Tướng Minh
-
Chương 27-1: Lần nào cũng làm như vậy (1)
Trời có thể tối thì cũng sẽ tự nhiên sáng.
Đây chính là nguyên văn lời của Lý Nhàn khuyên nhủ Đạt Khê Trường Nho, nhưng hắn lại không thể nói thêm bất cứ điều gì, mặc dù hắn hiểu rõ trời tối lần này thực ra thì cũng không kéo dài được bao lâu, trời tối của Dương gia, bầu trời của Lý gia sẽ nhanh chóng sáng trở lại. Nếu đem so sánh vời thời gian loạn lạc của hai thời Tần sau này thì thời gian loạn lạc trong thời Tùy chẳng đáng là gì.
Lúc mà màn đêm dần dần lui đi thì trời tự khắc sẽ sáng.
Có lúc Lý Nhàn đã không kìm nén được mà nghĩ rằng, nếu như, nếu như bản thân không bị bỏ rơi trên nền tuyết lạnh giá đó mà đổi lại là nhận được tình yêu thương cả bố và mẹ thì cuộc đời của hắn sẽ như thế nào?
Vất vả làm nông hay là chăm chỉ đọc sách bên cửa sổ?
Bất luận như thế nào, hai cuộc sống trên quả thực không được coi là một cuộc sống tươi đẹp đáng mơ ước.
Sĩ nông công thương, mặc dù địa vị của người nông dân ở trong thời đại này rất thấp nhưng nếu như thiên hạ đại loạn hoặc là cuối cùng sẽ rơi vào kết cục là một cái thây vất vưởng nơi hoang dã. Lý Nhàn biết rằng thứ mà người khác không biết, cho nên hắn không cho là nếu như trong thời đại đã loạn lên rồi thì cuộc sống hái cúc bên cạnh bờ rào cũng được xem như một kiểu hưởng thụ. Trong thời điểm loạn lạc, phỉ trà trộn vào trong gia môn thì đừng nói là hoa cúc, rào tre cũng đều không thể có, cứ cho là thừa hoa cúc thì hoa cúc chắc chắn cũng sẽ nát tan.
Còn nếu như là chăm chỉ đọc sách, Lý Nhàn cũng từng là một đứa trẻ phải trải qua mất năm giáo dục bắt buộc, mặc dù hắn không được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng cũng chẳng phải là một đứa trẻ hư, thành tích học tập cũng rất tốt, từ hồi học tiểu học đến năm thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh, thành tích học tập của hắn vẫn luôn thuộc top đầu. Nhưng cái hồi hắn còn học ở lớp mẫu giáo, thì số bông hoa mà hắn có được là ít nhất lớp, chính vì quá hiếu động và nghịch ngợm nến mới bị như vậy, cũng chính vì lý do này mà Lý Nhàn hận cô giáo ở đó cho đến khi hắn thi đỗ vào đại học.
Đương nhiên, thời Đại Tùy không phải là một thời đại thích hợp để chăm chỉ đọc sách.
Tuy rằng Cao Tổ Hoàng đế đã mở khoa cử để chọn người tài nhưng lại có một nghịch cảnh là, ở thời Đại Tùy, từ địa phương đến trung ương quan viên từ lục phẩm trở lên rất ít người thông qua thi cử đỗ đạt làm quan. Còn từ ngũ phẩm trở lên thì đến một người cũng không có. Bất luận là trong triều đình hay trong quân đội, tất cả quyền lực đều nằm trong tay các thế gia thế phiệt, nhưng những người có chữ đều được mọi người tôn trọng, bọn họ có thể dày mặt lấy lý do là đang bận đọc sách mà không thèm động chân động tay làm việc.
Cho nên Lý Nhàn cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân vẫn coi là tốt chán, chuyện này nhất định sẽ khiến cho đôi vợ chồng nào nỡ lòng vất hắn đi phải hối hận.
Tương lai …
Lý Nhàn lắc lắc đầu, tương lai là cái quái gì, tốt nhất là cứ sống cho tốt đã, những thứ khác để sau hãy nói.
Kỵ binh của người Hề đã đi vòng vo quanh núi cả một ngày trời, cũng không biết là Đáp Lãng Trường Hồng đã dùng cách gì để bỏ rơi đám người Hề đó. Mấy hộ vệ bảo vệ Âu Tư Thanh Thanh rời khỏi ngọn núi vô danh này đi nến sông Nhược Lạc Thủy để đợi Ma Hội quay về, Đáp Khất cứ cho là có binh khí thì cũng không dám dẫn một đội quân chưa được một nghìn người đến Nhược Lạc Thủy để khiêu khích người Tập. Tô Xuyết Tân Di vừa mới dựa vào võ lực để thu phục mấy bộ lạc người Tập khác, cũng chính là lúc đó, Đáp Khất không hề muốn đi trêu tức một người, thậm chí còn tự cho mình là một tên khùng có thể trở thành một vị Đại Khả Hãn.
Tô Xuyết Tân Di là một người hiếu chiến, trong vòng hai năm liên tiếp phát động 30 cuộc chiến để tranh giành và khẳng định địa vị chí cao vô thượng của mình ở bộ lạc người Tập.
Nghe nói người đưa tin của vương đình Đột Quyết đã đến bộ lạc Tô Xuyết, và thừa nhận địa vị của Tô Xuyết Tân Di ở bộ lạc người Tập.
Nếu như đã không giám dựa vào sông Tây La Mộc Luân, thì Đáp Khất chỉ có thể cun cút quay về phục mệnh cho Đại Ai Cân Ai Lực người Hề mà thôi.
Cuối tháng hai năm Đại Nghiệp thứ 7, Lý Nhàn đã chuẩn bị xong những trang bị cần thiết, hắn cưỡi con đại hắc mã thần tuấn, cùng với Đạt Khê Trường Nho và Triều Cầu Ca đi đến hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu, cái tên này được bắt nguồn từ một truyền thuyết rất đẹp. Dựa vào những ghi chép từ nhiều đời của người Khiết Đan, từ rất lâu rất lâu rồi, ngay cả đến những vị lão làng già nhất trong bộ lạc người Khiết Đan cũng không biết đó là thời đại nào nữa, có một tiên nữ cưỡi xe Thanh Ngưu từ phía sông Tây La Mộc Luân đi đến và một tiên nhân cưỡi một con bạch mã đi từ phía từ Sĩ Hà, hai người họ gặp nhau ở nơi giao nhau của hai con sông, và từ tình yêu sét đánh đã giúp họ trở thành phu thê, sau này họ sinh ra tám người con, tám người con này dần dần phát triển và hình thành nên tám bộ tộc người Khiết Đan.
Hồ Thanh Ngưu cách nơi giao nhau của hai con sông Tây La Mộc Luân và Sĩ Hà không xa, là một hồ nước rất lớn, và đây cũng là nơi mà năm đó tiên nhân bạch mã và tiên tử Thanh Ngưu kết nghĩa phu thê, còn tảng băng cứng nghìn năm không tan trong hồ Thanh Ngưu chính là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Lý Nhàn đã biết câu chuyện này từ rất lâu rồi, và từ câu chuyện này hắn có thể rút ra một kết luận là hai vị tiên nhân này không không cùng một hội với Ngọc Hoàng Đại Đế bởi nếu không thì sớm đã bị thiên binh thiên tướng bắt về hỏi tội. Thiên đình là một nơi nghiêm khắc như vậy, cho nên hành vi chưa được sự đồng ý của thiên đình mà đã tự do nói chuyện yêu đương chính là một hành vi vô tổ chức vô kỷ luật. Một khi bị điều tra ra, nhẹ thì bị nhốt mà nặng thì có thể bị đày vào đường súc sinh và biến thành heo .
Câu chuyện của Trư Bát Giới đã nói cho chúng ta biết rằng, cứ cho là chuyện này xuất phát từ một phía thì cũng không được.
Chứ đừng nói là cả hai người đều cam tâm tình nguyện.
Từ doanh địa núi Vô Danh xuất phát, xuốt dọc đường lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo, dường như chỉ có mỗi một màu của thảo nguyên thôi, và điều này rất dễ khiến con người lạc đường. Nhưng cũng không biết Đạt Khê Trường Nho dựa vào cái gì để phân biệt phương hướng nữa, mà ông cứ cưỡi ngựa thong dong, chắn chắn từng bước dẫn đường. Có rất nhiều lần Lý Nhàn không nén nổi tò mò, hắn đã thúc ngựa đuổi theo rồi xốc áo của Đạt Khê Trường Nho lên để xem y giấu GPS (hệ thống hướng dẫn toàn cầu của Nga) ở chỗ nào, mà y có thể tự tin cưỡi ngựa dẫn đường cho mọi người, quả thực nếu đúng là có thứ đó thì nó cũng dễ tin hơn là cái điệu bộ lúc này của y.
Suốt dọc đường ba người rất ít khi nói chuyện, Đạt Khê Trường Nho mặc dù đã bị ảnh hưởng từ Lý Nhàn, tuy đã không còn là một tảng băng lạnh nữa nhưng muốn y nói chuyện phiến cùng với Lý Nhàn thì quả là một chuyện vô cùng khó, trong khi đó thì Lý Nhàn lại luôn cảm thấy bản thân mình vẫn còn có gánh nặng đường xa, còn Triều Cầu Ca cũng lại là một người bí hiểm đến mức khiến người khác phải bực mình, Lý Nhàn có thể nói với y mười câu nhưng chưa chắc y đã đáp lại một câu.
Nhưng Lý Nhàn lại không cảm thấy tẻ nhạt một chút nào hết, bởi trong xuốt chặng đường từ quận Ngư Dương xuất phát đến sông Tây La Mộc Luân, hắn đã quen với phong cách trầm mặc của Huyết Kỵ rồi.
Không ai nói chuyện với hắn thì hắn nói chuyện với con đại hắc mã.
- Hắc mã à hắc mã, ta là động yêu nghe được thì trả lời ta .
Con đại hắc nghe xong liền hí lên một tiếng, cũng không biết là liệu có phải là nó nghe hiểu được những lời vừa rồi của Lý Nhàn.
- Thật ra thì cũng không có gì to tát lắm, chỉ là ta thấy mi đã lớn rồi, cũng nên đặt cho ngươi một cái tên.
Lý Nhàn cố vặn vẹo uốn éo người để cho khí huyết trong người được lưu thông.
- Đặt cho mi một cái tên thực ra cũng không phải là một chuyện to tát gì nhưng nhất định phải bắt đầu từ chữ hắc.
Đây chính là nguyên văn lời của Lý Nhàn khuyên nhủ Đạt Khê Trường Nho, nhưng hắn lại không thể nói thêm bất cứ điều gì, mặc dù hắn hiểu rõ trời tối lần này thực ra thì cũng không kéo dài được bao lâu, trời tối của Dương gia, bầu trời của Lý gia sẽ nhanh chóng sáng trở lại. Nếu đem so sánh vời thời gian loạn lạc của hai thời Tần sau này thì thời gian loạn lạc trong thời Tùy chẳng đáng là gì.
Lúc mà màn đêm dần dần lui đi thì trời tự khắc sẽ sáng.
Có lúc Lý Nhàn đã không kìm nén được mà nghĩ rằng, nếu như, nếu như bản thân không bị bỏ rơi trên nền tuyết lạnh giá đó mà đổi lại là nhận được tình yêu thương cả bố và mẹ thì cuộc đời của hắn sẽ như thế nào?
Vất vả làm nông hay là chăm chỉ đọc sách bên cửa sổ?
Bất luận như thế nào, hai cuộc sống trên quả thực không được coi là một cuộc sống tươi đẹp đáng mơ ước.
Sĩ nông công thương, mặc dù địa vị của người nông dân ở trong thời đại này rất thấp nhưng nếu như thiên hạ đại loạn hoặc là cuối cùng sẽ rơi vào kết cục là một cái thây vất vưởng nơi hoang dã. Lý Nhàn biết rằng thứ mà người khác không biết, cho nên hắn không cho là nếu như trong thời đại đã loạn lên rồi thì cuộc sống hái cúc bên cạnh bờ rào cũng được xem như một kiểu hưởng thụ. Trong thời điểm loạn lạc, phỉ trà trộn vào trong gia môn thì đừng nói là hoa cúc, rào tre cũng đều không thể có, cứ cho là thừa hoa cúc thì hoa cúc chắc chắn cũng sẽ nát tan.
Còn nếu như là chăm chỉ đọc sách, Lý Nhàn cũng từng là một đứa trẻ phải trải qua mất năm giáo dục bắt buộc, mặc dù hắn không được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng cũng chẳng phải là một đứa trẻ hư, thành tích học tập cũng rất tốt, từ hồi học tiểu học đến năm thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh, thành tích học tập của hắn vẫn luôn thuộc top đầu. Nhưng cái hồi hắn còn học ở lớp mẫu giáo, thì số bông hoa mà hắn có được là ít nhất lớp, chính vì quá hiếu động và nghịch ngợm nến mới bị như vậy, cũng chính vì lý do này mà Lý Nhàn hận cô giáo ở đó cho đến khi hắn thi đỗ vào đại học.
Đương nhiên, thời Đại Tùy không phải là một thời đại thích hợp để chăm chỉ đọc sách.
Tuy rằng Cao Tổ Hoàng đế đã mở khoa cử để chọn người tài nhưng lại có một nghịch cảnh là, ở thời Đại Tùy, từ địa phương đến trung ương quan viên từ lục phẩm trở lên rất ít người thông qua thi cử đỗ đạt làm quan. Còn từ ngũ phẩm trở lên thì đến một người cũng không có. Bất luận là trong triều đình hay trong quân đội, tất cả quyền lực đều nằm trong tay các thế gia thế phiệt, nhưng những người có chữ đều được mọi người tôn trọng, bọn họ có thể dày mặt lấy lý do là đang bận đọc sách mà không thèm động chân động tay làm việc.
Cho nên Lý Nhàn cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân vẫn coi là tốt chán, chuyện này nhất định sẽ khiến cho đôi vợ chồng nào nỡ lòng vất hắn đi phải hối hận.
Tương lai …
Lý Nhàn lắc lắc đầu, tương lai là cái quái gì, tốt nhất là cứ sống cho tốt đã, những thứ khác để sau hãy nói.
Kỵ binh của người Hề đã đi vòng vo quanh núi cả một ngày trời, cũng không biết là Đáp Lãng Trường Hồng đã dùng cách gì để bỏ rơi đám người Hề đó. Mấy hộ vệ bảo vệ Âu Tư Thanh Thanh rời khỏi ngọn núi vô danh này đi nến sông Nhược Lạc Thủy để đợi Ma Hội quay về, Đáp Khất cứ cho là có binh khí thì cũng không dám dẫn một đội quân chưa được một nghìn người đến Nhược Lạc Thủy để khiêu khích người Tập. Tô Xuyết Tân Di vừa mới dựa vào võ lực để thu phục mấy bộ lạc người Tập khác, cũng chính là lúc đó, Đáp Khất không hề muốn đi trêu tức một người, thậm chí còn tự cho mình là một tên khùng có thể trở thành một vị Đại Khả Hãn.
Tô Xuyết Tân Di là một người hiếu chiến, trong vòng hai năm liên tiếp phát động 30 cuộc chiến để tranh giành và khẳng định địa vị chí cao vô thượng của mình ở bộ lạc người Tập.
Nghe nói người đưa tin của vương đình Đột Quyết đã đến bộ lạc Tô Xuyết, và thừa nhận địa vị của Tô Xuyết Tân Di ở bộ lạc người Tập.
Nếu như đã không giám dựa vào sông Tây La Mộc Luân, thì Đáp Khất chỉ có thể cun cút quay về phục mệnh cho Đại Ai Cân Ai Lực người Hề mà thôi.
Cuối tháng hai năm Đại Nghiệp thứ 7, Lý Nhàn đã chuẩn bị xong những trang bị cần thiết, hắn cưỡi con đại hắc mã thần tuấn, cùng với Đạt Khê Trường Nho và Triều Cầu Ca đi đến hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu, cái tên này được bắt nguồn từ một truyền thuyết rất đẹp. Dựa vào những ghi chép từ nhiều đời của người Khiết Đan, từ rất lâu rất lâu rồi, ngay cả đến những vị lão làng già nhất trong bộ lạc người Khiết Đan cũng không biết đó là thời đại nào nữa, có một tiên nữ cưỡi xe Thanh Ngưu từ phía sông Tây La Mộc Luân đi đến và một tiên nhân cưỡi một con bạch mã đi từ phía từ Sĩ Hà, hai người họ gặp nhau ở nơi giao nhau của hai con sông, và từ tình yêu sét đánh đã giúp họ trở thành phu thê, sau này họ sinh ra tám người con, tám người con này dần dần phát triển và hình thành nên tám bộ tộc người Khiết Đan.
Hồ Thanh Ngưu cách nơi giao nhau của hai con sông Tây La Mộc Luân và Sĩ Hà không xa, là một hồ nước rất lớn, và đây cũng là nơi mà năm đó tiên nhân bạch mã và tiên tử Thanh Ngưu kết nghĩa phu thê, còn tảng băng cứng nghìn năm không tan trong hồ Thanh Ngưu chính là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Lý Nhàn đã biết câu chuyện này từ rất lâu rồi, và từ câu chuyện này hắn có thể rút ra một kết luận là hai vị tiên nhân này không không cùng một hội với Ngọc Hoàng Đại Đế bởi nếu không thì sớm đã bị thiên binh thiên tướng bắt về hỏi tội. Thiên đình là một nơi nghiêm khắc như vậy, cho nên hành vi chưa được sự đồng ý của thiên đình mà đã tự do nói chuyện yêu đương chính là một hành vi vô tổ chức vô kỷ luật. Một khi bị điều tra ra, nhẹ thì bị nhốt mà nặng thì có thể bị đày vào đường súc sinh và biến thành heo .
Câu chuyện của Trư Bát Giới đã nói cho chúng ta biết rằng, cứ cho là chuyện này xuất phát từ một phía thì cũng không được.
Chứ đừng nói là cả hai người đều cam tâm tình nguyện.
Từ doanh địa núi Vô Danh xuất phát, xuốt dọc đường lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo, dường như chỉ có mỗi một màu của thảo nguyên thôi, và điều này rất dễ khiến con người lạc đường. Nhưng cũng không biết Đạt Khê Trường Nho dựa vào cái gì để phân biệt phương hướng nữa, mà ông cứ cưỡi ngựa thong dong, chắn chắn từng bước dẫn đường. Có rất nhiều lần Lý Nhàn không nén nổi tò mò, hắn đã thúc ngựa đuổi theo rồi xốc áo của Đạt Khê Trường Nho lên để xem y giấu GPS (hệ thống hướng dẫn toàn cầu của Nga) ở chỗ nào, mà y có thể tự tin cưỡi ngựa dẫn đường cho mọi người, quả thực nếu đúng là có thứ đó thì nó cũng dễ tin hơn là cái điệu bộ lúc này của y.
Suốt dọc đường ba người rất ít khi nói chuyện, Đạt Khê Trường Nho mặc dù đã bị ảnh hưởng từ Lý Nhàn, tuy đã không còn là một tảng băng lạnh nữa nhưng muốn y nói chuyện phiến cùng với Lý Nhàn thì quả là một chuyện vô cùng khó, trong khi đó thì Lý Nhàn lại luôn cảm thấy bản thân mình vẫn còn có gánh nặng đường xa, còn Triều Cầu Ca cũng lại là một người bí hiểm đến mức khiến người khác phải bực mình, Lý Nhàn có thể nói với y mười câu nhưng chưa chắc y đã đáp lại một câu.
Nhưng Lý Nhàn lại không cảm thấy tẻ nhạt một chút nào hết, bởi trong xuốt chặng đường từ quận Ngư Dương xuất phát đến sông Tây La Mộc Luân, hắn đã quen với phong cách trầm mặc của Huyết Kỵ rồi.
Không ai nói chuyện với hắn thì hắn nói chuyện với con đại hắc mã.
- Hắc mã à hắc mã, ta là động yêu nghe được thì trả lời ta .
Con đại hắc nghe xong liền hí lên một tiếng, cũng không biết là liệu có phải là nó nghe hiểu được những lời vừa rồi của Lý Nhàn.
- Thật ra thì cũng không có gì to tát lắm, chỉ là ta thấy mi đã lớn rồi, cũng nên đặt cho ngươi một cái tên.
Lý Nhàn cố vặn vẹo uốn éo người để cho khí huyết trong người được lưu thông.
- Đặt cho mi một cái tên thực ra cũng không phải là một chuyện to tát gì nhưng nhất định phải bắt đầu từ chữ hắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook