Tướng Minh
-
Chương 56-2: Cẩn thận một chút (2)
Hồng Phất nhìn nhìn Âu Tư Thanh Thanh, thấy Âu Tư Thanh Thanh giúp đầu của Tiểu Địch không phải đụng vào cành cây.
- Ôi
Nàng thở dài, trong lòng không khỏi đau xót.
- An Chi ca ca!
Trương Tiểu Địch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp lên gọi Lý Nhàn.
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là muội muốn gọi huynh thôi.
Cô bé mười tuổi Tiểu Địch tươi cười đáp lại.
- Tam Thập Thất ca, Tiểu Điểu ca, nói thật với đệ đi, a gia có phải là đang gặp phải nguy hiểm không vậy?
Nhân lúc Hồng Phất đưa Tiểu Địch đi ngủ, Lý Nhàn bước vào phòng của Lạc Phó và Tước Nhi hỏi một cách nghiêm túc. Nghe xong, Trần Tước Nhi và Lạc Phó im lặng một lúc, cùng nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng:
- Không có gì!
Lạc Phó giải thích thêm: - Chính là vì Tiểu Địch ngày nào cũng nhắc tới đệ, đại ca không chịu được cảnh ngày nào cũng bị cô bé làm phiền nên bảo ta dẫn Tiểu Địch đến đây gặp đệ. Đúng là không có chuyện gì hết, đệ không biết đâu, đại ca và bọn ta sống rất vui vẻ ở Yến Sơn, ngoài chuyện không có nữ nhân ra thì Yến Sơn cái gì cũng có!
Trần Tước Nhi bổ sung thêm: - Chính là vì ngày nào cũng như ngày nào không có chuyện gì để làm nên võ công cũng kém đi nhiều, nếu không thì đã không bị bọn người Hề bắn trúng một mũi tên.
Lý Nhàn thở dài rồi nói với Trần Tước Nhi:
- Tiểu Điểu ca, đệ không phải là một thằng ngốc!
Hắn đứng dậy, khoanh tay vè nhìn về phía nam: - Từ Yến Sơn đến đây xa xôi nghìn dặm, a gia không lo lắng cho tiểu Địch hay sao? Hơn nữa, hai huynh lại không biết đệ ở chỗ nào! Thảo nguyên rộng như vậy nếu như không phải hôm nay chúng ta gặp may nên mới gặp được nhau. Đừng xem đệ như một đứa trẻ nữa, nói sự thật cho đệ nghe đi!
- Thật sự là không có việc gì cả!
Vẻ mặt của Trần Tước Nhi hiện lên chút khó nói.
- Tiểu Điểu Ca, đệ cầu xin huynh đó!
Giọng của Lý Nhàn như trùng xuống.
- Ta nói vậy!
Lạc Phó đứng dậy, vỗ nhẹ vào bả vai của Lý Nhàn: - Ta biết là sẽ không giấu nổi đệ mà, lúc đến ta đã nói rồi mà, có mấy người lừa được An Chi chứ.
Câu nói sau là y nói với Trần Tước Nhi.
- Đúng là đã gặp phải một số khó khăn nhỏ.
Lạc Phó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: - Trước đó triều đình đã phái không ít cấm vệ đến đó truy giết chúng ta nhưng đều bị chúng ta giết lại. Đại ca nghi ngờ U Châu La mọi rợ đã phái người lần theo đấu vết của chúng ta cho nên Cấm Vệ quân của triều đình mới có thể tìm được. Đại ca chính là vì lo lắng cho Tiểu Địch và cô cô của đệ gặp chuyện nên mới bảo chúng ta đến thảo nguyên tìm đệ.
Y hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc nói tiếp: - Nhưng đệ yên tâm, không có tiểu Địch vướng bận, đại ca và mọi người ở Yến Sơn sẽ như cá gặp nước, những tên Cấm Vệ quân không quen thuộc địa hình ở đó đến bao nhiêu thì bị chúng ta giết bấy nhiêu. Trước khi đi, đại ca từng nói là bảo đệ đừng lo lắng. Chỉ cần là Thiết Phù đồ muốn đi thì trong thiên hạ này không có ai có thể cản được. Đệ cũng đừng có nghĩ đến chuyện quay về Yến Sơn tìm đại ca. Yến Sơn lớn như vậy, chắc chắn vì muốn tránh đội cấm vệ quân nên hành tung của đại ca chắc sẽ rất bí hiểm. Đại ca nói, bảo đệ an tâm ở đây luyện công, sang năm sau huynh ấy sẽ gặp đệ ở nơi đã ước định.
- Tam Thập Thất ca!
Giọng Lý Nhàn khàn khàn hỏi tiếp: - Nếu như a gia bị quân của triều đình vây bắt, ông ấy có có thể hẹn gặp đệ được không.
Hắn đứng thẳng dậy, ưỡn ngực nhìn về nơi xa; - Yến Sơn rất rộng, nhưng lại không rộng lớn bằng thảo nguyên, hai huynh có thể gặp được đệ, thì đệ cũng có thể tìm thấy được ông. Triều đình muốn truy giết Tiết Phù Đồ, chung quy lại vẫn là vì đệ? Đệ lại ở đây làm một con rùa rụt cổ, trong khi a gia ngày nào cũng phải đối mặt với bao kiếm Tam Thập Thất ca, là huynh thì huynh có thể ngồi yên được không?
- Không ngồi yên được, cũng phải ngồi.
Lạc Phó nghiêm túc đáp lại: - Đại ca sẽ không đồng ý cho đệ quay về!
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu rồi nói: - Tam Thập Thất ca, từ lúc nào đệ biết nghe lời vậy?
Hắn bước chậm về phía cửa, vừa đi vừa nói: - Hiện tại huynh và Tiểu Điểu ca cứ suy nghĩ cho kỹ, bằng cách nào có thể lừa được Tiểu Địch và cô cô ở lại đây, nhưng đừng khuyên đệ. Đệ không phải là đang hỏi ý kiến của hai huynh mà là nghiêm túc thông báo cho hai người quyết định của đệ. Về thì nhất định phải về, nhưng Tiểu Địch và cô cô thì phải ở lại đây.
Hắn dừng lại, quay đầu lại và cười: - Đệ và a gia rất giống nhau, điểm này hai huynh không phản đối chứ!
Lạc Phó và Tước Nhi gật đầu theo bản năng, Lý Nhàn nói tiếp: - Vậy là xong rồi nhé!
Sau khi trở lại phòng của mình, Lý Nhàn thu dọn những thứ cần dùng đến, rồi nhìn thấy hai cái túi lớn mà thở dài, rồi lai chỉnh sửa, xong xuôi hắn quẳng chúng sang một bên, hắn chỉ mang đi những thứ thiết yếu: hắc đao, cung, chủy thủ, hai hộp dựng đầy tên, nỏ, và cả một bình nhỏ độc dược nữa.
Độc dược chính là do Độc Cô Nhuệ Chí tạo ra, vô cùng hiệu quả, độc tính rất mạnh, chỉ cần một bình nhỏ là có thể giết chết một người.
Lần đầu tiên chuẩn bị cho mình thứ lễ vật này, trong lòng hắn có chút hoang mang.
Hắn không phải là tên ngốc tùy tiện có thể uống thuốc độc tự tử nhưng không phải là bậc thánh nhân coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, càng không phải là một anh hùng trong vạn quân xông vào chỗ địch mà như đi vào chỗ không người, hắn chỉ là một người bình thường biết sợ chết và sợ đau. Sở dĩ chuẩn bị mang theo bình độc dược, hắn chỉ nghĩ đến lúc mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác thì có thể tự làm chủ cái chết của mình mà thôi.
Đang sắp xếp đồ đạc thì Đạt Khê Trường Nho bước vào phòng hắn.
Nhìn thấy Lý Nhàn thu dọn đồ đạc, y ngồi xuống ghế im lặng hồi lâu.
- Tối nay con hãy mang theo toàn bộ nhân mã Huyết Kỵ hộ đưa Âu Tư Thanh Thanh về nhà.
Đạt Khê Trường Nho đột ngột lên tiếng.
Lý Nhàn sửng sốt , nhìn y với ánh mắt không hiểu.
Đạt Khê Trường Nho cười cười, có chút đắc ý: - Ta và cô cô của con đều nghĩ như vậy.
Y đứng dậy giúp Lý Nhàn dắt hắc đao vào lưng.
- Thiết Lão Lang và Tiểu Triều sẽ đi cùng con, ta và Độc Cô và cả Đông Phương sẽ ở lại đây, dù gì thì Tiểu Địch và cô cô của đệ cũng cần có người chăm sóc. Hãy yên tâm, sáng ngày mai sau khi con đi chúng ta cũng sẽ xuất phát. Mấy năm trước ta đã cho xây một doanh địa ở ở bên bờ sông Ngạch Cổ Nạp, chỗ đó không một ai biết cả.
Y cười, có chút bi thương.
Lý Nhàn gật đầu và nói: - Đợi con, con nhất định sẽ quay lại đón mọi người.
Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng, trầm mặc một lúc rồi nói: - An Chi hãy cẩn thận!
Lý Nhàn gật đầu, sau khi sửa soạn hành lý thì đến từ biệt Hồng Phất. Hồng Phất thì cười nói, nhắc hắn trên đường nhớ chăm sóc tốt Âu Tư Thanh Thanh, nhanh chóng trở về. Lý Nhàn đáp lại : - Cô cô, người yên tâm, có cô cô ở đây thì làm sao con có thể chậm trễ được cơ chứ?
Nhìn Lý Nhàn cùng một trăm lẻ bốn Huyết Kỵ lên đường, Hồng Phất đứng ở gốc cây trước cửa bần thần ngóng vọng.
- Cô cô không gạt được ngươi thì làm sao ngươi có thể gạt được cô cô chứ?
Hồng Phất lau nước mắt, miệng lầm bẩm: - An Chi cẩn thận!
- Ôi
Nàng thở dài, trong lòng không khỏi đau xót.
- An Chi ca ca!
Trương Tiểu Địch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp lên gọi Lý Nhàn.
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là muội muốn gọi huynh thôi.
Cô bé mười tuổi Tiểu Địch tươi cười đáp lại.
- Tam Thập Thất ca, Tiểu Điểu ca, nói thật với đệ đi, a gia có phải là đang gặp phải nguy hiểm không vậy?
Nhân lúc Hồng Phất đưa Tiểu Địch đi ngủ, Lý Nhàn bước vào phòng của Lạc Phó và Tước Nhi hỏi một cách nghiêm túc. Nghe xong, Trần Tước Nhi và Lạc Phó im lặng một lúc, cùng nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng:
- Không có gì!
Lạc Phó giải thích thêm: - Chính là vì Tiểu Địch ngày nào cũng nhắc tới đệ, đại ca không chịu được cảnh ngày nào cũng bị cô bé làm phiền nên bảo ta dẫn Tiểu Địch đến đây gặp đệ. Đúng là không có chuyện gì hết, đệ không biết đâu, đại ca và bọn ta sống rất vui vẻ ở Yến Sơn, ngoài chuyện không có nữ nhân ra thì Yến Sơn cái gì cũng có!
Trần Tước Nhi bổ sung thêm: - Chính là vì ngày nào cũng như ngày nào không có chuyện gì để làm nên võ công cũng kém đi nhiều, nếu không thì đã không bị bọn người Hề bắn trúng một mũi tên.
Lý Nhàn thở dài rồi nói với Trần Tước Nhi:
- Tiểu Điểu ca, đệ không phải là một thằng ngốc!
Hắn đứng dậy, khoanh tay vè nhìn về phía nam: - Từ Yến Sơn đến đây xa xôi nghìn dặm, a gia không lo lắng cho tiểu Địch hay sao? Hơn nữa, hai huynh lại không biết đệ ở chỗ nào! Thảo nguyên rộng như vậy nếu như không phải hôm nay chúng ta gặp may nên mới gặp được nhau. Đừng xem đệ như một đứa trẻ nữa, nói sự thật cho đệ nghe đi!
- Thật sự là không có việc gì cả!
Vẻ mặt của Trần Tước Nhi hiện lên chút khó nói.
- Tiểu Điểu Ca, đệ cầu xin huynh đó!
Giọng của Lý Nhàn như trùng xuống.
- Ta nói vậy!
Lạc Phó đứng dậy, vỗ nhẹ vào bả vai của Lý Nhàn: - Ta biết là sẽ không giấu nổi đệ mà, lúc đến ta đã nói rồi mà, có mấy người lừa được An Chi chứ.
Câu nói sau là y nói với Trần Tước Nhi.
- Đúng là đã gặp phải một số khó khăn nhỏ.
Lạc Phó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: - Trước đó triều đình đã phái không ít cấm vệ đến đó truy giết chúng ta nhưng đều bị chúng ta giết lại. Đại ca nghi ngờ U Châu La mọi rợ đã phái người lần theo đấu vết của chúng ta cho nên Cấm Vệ quân của triều đình mới có thể tìm được. Đại ca chính là vì lo lắng cho Tiểu Địch và cô cô của đệ gặp chuyện nên mới bảo chúng ta đến thảo nguyên tìm đệ.
Y hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc nói tiếp: - Nhưng đệ yên tâm, không có tiểu Địch vướng bận, đại ca và mọi người ở Yến Sơn sẽ như cá gặp nước, những tên Cấm Vệ quân không quen thuộc địa hình ở đó đến bao nhiêu thì bị chúng ta giết bấy nhiêu. Trước khi đi, đại ca từng nói là bảo đệ đừng lo lắng. Chỉ cần là Thiết Phù đồ muốn đi thì trong thiên hạ này không có ai có thể cản được. Đệ cũng đừng có nghĩ đến chuyện quay về Yến Sơn tìm đại ca. Yến Sơn lớn như vậy, chắc chắn vì muốn tránh đội cấm vệ quân nên hành tung của đại ca chắc sẽ rất bí hiểm. Đại ca nói, bảo đệ an tâm ở đây luyện công, sang năm sau huynh ấy sẽ gặp đệ ở nơi đã ước định.
- Tam Thập Thất ca!
Giọng Lý Nhàn khàn khàn hỏi tiếp: - Nếu như a gia bị quân của triều đình vây bắt, ông ấy có có thể hẹn gặp đệ được không.
Hắn đứng thẳng dậy, ưỡn ngực nhìn về nơi xa; - Yến Sơn rất rộng, nhưng lại không rộng lớn bằng thảo nguyên, hai huynh có thể gặp được đệ, thì đệ cũng có thể tìm thấy được ông. Triều đình muốn truy giết Tiết Phù Đồ, chung quy lại vẫn là vì đệ? Đệ lại ở đây làm một con rùa rụt cổ, trong khi a gia ngày nào cũng phải đối mặt với bao kiếm Tam Thập Thất ca, là huynh thì huynh có thể ngồi yên được không?
- Không ngồi yên được, cũng phải ngồi.
Lạc Phó nghiêm túc đáp lại: - Đại ca sẽ không đồng ý cho đệ quay về!
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu rồi nói: - Tam Thập Thất ca, từ lúc nào đệ biết nghe lời vậy?
Hắn bước chậm về phía cửa, vừa đi vừa nói: - Hiện tại huynh và Tiểu Điểu ca cứ suy nghĩ cho kỹ, bằng cách nào có thể lừa được Tiểu Địch và cô cô ở lại đây, nhưng đừng khuyên đệ. Đệ không phải là đang hỏi ý kiến của hai huynh mà là nghiêm túc thông báo cho hai người quyết định của đệ. Về thì nhất định phải về, nhưng Tiểu Địch và cô cô thì phải ở lại đây.
Hắn dừng lại, quay đầu lại và cười: - Đệ và a gia rất giống nhau, điểm này hai huynh không phản đối chứ!
Lạc Phó và Tước Nhi gật đầu theo bản năng, Lý Nhàn nói tiếp: - Vậy là xong rồi nhé!
Sau khi trở lại phòng của mình, Lý Nhàn thu dọn những thứ cần dùng đến, rồi nhìn thấy hai cái túi lớn mà thở dài, rồi lai chỉnh sửa, xong xuôi hắn quẳng chúng sang một bên, hắn chỉ mang đi những thứ thiết yếu: hắc đao, cung, chủy thủ, hai hộp dựng đầy tên, nỏ, và cả một bình nhỏ độc dược nữa.
Độc dược chính là do Độc Cô Nhuệ Chí tạo ra, vô cùng hiệu quả, độc tính rất mạnh, chỉ cần một bình nhỏ là có thể giết chết một người.
Lần đầu tiên chuẩn bị cho mình thứ lễ vật này, trong lòng hắn có chút hoang mang.
Hắn không phải là tên ngốc tùy tiện có thể uống thuốc độc tự tử nhưng không phải là bậc thánh nhân coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, càng không phải là một anh hùng trong vạn quân xông vào chỗ địch mà như đi vào chỗ không người, hắn chỉ là một người bình thường biết sợ chết và sợ đau. Sở dĩ chuẩn bị mang theo bình độc dược, hắn chỉ nghĩ đến lúc mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác thì có thể tự làm chủ cái chết của mình mà thôi.
Đang sắp xếp đồ đạc thì Đạt Khê Trường Nho bước vào phòng hắn.
Nhìn thấy Lý Nhàn thu dọn đồ đạc, y ngồi xuống ghế im lặng hồi lâu.
- Tối nay con hãy mang theo toàn bộ nhân mã Huyết Kỵ hộ đưa Âu Tư Thanh Thanh về nhà.
Đạt Khê Trường Nho đột ngột lên tiếng.
Lý Nhàn sửng sốt , nhìn y với ánh mắt không hiểu.
Đạt Khê Trường Nho cười cười, có chút đắc ý: - Ta và cô cô của con đều nghĩ như vậy.
Y đứng dậy giúp Lý Nhàn dắt hắc đao vào lưng.
- Thiết Lão Lang và Tiểu Triều sẽ đi cùng con, ta và Độc Cô và cả Đông Phương sẽ ở lại đây, dù gì thì Tiểu Địch và cô cô của đệ cũng cần có người chăm sóc. Hãy yên tâm, sáng ngày mai sau khi con đi chúng ta cũng sẽ xuất phát. Mấy năm trước ta đã cho xây một doanh địa ở ở bên bờ sông Ngạch Cổ Nạp, chỗ đó không một ai biết cả.
Y cười, có chút bi thương.
Lý Nhàn gật đầu và nói: - Đợi con, con nhất định sẽ quay lại đón mọi người.
Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng, trầm mặc một lúc rồi nói: - An Chi hãy cẩn thận!
Lý Nhàn gật đầu, sau khi sửa soạn hành lý thì đến từ biệt Hồng Phất. Hồng Phất thì cười nói, nhắc hắn trên đường nhớ chăm sóc tốt Âu Tư Thanh Thanh, nhanh chóng trở về. Lý Nhàn đáp lại : - Cô cô, người yên tâm, có cô cô ở đây thì làm sao con có thể chậm trễ được cơ chứ?
Nhìn Lý Nhàn cùng một trăm lẻ bốn Huyết Kỵ lên đường, Hồng Phất đứng ở gốc cây trước cửa bần thần ngóng vọng.
- Cô cô không gạt được ngươi thì làm sao ngươi có thể gạt được cô cô chứ?
Hồng Phất lau nước mắt, miệng lầm bẩm: - An Chi cẩn thận!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook