Tương Phùng
-
Chương 9: Sự thật phía sau tai nạn
Sau bi kịch ngày hôm đó, cô ở nhà tổ chức lễ tang cho mẹ mình trong vòng bảy ngày, Cố Bắc Thần cũng hay tin và đến nhưng lần này anh không đến để xin lỗi cô, mà anh lặng lẽ đi vào nhà, thấy cô đang quỳ gối trước bàn thờ mẹ khóc thút thít sưng cả mắt. Anh cũng yên lặng đi đến thắp một nén nhang, rồi quay lại ngồi gần và đặt tay lên vai cô, cô vẫn khóc, mắt cô đỏ hoe.
- Bắc Thần! Tại sao! Tại sao ông trời lại trêu ngươi như thế! Ông cướp đi người mà em yêu thương nhất! Tại sao hả! Tại sao lại không phải là em? Hả?..Hic...Hư u....
Anh cũng không nói gì, trong lòng anh cũng rất đau đớn, cảm giác mất đi người thân không phải anh chưa từng trải, ngày đó khi ba anh mất, anh cũng rất đau lòng! Cảm giác ấy như những mũi dao khứa vào trong tim, tựa như cơ thể đã mất đi một bộ phận, vô cùng đau đớn....
Về vụ tai nạn của mẹ cô thì người lái xe cũng đã đi đến đồn cảnh sát thú tội. Nhưng Vĩ Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao mọi chuyện có thể kết thúc dễ dàng như vậy chứ! Không hề ổn....
Đột nhiên lúc đó vọng lên giọng chua chát của một cô gái đanh đá:
- Tôi đã bảo cô tránh xa Bắc Thần ra, thế mà cô vẫn đu bám anh ấy là sao hả? Ngay cả khi cô nhận lấy cái kết đắng như thế này cô vẫn không buôn anh ấy được! Hừ!
Bắc Thần và Vĩ Thanh quay lại nhìn cô ta, cô tô mặt chênh vênh chống hông đứng nghênh ngang trong nhà.
Hai người không cần phải nghĩ nhiều cũng đã phần nào đoán được chân tướng của sự việc.
Vĩ Thanh nghiến răng lao đến bóp cổ cô ta, hét lên:
- Cô đúng là lòng lang dạ thú, cô muốn gì thì trút lên đầu tôi nè! Cần gì phải sai người đi giết mẹ tôi thế hả? Đồ cầm thú!
Ả ta cũng không chịu thua dùng thật nhiều sức đẩy Thanh ra, thấy vậy Bắc Thần nhanh chóng chạy đến đỡ cô:
- Bính Hoa! Cô thật khiến tôi thất vọng, cô đừng nghĩ cô làm mưa làm gió ở đây sẽ không bị gì, sớm muộn cô cũng sẽ rơi vào vòng pháp luật!
- Hừ! Khi nào cô ta và anh khồn dính líu với nhau nữa thì em chắc chắc sẽ tha cho cô ta. Còn nếu không thì người tiếp theo chết đi sẽ là cô ta!
Vĩ Thanh vội chạy ra khỏi nhà, Bắc Thần cũng định đuổi theo nhưng Bính Hoa liền chắn đường:
- Anh muốn cô ta chết đến vậy sao?
Nếu muốn cô ta còn sống thì anh phải kệ cô ta!
Bắc Thần mặc dù rất lo lắng cho Vĩ Thanh nhưng anh không thể nào bảo vệ cho cô, anh tự trách mình trong lòng: Bắc Thần, mày thật vô dụng!
- ------
- Bắc Thần! Tại sao! Tại sao ông trời lại trêu ngươi như thế! Ông cướp đi người mà em yêu thương nhất! Tại sao hả! Tại sao lại không phải là em? Hả?..Hic...Hư u....
Anh cũng không nói gì, trong lòng anh cũng rất đau đớn, cảm giác mất đi người thân không phải anh chưa từng trải, ngày đó khi ba anh mất, anh cũng rất đau lòng! Cảm giác ấy như những mũi dao khứa vào trong tim, tựa như cơ thể đã mất đi một bộ phận, vô cùng đau đớn....
Về vụ tai nạn của mẹ cô thì người lái xe cũng đã đi đến đồn cảnh sát thú tội. Nhưng Vĩ Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao mọi chuyện có thể kết thúc dễ dàng như vậy chứ! Không hề ổn....
Đột nhiên lúc đó vọng lên giọng chua chát của một cô gái đanh đá:
- Tôi đã bảo cô tránh xa Bắc Thần ra, thế mà cô vẫn đu bám anh ấy là sao hả? Ngay cả khi cô nhận lấy cái kết đắng như thế này cô vẫn không buôn anh ấy được! Hừ!
Bắc Thần và Vĩ Thanh quay lại nhìn cô ta, cô tô mặt chênh vênh chống hông đứng nghênh ngang trong nhà.
Hai người không cần phải nghĩ nhiều cũng đã phần nào đoán được chân tướng của sự việc.
Vĩ Thanh nghiến răng lao đến bóp cổ cô ta, hét lên:
- Cô đúng là lòng lang dạ thú, cô muốn gì thì trút lên đầu tôi nè! Cần gì phải sai người đi giết mẹ tôi thế hả? Đồ cầm thú!
Ả ta cũng không chịu thua dùng thật nhiều sức đẩy Thanh ra, thấy vậy Bắc Thần nhanh chóng chạy đến đỡ cô:
- Bính Hoa! Cô thật khiến tôi thất vọng, cô đừng nghĩ cô làm mưa làm gió ở đây sẽ không bị gì, sớm muộn cô cũng sẽ rơi vào vòng pháp luật!
- Hừ! Khi nào cô ta và anh khồn dính líu với nhau nữa thì em chắc chắc sẽ tha cho cô ta. Còn nếu không thì người tiếp theo chết đi sẽ là cô ta!
Vĩ Thanh vội chạy ra khỏi nhà, Bắc Thần cũng định đuổi theo nhưng Bính Hoa liền chắn đường:
- Anh muốn cô ta chết đến vậy sao?
Nếu muốn cô ta còn sống thì anh phải kệ cô ta!
Bắc Thần mặc dù rất lo lắng cho Vĩ Thanh nhưng anh không thể nào bảo vệ cho cô, anh tự trách mình trong lòng: Bắc Thần, mày thật vô dụng!
- ------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook