~~Nửa tháng sau Dương Kính Hiền đem bé trai kia quay về, giao vào tay ANGIE, dặn dò cô đối xử tốt hơn, hắn muốn thưởng cái gì, đều cho.

ANGIE vốn đã không có bất luận cái gì niềm nở với Vân Ẩn, cô muốn là một thiếu nam ngây thơ, không phải chim hoàng yến. Nhưng khi thấy người, lại phát hiện ra nửa tháng này Dương Kính Hiền dạy bảo hắn có một phong cách đặc biệt, ánh mắt mê ly trong veo, quyến rũ trung tính vô cùng dụ hoặc.

Cô ở phòng làm việc của Hứa Ái Nùng hét lên, bĩnh tĩnh khôi phục lại nói:” Tôi muốn hắn khuynh đảo chúng sinh.”

Tính tình Vân Ẩn dịu dàng và không lõi đời, khó chịu được khổ, mỗi ngày ở phòng luyện tập bị ANGIE hành hạ đến sắc mặt tái xanh nhưng không dám nói gì.

Dương Kính Hiền tình cờ đến xem hắn, muốn dẫn hắn đi, công ty trên dưới đều đang đồn ông chủ bao nuôi Vân Ẩn, Vân Ẩn sẽ được phát đạt.

Hứa Ái Nùng cũng nhiều lần ở Dương gia thấy Vân Ẩn, Dương Kính Hiền trong thư phòng dạy đối phương viết chữ, nhìn ánh mắt của hắn rất ôn nhu, giống như là nhìn người yêu, Dương Kính Hiền rất ít khi nghiêm túc, nhưng hắn thích dáng vẻ nghiêm túc của Vân Ẩn.

Có đêm, Vân Ẩn xuống lầu uống nước, bị Hứa Ái Nùng bắt gặp. Hứa Ái Nùng ép hắn đến chỗ tối hôn môi, xém chút muốn vạch đồ ngủ đơn bạc của hắn, nhưng cũng không có làm.

Dương Kính Hiền đứng cửa cầu thang kêu một tiếng:” Ái Nùng.” Hắn không nhìn thấy, nhưng Hứa Ái Nùng biết hắn đã hiểu rồi.

Trong mắt Vân Ẩn đầy nước mắt, cũng không có đẩy hắn ra, giống như một con thỏ trắng đánh mất năng lực phản kháng, ngồi xổm góc tủ lạnh khóc.

Từ ngày đó trở đi Vân Ẩn không xuất hiện ở Dương gia nữa, kể cả Dương Kính Hiền cũng không.

Hứa Ái Nùng nghĩ không ra lần trước Dương Kính Hiền có ý chiếm giữ Vân Ẩn từ khi nào, Hứa Ái Nùng chỉ biết mình rất cô đơn, đến mức ban đêm hắn một mình nằm trong bồn tắm tự an ủi cũng nghiêm túc cân nhắc mua cây gậy xoa bóp, hắn có tính khiến phích(*), hơn nữa lòng tự ái cũng không chịu để người khác đè.

(*) bệnh sạch sẽ.

Tiền tiêu vặt của Dương Mộ Hiền lại hết, muốn đến xin, Hứa Ái Nùng rất sảng khoái đưa cho hắn, cũng nói:” Lần sau đừng lỗ mãng như thế, người ngoài sẽ cảm thấy Dương gia không có gia giáo.”

Dương Mộ Hiền hỏi:”Anh sẽ lên giường cùng hắn sao?”

Hứa Ái Nùng cười hỏi hắn:” Lên thì sao, đều là người trưởng thành rồi.”

Dương Mộ Hiền ngồi trên sô pha tức giận:” Ít nhất cũng phải nói cho anh tôi một tiếng chứ.”

Hứa Ái Nùng nín cười nói:” Lần sau tôi sẽ cân nhắc ý kiến của cậu.”

Dương Mộ Hiền bỗng nhiên nói:” Nếu anh là phụ nữ thì tốt rồi.”

Hứa Ái Nùng nhướn mày nhìn hắn.

“Dương Mộ Hiền nói:” Nếu anh là phụ nữ thì có thể sinh con cho anh tôi.”

Hứa Ái Nùng còn chưa hiểu đứa trẻ này muốn nói cái gì.

Dương Mộ Hiền âm thanh nhỏ xuống:” Nếu anh không thể sinh con cho hắn, tôi sẽ để anh sinh con cho tôi…”

Hứa Ái Nùng sắc mặt lập tức biến đổi, mắng:” Thằng ranh con! Dám phản?!”

Dương Mộ Hiền chạy nhanh như chớp khỏi văn phòng.

ANGIE tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng Vân Ẩn, cô từ trước tới nay có năng lực giỏi, cẩn thận cho hắn chuẩn bị xuất đạo. Bởi vì Vân Ẩn diễn được cả nam lẫn nữ, nam diễn viên phối hợp cùng hắn ANGIE vẫn chưa tìm được ai thích hợp, cuối cùng có một hôm cô ở bên ngoài phòng phó tổng thấy được Hứa Ái Nùng cầm bó tu-lip trắng mỉm cười, vẻ đẹp kinh diễm thoáng qua, cô liền muốn cầu Hứa Ái Nùng cùng tham gia quay quảng cáo.

Hứa Ái Nùng nói tôi thì làm thế nào được.

ANGIE nói không phải anh xuất thân từ diễn viên sao.

Hứa Ái Nùng khước từ không ngớt, dựa theo tình hình thực tế nói:” Tôi phải tránh nghi ngờ.”

ANGIE liếc mắt tới người được sủng ái cũng không để tâm đến, vì nghệ thuật anh là một vỏ xe phòng hờ có thể bỏ xuống được không.

Hứa Ái Nùng nói nếu không phải cô là phụ nữ thì tôi đã đánh cô rồi.

Chuyện này mãi cho đến ngày Dương Kính Hiền tới đón Vân Ẩn thì bị bại lộ, khi đó Hứa Ái Nùng mặc lễ phục màu trắng, toàn thân xinh đẹp, Dương Kính Hiền vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người, không tiến lên làm phiền họ, chỉ lập tức lệnh cho ANGIE đổi Hứa Ái Nùng.

ANGIE đang còn chìm đắm trong nội dung quảng cáo, ánh mắt đầy nhiệt huyết nói Hứa Ái Nùng thật thích hợp, trước kia hắn không được sủng ái quả thực là lạ, người tới xem hắn càng nhiều.

Dương Kính Hiền hít sâu, sơn vũ dục lai(*): “Nhìn hắn có được hay không, tôi còn phải nhờ cô nhắc nhở?”

(*) gió thổi mưa dông.

ANGIE bị khẩu khí của ông chủ chấn trụ, theo bản năng cảm thấy mình đã làm sai, nhìn sắc mặt của ông chủ ngày càng xấu, cô vội vàng kêu đạo diễn ngừng quay.

Sau đó Vân Ẩn thấy Dương Kính Hiền, nở nụ cười nhẹ đi tới chỗ hắn, Dương Kính Hiền lại bảo Vân Ẩn đợi một chút.

Hứa Ái Nùng cầm khăn ướt từ tay ANGIE lau mặt, chưa xong thì bị Dương Kính Hiền giữ tay lại, kéo tới phòng bên cạnh không nói gì liền giữ trụ sau ót của hắn mạnh mẽ hôn môi.

Hứa Ái Nùng ban đầu còn bị doạ cho giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã thích ứng, hôn đáp lại hắn, cái tay an ủi vật cứng rắn của đối phương trốn sau lớp quần, cũng vuốt ve đầu dương v*t.

Dương Kính Hiền lột quần của hắn, Hứa Ái Nùng giãy dụa nói không được, lại quỳ gối tới gần ân cần dùng miệng. Hắn xuất ra toàn bộ kỹ sảo, càng về sau Dương Kính Hiền đâm chọc càng sâu vào cổ họng, hắn gần như xém chết vì cảm giác hít thở không thông.

Dương Kính Hiền bắn vào trong miệng hắn, nắm cằm ép đối phương nuốt xuống toàn bộ tinh dịch.

Hứa Ái Nùng cảm thấy có dũng khí sống sót sau tai nạn, nằm úp sấp trên sàn nhà ho khan liên tục.

Dương Kính Hiền ôm hắn vào lòng, yêu thương vỗ lưng giúp hắn thuận khí, nói:” Đều đã lớn rồi, còn ra mặt cũng không sợ người ta chê cười sao.”

Hứa Ái Nùng căn bản không nói được, yết hầu nóng rát, hắn cảm giác mình nhất định sẽ không nói được chừng mấy ngày.

Hứa Ái Nùng cuối cùng vẫn quay chụp xong hình quảng cáo, Dương Kính Hiền từ đầu đến cuối đều biết, chưa có cãi nhau với hắn, nhưng toàn bộ ảnh chụp sau đó lệnh ANGIE không được mang ra ngoài.

Chính là không cho phép tung ra ngoài.

ANGIE há hốc mồm, hỏi vậy vụ hợp tác kia làm sao.

Dương Kính Hiền cẩn thận hỏi, Vậy Vân Ẩn kia thì sao bây giờ?

Dương Kính Hiền nói cô cái này phải dùng đầu óc, cũng không còn người khác sao?

Hứa Ái Nùng và ANGIE nói không đồng ý, tôi là người chấp hành ghế chủ tịch công ty, tôi quyết định.

Hắn chờ Dương Kính Hiền nổi trận lôi đình tới tìm mình tính sổ, nhưng phim quảng cáo tung ra ngoài một thời gian Dương Kính Hiền cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Thời tiết chuyển lạnh, Dương Kính Hiền thỉnh thoảng sẽ gọi tới hỏi hắn ăn mặc có tốt không.

Vân Ẩn trên ngoài mặt báo chụp ở cao ốc bên ngoài “Mộ Thượng”, hắn vẫn như trước cười đến mê người trong gió, đại khái là Dương Kính Hiền bị cuốn hút một thời gian dài, trong khoảng thời gian đó thậm chí Dương Kính Hiền không tìm một ai khác, cũng rất ít quay về Dương gia. Hắn sống chung với Vân Ẩn bên ngoài.

~~~

Hứa Ái Nùng học xong cách dùng gậy xoa bóp, hắn cảm thấy gậy này so với Dương Kính Hiền mạnh gấp trăm lần, chưa bao giờ làm hắn đau, tốc độ theo sự điều khiển, mỗi lần dùng xong hắn đều cẩn thận rửa sạch sẽ bảo quản tốt, sau đó giống như bảo bối mà cất đi.

Hắn với Lưu Tranh tiến lại ngày càng gần, Lưu Tranh từ mọi phương diện đều tốt, chính là bất đồng chuyện hai người ai trên ai dưới, đầu tư công trình của ” Mộ Thượng” tiến triển không có việc gì cũng cùng nhau ăn cơm nói chuyện.

Lưu Tranh hỏi hắn có thượng qua Dương Kính Hiền chưa.

Hứa Ái Nùng nói tôi nếu nói có thì anh có tin không?

Lưu Tranh lắc đầu.

Hứa Ái Nùng nói anh không tin thì tôi cũng nói thật, có, không chỉ một lần.

Lưu Tranh kinh ngạc nhướn mày, giống như đau đớn hạ quyết tâm, nói, vậy chúng ta chọn ngày lành tháng tốt làm chuyện này đi.

Hứa Ái Nùng nói hả.

Lưu Tranh lại còn nói, Ái Nùng, cậu cùng Dương Kính Hiền trước nay thế nào tôi không quan tâm, chỉ là nếu cậu quyết định qua lại với tôi, mong cậu có thể đoạn tuyệt quan hệ với hắn, thực xin lỗi vì tôi rất ích kỷ, không có cách nào chấp nhận cậu có người khác.

Hứa Ái Nùng trầm mặc một lúc lâu, cười khổ nói việc này rất khó, tôi phải về nói chuyện với hắn một chút.

Hứa Ái Nùng gọi điện thoại cho Dương Kính Hiền, thời gian trôi qua có chút chậm, người nghe điện thoại là Vân Ẩn, rất nhanh sau đó có Dương Kính Hiền tới nhận.

Dương Kính Hiền hỏi:” Công ty có việc gấp sao?” Bằng không thì Ái Nùng sẽ không gọi vào lúc này, bọn họ từ trước đến nay không quấy rầy nhau.

Hứa Ái Nùng nói:” Không phải chuyện công ty, là chuyện của tôi.”

Tiếng Dương Kính Hiền nâng cao:” Xảy ra chuyện gì?”

Hứa Ái Nùng nói:”Kính Hiền, tôi không biết khi nào anh có thể về nhà, là như vậy, bây giờ tôi có một người yêu rất tốt, cũng được gần nửa năm, vô cùng quan tâm tôi, hắn ngược lại không có đòi hỏi gì, chính là muốn tôi có thể toàn tâm toàn ý với hắn, cho nên tôi muốn báo cho anh một tiếng, hai ngày sau tôi sẽ dọn ra ngoài, sau đó nếu không có chuyện gì, chúng ta cũng cố gắng không liên lạc với nhau, anh yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc. ”

Bên kia hoàn toàn không có tiếng đáp lại nào, Hứa Ái Nùng tưởng là đã dập máy, tút hai tiếng mới nghe tiếng Dương Kính Hiền:” Hắn là Lưu Tranh?”

Hứa Ái Nùng cũng không có ý định dấu diếm:” Ừ.”

Dương Kính Hiền thanh âm giống như lạnh giá cùng cực:” Cậu đi gặp hắn thêm một lần thử xem.”

Hứa Ái Nùng nhíu mày muốn kháng nghị, điện thoại lập tức bị cúp.

Thương lượng thất bại, tâm trạng Hứa Ái Nùng không tốt, trằn trọc không ngủ được, lại lấy gậy xoa bóp ra dùng, hắn làm cho mình mồ hôi nhễ nhại, trốn trong chăn hưởng thụ vui sướng xác thịt, muốn làm mình mệt mỏi sau đó dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Khi hắn đang chơi vui vẻ, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Dương Kính Hiền đứng ở cửa sắc mặt tái xanh, áo khoác cũng chưa kịp cởi.

Hứa Ái Nùng bị doạ sợ đến nói cà lăm:” Anh anh anh, tại sao anh trở lại.” Vội vàng rút cây gậy đang cắm ở mông ra.

Hắn càng khẩn trương thì càng hỗn loạn. Không cẩn thận ấn vào nút rung lớn nhất, bản thân cũng không chịu nổi đến mức thét chói tai.

Dương Kính Hiền vén chăn lên nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Dương Kính Hiền vô cùng bất ngờ, trên đường về chất chứa đầy tức giận thoáng cái mất đi không ít, xoay người lại sờ hắn, Hứa Ái Nùng liều mạng trốn tránh:” Bỏ ra đi!”

Dương Kính Hiền vẫn kéo người vào trong lòng mình, vừa dỗ vừa giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh:” Hư… Bình tĩnh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”

Hứa Ái Nùng chảy nước mắt, nắm áo khoác của Dương Kính Hiền, không dám động, đến khi cây gậy kia từ miệng hậu môn đang khẩn trương co rút lôi ra, hắn không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, khoái cảm ma sát khiến hắn run rẩy.

Dương Kính Hiền không phải thánh nhân, cái bộ dạng này của Hứa Ái Nùng hắn quả thật muốn đè người dưới thân hung hăng làm cho thống khoái, hắn kéo chân của đối phương ra, bị gậy xoa bóp đút vào đã rộng mở, lấy ra dầu bôi trơn làm ẩm cửa vào khiến cho chỗ kia nhìn vô cùng mê hoặc.

Hứa Ái Nùng không còn sức chống lại, rất nhanh bị công hãm, có lẽ do làm khuếch trương, khi Dương Kính Hiền tiến vào hắn vẫn chưa cảm thấy quá đau đớn cho đến khi Dương Kính Hiền bắt đầu tàn bạo đâm chọc bừa trong cơ thể hắn.

Hứa Ái Nùng ra sức tát Dương Kính Hiền một cái, nhưng rất nhanh bị bắt được cổ tay kéo lên đỉnh đầu, hạ thân bị vô tình mà đâm vào.

Dương Kính Hiền hỏi hắn:” Lưu Tranh có chạm qua chưa?”

Hứa Ái Nùng nghiến răng nghiến lợi:” Kỹ thuật của hắn so với anh tốt hơn gấp trăm lần!”

Dương Kính Hiền bóp cổ hắn:” Nói thật!”

Hứa Ái Nùng hổn hển nói:” Anh dựa vào cái gì hỏi tôi! Có gan anh nói cho tôi biết anh chưa từng thượng Vân Ẩn!”

Dương Kính Hiền không nói lời nào, càng giận càng hung ác thao hắn, Hứa Ái Nùng bị làm đến la đau, gắt gao cắn môi đến khi ra máu, chờ Dương Kính Hiền bắn ra, hắn mới thở phào xụi lơ trên giường, nhưng mới vừa suy yếu có hơi thở lại bị đè xuống.

Dương Kính Hiền bực tức muốn giết người, há có thể dễ dàng tha cho hắn, sớm đã nói với hắn, chơi thì chơi, không được chơi đến cả nhà cũng không cần, hắn có thể gọi điện thoại nói muốn qua lại cùng người khác, xem Dương Kính Hiền hắn là ai.

Hứa Ái Nùng cuối cùng vẫn vô lực bị thao đến hôn mê.

Dương Kính Hiền hết giận, ôm người gọi điện thoại cho Lưu Tranh, lúc đó là ba rưỡi sáng.

Lưu Tranh nhìn dãy số mới nhận, vô cùng thân mật kêu một tiếng Ái Nùng.

Dương Kính Hiền nói:” Lưu Tranh, anh bới móc chuyện nhà tôi?”

Lưu Tranh thanh tỉnh không ít, nói:” Dương tổng nói gì vậy, tôi là kìm lòng không nổi, hơn nữa Ái Nùng cũng không có từ chối.”

Dương Kính Hiền lười nhác muốn ngủ, ôm người trong ngực tiến vào ổ chăn nói:” Cách xa hắn một chút.”

Lưu Tranh nói:” Bàn về thực lực, tôi không phải đối thủ của Dương tổng, anh có thể đuổi tôi ra khỏi thành phố này, nhung đối với Hứa Ái Nùng tôi sẽ không chủ động buông bỏ.”

Dương Kính Hiền giận dữ cười lại:” Được, chờ hắn ngày mai tỉnh lại. “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương