Tương Du Nữ Quan
-
Chương 15
Chuyển ngữ: Mic
Thấy ánh mắt lẩn trái tránh phải của Văn Tố, Tiêu Tranh cũng không truy hỏi nữa, dù gì cũng là nữ tử, chi bằng đợi lúc riêng tư hỏi rõ vẫn hơn.
Nghĩ tới đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Tiêu Kỳ, “Giang Nam sản vật phong phú, non xanh nước biếc, ngươi vì sao lại chạy tới chỗ này của bổn vương?”
“Aizzzzzzz……..” Tiêu Kỳ chưa lên tiếng thì đã nặng nề thở dài trước một hơi, “Thoái Chi nè………..” Nhiếp chính vương ánh mắt lạnh lùng quét một cái, hắn lại vội vàng sửa lời: “À không, bẩm báo Nhiếp chính vương, thực ra tên ngốc Tiêu Tuấn ấy đã làm một việc tốt, hắn bảo các đại thế gia Giang Nam mỗi gia tộc phải đưa một người vào làm tân sĩ, nhưng lại không nghĩ sẽ đắc tội với Giang gia, ngài nghĩ thử xem, cứ như thế tình hình hai đầu đều không ổn, không phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Giang gia?” Văn Tố ở một bên không hiểu lắm.
Tiêu Tranh nhìn nàng một cái, giải thích: “Nhà mẹ của tiên đế Đoan Hiền, hoàng thái hậu là thuộc Giang gia.”
Văn Tố há hốc miệng a một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Ngô vương Tiêu Tuấn và tiên đế cùng một mẹ, cũng chính là nói Giang gia là nhà cậu của hắn. Hào môn nhà giàu như vậy có một cháu ngoại ruột làm hoàng đế, nở mày nở mặt cỡ nào nha, nhưng hiện giờ cũng tạo ra một đứa cháu ngoại ruột làm phản tặc, chuyện đó…………e là có chút phát cáu…….nhỉ
Tiêu Tranh sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thục vương đang ngay ngắn quỳ gối, “Cũng tức là nói, Giang gia dẫn đầu gỡ đi thể diện của Tiêu Tuấn, hiện giờ đã cùng Tiêu Tuấn giương cung bạt kiếm, có phải không?”
Tiêu Kỳ cười nịnh nọt, “Nhiếp chính vương anh minh, chính là như vậy.”
“Hay cho một Thục vương hai lòng, chẳng qua mới có chút gió thổi cỏ lay liền chạy trốn.” Tiêu Tranh khẽ cười, kế đó liền bất chợt thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát: “Hay nói ngươi vốn do Tiêu Tuấn cố tình phái tới lừa gạt bổn vương?”
Tiêu Kỳ sợ run cầm cập, thấp tha thấp thỏm nói: “Không phải, không phải, Thoái Chi, à không, thập thất đệ, à không không, Nhiếp chính vương, tội thần sao dám lừa gạt ngài chứ, ngài ngàn vạn lần phải tin ta…………”Nói tới khúc cuối thì nước mắt đã lã chã, còn không quên hướng phía Văn Tố nháy mắt ra hiệu.
Đệ muội à, giúp bổn vương với……………>_<
“Ờm, Vương, Vương gia, theo như hạ quan thấy, vẫn là trước thu dụng, xem xét biểu hiện về sau đi.”
Hạ quan? Tiêu Kỳ vừa nghe thì đã ngẩn ra, quên cả khóc, chần chờ nhìn Tiêu Tranh.
Thiên gia của ta ơi, ngay cả nữ tử bên cạnh cũng có thể sắp xếp làm quan, quyền thế của Nhiếp chính vương quả thật ngút trời, ngút trời đó, đủ loại ngưỡng mộ nhá, sớm biết thì đã đi theo hắn rồi, không có gì đi tạo phản cái gì chứ, hối hận quá à………….TAT
Tiêu Tranh nghe Văn Tố nói thì cũng không trả lời ngay,suy nghĩ một lúc, hỏi Tiêu Kỳ: “Ngươi nếu như có lòng đầu quân, tóm lại phải có đôi chút tác dụng chứ?” Dứt lời thì u ám sâu kín quét mắt qua Văn Tố một cái.
Văn Tố hiểu ý, lập tức nháy mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, thấp giọng gợi ý: “Thục vương điện hạ, mau đem vài tình hình quân tình dân tình ở Giang Nam dựa trên thực tế mà báo lại đi, bảo toàn sinh mạng quan trọng hơn!”
Tiêu Kỳ không ngừng gật đầu, đầu cúi sát đất với Tiêu Tranh, “chỉ cần Nhiếp chính vương bảo đảm một mạng của tội thần, tội thần nhất định sẽ căn cứ thực tế mà nói, không dám có nửa lời giấu giếm.”
“Ngươi chỉ cần bổn vương giữ lại một mạng? Không hơn?”
Tiêu Tranh mỉm cười khinh miệt, hắn hiểu rõ nhất tam ca này của mình, nếu như dễ dàng thỏa mãn như vậy, há sẽ chạy theo Ngô vương tạo phản?
Quả nhiên, Tiêu Kỳ ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nhìn hắn, ấp úng nói: “Nếu như Nhiếp chính vương có thể cho tội thần trở lại đất phong tiếp tục làm Thục vương, vậy thì càng tốt……”
Văn Tố lau mồ hôi, ngài cũng thật sự dám nói nhỉ. Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn Nhiếp chính vương, còn may không có dấu hiệu tức giận nào.
“Chuyện này trái lại cũng có khả năng.” Sau một hồi trầm tư, một câu nói bất ngờ của Tiêu Tranh khiến cả Văn Tố lẫn Tiêu Kỳ đều ngây ra.
Chuyện này thế là…………đồng ý rồi?
“Có điều………….”Tiêu Tranh đứng dậy, chậm rãi bước tới trước Tiêu Kỳ, đưa tay đỡ hắn dậy, “bổn vương còn có một yêu cầu nho nhỏ.”
“Yêu … yêu cầu gì?” Chân Thục vương điện hạ có chút run run.
“Bổn vương đã lâu cũng chưa gặp qua mấy cháu, chi bằng gửi tới phủ bổn vương trông nom, thế nào?”
Đầu gối Thục vương điện hạ mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, được Tiêu Tranh nhấc lên mới không đến mức quá mức chật vật.
Văn Tố nhìn một màn trước mắt này, lòng thầm kinh hãi, Nhiếp chính vương cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu nhỉ, có điều đứng từ góc độ đối đãi với một kẻ phản tặc mà nói, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý thôi.
“Nhiếp chính vương khoan dung, các con của tội, tội thần tuổi hãy còn nhỏ, không xa nhà được đâu……….”
“Ồ? Đứa nhỏ nhất bao nhiêu rồi?”
“Ngày mùng năm tháng này vừa tròn một tuổi.”
“Thì ra là sinh vào dịp Đoan Ngọ à, thật sự là một đứa trẻ mang phúc khí.” Tiêu Tranh cười thập phần vô hại.
Tiêu Kỳ nghe vậy cũng không khỏi hơi mỉm cười, đứa trẻ này là do chính thất Vương phi của hắn sinh ra, thân phận cao quý không cần nói, còn lanh lợi đáng yêu, chính là tâm can bảo bối của hắn, Nhiếp chính vương ngươi ngàn vạn lần đừng có để ý đến nó nha nha nha nha…..
“Thế thì đón nó tới đi.”
Tiêu Tranh vừa chân thành dứt lời, Thục vương điện hạ liền hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Văn Tố lặng lẽ che mặt, không nỡ nhìn.
Thật là bi thảm mà…………
*
Tháng năm đã tới, ngày lành vừa đến, lúc tiểu thế tử có sinh thần vào dịp Đoan Ngọ kia được đón tới kinh thành từ đất Thục, hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng chuẩn bị xong Quỳnh Lâm yến.
Với ý nghĩa này, thời khắc khảo nghiệm Văn Tố cũng sắp đến rồi.
Tâm tình Văn Tố có chút phức tạp, sáng sớm thức dậy trước nhất bảo Hỉ Thước chuẩn bị trái cây, hướng phía nam bái tế phụ thân, báo cáo việc nàng sắp đi lừa gạt sứ thần Thanh Hải quốc, sau đó ngồi trên lan can hành lang, tựa lưng vào cột sưởi nắng mãi đến tận bây giờ.
Phó Thanh Ngọc từ bên ngoài trở về, vừa liếc mắt đã trông thấy cảnh này, có chút thắc mắc, đi tới xem cho rõ thì lại càng thêm phần kỳ quái.
“Tố Tố, đêm nay chính là Quỳnh Lâm yến, cô sao lại nhàn nhã như vậy?”
Văn Tố nháy mắt cụp vai, “Thanh Ngọc, cô là người thứ tư nói câu này với ta đấy.”
Sáng sớm rời giường là Hỉ Thước, sau đó là Bình Dương vương, kế đấy là Triệu Toàn, kế đấy nữa chính là Phó Thanh Ngọc.
“Nhiếp chính vương thì sao?” Ánh mắt Phó Thanh Ngọc mang theo cảm giác tìm tòi, “Ngài ấy chưa từng hỏi cô à? Ta thấy Vương gia thường ngày rất quan tâm đến cô mà.”
Văn Tố híp mắt uể oải nhìn nàng ấy, “Thanh Ngọc, cô nói thật đi, có phải cô để ý Nhiếp chính vương rồi không?”
Mặt Phó Thanh Ngọc đỏ lựng, không ngừng lắc đầu, “Không có, không có, nhân vật như Vương gia, ta sao xứng chứ?”
“Huầy, vậy mà lại nói giống y như lời của Bình Dương vương gia vậy.” Văn Tố sờ cằm, “Nhiếp chính vương đích thực là nhân vật thế gian hiếm có, nhưng cũng chưa hẳn là cao không với tới, mọi người đều coi Ngài ấy xa vời vợi như vậy, nói không chừng tự bản thân Nhiếp chính vương cũng rất có áp lực đấy………..”
“Là thế ư?”
Đột nhiên một giọng nói lành lạnh giống như bị một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, Văn Tố toàn thân rét run, vội vàng như cá chép vươn mình, đứng thẳng ngay ngắn, “Vương, vương gia……..”
Phó Thanh Ngọc cúi đầu, âm thầm liếc nhìn Nhiếp chính vương đứng đằng sau, mặt càng đỏ bừng.
“Phó biên tu trước đi chuẩn bị dự tiệc đi, Văn khanh sẽ theo bổn vương đến đó.” Như thể không hề nghe thấy hai người nói chuyện, Tiêu Tranh bỏ lại một câu, quay người rời đi.
Văn Tố hít sâu một hơi, liếc nhìn Phó Thanh Ngọc một cái, bất đắc dĩ lê bước đi theo.
Phó Thanh Ngọc thế nhưng lại không hề vội vã rời đi, nàng hãy còn đang hồi tưởng lại xưng hô Nhiếp chính vương gọi mới rồi.
Phó biên tu……..
Vì sao có thể gọi Văn Tố một tiếng ‘khanh’, còn đối với nàng lại chỉ là chức quan?
Rối rắm trong khoảnh khắc, nàng lại bất chợt bừng tỉnh, lắc đầu, có lẽ chỉ là mình nghĩ quá rồi…
Văn Tố không nhanh không chậm đi theo Tiêu Tranh, có điều tâm tình lại hỗn loạn, bấp bênh vô cùng.
“Văn khanh.”
“Ừm? A, dạ, Vương gia.” Văn Tố vội tập trung tinh thần, theo sát bước chân.
“Khanh mới rồi sao phải nói với Phó Thanh Ngọc như vậy?”
Ặc………Văn Tố……, tóm lại đâu thể nói bởi vì Phó Thanh Ngọc để ý Ngài chứ hả? →_→
“Hồi bẩm Vương gia, ờ, hạ quan……….hạ quan chỉ là nhất thời cảm giác như vậy nên nói đại ……”
“Ồ? Thế khanh cho rằng bổn vương xa không với tới ư?”
“À, đấy là đương nhiên, đấy là đương nhiên, nhân vật như Vương gia, đối với kẻ phàm phu tục tử như thần mà nói, đương nhiên là xa vời vợi, giống như tinh tú trên trời đêm vậy, có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể nào tiếp cận vui đùa.”
“Thế sao hôm trước khanh lại nói mình là thị thiếp của bổn vương?”
“Ế…….” Văn Tố cứng họng.
Vương gia Ngài sao vẫn nhớ vậy, còn tưởng mấy ngày rồi không hỏi là đã quên rồi chứ. >_<
Chờ mãi không thấy trả lời, Tiêu Tranh dừng bước, quay người lại, nhưng bị Văn Tố đang gắng sức đuổi theo trực tiếp va phải. Hắn đưa tay đỡ nàng, quả nhiên lại trông thấy biểu tình vô cùng hoảng loạn trên mặt nàng.
“Vương gia thứ tội, hạ quan thất thần, Vương gia ngài không bị thương chứ?”
Tiêu Tranh nhếch môi, thu tay về, lắc đầu thở dài một tiếng: “Xem ra bổn vương đối với khanh mà nói không chỉ là xa vời vợi, người bị áp lực là khanh mới phải đó.” Hắn phất phất tay, mỉm cười xoay người tiếp tục bước đi, “Bỏ đi, bổn vương không hỏi nữa là được.”
Văn Tố nhìn theo bóng lưng cao ráo của hắn, thở phào một hơi.
Vương gia, Ngài đúng là người tốt, thật đó!
Một đường đi tới bên trong Tây Noãn viện, Triệu Toàn ra nghênh đón, “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể vào cung rồi.”
Tiêu Tranh gật đầu, “Không gấp, trước để Hộ bộ lang trung thay xong triều phục rồi lại nói.”
“Hả?” Văn Tố đứng đằng sau tò mò thò đầu ra, “Triều phục gì?”
Tiêu Tranh chỉ về phía chính thất, “Khanh tự mình đi xem đi, trong triều lần đầu tiên có nữ tử làm quan, triều phục đương nhiên cũng phải may mới, khanh xem thử có vừa người hay không.”
Văn Tố kích động, ba bước biến thành hai lao vào trong phòng.
Từ sớm đã có thị nữ đợi ở bên cạnh, nữ quan may y phục trong cung chắp tay hành lễ chúc mừng nàng, mặt cười vui vẻ.
Văn Tố nhận lấy bộ triều phục ấy, sờ tới tay liền có cảm giác trơn mượt như nước, quả nhiên là tơ lụa thượng hạng.
Mở ra xem, kỳ lân trên áo được thêu vô cùng tinh xảo, không giống như triều phục của nam tử lấy màu sẫm làm chủ đạo, bộ triều phục này vải màu lam nhạt, kết hợp với họa tiết bạch nhạn của quan văn ngũ phẩm, áo trong màu trắng, dài tới gối kết hợp với ngoại y cùng màu, cực kỳ trang nhã, khiến Văn Tố hợp ý vô cùng.
Trong khay bên cạnh còn đặt trang sức, chủ yếu là bằng vàng bạc. Nữ tử Thanh Hải quốc thích nhất đeo đồ trang sức, điểm này xem ra cũng tốt quá đi.
Nữ quan may áo kia hầu hạ Văn Tố thay y phục xong, không ngừng khen ngợi: “Trước đây bộ triều phục này vốn màu đỏ, Nhiếp chính vương nói Văn đại nhân hợp với màu lam nhạt, liền bảo chúng nô tỳ sửa lại, quả nhiên không sai, vẫn là Vương gia ánh mắt tinh tường.”
Văn Tố giũ giũ tay áo, thần thái sáng láng quay người, đúng lúc trông thấy Nhiếp chính vương đang chậm rãi thong thả bước tới, mỉm cười hành lễ cảm tạ: “Vương gia ánh mắt tinh tường, bộ triều phục này tạ Vương gia ban tặng, đích thực là khiến người khác không thích cũng khó.”
Tiêu Tranh trên trên dưới dưới nhìn nàng một lượt, trong mắt khẽ ánh lên ánh sáng, gật đầu cười: “Văn khanh mặc bộ triều phục này vô cùng thích hợp.”
Văn Tố nghe thế mỉm cười khó hiểu, cúi đầu, y phục màu lam thanh nhã làm tôn thêm diện mạo như hoa làn da như tuyết, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi mùa đông, thế nhưng khí chất thì lại ấm ấp tựa ánh dương buổi sớm.
Tiêu Tranh bị hình ảnh trước mắt này làm cho ngẩn ngơ một lúc, thấp giọng khụ một tiếng: “Mau chuẩn bị xong đi, bổn vương ở trên xe đợi khanh.”
Vừa quay người ra khỏi cửa viện thì đã trông thấy Tiêu Đoan từ phía đối diện đi tới, trên người đã thay xong lễ phục.
“Thúc thúc đây là chuẩn bị vào cung ư?”
“Ừm.”
Tiêu Đoan cười nói: “Như vậy thúc thúc cần phải lưu ý một chút thiên kim nhà Thái phó rồi, nghe nói Thái hậu đêm nay triệu nàng ấy vào cung hầu hạ đấy.” Vừa nói vừa sáp lại gần một chút, ở bên tai hắn thì thầm mấy câu.
Sắc mặt vốn ôn hòa của Tiêu Tranh thoáng chốc trầm xuống, “Sao chứ? Ngươi hiện giờ ngay cả hỉ sự của thúc thúc cũng muốn quản?”
Dứt lời hắn mặc kệ vẻ kinh ngạc của Tiêu Đoan liền phủi áo rời đi, triều phục màu đen tung bay theo gió, phong thái vô cùng nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận lấy nửa phần.
Triệu Toàn theo đằng sau lặng lẽ nhìn trời, ầy, sau này vẫn là để Vương gia thử tiếp xúc nhiều hơn với Văn đại nhân thôi, nhìn xem, lúc Vương gia ở cùng nàng ấy là một người dễ nói chuyện thế nào a?
Thấy ánh mắt lẩn trái tránh phải của Văn Tố, Tiêu Tranh cũng không truy hỏi nữa, dù gì cũng là nữ tử, chi bằng đợi lúc riêng tư hỏi rõ vẫn hơn.
Nghĩ tới đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Tiêu Kỳ, “Giang Nam sản vật phong phú, non xanh nước biếc, ngươi vì sao lại chạy tới chỗ này của bổn vương?”
“Aizzzzzzz……..” Tiêu Kỳ chưa lên tiếng thì đã nặng nề thở dài trước một hơi, “Thoái Chi nè………..” Nhiếp chính vương ánh mắt lạnh lùng quét một cái, hắn lại vội vàng sửa lời: “À không, bẩm báo Nhiếp chính vương, thực ra tên ngốc Tiêu Tuấn ấy đã làm một việc tốt, hắn bảo các đại thế gia Giang Nam mỗi gia tộc phải đưa một người vào làm tân sĩ, nhưng lại không nghĩ sẽ đắc tội với Giang gia, ngài nghĩ thử xem, cứ như thế tình hình hai đầu đều không ổn, không phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Giang gia?” Văn Tố ở một bên không hiểu lắm.
Tiêu Tranh nhìn nàng một cái, giải thích: “Nhà mẹ của tiên đế Đoan Hiền, hoàng thái hậu là thuộc Giang gia.”
Văn Tố há hốc miệng a một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Ngô vương Tiêu Tuấn và tiên đế cùng một mẹ, cũng chính là nói Giang gia là nhà cậu của hắn. Hào môn nhà giàu như vậy có một cháu ngoại ruột làm hoàng đế, nở mày nở mặt cỡ nào nha, nhưng hiện giờ cũng tạo ra một đứa cháu ngoại ruột làm phản tặc, chuyện đó…………e là có chút phát cáu…….nhỉ
Tiêu Tranh sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thục vương đang ngay ngắn quỳ gối, “Cũng tức là nói, Giang gia dẫn đầu gỡ đi thể diện của Tiêu Tuấn, hiện giờ đã cùng Tiêu Tuấn giương cung bạt kiếm, có phải không?”
Tiêu Kỳ cười nịnh nọt, “Nhiếp chính vương anh minh, chính là như vậy.”
“Hay cho một Thục vương hai lòng, chẳng qua mới có chút gió thổi cỏ lay liền chạy trốn.” Tiêu Tranh khẽ cười, kế đó liền bất chợt thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát: “Hay nói ngươi vốn do Tiêu Tuấn cố tình phái tới lừa gạt bổn vương?”
Tiêu Kỳ sợ run cầm cập, thấp tha thấp thỏm nói: “Không phải, không phải, Thoái Chi, à không, thập thất đệ, à không không, Nhiếp chính vương, tội thần sao dám lừa gạt ngài chứ, ngài ngàn vạn lần phải tin ta…………”Nói tới khúc cuối thì nước mắt đã lã chã, còn không quên hướng phía Văn Tố nháy mắt ra hiệu.
Đệ muội à, giúp bổn vương với……………>_<
“Ờm, Vương, Vương gia, theo như hạ quan thấy, vẫn là trước thu dụng, xem xét biểu hiện về sau đi.”
Hạ quan? Tiêu Kỳ vừa nghe thì đã ngẩn ra, quên cả khóc, chần chờ nhìn Tiêu Tranh.
Thiên gia của ta ơi, ngay cả nữ tử bên cạnh cũng có thể sắp xếp làm quan, quyền thế của Nhiếp chính vương quả thật ngút trời, ngút trời đó, đủ loại ngưỡng mộ nhá, sớm biết thì đã đi theo hắn rồi, không có gì đi tạo phản cái gì chứ, hối hận quá à………….TAT
Tiêu Tranh nghe Văn Tố nói thì cũng không trả lời ngay,suy nghĩ một lúc, hỏi Tiêu Kỳ: “Ngươi nếu như có lòng đầu quân, tóm lại phải có đôi chút tác dụng chứ?” Dứt lời thì u ám sâu kín quét mắt qua Văn Tố một cái.
Văn Tố hiểu ý, lập tức nháy mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, thấp giọng gợi ý: “Thục vương điện hạ, mau đem vài tình hình quân tình dân tình ở Giang Nam dựa trên thực tế mà báo lại đi, bảo toàn sinh mạng quan trọng hơn!”
Tiêu Kỳ không ngừng gật đầu, đầu cúi sát đất với Tiêu Tranh, “chỉ cần Nhiếp chính vương bảo đảm một mạng của tội thần, tội thần nhất định sẽ căn cứ thực tế mà nói, không dám có nửa lời giấu giếm.”
“Ngươi chỉ cần bổn vương giữ lại một mạng? Không hơn?”
Tiêu Tranh mỉm cười khinh miệt, hắn hiểu rõ nhất tam ca này của mình, nếu như dễ dàng thỏa mãn như vậy, há sẽ chạy theo Ngô vương tạo phản?
Quả nhiên, Tiêu Kỳ ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nhìn hắn, ấp úng nói: “Nếu như Nhiếp chính vương có thể cho tội thần trở lại đất phong tiếp tục làm Thục vương, vậy thì càng tốt……”
Văn Tố lau mồ hôi, ngài cũng thật sự dám nói nhỉ. Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn Nhiếp chính vương, còn may không có dấu hiệu tức giận nào.
“Chuyện này trái lại cũng có khả năng.” Sau một hồi trầm tư, một câu nói bất ngờ của Tiêu Tranh khiến cả Văn Tố lẫn Tiêu Kỳ đều ngây ra.
Chuyện này thế là…………đồng ý rồi?
“Có điều………….”Tiêu Tranh đứng dậy, chậm rãi bước tới trước Tiêu Kỳ, đưa tay đỡ hắn dậy, “bổn vương còn có một yêu cầu nho nhỏ.”
“Yêu … yêu cầu gì?” Chân Thục vương điện hạ có chút run run.
“Bổn vương đã lâu cũng chưa gặp qua mấy cháu, chi bằng gửi tới phủ bổn vương trông nom, thế nào?”
Đầu gối Thục vương điện hạ mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, được Tiêu Tranh nhấc lên mới không đến mức quá mức chật vật.
Văn Tố nhìn một màn trước mắt này, lòng thầm kinh hãi, Nhiếp chính vương cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu nhỉ, có điều đứng từ góc độ đối đãi với một kẻ phản tặc mà nói, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý thôi.
“Nhiếp chính vương khoan dung, các con của tội, tội thần tuổi hãy còn nhỏ, không xa nhà được đâu……….”
“Ồ? Đứa nhỏ nhất bao nhiêu rồi?”
“Ngày mùng năm tháng này vừa tròn một tuổi.”
“Thì ra là sinh vào dịp Đoan Ngọ à, thật sự là một đứa trẻ mang phúc khí.” Tiêu Tranh cười thập phần vô hại.
Tiêu Kỳ nghe vậy cũng không khỏi hơi mỉm cười, đứa trẻ này là do chính thất Vương phi của hắn sinh ra, thân phận cao quý không cần nói, còn lanh lợi đáng yêu, chính là tâm can bảo bối của hắn, Nhiếp chính vương ngươi ngàn vạn lần đừng có để ý đến nó nha nha nha nha…..
“Thế thì đón nó tới đi.”
Tiêu Tranh vừa chân thành dứt lời, Thục vương điện hạ liền hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Văn Tố lặng lẽ che mặt, không nỡ nhìn.
Thật là bi thảm mà…………
*
Tháng năm đã tới, ngày lành vừa đến, lúc tiểu thế tử có sinh thần vào dịp Đoan Ngọ kia được đón tới kinh thành từ đất Thục, hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng chuẩn bị xong Quỳnh Lâm yến.
Với ý nghĩa này, thời khắc khảo nghiệm Văn Tố cũng sắp đến rồi.
Tâm tình Văn Tố có chút phức tạp, sáng sớm thức dậy trước nhất bảo Hỉ Thước chuẩn bị trái cây, hướng phía nam bái tế phụ thân, báo cáo việc nàng sắp đi lừa gạt sứ thần Thanh Hải quốc, sau đó ngồi trên lan can hành lang, tựa lưng vào cột sưởi nắng mãi đến tận bây giờ.
Phó Thanh Ngọc từ bên ngoài trở về, vừa liếc mắt đã trông thấy cảnh này, có chút thắc mắc, đi tới xem cho rõ thì lại càng thêm phần kỳ quái.
“Tố Tố, đêm nay chính là Quỳnh Lâm yến, cô sao lại nhàn nhã như vậy?”
Văn Tố nháy mắt cụp vai, “Thanh Ngọc, cô là người thứ tư nói câu này với ta đấy.”
Sáng sớm rời giường là Hỉ Thước, sau đó là Bình Dương vương, kế đấy là Triệu Toàn, kế đấy nữa chính là Phó Thanh Ngọc.
“Nhiếp chính vương thì sao?” Ánh mắt Phó Thanh Ngọc mang theo cảm giác tìm tòi, “Ngài ấy chưa từng hỏi cô à? Ta thấy Vương gia thường ngày rất quan tâm đến cô mà.”
Văn Tố híp mắt uể oải nhìn nàng ấy, “Thanh Ngọc, cô nói thật đi, có phải cô để ý Nhiếp chính vương rồi không?”
Mặt Phó Thanh Ngọc đỏ lựng, không ngừng lắc đầu, “Không có, không có, nhân vật như Vương gia, ta sao xứng chứ?”
“Huầy, vậy mà lại nói giống y như lời của Bình Dương vương gia vậy.” Văn Tố sờ cằm, “Nhiếp chính vương đích thực là nhân vật thế gian hiếm có, nhưng cũng chưa hẳn là cao không với tới, mọi người đều coi Ngài ấy xa vời vợi như vậy, nói không chừng tự bản thân Nhiếp chính vương cũng rất có áp lực đấy………..”
“Là thế ư?”
Đột nhiên một giọng nói lành lạnh giống như bị một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, Văn Tố toàn thân rét run, vội vàng như cá chép vươn mình, đứng thẳng ngay ngắn, “Vương, vương gia……..”
Phó Thanh Ngọc cúi đầu, âm thầm liếc nhìn Nhiếp chính vương đứng đằng sau, mặt càng đỏ bừng.
“Phó biên tu trước đi chuẩn bị dự tiệc đi, Văn khanh sẽ theo bổn vương đến đó.” Như thể không hề nghe thấy hai người nói chuyện, Tiêu Tranh bỏ lại một câu, quay người rời đi.
Văn Tố hít sâu một hơi, liếc nhìn Phó Thanh Ngọc một cái, bất đắc dĩ lê bước đi theo.
Phó Thanh Ngọc thế nhưng lại không hề vội vã rời đi, nàng hãy còn đang hồi tưởng lại xưng hô Nhiếp chính vương gọi mới rồi.
Phó biên tu……..
Vì sao có thể gọi Văn Tố một tiếng ‘khanh’, còn đối với nàng lại chỉ là chức quan?
Rối rắm trong khoảnh khắc, nàng lại bất chợt bừng tỉnh, lắc đầu, có lẽ chỉ là mình nghĩ quá rồi…
Văn Tố không nhanh không chậm đi theo Tiêu Tranh, có điều tâm tình lại hỗn loạn, bấp bênh vô cùng.
“Văn khanh.”
“Ừm? A, dạ, Vương gia.” Văn Tố vội tập trung tinh thần, theo sát bước chân.
“Khanh mới rồi sao phải nói với Phó Thanh Ngọc như vậy?”
Ặc………Văn Tố……, tóm lại đâu thể nói bởi vì Phó Thanh Ngọc để ý Ngài chứ hả? →_→
“Hồi bẩm Vương gia, ờ, hạ quan……….hạ quan chỉ là nhất thời cảm giác như vậy nên nói đại ……”
“Ồ? Thế khanh cho rằng bổn vương xa không với tới ư?”
“À, đấy là đương nhiên, đấy là đương nhiên, nhân vật như Vương gia, đối với kẻ phàm phu tục tử như thần mà nói, đương nhiên là xa vời vợi, giống như tinh tú trên trời đêm vậy, có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể nào tiếp cận vui đùa.”
“Thế sao hôm trước khanh lại nói mình là thị thiếp của bổn vương?”
“Ế…….” Văn Tố cứng họng.
Vương gia Ngài sao vẫn nhớ vậy, còn tưởng mấy ngày rồi không hỏi là đã quên rồi chứ. >_<
Chờ mãi không thấy trả lời, Tiêu Tranh dừng bước, quay người lại, nhưng bị Văn Tố đang gắng sức đuổi theo trực tiếp va phải. Hắn đưa tay đỡ nàng, quả nhiên lại trông thấy biểu tình vô cùng hoảng loạn trên mặt nàng.
“Vương gia thứ tội, hạ quan thất thần, Vương gia ngài không bị thương chứ?”
Tiêu Tranh nhếch môi, thu tay về, lắc đầu thở dài một tiếng: “Xem ra bổn vương đối với khanh mà nói không chỉ là xa vời vợi, người bị áp lực là khanh mới phải đó.” Hắn phất phất tay, mỉm cười xoay người tiếp tục bước đi, “Bỏ đi, bổn vương không hỏi nữa là được.”
Văn Tố nhìn theo bóng lưng cao ráo của hắn, thở phào một hơi.
Vương gia, Ngài đúng là người tốt, thật đó!
Một đường đi tới bên trong Tây Noãn viện, Triệu Toàn ra nghênh đón, “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể vào cung rồi.”
Tiêu Tranh gật đầu, “Không gấp, trước để Hộ bộ lang trung thay xong triều phục rồi lại nói.”
“Hả?” Văn Tố đứng đằng sau tò mò thò đầu ra, “Triều phục gì?”
Tiêu Tranh chỉ về phía chính thất, “Khanh tự mình đi xem đi, trong triều lần đầu tiên có nữ tử làm quan, triều phục đương nhiên cũng phải may mới, khanh xem thử có vừa người hay không.”
Văn Tố kích động, ba bước biến thành hai lao vào trong phòng.
Từ sớm đã có thị nữ đợi ở bên cạnh, nữ quan may y phục trong cung chắp tay hành lễ chúc mừng nàng, mặt cười vui vẻ.
Văn Tố nhận lấy bộ triều phục ấy, sờ tới tay liền có cảm giác trơn mượt như nước, quả nhiên là tơ lụa thượng hạng.
Mở ra xem, kỳ lân trên áo được thêu vô cùng tinh xảo, không giống như triều phục của nam tử lấy màu sẫm làm chủ đạo, bộ triều phục này vải màu lam nhạt, kết hợp với họa tiết bạch nhạn của quan văn ngũ phẩm, áo trong màu trắng, dài tới gối kết hợp với ngoại y cùng màu, cực kỳ trang nhã, khiến Văn Tố hợp ý vô cùng.
Trong khay bên cạnh còn đặt trang sức, chủ yếu là bằng vàng bạc. Nữ tử Thanh Hải quốc thích nhất đeo đồ trang sức, điểm này xem ra cũng tốt quá đi.
Nữ quan may áo kia hầu hạ Văn Tố thay y phục xong, không ngừng khen ngợi: “Trước đây bộ triều phục này vốn màu đỏ, Nhiếp chính vương nói Văn đại nhân hợp với màu lam nhạt, liền bảo chúng nô tỳ sửa lại, quả nhiên không sai, vẫn là Vương gia ánh mắt tinh tường.”
Văn Tố giũ giũ tay áo, thần thái sáng láng quay người, đúng lúc trông thấy Nhiếp chính vương đang chậm rãi thong thả bước tới, mỉm cười hành lễ cảm tạ: “Vương gia ánh mắt tinh tường, bộ triều phục này tạ Vương gia ban tặng, đích thực là khiến người khác không thích cũng khó.”
Tiêu Tranh trên trên dưới dưới nhìn nàng một lượt, trong mắt khẽ ánh lên ánh sáng, gật đầu cười: “Văn khanh mặc bộ triều phục này vô cùng thích hợp.”
Văn Tố nghe thế mỉm cười khó hiểu, cúi đầu, y phục màu lam thanh nhã làm tôn thêm diện mạo như hoa làn da như tuyết, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi mùa đông, thế nhưng khí chất thì lại ấm ấp tựa ánh dương buổi sớm.
Tiêu Tranh bị hình ảnh trước mắt này làm cho ngẩn ngơ một lúc, thấp giọng khụ một tiếng: “Mau chuẩn bị xong đi, bổn vương ở trên xe đợi khanh.”
Vừa quay người ra khỏi cửa viện thì đã trông thấy Tiêu Đoan từ phía đối diện đi tới, trên người đã thay xong lễ phục.
“Thúc thúc đây là chuẩn bị vào cung ư?”
“Ừm.”
Tiêu Đoan cười nói: “Như vậy thúc thúc cần phải lưu ý một chút thiên kim nhà Thái phó rồi, nghe nói Thái hậu đêm nay triệu nàng ấy vào cung hầu hạ đấy.” Vừa nói vừa sáp lại gần một chút, ở bên tai hắn thì thầm mấy câu.
Sắc mặt vốn ôn hòa của Tiêu Tranh thoáng chốc trầm xuống, “Sao chứ? Ngươi hiện giờ ngay cả hỉ sự của thúc thúc cũng muốn quản?”
Dứt lời hắn mặc kệ vẻ kinh ngạc của Tiêu Đoan liền phủi áo rời đi, triều phục màu đen tung bay theo gió, phong thái vô cùng nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận lấy nửa phần.
Triệu Toàn theo đằng sau lặng lẽ nhìn trời, ầy, sau này vẫn là để Vương gia thử tiếp xúc nhiều hơn với Văn đại nhân thôi, nhìn xem, lúc Vương gia ở cùng nàng ấy là một người dễ nói chuyện thế nào a?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook