Tướng Minh
Chương 53-2: Nhớ và không nhớ (2)

Trước khi đi đánh trận triều đình đã hạ chỉ, tất cả con cái nhà lành trước tháng hai năm tới phải tự chuẩn bị binh khí, ngựa, quân phục rồi nhanh chóng đến Trác quận tập kết. Hơn mười vạn phủ binh đã bắt đầu được điều động, chinh phạt Liêu Đông đã ngày một gần kề, nhưng La Nghệ đã nhìn thấy trước được kết cục của trận chiến: thừa bại thiếu thắng cho nên y không muốn đến Liêu Đông, y không muốn cơ nghiệp mà y vất vả gây dựng trong nhiều năm bị thiêu rụi ở Liêu Đông. Nếu như lúc Bệ Hạ nhất thời nóng vội hạ chỉ cử Hổ Bì Thiết Kỵ làm đội quân tiên phong đánh Liêu Đông thì y chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu trước. Nhưng lúc này đây không kịp nữa rồi, y thực sự không muốn đi, cho nên y bắt buộc phải khiến cho Bệ hạ quên y, ít nhất là trước khi khai chiến vào năm tới, Hoàng Đế buộc phải quên y.

Tuy rằng Bùi Củ là một cái thùng không đáy, cho bao nhiêu tiền cũng không cảm thấy hài lòng, nhưng không hề nghi ngờ, lần tặng lễ này của La Nghệ cho ông ta là hoàn toàn đúng đắn.

Trong Hoàng cung quy mô vĩ đại của thành Đại Hưng, Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng đầu tháng năm sau chuyến du ngoạn, mới từ Trác quận trở về, hiện đang chau mày ngồi dựa vào ghế rồng phê duyệt tấu chương. Số tấu chương đặt trên bàn, chất đống như núi đã khiến cho y có chút đau đầu, thậm chí y còn vô cùng chán ghét công việc nhàn chán này, nhưng cũng có lúc y tự hỏi rằng liệu có phải là y đã già. Y nhớ rất rõ, nhớ lức y mới đăng cơ, thời gian mà y dùng để phê duyệt đống tấu chương như thế này chưa đến một canh giờ, hơn nữa còn không xảy ra bất cứ sai sót gì, nhưng hiện tại y đau buồn phát hiện ra, chỉ mới phê duyệt mười mấy tấu chương mà đã khiến y mất kiên nhẫn rồi.

Lúc đó y không cần phải dùng hết toàn bộ tinh thần và sức lực, thậm chí sau khi phê duyệt tấu chương y còn có thể đi dạo trên đường phố để thám thính dân tình, lắng nghe người dân bàn tán về vấn đề gì. Nhưng hiện tại, y đã không nhớ được bản thân y đã bao lâu không mặc thường phục xuất cung trải nghiệm cuộc sống của lão bách tính. Mỗi lần đi tuần, bên cạnh dường như có rất rất nhiều người đi cùng, đương nhiên, y cảm thấy càng nhiều tùy tùng thì mới có thể phô trương được khí chất thiên gia.

Thời điểm tháng hai, khi mà y đang ở Trác quận , lấy lý do là ở cao nguyên không có quân thần, chính thức hạ lệnh chinh phạt Cao Cú Lệ, lệnh cho toàn thiên hạ con cái nhà lành đến tháng hai sang năm là phải tập trung ở Trác quận. Cứ nghĩ đến việc năm sau y có thể đích thân thống lĩnh đại quân của Đại Tùy ở rộng biên cương là y liền cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi y quay về y lại phải đối mặt với những chuyện triều chính vụn vặt này, đã khiến cho nhuệ khí của y giảm xuống, càng ngày càng cảm thấy bực bội.
Cho nên khi mà y nhìn thấy chồng tấu chương dày đặc chữ như ruồi bâu cũng là lúc y cảm thấy mơ hồ, y tức giận cầm tấu chương của Lý Uyên thỉnh cầu tăng viện trợ cho thủ quân trấn Hoài Viễn đập mạnh xuống bàn.

- Trẫm cử hắn đi đảm nhiệm trấn Hoài Viễn Đô Lương là trẫm cho rằng hắn có năng lực, hắn lại còn không biết xấu hổ đòi thêm quân? Vũ Văn Thuật, còn có binh lính của Hữu Vệ đại tướng quân Vu Trọng Văn, của Tả Võ Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng cách trấn Hoài Viễn bao xa? Ba Đại tướng quân, mười vạn quân đều đứng sau lưng hắn mà vẫn đòi trẫm tăng thêm quân ư?

Quăng tấu chương xuống bàn, y vẫn chưa nguôi giận, cầm lên ném thẳng ra xa và hét thật to: - Người họ Lý không có ai tốt cả! Hắn đòi binh làm gì? Lẽ nào hắn cho rằng Trẫm không biết sao?
Hoàng Môn thị lang cẩn thận nhặt tấu chương lên, nhớ đến chuyện mấy hôm trước Lý Uyên có phái người đến tặng y một chút lễ mọn liền lắc lắc đầu, trong lòng tự nhủ: " Đường Công ơi, không phải là ta không muốn giúp ông nhưng Bệ Hạ tức giận như thế này, ta có thể giữ cho ông tính mạng thì cũng coi là ta không bạc với ông rồi, còn về chuyện tăng binh ấy à, miễn bàn thì hơn,.. ai bảo ông họ Lý?"

- Bệ Hạ, vì vì một chuyện nhỏ bé mà tức giận làm hại long thể có đáng không?

Bùi Củ đem tấu chương đặt vào một góc bàn, lén nhìn sắc mặt của Dương Quảng rồi nhẹ giọng: - Thực ra Đường Công cũng chỉ là lo lắng, ông ta ở trấn Hoài Viễn giữ lương thảo nên lo lắng là chuyện khó tránh khỏi. Trấn Hoài Viễn tiếp giáp với binh lính Liêu Hà, Cao Cú Lệ, nói không chừng chúng cả gan mạo phạm thiên uy. Như thần thấy thì những năm qua Đường Công vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Bệ Hạ.

Dương Quảng có chút dao động, nhưng vẫn còn bực tức: - Khanh cho rằng Trẫm cố ý làm khó hắn?

Bùi Củ vội vàng cúi đầu: - Thần làm sao dám có suy nghĩ này? Xin Bệ Hạ minh giám, thần lúc nào cũng khắc ghi lời giáo huấn của Bệ Hạ.

- Lời giáo huấn của Trẫm? Vậy khanh nói đi, Trẫm đã giáo huấn khanh cái gì? Nếu không nói được thì Trẫm sẽ tước mũ quan của khanh rồi đày khanh đi sung quân!
Nhìn thấy Bệ hạ có vẻ hơi tức giận, Bùi Củ giả bộ đánh bạo thẳng thắn lên tiếng: - Bệ hạ đã từng nói, phải nhìn vào sự việc chứ không được nhìn vào người mà bàn chuyện!

Dương Quảng ngạc nhiên, lập tức lớn tiếng: - Ngươi là tên nịnh thần, nói chuyện không thể uyển chuyển một chút hay sao?

Bùi Củ biết mình đã thành công, vội vàng ra bộ sợ hãi: - Nếu thần là nịnh thần, thì cũng là tên nịnh thần thẳng thắn, trung thành.

Dương Quảng lắc lắc đầu, lập tức lại cầm tấu chương của Lý Uyên lên nhìn nhìn, do dự trong chốc lát nói: - Hãy lệnh cho quân của Vu Trọng Văn tiếp tục tiến về đó, dù gì thì đó cũng là lương thực của Trẫm!

- Bệ Hạ thánh minh!

Bùi Củ cúi đầu nói.

Dương Quảng trừng mắt nhìn ông ta, nói: - Chỉ sợ lúc nãy trong lòng, ngươi còn mắng Trẫm là hôn quân!

Bùi Củ ngẩng đầu lên thành thật đáp lại: - Nếu Bệ Hạ là hôn quân thì thần là gian thần rồi.

Dương Quảng hì một tiếng rồi cười mắng: - Chốc nữa Trẫm sẽ lệnh cho người lôi tên gian thần là khanh ra ngoài.
Y dừng lại một lúc rồi hỏi: - Chẳng phải lúc nãy khanh nói rằng bàn sự phải nhìn vào sự việc hay sao? Vậy Trẫm hỏi khanh, trận đầu tiên ai sẽ là tướng quân đây? Khanh thấy La Nghệ như thế nào?

Bùi Củ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại: - Thập Nhị Vệ đại tướng quân vệ đều có thể, duy chỉ có Hổ Bí lang tướng La Nghệ là không thể.

- Vì sao?

- Bệ Hạ U Châu là trong địa, chỉ có thể là Hổ Bí tinh giáp trấn giữ thì chúng ta mới không phải lo lắng. Người Man trên thảo nguyên, chúng ta không thể tin tưởng họ được, có La Nghệ ở đó thì lũ sói con nhà A Sử Na mới không dám vượt qua bắc Trường Thành.

Dương Quảng ngẫm nghĩ một lúc, rồi thoải mái đáp lại: - Vậy thì hãy để La Nghệ ở lại trông nhà cho Trẫm thật ra, thì Trẫm chỉ muốn thử khanh mà thôi, để xem khanh có thật là gian thần hay không, nếu như mà khanh thuận theo ý của Trẫm thì Trẫm nhất định sẽ chém khanh.

Y mỉm cười vui sướng, trên mặt thể hiện rõ sự đắc ý, giống hệt một đứa trẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương