Tướng Minh
-
Chương 17: Hiếu kỳ cũng có giá của nó
Người trong thảo nguyên là tộc người rất kỳ quái, nếu ngươi một mình tới một bộ lạc, không ai sẽ bởi vì ngươi nghèo rớt mùng tơi mà khinh thường ngươi, bọn họ sẽ nhiệt tình khoản đãi ngươi, cho ngươi thịt ăn, cho ngươi uống rượu, nếu rất may mắn mà nói..., còn có cô gái xinh đẹp đến chui vào lều trại của ngươi. Bọn họ tươi cười có thể ảnh hưởng lòng người, làm cho người ta cảm thấy thế gian này còn có người thuần túy thân thiện như thế mà không nguyện rời khỏi.
Cũng là là bọn họ, sau khi cầm lấy loan đao nhảy lên lưng ngựa sẽ biến thành cường đạo lãnh khốc nhất thế gian này. Thời điểm bọn họ xông vào nhà ngươi sẽ không bởi vì lão nhân và đứa nhỏ gào khóc mà bỏ xuống đồ đao, sẽ không bởi vì nhà của ngươi chỉ có bốn bức tường liền buông tha không đoạt lấy, chẳng sợ trong nhà người chỉ có nồi sắt hỏng. Bọn họ qua một thôn tàn sát một thôn sẽ không lưu lại một người sống, bọn họ đoạt một thành đốt một thành sẽ không lưu lại một căn phòng.
Tổng kết một chút chính là, ngươi có thể đến nhà của hắn làm khách, nhưng ngàn vạn lần không cần mời hắn đến nhà người.
Đạt Khê Trường Nho sẽ không mang theo Huyết kỵ lộ liễu chạy trên địa bàn người Khiết Đan, nói vậy cho dù là người trong thảo nguyên hiếu khách, cũng sẽ không keo kiệt để cho một mũi tên lông vũ hoặc loan đao tiếp đón hắn. Ngừng lại ở một đình liễu không biết tên, Đạt Khê Trường Nho phân công binh lính cắm trại. Toà núi nhỏ này tuy rằng không cao, nhưng thoạt nhìn có chút hùng vĩ đồ sộ.
Từ quận Ngư Dương xuất phát đến đây một vòng lớn, không có người Khiết Đan. Đạt Khê Trường Nho là sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết, cho nên bọn họ trực tiếp đến hồ Thanh Ngưu rồi đi rất xa. Lựa chọn ở trong này cắm trại, là bởi vì nơi này là nơi người Khiết Đan khống chế địa vực giao giới, tranh chấp hai bên rất ít tiếp cận nơi này. Huyết kỵ ở trong này hạ trại rất khó bị phát hiện, cho dù là bị phát hiện, bất kể là người Tập hay là người Khiết Đan cũng sẽ không chủ động lại đây trêu chọc bọn hắn.
Bởi vì phải ở chỗ này lâu dài, cho nên Huyết kỵ binh bọn họ bắt đầu kiến tạo doanh trại. Ngọn núi ẩn núp hơn một trăm danh Huyết kỵ giỏi về ẩn núp hoàn toàn không là vấn đề, thật giống như dùng mười tấn than đá to giấu một trăm con kiến không có gì khác nhau. Dưới chân núi có nước, trên núi có rừng, vô luận như thế nào xem ra đây là một nơi ẩn cư tốt.
Lý Nhàn ngồi ở trên tảng đá nhìn Huyết kỵ binh bận rộn làm việc, nhưng hắn chẳng muốn đi hỗ trợ, không phải là bởi vì hắn lười, mà là bởi vì hắn rất mệt. Mỗi ngày số lần rút đao đã lên tới hai ngàn rồi. Lý Nhàn không biết ở lại chỗ này một năm hay nửa năm, không phải là mỗi ngày mình đều giống như tên ngốc - cầm hoành đao không ngừng rút ra cắm - nhập. Bốn chữ tút ra cắm - nhập này không nhất định đại biểu cho cao trào dục vọng khoái cảm mà đại biểu cho sự buồn tẻ chán nản và thống khổ mệt nhọc.
Hoàn thành hai ngàn lần rút đao, Lý Nhàn dù không như lúc ban đầu nửa chết nửa sống cũng tuyệt đối sẽ không ăn như long tinh hổ mãnh. Cho dù là làm cái loại chuyện gì gì đó, rút ra cắm - vào suốt một ngày một đêm cũng không bắn được sẽ không thấy thoải mái. Mỗi lần luyện tập xong, cánh tay Lý Nhàn sẽ thay đổi thô hơn rất nhiều, sờ tới sờ lui vẫn là thô ráp. Trong cánh tay không có hải miên thể, hơn nữa đồ vật kia giữ lâu dài cũng không tốt. Gần một tháng luyện tập không gián đoạn, khiến hai đầu cơ bắp Lý Nhàn cùng các cơ bắp đều trở nên rất mạnh.
Nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, Lý Nhàn nhìn bóng dáng Huyết kỵ bận rộn nổi hứng làm thơ:
- Núi không cao, có cây là được, nước không sâu, có cá là được, nữ không đẹp, có động là được...
- Cổ tay cảm giác thế nào, còn có thể hoạt động không?
Đạt Khê Trường Nho đi tới hỏi.
Lý Nhàn nói:
- Còn tốt, tối thiểu còn có thể giúp đỡ tiểu - kê - kê đi tiểu, không ngại con thử cho ngài xem xem?
Đạt Khê Trường Nho đã quen với kiểu vô sỉ và vô lại của tiểu tử này, y từ trên mặt đất nhặt lên một cây côn gỗ đặt ở trên tảng đá, nói với Lý Nhàn:
- Chém gãy nó.
Tuy Lý Nhàn không biết mục đích Đạt Khê Trường Nho là gì, nhưng hắn khẳng định là huấn luyện đầu tiên bắt đầu. Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, giống như nước chảy mây bay lưu loát sinh động rút hoành đao ra, động tác chưa có một tia tỳ vết nào, vung đao chém, vang lên một tiếng, hoành đao chém vào côn gỗ cũng chém vào trên tảng đá tóe lên một mảnh đốm lửa. Cây côn gỗ bay lên hai hướng, trên tảng đá để lại một đạo dấu ấn màu trắng.
Đạt Khê Trường Nho nhặt hai đoạn cây côn gỗ bị chặt đứt lên, để cùng một chỗ đối lập một chút nói:
- Nhãn lực coi như không tệ, cũng khá tương đương.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười nói:
- Thiên phú...
Đạt Khê Trường Nho không khen ngợi hắn tiếp, mà lại nhặt từ trên mặt đất lên một cây côn gỗ đặt ở trên tảng đá, sau đó rút đao chém mạnh mẽ! Sau khi ánh đao hiện lên, cây côn gỗ trên tảng đá lại không chút nhúc nhích. Lý Nhàn tò mò xông qua, cầm lấy cây côn gỗ nhìn nhìn, múa múa. Cây côn gỗ bị chém đứt từ ở giữa, dài ngắn giống nhau, không hơn không kém. Trên tảng đá không để lại một chút xíu vết tích nào, nháy mắt Lý Nhàn trợn to hai mắt.
Đạt Khê Trường Nho nhìn Lý Nhàn trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Đừng nói với ta thiên phú cứt chó gì đó, ta chưa bao giờ tin tưởng có loại chuyện này. Rút đao như con vậy ta đã luyện hai năm, mỗi ngày chém đứt mấy ngàn cây côn gỗ ta luyện ba năm. Nếu con có thể ở trong vòng hai năm làm được như ta vậy, ta lập tức thừa nhận con là thiên tài. Nếu con cho rằng chuyện đơn giản như vậy cũng đã thần kỳ, như vậy con đừng có dùng đao nữa.
Sau khi nói xong, Đạt Khê Trường Nho xoay người rời khỏi.
Lý Nhàn nhìn cây côn gỗ trong tay thật lâu không nói, cũng không biết hắn đã trầm mặc bao lâu, thở dài một hơi, ánh mắt thiếu niên hơi hơi nheo lại, ở trong lòng tự nói với mình, hoá ra thế giới thật sự rất lớn.
Hắn cúi xuống tìm mấy chục cây côn gỗ khá thẳng dưới đất, không đặt ở trên tảng đá, mà là đặt cây côn gỗ vừa dọn xong trên một khối đất sạch sẽ. Sở dĩ làm như vậy, hắn là không nỡ phá hỏng thanh đao. Hắn ngồi dưới đất, nhìn mấy chục cây côn gỗ trước mặt, sau đó thật sâu hít vào một hơi.
Rút đao, chém rụng.
Tốc độ dựng doanh trại của Huyết kỵ binh rất nhanh, chỉ dùng hai mươi mấy ngày sẽ đem công trình cơ bản kiến tạo đầy đủ hết. Bao gồm một vòng hàng rào, chuồng, một loạt phòng ở, còn có một tòa vọng tháp giấu ở trong rừng rậm, phòng bếp, phòng tắm, đương nhiên còn có nhà vệ sinh. Hai mươi mấy ngày này, Lý Nhàn căn bản cũng không có quá lưu ý tiến độ của doanh trại, hắn căn bản cũng không có thời gian liếc mắt nhìn bên kia.
Sáng sớm thức dậy, tranh thủ khí lực tay tràn đầy hắn sẽ luyện tập cung tiễn một canh giờ. Còn lại thời gian trừ ăn cơm đi nhà xí và ngủ ra, bình thường hắn sẽ luyện tập với cây côn gỗ. Hai mươi mấy ngày này, nếu Lý Nhàn chém đứt cây côn gỗ làm thành chiếc đũa, có thể chia Huyết kỵ binh mỗi người một ngàn đôi. Đây là một loại hành động rất lãng phí, cho nên Đạt Khê Trường Nho để cho Lý Nhàn có thể chọn gỗ thô để chém, chém đứt mảnh gỗ còn có thể nhóm lửa nấu cơm.
Rốt cục đã dựng xong một doanh trại xinh đẹp và thực dụng. Lúc thức dậy, Lý Nhàn rốt cục cũng chém ra một đôi mộc côn dài ngắn giống nhau. Hắn không hưng phấn, cũng không chạy đi tìm Đạt Khê Trường Nho để khoe. Hơn một tháng chém mộc côn dài ngắn, dựa theo xác suất mà nói cũng không coi là kỳ tích.
Nhất là lúc mới bắt đầu, khi Lý Nhàn chém mỗi một đao, đều lưu lại trên mặt đất một đạo dấu vết, mỗi ngày trôi qua, Lý Nhàn thu hoạch lớn nhất không phải là chém ra một đôi cây côn gỗ bằng nhau, mà là dấu vết trên mặt đất đã càng ngày càng nông. Nói vậy chưa là cái gì, nhưng thật sự làm được điều đó là một việc phi thường khó khăn. Độ mạnh yếu khi xuất đao rất khó khống chế đến hoàn mỹ như vậy, nhẹ một chút, không có chém tới cây côn gỗ đã thu đao, chính là chém không đứt cây côn gỗ. Mạnh mà nói, sẽ lưu lại trên mặt đất dấu vết.
Thống khổ không chỉ là cánh tay, còn có mắt.
Cả ngày nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm cây côn gỗ, ánh mắt Lý Nhàn khô khốc đau buốt. Mỗi khi ánh mắt không thấy rõ đồ vật này, hắn sẽ dừng lại dùng tuyết đọng trên núi thoa một lần. Như vậy có thể khiến cho ánh mắt dễ chịu một ít, cũng có thể khiến cho hắn trở nên tỉnh táo một ít.
Chém đứt toàn bộ cây côn gỗ trước mặt, thần kinh kéo căng của Lý Nhàn buông lỏng, phun ra một ngụm trọc khí.
Độc Cô Nhuệ Chí đến bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa cho Lý Nhàn một túi nước:
- An Chi, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi luyện công liều mạng như vậy?
- Liều mạng?
Lý Nhàn uống một hớp nước lớn, lau khóe miệng nói:
- Ta không cảm thấy đây là đang liều mạng.
Độc Cô Nhuệ Chí lại nói:
- Luyện khổ như vậy, vì cái gì?
Lý Nhàn cười cười, dang rộng tứ chi ngả người nằm trên mặt đất:
- Có lẽ là vì nghĩ cách để bản thân càng thêm kiên định sống sót? Bất kể như thế nào, thực lực của bản thân phải lớn hơn, khả năng người khác có thể phạm tới của ta liền nhỏ một chút. Trên thế giới này giữa người và người khác nhau không nhiều lắm, ngoại trừ chỗ đi tiểu không giống còn có chính là ý nghĩ. Ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là không muốn chết ở trong tay người khác.
Độc Cô Nhuệ Chí nhìn Lý Nhàn buồn bực:
- Ngươi còn nhỏ như vậy một, sao có nhiều cảm thán như thế? Nghe khẩu khí của ngươi, dường như ngươi có rất nhiều kẻ thù. Hơn nữa dường như còn rất mạnh?
Lý Nhàn thản nhiên cười nói:
- Rất mạnh. Vì bảo đảm ta không chết, Thiết Phù Đồ mấy năm nay đã bị chết ba mươi mấy huynh đệ. Vì không chết, cũng vì cố gắng để những người này chết ít đi, ta cũng không thể để mình sống một cách vô tri vô giác nữa, ta phải trở nên mạnh hơn, mới có thể báo thù các huynh đệ đã chết. Trên người Tiểu Điểu ca có bảy vết sẹo sâu thấy xương, ta chính là muốn thay hắn đòi lại một câu trả lời đấy.
Độc Cô Nhuệ Chí tò mò hỏi:
- Thân phận ngươi là gì? Vì sao có nhiều người muốn giết ngươi như vậy? Vì sao Thiết Phù Đồ phải bảo vệ ngươi?
Lý Nhàn nhìn bầu trời xuyên qua khoảng không lá cây, sau đó thản nhiên cười cười:
- Ta là một người bình thường, nhưng có rất nhiều người cố tình cho là ta không bình thường.
Hắn chợt ngồi xuống, sau đó đứng dậy tìm kiếm cây côn gỗ có thể chém:
- Nếu huynh thật sự muốn biết ta có cái gì bất đồng, có thể đi hỏi sư phụ ta.
Độc Cô Nhuệ Chí đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên mông:
- Nhất định phải đi hỏi một chút, bằng không ta ngủ không yên.
Lý Nhàn nhặt một cây côn gỗ thả trên mặt đất, sau đó tiếp tục động tác máy móc mà buồn tẻ. Rút đao, đâm chém, thu đao, lại rút đao, lại đâm chém.
Nhặt lại côn gỗ một lần nữa, Lý Nhàn ngẩng đầu nhìn xa xa bóng lưng Độc Cô Nhuệ Chí dần dần biến mất, áy náy cười cười.
- Thật có lỗi... Không phải ta cố tình làm huynh hiếu kỳ, chỉ có điều... nếu huynh biết lời tiên đoán chân long chuyển thế chó má gì đó, Đạt Khê Trường Nho cũng chỉ có thể cho huynh gia nhập hàng ngũ liều chết bảo hộ của ta. Rất xin lỗi... giờ ta vẫn còn cần người đến bảo hộ.
Tầm mắt Lý Nhàn hơi nhòa đi, nhưng rất nhanh liền sáng lên.
Hắn hít thật sâu, chậm rãi thở ra.
Cho nên, nhất định phải mau chóng trở nên càng mạnh hơn, như vậy mới sẽ không liên lụy càng nhiều người nữa.
Trong tương lai không xa, ta nhất định có thể dựa vào lực lượng của chính mình bảo vệ mình, bảo vệ mọi người.
Sắc mặt của hắn rất bình thản, nhưng lại vô cùng kiên nghị.
Cũng là là bọn họ, sau khi cầm lấy loan đao nhảy lên lưng ngựa sẽ biến thành cường đạo lãnh khốc nhất thế gian này. Thời điểm bọn họ xông vào nhà ngươi sẽ không bởi vì lão nhân và đứa nhỏ gào khóc mà bỏ xuống đồ đao, sẽ không bởi vì nhà của ngươi chỉ có bốn bức tường liền buông tha không đoạt lấy, chẳng sợ trong nhà người chỉ có nồi sắt hỏng. Bọn họ qua một thôn tàn sát một thôn sẽ không lưu lại một người sống, bọn họ đoạt một thành đốt một thành sẽ không lưu lại một căn phòng.
Tổng kết một chút chính là, ngươi có thể đến nhà của hắn làm khách, nhưng ngàn vạn lần không cần mời hắn đến nhà người.
Đạt Khê Trường Nho sẽ không mang theo Huyết kỵ lộ liễu chạy trên địa bàn người Khiết Đan, nói vậy cho dù là người trong thảo nguyên hiếu khách, cũng sẽ không keo kiệt để cho một mũi tên lông vũ hoặc loan đao tiếp đón hắn. Ngừng lại ở một đình liễu không biết tên, Đạt Khê Trường Nho phân công binh lính cắm trại. Toà núi nhỏ này tuy rằng không cao, nhưng thoạt nhìn có chút hùng vĩ đồ sộ.
Từ quận Ngư Dương xuất phát đến đây một vòng lớn, không có người Khiết Đan. Đạt Khê Trường Nho là sợ gặp phải những phiền toái không cần thiết, cho nên bọn họ trực tiếp đến hồ Thanh Ngưu rồi đi rất xa. Lựa chọn ở trong này cắm trại, là bởi vì nơi này là nơi người Khiết Đan khống chế địa vực giao giới, tranh chấp hai bên rất ít tiếp cận nơi này. Huyết kỵ ở trong này hạ trại rất khó bị phát hiện, cho dù là bị phát hiện, bất kể là người Tập hay là người Khiết Đan cũng sẽ không chủ động lại đây trêu chọc bọn hắn.
Bởi vì phải ở chỗ này lâu dài, cho nên Huyết kỵ binh bọn họ bắt đầu kiến tạo doanh trại. Ngọn núi ẩn núp hơn một trăm danh Huyết kỵ giỏi về ẩn núp hoàn toàn không là vấn đề, thật giống như dùng mười tấn than đá to giấu một trăm con kiến không có gì khác nhau. Dưới chân núi có nước, trên núi có rừng, vô luận như thế nào xem ra đây là một nơi ẩn cư tốt.
Lý Nhàn ngồi ở trên tảng đá nhìn Huyết kỵ binh bận rộn làm việc, nhưng hắn chẳng muốn đi hỗ trợ, không phải là bởi vì hắn lười, mà là bởi vì hắn rất mệt. Mỗi ngày số lần rút đao đã lên tới hai ngàn rồi. Lý Nhàn không biết ở lại chỗ này một năm hay nửa năm, không phải là mỗi ngày mình đều giống như tên ngốc - cầm hoành đao không ngừng rút ra cắm - nhập. Bốn chữ tút ra cắm - nhập này không nhất định đại biểu cho cao trào dục vọng khoái cảm mà đại biểu cho sự buồn tẻ chán nản và thống khổ mệt nhọc.
Hoàn thành hai ngàn lần rút đao, Lý Nhàn dù không như lúc ban đầu nửa chết nửa sống cũng tuyệt đối sẽ không ăn như long tinh hổ mãnh. Cho dù là làm cái loại chuyện gì gì đó, rút ra cắm - vào suốt một ngày một đêm cũng không bắn được sẽ không thấy thoải mái. Mỗi lần luyện tập xong, cánh tay Lý Nhàn sẽ thay đổi thô hơn rất nhiều, sờ tới sờ lui vẫn là thô ráp. Trong cánh tay không có hải miên thể, hơn nữa đồ vật kia giữ lâu dài cũng không tốt. Gần một tháng luyện tập không gián đoạn, khiến hai đầu cơ bắp Lý Nhàn cùng các cơ bắp đều trở nên rất mạnh.
Nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, Lý Nhàn nhìn bóng dáng Huyết kỵ bận rộn nổi hứng làm thơ:
- Núi không cao, có cây là được, nước không sâu, có cá là được, nữ không đẹp, có động là được...
- Cổ tay cảm giác thế nào, còn có thể hoạt động không?
Đạt Khê Trường Nho đi tới hỏi.
Lý Nhàn nói:
- Còn tốt, tối thiểu còn có thể giúp đỡ tiểu - kê - kê đi tiểu, không ngại con thử cho ngài xem xem?
Đạt Khê Trường Nho đã quen với kiểu vô sỉ và vô lại của tiểu tử này, y từ trên mặt đất nhặt lên một cây côn gỗ đặt ở trên tảng đá, nói với Lý Nhàn:
- Chém gãy nó.
Tuy Lý Nhàn không biết mục đích Đạt Khê Trường Nho là gì, nhưng hắn khẳng định là huấn luyện đầu tiên bắt đầu. Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, giống như nước chảy mây bay lưu loát sinh động rút hoành đao ra, động tác chưa có một tia tỳ vết nào, vung đao chém, vang lên một tiếng, hoành đao chém vào côn gỗ cũng chém vào trên tảng đá tóe lên một mảnh đốm lửa. Cây côn gỗ bay lên hai hướng, trên tảng đá để lại một đạo dấu ấn màu trắng.
Đạt Khê Trường Nho nhặt hai đoạn cây côn gỗ bị chặt đứt lên, để cùng một chỗ đối lập một chút nói:
- Nhãn lực coi như không tệ, cũng khá tương đương.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười nói:
- Thiên phú...
Đạt Khê Trường Nho không khen ngợi hắn tiếp, mà lại nhặt từ trên mặt đất lên một cây côn gỗ đặt ở trên tảng đá, sau đó rút đao chém mạnh mẽ! Sau khi ánh đao hiện lên, cây côn gỗ trên tảng đá lại không chút nhúc nhích. Lý Nhàn tò mò xông qua, cầm lấy cây côn gỗ nhìn nhìn, múa múa. Cây côn gỗ bị chém đứt từ ở giữa, dài ngắn giống nhau, không hơn không kém. Trên tảng đá không để lại một chút xíu vết tích nào, nháy mắt Lý Nhàn trợn to hai mắt.
Đạt Khê Trường Nho nhìn Lý Nhàn trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Đừng nói với ta thiên phú cứt chó gì đó, ta chưa bao giờ tin tưởng có loại chuyện này. Rút đao như con vậy ta đã luyện hai năm, mỗi ngày chém đứt mấy ngàn cây côn gỗ ta luyện ba năm. Nếu con có thể ở trong vòng hai năm làm được như ta vậy, ta lập tức thừa nhận con là thiên tài. Nếu con cho rằng chuyện đơn giản như vậy cũng đã thần kỳ, như vậy con đừng có dùng đao nữa.
Sau khi nói xong, Đạt Khê Trường Nho xoay người rời khỏi.
Lý Nhàn nhìn cây côn gỗ trong tay thật lâu không nói, cũng không biết hắn đã trầm mặc bao lâu, thở dài một hơi, ánh mắt thiếu niên hơi hơi nheo lại, ở trong lòng tự nói với mình, hoá ra thế giới thật sự rất lớn.
Hắn cúi xuống tìm mấy chục cây côn gỗ khá thẳng dưới đất, không đặt ở trên tảng đá, mà là đặt cây côn gỗ vừa dọn xong trên một khối đất sạch sẽ. Sở dĩ làm như vậy, hắn là không nỡ phá hỏng thanh đao. Hắn ngồi dưới đất, nhìn mấy chục cây côn gỗ trước mặt, sau đó thật sâu hít vào một hơi.
Rút đao, chém rụng.
Tốc độ dựng doanh trại của Huyết kỵ binh rất nhanh, chỉ dùng hai mươi mấy ngày sẽ đem công trình cơ bản kiến tạo đầy đủ hết. Bao gồm một vòng hàng rào, chuồng, một loạt phòng ở, còn có một tòa vọng tháp giấu ở trong rừng rậm, phòng bếp, phòng tắm, đương nhiên còn có nhà vệ sinh. Hai mươi mấy ngày này, Lý Nhàn căn bản cũng không có quá lưu ý tiến độ của doanh trại, hắn căn bản cũng không có thời gian liếc mắt nhìn bên kia.
Sáng sớm thức dậy, tranh thủ khí lực tay tràn đầy hắn sẽ luyện tập cung tiễn một canh giờ. Còn lại thời gian trừ ăn cơm đi nhà xí và ngủ ra, bình thường hắn sẽ luyện tập với cây côn gỗ. Hai mươi mấy ngày này, nếu Lý Nhàn chém đứt cây côn gỗ làm thành chiếc đũa, có thể chia Huyết kỵ binh mỗi người một ngàn đôi. Đây là một loại hành động rất lãng phí, cho nên Đạt Khê Trường Nho để cho Lý Nhàn có thể chọn gỗ thô để chém, chém đứt mảnh gỗ còn có thể nhóm lửa nấu cơm.
Rốt cục đã dựng xong một doanh trại xinh đẹp và thực dụng. Lúc thức dậy, Lý Nhàn rốt cục cũng chém ra một đôi mộc côn dài ngắn giống nhau. Hắn không hưng phấn, cũng không chạy đi tìm Đạt Khê Trường Nho để khoe. Hơn một tháng chém mộc côn dài ngắn, dựa theo xác suất mà nói cũng không coi là kỳ tích.
Nhất là lúc mới bắt đầu, khi Lý Nhàn chém mỗi một đao, đều lưu lại trên mặt đất một đạo dấu vết, mỗi ngày trôi qua, Lý Nhàn thu hoạch lớn nhất không phải là chém ra một đôi cây côn gỗ bằng nhau, mà là dấu vết trên mặt đất đã càng ngày càng nông. Nói vậy chưa là cái gì, nhưng thật sự làm được điều đó là một việc phi thường khó khăn. Độ mạnh yếu khi xuất đao rất khó khống chế đến hoàn mỹ như vậy, nhẹ một chút, không có chém tới cây côn gỗ đã thu đao, chính là chém không đứt cây côn gỗ. Mạnh mà nói, sẽ lưu lại trên mặt đất dấu vết.
Thống khổ không chỉ là cánh tay, còn có mắt.
Cả ngày nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm cây côn gỗ, ánh mắt Lý Nhàn khô khốc đau buốt. Mỗi khi ánh mắt không thấy rõ đồ vật này, hắn sẽ dừng lại dùng tuyết đọng trên núi thoa một lần. Như vậy có thể khiến cho ánh mắt dễ chịu một ít, cũng có thể khiến cho hắn trở nên tỉnh táo một ít.
Chém đứt toàn bộ cây côn gỗ trước mặt, thần kinh kéo căng của Lý Nhàn buông lỏng, phun ra một ngụm trọc khí.
Độc Cô Nhuệ Chí đến bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa cho Lý Nhàn một túi nước:
- An Chi, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi luyện công liều mạng như vậy?
- Liều mạng?
Lý Nhàn uống một hớp nước lớn, lau khóe miệng nói:
- Ta không cảm thấy đây là đang liều mạng.
Độc Cô Nhuệ Chí lại nói:
- Luyện khổ như vậy, vì cái gì?
Lý Nhàn cười cười, dang rộng tứ chi ngả người nằm trên mặt đất:
- Có lẽ là vì nghĩ cách để bản thân càng thêm kiên định sống sót? Bất kể như thế nào, thực lực của bản thân phải lớn hơn, khả năng người khác có thể phạm tới của ta liền nhỏ một chút. Trên thế giới này giữa người và người khác nhau không nhiều lắm, ngoại trừ chỗ đi tiểu không giống còn có chính là ý nghĩ. Ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là không muốn chết ở trong tay người khác.
Độc Cô Nhuệ Chí nhìn Lý Nhàn buồn bực:
- Ngươi còn nhỏ như vậy một, sao có nhiều cảm thán như thế? Nghe khẩu khí của ngươi, dường như ngươi có rất nhiều kẻ thù. Hơn nữa dường như còn rất mạnh?
Lý Nhàn thản nhiên cười nói:
- Rất mạnh. Vì bảo đảm ta không chết, Thiết Phù Đồ mấy năm nay đã bị chết ba mươi mấy huynh đệ. Vì không chết, cũng vì cố gắng để những người này chết ít đi, ta cũng không thể để mình sống một cách vô tri vô giác nữa, ta phải trở nên mạnh hơn, mới có thể báo thù các huynh đệ đã chết. Trên người Tiểu Điểu ca có bảy vết sẹo sâu thấy xương, ta chính là muốn thay hắn đòi lại một câu trả lời đấy.
Độc Cô Nhuệ Chí tò mò hỏi:
- Thân phận ngươi là gì? Vì sao có nhiều người muốn giết ngươi như vậy? Vì sao Thiết Phù Đồ phải bảo vệ ngươi?
Lý Nhàn nhìn bầu trời xuyên qua khoảng không lá cây, sau đó thản nhiên cười cười:
- Ta là một người bình thường, nhưng có rất nhiều người cố tình cho là ta không bình thường.
Hắn chợt ngồi xuống, sau đó đứng dậy tìm kiếm cây côn gỗ có thể chém:
- Nếu huynh thật sự muốn biết ta có cái gì bất đồng, có thể đi hỏi sư phụ ta.
Độc Cô Nhuệ Chí đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên mông:
- Nhất định phải đi hỏi một chút, bằng không ta ngủ không yên.
Lý Nhàn nhặt một cây côn gỗ thả trên mặt đất, sau đó tiếp tục động tác máy móc mà buồn tẻ. Rút đao, đâm chém, thu đao, lại rút đao, lại đâm chém.
Nhặt lại côn gỗ một lần nữa, Lý Nhàn ngẩng đầu nhìn xa xa bóng lưng Độc Cô Nhuệ Chí dần dần biến mất, áy náy cười cười.
- Thật có lỗi... Không phải ta cố tình làm huynh hiếu kỳ, chỉ có điều... nếu huynh biết lời tiên đoán chân long chuyển thế chó má gì đó, Đạt Khê Trường Nho cũng chỉ có thể cho huynh gia nhập hàng ngũ liều chết bảo hộ của ta. Rất xin lỗi... giờ ta vẫn còn cần người đến bảo hộ.
Tầm mắt Lý Nhàn hơi nhòa đi, nhưng rất nhanh liền sáng lên.
Hắn hít thật sâu, chậm rãi thở ra.
Cho nên, nhất định phải mau chóng trở nên càng mạnh hơn, như vậy mới sẽ không liên lụy càng nhiều người nữa.
Trong tương lai không xa, ta nhất định có thể dựa vào lực lượng của chính mình bảo vệ mình, bảo vệ mọi người.
Sắc mặt của hắn rất bình thản, nhưng lại vô cùng kiên nghị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook