Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc?
-
Chương 11: Bữa tối
" Sau giấc ngủ, em tự cảm thấy tinh thần tốt hơn, nhưng thực tại sẽ lại khiến em mệt mỏi"
Ra đến xe, Tùy Phong buông Từ Anh ngồi vào ghế thì mới nhận ra cô đang khóc. Cô cứ cắn môi thút thít mãi. Tùy Phong ái ngại đưa tay gạt nước mắt cho cô, nói:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi!
Từ Anh không nén được mà khóc thành tiếng, giọng ấm ức:
- Tại anh! Anh bắt nạt tôi!
Tùy Phong bối rối chẳng biết làm gì hơn ngoài việc an ủi cô, nói mãi rồi cũng cạn lời, đành bất lực mà lái xe đưa cô về.
Trên đường đi Từ Anh cứ khóc mãi chẳng chịu nín. Tùy Phong tức đến muốn phát điên lên. Cô khóc cứ như vừa bị ai cưỡng hiếp vậy. Anh làm gì sai mà đổ lỗi tại anh? Có trách thì trách ông bác sĩ kìa. Ông ta tiêm chứ anh có tiêm đâu. Mà xét kĩ thì cũng không phải do ông ấy, ông ấy chỉ làm đúng bổn phận thôi. Thế thì suy cho cùng chính là tự cô hại cô mà. Nếu cô không ngã cầu thang thì cũng không phải đến bệnh viện. Vậy bây giờ cô khóc cái gì? Ấm ức cái gì? Thật đúng là...Cô mà không đau chân thì anh đã ném cô xuống khỏi xe nãy giờ rồi.
Về đến nhà, anh đặt cô yên vị trên sofa rồi bắt đầu dặn dò. Từ Anh bịt tai lại, lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe. Anh gỡ tay cô ra, nghiêm giọng:
- Đừng có bướng bỉnh nữa! Không uống thuốc thì bao giờ mới khỏi được? Cô đừng có mà làm tôi nổi điên. Nghe cho rõ vào!
Từ Anh đanh mặt, cãi:
- Tôi không nghe! Anh thích thì tự đi mà uống!
- Tôi hỏi cô! Cô muốn tự mình ngoan ngoãn hay là muốn tôi ngày nào cũng đến đút thuốc cho cô? Còn lì nữa thì đừng có trách!
Từ Anh bĩu môi giận dỗi, nhớ lại những lần bị anh ức hiếp. Cô chỉ mới 19 tuổi. 19 tuổi thôi đó nha! Vậy mà đã bị anh ba lần bốn lượt cưỡng hôn. Rốt cuộc là anh muốn gì? Tưởng cô là người yêu anh chắc? Muốn hôn thì hôn à? Ọe!!! Cô đây thèm vào. Bảo ai làm ai tức chết? Bổn cô nương đây chưa đập vào mặt anh thì chớ, lại còn bày đặt tỏ thái độ ra hả?
- Nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không vậy?
Từ Anh đờ mặt không đáp. Tùy Phong nghiến răng đầy tức giận:
- Yên tâm! Tôi sẽ không bắt cô nghe những thứ cô không muốn nghe nữa...
- Vậy tốt quá!- Từ Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Từ mai tôi sẽ qua đây giúp cô uống thuốc!
"Ầm". Sét đánh bên tai. Anh ta vừa nói gì cơ? Giúp cô uống thuốc? Trời ơi! Cô điên mất! Cô vội vàng nài nỉ:
- Chủ tịch Tùy! Không cần phiền tới anh đâu. Tự tôi uống được mà!
- Không phiền! Được giúp đỡ cô tôi rất vui. Thế nhé! Bây giờ tôi về, tối sẽ sang. Cô mà không ăn uống đàng hoàng tử tế trước khi tôi đến, tôi sẽ tự mớm cho cô đấy. Vả lại cũng đừng mong khóa cửa là có thể chặn được tôi. Căn hộ này là do tôi mua nên việc có trong tay một chiếc chìa khóa là điều vô cùng dễ dàng. Biết điều thì nghe lời một chút đi!
Tùy Phong nói rồi cầm áo khoác đi ra cửa:
- Tại sao vậy? Tại sao anh lại xen vào cuộc đời tôi? Tôi đâu có cầu xin anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Tội gì anh phải làm như vậy?
- Rồi có một ngày cô sẽ hiểu!- Tùy Phong nói rồi bỏ đi.
Hiểu? Không cần biết cô phải hiểu điều gì. Điều cô muốn chỉ có cuộc sống bình yên ung dung tự tại mà thôi. Anh từ phương trời nào xuất hiện, quản cô như bảo mẫu, rốt cuộc anh xem cô là loại người gì chứ? Thứ cô mong muốn đạt được trên đời này, đương nhiên là không có tên anh trong đó. Vậy tại sao anh lại bon chen vào? Xấc xược!!!!
Tùy Phong về đến nhà thì đã thấy Tần Dương ở đó.
- Sao rồi?- Tần Dương hỏi.
Tùy Phong mệt mỏi thở dài:
- Không biết sao nhưng nhức mỏi khắp người. Cô ấy ghê gớm thật!
Vừa nói anh vừa cởi áo sơ mi. Tần Dương nhìn anh thắc mắc:
- Lưng cậu sao vậy? Nhiều vết bầm quá!
- Còn sao nữa? Cô ấy cấu véo tôi đủ các kiểu. Đã vậy còn không thương tiếc cắn vào bả vai tôi. May là còn về đến đây, chứ không chắc có lẽ tôi chôn xác ở bệnh viện luôn rồi!
Tần Dương nghe mà không nhịn được cười, tốt bụng chia sẻ cùng thằng bạn xấu số:
- Cô ấy như vậy là còn nương tay lắm rồi! Cậu nên cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng ổn thôi!
Tùy Phong im lặng không nói, nghiêng ly rượu trong tay, uống cạn.
Đến tối, Tùy Phong đẩy cửa căn hộ của Từ Anh bước vào trong. Cảnh tượng gì đây? Cô đùa anh à? Con gái con nứa gì mà duyên "ngất trời" vậy? Coi kìa! Cô nằm trên sofa, tay vẫn còn cầm một bịch snack đang ăn dở, một chân gác lên bàn, chân còn lại đặt trên ghế, đầu ngoẹo sang một bên, TV vẫn đang bật. Trong tình cảnh này cô mà ngáy nữa thì.....Ôi! Cạn lời!
Anh chậm rãi tiến lại nhìn toàn bộ những thứ trên mặt bàn: snack các loại, kẹo, nước ngọt, bánh quy... Cô ăn tối bằng những thứ này sao? Rốt cuộc lời anh nói cô cất ở chỗ nào vậy?
Tùy Phong nhẹ nhàng sửa dáng ngủ cho cô, tắt TV, dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn rồi đi vào bếp. Mở tủ lạnh, thấy đồ tươi vẫn còn, anh liền xắn tay áo, nấu cho cô vài món.
Sau khi anh nấu xong, Từ Anh vẫn đang ngủ. Anh cúi người khẽ lay cô dậy. Không có động tĩnh. Anh liền lay lần nữa, vẫn vậy. Tình hình này mà trong phim Hàn thì kiểu gì nữ chính cũng bị sốt cao, nam chính đưa vào bệnh viện, cuộc tình đẹp nở hoa từ đó. Nhưng ở đây không phải vậy...
- Nghiêm Từ Anh! Cô mau dậy cho tôi!- Tùy Phong bực bội hét lên.
Từ Anh giật mình, mặt ngơ ngác như vừa gặp quỷ, thấy con người trước mặt, cô suýt nữa thì la lên. May mà kịp kìm chế:
- Anh đến thật sao? Tôi tưởng anh đùa!
- Đùa?- Tùy Phong nhíu mày- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa với cô sao? Cô đã ăn gì chưa?
Từ Anh cười:
- Thì ăn...- Liếc mắt qua bàn- Ủa? Đâu hết rồi?
Tùy Phong lừ mắt nhìn cô, giọng sắc lạnh:
- Ăn tối bằng những thứ như vậy, cô coi lời tôi nói là đùa à?
Từ Anh cúi đầu không đáp. Cô mà ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh lúc này, chắc chắn tối nay sẽ mơ thấy ác mộng.
-Còn không mau ăn đi?
Từ Anh lúc này mới để ý thấy đồ ăn anh để trên bàn. Nhìn cũng khá hấp dẫn, cô cầm đũa, gắp một miếng to cho vào miệng. Ồ! Ngon phết!
- Anh nấu sao?
Tùy Phong im lặng một lúc lâu rồi đáp:
- Tôi mua ở tiệm, người ta nấu sẵn.
- À...Cửa hàng nào vậy? Nấu được quá đi chứ! Lần sau có ghé nhớ mua thêm cho tôi nhé!
- Cũng được!
Từ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Hay thôi! Cho tôi địa chỉ, tôi tự đi cũng được!
Tùy Phong hơi lúng túng. Cái này là anh tự nấu mà, chẳng lẽ lại đưa địa chỉ nhà anh cho cô? Nghĩ ngợi một lúc, anh đành quyết định nói dối không chớp mắt:
- Quán này ở xa lắm! Lúc chiều có việc đi ngang qua nên ghé mua. Tôi không nhớ địa chỉ!
Từ Anh tiếc nuối, gắp thêm một miếng bỏ vào miệng:
- Vậy à? Vậy khi nào nhớ ra thì bảo lại với tôi nhé!
- Ừ! Nhưng trước mắt cô uống thuốc đi đã!
Từ Anh ngậm ngùi gật đầu. Nói từ nãy đến giờ mà vẫn không quên được chuyện uống thuốc sao? Thật uổng công cô huyên thuyên nãy giờ mà!
Lát sau, Tùy Phong cầm áo khoác đứng lên:
- Muộn rồi! Cô mau ngủ đi!
- Từ mai anh đừng đến đây nữa!- Từ Anh nói.
Tùy Phong khựng lại:
- Tại sao?
Từ Anh ngẩng lên nhìn anh, thẳng thắn:
- Tôi không thích! Tự dưng phải thân thiết với một người vừa quen biết, tôi thấy không hay cho lắm!
Tùy Phong nhếch môi:
- Đến hay không cũng không phải do cô quyết định.
Anh nói rồi ra về. Từ Anh phẫn nộ nhìn anh đi. Cuộc đời cô mà anh có quyền quyết định sao? Từ bao giờ mà anh quản chuyện của cô vậy? Khinh thường cô hay cho là cô dễ dãi đây? Cô không nói không phải là cô không dám nói. Anh cũng đừng vì thế mà cho là mình có quyền quyết định mọi chuyện chứ....
Ra đến xe, Tùy Phong buông Từ Anh ngồi vào ghế thì mới nhận ra cô đang khóc. Cô cứ cắn môi thút thít mãi. Tùy Phong ái ngại đưa tay gạt nước mắt cho cô, nói:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi!
Từ Anh không nén được mà khóc thành tiếng, giọng ấm ức:
- Tại anh! Anh bắt nạt tôi!
Tùy Phong bối rối chẳng biết làm gì hơn ngoài việc an ủi cô, nói mãi rồi cũng cạn lời, đành bất lực mà lái xe đưa cô về.
Trên đường đi Từ Anh cứ khóc mãi chẳng chịu nín. Tùy Phong tức đến muốn phát điên lên. Cô khóc cứ như vừa bị ai cưỡng hiếp vậy. Anh làm gì sai mà đổ lỗi tại anh? Có trách thì trách ông bác sĩ kìa. Ông ta tiêm chứ anh có tiêm đâu. Mà xét kĩ thì cũng không phải do ông ấy, ông ấy chỉ làm đúng bổn phận thôi. Thế thì suy cho cùng chính là tự cô hại cô mà. Nếu cô không ngã cầu thang thì cũng không phải đến bệnh viện. Vậy bây giờ cô khóc cái gì? Ấm ức cái gì? Thật đúng là...Cô mà không đau chân thì anh đã ném cô xuống khỏi xe nãy giờ rồi.
Về đến nhà, anh đặt cô yên vị trên sofa rồi bắt đầu dặn dò. Từ Anh bịt tai lại, lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe. Anh gỡ tay cô ra, nghiêm giọng:
- Đừng có bướng bỉnh nữa! Không uống thuốc thì bao giờ mới khỏi được? Cô đừng có mà làm tôi nổi điên. Nghe cho rõ vào!
Từ Anh đanh mặt, cãi:
- Tôi không nghe! Anh thích thì tự đi mà uống!
- Tôi hỏi cô! Cô muốn tự mình ngoan ngoãn hay là muốn tôi ngày nào cũng đến đút thuốc cho cô? Còn lì nữa thì đừng có trách!
Từ Anh bĩu môi giận dỗi, nhớ lại những lần bị anh ức hiếp. Cô chỉ mới 19 tuổi. 19 tuổi thôi đó nha! Vậy mà đã bị anh ba lần bốn lượt cưỡng hôn. Rốt cuộc là anh muốn gì? Tưởng cô là người yêu anh chắc? Muốn hôn thì hôn à? Ọe!!! Cô đây thèm vào. Bảo ai làm ai tức chết? Bổn cô nương đây chưa đập vào mặt anh thì chớ, lại còn bày đặt tỏ thái độ ra hả?
- Nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không vậy?
Từ Anh đờ mặt không đáp. Tùy Phong nghiến răng đầy tức giận:
- Yên tâm! Tôi sẽ không bắt cô nghe những thứ cô không muốn nghe nữa...
- Vậy tốt quá!- Từ Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Từ mai tôi sẽ qua đây giúp cô uống thuốc!
"Ầm". Sét đánh bên tai. Anh ta vừa nói gì cơ? Giúp cô uống thuốc? Trời ơi! Cô điên mất! Cô vội vàng nài nỉ:
- Chủ tịch Tùy! Không cần phiền tới anh đâu. Tự tôi uống được mà!
- Không phiền! Được giúp đỡ cô tôi rất vui. Thế nhé! Bây giờ tôi về, tối sẽ sang. Cô mà không ăn uống đàng hoàng tử tế trước khi tôi đến, tôi sẽ tự mớm cho cô đấy. Vả lại cũng đừng mong khóa cửa là có thể chặn được tôi. Căn hộ này là do tôi mua nên việc có trong tay một chiếc chìa khóa là điều vô cùng dễ dàng. Biết điều thì nghe lời một chút đi!
Tùy Phong nói rồi cầm áo khoác đi ra cửa:
- Tại sao vậy? Tại sao anh lại xen vào cuộc đời tôi? Tôi đâu có cầu xin anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Tội gì anh phải làm như vậy?
- Rồi có một ngày cô sẽ hiểu!- Tùy Phong nói rồi bỏ đi.
Hiểu? Không cần biết cô phải hiểu điều gì. Điều cô muốn chỉ có cuộc sống bình yên ung dung tự tại mà thôi. Anh từ phương trời nào xuất hiện, quản cô như bảo mẫu, rốt cuộc anh xem cô là loại người gì chứ? Thứ cô mong muốn đạt được trên đời này, đương nhiên là không có tên anh trong đó. Vậy tại sao anh lại bon chen vào? Xấc xược!!!!
Tùy Phong về đến nhà thì đã thấy Tần Dương ở đó.
- Sao rồi?- Tần Dương hỏi.
Tùy Phong mệt mỏi thở dài:
- Không biết sao nhưng nhức mỏi khắp người. Cô ấy ghê gớm thật!
Vừa nói anh vừa cởi áo sơ mi. Tần Dương nhìn anh thắc mắc:
- Lưng cậu sao vậy? Nhiều vết bầm quá!
- Còn sao nữa? Cô ấy cấu véo tôi đủ các kiểu. Đã vậy còn không thương tiếc cắn vào bả vai tôi. May là còn về đến đây, chứ không chắc có lẽ tôi chôn xác ở bệnh viện luôn rồi!
Tần Dương nghe mà không nhịn được cười, tốt bụng chia sẻ cùng thằng bạn xấu số:
- Cô ấy như vậy là còn nương tay lắm rồi! Cậu nên cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng ổn thôi!
Tùy Phong im lặng không nói, nghiêng ly rượu trong tay, uống cạn.
Đến tối, Tùy Phong đẩy cửa căn hộ của Từ Anh bước vào trong. Cảnh tượng gì đây? Cô đùa anh à? Con gái con nứa gì mà duyên "ngất trời" vậy? Coi kìa! Cô nằm trên sofa, tay vẫn còn cầm một bịch snack đang ăn dở, một chân gác lên bàn, chân còn lại đặt trên ghế, đầu ngoẹo sang một bên, TV vẫn đang bật. Trong tình cảnh này cô mà ngáy nữa thì.....Ôi! Cạn lời!
Anh chậm rãi tiến lại nhìn toàn bộ những thứ trên mặt bàn: snack các loại, kẹo, nước ngọt, bánh quy... Cô ăn tối bằng những thứ này sao? Rốt cuộc lời anh nói cô cất ở chỗ nào vậy?
Tùy Phong nhẹ nhàng sửa dáng ngủ cho cô, tắt TV, dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn rồi đi vào bếp. Mở tủ lạnh, thấy đồ tươi vẫn còn, anh liền xắn tay áo, nấu cho cô vài món.
Sau khi anh nấu xong, Từ Anh vẫn đang ngủ. Anh cúi người khẽ lay cô dậy. Không có động tĩnh. Anh liền lay lần nữa, vẫn vậy. Tình hình này mà trong phim Hàn thì kiểu gì nữ chính cũng bị sốt cao, nam chính đưa vào bệnh viện, cuộc tình đẹp nở hoa từ đó. Nhưng ở đây không phải vậy...
- Nghiêm Từ Anh! Cô mau dậy cho tôi!- Tùy Phong bực bội hét lên.
Từ Anh giật mình, mặt ngơ ngác như vừa gặp quỷ, thấy con người trước mặt, cô suýt nữa thì la lên. May mà kịp kìm chế:
- Anh đến thật sao? Tôi tưởng anh đùa!
- Đùa?- Tùy Phong nhíu mày- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa với cô sao? Cô đã ăn gì chưa?
Từ Anh cười:
- Thì ăn...- Liếc mắt qua bàn- Ủa? Đâu hết rồi?
Tùy Phong lừ mắt nhìn cô, giọng sắc lạnh:
- Ăn tối bằng những thứ như vậy, cô coi lời tôi nói là đùa à?
Từ Anh cúi đầu không đáp. Cô mà ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh lúc này, chắc chắn tối nay sẽ mơ thấy ác mộng.
-Còn không mau ăn đi?
Từ Anh lúc này mới để ý thấy đồ ăn anh để trên bàn. Nhìn cũng khá hấp dẫn, cô cầm đũa, gắp một miếng to cho vào miệng. Ồ! Ngon phết!
- Anh nấu sao?
Tùy Phong im lặng một lúc lâu rồi đáp:
- Tôi mua ở tiệm, người ta nấu sẵn.
- À...Cửa hàng nào vậy? Nấu được quá đi chứ! Lần sau có ghé nhớ mua thêm cho tôi nhé!
- Cũng được!
Từ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Hay thôi! Cho tôi địa chỉ, tôi tự đi cũng được!
Tùy Phong hơi lúng túng. Cái này là anh tự nấu mà, chẳng lẽ lại đưa địa chỉ nhà anh cho cô? Nghĩ ngợi một lúc, anh đành quyết định nói dối không chớp mắt:
- Quán này ở xa lắm! Lúc chiều có việc đi ngang qua nên ghé mua. Tôi không nhớ địa chỉ!
Từ Anh tiếc nuối, gắp thêm một miếng bỏ vào miệng:
- Vậy à? Vậy khi nào nhớ ra thì bảo lại với tôi nhé!
- Ừ! Nhưng trước mắt cô uống thuốc đi đã!
Từ Anh ngậm ngùi gật đầu. Nói từ nãy đến giờ mà vẫn không quên được chuyện uống thuốc sao? Thật uổng công cô huyên thuyên nãy giờ mà!
Lát sau, Tùy Phong cầm áo khoác đứng lên:
- Muộn rồi! Cô mau ngủ đi!
- Từ mai anh đừng đến đây nữa!- Từ Anh nói.
Tùy Phong khựng lại:
- Tại sao?
Từ Anh ngẩng lên nhìn anh, thẳng thắn:
- Tôi không thích! Tự dưng phải thân thiết với một người vừa quen biết, tôi thấy không hay cho lắm!
Tùy Phong nhếch môi:
- Đến hay không cũng không phải do cô quyết định.
Anh nói rồi ra về. Từ Anh phẫn nộ nhìn anh đi. Cuộc đời cô mà anh có quyền quyết định sao? Từ bao giờ mà anh quản chuyện của cô vậy? Khinh thường cô hay cho là cô dễ dãi đây? Cô không nói không phải là cô không dám nói. Anh cũng đừng vì thế mà cho là mình có quyền quyết định mọi chuyện chứ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook