Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc FULL
-
Chương 1
Editor: Tây An
Trong quán cà phê bàn tròn sành điệu, âm nhạc dịu dàng êm tai, nơi thế này rất phù hợp để các cặp đối xì xào bàn tán.
Nhân viên phục vụ mặc quần áo Tây tôn dáng bưng đĩa đi tới đi lui, song cũng không bối rối, có thể thấy là mọi chuyện ở đây đều nhàn nhã mà có trật tự.
Mấy cô gái nhân viên quán lủi sang một bên nhìn một cái bàn nơi góc, chỗ đó có một khách hàng kỳ quái, đương nhiên đây không phải trọng điểm mà họ chú ý, trọng điểm là, chị sếp xinh đẹp của họ giờ cũng cùng ngồi với vị khách kia.
Người khách mặc đồ vest chỉnh tề dáng dấp thẳng thớm, vì là đưa lưng về phía sau nên nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái bóng lưng thôi là có thể thấy rằng khí chất người này xuất chúng, chắc hẳn mặt mũi cũng không tồi.
Bạch Cẩn không biết đám nhân viên nữ dưới tay mình đang có suy nghĩ đen tối với mối tình đầu của mình.
Tư thế cô ngồi vẫn tản mạn lười biếng như mười năm trước, so với Bùi Dương đối diện ngồi đoan chính nghiêm túc y như sắp đi tham dự một phiên toà thẩm vấn thì hình thành sự đối lập rõ ràng.
Bạch Cẩn cầm cái thìa nhỏ buồn bực ngán ngẩm khuấy cà phê, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, nghĩ bụng lúc trước anh cũng đâu có đường đường chính chính như bây giờ, tối thiểu ở trước mặt mình vẫn là một người rất hoạt bát, quả nhiên là thời gian trôi mau nhỉ? À, song cân nhắc đến việc bây giờ anh đã là luật sư top đầu ngành, Bạch Cẩn cũng sáng ra.
Bùi Dương nhìn động tác nhỏ cô song cũng không nói gì, anh biết, thế này là cô hơi mất kiên nhẫn rồi.
Bùi Dương cũng không ngờ mình hiểu Bạch Cẩn rõ như vậy, từ một ánh mắt một tư thế của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì, cho dù mấy năm nay không gặp, anh vẫn nhớ tinh tường một vài động tác quen thuộc của cô.
Vì không để cô phí đầu óc tìm lý do chạy trốn, Bùi Dương ho nhẹ một tiếng nói: “Nói vậy, mấy năm nay em vẫn độc thân à?”
Bạch Cẩn hơi đơ —— thế là định nói chuyện phiếm à? Nhưng từ trước đến nay cô không muốn làm tay sát thủ các cuộc chuyện phiếm, đành “Ơ” một tiếng nói, “Cũng không tính thế, cũng hẹn hò mấy người, chỉ là đều không hợp.”
“Thế à?”
“Ừm.
Anh biết mà, em tương đối khó tính.” Bạch Cẩn nhẹ cười.
“Thế có sao, người đẹp có quyền khó tính.” Bùi Dương cũng mỉm cười, chỉ là cũng không quá chân thành, có lẽ chỉ là một động tác lễ phép, anh lại làm đến là mười phần tự nhiên.
Bạch Cẩn thoáng hơi kinh ngạc —— Bùi Dương cũng học được cách trêu ngươi rồi à? Ôi là trời.
Nhớ cậu thiếu niên xấu hổ năm kia, thì thầm câu “Anh thích em” mà mặt đỏ đến tận mang tai, giờ cũng sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình.
Xã hội à xã hội —— Bạch Cẩn nghĩ như thế.
Nhất thời Bạch Cẩn cũng không tìm thấy lời đáp lời đi, ha ha cười “Nào có nào có” rồi cũng an tĩnh uống cà phê.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Lúc này đang bật một hát cũ rất nhẹ nhàng – “Close to you”.
Âm nhạc chậm rãi chảy xuôi, theo ngoài tiếng mưa tí tách tí tách ngoài cửa sổ, thoáng qua lòng người xưa, không khỏi nhớ lại một vài câu chuyện cũ rất xa xăm lại đẹp đẽ.
Bùi Dương yên lặng nhìn cô gái đối diện, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, vô ý thức nắm cái muôi sứ, màu da lại xấp xỉ như men trắng, đôi mắt mặc dù là nhìn chất lỏng trong chén, ánh mắt lại lơ lửng không cố định, khiến người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà Bùi Dương lại biết, cô đang nhàm chán.
Bạch Cẩn buông muôi sứ, đổi tư thế ngồi, ưu nhã vắt hai chân, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để “Tiễn khách” một cách lễ phép —— Rất khuya rồi? Hay là mưa nhỏ hơn rồi? Mặc kệ là gì, tóm lại cô muốn rời trận, màn ôn chuyện nhiều năm không gặp này khiến cô có phần không muốn ứng phó.
Bạch Cẩn đang toan mở miệng, Bùi Dương lại dường như biết cô muốn nói gì, cướp lời trước nói:
“Nếu như bây giờ em vẫn chưa có bạn trai...!Có thể cân nhắc anh thử không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook