Tướng Minh
Chương 49-2: Từng bước giẫm lên máu (2)

Lý Nhàn bổ một đao về phía vai của y, hai chân A Sử Na Khứu Hộc xê dịch ra, cây đoản đao trong tay nhanh như tia chớp cắt về phía cổ họng của Lý Nhàn. Lý Nhàn xoay người về phía sau, trực đao chém vào hai chân của A Sử Na Khứ Hộc. Y nhảy lên từ không trung bổ một đao về phía mặt của Lý Nhàn.

Hai người giao thủ bốn lần nhanh như tia chớp, mặc dù Lý Nhàn không bị thương nhưng cũng hơi bối rối.

Một đao ép Lý Nhàn lui A Sử Na Khứ Hộc giương mắt nhìn nhìn, thấy Ma Hội dẫn theo Tô Xuyết Tân Di chạy như điên về phía trước. Những võ sĩ người Tập e dè không dám ra tay. Y khẽ nhíu mày, chỉ tay Lý Nhàn, hơn mười người Hồng Phi Phong lập tức đánh tiếp. Y nhận cung cứng, rút một mũi tên lang nha lắp vào cung.
Vù!

Mũi tên lang nha nhánh chóng phóng ra ngoài, bay thẳng tắp về phía sau lưng của Ma Hội. Y không dừng lại, một mũi tên nữa bắn thủng gáy của Tô Xuyết Tân Di.

Đao của Lý Nhàn cắt mở cổ họng của một Hồng Phi Phong, nghiêng người vung khuỷu tay nện vỡ xương mặt của một Lang kỵ, máu tuôn như suối. Trực đao tung bay, tiếp theo một Hồng Phi Phong xông đến lại bị một đao của Lý Nhàn tước đi nửa bờ vai.

- Cháy rồi!

Tiếng la kinh hoảng truyền đến từ phía xa xa. Lý Nhàn chặt đứt một gã Lang kỵ cản mình tranh thủ thời gian nhìn phía xa, chỉ thấy phía sau doanh trại đã bốc lửa.
Lý Nhàn không kịp nghĩ nhiều, một đao nữa đâm xuyên qua trán một gã Lang kỵ, đá vào bụng người kia. Dùng lực lớn nhất đạp bay người về phía A Sử Na Khứ Hộc. A Sử Na Khứ Hộc lắc mình né tránh sau đó đuổi theo Lý Nhàn.

Vì Tô Xuyết Tân Di đã chết cho nên đám võ sĩ người Tập này xông lên như điên.

Lý Nhàn lau máu loãng trên mặt, miệng hơi co giật.

- Giết!

Hơi thất thần chốc lát, Lý Nhàn gần như trong vô vọng đã thúc giục toàn bộ thô bạo của thân thể ra. Hắn giống như người điên, trực đao múa cuồng loạn, xung quanh hắn nổi lên trận gió xoáy máu tanh, tay chân bị đứt bay múa. Hoa máu nở trên không trung, sau đó nhanh chóng héo rũ.
Một gã Lang kỵ bị Lý Nhàn cắt mổ bụng ra, máu me nhầy nhụa, nội tạng và ruột đùn ra ngoài rơi trên mặt đất. Y không thu chân lại được cho nên đã giẫm lên nội tạng bầy nhầy như cháo vậy. Sau đó y giẫm lên chính ruột của mình cứ như thế bị trượt chân ngã nhào lên đống nội tạng, y còn chưa kịp tắc thở.

Mũi hắc đao sắc bén thiên hạ vô song, Lý Nhàn không biết mình đã giết mấy người rồi. Mắt hắn dần trở lên đỏ thẫm, lý trí đang được thay thế bằng cuồng sát.

Mặc chuyện hắn sống gay chết, cứ buông tay đại sát một trận đi.

Một âm thanh gào thét lên trong đầu Lý Nhàn.

Sống mệt mỏi như vậy, không bằng giết một trận thật thoải mái sau đó chết trận.
Âm thanh này càng ngày càng vang lên trong đầu hắn, ánh mắt của hắn càng trở lên đục ngầu, mê man. Hắn không nhìn đám kẻ thù xông đến mình hình dạng thế nào, hắn chỉ thấy mình vung đao lên chém giết đối phương. Giết một người cũng là giết, giết mười người cũng vậy.

Đã bị trúng một đao sau lưng, mặc dù không phá được Nhuyễn vị giáp nhưng cơn đau đớn cũng không làm cho hắn tỉnh táo trở lại được.

Trên đùi đã trúng một đao, máu chảy ròng ròng nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau một chút nào.

Như hổ non tức gầm, kèm theo cả uy phong và sát khí cuồn cuộn.

Tóc hắn tán loạn, nhảy múa trong bóng đêm.
Khóe miệng hắn chảy máu nhuộn hồng cả răng nanh trắng.

Nếu không phải có Nhuyễn vị giáp, hắn đã chết. Nhưng hắn chưa chết, cho nên cho nên kẻ địch vây quanh hắn từng người chết một.

A Sử Na Khứ Hộc lạnh lùng nhìn thiếu niên như kẻ điên kia, lạnh lùng nhìn mấy chục Hồng Phi Phong dưới trướng của mình đã bị hắn chém giết; lạnh lùng nhìn người thiếu niên như hổ điên chủ động đi tìm kẻ thù, lạnh lùng nhìn hắn xông vào mình.

A Sử Na Khứ Hộc cầm đoản đao, bước chân ra lực. Thân hình của y cực nhanh, một đao đâm thẳng vào cổ họng của Lý Nhàn!

Tầm nhìn của Lý Nhàn đã lờ mờ không rõ, hắn giết người hoàn toàn không có lý trí.

Hắn không nhìn thấy, tử thần đang vẫy chào hắn.

C-K-I-T-TT một tiếng sắc nhọn vang bên người Lý Nhàn, đó là tiếng giày ma sát với nền đất chói tai. Ngay sau đó, một dáng người to lớn hiện ra bên cạnh Lý Nhàn, đến rất đột ngột. Cơ thể người kia nhanh như báo săn, một cước đá nghiêng vào chính sườn của A Sử Na Khứ Hộc.

Bịch!

A Sử Na Khứ Hộc như diều đứt dây, bị một cú đá văng ra ngoài, va vào hai gã Hồng Phi Phong, đập vào một tòa lều trại.
Dáng người cường tráng kia cau mày khi phát hiện ra Lý Nhàn bị trúng một đao, một tay túm lấy Lý Nhàn cướp lại hắc đao. Tay phải của y cầm đao thuận thế giết chết một gã Lang kỵ, tay trái giơ ra ôm kẹp chặt Lý Nhàn dưới nách. Y cầm đao đi trước, một đao chặn những kẻ cản đường từ giữa bổ ra hai mảnh. Mũi đao lạnh lùng, giết người rơi lả tả, mỗi bước đi qua là một cái xác người.

Ở chỗ xa hơn, hai gã võ sĩ Khiết Đan dẫn Ma Hội đang hôn mê rút lui.

Trong ánh đuốc, có một bóng người mặc váy hoa sen mà đỏ bay phấp phới.

Tay trái của nàng kéo dây cung, hàng loạt mũi tên bắn ra, tiễn tiễn giết người.

Người đàn ông cường tráng kia nhanh chóng đưa Lý Nhàn đi, đao mở đường máu. Còn cô gái kia thì lấy mũi tên lông vũ bắn vào kẻ thù hai bên, đao tiễn hòa minh, từng bước giẫm lên máu.

Lý Nhàn bị ném trên mặt đất rất mạnh, chuôi hắc đao cũng được người đàn ông cường tráng kia đặt bên cạnh hắn. Người đàn ông cao hai thước ôm vai đứng ở đó, cúi thấp đầu nhìn quái vật Lý Nhàn. Trong ánh mắt của y tràn đầy nghi ngờ hoặc khó hiểu thậm chí là mê man. Dường như muốn nhìn rõ xem người thiếu niên cả người đầy máu trước mặt này là yêu nghiệt sẽ hiện nguyên hình gì?

Lúc được người đàn ông cường tráng cắp nách giết ra khỏi doanh địa Lý Nhàn đã khôi phục lại thần trí. Lý Nhàn không có nhiều thiện cảm với người đàn ông cường tráng đã cứu mình. Không quen nhìn cái bộ dạng thanh đạm, cũng không quen cách làm quá mức bình tĩnh của y. Mặc dù phần lớn thời điểm Lý Nhàn cũng là người như vậy nhưng cũng có lúc đầu nóng lên hắn cũng làm ra những chuyện điên cuồng khiến người ta không tin nổi chuyện như vậy. Đến cả sự bình tĩnh của bản thân hắn cũng rất ghét, huống chi một người còn bình tĩnh lạnh lùng hơn cả hắn?

Bình tĩnh đôi khi cũng thể hiện cho sự không biết điều.

Bình tĩnh, đôi khi cũng thể hiện cho sự mất hết tính người.

Phần lớn thời gian Lý Nhàn không thể không làm một người bình tĩnh, nhưng thực sự hắn rất chán cảm giác này. Không có cách nào khác, quá khứ, hiện tại và tương lai của hắn đều khiến hắn không thể không bình tĩnh. Hơn nữa không thể không càng ngày càng tỉnh táo.

Nhớ lại lúc trước suýt nữa mình bị chết trong doanh trại người Tập, hắn liền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nếu cứ chết không hiểu ra sao cả như vậy, hắn có lỗi với ai? Có lỗi với Trương Trọng Kiên? Có lỗi với Hồng Phất? Có lôi với Tiểu Địch, có lỗi với các huynh trưởng của Thiết Phù Đồ, cũng rất có lỗi với Đạt Khê Trường Nho và Huyết kỵ.

Có lỗi nhất vẫn là chính mình.

Hắn ngồi dưới đất, nhìn ky binh Huyết kỵ phía xa dần dần thu lại, kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen đi đầu kia trên mặt có vết sẹo dữ tợn rất quen thuộc. Rốt cuộc Lý Nhàn cũng nhếch mép cười, nụ cười này động đến tất cả các vết thương trên người. Nụ cười nhếch mép này của hắn thoạt nhìn thực sự không đẹp chút nào.

Cuối cùng Huyết kỵ vẫn đến, xuất hiện vào thời điểm nên xuất hiện nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương