Tương Kiến Ex FULL
-
Chương 2
【2】
Anh đưa tôi tới chợ bán thức ăn, là khu chợ mà trước đây chúng tôi hay tới.
Hồi mới quen, tôi luôn khó liên tưởng Lục Kỳ – người mặc áo trắng sạch sẽ cùng với khu chợ thức ăn ồn ào tràn ngập mùi tanh.
Sau này, chúng tôi cùng đi chợ, tôi nhận ra con người đều sống như thế này, chỉ có điều củi, gạo, dầu muối của tôi bị tiền tài bán đứt.
Chắc sẽ có người cười nhạo tôi, nói có tiền không tiền không cần tự nấu cơm thật tốt, có bao nhiêu người không muốn nấu cơm kia mà.
Nhưng không có ai hiểu tôi muốn nếm trải tay nghề của người nhà như thế nào.
Dù là người yêu hay người thân.
“Đứa bé này.. Lâu rồi không gặp hai đứa.”
Bà lão bán trứng vẫn còn nguyên mái tóc bạc trắng chải gọn gàng, đã một năm không gặp, đôi mắt của bà dường như không còn nhìn rõ nữa, còn híp mặt lại nhiều hơn trước.
Bà nắm lấy tay tôi, nói âu yếm: “Tiểu Lục nói với bà là hai đứa cãi nhau, bây giờ đã làm hòa chưa?”
“Bà ơi.” Lục Kỳ lên tiếng, “Mấy hôm nay bà nên đi kiểm tra mắt đi ạ.”
Bà lão mỉm cười gật đầu, bàn tay thô ráp nhưng sạch sẽ của bà vỗ nhẹ lên tôi.
Bà nói chậm rãi: “Đời người chỉ có mấy chục năm, bỏ lỡ điều gì sẽ là bỏ lỡ.”
Tôi lại to gan nhìn Lục Kỳ, muốn thấy một sơ hở nhỏ xuất hiện trên gương mặt anh.
Nhưng mà anh không có.
Tôi không nhịn được quay lưng bỏ đi, anh trả tiền rồi im lặng theo sát tôi, sau khi lên xe cũng không nói một lời.
Tôi không thay đổi khóa số, bởi vì lười nhớ con số khác, hoặc là không nhớ được các con số khác nữa.
Với tính cách gọn gàng linh hoạt của anh, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ quay lại.
Càng không ngờ là tôi lại nhập mật khẩu cũ ngay trước mặt anh, như muốn nói với anh rằng tôi chưa buông bỏ quá khứ.
Rất nhục nhã, thật sự rất nhục nhã.
Khoảnh khắc khóa cửa mở ra, dường như tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
Nhưng tôi không để ý được nhiều thế, sự xấu hố khiến tôi phải lẻn vào nhà trước như một con mèo linh hoạt.
Tôi đã ném dép lê của anh đi, vì vậy Lục Kỳ chỉ có thể cười khổ đi đôi dép lê dùng một lần.
Cuối cùng cũng thắng được một ván, tôi nỗ lực khai sáng cho mình.
Tôi dựa vào tủ rượu, nhìn Lục Kỳ thoải mái phơi quần áo, nhìn anh chọn và rửa thức ăn liên tục, nhìn anh đi khắp nơi, quen thuộc như đang ở nhà mình.
Cuối cùng, anh mang một nồi bánh nhân thịt cho tôi ngửi, mùi thơm đã khiến tôi hoàn hồn.
“Thế nào?” Anh hỏi.
“Muốn ăn một miếng.” Tôi cười ngượng ngùng.
Anh cũng nở nụ cười hãnh diện, bàn tay còn lại của anh theo thói quen muốn véo chóp mũi của tôi, nhưng khi vừa chạm vào lại ngừng lại.
Chúng tôi trầm mặc, không ai nói gì.
Anh quay lại bếp, tôi tựa vào tủ rượu, nhưng trước mắt giống như một cuốn phim, hiện lên bình ảnh anh đang nấu cơm và tôi làm loạn.
Sau khi định thần mới phát hiện anh không buộc dây của tạp dề, tôi đi tới nhẹ nhàng buộc cho anh, nhận được một câu “cảm ơn” nhẹ của anh.
Trước đây, lúc này chúng tôi sẽ làm gì nhỉ?
À, anh nhẹ hôn tôi một cái như chuồn chuồn nước.
Giờ phút này, tôi nhìn sủi cảo nổi lên trong nồi, giống như nỗi lòng của tôi, bất ổn, chẳng biết đi về đâu.
Anh mang hai đĩa sủi cảo ra, còn có đồ ăn kèm rồi thông thạo rưới nước tương giúp tôi.
Mọi thức vẫn giống như ngày chúng tôi chia tay, chỉ có cái bình hoa trên bàn là biến mất trong vòng một năm.
Rõ ràng là anh cũng phát hiện ra, còn đưa tay xoa vào vị trí của chiếc bình.
Khung cảnh ngày hôm đó lại hiện ra trước mặt.
Ngày chúng tôi chia tay là ngày kỷ niệm hai năm hẹn hò.
Suốt ngày hôm đó tôi đã khóc và gọi điện cho anh hơn mười lần nhưng anh không nghe máy.
Gửi tin nhắn cho anh trên Wechat, anh cũng không trả lời.
Mãi đến hơn chín giờ tối, anh mới trả lời: “Xin lỗi, anh vừa ở trong phòng mổ, bây giờ anh về nhà gặp em.”
Như khi đó tôi đang ôm Đinh Như vừa uống rượu vừa khóc, không có tâm trạng xem điện thoại, cũng bỏ lỡ hơn mười tin nhắn của anh.
Tôi nghĩ có lẽ đó là số phận, nếu anh trả lời cuộc gọi của tôi và tôi đọc được tin nhắn của anh anh, có lẽ chúng tôi sẽ không đi đến kết cục chia tay.
Nhưng cuộc sống không có nếu như.
Lúc tôi về nhà đã là bốn gờ sáng, không có hoa hải đường, nhưng có rất nhiều hoa hồng và Lục Kỳ vẫn còn thức.
Anh nhìn thẳng vào tôi, tôi mặc kệ anh đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.
“Ngô Du.” Anh gọi.
“Bình thường thích tụ tập thì không sao, nhưng ngày kỷ niệm em cũng muốn chơi bên ngoài suốt đêm ư?”
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, trên tay anh cầm giấy chứng nhận bất động sản tôi đặt trên bàn.
“Người thì biến mất nhưng lại nhớ tặng nhà cho anh, anh thật sự không chịu nổi.
Em thừa biết giữa chúng ta có sự bất bình đẳng, nhưng anh luôn trốn tránh, nghĩ đến một ngày nào đó anh chăm chỉ làm việc và được thăng chức, chúng ta sẽ ngang hàng.”
“Anh biết em muốn cho anh những điều tốt đẹp, anh hiểu tấm lòng cao cả này của em.
Nhưng lòng tự trọng khốn nạn của anh không cho phép anh nhận món quà mà anh không thể trả lại này.”
Lục Kỳ cười tự giễu… Mà cơn say của tôi cũng bị nụ cười của anh làm cho tan vỡ, suy nghĩ dần tỉnh táo.
Tôi không muốn thấy anh cười kiểu đả thương đối phương mười, tự đả thương mình tám như thế này.
Vì vậy, cánh tay tôi run rẩy xóa khóe miệng của anh, thấp giọng nỉ non: “Đừng như thế, đừng như thế.”
Anh nhẹ nhàng gạt tay tôi ra, bê sủi cảo trên bàn đi vào phòng bếp, tôi nghe thấy tiếng lò vi sóng hoạt động.
“Lát nữa sủi cảo sẽ nóng, ăn lót bụng rồi hãy đi ngủ kẻo dạ dày kẻo lại khó chịu.”
Anh vừa dặn dò tôi vừa mở vali, dưới cái nhìn chăm chú của tôi, vali nhanh chóng được chất đầy.
“Anh muốn đi công tác sao?” Tôi tự lừa mình dối người hỏi.
“Anh trả tự do cho em.”
Anh đi lướt qua tôi, cuối cùng vỗ đầu của tôi, thở dài: “Sau này về nhà muộn phải chú ý an toàn.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Anh đóng cửa rồi tôi mới kịp phản ứng, căn phòng trống trải này sau này thật sự sẽ chỉ còn mình tôi.
Tiếng lò vi sóng ngày hôm đó cũng rất vang.
Sủi cảo anh làm ngon như thế, chẳng qua tôi vừa ăn vừa khóc, cuối cùng không biết mùi vị như thế nào.
Lúc dọn dẹp bát đĩa, tôi vô tình làm vỡ bình hoa.
Nhìn những mảnh vỡ rơi đầy trên đất, như thể tôi đang nhìn thấy chính mình.
Mọi thứ đều hỗn độn và đổ vỡ.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Câu hỏi của Lục Kỳ kéo tôi ra khỏi hồi ức, tôi im lặng lắc đầu, gắp một miếng sủi cảo lên thổi.
Có lẽ là nhiệt độ của sủi cảo phả vào mắt tôi, nếu không sao tôi có thể thấy mắt anh đang đỏ lên chứ.
Anh nhìn vào chiếc tủ bên cạnh tôi, bối rối cau mày, chỉ vào chỗ đó hỏi: “Bức ảnh gia đình của em và cô chú đâu rồi?”
Tôi sững sờ, mất tập trung cả nuối tối mới nở một nụ cười nhạt.
“Họ ly hôn rồi, vào ngày chúng ta chia tay.”
Lục Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt thay đổi phức tạp.
Có áy náy, có đau khổ.
“Họ là đối tác kinh doanh, chỉ kết hôn cùng dựng nghiệp mà thôi.
Lẽ ra em nên nhận ra từ sớm mới phải, không nên từ lừa dối bản thân suốt bao năm qua.”
Tôi thấy anh sững sờ nhìn mình, bờ môi mấp máy nhưng không thốt ra một chữ, bèn mỉm cười gắp sủi cảo vào trong bát anh.
“Đã qua cả rồi, bọn họ để lại không ít tài sản cho em, em không thiệt.
Hơn nữa….
Không ăn thì sủi cảo sẽ nguội mất đó.”
Lúc anh là bạn trai tôi, anh không nhận được một cuộc gọi kể khổ nào từ tôi, một mình tôi uống rượu rơi nước mắt trong đêm khuya.
Bây giờ chúng tôi đã chia tay, tôi cũng không nói cho anh biết những đêm cô đơn đó, tôi đã phải giãy giụa thoát khỏi vũng bùn như thế nào.
Hãy để anh nghĩ rằng tôi không hề quan tâm.
Mặc dù chúng tôi gặp lại không bắt đầu bằng câu “Đã lâu không gặp, anh/em có khỏe không”, nhưng tôi vẫn muốn để cho anh biết “Tôi sống rất tốt”.
Thấy anh đứng lên nhưng dáng vẻ không được tốt lắm, cau mày, len lén thở dài.
Sau khi ăn xong, tôi đi rửa bát, anh dựa vào cạnh cửa nhìn tôi giống như trước kia.
Chỉ khác là trước đây anh không hút thuốc lá, còn khuyên tôi nên bỏ thuốc.
Bây giờ anh lại nhả khói bên cạnh tôi.
Không thể không nói, trai đẹp hút thuốc trông càng đẹp trai hơn.
Tôi lau khô tay, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy hộp thuốc trong tay anh, rút ra một điếu, châm lửa bằng tàn thuốc của anh.
Chúng tôi cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh và nhìn thấy những sợi râu mờ xung quanh miệng anh.
Tôi phải làm sao đây, ánh mắt của Lục Kỳ giống như độc dược, tôi không có cách nào thoát được.
May mắn thay, anh đã quay đầu bỏ chạy trước.
Anh quay lưng về phía tôi, đặt tay lên nắm cửa, nhưng không mở cửa.
Anh nói như dỗ dành trẻ nhỏ: “Phải ăn cơm đoàng hoàng đấy.”
Anh nói, “Tạm biệt, Du Du.”
Cánh cửa đóng lại, tôi lại ở một mình.
“Tạm biệt, Lục Kỳ.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook