn bộ doanh đều xuất trận.
Thám mã vẫn chưa yên tâm, vừa quay trở về thành thông báo vừa lưu người ở lại ngoài doanh trướng xem xét. Ngoại trừ hơn một trăm lão binh thủ bên ngoài doanh, còn lại không một bóng người. Sau giờ ngọ, cách doanh trướng vài dặm lại có chim đậu trên đỉnh lều nghỉ ngơi. Thám mã không nghi ngờ gì nữa, chim cũng dám đậu xuống thì chắc chắn không còn người nào.
Tính toán lộ trình của bộ binh Nam Việt, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới tới nơi, cả thành Hoá Lương nhất thời luống cuống, biết rõ sự lợi hại của đại quân Trần Tra nên vội vàng triệu tập binh mã ở ngoài thành xây dựng cơ sở tạm thời. Hoá Lương và Thông Nghiệp liên thủ, Thông Nghiệp dò xét được đại quân Nam Việt xuất toàn bộ quân đánh Hoá Lương, liền phái nửa số nhân mã đi tiếp viện.
Đêm khuya, nơi trú quân của Nam Việt không có một bóng người bỗng nhiên chui ra vô số binh sĩ, bỏ lại ngựa và áo giáp, trong đêm tối nhẹ nhàng đi thẳng đến Thông Nghiệp. Trời còn chưa sáng đại quân đã đến ngoài thành, binh sĩ thủ thành vẫn không hề phòng bị, Trần Tra tự mình lãnh binh ra trận, trong vòng hai canh giờ đánh bại thành Thông Nghiệp.
Kẻ trông giữ Thông Nghiệp bị trói chặt đẩy vào đại sảnh, nhìn thấy người ngồi trong đại sảnh thì vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tên trẻ tuổi đang cười xấu xa này là Trần Tra sao? Kẻ kia bị xô đẩy quỳ trước mặt Trần Tra, lòng hắn vẫn không phục, tức giận hô: “Rõ ràng thám mã báo cáo trong doanh trại bụi đất mịt mờ, toàn bộ đại quân Nam Việt xuất động, ngươi sao lại có thể che giấu nhiều người như vậy đến đánh lén chúng ta?”
Trần Tra gác chân lên bàn, lười biếng đáp: “Hôm nay gia gia sẽ dạy cho ngươi một bài học, đếm cờ cùng tính toán của ngươi đều sai rồi. Trước kia năm mươi người một cây cờ, ta sửa lại mười người một cờ, tên thám mã ngu dốt kia đương nhiên sẽ tưởng là toàn bộ quân. Sau ngựa đều cột cỏ khô, vừa chạy vừa kéo đi sẽ khiến bụi đất tung bay, thoạt nhìn đương nhiên là rất đông người rồi.”
Tên kia sững sờ, vẫn không phục: “Cái đó… thám mã nói rằng trên nóc lều có chim đậu, nếu thật sự trong lều có người, chim chóc làm sao dám đến?”
“Ha ha.” Mưu sĩ Tiêu Bá vuốt chòm râu dê cười nói: “Điểm đó ta cũng lo lắng, không ngờ Trần tướng quân của chúng ta lại nghĩ ra một diệu kế.”
Trần Tra khoát tay: “Cũng không thể coi là diệu kế, bất quá là nấu nướng sao cho đồ ăn thật thơm rồi để trên nóc lều. Chim chóc kia thấy trong lều có động đương nhiên không dám đậu, song kiếm ăn vốn không dễ, lúc lâu cũng không thấy người đi lại thì dĩ nhiên không chịu nổi mà sà xuống mổ rồi. Thám mã của ngươi không phải nhìn thấy chim chóc đậu thành đàn trên đỉnh lều sao.”
Trần Tra nhìn kẻ kia nghẹn họng trân trối, khinh khỉnh nói: “Dạy ngươi để ngươi nhớ cho kỹ, kiếp sau đừng có đối đầu cùng bổn tướng quân. Người đâu! Đem ra chém!”
Kẻ trông coi Thông Nghiệp trước khi chết còn chửi ầm lên nói Trần Tra tiểu nhân quỷ kế đa đoan. Đang ăn như hổ đói đã thấy binh sĩ đem lên một cái đầu người, hắn lau vết canh thịt trên miệng, bảo: “Hai bên giao đấu, không phải hắn chết thì ta mất mạng, chỉ có phá thành lui địch, quỷ kế chính là kế sách tốt nhất.”
Lưu Vũ cũng nói: “Trần tướng quân nói rất đúng, hai nước giao chiến thương tổn là điều không thể tránh. Huống hồ lần này chúng ta xuất binh xâm nhập địch quốc, bền bỉ chiến đấu đã khiến binh mã mệt nhọc không ít, có thể nhanh chóng giải quyết chiến tranh mới là tạo phúc cho dân chúng.”
Chiếm được Thông Nghiệp, Trần Tra cũng không làm ầm ĩ, chỉ âm thầm tính toán kế sách. Thừa dịp lúc thám mã từ Hoá Lương chưa biết, ban đêm đem thuốc xổ bỏ vào nguồn nước của quân doanh Bắc Tấn. Trần Tra dẫn theo vài vị tướng đến Thông Nghiệp thực hiện mưu kế, vốn lộ trình hai ngày rút xuống chỉ còn nửa ngày.
Binh sĩ Hoá Lương xếp hàng dài trước cửa nhà xí, ít thấy ai ôm bụng quay trở về. Đến ngựa cũng đứng không vững, lung la lung lay. Trong một lúc, thuốc xổ không đủ dùng. Kẻ đứng đầu Hoá Lương thầm nghi ngờ, hai ngày nay ăn uống đều dùng nước sông Thông Hoá, chẳng lẽ có người bỏ thuốc? Binh lính Nam Việt còn chưa đến thành làm sao dùng thuốc được? Chẳng lẽ Thông Nghiệp thất thủ? Không thể a, Trần Tra dốc toàn bộ lực lượng đánh Hoá Lương thì lấy đâu ra binh sĩ đi đánh Thông Nghiệp?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng có thám mã hồi báo, từ phía xa trông thấy cờ hiệu có chữ ‘Trần’, chưa kịp trở tay thì đại đội quân nhân mã đã tới. Kẻ đứng đầu Hoá Lương không biết phải làm sao đành miễn cưỡng nghênh chiến, phân phó cung tiễn thủ dự bị, đầu tiên cứ bắn loạn xạ một trận mưa tên rồi nói sau.
Một lúc sau, mưa tên lông vũ như đàn châu chấu phóng tới, Nam Việt Đằng Giáp quân nâng khiên đứng dày đặc che phía trước, đợi đến khi mưa tên kết thúc, Đại tướng Thái Hưng xuất chiến. Thái Hưng tính khí nôn nóng, mỗi lần ra trận đều xông ra phía trước, nhìn thấy lần này binh tướng mỗi người đều tiêu chảy, mặt mũi vàng vọt như nến, khí lực để bắn mũi tên cũng không có thì trong lòng thầm vui mừng, cầm theo trong tay song kích, cưỡi chú ngựa yêu quý dẫn đầu quân mã xuất trận, thề lần này nhất định phải lập công.
Kẻ đứng đầu Hoá Lương võ công không tệ, đôi bên đánh nhau mấy trăm hiệp khó phân thắng bại. Thái Hưng đâm ra tức giận, thầm nghĩ, ta đánh còn không lại ngươi sao? Trong lòng nảy sinh ác độc, song kích rầm rầm múa đến như ngọn gió, thủ thành Hoá Lương xem xét thấy không tốt, ghìm ngựa quay đầu hô to: “Thu binh gấp, đóng cửa thành!”
Vừa quay lại đã thấy một đại đội nhân mã đang tiến về thành, trong lòng cả kinh, binh lính Thông Nghiệp sao lại mất cảnh giác như thế? Chẳng lẽ thành đã bị quân Nam Việt chiếm cứ? Hắn chăm chú nhìn kỹ, khi thấy người tới đều mặc y phục Bắc Tấn trong lòng liền vui mừng, đoán chắc viện binh đã đến, nhẹ nhàng thở ra một hơi, xong liền quay đầu ngựa nghênh hướng Thái Hưng: “Tiếp viện của ta đến rồi, có bản lĩnh thì đánh thêm hai trăm hiệp nữa.” Binh sĩ sau lưng thân thể vốn đã sớm hư nhược nhưng vẫn cố gắng chống cự, lúc này nhìn thấy viện binh thì vui mừng khôn xiết.
Viện quân Thông Nghiệp đến trước mặt, ngựa không dừng người không nói, sát nhập thẳng vào đại quân Hoá Lương. Lưỡi đao sắc bén chém xuống, nhất thời tách đôi đội hình Hoá Lương. Binh sĩ Hoá Lương không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong lúc sợ hãi chỉ biết kéo nhau chạy trốn bốn phía. Thái Hưng phóng ngựa đuổi theo, thừa dịp kẻ kia không phòng bị liền đâm một nhát xuyên tim, cắt thủ cấp, đắc thắng treo lên.
Thì ra tiếp viện mặc trang phục Bắc Tấn đều là quân của Trần Tra phái đến, dựa theo ước định mỗi người đều đeo một cái đai đỏ trên cánh tay, khác với binh sĩ Hoá Lương. Trước trận, Nam Việt binh đều biết rõ Trần Tra đã thu được thành Thông Nghiệp, ý chí chiến đấu lại sục sôi. Đại tướng hạ lệnh nổi trống trợ uy, tất cả nhân mã chia thành hai cánh bọc thành hình tròn, đem binh sĩ Bắc Tấn vây quét bằng sạch.
Tiến vào thành Hoá Lương, dân chúng Nam Việt đều vui mừng tung hô, dẫn dắt đội quân đi mở kho thóc. Quả nhiên kho lương nơi này dồi dào, lương thực ào ào chảy ra. Các tướng sĩ đều cảm thấy vui mừng, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ăn bữa cơm thật no, chỉ có nước uống thì phải hạn chế.
Nhân mã tại Thông Nghiệp nghỉ ngơi phục sức. Mưu sĩ, đại tướng cùng Trần Tra trong phủ Thái thú cùng bàn kế hoạch tiếp theo. Trần Tra nói với Tiêu Bá: “Tiêu tiên sinh, thỉnh suy nghĩ kỹ trước khi hồi bẩm Vương gia, trận chiến này các vị cùng các chúng tướng sĩ có công lao hàng đầu, liệt kê từng cái để cho Vương gia bẩm tấu Hoàng thượng luận công ban thưởng.”
“Vâng, tại hạ đã dự tính sẵn, mời Trần tướng quân xem qua.” Tiêu Bá nói xong liền đưa một tờ công văn qua.
Trần Tra cười nói: “Trận này đại thắng, lòng Vương gia cũng nhẹ nhõm hơn phân nửa. Trước khi xuất binh Vương gia đã nói hai thành Thông Nghiệp và Hoá Lương là nơi quan trọng, tiến có thể tiếp tế, lùi có thể giữ nghiêm, nhất định phải canh gác nghiêm mật.”
Trải qua hai năm chiến tranh liên tục, rốt cuộc cũng thu được thắng lợi, đem quân Bắc Tấn bức lui khỏi lãnh thổ Nam Việt. Hàn Trọng, Cao Đồng dẫn binh khải hoàn hồi kinh. Hành trình đại quân trở về kinh nhanh chóng một cách thần kỳ, mỗi người đều ngóng trông sớm trở về nhà, chiến mã dường như cũng chạy nhanh hơn, mà ngay cả binh sĩ dù cấp tốc hành quân cũng không có nửa câu oán hận.
Quay về Bình vương phủ, trong nội cung liền có người đến truyền chỉ ngày mười lăm tới, Ung Nhân đế muốn mở tiệc để luận công ban thưởng, còn chỉ đích danh Tiểu Giang.
Lúc sáng sớm trời đã bắt đầu mưa, hạt mưa tí tách vỡ trên lá cây trong viện, mưa theo mái hiên rơi xuống như sợi tơ. Sau khi mưa đã tạnh, trong kinh đem tới xiêm y tơ lụa, chất thành một đống. Tiểu Giang tay cầm chén, chăm chú cho cá trong chậu ăn, một chút hứng thú cũng không có. Nha hoàn trong phủ nhìn thấy đều hoa mắt, không biết làm sao đành nhờ Trần Tra đến.
Trần Tra cười nói: “Hỏi Tiểu Giang cũng như không. Vương gia gần đây rất bận, các ngươi chọn thay Tiểu Giang là được.” Hắn duỗi lưng: “Tiểu Giang, đệ không vui sao? Đợi đến khi chọn đồ xong ta dẫn đệ ra ngoài chơi.”
Tiểu Giang như mở cờ trong bụng, lúc này mới cao hứng cầm quần áo xem xét.
Số tiền được cấp cũng không nhỏ nên chỉ mới qua mấy ngày, quần áo cùng giày mới đã được đưa tới. Trần Tra và Tiểu Giang mặc đồ mới tinh cưỡi ngựa ra ngoài chơi đùa. Hai người đi chung trên một con đường, mọi người bên đường đều ngừng chân đứng nhìn. Một người xinh đẹp một người oai hùng, ai cũng không kìm được mà mặt đỏ tim đập.
Trên phố, các sạp hàng mọc lên san sát, nội thành kinh đô một cảnh nhộn nhịp.
Tiểu Giang đi lâu như vậy, lần này trở về thấy cái gì cũng mới lạ, nhìn lên tiểu lâu ba tầng một bên rồi nói: “Hải Đường nói với ta phía Tây có nhiều hàng ăn khá lắm, cái gì ngon cũng có, tất cả đều cao vài tầng lầu như vậy đấy.”
Trần Tra khẽ cười cười. Tiểu Giang hớn hở nhìn xung quanh: “Hải Đường cũng làm thơ, y từng đọc cho ta nghe một bài. Nhưng mà… ta không nhớ rõ. Y nói chỗ y có rất nhiều thiếu niên giống ta, nhưng bọn họ bình thường không chơi đùa cùng y.”
Trần Tra mặt đen lại: “Đệ mới thấy y có mấy lần, đã biết nhiều chuyện như vậy, hừ.”
Tiểu Giang nhìn mặt hắn có chút tức giận, rất nghi hoặc muốn hỏi lý do, bỗng thấy bên ngoài tiểu lâu ba tầng kia có cả đống người vây quanh, tiếng reo hò ủng hộ, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. “Không biết có chuyện gì, chúng ta vào xem thử đi.” Tiểu Giang tính tình trẻ con, vừa nói đã phóng ngựa đi qua, y ngồi trên lưng ngựa cố gắng rướn cổ nhìn vào trong, lúc sau gấp tới đứng hẳn trên yên ngựa, từ trên cao nhìn xuống. Trần Tra xuống ngựa tách đám người đi vào trong.
Âm thanh ủng hộ không ngừng vang lên, một nữ hài chơi đùa cùng chiếc chén, một cái rồi một cái bị nàng dùng mũi bàn chân chất thành chồng cao. Kế bên có hai nam tử trẻ tuổi cầm dao ăn ý gọt, chém, bổ, vung, có vài phần công phu, khiến người xem không ngừng trầm trồ khen ngợi. Tiểu Giang vốn ưa thích mấy trò xiếc nên cao hứng đứng trên ngựa vỗ tay: “Hay, một cái chén, một cái chén nữa!”
Thanh âm của y trong trẻo, khiến mọi người đều phải quay lại nhìn. Y cưỡi một con ngựa đen như mực, mặc trường bào màu trắng, áo khoác tơ tằm màu bạc. Mái tóc đen óng dùng băng gấm buộc sau gáy, dung nhan tinh xảo đến mức khiến người khác loá mắt. Đến lúc này, người vây quanh xem xiếc thì có một nửa là xem xiếc, một nửa là xem y.
Lúc này có một người đi đến bên cạnh, ghìm chặt dây cương, Tiểu Giang cúi đầu nhìn người trẻ tuổi có ánh mắt thanh tịnh cùng nụ cười nho nhã lễ độ kia. Người nọ chắp tay nói: “Tại hạ rất ngưỡng mộ vị công tử như thiên tiên này, không biết công tử có phải là người trong kinh không?” Tiểu Giang gật gật đầu, người nọ thấy hắn cao hứng, vội nói: “Phía trước là Yêu Hiền lâu, nếu có thể, không biết có thể cùng ta đến uống chén rượu nhạt? Sẽ không mất nhiều thời gian của công tử đâu.”
Tiểu Giang đang khát nước, thấy hắn nói chuyện ôn hoà không giống người xấu liền gật đầu nói: “Tốt.”
Người nọ sững sờ, lập tức cười nói: “Không nghĩ tới công tử lại sảng khoái như vậy, cùng ta ý hợp tâm đầu. Hôm nay có thể cùng công tử quen biết thật sự là chuyện vui mừng. Mời!” Hắn đi phía trước dẫn đường, mấy tay tuỳ tùng chia nhau đứng hai bên trái phải.
Đến phòng đặc biệt trong Yêu Hiền lâu, tiểu nhị đem rượu và thức ăn lên, mấy người tùy tùng đứng ngoài cửa gác. Người nọ mở vò, đổ rượu vào trong chén, rượu màu hổ phách đọng trên chén, tỏa hương ngào ngạt. Người nọ nói: “Đây là rượu nổi danh trong tửu lâu này, tên gọi ‘Hổ phách trù’, mời công tử dùng thử.”
Tiểu Giang nuốt nước miếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, cảm thấy rất dễ uống, hơi cay một chút nhưng để lại dư vị ngọt dịu, khiến người khác không tự giác phải chặc lưỡi, không thể không nói: “Quả nhiên là rượu ngon.” Rồi tự tay cầm vò rượu, uống một hơi liền cạn nửa vò.
Người nọ càng thêm cao hứng, cũng không câu nệ nữa, tự rót uống một mình, yên lặng nhấm nháp. Rồi bỗng nhiên nói: “Lần cuối cùng đến đây uống rượu đã là chuyện của năm trước rồi.” Hắn thở dài một tiếng, trong giọng nói lộ ra chút tịch mịch.
Tiểu Giang nấc một cái rồi cười nói: “Vì sao? Muốn uống thì phải có người đưa tới à?”
Người nọ lắc đầu nói: “Bị rất nhiều người bên ngoài quản thúc, không có tự do. Hôm nay là ta lén trốn ra ngoài đấy.” Hắn nhìn Tiểu Giang tâm tính đơn thuần, nói chuyện liền không có gì cố kỵ, uống hết nửa vò rượu lời nói cũng nhiều hơn, ảm đạm bưng chén rượu: “Cũng không gạt ngươi, nói ra thật hổ thẹn, ta từ nhỏ đã thích nấu ăn. Nếu nói về ta, võ nghệ chỉ xếp thứ ba, văn chương thứ hai, kỹ thuật nấu nướng lại đứng hàng thứ nhất.”
Tiểu Giang trừng to mắt, người nọ bối rối nói: “Đừng chê cười, ta thấy ngươi sảng khoái như vậy mới nói ra.”
“Ta không có cười ngươi.” Tiểu Giang nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ta và ngươi không khác nhau lắm, ta võ công thứ ba, chơi đùa thứ hai, quan trọng nhất là ăn cái gì, chẳng qua…” Hắn dừng lời, có chút ngại ngùng.
Người nọ vội hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
Tiểu Giang đỏ mặt: “Chẳng qua, ta cái gì cũng ăn, không biết cái gì có thể ăn cái gì không thể, đại khái là đầu bếp làm được cái gì ta cũng ăn hết.”
Người nọ cười to, cảm thấy thực sự đã tìm được tri kỷ, nhịn không được kêu đem thêm rượu lên. Rượu ngon lại gặp tri kỷ thì ngàn chén không đủ, lần này quyết không say không về.
Tiểu Giang uống rất nhiều nên đã có cảm giác chuếnh choáng, da thịt tuyết trắng lộ ra, cảm thấy có chút khô nóng liền ôm vò rượu ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.
Bên dưới quán rượu là phố xá náo nhiệt, hàng quán mọc lên san sát, người bán hàng rong, sạp hàng bán đồ ăn vặt, son phấn, ngọc bội trâm hoa, tranh chữ sách vở… Có bán có mua, tiếng trả giá không dứt.
Không thấy bóng dáng Tiểu Giang, Trần Tra đi tìm khắp nơi, vừa hay ngẩng đầu đã thấy Tiểu Giang dựa vào cửa sổ, áo khoác màu trắng, khuôn mặt ửng đỏ. Trần Tra giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, trong lòng tự nhủ: Cái đồ đần này, tự mình đi uống rượu còn hại ta đi tìm muốn chết.
Hắn đang muốn đi lên, đột nhiên sau lưng có mấy người cưỡi ngựa phi thẳng tới, dọc đường hô hoán làm không ít người kinh sợ. Đến trước Yêu Hiền lâu bỗng ghìm ngựa dừng gấp, hai chân ngựa giơ lên cao suýt nữa đạp phải người bán lê bên cạnh.
Tên cầm đầu há to mồm, ngây ngốc nhìn Tiểu Giang trên lầu hai, kinh hô: “Ông trời ơi… tại sao lại có một thiếu niên xinh đẹp như vậy! Hai chị em của ta so với hắn cũng chỉ là dong chi tục phấn!” Hắn chỉ lên: “Cậu ta là ai? Có ai biết không?” Tuỳ tùng bên cạnh nhao nhao nói không biết.
Trần Tra nhìn thấy không ổn, tên ngang ngược này đúng là người con thứ hai của Cao Đồng, Cao Hổ. Cao Hổ bước xuống ngựa, hô to: “Đi, đi lên lầu nhìn xem!”
————-
Chú thích:
(1) Đằng Giáp binh: Đằng Giáp là mây tre qua xử lý thành áo giáp. So sánh với các loại áo giáp khác thì có ưu điểm nhẹ, không sợ nước, thoáng khí, rất phù hợp với không khí miền Nam. Ưu tiên phần đầu và thân trên, sử dụng chung với khiên để bảo vệ các bộ phận khác. Phương pháp chế tạo là đem cây Đằng ngâm trong nước nửa tháng, sau đó phơi nắng ba ngày, tẩm dầu một tuần rồi lại phơi khô, cuối cùng bôi một lớp dầu trẩu(*) . Khuyết điểm là sợ lửa, không thích hợp sử dụng ở miền Bắc thời tiết rét lạnh. (Nguồn: Baike)
(*) Dầu trẩu là một loại dầu làm từ cây Trẩu, khô nhanh, trọng lượng nhẹ, bóng đẹp, bám chắc, chịu nhiệt, chịu axit, chịu kiềm, chống phân huỷ, chống gỉ, không dẫn điện. Có nhiều công dụng như chế tạo sơn, nguyên liệu chính của mực in, được dùng trong ngành kiến trúc, cơ giới, binh khí, xe thuyền, ngư cụ, đồ điện không thấm nước, sơn chống gỉ, cũng có thể dùng chế tạo giấy dầu, xà phòng, nông dược, y dược, thuốc sát trùng,… (Nguồn: Baike)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook