Tương Kiến Hoan
-
Quyển 4 - Chương 226: Hồi trào
Trong điện thoáng cái một mảnh hỗn loạn, Lang Tuấn Hiệp lậ tức xoay người, Mục Khoáng Đạt nhào đến bảo hộ Mục Cẩm Chi. Thương Lưu Quân đầu tiên là ngắn ngủi ngạc nhiên, thuận tay đẩy Mục Cẩm Chi, cầm kiếm tiến đến bảo hộ Đoạn Lĩnh.
“Lui!” Đoạn Lĩnh quát.
Các sứ giả và Hắc giáp quân đã có chuẩn bị từ sớm, lập tức xông lên cùng Chinh bắc quân chém giết, Thương Lưu Quân từ góc đông bắc nhào qua, Lang Tuấn Hiệp từ chính điện vọt tới, mục tiêu đều là Hàn Tân. Hàn Tân nổi giận gầm lên một tiếng, lật ngược tọa ỷ, trong lúc thời gian gần như chậm lại, Chinh bắc quân không hề sợ chết vọt tới, vây lấy Hàn Tân chống lại kiếm của thích khách.
“Bảo hộ Thái tử!” Lang Tuấn Hiệp quát lớn, “Lui lại!”
Lang Tuấn Hiệp và Thương Lưu Quân một kích không trúng liền lui ra khỏi điện, quan viên văn võ không ngừng bận rộn chạy trốn, ngay sau đó trong điện loạn tiễn bao trùm, tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không biết là người nào trúng tên ngã nhoài trên mặt đất.
“Đi!” Lang Tuấn Hiệp che chở Đoạn Lĩnh rời khỏi bảo điện. Trước cửa Ngọ môn mặt trời vừa mọc, Tạ Hựu lãnh đạo Hắc giáp quân giết vào Hoàng thành, Chinh bắc quân liều chết chống lại.
Lại có càng nhiều binh sỹ từ bốn phương tám hướng vây đến, Vũ Độc hô to: “Lui về phía cửa nam, cùng Hắc giáp quân hội họp!”
Trịnh Ngạn giục ngựa vọt tới, kéo theo mấy túi vải mạnh mẽ ném lên trời, binh khí lập tức theo đó rơi ra, mọi người đều tiện tay nắm một thanh trường kiếm.
Đoạn Lĩnh quát lớn: “Nghe theo hiệu lệnh của ta! Lấy cái đầu trên cổ Hàn Tân!”
Đám người Bạt Đô, Hách Liên Bác lãnh đạo đoàn sứ giả hội họp cùng Hắc giáp quân Vũ Độc dẫn đến, mỗi người tự lấy binh khí, không chút e ngại xông lên va chạm cùng Chinh bắc quân.
Bên người Đoạn Lĩnh chỉ có mấy trăm chiến sỹ, lại càng đánh càng hăng, che chở y lui về phía cửa cung. Đoạn Lĩnh tay cầm trường cung không ngừng bắn tên, mỗi một tiễn phát ra đều có tiếng quân địch thét lên ngã xuống.
“Vũ Độc còn bao lâu?!” Trịnh Ngạn quát, “Sắp không chống nổi!”
“Hắn sẽ đến.” Đoạn Lĩnh nói, “Hắn sẽ đến!”
Giữa mảnh hỗn loạn, tên bay vun vút, Bạt Đô từ bên hông vọt tới đè Đoạn Lĩnh xuống tránh khỏi một đợt tên nhọn. Đoạn Lĩnh lăn vài vòng trên mặt đất, ngay lúc đứng dậy thoáng nhìn thấy Mục Khoáng Đạt đỡ Mục Cẩm Chi, từ ngoài chánh điện lảo đảo thoát đi. Ngay sau đó Đoạn Lĩnh giương cung cài tên, bén nhọn bắn đến.
Mũi tên nọ vừa rời khỏi cung, vượt qua cự ly trăm bước, như sao băng bắn thẳng về phía chính điện, Mục Khoáng Đạt hét lớn: “Cẩm Chi!”
Mục Khoáng Đạt ôm lấy Mục Cẩm Chi, bị mũi tên bắn trúng lưng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Ầm ầm đùng, cửa chính Hoàng cung đang bị công phá, trận trận chấn động, mọi người trong nháy mắt dừng lại động tác.
Hàn Tân ra khỏi chính điện, một thân áo giáp phi phong lay động, uy phong lẫm lẫm, thủ hạ chạy đi phân thành hai hàng, thổi bay kèn lệnh.
Chỉ một thoáng, binh sỹ Chinh bắc quân từ bốn phương tám hướng vọt tới, có chừng vạn người xếp thành phương trận, nâng cao đại thuẫn, tay nắm mâu dài, đông thời thét to, chỉ thẳng về phía mấy trăm vệ sỹ đứng che trước người Đoạn Lĩnh.
“Oanh” lại một tiếng vang thật lớn, bên ngoài Ngọ môtn, cửa chính Hoàng cung đã không chống đỡ nổi.
Hàn Tân giơ tay lên, thả xuống.
Tiếng nổ thứ ba, tướng sỹ Chinh bắc quân hạ thấp người, phát động xung phong.
Cửa chính Hoàng cung ầm ầm đổ sụp, quân sỹ Hắc giáp quân như thủy triều ồ ạt xông lên. Một kỵ sỹ tiên phong khống chế Vạn lý Bôn Tiêu, mặc long lân hắc giáp, cầm trong tay bảo kiếm truyền quốc —— Trấn sơn hà.
Tựa như Lý Tiệm Hồng tái thế, trong nháy mắt nhìn thấy Trấn Sơn Hà, ngay cả Hàn Tân cũng bất giác lui về sau nửa bước.
“Thiên hạ tướng sĩ, vì ai mà chiến?!” Thanh âm Vũ Độc dâng cao.
“Vì chân long Thiên tử của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân đồng thanh hô to.
Trong tay Đoạn Lĩnh cầm cung tiễn đứng bên ngoài Ngọ môn, tắm ánh ban mai sáng lạn, đắm mình trong vạn đạo dương quang rực rỡ.
“Giang Châu binh sĩ.” Thanh âm Tạ Hựu cất lên, “Vì ai mà chiến?”
“Vì Thái tử điện hạ của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân nhất tề giận thét to.
“Gặp Trấn Sơn Hà như gặp Tiên đế!” Vũ Độc quát to, “Thừa di mệnh Võ đế Đại Trần, giết sạch loạn thần tặc tử! Buông vũ khí miễn chết! Xung phong!”
Sát na này thiên băng địa toái, Hắc giáp quân giống như một cơn thủy triều dũng khởi, đạp bằng nghìn vạn dặm giang sơn, cuốn qua nhân gian thương hải tang điền hướng về phía hơn vạn Chinh bắc quân thủ trước Kim Loan điện xung phong!
Đoạn Lĩnh hạ cung tiễn xuống, quay đầu nhìn về phía Vũ Độc, thái dương chiếu xuống kim hoàng sắc bọc lấy Đế khải trên người hắn, Trấn Sơn Hà chiết xạ quang mang cửu viễn. Một khắc nọ, giống như mộng cảnh xa xôi không hề chân thật, lại khiến y mê muội từng trận.
Tay cầm Sơn hà kiếm, nguyện vì quân xông pha.
Y nhớ đến có một người, từng cho y hứa hẹn cả đời.
Thượng kinh tháng năm, đào hoa nở rộ; Xuân về hoa nở, đại thảo nguyên trình diễn thịnh cảnh nhạn tử quy hồi; Trong rừng rậm xẹt qua quang điểm như lưu tinh; Giữa thư các trong học đường, đêm khuya một ngọn đèn leo lét…
Đại tuyết ôn nhu bao trùm vạn vật bên ngoài Lạc Nhạn thành; Ngân hà vời vợi trên tường thành Đồng Quan; Đêm ấm áp bên ngoài Bạch Hổ điện; Nghiệp thành dấy lên phong hỏa chiếu rọi thiên địa…
Thiên quân vạn mã vọt về phía y, y hướng về phía dương quang chói mắt vươn tay. Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, khom người trên ngựa, xông bên cạnh thiếu niên.
Bàn tay của Đoạn Lĩnh chạm vào ngón tay ôn nhu Vũ Độc giấu trong khải giáp, năm tháng thoi đưa, vật đổi sao dời, cỗ thân thể nóng hổi bên dưới khải giáp vĩnh viễn không tắt đi nhiệt huyết lần nữa áp sát vào y, phảng phất đây đó chẳng bao giờ quên thệ ngôn ngày cũ.
Dù cho quần tinh tẫn toái, ngân hà vẫn lạc, thế giới quy về hỗn độn ban sơ.
Trong nháy mắt thiên hoàn địa chuyển, Vũ Độc ôm lấy Đoạn Lĩnh nhấc người lên ngựa.
“Giết ——!”
Hắc giáp quân rống giận rung trởi, Vũ Độc mang theo Đoạn Lĩnh, tay cầm Trấn Sơn Hà nhắm về phía trận địa của Chinh bắc quân. Chinh bắc quân vừa chiến đấu vừa không ngừng lui lại, nhuệ khí bị uy lực tín niệm khổng lồ của Hắc giáp quân nghiền ép, dần dần tan rã.
Bôn Tiêu lướt qua chiến địa, dẫm lên bậc thang cẩm thạch bên ngoài Kim Loan điện, càng lúc càng có nhiều Hắc giáp quân vọt tới, giết đến bên ngoài Ngọ môn huyết nhục tung tóe.
Phía trước chánh điện, trong tay Mục Cẩm Chi đều là máu tười, đè nặng bả vai Mục Khoáng Đạt khó khăn nép qua một bên.
Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, cùng Đoạn Lĩnh lướt qua đỉnh đầu bọn họ, chạy vào vào chính điện, Hắc giáp quân như thủy triều mãnh liệt, đã khống chế Kim Loan điện trống trải.
Hàn Tân nhìn chằm chằm Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.
“Cho dù ngươi có giết ta.” Hàn Tân thở dốc nói, “Cũng không làm được tích sự gì, ngươi vô pháp ăn nói với người trong thiên hạ…”
“Nhìn xem người sau lưng ngươi là ai?” Đoạn Lĩnh nói.
Hàn Tân vừa quay đầu, trong nháy mắt đôi chân theo bản năng mềm đi, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất, không dám tin tưởng nhìn lại.
–
Hắc giáp quân đã khống chế chiến trường, nhượng văn võ bá quan lần thứ hai tiến vào Kim Loan điện.
Lý Diễn Thu mặc hắc sắc võ bào, trầm mặc ngồi trên đế vị không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hàn Tân.
Trịnh Ngạn tóm cổ Thái Diêm đã sấn loạn chạy khỏi Kim Loan điện về, nặng nề ném xuống.
“Sơ ý một chút, suýt nữa để hắn chạy thoát.” Trịnh Ngạn nói.
Một hồi hỗn chiến đã kết thúc, mà Thái Diêm tựa như lại thấy được một cơn ác mộng càng đáng sợ hơn.
“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Ta nói… ta nói.” Thái Diêm thấy Lý Diễn Thu đang ngồi trên long ỷ, nhất thời sợ đến xụi lơ, hoàn toàn nói không được một câu trọn vẹn, “Ta… chết, chết chưa hết tội…”
Đoạn Lĩnh bước lên phái trước, vói tay vào ngực Thái Diêm lấy ra một mảnh ngọc bội.
“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn ngươi?”
Hàn Tân lảo đảo lui về phía sau, Lý Diễn Thu sắc mặt tái nhợt biến ngác ngồi trên ngự ỷ, hai tay khoanh lại đặt trên đế tọa, mười ngón tương giao nhìn khắp đại điện.
Diễm dương cao chiếu rọi vào Kim Loan điện, ánh sáng từ cửa sổ trên nóc nhà xuống giống như ánh đèn tụ quang cực mạnh, mà dưới ánh nắng nhiệt liệt này, thân ảnh của người nọ tựa như quỷ mị đáng sợ. Không biết là lực lượng âm trầm nào lại có thể đem người đã chết lần nữa kéo về nhân gian, y dửng dưng trầm mặc, lại dửng dưng thẩm lý phán quyết tất cả mọi người có mặt tại đây.
Quần thần run rẩy quỳ xuống, cho dù có người bình sinh không tin việc quỷ thần cũng không có biện pháp giải thích hiện tượng trước mặt.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc bước lên phía trước, Đoạn Lĩnh dâng ngọc bội cho Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu vươn tay tiếp nhận, lại xoa trán y, bàn tay kia nhón lấy ngọc bội giao về Vũ Độc.
Vũ Độc ngẩn ra, nhìn Lý Diễn Thu.
“Đưa cho ngươi, ngươi cứ nhận.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói.
Hô hấp của Vũ Độc lệch nhịp, khóe mắt ươn ướt, khom người tiếp nhận ngọc bội nắm chặt trong tay.
Tiếp đó, Đoạn Lĩnh lại dùng ngón tay đùa giỡn dây đỏ trên khối ngọc bội còn lại, nhìn về phía quần thần.
“Bệ hạ vạn tuế” Bá quan triều bái.
“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh trầm giọng nói, “Ngươi có nhận tội?”
“Ta nhận tội, ta… ta nhận tội!” Thái Diêm nói, “Xin chớ đọa ta xuống mười tám tầng địa ngục… Ta nhận tội.”
Binh lính Hắc giáp quân giải Mục Khoáng Đạt và Mục Cẩm Chi tiến vào, Mục Cẩm Chi vừa nhìn thấy ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ liền hét to một tiếng ngất đi.
Hơi thở của Mục Khoáng Đạt vốn đã mong manh, thấy u linh của ‘Lý Ti ệm H ồng’ nhất thời không thở nổi.
“Ngươi… ngươi… làm sao có thể…”
“Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi có nhận tôi? Ngươi cấu kết cùng Hàn Duy Dung ám sát Phụ hoàng ta, chính là đại nghịch bất đạo.”
Mục Khoáng Đạt phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn, ngay cả lời cũng không thốt ra được.
“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh chuyển hướng về Hàn Tân, nói, “Ngươi có nhận tội?”
“Quỳ xuống!” Tạ Hựu quát lớn.
Binh sỹ Hắc giáp quân tiến lên đè hắn xuống, Hàn Tân hai gối chạm đất, sợ hãi thở dốc.
“Ngươi cấu kết cùng Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói, “Thượng kinh chi loạn chần chờ không cứu viện, áp bức bá quan bức Vua thoái vị, mưu toan hãm hại Thái tử.”
Hàn Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía ‘Lý Ti ệm H ồng’ đang ngồi trên long ỷ, đột nhiên nói: “Ngươi không phải Vương gia! Ngươi tuyệt đối không phải…”
“Cho dù không phải Vương gia.” ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ rốt cục cũng mở miệng, chỉ là lại dùng thanh âm của Lý Diễn Thu nói, “Cũng là Bệ hạ, vì vậy tội của ngươi lại tăng thêm một bậc, Hàn tướng quân.”
Lần này triều thần thật sự chính là hồn phi phách tán, nếu là Lý Tiệm Hồng còn có thể dùng loại thuyết pháp anh linh tái hiện để giải thích hiện tượng dị thường ám ảnh này, nhưng mà giọng nói vừa rồi là của Lý Diễn Thu, như vậy chính là chân chính người chết sống lại! Nếu người ngồi trên kia là Lý Diễn Thu, vậy kẻ nằm trong quan tài lại là ai?!
Có vài người cá biệt gan lớn đã đoán được Lý Diễn Thu giải chết, cộng thêm những biến cố theo nhau mà đến hôm nay, đại đa số mọi người đã không thốt ra được nửa câu một lời, chỉ quỳ sát dập đầu.
“Ngươi nhận tội sao?” Lý Diễn Thu rốt cục nói, “Bất quá ngươi có nhận hay không tội đều ở nơi này, Bệ hạ có thể là người chết nhưng các vị đại thần lại không phải người chết.”
Hàn Tân đến giờ rốt cuộc cũng minh bạch, buồn rầu nói: “Ta vì Đại Trần trấn thủ biên cương hơn mười năm, lập được không ít công lao hãn mã, thúc cháu Lý gia hai người lại thiết kế cục diện dụ ta hồi kinh mạt sát. Được rồi, ta tâm phục khẩu phục.”
“Dưới Tướng quân lĩnh ngươi đoạt binh quyền của Phụ hoàng.” Đoạn Lĩnh nói, “Lại cùng Mục Khoáng Đạt cấu kết mưu hại Hoàng gia, bằng chứng như núi. Đêm qua ta vốn dĩ đã cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi cứ khăng khăng cố chấp ra tay muốn đoạt mạng ta, tội thêm một bậc. Vốn nên tru cả Hàn gia, nhưng nể tình ngươi đã vì Đại Trần trấn thủ Ngọc Bích quan không có công lao cũng có khổ lao, phán người Ngọ môn trảm thủ, tòng phạm khoan hồng sung quân. Lập tức chấp hành.”
Tạ Hựu đáp: “Dạ!”
Hắc giáp quân đem Hàn Tân kéo ra ngoài, Đoạn Lĩnh cũng không cho hắn có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, chỉ nghe bên ngoài Ngọ môn vang lên tiếng quát “Chém!”, không bao lâu sau đã có người đem thủ cấp của Hàn Tân đặt lên mâm dâng vào đại điện.
“Mang thủ cấp ra ngoài.” Đoạn Lĩnh nói, “Truyền lệnh xá tội mưu phản cho quân sỹ Chinh bắc quân, nhưng không được trở về bắc cương, ngày mai thu xếp đi trấn thủ Sơn Đông.”
“Báo ——” Một binh sỹ Hắc giáp quân chạy vào, “Diêu hầu thiết lập mai phục tại ngoại thành Giang Châu, đánh bại viện quân của Chinh bắc quân, giết địch bảy nghìn bắt giữ hơn vạn! Đắc thắng trở về!”
“Tốt.” Lý Diễn Thu nói, “Truyền lệnh nghiêm giữ Giang Châu thành, đôn đốc tù binh tránh cho sinh biến.”
Lý Diễn Thu nhìn quét qua quần thần, lên tiếng: “Thái Diêm giả mạo Thái tử, vốn có cơ hội lạc đường quay về nhưng lại bày mưu đặt kế cùng Ô Lạc Hầu Mục mưu hại tính mạng Thái tử, ngày thường không ngừng họa loạn triều cương, thiên lý bất dung. Phán lăng trì chi tội, phơi thây ba ngày, tru di cửu tộc. Nhân Thái gia đều đã diệt sạch, chỉ còn một người họ hàng xa là Phùng Đạc, cùng tội lăng trì. Tuy rằng chết chưa hết tội, nhưng niệm Hoàng ân cuồn cuộn, miễn tội quất thi cho huynh, phụ[1]. Trước hết giam vào thiên lao chờ ngày hành hình.”
Thái Diêm mặt xám như tro tàn, bị Hắc giáp quân kéo xuống.
“Ô Lạc Hầu Mục.” Đoạn Lĩnh nhẹ giọng nói.
“Thần ý đồ mưu sát Thái tử.” Lang Tuấn Hiệp từ bên cạnh bước ra, “Phạm tội khi quân lại không biết hối cải, quả thực đáng chết vạn lần…”
Lang Tuấn Hiệp tại chỗ quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, khóe miệng cong cong.
Đoạn Lĩnh thở dài, nói: “Ngươi tuy có tội, lại…”
“Ta biết.” Lang Tuấn Hiệp nghiêm túc nói, “Ngươi nhất định sẽ có một ngày ngồi ở vị trí này, ta không có gì để đưa cho ngươi, chỉ nguyện ngươi niệm tình ta đã theo ngươi năm năm thay ta chiếu cố a mẫu, lại qua vài năm vì nàng tống chung. Còn lại, liền không cầu gì nữa.”
Nói xong, khóe miệng Lang Tuấn Hiệp thẳng tắp nhỏ ra huyết tuyến, tích trên mặt đất.
“Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh nhất thời biến sắc, thất thanh kêu gào xông lên phía trước. Vũ Độc cũng bước ra một bước vọt tới trước mặt Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy người nọ đã thẳng tắp quỳ giữa điện, hai mắt nhắm chặt.
Vũ Độc đặt tay lên mạch cổ của Lang Tuấn Hiệp, lát sau buông lỏng lắc đầu.
Đoạn Lĩnh chưa kịp hồi thần thấy vậy nước mắt điên cuồng tràn ra, lảo đảo rời khỏi chỗ đứng, suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang, may nhờ Lý Diễn Thu kéo lại, còn ra hiệu cho y trở về vị trí.
“Niệm tình trước đây.” Lý Diễn Thu nói, “Lưu y toàn thây, mang đi, án theo lễ nghi Thái tử thiếu bảo hậu táng, dùng phân lệ tướng sỹ hy sinh trợ cấp thân nhân.”
“Không… không.” Thanh âm Đoạn Lĩnh càng thêm run rẩy, nói, “Vũ Độc, mau cứu y! Ta biết ngươi có thể cứu y, nhanh!”
“Thái tử mệt mỏi, đưa về nghỉ ngơi.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm cũng mệt mỏi, những người còn lại đều có phong thưởng. Hôm nay đại xá thiên hạ, trừ những kẻ tội ác tày trời như Thái Diêm và Mục Khoáng Đạt không được ân xá, còn lại ấn theo cấp bậc miễn giảm.”
Bên tai Đoạn Lĩnh đã không còn nghe được thanh âm, bị Vũ Độc ôm lấy đưa đi khỏi Kim Loan điện, trước mắt y đều nhòe nước, vốn muốn hô to lại không thốt nên lời. Cảnh tượng cuối cùng bị nước mắt hoen ố chính là quần thần hướng về phía y cùng Lý Diễn Thu bái lạy, miệng hô vạn tuế.
Mà giữa văn võ quần thần là Lang Tuấn Hiệp vẫn đang quỳ gối, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, hai mắt nhắm nghiềng, nét mặt hết sức an tường, giống như chỉ quỳ ở nơi đó ngủ mất.
Thu phong rút đi, khí trời cũng lạnh dần.
Nguyên bản Đông cung Thái Diêm từng trụ đã bị đổi thành lãnh cung, Lý Diễn Thu lại chọn góc đông bắc lập tân cung, để ba gã thích khách luân phiên lưu thủ, còn điều đến không ít Hắc giáp quân phòng vệ chờ Thái tử phân phó.
Mục Cẩm Chi bị biếm vào lãnh cung, còn rất nhiều chuyện chưa thể định xuống, sứ giả các nước vẫn lưu lại tại Giang Châu, vốn là đến phúng viến lại âm xoa dương thác trở thành chúc mừng Đại Trần Thái tử hồi trào. Lý Diễn Thu đại xá thiên hạ, trọng khai yến tiệc thiết đãi quần thần và sứ giả, chỉ nhẹ nhàng một câu báo rằng Hoàng đế Đại Trần còn sống liền coi như xong việc.
Lý Diễn Thu lại thay phiên triệu kiến đại thần, hảo hảo một phen nói lời an ủi. Thái tử vừa trở về, tính tình của Bệ hạ cũng tốt hơn nhiều, không quá bắt bẻ, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi kế hoạch nhân lúc Hàn Tân soán vị tẩy trừ cựu thần một phen, thuận tiện sao nhà diệt tộc.
–
“Điện hạ đâu?” Lý Diễn Thu bước vào Đông cung, khắp nơi tìm Đoạn Lĩnh.
“Bẩm, trong hoa viên.” Vệ sĩ đáp.
“Trồng hoa?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Bẩm, không phải.” Vệ sĩ nói, “Đang ngẩn người.”
Lý Diễn Thu thật sự phiền chết Ô Lạc Hầu Mục, khi còn sống không biết làm chuyện tốt, lúc chết rồi còn khiến lòng người nhiều ra một cái gai.
Đoạn Lĩnh đang ngồi đờ ra trong hoa viên, Vũ Độc đối diện với y, trán chạm trán trêu ghẹo đối phương. Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười nhưng trong mắt không xóa được bi thương.
Y đã từng nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, chỉ là khi thật sự đối mặt bản thân lại vô pháp tiếp thu.
“Hoàng nhi.” Trong ngữ khí của Lý Diễn Thu mang theo một chút trách cứ.
Đoạn Lĩnh ngẩng đầu đối diện với Lý Diễn Thu, sau đó rũ mắt tránh đi.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh thấp giọng gọi.
Trong lòng Lý Diễn Thu nguyên bản cực kỳ tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Đoạn Lĩnh lại không còn chút hơi sức nào, chỉ là không khỏi cảm thấy chua xót khổ sở.
Vũ Độc hành lễ xong liền lui lại, Lý Diễn Thu thay hắn ngồi trước mặt Đoạn Lĩnh, vuốt ve gương mặt thiếu niên. Đoạn Lĩnh nắm tay Lý Diễn Thu, có chút áy náy.
“Hoàng nhi thế nào không đến thăm trẫm?” Lý Diễn Thu nói.
“Là nhi thần không tốt.” Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười.
Lý Diễn Thu nắm tay Đoạn Lĩnh đi vào vườn hoa, mùa thu lá vàng bay tán loạn, lại là một đợt cuối thu.
“Chính vụ không muốn quản lý cũng không sao.” Lý Diễn Thu nói, “Sứ giả thế nào cũng phải đi gặp một chút. Vào đông đường xá khó đi, bọn họ không ở lại được bao lâu hẳn phải trở về.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhi thần sẽ sắp xếp.”
Lý Diễn Thu giống như còn muốn căn dặn Đoạn Lĩnh vài câu, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền thôi, sau đó lại nói: “Mỗi ngày đến dùng cơm tối cùng Tứ thúc, được không?”
Đoạn Lĩnh vội vàng gật đầu, lại có thị vệ tiến đến nhỏ giọng bẩm báo với Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu nghe có chuyện lập tức rời đi. Hiện tại Mục Khoáng Đạt đã bị giam lại, nước không có Thừa tướng, mọi chuyện đều phải do Đế quân tự mình chấp chưởng, y thật sự bận đến tối mày tối mặt. Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng cảm thấy không nên, chỉ đành cố gắng thu thập tâm tình, tính toán những việc nên làm.
“Có khóc không?” Lúc gần đi, Lý Diễn Thu nhỏ giọng hỏi.
“Hôm đó khi trở về đã khóc.” Vũ Độc cũng thấp giọng trả lời, “Sau lại ngủ thiếp đi, từ khi tỉnh dậy tinh thần liền có chút hoảng hốt, đã ba ngày rồi.”
Lý Diễn Thu nói: “Tự ngươi nhìn mà làm, nếu còn như vậy ta sẽ thu hồi ngọc bội.”
Trước giờ Lý Diễn Thu vẫn không thích tuân theo quy củ, những thứ đã ban cho triều thần nói thu hồi liền thu hồi. Vũ Độc bất đắc dĩ, biết đây là một loại ám chỉ, cũng đành phải gật đầu.
————
1/ Bị tru di cửu tộc, nếu trưởng bối trực hệ (cha, anh) đã chết liền phải đào mộ quất roi vào xác, Lý Diễn Thu là đang miễn cho Thái Văn và Thái lão gia không bị đào mộ.
“Lui!” Đoạn Lĩnh quát.
Các sứ giả và Hắc giáp quân đã có chuẩn bị từ sớm, lập tức xông lên cùng Chinh bắc quân chém giết, Thương Lưu Quân từ góc đông bắc nhào qua, Lang Tuấn Hiệp từ chính điện vọt tới, mục tiêu đều là Hàn Tân. Hàn Tân nổi giận gầm lên một tiếng, lật ngược tọa ỷ, trong lúc thời gian gần như chậm lại, Chinh bắc quân không hề sợ chết vọt tới, vây lấy Hàn Tân chống lại kiếm của thích khách.
“Bảo hộ Thái tử!” Lang Tuấn Hiệp quát lớn, “Lui lại!”
Lang Tuấn Hiệp và Thương Lưu Quân một kích không trúng liền lui ra khỏi điện, quan viên văn võ không ngừng bận rộn chạy trốn, ngay sau đó trong điện loạn tiễn bao trùm, tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không biết là người nào trúng tên ngã nhoài trên mặt đất.
“Đi!” Lang Tuấn Hiệp che chở Đoạn Lĩnh rời khỏi bảo điện. Trước cửa Ngọ môn mặt trời vừa mọc, Tạ Hựu lãnh đạo Hắc giáp quân giết vào Hoàng thành, Chinh bắc quân liều chết chống lại.
Lại có càng nhiều binh sỹ từ bốn phương tám hướng vây đến, Vũ Độc hô to: “Lui về phía cửa nam, cùng Hắc giáp quân hội họp!”
Trịnh Ngạn giục ngựa vọt tới, kéo theo mấy túi vải mạnh mẽ ném lên trời, binh khí lập tức theo đó rơi ra, mọi người đều tiện tay nắm một thanh trường kiếm.
Đoạn Lĩnh quát lớn: “Nghe theo hiệu lệnh của ta! Lấy cái đầu trên cổ Hàn Tân!”
Đám người Bạt Đô, Hách Liên Bác lãnh đạo đoàn sứ giả hội họp cùng Hắc giáp quân Vũ Độc dẫn đến, mỗi người tự lấy binh khí, không chút e ngại xông lên va chạm cùng Chinh bắc quân.
Bên người Đoạn Lĩnh chỉ có mấy trăm chiến sỹ, lại càng đánh càng hăng, che chở y lui về phía cửa cung. Đoạn Lĩnh tay cầm trường cung không ngừng bắn tên, mỗi một tiễn phát ra đều có tiếng quân địch thét lên ngã xuống.
“Vũ Độc còn bao lâu?!” Trịnh Ngạn quát, “Sắp không chống nổi!”
“Hắn sẽ đến.” Đoạn Lĩnh nói, “Hắn sẽ đến!”
Giữa mảnh hỗn loạn, tên bay vun vút, Bạt Đô từ bên hông vọt tới đè Đoạn Lĩnh xuống tránh khỏi một đợt tên nhọn. Đoạn Lĩnh lăn vài vòng trên mặt đất, ngay lúc đứng dậy thoáng nhìn thấy Mục Khoáng Đạt đỡ Mục Cẩm Chi, từ ngoài chánh điện lảo đảo thoát đi. Ngay sau đó Đoạn Lĩnh giương cung cài tên, bén nhọn bắn đến.
Mũi tên nọ vừa rời khỏi cung, vượt qua cự ly trăm bước, như sao băng bắn thẳng về phía chính điện, Mục Khoáng Đạt hét lớn: “Cẩm Chi!”
Mục Khoáng Đạt ôm lấy Mục Cẩm Chi, bị mũi tên bắn trúng lưng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Ầm ầm đùng, cửa chính Hoàng cung đang bị công phá, trận trận chấn động, mọi người trong nháy mắt dừng lại động tác.
Hàn Tân ra khỏi chính điện, một thân áo giáp phi phong lay động, uy phong lẫm lẫm, thủ hạ chạy đi phân thành hai hàng, thổi bay kèn lệnh.
Chỉ một thoáng, binh sỹ Chinh bắc quân từ bốn phương tám hướng vọt tới, có chừng vạn người xếp thành phương trận, nâng cao đại thuẫn, tay nắm mâu dài, đông thời thét to, chỉ thẳng về phía mấy trăm vệ sỹ đứng che trước người Đoạn Lĩnh.
“Oanh” lại một tiếng vang thật lớn, bên ngoài Ngọ môtn, cửa chính Hoàng cung đã không chống đỡ nổi.
Hàn Tân giơ tay lên, thả xuống.
Tiếng nổ thứ ba, tướng sỹ Chinh bắc quân hạ thấp người, phát động xung phong.
Cửa chính Hoàng cung ầm ầm đổ sụp, quân sỹ Hắc giáp quân như thủy triều ồ ạt xông lên. Một kỵ sỹ tiên phong khống chế Vạn lý Bôn Tiêu, mặc long lân hắc giáp, cầm trong tay bảo kiếm truyền quốc —— Trấn sơn hà.
Tựa như Lý Tiệm Hồng tái thế, trong nháy mắt nhìn thấy Trấn Sơn Hà, ngay cả Hàn Tân cũng bất giác lui về sau nửa bước.
“Thiên hạ tướng sĩ, vì ai mà chiến?!” Thanh âm Vũ Độc dâng cao.
“Vì chân long Thiên tử của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân đồng thanh hô to.
Trong tay Đoạn Lĩnh cầm cung tiễn đứng bên ngoài Ngọ môn, tắm ánh ban mai sáng lạn, đắm mình trong vạn đạo dương quang rực rỡ.
“Giang Châu binh sĩ.” Thanh âm Tạ Hựu cất lên, “Vì ai mà chiến?”
“Vì Thái tử điện hạ của Đại Trần mà chiến!” Hắc giáp quân nhất tề giận thét to.
“Gặp Trấn Sơn Hà như gặp Tiên đế!” Vũ Độc quát to, “Thừa di mệnh Võ đế Đại Trần, giết sạch loạn thần tặc tử! Buông vũ khí miễn chết! Xung phong!”
Sát na này thiên băng địa toái, Hắc giáp quân giống như một cơn thủy triều dũng khởi, đạp bằng nghìn vạn dặm giang sơn, cuốn qua nhân gian thương hải tang điền hướng về phía hơn vạn Chinh bắc quân thủ trước Kim Loan điện xung phong!
Đoạn Lĩnh hạ cung tiễn xuống, quay đầu nhìn về phía Vũ Độc, thái dương chiếu xuống kim hoàng sắc bọc lấy Đế khải trên người hắn, Trấn Sơn Hà chiết xạ quang mang cửu viễn. Một khắc nọ, giống như mộng cảnh xa xôi không hề chân thật, lại khiến y mê muội từng trận.
Tay cầm Sơn hà kiếm, nguyện vì quân xông pha.
Y nhớ đến có một người, từng cho y hứa hẹn cả đời.
Thượng kinh tháng năm, đào hoa nở rộ; Xuân về hoa nở, đại thảo nguyên trình diễn thịnh cảnh nhạn tử quy hồi; Trong rừng rậm xẹt qua quang điểm như lưu tinh; Giữa thư các trong học đường, đêm khuya một ngọn đèn leo lét…
Đại tuyết ôn nhu bao trùm vạn vật bên ngoài Lạc Nhạn thành; Ngân hà vời vợi trên tường thành Đồng Quan; Đêm ấm áp bên ngoài Bạch Hổ điện; Nghiệp thành dấy lên phong hỏa chiếu rọi thiên địa…
Thiên quân vạn mã vọt về phía y, y hướng về phía dương quang chói mắt vươn tay. Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, khom người trên ngựa, xông bên cạnh thiếu niên.
Bàn tay của Đoạn Lĩnh chạm vào ngón tay ôn nhu Vũ Độc giấu trong khải giáp, năm tháng thoi đưa, vật đổi sao dời, cỗ thân thể nóng hổi bên dưới khải giáp vĩnh viễn không tắt đi nhiệt huyết lần nữa áp sát vào y, phảng phất đây đó chẳng bao giờ quên thệ ngôn ngày cũ.
Dù cho quần tinh tẫn toái, ngân hà vẫn lạc, thế giới quy về hỗn độn ban sơ.
Trong nháy mắt thiên hoàn địa chuyển, Vũ Độc ôm lấy Đoạn Lĩnh nhấc người lên ngựa.
“Giết ——!”
Hắc giáp quân rống giận rung trởi, Vũ Độc mang theo Đoạn Lĩnh, tay cầm Trấn Sơn Hà nhắm về phía trận địa của Chinh bắc quân. Chinh bắc quân vừa chiến đấu vừa không ngừng lui lại, nhuệ khí bị uy lực tín niệm khổng lồ của Hắc giáp quân nghiền ép, dần dần tan rã.
Bôn Tiêu lướt qua chiến địa, dẫm lên bậc thang cẩm thạch bên ngoài Kim Loan điện, càng lúc càng có nhiều Hắc giáp quân vọt tới, giết đến bên ngoài Ngọ môn huyết nhục tung tóe.
Phía trước chánh điện, trong tay Mục Cẩm Chi đều là máu tười, đè nặng bả vai Mục Khoáng Đạt khó khăn nép qua một bên.
Vũ Độc khống chế Bôn Tiêu, cùng Đoạn Lĩnh lướt qua đỉnh đầu bọn họ, chạy vào vào chính điện, Hắc giáp quân như thủy triều mãnh liệt, đã khống chế Kim Loan điện trống trải.
Hàn Tân nhìn chằm chằm Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.
“Cho dù ngươi có giết ta.” Hàn Tân thở dốc nói, “Cũng không làm được tích sự gì, ngươi vô pháp ăn nói với người trong thiên hạ…”
“Nhìn xem người sau lưng ngươi là ai?” Đoạn Lĩnh nói.
Hàn Tân vừa quay đầu, trong nháy mắt đôi chân theo bản năng mềm đi, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất, không dám tin tưởng nhìn lại.
–
Hắc giáp quân đã khống chế chiến trường, nhượng văn võ bá quan lần thứ hai tiến vào Kim Loan điện.
Lý Diễn Thu mặc hắc sắc võ bào, trầm mặc ngồi trên đế vị không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hàn Tân.
Trịnh Ngạn tóm cổ Thái Diêm đã sấn loạn chạy khỏi Kim Loan điện về, nặng nề ném xuống.
“Sơ ý một chút, suýt nữa để hắn chạy thoát.” Trịnh Ngạn nói.
Một hồi hỗn chiến đã kết thúc, mà Thái Diêm tựa như lại thấy được một cơn ác mộng càng đáng sợ hơn.
“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Ta nói… ta nói.” Thái Diêm thấy Lý Diễn Thu đang ngồi trên long ỷ, nhất thời sợ đến xụi lơ, hoàn toàn nói không được một câu trọn vẹn, “Ta… chết, chết chưa hết tội…”
Đoạn Lĩnh bước lên phái trước, vói tay vào ngực Thái Diêm lấy ra một mảnh ngọc bội.
“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn ngươi?”
Hàn Tân lảo đảo lui về phía sau, Lý Diễn Thu sắc mặt tái nhợt biến ngác ngồi trên ngự ỷ, hai tay khoanh lại đặt trên đế tọa, mười ngón tương giao nhìn khắp đại điện.
Diễm dương cao chiếu rọi vào Kim Loan điện, ánh sáng từ cửa sổ trên nóc nhà xuống giống như ánh đèn tụ quang cực mạnh, mà dưới ánh nắng nhiệt liệt này, thân ảnh của người nọ tựa như quỷ mị đáng sợ. Không biết là lực lượng âm trầm nào lại có thể đem người đã chết lần nữa kéo về nhân gian, y dửng dưng trầm mặc, lại dửng dưng thẩm lý phán quyết tất cả mọi người có mặt tại đây.
Quần thần run rẩy quỳ xuống, cho dù có người bình sinh không tin việc quỷ thần cũng không có biện pháp giải thích hiện tượng trước mặt.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc bước lên phía trước, Đoạn Lĩnh dâng ngọc bội cho Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu vươn tay tiếp nhận, lại xoa trán y, bàn tay kia nhón lấy ngọc bội giao về Vũ Độc.
Vũ Độc ngẩn ra, nhìn Lý Diễn Thu.
“Đưa cho ngươi, ngươi cứ nhận.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói.
Hô hấp của Vũ Độc lệch nhịp, khóe mắt ươn ướt, khom người tiếp nhận ngọc bội nắm chặt trong tay.
Tiếp đó, Đoạn Lĩnh lại dùng ngón tay đùa giỡn dây đỏ trên khối ngọc bội còn lại, nhìn về phía quần thần.
“Bệ hạ vạn tuế” Bá quan triều bái.
“Thái Diêm.” Đoạn Lĩnh trầm giọng nói, “Ngươi có nhận tội?”
“Ta nhận tội, ta… ta nhận tội!” Thái Diêm nói, “Xin chớ đọa ta xuống mười tám tầng địa ngục… Ta nhận tội.”
Binh lính Hắc giáp quân giải Mục Khoáng Đạt và Mục Cẩm Chi tiến vào, Mục Cẩm Chi vừa nhìn thấy ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ liền hét to một tiếng ngất đi.
Hơi thở của Mục Khoáng Đạt vốn đã mong manh, thấy u linh của ‘Lý Ti ệm H ồng’ nhất thời không thở nổi.
“Ngươi… ngươi… làm sao có thể…”
“Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi có nhận tôi? Ngươi cấu kết cùng Hàn Duy Dung ám sát Phụ hoàng ta, chính là đại nghịch bất đạo.”
Mục Khoáng Đạt phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn, ngay cả lời cũng không thốt ra được.
“Hàn Tân.” Đoạn Lĩnh chuyển hướng về Hàn Tân, nói, “Ngươi có nhận tội?”
“Quỳ xuống!” Tạ Hựu quát lớn.
Binh sỹ Hắc giáp quân tiến lên đè hắn xuống, Hàn Tân hai gối chạm đất, sợ hãi thở dốc.
“Ngươi cấu kết cùng Mục Khoáng Đạt.” Đoạn Lĩnh nói, “Thượng kinh chi loạn chần chờ không cứu viện, áp bức bá quan bức Vua thoái vị, mưu toan hãm hại Thái tử.”
Hàn Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía ‘Lý Ti ệm H ồng’ đang ngồi trên long ỷ, đột nhiên nói: “Ngươi không phải Vương gia! Ngươi tuyệt đối không phải…”
“Cho dù không phải Vương gia.” ‘Lý Ti ệm H ồng’ ngồi trên long ỷ rốt cục cũng mở miệng, chỉ là lại dùng thanh âm của Lý Diễn Thu nói, “Cũng là Bệ hạ, vì vậy tội của ngươi lại tăng thêm một bậc, Hàn tướng quân.”
Lần này triều thần thật sự chính là hồn phi phách tán, nếu là Lý Tiệm Hồng còn có thể dùng loại thuyết pháp anh linh tái hiện để giải thích hiện tượng dị thường ám ảnh này, nhưng mà giọng nói vừa rồi là của Lý Diễn Thu, như vậy chính là chân chính người chết sống lại! Nếu người ngồi trên kia là Lý Diễn Thu, vậy kẻ nằm trong quan tài lại là ai?!
Có vài người cá biệt gan lớn đã đoán được Lý Diễn Thu giải chết, cộng thêm những biến cố theo nhau mà đến hôm nay, đại đa số mọi người đã không thốt ra được nửa câu một lời, chỉ quỳ sát dập đầu.
“Ngươi nhận tội sao?” Lý Diễn Thu rốt cục nói, “Bất quá ngươi có nhận hay không tội đều ở nơi này, Bệ hạ có thể là người chết nhưng các vị đại thần lại không phải người chết.”
Hàn Tân đến giờ rốt cuộc cũng minh bạch, buồn rầu nói: “Ta vì Đại Trần trấn thủ biên cương hơn mười năm, lập được không ít công lao hãn mã, thúc cháu Lý gia hai người lại thiết kế cục diện dụ ta hồi kinh mạt sát. Được rồi, ta tâm phục khẩu phục.”
“Dưới Tướng quân lĩnh ngươi đoạt binh quyền của Phụ hoàng.” Đoạn Lĩnh nói, “Lại cùng Mục Khoáng Đạt cấu kết mưu hại Hoàng gia, bằng chứng như núi. Đêm qua ta vốn dĩ đã cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi cứ khăng khăng cố chấp ra tay muốn đoạt mạng ta, tội thêm một bậc. Vốn nên tru cả Hàn gia, nhưng nể tình ngươi đã vì Đại Trần trấn thủ Ngọc Bích quan không có công lao cũng có khổ lao, phán người Ngọ môn trảm thủ, tòng phạm khoan hồng sung quân. Lập tức chấp hành.”
Tạ Hựu đáp: “Dạ!”
Hắc giáp quân đem Hàn Tân kéo ra ngoài, Đoạn Lĩnh cũng không cho hắn có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, chỉ nghe bên ngoài Ngọ môn vang lên tiếng quát “Chém!”, không bao lâu sau đã có người đem thủ cấp của Hàn Tân đặt lên mâm dâng vào đại điện.
“Mang thủ cấp ra ngoài.” Đoạn Lĩnh nói, “Truyền lệnh xá tội mưu phản cho quân sỹ Chinh bắc quân, nhưng không được trở về bắc cương, ngày mai thu xếp đi trấn thủ Sơn Đông.”
“Báo ——” Một binh sỹ Hắc giáp quân chạy vào, “Diêu hầu thiết lập mai phục tại ngoại thành Giang Châu, đánh bại viện quân của Chinh bắc quân, giết địch bảy nghìn bắt giữ hơn vạn! Đắc thắng trở về!”
“Tốt.” Lý Diễn Thu nói, “Truyền lệnh nghiêm giữ Giang Châu thành, đôn đốc tù binh tránh cho sinh biến.”
Lý Diễn Thu nhìn quét qua quần thần, lên tiếng: “Thái Diêm giả mạo Thái tử, vốn có cơ hội lạc đường quay về nhưng lại bày mưu đặt kế cùng Ô Lạc Hầu Mục mưu hại tính mạng Thái tử, ngày thường không ngừng họa loạn triều cương, thiên lý bất dung. Phán lăng trì chi tội, phơi thây ba ngày, tru di cửu tộc. Nhân Thái gia đều đã diệt sạch, chỉ còn một người họ hàng xa là Phùng Đạc, cùng tội lăng trì. Tuy rằng chết chưa hết tội, nhưng niệm Hoàng ân cuồn cuộn, miễn tội quất thi cho huynh, phụ[1]. Trước hết giam vào thiên lao chờ ngày hành hình.”
Thái Diêm mặt xám như tro tàn, bị Hắc giáp quân kéo xuống.
“Ô Lạc Hầu Mục.” Đoạn Lĩnh nhẹ giọng nói.
“Thần ý đồ mưu sát Thái tử.” Lang Tuấn Hiệp từ bên cạnh bước ra, “Phạm tội khi quân lại không biết hối cải, quả thực đáng chết vạn lần…”
Lang Tuấn Hiệp tại chỗ quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, khóe miệng cong cong.
Đoạn Lĩnh thở dài, nói: “Ngươi tuy có tội, lại…”
“Ta biết.” Lang Tuấn Hiệp nghiêm túc nói, “Ngươi nhất định sẽ có một ngày ngồi ở vị trí này, ta không có gì để đưa cho ngươi, chỉ nguyện ngươi niệm tình ta đã theo ngươi năm năm thay ta chiếu cố a mẫu, lại qua vài năm vì nàng tống chung. Còn lại, liền không cầu gì nữa.”
Nói xong, khóe miệng Lang Tuấn Hiệp thẳng tắp nhỏ ra huyết tuyến, tích trên mặt đất.
“Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh nhất thời biến sắc, thất thanh kêu gào xông lên phía trước. Vũ Độc cũng bước ra một bước vọt tới trước mặt Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy người nọ đã thẳng tắp quỳ giữa điện, hai mắt nhắm chặt.
Vũ Độc đặt tay lên mạch cổ của Lang Tuấn Hiệp, lát sau buông lỏng lắc đầu.
Đoạn Lĩnh chưa kịp hồi thần thấy vậy nước mắt điên cuồng tràn ra, lảo đảo rời khỏi chỗ đứng, suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang, may nhờ Lý Diễn Thu kéo lại, còn ra hiệu cho y trở về vị trí.
“Niệm tình trước đây.” Lý Diễn Thu nói, “Lưu y toàn thây, mang đi, án theo lễ nghi Thái tử thiếu bảo hậu táng, dùng phân lệ tướng sỹ hy sinh trợ cấp thân nhân.”
“Không… không.” Thanh âm Đoạn Lĩnh càng thêm run rẩy, nói, “Vũ Độc, mau cứu y! Ta biết ngươi có thể cứu y, nhanh!”
“Thái tử mệt mỏi, đưa về nghỉ ngơi.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm cũng mệt mỏi, những người còn lại đều có phong thưởng. Hôm nay đại xá thiên hạ, trừ những kẻ tội ác tày trời như Thái Diêm và Mục Khoáng Đạt không được ân xá, còn lại ấn theo cấp bậc miễn giảm.”
Bên tai Đoạn Lĩnh đã không còn nghe được thanh âm, bị Vũ Độc ôm lấy đưa đi khỏi Kim Loan điện, trước mắt y đều nhòe nước, vốn muốn hô to lại không thốt nên lời. Cảnh tượng cuối cùng bị nước mắt hoen ố chính là quần thần hướng về phía y cùng Lý Diễn Thu bái lạy, miệng hô vạn tuế.
Mà giữa văn võ quần thần là Lang Tuấn Hiệp vẫn đang quỳ gối, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, hai mắt nhắm nghiềng, nét mặt hết sức an tường, giống như chỉ quỳ ở nơi đó ngủ mất.
Thu phong rút đi, khí trời cũng lạnh dần.
Nguyên bản Đông cung Thái Diêm từng trụ đã bị đổi thành lãnh cung, Lý Diễn Thu lại chọn góc đông bắc lập tân cung, để ba gã thích khách luân phiên lưu thủ, còn điều đến không ít Hắc giáp quân phòng vệ chờ Thái tử phân phó.
Mục Cẩm Chi bị biếm vào lãnh cung, còn rất nhiều chuyện chưa thể định xuống, sứ giả các nước vẫn lưu lại tại Giang Châu, vốn là đến phúng viến lại âm xoa dương thác trở thành chúc mừng Đại Trần Thái tử hồi trào. Lý Diễn Thu đại xá thiên hạ, trọng khai yến tiệc thiết đãi quần thần và sứ giả, chỉ nhẹ nhàng một câu báo rằng Hoàng đế Đại Trần còn sống liền coi như xong việc.
Lý Diễn Thu lại thay phiên triệu kiến đại thần, hảo hảo một phen nói lời an ủi. Thái tử vừa trở về, tính tình của Bệ hạ cũng tốt hơn nhiều, không quá bắt bẻ, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi kế hoạch nhân lúc Hàn Tân soán vị tẩy trừ cựu thần một phen, thuận tiện sao nhà diệt tộc.
–
“Điện hạ đâu?” Lý Diễn Thu bước vào Đông cung, khắp nơi tìm Đoạn Lĩnh.
“Bẩm, trong hoa viên.” Vệ sĩ đáp.
“Trồng hoa?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Bẩm, không phải.” Vệ sĩ nói, “Đang ngẩn người.”
Lý Diễn Thu thật sự phiền chết Ô Lạc Hầu Mục, khi còn sống không biết làm chuyện tốt, lúc chết rồi còn khiến lòng người nhiều ra một cái gai.
Đoạn Lĩnh đang ngồi đờ ra trong hoa viên, Vũ Độc đối diện với y, trán chạm trán trêu ghẹo đối phương. Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười nhưng trong mắt không xóa được bi thương.
Y đã từng nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, chỉ là khi thật sự đối mặt bản thân lại vô pháp tiếp thu.
“Hoàng nhi.” Trong ngữ khí của Lý Diễn Thu mang theo một chút trách cứ.
Đoạn Lĩnh ngẩng đầu đối diện với Lý Diễn Thu, sau đó rũ mắt tránh đi.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh thấp giọng gọi.
Trong lòng Lý Diễn Thu nguyên bản cực kỳ tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Đoạn Lĩnh lại không còn chút hơi sức nào, chỉ là không khỏi cảm thấy chua xót khổ sở.
Vũ Độc hành lễ xong liền lui lại, Lý Diễn Thu thay hắn ngồi trước mặt Đoạn Lĩnh, vuốt ve gương mặt thiếu niên. Đoạn Lĩnh nắm tay Lý Diễn Thu, có chút áy náy.
“Hoàng nhi thế nào không đến thăm trẫm?” Lý Diễn Thu nói.
“Là nhi thần không tốt.” Đoạn Lĩnh miễn cưỡng cười cười.
Lý Diễn Thu nắm tay Đoạn Lĩnh đi vào vườn hoa, mùa thu lá vàng bay tán loạn, lại là một đợt cuối thu.
“Chính vụ không muốn quản lý cũng không sao.” Lý Diễn Thu nói, “Sứ giả thế nào cũng phải đi gặp một chút. Vào đông đường xá khó đi, bọn họ không ở lại được bao lâu hẳn phải trở về.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhi thần sẽ sắp xếp.”
Lý Diễn Thu giống như còn muốn căn dặn Đoạn Lĩnh vài câu, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền thôi, sau đó lại nói: “Mỗi ngày đến dùng cơm tối cùng Tứ thúc, được không?”
Đoạn Lĩnh vội vàng gật đầu, lại có thị vệ tiến đến nhỏ giọng bẩm báo với Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu nghe có chuyện lập tức rời đi. Hiện tại Mục Khoáng Đạt đã bị giam lại, nước không có Thừa tướng, mọi chuyện đều phải do Đế quân tự mình chấp chưởng, y thật sự bận đến tối mày tối mặt. Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng cảm thấy không nên, chỉ đành cố gắng thu thập tâm tình, tính toán những việc nên làm.
“Có khóc không?” Lúc gần đi, Lý Diễn Thu nhỏ giọng hỏi.
“Hôm đó khi trở về đã khóc.” Vũ Độc cũng thấp giọng trả lời, “Sau lại ngủ thiếp đi, từ khi tỉnh dậy tinh thần liền có chút hoảng hốt, đã ba ngày rồi.”
Lý Diễn Thu nói: “Tự ngươi nhìn mà làm, nếu còn như vậy ta sẽ thu hồi ngọc bội.”
Trước giờ Lý Diễn Thu vẫn không thích tuân theo quy củ, những thứ đã ban cho triều thần nói thu hồi liền thu hồi. Vũ Độc bất đắc dĩ, biết đây là một loại ám chỉ, cũng đành phải gật đầu.
————
1/ Bị tru di cửu tộc, nếu trưởng bối trực hệ (cha, anh) đã chết liền phải đào mộ quất roi vào xác, Lý Diễn Thu là đang miễn cho Thái Văn và Thái lão gia không bị đào mộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook