Vương ma ma đập cửa hai lần, không nghe thấy tiếng gì, bắt đầu lẩm bẩm.

Không bình thường mà!

Mỗi lần Vi Sinh Miểu đến đây, chỉ cần nghe thấy tên nàng ta thôi, Tiết Đường đã nổi nóng mà đập phá đồ đạc.

Vương ma ma bắt đầu sốt ruột.

Nếu Tiết Đường không phải chủ mẫu của Tần gia, chuyện gì cũng phải báo cáo với nàng thì bà ta cũng lười nói chuyện với Tiết Đường.

Cái gì nàng cũng không hiểu, nói với nàng, nàng cũng chỉ biết nghe, đâu có nói được gì, sau cùng vẫn là đám hạ nhân bọn họ đi giải quyết.

Vi Sinh Miểu lợi hại hơn Tiết Đường, ít nhất nàng ta còn có một đứa con của tướng quân, ai như Tiết Đường, bao năm rồi còn chưa viên phòng.

Vương ma ma rất quan tâm đến Vi Sinh Miểu, hi vọng nàng ta sẽ trở thành chủ mẫu mới của phủ tướng quân, bà ta cũng được ké chút tiếng thơm là giữ gìn được hậu duệ của tướng phủ.

“Phu nhân!”

Vương ma ma gọi thêm lần nữa, vừa dứt lời thì thấy Vi Sinh Miểu đang đi đến.

Vi Sinh Miểu là mĩ nhân được nhiều người biết đến, nhỏ nhắn xinh xắn, là kiểu nữ tử Giang Nam điển hình.

Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, tôn lên vóc người duyên dáng, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt long lanh ẩn chứa nét quyến rũ.

Một tay nàng ta ôm bụng, một tay vịn tay nha hoàn bên cạnh, khẽ cau mày hỏi: “Phu nhân vẫn không muốn gặp ta à?”


Vương ma ma thận trọng trả lời: “Chắc là phu nhân vẫn đang ngủ…”

Vi Sinh Miểu nhìn về phía cánh cửa.

Chỉ riêng giá trị của cánh cửa này thôi cũng đủ để một gia đình bình thường sống trong nửa năm, chưa kể những đình đài thuỷ toạ* mà nàng ta đi qua, đâu đâu cũng là tiền.

*đình đài thuỷ toạ: các kiến trúc trong phủ, trong đó thuỷ toạ là các mái đình, hoặc kiến trúc được xây dựng trên mặt nước.

Tần gia có quyền có thế, nhưng vị trí chủ mẫu lại bị một kẻ câm chiếm giữ.

Vi Sinh Miểu ghen tị, nhưng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc đó.

Tần tướng quân và Tần gia, nàng ta không có năng lực bắt lấy, nhưng chỉ cần lần hành động này thành công, nàng ta sẽ có cuộc sống mà người người phải mơ ước.

Nếu như không có tin đồn Tần tướng quân mất tích, nàng ta cũng không dám tới, nàng ta muốn tranh thủ lúc tình hình chưa rõ ràng để kiếm chác.

Lừa người khác thì không chắc, nhưng Tiết Đường là đồ ngu ngốc, ngực lớn não nhỏ, nàng ta chắc chắn có thể lừa Tiết Đường rồi lấy về một khoản tiền lớn.

Nàng ta hơi lo lắng.

Nếu không, cũng chẳng cứ ba ngày lại đến một lần.

Nàng ta cắn môi, vẻ mặt u uất đáng thương quỳ xuống trước cửa: “Phu nhân, xin người thương xót cô nhi quả mẫu chúng ta, cho chúng ta ít bạc.

Người yên tâm, lấy được bạc rồi, chúng ta sẽ trốn đi thật xa, không để tướng quân biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này.

Tương lai cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến địa vị của người và đích tử.”

Tiết Đường cẩn thận xem tủ y phục, chọn ra một bộ váy dài màu xanh lam thêu tranh bằng chỉ bạc, lông mày nàng hơi nhướng lên, vẻ lạnh lùng xa cách này rất hợp với nàng.

Vi Sinh Miểu khóc thêm một lúc, trong phòng vẫn không có phản ứng gì, nàng ta từ lo lắng chuyển sang hoảng hốt, đột nhiên ôm bụng, thở hổn hển: “Ôi, bụng ta… đau quá…”

“Mau đi gọi đại phu!”

Vương ma ma sợ hãi, cùng nha hoàn đỡ Vi Sinh Miểu lên, sau đó ra lệnh cho tiểu tư bên cạnh, rồi nhìn về phía cánh cửa: “Phu nhân, không ổn rồi…”

Bên trong, Tiết Đường nâng váy lên, lông mày hơi nhíu lại.

Y phục thời cổ đại thật phiền phức.

Vẫn là quân trang của nàng tốt, chiến đấu hay lái tàu vũ trụ cũng không vướng víu.

Đột nhiên nghĩ đến cảnh chỉ huy cuộc chiến giữa các vì sao mà mặc bộ y phục này, nàng không khỏi bật cười.


Nghe được giọng của mình, nàng sực nhớ ra nguyên chủ đang giả vờ bị câm.

Nàng uống hai ngụm trà, ho thử hai phát để chắc chắn cổ họng vẫn còn dùng được, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.



Lúc này, âm thanh ngoài cửa hỗn loạn hơn, có cả tiếng bước chân gấp gáp.

Giọng của tiểu tư hét lên rõ ràng giữa tiếng nhốn nháo của đám nha hoàn: “Phu nhân, Tam công tử bị Kinh Triệu Phủ, ngài ấy đánh nhau với Nhị công tử của Đoàn gia, kinh động đến đội nghi trượng của quận chúa.

Hôm nay Tần tổng quản đã ra ngoài kiểm tra các điền trang, người xem bây giờ người ra mặt đến đón Tam công tử hay chờ ngày kia Tần tổng quản trở về ạ?”

Công tử của phủ tướng quân đánh nhau trên phố, bị “cảnh sát” bắt về, còn cần người nhà đến đón, thật không ra thể thống gì.

Mặt Tiết Đường tối sầm, nàng bước nhanh tới lấy cái roi treo trên tường, ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Tiết Đường, khung cảnh nhốn nháo ngoài cửa yên tĩnh lại.

Phu nhân không còn mặc váy đỏ nữa, phong thái lười biếng bình thường bỗng trở nên uy nghi, khiến người đối diện có cảm giác ngột ngạt.

Cảm giác ấy chỉ có tướng quân mới mang lại được, dường như nàng đã biến thành một người khác vậy.

Nhưng mùi rượu chưa tan hết, chắc chắn nàng là Tiết Đường rồi.

Từ ngày tướng quân mất tích, ngày nào nàng cũng uống rượu đến say khướt, không ai không biết.

Vương ma ma nhìn thấy chiếc roi trong tay nàng, vô thức nuốt khan, lắp ba lắp bắp: “Phu, phu nhân, ra ngoài rồi.”

Vi Sinh Miểu cũng nhìn thấy chiếc roi ấy, nó còn to hơn cả ngón tay nàng ta, trong nháy mắt, lòng bàn ta nàng ta đầm đìa mồ hôi lạnh.


Nàng ta tự nhủ, Tiết Đường chỉ đang giả vờ thôi, không dám đánh mình đâu.

Nàng ta tự động viên chính viên, ôm bụng dựa vào người Vương ma ma, tỏ ra đáng thương: “Phu nhân, ta chỉ muốn xin ít bạc để nuôi con của tướng quân, không dám đòi hỏi gì khác.”

Nghe vậy, Tiết Đường chỉ liếc nhìn họ một cái, rồi bước ra khỏi cửa.

Mọi người lại ngơ ngác.

Cứ rời đi như vậy sao? Vi Sinh Miểu đột nhiên nhận ra, kĩ năng diễn xuất của nàng ta không tệ, không giống đang đùa với Tiết Đường.

Vương ma ma vội vàng hỏi: “Phu nhân, người đi đâu thế? Cầm cả roi làm gì vậy?”

Tiết Đường dừng bước, đáp: “Đi đón Tần Tam, tiện thể dạy dỗ một chút.”

Vương ma ma ngẩn ra một lúc mới nhận ra là nàng đi đón Tam công tử Tần Minh Thuỵ.

Nhưng, không phải chiếc roi đó vốn dùng để đánh những hạ nhân trái ý nàng sao?

Trước đây, để lấy lòng tướng quân, nàng luôn chiều chuộng các vị tiểu thư công tử, còn nói chỉ cần không giết người thì làm gì cũng được, dù sao cũng có phủ tướng quân làm chỗ dựa.

Sao hôm nay nàng lại muốn đối phó với Tam công tử? Sát khí đằng đằng thế kia, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

Lúc bóng Tiết Đường khuất hẳn, mọi người mới tỉnh táo và nhận ra chuyện thực sự kì lạ: phu nhân bị câm suốt năm năm bỗng nhiên nói được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương