Tướng Minh
-
Chương 68-1: Số mệnh sao? (1)
Khoảng bảy mươi bước, trên khối đá ngoài bìa rừng kia, Văn Ngoạt đứng đó như thưởng thức phong cảnh, chắp tay, đang hưởng thụ gió núi mát mẻ.
Lý Nhàn chậm rãi đáp lên một phá giáp chùy, kéo dây cung.
Hắn híp mắt nhắm ngay vào cổ họng của Văn Ngoạt, lập tức buông tay.
Ngay tại lúc đó, trong sơn động, Hoàng Loan nhặt quần áo Lý Nhàn lên nhìn nhìn, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.
- Trở về!
Nàng lạnh giọng hạ lệnh, mặt lạnh như sương.
***
Ánh mắt của Lý Nhàn gần như híp lại thành một đường thẳng tắp. Bắt đầu từ hai năm trước hắn gần như không nghiêm túc nhắm một mục tiêu nào như vậy. Sau khi kéo cung cứng như trăng tròn, hắn cũng không bắn mũi tên lông vũ ra, mà là điều chỉnh hô hấp của mình đến trạng thái tốt nhất, thong thả mà vững vàng.
Cung tiễn thủ xuất sắc thời cổ đại, chính là một tay súng bắn tỉa thời hiện đại. Độ mạnh yếu, hướng gió, thậm chí hô hấp đều sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích vận hành của mũi tên lông vũ. Một mũi tên này, Lý Nhàn nhất định phải đảm bảo là mình bắn ra trong trạng thái tốt nhất.
Khi hô hấp của hắn vững vàng đến trạng thái quỷ dị, ánh mắt của hắn mãnh liệt lạnh lùng.
Tiễn ra, nhanh như lưu tinh!
Không có cách nào hình dung tốc độ và độ chuẩn của mũi tên này, không có cách nào hình dung tình hình gió của mũi tên này!
Hai phần tự nhiên, ba phần phóng khoáng năm phần khí phách trầm ổn.
Tiễn ở giữa không trung bày biện ra một quỹ tích gần như thẳng tắp, đầu mũi tên dưới ánh mặt trời chiều tà tản ra một sắc thái rất nặng. Tiễn phá vỡ không khí, thậm chí làm cho người ta ảo giác mũi tên này đã làm thời gian ngừng lại.
Sau khi Lý Nhàn bắn ra một mũi tên này, ánh mắt nháy mắt trợn to, khoảnh khắc dây cung vừa mới đàn hồi, mũi tên thứ hai đã được rút ra khỏi bầu tiễn. Động tác của hắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy không có một tia tạm dừng, hai cánh tay phối hợp ăn ý tới mức khiến người ta kinh hãi. Mũi tên thứ nhất mới bay ra ngoài, hắn đã đáp mũi tên thứ hai lên trên cung. Góc độ và độ mạnh yếu gần như hoàn toàn giống nhau, mũi tên thứ hai giống như tia chớp màu đen bay vút đến cổ họng của Văn Ngoạt. Thời gian tương đồng, động tác tương đồng, mũi tên thứ ba của Lý Nhàn đã ra. Khoảng cách bảy mươi bước, mũi tên thứ nhất còn chưa bay đến trước mặt Văn Ngoạt, mũi tên thứ ba đã đuổi theo mũi tên thứ hai bay ra ngoài.
Lý Nhàn thậm chí sinh ra ảo giác, mũi tên thứ nhất đã xuyên qua yết hầu của Văn Ngoạt rồi.
Nhưng, một giây sau hắn cũng cảm nhận được thất vọng rất nhạt. Ba mũi tên này là tiễn pháp đỉnh phong nhất của hắn từ lúc chào đời đến nay, là một lần phát huy hoàn mỹ nhất sau mấy năm nay khổ luyện.
Đáng tiếc, tiễn của hắn mau, tay của Văn Ngoạt cũng nhanh như thế.
Gần như tất cả mọi người không nhìn thấy tên lông vũ kia thẳng tắp bay về phía cổ họng của Văn Ngoạt, gần như không ai nhìn thấy Văn Ngoạt ra đao từ lúc nào.
Một thanh đao dài ba xích đột ngột xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta giống như một nhà ảo thuật vĩ đại tay đang trống không chợt biến ra một thanh trực đao sắc bén đầu cong lưng rộng. Không ai nhìn thấy đao kia từ đâu tới, tay kia cầm đao từ lúc nào.
Một thanh âm vang lên.
Mũi đao chuẩn xác tìm được mũi tên rồi sau đó nhanh chóng đập bay phá giáp chùy, lại sau đó hai đao quang như dải lụa thoáng hiện, mũi tên thứ hai thứ ba gần như bị đánh bay trong cùng một lúc.
Ba phá giáp chùy đập vào bay vòng ra ngoài, phân chia cắm vào trên thân cây cách đó không xa.
Mũi tên lông vũ thoạt nhìn khá mảnh không ngờ cắm vào làm cho đại thụ lay động, lá cây đều bị rơi rụng rất nhiều.
Ánh mắt Lý Nhàn tức khắc trợn tròn, không thể tin nổi nhìn người cầm đao ngoài bìa rừng kia.
Trương Trọng Kiên đã từng nói, thái giám tên Văn Ngoạt này được Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng ban tên Nhất Đao, bởi vậy có thể thấy được đao pháp này rất được Hoàng Đế Bệ Hạ tôn sùng. Một đao kia đến tột cùng có bao nhiêu kinh diễm cũng không có mấy ai được chứng kiến. Mà trên thực tế người được chứng kiến cơ bản đã chết dưới một đao kia rồi. Mà hôm nay Lý Nhàn không chỉ thấy một đao, mà là ba đao.
Nếu để cho Lý Nhàn dùng một câu hình dung một đao kia của người, đó chính là ông ta không phải là người.
Đạt Khê Trường Nho là đao pháp đại gia, tay của ông đã ổn định tới mức nhân thần cộng phẫn. Mà tay của Văn Ngoạt ổn định tới hai chữ siêu thoát rồi, thậm chí có thể dùng từ máy móc để hình dung. Nhanh không gì sánh kịp, chuẩn xác không gì sánh kịp.
Văn Ngoạt ba đao bổ ba tiễn, chậm rãi xoay người nhìn về phía Lý Nhàn ẩn náu.
Khi ông ta nhìn thấy thiếu niên kia giơ cao cung còn đứng ở nơi đó, ánh mắt của ông ta không tự chủ được hơi hơi nheo lại.
- Có ý nghĩa!
Văn Ngoạt khẽ nói ba chữ. Ba chữ kia biểu đạt hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, thậm chí còn mang theo một chút đố kỵ.
Lý Nhàn cũng nói ba chữ, cũng biểu hiện ra hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, còn có đố kỵ trắng trợn không che dấu chút nào.
- Mẹ nó chứ!
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Văn Ngoạt nhìn thấy mũi tên thứ tư kia thiếu niên đã đáp lên cung, vốn cho là hắn sẽ lại bắn ra một mũi tên nữa, lại không không nghĩ rằng thiếu niên kia quay đầu bỏ chạy. Mũi tên thứ tư không ngờ cứng rắn nén trở về. Động tác này lưu loát quyết đoán, khiến Văn Ngoạt đều không tự chủ vô cùng ngạc nhiên.
- Tiểu tử kia, ngươi chạy trốn rồi hả?
Văn Ngoạt thản nhiên cười cười, mũi đao xoay tròn lập tức chợt lóe ở sau người, hai tay y chắp sau lưng, cầm đao bước mở hai bước chân. Nhìn ông ta đuổi theo cũng không gấp, bởi vì tần suất bước đi hai chân của ông ta không nhanh, nhưng mỗi bước đều rất lớn, mỗi một lần hạ xuống đất lại bắn người lên không trung bay đi một khoảng. Cho nên thoạt nhìn bước chân không nhanh, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhanh.
Lý Nhàn cong thân mình lại, căn bản cũng không quay đầu nhìn Văn Ngoạt. Đối với ba mũi tên đều lỡ tay, thật ra trong lòng của hắn đã có chuẩn bị từ sớm. Sở dĩ hắn tập kích trở về trên thực tế căn bản cũng không có lòng tin sẽ bắn chết Văn Ngoạt, mục đích của hắn là ở chỗ này dẫn dụ bọn họ. Hắn muốn lấy lực lượng của một mình hắn, dẫn dụ toàn bộ một ngàn hai trăm Long Đình Vệ khiến tất cả mọi người đều đuổi theo một mình hắn, như vậy Trương Trọng Kiên bọn họ mới có thể thật sự an toàn.
Hắn đang đuổi thời gian.
Chỉ cần vào đêm, sau khi trời tối Trương Trọng Kiên bọn họ muốn đi sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Mà Lý Nhàn giết trở về còn có một nguyên nhân quan trọng chính là, hắn phải xác nhận Âu Tư Thanh Thanh có phải bị Văn Ngoạt bắt được hay không. May mắn, được một mất một. Mất, là không giết chết Văn Ngoạt. Được, là biết Âu Tư Thanh Thanh trước mắt còn an toàn. Tuy rằng hắn không đoán được Âu Tư Thanh Thanh dùng biện pháp gì tránh thoát Long Đình Vệ tập sát, nhưng hiện tại hắn thật sự cảm thấy thoải mái. Kế tiếp, hắn cần phải làm là hết sức chăm chú chạy trốn.
Như bản thân Lý Nhàn từng nói, thế gian này có lẽ không ai nắm giữ kỹ xảo chạy trốn nhiều hơn hắn.
Lý Nhàn chậm rãi đáp lên một phá giáp chùy, kéo dây cung.
Hắn híp mắt nhắm ngay vào cổ họng của Văn Ngoạt, lập tức buông tay.
Ngay tại lúc đó, trong sơn động, Hoàng Loan nhặt quần áo Lý Nhàn lên nhìn nhìn, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.
- Trở về!
Nàng lạnh giọng hạ lệnh, mặt lạnh như sương.
***
Ánh mắt của Lý Nhàn gần như híp lại thành một đường thẳng tắp. Bắt đầu từ hai năm trước hắn gần như không nghiêm túc nhắm một mục tiêu nào như vậy. Sau khi kéo cung cứng như trăng tròn, hắn cũng không bắn mũi tên lông vũ ra, mà là điều chỉnh hô hấp của mình đến trạng thái tốt nhất, thong thả mà vững vàng.
Cung tiễn thủ xuất sắc thời cổ đại, chính là một tay súng bắn tỉa thời hiện đại. Độ mạnh yếu, hướng gió, thậm chí hô hấp đều sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích vận hành của mũi tên lông vũ. Một mũi tên này, Lý Nhàn nhất định phải đảm bảo là mình bắn ra trong trạng thái tốt nhất.
Khi hô hấp của hắn vững vàng đến trạng thái quỷ dị, ánh mắt của hắn mãnh liệt lạnh lùng.
Tiễn ra, nhanh như lưu tinh!
Không có cách nào hình dung tốc độ và độ chuẩn của mũi tên này, không có cách nào hình dung tình hình gió của mũi tên này!
Hai phần tự nhiên, ba phần phóng khoáng năm phần khí phách trầm ổn.
Tiễn ở giữa không trung bày biện ra một quỹ tích gần như thẳng tắp, đầu mũi tên dưới ánh mặt trời chiều tà tản ra một sắc thái rất nặng. Tiễn phá vỡ không khí, thậm chí làm cho người ta ảo giác mũi tên này đã làm thời gian ngừng lại.
Sau khi Lý Nhàn bắn ra một mũi tên này, ánh mắt nháy mắt trợn to, khoảnh khắc dây cung vừa mới đàn hồi, mũi tên thứ hai đã được rút ra khỏi bầu tiễn. Động tác của hắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy không có một tia tạm dừng, hai cánh tay phối hợp ăn ý tới mức khiến người ta kinh hãi. Mũi tên thứ nhất mới bay ra ngoài, hắn đã đáp mũi tên thứ hai lên trên cung. Góc độ và độ mạnh yếu gần như hoàn toàn giống nhau, mũi tên thứ hai giống như tia chớp màu đen bay vút đến cổ họng của Văn Ngoạt. Thời gian tương đồng, động tác tương đồng, mũi tên thứ ba của Lý Nhàn đã ra. Khoảng cách bảy mươi bước, mũi tên thứ nhất còn chưa bay đến trước mặt Văn Ngoạt, mũi tên thứ ba đã đuổi theo mũi tên thứ hai bay ra ngoài.
Lý Nhàn thậm chí sinh ra ảo giác, mũi tên thứ nhất đã xuyên qua yết hầu của Văn Ngoạt rồi.
Nhưng, một giây sau hắn cũng cảm nhận được thất vọng rất nhạt. Ba mũi tên này là tiễn pháp đỉnh phong nhất của hắn từ lúc chào đời đến nay, là một lần phát huy hoàn mỹ nhất sau mấy năm nay khổ luyện.
Đáng tiếc, tiễn của hắn mau, tay của Văn Ngoạt cũng nhanh như thế.
Gần như tất cả mọi người không nhìn thấy tên lông vũ kia thẳng tắp bay về phía cổ họng của Văn Ngoạt, gần như không ai nhìn thấy Văn Ngoạt ra đao từ lúc nào.
Một thanh đao dài ba xích đột ngột xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta giống như một nhà ảo thuật vĩ đại tay đang trống không chợt biến ra một thanh trực đao sắc bén đầu cong lưng rộng. Không ai nhìn thấy đao kia từ đâu tới, tay kia cầm đao từ lúc nào.
Một thanh âm vang lên.
Mũi đao chuẩn xác tìm được mũi tên rồi sau đó nhanh chóng đập bay phá giáp chùy, lại sau đó hai đao quang như dải lụa thoáng hiện, mũi tên thứ hai thứ ba gần như bị đánh bay trong cùng một lúc.
Ba phá giáp chùy đập vào bay vòng ra ngoài, phân chia cắm vào trên thân cây cách đó không xa.
Mũi tên lông vũ thoạt nhìn khá mảnh không ngờ cắm vào làm cho đại thụ lay động, lá cây đều bị rơi rụng rất nhiều.
Ánh mắt Lý Nhàn tức khắc trợn tròn, không thể tin nổi nhìn người cầm đao ngoài bìa rừng kia.
Trương Trọng Kiên đã từng nói, thái giám tên Văn Ngoạt này được Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng ban tên Nhất Đao, bởi vậy có thể thấy được đao pháp này rất được Hoàng Đế Bệ Hạ tôn sùng. Một đao kia đến tột cùng có bao nhiêu kinh diễm cũng không có mấy ai được chứng kiến. Mà trên thực tế người được chứng kiến cơ bản đã chết dưới một đao kia rồi. Mà hôm nay Lý Nhàn không chỉ thấy một đao, mà là ba đao.
Nếu để cho Lý Nhàn dùng một câu hình dung một đao kia của người, đó chính là ông ta không phải là người.
Đạt Khê Trường Nho là đao pháp đại gia, tay của ông đã ổn định tới mức nhân thần cộng phẫn. Mà tay của Văn Ngoạt ổn định tới hai chữ siêu thoát rồi, thậm chí có thể dùng từ máy móc để hình dung. Nhanh không gì sánh kịp, chuẩn xác không gì sánh kịp.
Văn Ngoạt ba đao bổ ba tiễn, chậm rãi xoay người nhìn về phía Lý Nhàn ẩn náu.
Khi ông ta nhìn thấy thiếu niên kia giơ cao cung còn đứng ở nơi đó, ánh mắt của ông ta không tự chủ được hơi hơi nheo lại.
- Có ý nghĩa!
Văn Ngoạt khẽ nói ba chữ. Ba chữ kia biểu đạt hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, thậm chí còn mang theo một chút đố kỵ.
Lý Nhàn cũng nói ba chữ, cũng biểu hiện ra hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, còn có đố kỵ trắng trợn không che dấu chút nào.
- Mẹ nó chứ!
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Văn Ngoạt nhìn thấy mũi tên thứ tư kia thiếu niên đã đáp lên cung, vốn cho là hắn sẽ lại bắn ra một mũi tên nữa, lại không không nghĩ rằng thiếu niên kia quay đầu bỏ chạy. Mũi tên thứ tư không ngờ cứng rắn nén trở về. Động tác này lưu loát quyết đoán, khiến Văn Ngoạt đều không tự chủ vô cùng ngạc nhiên.
- Tiểu tử kia, ngươi chạy trốn rồi hả?
Văn Ngoạt thản nhiên cười cười, mũi đao xoay tròn lập tức chợt lóe ở sau người, hai tay y chắp sau lưng, cầm đao bước mở hai bước chân. Nhìn ông ta đuổi theo cũng không gấp, bởi vì tần suất bước đi hai chân của ông ta không nhanh, nhưng mỗi bước đều rất lớn, mỗi một lần hạ xuống đất lại bắn người lên không trung bay đi một khoảng. Cho nên thoạt nhìn bước chân không nhanh, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhanh.
Lý Nhàn cong thân mình lại, căn bản cũng không quay đầu nhìn Văn Ngoạt. Đối với ba mũi tên đều lỡ tay, thật ra trong lòng của hắn đã có chuẩn bị từ sớm. Sở dĩ hắn tập kích trở về trên thực tế căn bản cũng không có lòng tin sẽ bắn chết Văn Ngoạt, mục đích của hắn là ở chỗ này dẫn dụ bọn họ. Hắn muốn lấy lực lượng của một mình hắn, dẫn dụ toàn bộ một ngàn hai trăm Long Đình Vệ khiến tất cả mọi người đều đuổi theo một mình hắn, như vậy Trương Trọng Kiên bọn họ mới có thể thật sự an toàn.
Hắn đang đuổi thời gian.
Chỉ cần vào đêm, sau khi trời tối Trương Trọng Kiên bọn họ muốn đi sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Mà Lý Nhàn giết trở về còn có một nguyên nhân quan trọng chính là, hắn phải xác nhận Âu Tư Thanh Thanh có phải bị Văn Ngoạt bắt được hay không. May mắn, được một mất một. Mất, là không giết chết Văn Ngoạt. Được, là biết Âu Tư Thanh Thanh trước mắt còn an toàn. Tuy rằng hắn không đoán được Âu Tư Thanh Thanh dùng biện pháp gì tránh thoát Long Đình Vệ tập sát, nhưng hiện tại hắn thật sự cảm thấy thoải mái. Kế tiếp, hắn cần phải làm là hết sức chăm chú chạy trốn.
Như bản thân Lý Nhàn từng nói, thế gian này có lẽ không ai nắm giữ kỹ xảo chạy trốn nhiều hơn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook