Tướng Minh
-
Chương 60-1: Nó vẫn còn sống (1)
- Tại sao ngươi lại ở đây!
Người nọ kinh ngạc hỏi.
- Lý Nhàn nhếch miệng trả lời: Đi trước rồi nói sau!
Người nọ gật đầu, quay đầu lao về phía chuồng ngựa.
Lý Nhàn hô lên một câu ở phía sau: - Bất kể là bên nào, đều phải buộc dây vải trên cánh tay, tránh tự tàn sát nhau, lát nữa lao ra, nếu hỗn loạn thì không ai còn biết ai nữa!
Mặt khác người dẫn đầu đó gật đầu, trước tiên cắt một dây vải trên chiếc áo trắng bó sát người để buộc lên cánh tay. Nếu hai bên không gặp nhau ở chuồng ngựa, đương nhiên cũng không cần làm như thế, mà người trong kỵ binh đều biết nhau, đám người kia đương nhiên cũng không thể không nhận ra người nhà mình. Thế nhưng bây giờ hai bên đều mặc quần áo của Lang kỵ Đột Quyết, lát nữa còn phải tấn công cửa doanh địa, nhỡ may khi hỗn chiến tử trong tay của nhau thì thật là oan uổng. Mặc dù Lý Nhàn và người đó chẳng qua là tạm thời nói với nhau hai ba câu ngắn ngủi, nhưng hai bên đều biết rất rõ thân phận của nhau, ít nhất là hôm nay, họ đều gây rắc rối cho người Đột Quyết.
Hai bên không hẹn mà cùng nghĩ tới chiến lược tương đồng, gặp nhau ở chuồng ngựa không phải là ngẫu nhiên.
- An Chi, cẩn thận chút, những người đó lai lịch không rõ, không đáng tin.
Triều Cầu Ca ép sát bên cạnh Lý Nhàn, thì thầm nói.
Lý Nhàn gật đầu đáp: - Ta biết, bảo người của chúng ta tập trung lại đừng tách ra, chúng ta xông lên phía trước, tuyệt đường phía sau của chúng!
Triều Cầu Ca đáp lại một tiếng, quay người gọi huyết kỵ lên ngựa.
Người Đột Quyết canh giữ trong chuồng ngựa vốn không có mấy người, hơn nữa vẫn là người chăn ngựa phụ trách chăm sóc chiến mã. Sau khi bị người hai bên đốn ngã giống như chẻ dưa thái rau, ngựa tốt của người Đột Quyết lập tức trở thành vật cưỡi của họ.
- Mở hết chuồng ngựa ra, mau lên, thả được bao nhiêu thì thả hết ra!
Thủ lĩnh của một nhóm người khác lớn tiếng la lên.
Lý Nhàn tán thưởng liếc nhìn người đó, thầm nhủ hai năm trước đã nhìn ra ngươi không phải người bình thường. Chỉ có điều không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, thế giới này nói lớn thì thật lớn, nói nhỏ thì đúng là con mẹ nó nhỏ thật. Hai năm trước hắn và người đó không có hồi ức vui vẻ nào, tuy nhiên người đó chắc là không vui vẻ nhiều hơn.
Mặc dù động tác của đám người đó nhanh chóng, thân thủ không tầm thường, nhưng so với Huyết kỵ tinh nhuệ thì rõ ràng vẫn kém hơn rất nhiều. Trong thời gian ngắn nhất Huyết kỵ binh đã cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh trại, còn nhóm khác do không quen với lưng ngựa trụi lủi nên còn đang chửi mẹ nó!
- Con mẹ nó, đừng đánh bóng nữa, đi nhanh lên!
Người nọ đố kỵ liếc nhìn đám Huyết kỵ binh thuộc hạ của Lý Nhàn, lớn tiếng mắng: - Mau! Bố mày không chờ các ngươi đâu!
Mặc dù không quen, nhưng đại đa số mọi người vẫn cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh địa. Có mấy tên thực sự không leo được lên lưng ngựa nên bị tên thủ lĩnh kia dứt khoát vứt bỏ. Những người không lên được lưng ngựa kêu rên ở phía sau, sau đó chạy như điên đuổi theo Lang kỵ đang bị đội quân truy đuổi phía sau.
Lửa càng lúc càng lớn, hầu hết Lang kỵ Đột Quyết đều chạy về phía doanh trại đồ quân nhu. Từng đội binh lính dưới sự chỉ huy của quan quân cấp thấp bắt đầu dập lửa, nhưng gió đêm trên thảo nguyên vốn đã lớn, cộng với thành gỗ dễ cháy, thể lửa trong nháy mắt trở nên khó khống chế. Không ít người bị đốt sạch lông mi, râu, áo giáp trên người cũng bị nướng bốc mùi thối nồng nặc. Người Đột Quyết tức giận gào thét, nhưng không có cách nào bị lửa lớn từng bước ép lùi về phía sau!
- Người đâu! Truyền lệnh phong tỏa cửa doanh địa!
A Sử Na Khứ Hộc tức giận quát.
Bọn họ có thể trèo tường lén lút chui vào, khi đi chắc chắn không dám trèo tường lần nữa!
A Sử Na Khứ Hộc buồn phiền nghĩ, phản ứng của mình hôm nay sao lại chậm thế?
- Đứng lại! Đứng lại!
Lang kỵ Đột Quyết canh giữ ở cửa lớn tiếng la lên, ra hiệu cho đám Lý Nhàn dừng lại. Triều Cầu Ca là đầu tàu gương mẫu xông lên trước nhất, lớn tiếng đáp lại: - Phụng mệnh Đặc Cần truy kích kẻ ác phóng hỏa, mau mở cửa doanh địa ra!
Lang kỵ Đột Quyết giữ cửa hơi sửng sốt, nhưng không chịu mở cửa doanh địa.
- Xông ra!
Lý Nhàn hô lên một câu.
Huyết kỵ binh được huấn luyện bài bản từ lâu đã giơ cao cung tiễn trong tay, cùng với tiếng hạ lệnh của Lý Nhàn, hơn mười mũi tên lập tức trút xuống, Lang kỵ Đột Quyết chặn ở cửa lập tức bị bắn ngã năm sáu tên. Bởi vì đóng giả thành người Đột Quyết, cho nên trước đây đám Lý Nhàn không dùng binh khí trong tay mình. Khi lặng lẽ tiến vào tòa thành gỗ, mỗi người chỉ mang một thanh đoản đao, sau khi đánh lén thủ binh, loan đao cướp được so với binh khí mà họ quen dùng vẫn là quá ngắn.
Tuy nhiên Lang kỵ Đột Quyết ở cửa bất ngờ bị tập kích, hoảng loạn nhưng không chống cự mạnh mẽ. Huyết kỵ binh bắn một vòng mũi tên, sau đó đổi sang cầm loan đao trong tay, cúi người từ lưng ngựa chém xuống. Một nhóm khác phía sau cũng lao lên, rất ăn ý ở phía sau ngăn cản đuổi theo Lang kỵ Đột Quyết.
- Đi mau! Người Đột Quyết đuổi tới rồi!
Triều Cầu Ca hét lớn một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống múa may loan đao xông tới cửa doanh địa. Lý Nhàn theo sát phía sau, hai người một trước một sau dùng loan đao mở ra con đường máu. Huyết kỵ binh bị chặn lại đã ngăn Lang kỵ ào tới từ hai phía, loáng cái cửa doanh địa đã bị bịt lại.
- Bắn tên!
A Sử Na Khứ Hộc nhìn cảnh hỗn loạn ở cửa doanh địa, cắn răng hạ lệnh.
- Đặc Cần, người của chúng ta ở cửa doanh địa rất đông!
Thiên phu trưởng van nài.
A Sử Na Khứ Hộc vung tay lên mặt người đó, gầm thét lên: - Bắn chụm! Bắn tên!
Mấy trăm Lang kỵ lập tức giương cung bắn tên, trong ánh lửa mấy trăm mũi tên răng sói cùng bay vù tới như mưa.
- Xuống ngựa!
Sự mẫn cảm của Lý Nhàn đối với cung tiễn khiến hắn là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm, tiếng dây cung vừa mới vang lên, hắn đã hét lớn một tiếng. Huyết kỵ binh lập tức nhảy xuống từ trên lưng ngựa, lấy chiến mã làm tấm chắn chen chúc lên trước. Còn một đội ngũ khác ở phía sau không thể nào tinh nhuệ bằng Huyết kỵ binh, mũi tên răng sói như cơn mưa to bay tới, đập mạnh vào đám người. Trong hỗn chiến bất kể là người Đột Quyết hay những kẻ đồng đạo lai lịch không rõ kia đều cùng lúc bị mũi tên rửa tội.
Mũi tên lông vũ bắn chụm tới dày đặc khiến mọi người nghẹt thở, giống như mây đen nặng nề đè xuống đầu. Cùng với mũi tên rơi xuống, đám người bị che phủ giống như bị cây mạ bị mưa đã đập xuống đổ gục từng tầng, sự phẫn nộ của người Hán và tiếng kêu rên của người Đột Quyết lẫn lộn vào nhau, tấu lên một một khúc rên rỉ. Cũng không biết có bao nhiêu người bị mũi tên bắn chết, đám người chặn ở cửa lập tức trở nên thưa thớt.
Chiến mã mà người trong thảo nguyên coi như sinh mạng đã bị Huyết kỵ binh dùng làm lá chắn khổng lồ, tiếng mũi tên lông vũ cắm vào thân ngựa truyền vào lỗ tai họ một cách rõ ràng. Trong tiếng rên rỉ, mấy con chiến mã từ từ ngã gục xuống.
Lợi dụng tình thế nghẹt thế ở trước cửa do bị mũi tên lông vũ trấn áp, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca vung đao ra phía trước chém chết mấy gã Đột Quyết cuối cùng chặn ở phía trước
Người nọ kinh ngạc hỏi.
- Lý Nhàn nhếch miệng trả lời: Đi trước rồi nói sau!
Người nọ gật đầu, quay đầu lao về phía chuồng ngựa.
Lý Nhàn hô lên một câu ở phía sau: - Bất kể là bên nào, đều phải buộc dây vải trên cánh tay, tránh tự tàn sát nhau, lát nữa lao ra, nếu hỗn loạn thì không ai còn biết ai nữa!
Mặt khác người dẫn đầu đó gật đầu, trước tiên cắt một dây vải trên chiếc áo trắng bó sát người để buộc lên cánh tay. Nếu hai bên không gặp nhau ở chuồng ngựa, đương nhiên cũng không cần làm như thế, mà người trong kỵ binh đều biết nhau, đám người kia đương nhiên cũng không thể không nhận ra người nhà mình. Thế nhưng bây giờ hai bên đều mặc quần áo của Lang kỵ Đột Quyết, lát nữa còn phải tấn công cửa doanh địa, nhỡ may khi hỗn chiến tử trong tay của nhau thì thật là oan uổng. Mặc dù Lý Nhàn và người đó chẳng qua là tạm thời nói với nhau hai ba câu ngắn ngủi, nhưng hai bên đều biết rất rõ thân phận của nhau, ít nhất là hôm nay, họ đều gây rắc rối cho người Đột Quyết.
Hai bên không hẹn mà cùng nghĩ tới chiến lược tương đồng, gặp nhau ở chuồng ngựa không phải là ngẫu nhiên.
- An Chi, cẩn thận chút, những người đó lai lịch không rõ, không đáng tin.
Triều Cầu Ca ép sát bên cạnh Lý Nhàn, thì thầm nói.
Lý Nhàn gật đầu đáp: - Ta biết, bảo người của chúng ta tập trung lại đừng tách ra, chúng ta xông lên phía trước, tuyệt đường phía sau của chúng!
Triều Cầu Ca đáp lại một tiếng, quay người gọi huyết kỵ lên ngựa.
Người Đột Quyết canh giữ trong chuồng ngựa vốn không có mấy người, hơn nữa vẫn là người chăn ngựa phụ trách chăm sóc chiến mã. Sau khi bị người hai bên đốn ngã giống như chẻ dưa thái rau, ngựa tốt của người Đột Quyết lập tức trở thành vật cưỡi của họ.
- Mở hết chuồng ngựa ra, mau lên, thả được bao nhiêu thì thả hết ra!
Thủ lĩnh của một nhóm người khác lớn tiếng la lên.
Lý Nhàn tán thưởng liếc nhìn người đó, thầm nhủ hai năm trước đã nhìn ra ngươi không phải người bình thường. Chỉ có điều không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, thế giới này nói lớn thì thật lớn, nói nhỏ thì đúng là con mẹ nó nhỏ thật. Hai năm trước hắn và người đó không có hồi ức vui vẻ nào, tuy nhiên người đó chắc là không vui vẻ nhiều hơn.
Mặc dù động tác của đám người đó nhanh chóng, thân thủ không tầm thường, nhưng so với Huyết kỵ tinh nhuệ thì rõ ràng vẫn kém hơn rất nhiều. Trong thời gian ngắn nhất Huyết kỵ binh đã cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh trại, còn nhóm khác do không quen với lưng ngựa trụi lủi nên còn đang chửi mẹ nó!
- Con mẹ nó, đừng đánh bóng nữa, đi nhanh lên!
Người nọ đố kỵ liếc nhìn đám Huyết kỵ binh thuộc hạ của Lý Nhàn, lớn tiếng mắng: - Mau! Bố mày không chờ các ngươi đâu!
Mặc dù không quen, nhưng đại đa số mọi người vẫn cưỡi ngựa không dây cương xông ra cửa doanh địa. Có mấy tên thực sự không leo được lên lưng ngựa nên bị tên thủ lĩnh kia dứt khoát vứt bỏ. Những người không lên được lưng ngựa kêu rên ở phía sau, sau đó chạy như điên đuổi theo Lang kỵ đang bị đội quân truy đuổi phía sau.
Lửa càng lúc càng lớn, hầu hết Lang kỵ Đột Quyết đều chạy về phía doanh trại đồ quân nhu. Từng đội binh lính dưới sự chỉ huy của quan quân cấp thấp bắt đầu dập lửa, nhưng gió đêm trên thảo nguyên vốn đã lớn, cộng với thành gỗ dễ cháy, thể lửa trong nháy mắt trở nên khó khống chế. Không ít người bị đốt sạch lông mi, râu, áo giáp trên người cũng bị nướng bốc mùi thối nồng nặc. Người Đột Quyết tức giận gào thét, nhưng không có cách nào bị lửa lớn từng bước ép lùi về phía sau!
- Người đâu! Truyền lệnh phong tỏa cửa doanh địa!
A Sử Na Khứ Hộc tức giận quát.
Bọn họ có thể trèo tường lén lút chui vào, khi đi chắc chắn không dám trèo tường lần nữa!
A Sử Na Khứ Hộc buồn phiền nghĩ, phản ứng của mình hôm nay sao lại chậm thế?
- Đứng lại! Đứng lại!
Lang kỵ Đột Quyết canh giữ ở cửa lớn tiếng la lên, ra hiệu cho đám Lý Nhàn dừng lại. Triều Cầu Ca là đầu tàu gương mẫu xông lên trước nhất, lớn tiếng đáp lại: - Phụng mệnh Đặc Cần truy kích kẻ ác phóng hỏa, mau mở cửa doanh địa ra!
Lang kỵ Đột Quyết giữ cửa hơi sửng sốt, nhưng không chịu mở cửa doanh địa.
- Xông ra!
Lý Nhàn hô lên một câu.
Huyết kỵ binh được huấn luyện bài bản từ lâu đã giơ cao cung tiễn trong tay, cùng với tiếng hạ lệnh của Lý Nhàn, hơn mười mũi tên lập tức trút xuống, Lang kỵ Đột Quyết chặn ở cửa lập tức bị bắn ngã năm sáu tên. Bởi vì đóng giả thành người Đột Quyết, cho nên trước đây đám Lý Nhàn không dùng binh khí trong tay mình. Khi lặng lẽ tiến vào tòa thành gỗ, mỗi người chỉ mang một thanh đoản đao, sau khi đánh lén thủ binh, loan đao cướp được so với binh khí mà họ quen dùng vẫn là quá ngắn.
Tuy nhiên Lang kỵ Đột Quyết ở cửa bất ngờ bị tập kích, hoảng loạn nhưng không chống cự mạnh mẽ. Huyết kỵ binh bắn một vòng mũi tên, sau đó đổi sang cầm loan đao trong tay, cúi người từ lưng ngựa chém xuống. Một nhóm khác phía sau cũng lao lên, rất ăn ý ở phía sau ngăn cản đuổi theo Lang kỵ Đột Quyết.
- Đi mau! Người Đột Quyết đuổi tới rồi!
Triều Cầu Ca hét lớn một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống múa may loan đao xông tới cửa doanh địa. Lý Nhàn theo sát phía sau, hai người một trước một sau dùng loan đao mở ra con đường máu. Huyết kỵ binh bị chặn lại đã ngăn Lang kỵ ào tới từ hai phía, loáng cái cửa doanh địa đã bị bịt lại.
- Bắn tên!
A Sử Na Khứ Hộc nhìn cảnh hỗn loạn ở cửa doanh địa, cắn răng hạ lệnh.
- Đặc Cần, người của chúng ta ở cửa doanh địa rất đông!
Thiên phu trưởng van nài.
A Sử Na Khứ Hộc vung tay lên mặt người đó, gầm thét lên: - Bắn chụm! Bắn tên!
Mấy trăm Lang kỵ lập tức giương cung bắn tên, trong ánh lửa mấy trăm mũi tên răng sói cùng bay vù tới như mưa.
- Xuống ngựa!
Sự mẫn cảm của Lý Nhàn đối với cung tiễn khiến hắn là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm, tiếng dây cung vừa mới vang lên, hắn đã hét lớn một tiếng. Huyết kỵ binh lập tức nhảy xuống từ trên lưng ngựa, lấy chiến mã làm tấm chắn chen chúc lên trước. Còn một đội ngũ khác ở phía sau không thể nào tinh nhuệ bằng Huyết kỵ binh, mũi tên răng sói như cơn mưa to bay tới, đập mạnh vào đám người. Trong hỗn chiến bất kể là người Đột Quyết hay những kẻ đồng đạo lai lịch không rõ kia đều cùng lúc bị mũi tên rửa tội.
Mũi tên lông vũ bắn chụm tới dày đặc khiến mọi người nghẹt thở, giống như mây đen nặng nề đè xuống đầu. Cùng với mũi tên rơi xuống, đám người bị che phủ giống như bị cây mạ bị mưa đã đập xuống đổ gục từng tầng, sự phẫn nộ của người Hán và tiếng kêu rên của người Đột Quyết lẫn lộn vào nhau, tấu lên một một khúc rên rỉ. Cũng không biết có bao nhiêu người bị mũi tên bắn chết, đám người chặn ở cửa lập tức trở nên thưa thớt.
Chiến mã mà người trong thảo nguyên coi như sinh mạng đã bị Huyết kỵ binh dùng làm lá chắn khổng lồ, tiếng mũi tên lông vũ cắm vào thân ngựa truyền vào lỗ tai họ một cách rõ ràng. Trong tiếng rên rỉ, mấy con chiến mã từ từ ngã gục xuống.
Lợi dụng tình thế nghẹt thế ở trước cửa do bị mũi tên lông vũ trấn áp, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca vung đao ra phía trước chém chết mấy gã Đột Quyết cuối cùng chặn ở phía trước
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook