Tướng Môn Độc Hậu
-
Chương 123: Duệ vương
Sáng hôm sau, vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu tiến cung. Mãi cho đến chạng vạng mới trở về, Văn Huệ đế khôi phục chức quan, trả binh phù cho Thẩm Tín. Thẩm gia quân trước đây nhập vào Ngự Lâm quân cũng được trả về, nhưng trong lòng Thẩm Tín không thấy vui vẻ.
Trãi qua khó khăn mới có thể tôi luyện ý chí con người, Thẩm Tín ở Tiểu Xuân Thành hai năm, nằm gai nếm mật chịu đủ gian khổ, làm cho La gia quân năm bè bảy mảng trọng tổ thành một đội quân xuất sắc. Hắn cảm thấy như vậy đã có thể thỏa mãn ý chí của bản thân, không còn quan tâm hơn thua chốn quan trường, cũng như không quan tâm đến cái nhìn của hoàng đế đối với hắn.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vừa đi, Thẩm gia phái người đến mời Thẩm Diệu trở về Thẩm phủ ngồi một chút, Thẩm Diệu mặc kệ, bảo hạ nhân báo nàng không có ở nhà, người đến mời đợi lâu thì tức giận, đứng trước cửa giải thích chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, sau đó mắng vợ chồng Thẩm Tín bất hiếu, vô tình vô nghĩa. La Lăng nghe được nhíu mày, tính tình La Đàm xúc động, lập tức chạy ra cửa mắng người Thẩm gia xối xả. La Đàm lăn lộn trong đám thiếu nữ Tiểu Xuân Thành, là cãi nhau mà lớn lên, lời mắng xảo quyệt vô cùng, kể rõ việc hai năm trước Thẩm gia bỏ đá xuống giếng, thấy Đại phòng xuống dốc sợ liên lụy nên tìm mọi cách phân gia, nói đến những người Thẩm gia mặt đỏ tai hồng, chịu không nổi sự chỉ trỏ bàn tán của dân chúng, cụp đuôi bỏ chạy.
Thẩm Tín trở về biết chuyện, trầm mặc một lát, rồi bảo Mạc Kình sắp xếp hộ vệ canh giữ trước cửa. Một chút tình cảm cũng không chừa cho người Thẩm gia, bộ dáng như vậy làm La Đàm vỗ tay reo hò.
Trên bàn ăn, La Tuyết Nhạn nói: “Ba ngày sau triều cống, cả nhà chúng ta đều phải vào cung. Dùng cơm xong gọi người ở cửa hàng đến may vài bộ đồ mới đi, nhất là Đàm nhi và Kiều Kiều, hai năm nay chúng ta không ở kinh thành, không biết lúc này đang thịnh hành kiểu dáng gì nữa, ta không muốn các ngươi bị người khác chê cười.” Nói xong nàng nhìn Thẩm Diệu, cảm thấy hết sức hài lòng, hai năm trước còn có người nói Thẩm Diệu là phế vật, hiện tại nàng như thoát thai hoán cốt, xinh đẹp thanh lệ, khí chất toàn thân bao dung đại lượng, dù là công chúa so với nàng cũng kém hơn.
“Tiến cung!” La Đàm hưng phấn: “Vậy là có thể nhìn thấy người trong cung rồi. Có phải sẽ thấy luôn người nước Tần và nước Đại Lương hay không? Ta nghe nói người nước Tần ai cũng cao lớn, người Đại Lương thì xinh đẹp mỹ mạo, không biết có đúng không?”
La Tuyết Nhạn bật cười: “Minh Tề chúng ta cũng không thiếu người cao lớn đẹp mắt a, nếu trong buổi triều cống, Đàm nhi vừa lòng chàng trai nào cứ việc nói ra, tiểu cô tiểu dượng sẽ giúp ngươi hỏi thăm.”
La Đàm nghe nói đến chung thân đại sự của mình, không hề thẹn thùng mà tiếp lời: “Ta không cần gấp a, ta thấy biểu muội mới đáng lo ấy. Biểu muội không vừa mắt quý công tử ở Tiểu Xuân Thành, kinh thành này tài tử đông đảo, nếu biểu muội tìm thấy người hợp nhãn thì phải vì mình mà tranh thủ nha.” Nàng trêu ghẹo Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu quét mắt nhìn nàng không nói, La Lăng ngồi bên cạnh, tay cầm đũa ngừng lại, ánh mắt ngập ngừng.
Buổi chiều, thợ may đến lấy số đo của các nàng để may y phục. Văn Huệ đế có việc cầu người nên ban cho Thẩm Tín rất nhiều đồ vật, trong đó có gấm vóc tơ lụa tốt nhất, thích hợp để may quần áo. Hiện tại đã là cuối thu, La Tuyết Nhạn may cho hai cô gái vài bộ xiêm áo mùa thu, sẵn tiện may luôn y phục mùa đông, lại bảo cửa hàng trang sức mang những bộ sản phẩm mới nhất đến cho các nàng chọn lựa, sửa soạn cho hai tiểu thư xinh đẹp động lòng người.
Cũng không phải La Tuyết Nhạn muốn làm nổi, triều cống vốn là đại sự trăm năm có một, cần biểu hiện sự trù phú của quốc gia trước mặt người nước Tần và Đai Lương, văn võ bá quan và vợ con đều phục sức đẹp đẽ quý giá góp phần nâng thể diện Minh Tề, không chuẩn bị chu đáo mới là đắc tội thánh giá.
La Lăng được Thẩm Tính sắp xếp một vị trí ở binh bộ để rèn luyện năng lực. Chuẩn bị triều cống, Thẩm Tín dẫn hắn giao thiệp với một vài đồng nghiệp, sau này có thể giúp đỡ qua lại.
Trong những ngày chờ đợi triều cống, mỗi ngày Thẩm Diệu đều bảo Kinh Trập và Cốc Vũ ra ngoài nghe ngóng chuyện ở kinh thành hai năm nay, nàng nghe kể lại rất vui vẻ. Nhưng kinh ngạc hơn cả là chuyện hiệu cầm đồ Phong Tiên sau khi nàng đi không lâu cũng đóng cửa, gần đây mới khai trương lại, nghe nói là chưởng quầy đi xa, mới về kinh không lâu.
Phùng An Ninh biết nàng trở lại, liền gửi thiệp, nói rõ muốn đến thăm nàng, nhưng triều cống cận kề, đến lúc đó tụ họp cũng không muộn. Ngoài ra, Tô Minh Lãng cũng gửi thiệp cho nàng, nét chữ tuy có chút xiêu vẹo nhưng vẫn cẩn thận để gia nhân đưa đến tận tay nàng, làm nàng dỡ khóc dỡ cười.
La Đàm lôi kéo nàng ầm ĩ các tửu lâu ở kinh thành, đảo mắt ba ngày trôi qua.
Triều cống Minh Tề đã đến, sáng sớm, chuông cổ ở Nam Sơn được gõ ầm vang.
Tiểu thương trên phố ai cũng bàn luận việc này, tò mò nghe ngóng động tĩnh trong cung truyền ra, dân chúng ai cũng hâm mộ quan chức có thể mang theo gia quyến tham dự triều cống.
Dân chúng chỉ nhìn thấy giang sơn gấm vóc tươi đẹp, người người ca múa mừng thiên hạ thái bình, thiên thu vạn đại. Rất ít người có thể hiểu được, đằng sau cảnh tượng huy hoàng ấy là xương máu binh sĩ ngã xuống, là kẻ thù bên ngoài chầu chực xâu xé, quan trường đấu đá bấp bênh, bề ngoài hòa khí, bên trong thật sự yên bình sao?
Xe ngựa của Thẩm Tín dừng ở cửa cung, cung nhân đã đứng chờ sẵn dẫn đoàn người đi vào. La Đàm tò mò nhìn ngó xung quanh, bị Thẩm Khâu ấn đầu miễn cho nàng va chạm người phú quý. La Lăng ngược lại hết sức ổn trọng, tuy lần đầu tiến cung nhưng ngôn hành cử chỉ thỏa đáng vô cùng.
Văn Huệ đế dẫn đầu tế tổ xong xuôi, tiếng trống, tiếng tấu nhạc vang lên, pháo nổ đầy trời, long trọng, uy nghiêm hiển hách.
Đế hậu ngự trên đài cao, Thẩm Diệu nhìn lên, Văn Huệ đế mặc long bào, vẻ mặt uy nghiêm ổn trọng, dừng như không khác hai năm trước, nhưng chú ý kỹ mới thấy, bước chân hắn phiêu phiêu, không còn sức lực như trước, rốt cuộc hắn đã già đi rất nhiều.
Phó Tu Nghi đứng cùng một đám hoàng tử, hắn trời sinh tao nhã tuấn tú, nổi bật xuất sắc, lại là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, không ít nữ quyến quan lại nhìn trộm, hào quang của hắn hiện tại không thể che giấu được nữa, các huynh đệ của hắn hiện giờ vẫn có thể yên tâm về hắn hay không.
Thẩm Diệu nhìn về hướng Phó Tu Nghi, ánh mắt không dừng trên người hắn mà dừng ở một nam tử áo xanh đứng sau hắn, khí chất người nọ thanh cao như trúc, đứng giữa đám quần thần có vẻ không hòa hợp, hắn chính là Bùi Lang.
Bùi Lang đứng ngay sau Phó Tu Nghi, với tính tình cẩn thận của Phó Tu Nghi, vị trí như vậy cho thấy hắn rất tín nhiệm Bùi Lang. Tựa như nhận thấy ánh mắt nàng, Phó Tu Nghi nghiêng đầu nhìn qua, Thẩm Diệu khinh thường dời mắt sang nơi khác. Phó Tu Nghi nhìn nàng một lát rồi quay đầu đi.
Trên hàng ghế khách mời là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Thời tiết cuối thu chuẩn bị vào đông, trời dần se lạnh, tiểu thư quan lại dù muốn nổi bật hơn người nhưng vẫn phủ thêm áo choàng sợ cảm lạnh. Chỉ riêng thiếu nữ này mặc váy dài kim sa thật mỏng, phía trên thêu đồ án đa dạng phức tạp, hình thêu như vậy nếu một người làm ít nhất một năm rưỡi mới có thể hoàn thành. Thiếu nữ mặt mày tinh xảo nhưng thái độ không cung kính, dù là lúc dự lễ tế, khi chúng quan khấn vái cũng lộ vẻ khinh thường.
Người này chính là Minh An công chúa của nước Tần. Bên cạnh nàng là Thái tử Hoàng Phủ Hạo, thái độ của hắn so với Minh An công chúa tốt hơn một chút, từ đầu đến cuối vẫn tủm tỉm cười, giống như thật lòng vui vẻ trước cảnh tượng yên bình hoan hỉ của Minh Tề, nhưng chính vì thế, người ta càng thấy hắn nham hiểm.
Lần đầu tiên La Đàm tham dự yến hội như thế này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đối với khách quý càng thêm tò mò. Nàng thừa dịp không ai chú ý kéo áo một vị tiểu thư, nhỏ giọng hỏi: “Sao chỉ thấy thái tử cùng công chúa nước Tần, còn Duệ vương của Đại Lương lại không thấy?”
Vị tiểu thư kia bị lôi kéo, nhất thời hoảng sợ, nhưng vì được giáo dưỡng tốt nàng vẫn kiềm chế bất mãn giải đáp nghi hoặc của La Đàm: “Duệ vương điện hạ không khoẻ, hôm nay chưa thấy đến.”
La Đàm hiểu ra, nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu vẫn đứng bên cạnh nàng, nghe được toàn bộ nội dung đối thoại giữa hai người. La Đàm nói: “Duệ vương này cũng thật có giá, cố tình vắng mặt không phải làm hoàng thượng khó xử sao.”
Triều cống Minh Tề, nước Tần và Đại Lương cử sứ giả đến trên danh nghĩa là để chúc mừng, thế mà Duệ vương vắng mặt ngay thời điểm quan trọng nhất, chẳng phải xem thường Văn Huệ đế hay sao, dù vậy hoàng thất Minh Tề cũng không thể nổi giận, còn phải cử người đến hỏi han, ai bảo Đại Lương mạnh hơn Minh Tề chứ, kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền, người khác dù bất mãn cũng không dám đối nghịch với hắn.
Lễ tế kéo dài suốt ba canh giờ, từ chính ngọ đến sụp tối mới xong, văn võ bá quan cùng gia quyến cũng không thể rời đi, đều đứng giữa chính điện chịu dày vò, đế hậu cũng vậy, địa vị càng cao, càng bị chú ý, không thể lộ vẻ thất sắc trước mặt quần thần.
Dù La Đàm từ nhỏ luyện võ cũng cảm thấy không chịu nổi, thế mà quay đầu nhìn thấy Thẩm Diệu lưng eo thẳng tắp, hai tay cầm khăn chắp lại để bên hông, quả là đoan trang đại khí, La Đàm nhìn đến nao nao, lặng lẽ hỏi: “Biểu muội, ngươi không mệt sao?”
Thẩm Diệu đáp: “Không mệt.”
La Đàm nhìn nhìn xung quanh, nữ quyến đều len lén xuôi tay theo vạt áo rộng thùng thình thả lỏng, hiếm thấy ai thành thật như Thẩm Diệu. La Đàm muốn khuyên Thẩm Diệu đừng ngoan ngoãn như vậy, nhưng nhìn động tác thản nhiên của nàng lại không nói nên lời.
La Đàm không hiểu tại sao Thẩm Diệu lại như vậy, nhưng nàng không phải là người hay suy tư, không hình dung được cảm giác của bản thân, nàng chỉ cảm thấy Thẩm Diệu không giống những cô gái ở Tiểu Xuân Thành, trước đây vẫn nghĩ bởi vì Thẩm Diệu là tiểu thư kinh thành nên khác biệt, nhưng khi đến đây nàng mới biết, khí độ kia chỉ duy nhất Thẩm Diệu mới có, tư thái ung dung của Thẩm Diệu, ngay cả hoàng hậu đang ngự trên đài cao cũng không bằng, trong khi Thẩm Diệu chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi.
Không chỉ có mình La Đàm chú ý tới điểm này, không ít công tử thế gia cũng bị hấp dẫn. Trong một đám thiếu nữ uể oải, Thẩm Diệu trở nên hết sức nổi bật. La Lăng thấy thế thì nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng người, ngăn cách rất nhiều ánh mắt nhìn Thẩm Diệu.
La Tuyết Nhạn thấy hành động nhỏ này vui mừng cười cười, Thẩm Diệu hồn nhiên không để ý, La Đàm thì trừng mắt nhìn La Lăng, hai má La Lăng ửng đỏ, tránh ánh mắt La Đàm.
Tế lễ xong, Văn Huệ đế tuyên bố khai tiệc, cung nữ ca múa mừng cảnh thái bình, để nước Tần và Đại Lương nhìn thấy Minh Tề quốc thái dân an, binh hùng tướng mạnh.
Thẩm Diệu và La Đàm theo chân mọi người nhập tiệc, mới đi được vài bước, phía sau có người vỗ vai nàng, Thẩm Diệu quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Này, sáng sớm ta đã nhìn thấy ngươi rồi, nhưng đứng cách xa quá nên ta không gọi, Thẩm Diệu, đã lâu không gặp!” Phùng An Ninh ôm lấy Thẩm Diệu, nhiệt tình như lửa.
So với hai năm trước, Phùng An Ninh ngày càng xinh đẹp, thiếu nữ thanh xuân căng tràn sức sống. Nàng chải bách hoa kế, mặc y phục màu lựu đỏ thước tha. Nhìn Thẩm Diệu bất mãn: “Ngươi thấy ta mà không vui chút nào à?” Thẩm Diệu chưa trả lời, nàng đã tự hỏi tự đáp: “Thôi bỏ đi, tính tình người lúc nào cũng thế, ta bỏ qua cho ngươi đó, nhưng mà…” Nàng đi một vòng quanh Thẩm Diệu, đánh giá từ trên xuống dưới: “Hai năm không gặp, sao ngươi có thể trở nên xinh đẹp như vậy? Khí hậu Tiểu Xuân Thành nuôi người tốt lắm ư? Nhìn ngươi cứ như là một người khác ấy?”
Hôm nay Thẩm Diệu được La Tuyết Nhạn chăm chút tỉ mỉ, bên trong mặc váy dài màu ánh trăng, ngoài khoát áo màu tím, chân váy thêu những đóa hoa đinh hương thật lớn từng đóa từng đóa chồng lên nhau từ đậm đến nhạt đẹp mắt vô cùng, tóc chảy thùy vân kế, phía trên cắm một cây trâm khắc hoa hải đường, tai mang một đôi khuyên trân châu thật xinh xắn. Ngũ quan của nàng khéo léo thanh tú, đôi mắt trong trẻo như nai con, khí chất lại hơn người, chỉ im lặng đứng đó cũng làm người ta cảm thấy đoan trang đẹp mắt, không ít nam tử trẻ tuổi đi ngang ngoái đầu nhìn lại.
Thiếu nữ dung mạo đẹp, lại có khí chất cao quý, đúng là dệt hoa trên gấm, làm người khác khó quên.
La Đàm tò mò nhìn Phùng An Ninh. Phùng An Ninh rốt cuộc cũng chú ý tới nàng, hỏi: “Đây là ai?”
“Biểu tỷ của ta, tên là La Đàm.” Thẩm Diệu lại quay sang La Đàm giới thiệu: “Đây là Phùng tiểu thư Phùng An Ninh.”
La Đàm và Phùng An Ninh chào hỏi lẫn nhau. Phùng An Ninh tính tình hấp tấp, La Đàm ngay thẳng hoạt bát, hai người vừa gặp đã thân, nói nhiều đến nỗi tai Thẩm Diệu phát đau. Phùng an Ninh chạy đến nói với Phùng phu nhân muốn ngồi với Thẩm Diệu để tiện trò chuyện.
Yến tiệc khác với khi tế lễ, chỗ ngồi không quá khắc khe. Thẩm Tín mới hồi kinh, chưa đặc biệt giao hảo với ai nên tùy ý tìm một vị trí. Nhưng địa vị của hắn bây giờ ngay cả Văn Huệ đế cũng phải nể mặt, đồng liêu không ai dám chậm trễ, sôi nổi cung kính với hắn.
Phùng An Ninh kề tai Thẩm Diệu nói nhỏ: “Hứ, đúng là cỏ mọc đầu tường, lúc trước Thẩm tướng quân rời kinh có ai đến đưa tiễn không, bây giờ lại đến lôi kéo làm thân, đúng là làm bộ làm tịch.”
Thẩm Diệu mỉm cười, từ chối cho ý kiến, lại nghe Phùng An Ninh nói: “Ngươi xem, đường tỷ của ngươi cũng đến kìa.”
Thẩm Diệu nhìn theo hướng Phùng An Ninh chỉ, bắt gặp ánh mắt đối phương cũng đang nhìn nàng.
Rời đi hai năm, cuối cùng cũng gặp lại Thẩm Nguyệt.
Từ sau khi Thẩm Viên gặp chuyện không may, Thẩm Quý trong triều xuống dốc không phanh. Thẩm Viên giết gian phu Tôn Tài Nam bị xử trảm, chúng quan nhìn thấy Thẩm Quý như thấy ôn dịch, liên tiếp tránh xa, bản thân Thẩm Quý lại bất tài, con đường quan trường coi như khép lại, so ra thua kém Thẩm Vạn.
Quan lộ của Thẩm Vạn mấy năm nay xem như trôi chảy, giờ phút này đang vui vẻ cùng đồng liêu nâng chén, ngồi bên cạnh hắn là Trần Nhược Thu, nàng cũng cười nói giao tiếp với các phu nhân bên cạnh, nhìn qua không khác gì hai năm trước. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thẩm Vạn có tương lai, lại chậm chạp không có con trai, Thẩm lão phu nhân liên tiếp tạo áp lực để Thẩm Vạn khai chi tán diệp, Trần Nhược Thu có lẽ cũng không dễ chịu như vẻ ngoài.
Thẩm Nguyệt và Dịch Bội Lan, Giang Hiểu Huyên, Bạch Vi ngồi cùng một chỗ, cách thật xa nhưng Thẩm Diệu vẫn cảm giác được vẻ oán hận trong mắt Thẩm Nguyệt khi nhìn nàng.
Hôm nay, Thẩm Nguyệt mặc váy màu hồng nhạt thêu trăm con bướm, tóc vấn hoa quan kế, năm nay Thẩm Nguyệt cũng đã mười tám, dáng vẻ nhu nhược trí thức, cũng là một thiếu nữ đẹp. Thẩm Diệu bất giác nhìn vòng tay nàng đang mang, lại nhìn trâm cài trên tóc nàng, khóe môi nhếch lên.
Dịp lễ lớn như vầy, người thích trở thành trung tâm như Thẩm Nguyệt sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân, nhưng trang sức nàng dùng vẫn là những món đã mang từ hai năm trước, điều này cho thấy hiện tại Tam phòng khó khăn về kinh tế. Mà nghĩ cũng phải, Thẩm lão phu nhân tiêu tiền như nước, sau khi ở riêng không còn Thẩm Tín chu cấp, Trần Nhược Thu vừa gánh vác chi tiêu vừa lo lót cho con đường làm quan của Thẩm Vạn chắc hẳn rất gian nan, tiền bạc chi sài cho Thẩm Nguyệt buộc phải thắc chặt.
Dù là người đọc sách thanh cao thế nào đi nữa, muốn sống cũng cần phải có bạc, thực ra với nhan sắc Thẩm Nguyệt, hoàn toàn có thể tìm một thiếu gia môn đăng hộ đối, ít nhiều có thể giúp đỡ Thẩm Vạn lôi kéo quan hệ cũng như tài chính. Nhưng vì sao đến giờ Thẩm Nguyệt vẫn chưa định hôn, kiếp trước nàng hồ đồ không rõ, nghĩ rằng Thẩm Nguyệt chờ đợi lang quân như ý, không ngờ Thẩm Nguyệt tâm cao khí ngạo, nam tử tài tuấn thông thường không lọt vào mắt nàng.
Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, trong lòng ghen ghét vô cùng. Nàng thấy rõ ràng quần áo trên người Thẩm Diệu là tơ lụa tiến cống chỉ trong cung mới có, lúc trước Thẩm Vạn dùng quan hệ tranh thủ được một cây tơ lụa loại này, Thẩm Nguyệt muốn dùng may y phục, không ngờ Thẩm Vạn lại cầm đi hiếu kính cấp trên. Hai năm gần đây, Thẩm Vạn chi tiêu ngày càng nhiều, bạc của Thẩm Nguyệt không còn thoải mái như trước, tất cả đều được Thẩm Nguyệt quy kết là lỗi của Đại phòng, chính vì Đại phòng ra riêng nên nàng mới trở nên túng quẫn như vậy. Vốn tưởng rằng Thẩm Diệu đến Tiểu Xuân Thành khỉ ho cò gáy, cả đời không thể trở về, ai biết nàng không chỉ trở lại, mà còn trở lại một cách huy hoàng rực rỡ, nhìn ánh mắt của những thiếu gia cứ nhìn về phía Thẩm Diệu, trong lòng nàng đố kỵ không thôi, hận không thể một đao giết chết Thẩm Diệu.
Thấy ánh mắt nàng, Thẩm Diệu cười khẽ, quay sang trò chuyện với La Đàm và Phùng an Ninh, không thèm để ý Thẩm Nguyệt.
Đúng lúc này, đế hậu ngồi vào vị trí. Tiếng trò chuyện xôn xao dần lắng xuống, Văn Huệ đế cưới bảo quần thần không cần câu nệ, vui vẻ là được rồi.
Ngay sau đó, khách quý cũng ngồi vào bàn. Minh An công chúa kiêu căng bỏ qua cung quy lễ giáo, không hành lễ với hoàng đế khiến nụ cười của vua Văn Huệ trở nên cứng ngắt, thái tử Hoàng Phủ Hạo lại hành lễ cung kính mười phần, hai huynh muội cứ thay nhau kẻ đấm người xoa làm Văn Huệ đế cực kỳ khó xử.
La Đàm nhìn dáo dát xung quanh, Phùng An Ninh thấy thế hỏi: “Ngươi đang tìm gì thế?”
“Ta nhìn xem Duệ vương của nước Đại Lương đã đến chưa.” La Đàm nói: “Không phải ai cũng nói người Đại Lương dung mạo xinh đẹp, ngay cả Vĩnh Nhạc đế cũng là mỹ nam đó sao, Duệ vương là em ruột của hắn, chắc chắn là phong thái vô song, ta muốn nhìn xem hắn đẹp đến cỡ nào.”
Phùng An Ninh nghe vậy, bĩu môi: “Thôi đi, Duệ vương kia từ sau khi đến Minh Tề, trừ bệ hạ chưa từng gặp mặt người ngoài. Hơn nữa dù hôm nay hắn có xuất hiện, cũng chỉ làm ngươi thất vọng thôi.”
“Tại sao?” La Đàm khó hiểu: “Hắn xấu xí lắm à?”
Chưa dứt lời, đã nghe giọng nói cao vút của thái giám vang lên: “Duệ vương điện hạ nước Đại Lương đến…”
Ánh mắt mọi người đều dừng ở cửa vào.
Tiến vào là một bóng dáng thon dài, có thị vệ đi theo phía sau, thân hình hắn cao ngất, mặc trường bào màu tím thêu kim tuyến, theo từng bước đi, y phục ẩn hiện cảnh trí quanh co khúc khuỷu, hông đeo ngọc bội, ăn mặc cực kỳ đơn giản nhưng rất hợp với dáng vẻ của hắn, cả triều đình nhìn hắn chằm chằm, tò mò nhất vẫn là chiếc mặt nạ trên mặt hắn.
Mặt nạ kéo dài từ vầng trán đến hết sống mũi cao thẳng, đôi mắt tùy ý đảo qua ẩn chứa nét phong lưu, lộ ra bên ngoài là chiếc cằm tuyệt đẹp, môi mỏng hồng nhuận như quả dâu mời người đến hái.
Mọi người im lặng.
Nam nhân trẻ tuổi này rõ ràng đang mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể câu mất hồn phách người khác. Chiếc mặt nạ bạc tỏa ra vẻ lạnh lẽo, nhưng bên trong nó là đôi mắt trắng đen rõ ràng, có vài phần ý cười làm người ta không phân biệt rõ hắn là người ấm áp hay lạnh lùng.
Hắn tiến đến vị trí dành cho khách mời ngồi xuống, mỗi cử động đều mang vẻ tao nhã tự phụ, đem ra so sánh, những cử chỉ cung kính lễ giáo của Hoàng Phủ Hạo lúc nãy trở nên hết sức thô kệch buồn cười, công chúa Minh An nhìn đến ngây ngốc.
Văn Huệ đế cười ha ha, nhìn Duệ vương nói: “Nghe nói Duệ vương trong người không được khỏe, sao bây giờ đến dự yến hội được rồi, làm trẫm và quần thần hết sức vui mừng a.”
Duệ vương gật đầu với Văn Huệ đế, tùy ý nói: “Bỗng nhiên có hứng thú nên tới.”
Giọng nói của hắn rất dễ nghe, trầm thấp từ tính, mỗi thiếu nữ ở đây nghe được đều mặt đỏ tim đập. Nhưng lời này cũng thật vô lễ, triều cống ở Minh Tề vốn là đại sự, trong mắt hắn lại như một yến tiệc bình thường, hứng thú thì đến, không có hứng thú thì lại đi, chẳng coi ai ra gì.
Quần thần Minh Tề tức giận nhưng không dám nói gì, Văn Huệ đế cũng chỉ ho khan. Tác phong của Duệ vương và Vĩnh Nhạc đế giống nhau như đúc, đều là những kẻ thích làm theo ý mình, trên người lại có một loại khí thế đè ép người đối diện.
La Đàm vừa ăn điểm tâm vừ nhỏ giọng hỏi: “Duệ vương này đúng là to gan, dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, không sợ hoàng thượng trị tội hắn sao?”
“Trị tội gì,” Phùng An Ninh bĩu môi nói: “Người ta là Duệ vương của Đại Lương nha. Lại là khách của Minh Tề, chúng ta sao có thể đắc tội với khách được.” Lời nói của Phùng An Ninh có chút mỉa mai hàm hồ, nàng không dám nói thẳng rằng hoàng thượng sợ Đại Lương, dù sao đây cũng là hoàng cung, nếu có người nghe được lời ấy, hậu quả không thể tưởng tượng được.
La Đàm nâng má nói: “Thật muốn nhìn gương mặt dưới mặt nạ kia xem thế nào, thoạt nhìn hắn cũng là một mỹ nam a.” La Đàm thích nhất là ngắm trai đẹp, từ lúc nhìn thấy Duệ vương, ánh mắt nàng luôn dính trên người hắn.
“Nói không chừng hắn là một quái nhân xấu xí a.” Phùng An Ninh dội cho La Đàm một gáo nước lạnh: “Nếu không vì sao phải mang mặt nạ?”
“Ta cá hắn là một mỹ nam thế gian hiếm thấy.” La Đàm đẩy tay Thẩm Diệu: “Để biểu muội nói đi, ngươi cảm thấy Duệ vương này thế nào?”
Thẩm Diệu không hề ngẩng đầu lên nói: “Không biết.”
“Nói một chút thôi,” La Đàm không buông tha: “Ngươi đoán xem, vị này so với mỹ nam đệ nhất kinh thành Tạ tiểu hầu gia người nào đẹp hơn?”
Thẩm Diệu không ngờ La Đàm dùng cụm từ “Mỹ nam đệ nhất kinh thành” để hình dung về Tạ Cảnh Hành, nhất thời bị sặc nước trà, ho mạnh mấy tiếng, La Đàm và Phùng An Ninh vội vàng che miệng nàng, sợ nàng thất lễ trước thánh giá.
Nhưng tiếng động lớn như vậy cũng làm một ít người nghe được. Thẩm Diệu chớp chớp mắt xem như chưa có chuyện gì. Nam nhân mang mặt nạ ngồi trên hàng ghế khách mời hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng dừng trên người Thẩm Diệu rồi dời sang nơi khác.
Chỉ trong chớp mắt nhưng hết sức chăm chú.
Trãi qua khó khăn mới có thể tôi luyện ý chí con người, Thẩm Tín ở Tiểu Xuân Thành hai năm, nằm gai nếm mật chịu đủ gian khổ, làm cho La gia quân năm bè bảy mảng trọng tổ thành một đội quân xuất sắc. Hắn cảm thấy như vậy đã có thể thỏa mãn ý chí của bản thân, không còn quan tâm hơn thua chốn quan trường, cũng như không quan tâm đến cái nhìn của hoàng đế đối với hắn.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vừa đi, Thẩm gia phái người đến mời Thẩm Diệu trở về Thẩm phủ ngồi một chút, Thẩm Diệu mặc kệ, bảo hạ nhân báo nàng không có ở nhà, người đến mời đợi lâu thì tức giận, đứng trước cửa giải thích chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, sau đó mắng vợ chồng Thẩm Tín bất hiếu, vô tình vô nghĩa. La Lăng nghe được nhíu mày, tính tình La Đàm xúc động, lập tức chạy ra cửa mắng người Thẩm gia xối xả. La Đàm lăn lộn trong đám thiếu nữ Tiểu Xuân Thành, là cãi nhau mà lớn lên, lời mắng xảo quyệt vô cùng, kể rõ việc hai năm trước Thẩm gia bỏ đá xuống giếng, thấy Đại phòng xuống dốc sợ liên lụy nên tìm mọi cách phân gia, nói đến những người Thẩm gia mặt đỏ tai hồng, chịu không nổi sự chỉ trỏ bàn tán của dân chúng, cụp đuôi bỏ chạy.
Thẩm Tín trở về biết chuyện, trầm mặc một lát, rồi bảo Mạc Kình sắp xếp hộ vệ canh giữ trước cửa. Một chút tình cảm cũng không chừa cho người Thẩm gia, bộ dáng như vậy làm La Đàm vỗ tay reo hò.
Trên bàn ăn, La Tuyết Nhạn nói: “Ba ngày sau triều cống, cả nhà chúng ta đều phải vào cung. Dùng cơm xong gọi người ở cửa hàng đến may vài bộ đồ mới đi, nhất là Đàm nhi và Kiều Kiều, hai năm nay chúng ta không ở kinh thành, không biết lúc này đang thịnh hành kiểu dáng gì nữa, ta không muốn các ngươi bị người khác chê cười.” Nói xong nàng nhìn Thẩm Diệu, cảm thấy hết sức hài lòng, hai năm trước còn có người nói Thẩm Diệu là phế vật, hiện tại nàng như thoát thai hoán cốt, xinh đẹp thanh lệ, khí chất toàn thân bao dung đại lượng, dù là công chúa so với nàng cũng kém hơn.
“Tiến cung!” La Đàm hưng phấn: “Vậy là có thể nhìn thấy người trong cung rồi. Có phải sẽ thấy luôn người nước Tần và nước Đại Lương hay không? Ta nghe nói người nước Tần ai cũng cao lớn, người Đại Lương thì xinh đẹp mỹ mạo, không biết có đúng không?”
La Tuyết Nhạn bật cười: “Minh Tề chúng ta cũng không thiếu người cao lớn đẹp mắt a, nếu trong buổi triều cống, Đàm nhi vừa lòng chàng trai nào cứ việc nói ra, tiểu cô tiểu dượng sẽ giúp ngươi hỏi thăm.”
La Đàm nghe nói đến chung thân đại sự của mình, không hề thẹn thùng mà tiếp lời: “Ta không cần gấp a, ta thấy biểu muội mới đáng lo ấy. Biểu muội không vừa mắt quý công tử ở Tiểu Xuân Thành, kinh thành này tài tử đông đảo, nếu biểu muội tìm thấy người hợp nhãn thì phải vì mình mà tranh thủ nha.” Nàng trêu ghẹo Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu quét mắt nhìn nàng không nói, La Lăng ngồi bên cạnh, tay cầm đũa ngừng lại, ánh mắt ngập ngừng.
Buổi chiều, thợ may đến lấy số đo của các nàng để may y phục. Văn Huệ đế có việc cầu người nên ban cho Thẩm Tín rất nhiều đồ vật, trong đó có gấm vóc tơ lụa tốt nhất, thích hợp để may quần áo. Hiện tại đã là cuối thu, La Tuyết Nhạn may cho hai cô gái vài bộ xiêm áo mùa thu, sẵn tiện may luôn y phục mùa đông, lại bảo cửa hàng trang sức mang những bộ sản phẩm mới nhất đến cho các nàng chọn lựa, sửa soạn cho hai tiểu thư xinh đẹp động lòng người.
Cũng không phải La Tuyết Nhạn muốn làm nổi, triều cống vốn là đại sự trăm năm có một, cần biểu hiện sự trù phú của quốc gia trước mặt người nước Tần và Đai Lương, văn võ bá quan và vợ con đều phục sức đẹp đẽ quý giá góp phần nâng thể diện Minh Tề, không chuẩn bị chu đáo mới là đắc tội thánh giá.
La Lăng được Thẩm Tính sắp xếp một vị trí ở binh bộ để rèn luyện năng lực. Chuẩn bị triều cống, Thẩm Tín dẫn hắn giao thiệp với một vài đồng nghiệp, sau này có thể giúp đỡ qua lại.
Trong những ngày chờ đợi triều cống, mỗi ngày Thẩm Diệu đều bảo Kinh Trập và Cốc Vũ ra ngoài nghe ngóng chuyện ở kinh thành hai năm nay, nàng nghe kể lại rất vui vẻ. Nhưng kinh ngạc hơn cả là chuyện hiệu cầm đồ Phong Tiên sau khi nàng đi không lâu cũng đóng cửa, gần đây mới khai trương lại, nghe nói là chưởng quầy đi xa, mới về kinh không lâu.
Phùng An Ninh biết nàng trở lại, liền gửi thiệp, nói rõ muốn đến thăm nàng, nhưng triều cống cận kề, đến lúc đó tụ họp cũng không muộn. Ngoài ra, Tô Minh Lãng cũng gửi thiệp cho nàng, nét chữ tuy có chút xiêu vẹo nhưng vẫn cẩn thận để gia nhân đưa đến tận tay nàng, làm nàng dỡ khóc dỡ cười.
La Đàm lôi kéo nàng ầm ĩ các tửu lâu ở kinh thành, đảo mắt ba ngày trôi qua.
Triều cống Minh Tề đã đến, sáng sớm, chuông cổ ở Nam Sơn được gõ ầm vang.
Tiểu thương trên phố ai cũng bàn luận việc này, tò mò nghe ngóng động tĩnh trong cung truyền ra, dân chúng ai cũng hâm mộ quan chức có thể mang theo gia quyến tham dự triều cống.
Dân chúng chỉ nhìn thấy giang sơn gấm vóc tươi đẹp, người người ca múa mừng thiên hạ thái bình, thiên thu vạn đại. Rất ít người có thể hiểu được, đằng sau cảnh tượng huy hoàng ấy là xương máu binh sĩ ngã xuống, là kẻ thù bên ngoài chầu chực xâu xé, quan trường đấu đá bấp bênh, bề ngoài hòa khí, bên trong thật sự yên bình sao?
Xe ngựa của Thẩm Tín dừng ở cửa cung, cung nhân đã đứng chờ sẵn dẫn đoàn người đi vào. La Đàm tò mò nhìn ngó xung quanh, bị Thẩm Khâu ấn đầu miễn cho nàng va chạm người phú quý. La Lăng ngược lại hết sức ổn trọng, tuy lần đầu tiến cung nhưng ngôn hành cử chỉ thỏa đáng vô cùng.
Văn Huệ đế dẫn đầu tế tổ xong xuôi, tiếng trống, tiếng tấu nhạc vang lên, pháo nổ đầy trời, long trọng, uy nghiêm hiển hách.
Đế hậu ngự trên đài cao, Thẩm Diệu nhìn lên, Văn Huệ đế mặc long bào, vẻ mặt uy nghiêm ổn trọng, dừng như không khác hai năm trước, nhưng chú ý kỹ mới thấy, bước chân hắn phiêu phiêu, không còn sức lực như trước, rốt cuộc hắn đã già đi rất nhiều.
Phó Tu Nghi đứng cùng một đám hoàng tử, hắn trời sinh tao nhã tuấn tú, nổi bật xuất sắc, lại là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, không ít nữ quyến quan lại nhìn trộm, hào quang của hắn hiện tại không thể che giấu được nữa, các huynh đệ của hắn hiện giờ vẫn có thể yên tâm về hắn hay không.
Thẩm Diệu nhìn về hướng Phó Tu Nghi, ánh mắt không dừng trên người hắn mà dừng ở một nam tử áo xanh đứng sau hắn, khí chất người nọ thanh cao như trúc, đứng giữa đám quần thần có vẻ không hòa hợp, hắn chính là Bùi Lang.
Bùi Lang đứng ngay sau Phó Tu Nghi, với tính tình cẩn thận của Phó Tu Nghi, vị trí như vậy cho thấy hắn rất tín nhiệm Bùi Lang. Tựa như nhận thấy ánh mắt nàng, Phó Tu Nghi nghiêng đầu nhìn qua, Thẩm Diệu khinh thường dời mắt sang nơi khác. Phó Tu Nghi nhìn nàng một lát rồi quay đầu đi.
Trên hàng ghế khách mời là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Thời tiết cuối thu chuẩn bị vào đông, trời dần se lạnh, tiểu thư quan lại dù muốn nổi bật hơn người nhưng vẫn phủ thêm áo choàng sợ cảm lạnh. Chỉ riêng thiếu nữ này mặc váy dài kim sa thật mỏng, phía trên thêu đồ án đa dạng phức tạp, hình thêu như vậy nếu một người làm ít nhất một năm rưỡi mới có thể hoàn thành. Thiếu nữ mặt mày tinh xảo nhưng thái độ không cung kính, dù là lúc dự lễ tế, khi chúng quan khấn vái cũng lộ vẻ khinh thường.
Người này chính là Minh An công chúa của nước Tần. Bên cạnh nàng là Thái tử Hoàng Phủ Hạo, thái độ của hắn so với Minh An công chúa tốt hơn một chút, từ đầu đến cuối vẫn tủm tỉm cười, giống như thật lòng vui vẻ trước cảnh tượng yên bình hoan hỉ của Minh Tề, nhưng chính vì thế, người ta càng thấy hắn nham hiểm.
Lần đầu tiên La Đàm tham dự yến hội như thế này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đối với khách quý càng thêm tò mò. Nàng thừa dịp không ai chú ý kéo áo một vị tiểu thư, nhỏ giọng hỏi: “Sao chỉ thấy thái tử cùng công chúa nước Tần, còn Duệ vương của Đại Lương lại không thấy?”
Vị tiểu thư kia bị lôi kéo, nhất thời hoảng sợ, nhưng vì được giáo dưỡng tốt nàng vẫn kiềm chế bất mãn giải đáp nghi hoặc của La Đàm: “Duệ vương điện hạ không khoẻ, hôm nay chưa thấy đến.”
La Đàm hiểu ra, nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu vẫn đứng bên cạnh nàng, nghe được toàn bộ nội dung đối thoại giữa hai người. La Đàm nói: “Duệ vương này cũng thật có giá, cố tình vắng mặt không phải làm hoàng thượng khó xử sao.”
Triều cống Minh Tề, nước Tần và Đại Lương cử sứ giả đến trên danh nghĩa là để chúc mừng, thế mà Duệ vương vắng mặt ngay thời điểm quan trọng nhất, chẳng phải xem thường Văn Huệ đế hay sao, dù vậy hoàng thất Minh Tề cũng không thể nổi giận, còn phải cử người đến hỏi han, ai bảo Đại Lương mạnh hơn Minh Tề chứ, kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền, người khác dù bất mãn cũng không dám đối nghịch với hắn.
Lễ tế kéo dài suốt ba canh giờ, từ chính ngọ đến sụp tối mới xong, văn võ bá quan cùng gia quyến cũng không thể rời đi, đều đứng giữa chính điện chịu dày vò, đế hậu cũng vậy, địa vị càng cao, càng bị chú ý, không thể lộ vẻ thất sắc trước mặt quần thần.
Dù La Đàm từ nhỏ luyện võ cũng cảm thấy không chịu nổi, thế mà quay đầu nhìn thấy Thẩm Diệu lưng eo thẳng tắp, hai tay cầm khăn chắp lại để bên hông, quả là đoan trang đại khí, La Đàm nhìn đến nao nao, lặng lẽ hỏi: “Biểu muội, ngươi không mệt sao?”
Thẩm Diệu đáp: “Không mệt.”
La Đàm nhìn nhìn xung quanh, nữ quyến đều len lén xuôi tay theo vạt áo rộng thùng thình thả lỏng, hiếm thấy ai thành thật như Thẩm Diệu. La Đàm muốn khuyên Thẩm Diệu đừng ngoan ngoãn như vậy, nhưng nhìn động tác thản nhiên của nàng lại không nói nên lời.
La Đàm không hiểu tại sao Thẩm Diệu lại như vậy, nhưng nàng không phải là người hay suy tư, không hình dung được cảm giác của bản thân, nàng chỉ cảm thấy Thẩm Diệu không giống những cô gái ở Tiểu Xuân Thành, trước đây vẫn nghĩ bởi vì Thẩm Diệu là tiểu thư kinh thành nên khác biệt, nhưng khi đến đây nàng mới biết, khí độ kia chỉ duy nhất Thẩm Diệu mới có, tư thái ung dung của Thẩm Diệu, ngay cả hoàng hậu đang ngự trên đài cao cũng không bằng, trong khi Thẩm Diệu chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi.
Không chỉ có mình La Đàm chú ý tới điểm này, không ít công tử thế gia cũng bị hấp dẫn. Trong một đám thiếu nữ uể oải, Thẩm Diệu trở nên hết sức nổi bật. La Lăng thấy thế thì nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng người, ngăn cách rất nhiều ánh mắt nhìn Thẩm Diệu.
La Tuyết Nhạn thấy hành động nhỏ này vui mừng cười cười, Thẩm Diệu hồn nhiên không để ý, La Đàm thì trừng mắt nhìn La Lăng, hai má La Lăng ửng đỏ, tránh ánh mắt La Đàm.
Tế lễ xong, Văn Huệ đế tuyên bố khai tiệc, cung nữ ca múa mừng cảnh thái bình, để nước Tần và Đại Lương nhìn thấy Minh Tề quốc thái dân an, binh hùng tướng mạnh.
Thẩm Diệu và La Đàm theo chân mọi người nhập tiệc, mới đi được vài bước, phía sau có người vỗ vai nàng, Thẩm Diệu quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Này, sáng sớm ta đã nhìn thấy ngươi rồi, nhưng đứng cách xa quá nên ta không gọi, Thẩm Diệu, đã lâu không gặp!” Phùng An Ninh ôm lấy Thẩm Diệu, nhiệt tình như lửa.
So với hai năm trước, Phùng An Ninh ngày càng xinh đẹp, thiếu nữ thanh xuân căng tràn sức sống. Nàng chải bách hoa kế, mặc y phục màu lựu đỏ thước tha. Nhìn Thẩm Diệu bất mãn: “Ngươi thấy ta mà không vui chút nào à?” Thẩm Diệu chưa trả lời, nàng đã tự hỏi tự đáp: “Thôi bỏ đi, tính tình người lúc nào cũng thế, ta bỏ qua cho ngươi đó, nhưng mà…” Nàng đi một vòng quanh Thẩm Diệu, đánh giá từ trên xuống dưới: “Hai năm không gặp, sao ngươi có thể trở nên xinh đẹp như vậy? Khí hậu Tiểu Xuân Thành nuôi người tốt lắm ư? Nhìn ngươi cứ như là một người khác ấy?”
Hôm nay Thẩm Diệu được La Tuyết Nhạn chăm chút tỉ mỉ, bên trong mặc váy dài màu ánh trăng, ngoài khoát áo màu tím, chân váy thêu những đóa hoa đinh hương thật lớn từng đóa từng đóa chồng lên nhau từ đậm đến nhạt đẹp mắt vô cùng, tóc chảy thùy vân kế, phía trên cắm một cây trâm khắc hoa hải đường, tai mang một đôi khuyên trân châu thật xinh xắn. Ngũ quan của nàng khéo léo thanh tú, đôi mắt trong trẻo như nai con, khí chất lại hơn người, chỉ im lặng đứng đó cũng làm người ta cảm thấy đoan trang đẹp mắt, không ít nam tử trẻ tuổi đi ngang ngoái đầu nhìn lại.
Thiếu nữ dung mạo đẹp, lại có khí chất cao quý, đúng là dệt hoa trên gấm, làm người khác khó quên.
La Đàm tò mò nhìn Phùng An Ninh. Phùng An Ninh rốt cuộc cũng chú ý tới nàng, hỏi: “Đây là ai?”
“Biểu tỷ của ta, tên là La Đàm.” Thẩm Diệu lại quay sang La Đàm giới thiệu: “Đây là Phùng tiểu thư Phùng An Ninh.”
La Đàm và Phùng An Ninh chào hỏi lẫn nhau. Phùng An Ninh tính tình hấp tấp, La Đàm ngay thẳng hoạt bát, hai người vừa gặp đã thân, nói nhiều đến nỗi tai Thẩm Diệu phát đau. Phùng an Ninh chạy đến nói với Phùng phu nhân muốn ngồi với Thẩm Diệu để tiện trò chuyện.
Yến tiệc khác với khi tế lễ, chỗ ngồi không quá khắc khe. Thẩm Tín mới hồi kinh, chưa đặc biệt giao hảo với ai nên tùy ý tìm một vị trí. Nhưng địa vị của hắn bây giờ ngay cả Văn Huệ đế cũng phải nể mặt, đồng liêu không ai dám chậm trễ, sôi nổi cung kính với hắn.
Phùng An Ninh kề tai Thẩm Diệu nói nhỏ: “Hứ, đúng là cỏ mọc đầu tường, lúc trước Thẩm tướng quân rời kinh có ai đến đưa tiễn không, bây giờ lại đến lôi kéo làm thân, đúng là làm bộ làm tịch.”
Thẩm Diệu mỉm cười, từ chối cho ý kiến, lại nghe Phùng An Ninh nói: “Ngươi xem, đường tỷ của ngươi cũng đến kìa.”
Thẩm Diệu nhìn theo hướng Phùng An Ninh chỉ, bắt gặp ánh mắt đối phương cũng đang nhìn nàng.
Rời đi hai năm, cuối cùng cũng gặp lại Thẩm Nguyệt.
Từ sau khi Thẩm Viên gặp chuyện không may, Thẩm Quý trong triều xuống dốc không phanh. Thẩm Viên giết gian phu Tôn Tài Nam bị xử trảm, chúng quan nhìn thấy Thẩm Quý như thấy ôn dịch, liên tiếp tránh xa, bản thân Thẩm Quý lại bất tài, con đường quan trường coi như khép lại, so ra thua kém Thẩm Vạn.
Quan lộ của Thẩm Vạn mấy năm nay xem như trôi chảy, giờ phút này đang vui vẻ cùng đồng liêu nâng chén, ngồi bên cạnh hắn là Trần Nhược Thu, nàng cũng cười nói giao tiếp với các phu nhân bên cạnh, nhìn qua không khác gì hai năm trước. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thẩm Vạn có tương lai, lại chậm chạp không có con trai, Thẩm lão phu nhân liên tiếp tạo áp lực để Thẩm Vạn khai chi tán diệp, Trần Nhược Thu có lẽ cũng không dễ chịu như vẻ ngoài.
Thẩm Nguyệt và Dịch Bội Lan, Giang Hiểu Huyên, Bạch Vi ngồi cùng một chỗ, cách thật xa nhưng Thẩm Diệu vẫn cảm giác được vẻ oán hận trong mắt Thẩm Nguyệt khi nhìn nàng.
Hôm nay, Thẩm Nguyệt mặc váy màu hồng nhạt thêu trăm con bướm, tóc vấn hoa quan kế, năm nay Thẩm Nguyệt cũng đã mười tám, dáng vẻ nhu nhược trí thức, cũng là một thiếu nữ đẹp. Thẩm Diệu bất giác nhìn vòng tay nàng đang mang, lại nhìn trâm cài trên tóc nàng, khóe môi nhếch lên.
Dịp lễ lớn như vầy, người thích trở thành trung tâm như Thẩm Nguyệt sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân, nhưng trang sức nàng dùng vẫn là những món đã mang từ hai năm trước, điều này cho thấy hiện tại Tam phòng khó khăn về kinh tế. Mà nghĩ cũng phải, Thẩm lão phu nhân tiêu tiền như nước, sau khi ở riêng không còn Thẩm Tín chu cấp, Trần Nhược Thu vừa gánh vác chi tiêu vừa lo lót cho con đường làm quan của Thẩm Vạn chắc hẳn rất gian nan, tiền bạc chi sài cho Thẩm Nguyệt buộc phải thắc chặt.
Dù là người đọc sách thanh cao thế nào đi nữa, muốn sống cũng cần phải có bạc, thực ra với nhan sắc Thẩm Nguyệt, hoàn toàn có thể tìm một thiếu gia môn đăng hộ đối, ít nhiều có thể giúp đỡ Thẩm Vạn lôi kéo quan hệ cũng như tài chính. Nhưng vì sao đến giờ Thẩm Nguyệt vẫn chưa định hôn, kiếp trước nàng hồ đồ không rõ, nghĩ rằng Thẩm Nguyệt chờ đợi lang quân như ý, không ngờ Thẩm Nguyệt tâm cao khí ngạo, nam tử tài tuấn thông thường không lọt vào mắt nàng.
Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, trong lòng ghen ghét vô cùng. Nàng thấy rõ ràng quần áo trên người Thẩm Diệu là tơ lụa tiến cống chỉ trong cung mới có, lúc trước Thẩm Vạn dùng quan hệ tranh thủ được một cây tơ lụa loại này, Thẩm Nguyệt muốn dùng may y phục, không ngờ Thẩm Vạn lại cầm đi hiếu kính cấp trên. Hai năm gần đây, Thẩm Vạn chi tiêu ngày càng nhiều, bạc của Thẩm Nguyệt không còn thoải mái như trước, tất cả đều được Thẩm Nguyệt quy kết là lỗi của Đại phòng, chính vì Đại phòng ra riêng nên nàng mới trở nên túng quẫn như vậy. Vốn tưởng rằng Thẩm Diệu đến Tiểu Xuân Thành khỉ ho cò gáy, cả đời không thể trở về, ai biết nàng không chỉ trở lại, mà còn trở lại một cách huy hoàng rực rỡ, nhìn ánh mắt của những thiếu gia cứ nhìn về phía Thẩm Diệu, trong lòng nàng đố kỵ không thôi, hận không thể một đao giết chết Thẩm Diệu.
Thấy ánh mắt nàng, Thẩm Diệu cười khẽ, quay sang trò chuyện với La Đàm và Phùng an Ninh, không thèm để ý Thẩm Nguyệt.
Đúng lúc này, đế hậu ngồi vào vị trí. Tiếng trò chuyện xôn xao dần lắng xuống, Văn Huệ đế cưới bảo quần thần không cần câu nệ, vui vẻ là được rồi.
Ngay sau đó, khách quý cũng ngồi vào bàn. Minh An công chúa kiêu căng bỏ qua cung quy lễ giáo, không hành lễ với hoàng đế khiến nụ cười của vua Văn Huệ trở nên cứng ngắt, thái tử Hoàng Phủ Hạo lại hành lễ cung kính mười phần, hai huynh muội cứ thay nhau kẻ đấm người xoa làm Văn Huệ đế cực kỳ khó xử.
La Đàm nhìn dáo dát xung quanh, Phùng An Ninh thấy thế hỏi: “Ngươi đang tìm gì thế?”
“Ta nhìn xem Duệ vương của nước Đại Lương đã đến chưa.” La Đàm nói: “Không phải ai cũng nói người Đại Lương dung mạo xinh đẹp, ngay cả Vĩnh Nhạc đế cũng là mỹ nam đó sao, Duệ vương là em ruột của hắn, chắc chắn là phong thái vô song, ta muốn nhìn xem hắn đẹp đến cỡ nào.”
Phùng An Ninh nghe vậy, bĩu môi: “Thôi đi, Duệ vương kia từ sau khi đến Minh Tề, trừ bệ hạ chưa từng gặp mặt người ngoài. Hơn nữa dù hôm nay hắn có xuất hiện, cũng chỉ làm ngươi thất vọng thôi.”
“Tại sao?” La Đàm khó hiểu: “Hắn xấu xí lắm à?”
Chưa dứt lời, đã nghe giọng nói cao vút của thái giám vang lên: “Duệ vương điện hạ nước Đại Lương đến…”
Ánh mắt mọi người đều dừng ở cửa vào.
Tiến vào là một bóng dáng thon dài, có thị vệ đi theo phía sau, thân hình hắn cao ngất, mặc trường bào màu tím thêu kim tuyến, theo từng bước đi, y phục ẩn hiện cảnh trí quanh co khúc khuỷu, hông đeo ngọc bội, ăn mặc cực kỳ đơn giản nhưng rất hợp với dáng vẻ của hắn, cả triều đình nhìn hắn chằm chằm, tò mò nhất vẫn là chiếc mặt nạ trên mặt hắn.
Mặt nạ kéo dài từ vầng trán đến hết sống mũi cao thẳng, đôi mắt tùy ý đảo qua ẩn chứa nét phong lưu, lộ ra bên ngoài là chiếc cằm tuyệt đẹp, môi mỏng hồng nhuận như quả dâu mời người đến hái.
Mọi người im lặng.
Nam nhân trẻ tuổi này rõ ràng đang mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể câu mất hồn phách người khác. Chiếc mặt nạ bạc tỏa ra vẻ lạnh lẽo, nhưng bên trong nó là đôi mắt trắng đen rõ ràng, có vài phần ý cười làm người ta không phân biệt rõ hắn là người ấm áp hay lạnh lùng.
Hắn tiến đến vị trí dành cho khách mời ngồi xuống, mỗi cử động đều mang vẻ tao nhã tự phụ, đem ra so sánh, những cử chỉ cung kính lễ giáo của Hoàng Phủ Hạo lúc nãy trở nên hết sức thô kệch buồn cười, công chúa Minh An nhìn đến ngây ngốc.
Văn Huệ đế cười ha ha, nhìn Duệ vương nói: “Nghe nói Duệ vương trong người không được khỏe, sao bây giờ đến dự yến hội được rồi, làm trẫm và quần thần hết sức vui mừng a.”
Duệ vương gật đầu với Văn Huệ đế, tùy ý nói: “Bỗng nhiên có hứng thú nên tới.”
Giọng nói của hắn rất dễ nghe, trầm thấp từ tính, mỗi thiếu nữ ở đây nghe được đều mặt đỏ tim đập. Nhưng lời này cũng thật vô lễ, triều cống ở Minh Tề vốn là đại sự, trong mắt hắn lại như một yến tiệc bình thường, hứng thú thì đến, không có hứng thú thì lại đi, chẳng coi ai ra gì.
Quần thần Minh Tề tức giận nhưng không dám nói gì, Văn Huệ đế cũng chỉ ho khan. Tác phong của Duệ vương và Vĩnh Nhạc đế giống nhau như đúc, đều là những kẻ thích làm theo ý mình, trên người lại có một loại khí thế đè ép người đối diện.
La Đàm vừa ăn điểm tâm vừ nhỏ giọng hỏi: “Duệ vương này đúng là to gan, dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, không sợ hoàng thượng trị tội hắn sao?”
“Trị tội gì,” Phùng An Ninh bĩu môi nói: “Người ta là Duệ vương của Đại Lương nha. Lại là khách của Minh Tề, chúng ta sao có thể đắc tội với khách được.” Lời nói của Phùng An Ninh có chút mỉa mai hàm hồ, nàng không dám nói thẳng rằng hoàng thượng sợ Đại Lương, dù sao đây cũng là hoàng cung, nếu có người nghe được lời ấy, hậu quả không thể tưởng tượng được.
La Đàm nâng má nói: “Thật muốn nhìn gương mặt dưới mặt nạ kia xem thế nào, thoạt nhìn hắn cũng là một mỹ nam a.” La Đàm thích nhất là ngắm trai đẹp, từ lúc nhìn thấy Duệ vương, ánh mắt nàng luôn dính trên người hắn.
“Nói không chừng hắn là một quái nhân xấu xí a.” Phùng An Ninh dội cho La Đàm một gáo nước lạnh: “Nếu không vì sao phải mang mặt nạ?”
“Ta cá hắn là một mỹ nam thế gian hiếm thấy.” La Đàm đẩy tay Thẩm Diệu: “Để biểu muội nói đi, ngươi cảm thấy Duệ vương này thế nào?”
Thẩm Diệu không hề ngẩng đầu lên nói: “Không biết.”
“Nói một chút thôi,” La Đàm không buông tha: “Ngươi đoán xem, vị này so với mỹ nam đệ nhất kinh thành Tạ tiểu hầu gia người nào đẹp hơn?”
Thẩm Diệu không ngờ La Đàm dùng cụm từ “Mỹ nam đệ nhất kinh thành” để hình dung về Tạ Cảnh Hành, nhất thời bị sặc nước trà, ho mạnh mấy tiếng, La Đàm và Phùng An Ninh vội vàng che miệng nàng, sợ nàng thất lễ trước thánh giá.
Nhưng tiếng động lớn như vậy cũng làm một ít người nghe được. Thẩm Diệu chớp chớp mắt xem như chưa có chuyện gì. Nam nhân mang mặt nạ ngồi trên hàng ghế khách mời hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng dừng trên người Thẩm Diệu rồi dời sang nơi khác.
Chỉ trong chớp mắt nhưng hết sức chăm chú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook