Tương Du Nữ Quan
-
Chương 12
Chuyển ngữ: Mic
Hôm sau Văn Tố lặng lẽ theo Nhiếp chính vương thượng triều, Phó Thanh Ngọc liền được một đạo thánh chỉ sắc phong làm Hàn lâm viện tu soạn. Cuối cùng đã có cơ hội có thể đền đáp quốc gia, niềm vui trong lòng nàng ấy đương nhiên khó mà biểu đạt.
Phó Thanh Ngọc là người tri ân tất báo, nhận được thánh chỉ không bao lâu thì liền thay y phục, cung cung kính kính định đi đáp tạ ân đề bạt của Nhiếp chính vương.
Thế nhưng tới thư phòng của Nhiếp chính vương lại phát hiện vốn không có ai, nàng cố ý loanh quanh trong phủ đi một vòng, tình cờ phát hiện Tiêu Tranh và Văn Tố đang ở cùng nhau.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chênh chếch, chiếu lên hai bóng người đang ngồi đối diện trong ngôi đình giữa hồ, một người nét mặt thản nhiên nói gì đấy, người kia cung kính ở bên cạnh dỏng tai nghe.
Phó Thanh Ngọc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Văn Tố như vậy, không tùy tùy tiện tiện như thường ngày, bộ dạng chuyên chú hơi mang chú trầm tư, đột nhiên khiến người ta có cảm giác cao thâm khó dò.
Có lẽ là hình ảnh trước mắt quá mức tĩnh lặng tuyệt mỹ, Văn Tố trước giờ không nghiêm túc hiện giờ thế nhưng xem ra lại thập phần hài hòa với Nhiếp chính vương tuấn dật kiệt xuất nhưng lại lạnh lùng tách bạch thế ngoại.
Khóe mắt Phó Thanh Ngọc chợt nhói lên….
Đến khi tới gần vài bước, tiếng trò chuyện giữa hai người thấp thoáng lọt vào tai:
“Nếu như đối phương hỏi chức vụ thường ngày của cô, cô có thể tùy tình hình mà khuếch đại một chút………”
“Nhưng mà Vương gia, đối phương liệu có đưa ra vấn đề hóc búa oái ăm gì không?”
“An tâm, dù thế nào thì còn có bổn vương.”
“Có câu nói này của Vương gia, dân nữ an tâm rồi.”
“Nhớ kỹ, sau này không thể tự xưng dân nữ nữa, phải xưng hạ quan, cô hiện giờ đường đường là Hộ bộ lang trung rồi.”
“À, dạ dạ dạ, hạ quan thật sự quên mất…………”
Hộ bộ lang trung?
Phó Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn Văn Tố ở trong đình, nàng ấy vậy mà cũng làm quan?
Không đúng, đề tài vừa rồi họ đang nói là…….
Phó Thanh Ngọc nháy mắt bừng tỉnh, sắc mặt tái mét…….
Nàng thế nhưng lại bị bỏ rơi, thì ra nàng ở trong mắt của Nhiếp chính vương, năng lực vậy mà còn không bằng Văn Tố………..
Hai người trong đình vẫn tiếp tục hăng hái trao đổi, sau khi bóng người kia ở xa xa lảo đảo rời đi không bao lâu, Văn Tố ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tiêu Tranh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, “Vừa rồi vì sao không dừng cuộc nói chuyện, cô không phải muốn giấu nàng ta sao?”
“Giấu được nhất thời, không giấu được cả đời. Hạ quan và Thanh Ngọc bây giờ đều có quan chức, không nói đâu xa, chính tại Quỳnh Lâm yến sắp tới nhất định sẽ chạm mặt nhau.”
Tiêu Tranh gật đầu, “Không sai, chỉ là cô vì sao lại phải thở dài chứ?”
Văn Tố thõng tay, “Thần thở dài vì Thanh Ngọc, vị trí bị người như thần cướp mất, ủy khuất cho nàng ấy rồi.”
“Lời cũng không thể nói như vậy.” Ánh mắt Tiêu tranh từ trên mặt nàng quét qua, rơi trên mặt hồ sóng nước lấp lánh, “Văn khanh cũng không thua kém nàng ấy bao nhiêu, không cần tự coi nhẹ mình.”
Văn Tố sửng sốt, trên gương mặt trắng nõn thoáng ửng đỏ, “Tạ vương gia khích lệ.”
Từ nhỏ tới lớn đi theo phụ thân tính cách mềm yếu kia của nàng, trước giờ đều chỉ có nhận lấy khinh thường, người ngoài không cần nói, ngay cả người trong tộc cũng từng đem nàng ra chế giễu, thậm chí nhục mạ, đây vẫn là lần đầu tiên có người khen nàng như vậy, thật sự có chút không quen.
Hai người ngồi đấy, bên ngoài đình truyền tới âm thanh cố ý đè thấp của Triệu Toàn: “Vương gia, Bình Dương vương đến rồi.”
Tiêu Tranh nghe thế ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Đoan một thân bạch y, phong thái nhanh nhẹn hướng ngôi đình giữa hồ mà đi, thấy Văn Tố cũng ở đó, tâm tình hãy còn rất tốt lên tiếng chào hỏi nàng: “Huầy, Văn đại nhân cũng ở đây à.”
Mí mắt Văn Tố giựt một cái, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nói thực thì, kể từ sau khi bị hắn trêu chọc một lần, trên cơ bản định nghĩa về Bình Dương vương trong lòng nàng liền biến thành coi dây thừng như rắn………………. Vì thế lập tức đứng dậy vội vàng hành lễ, cáo từ rời đi.
Tiêu Đoan tiêu sái vén áo ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng Văn Tố cười quỷ dị: “Chạy gấp như vậy, cháu cái gì cũng chưa nói mà.”
“Cháu muốn nói gì?” Tiêu Tranh một tay bưng trà, một tay dùng nắp chén gạt lá trà, hờ hững hỏi.
“Không có gì.” Tiêu Đoan tròng mắt khẽ đảo, tủm tỉm cười nhìn hắn, “thúc thúc đánh một ván cờ với chất nhi được không?”
Tiêu Tranh khẽ cười gật đầu, “Có thể.”
*
Ra khỏi ngôi đình giữa hồ, dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo đặc biệt trải bằng đá cuội1 đi vào hoa viên, tâm tình Văn Tố dần trở nên thư thái.
1Nguyên văn: nga noãn thạch (đá trứng ngỗng), là sản phẩm phụ khi khai thác hoàng sa, vì có hình giống trứng ngỗng nên được gọi là đá trứng ngỗng.
Hiện đương độ cảnh sắc đẹp nhất trong năm, trong vườn hoa nở như gấm, đua nhau khoe sắc, đỏ thắm xen lẫn xanh biếc, cảnh xuân viên mãn kiều diễm.
Giả sơn dựng trên mặt nước, có bóng dáng màu tím nhạt ngồi trên một tảng đá lớn, cực kỳ bắt mắt, Văn Tố còn chưa đến gần thì đã trông thấy.
Trong lòng nàng cảm thấy hơi lạ, hoa viên này không phải ai cũng có thể vào, ngay cả hạ nhân trong vương phủ lẫn cấm vệ quân cũng chỉ có thể canh giữ bên ngoài. Mà người trước mắt ắt hẳn không phải người của vương phủ, sao lại ngồi ở chỗ này?
Đến khi tới gần, nàng lại giật mình.
Đây đúng là bóng lưng của một đứa trẻ, kim quan tử bào, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn như thể thân đang ở Kim Loan điện.
Có lẽ phối hợp với suy nghĩ của nàng, đứa trẻ ấy bất chợt quay đầu lại, gương mặt tinh xảo khiến Văn Tố thầm cả kinh, lập tức quỳ xuống.
“Tham, tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Văn khanh bình thân đi.” Giọng tiểu hoàng đế trang nghiêm.
Văn Tố đứng dậy, thận thận trọng trọng hỏi: “Bệ hạ sao lại ngồi một mình ở đây?”
“Trẫm tới tìm hoàng thúc, Bình Dương vương đã đi truyền lời rồi, dù gì Trẫm cũng rảnh rỗi, nên ở đây nghỉ ngơi chút.”
Bình Dương vương? Văn Tố thầm nhíu mày, vừa rồi thấy dáng vẻ kia của hắn, không giống như đi truyền lời nhỉ?
Ế, không lẽ hắn cố ý chơi khăm, muốn để hoàng đế bệ hạ ngồi chờ à?
Đôi mắt Văn Tố đảo tròn, thầm tính toán phải đỡ lời với hoàng đế thế nào.
“Văn khanh từ đâu tới?”
“Hạ thần………hạ thần tùy tiện đi dạo thôi, đúng lúc tới đây.” Tóm lại không thể nói là từ chỗ của Nhiếp chính vương tới đâu nhỉ?
Tiểu hoàng đế gật đầu, “Thế nói chuyện với Trẫm đi.”
Văn Tố khom lưng vâng dạ.
……………
Vốn cho rằng cần Văn Tố ngồi cùng cũng chỉ chút ít thời gian, nào ngờ ngồi chờ mỏi mòn cũng không thấy Tiêu Tranh tới, hoàng đế đã có chút ngồi không yên.
“Hừ, Trẫm là cửu ngũ chí tôn, tới đây vậy mà còn bị gạt sang một bên!”
Văn Tố vội vã trấn an: “Bệ hạ đừng giận, Nhiếp chính vương nhất định là có việc gấp giữ chân, hẳn là không bao lâu nữa sẽ liền tới nghênh giá thôi.”
“Thế Tiêu Đoan thì sao? Hắn lẽ nào không nên tới bẩm báo với trẫm một tiếng à?”
“Chuyện này…………..”Văn Tố khổ não, Bình Dương vương làm như vậy, quả thật là đưa một nan đề cho nàng.
“Hừ!” Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
“Bệ hạ,” Văn Tố hoảng sợ, “Người đây là……………..”
“Trẫm muốn tự mình đi tìm hoàng thúc, thật muốn xem thử hắn đang bận rộn cái gì?”
“Không được đâu, bệ hạ!” Văn Tố không ngừng ngăn phía trước hắn, “Bệ hạ, loại chuyện như vậy sao có thể để thân thể ngàn vàng của Ngài đi làm chứ? Vẫn là hạ thần đi cho.”
“Không cần, Trẫm quyết tự mình đi!” Tiểu hoàng đế không chút cảm kích, phất tay áo vòng qua nàng hướng phía trước mà đi.
Văn Tố không biết làm sao, chỉ đành bám sát theo sau.
Có lấp liếm như vậy cũng không ăn thua gì, đợi tới khi nhìn thấy hai người kia đang đánh cờ ở ngôi đình giữa hồ, sắc mặt hoàng đế đã vô cùng khó coi. Trong lòng Văn Tố cũng kinh hãi đến cực điểm.
Thế này thật sự hỏng bét rồi.
“Được, được lắm, trẫm còn tưởng hoàng thúc đang bận rộn việc gì, thì ra là chuyện này!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi quay người, tức tối bỏ đi.
“Bệ hạ……………….” Văn Tố gấp gáp đuổi theo.
Tới lối ra hoa viên, hoàng đế bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Văn Tố đang theo sau chạy đến, ánh mắt sắc bén, “Văn khanh, trẫm hỏi ngươi, hôm đó trên triều đường, những gì ngươi nói là xuất phát từ thật tâm?”
Hả? Có ý gì?
Văn Tố nhanh chóng đem những lời hôm đó trên triều lọc qua một lượt, an tâm đáp lại: “Khởi tấu bệ hạ, xác thực từng chữ từng chữ xuất phát từ thật tâm của hạ thần.”
“Thế rất tốt, trẫm lại hỏi ngươi, Đại Lương này là của trẫm, hay là của Nhiếp chính vương?”
Trong lòng Văn Tố run lên, chợt mở to hai mắt, “Bệ hạ, Ngài…………… đây là có ý gì?”
Tiểu hoàng đế híp mắt, “Trẫm đang hỏi ngươi!”
“Ực, là…………” Văn Tố lặng lẽ lau mồ hôi, ổn định giọng nói: “Cái gọi là dưới gầm trời, hẳn là vương thổ. Đại Lương đương nhiên là của bệ hạ Ngài rồi.”
“Rất tốt.” Sắc mặt hoàng đế rốt cuộc dịu lại, hướng nàng gật đầu, “Ngoại trừ Lưu Kha, trong chúng thần chỉ có mình ngươi rõ ràng trả lời trẫm như vậy, trẫm rất an ủi.”
Văn Tố vừa thở phào thì lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: “Đã thế, ngươi lại nói thử xem, trẫm phải làm thế nào mới có thể vượt qua Nhiếp chính vương?”
“……………….” Văn Tố gắng gượng giấu đi kích động của mình.
“Nói!”
“Ực, hạ thần cho rằng……………”Văn Tố ho khan một tiếng, rất nhanh suy nghĩ một lượt, tiến sát tới hắn thấp giọng nói: “Chờ sau mấy năm nữa, bệ hạ đương lúc tuổi trẻ, Nhiếp chính vương thì đã già, vậy là có thể dễ dàng thắng ngài ấy rồi………..”
Tiểu hoàng đế nghe thế lập tức ánh mắt sáng bừng, “Không sai, trẫm trẻ tuổi hơn hắn!”
Văn Tố trầm mặc quay đầu, chính xác, bệ hạ Ngài thật sự là quá non nớt………..
An ủi một hồi, cuối cùng tiễn bước hoàng đế. Văn Tố lê bước chân mơ màng đi tới hậu viện thì trông thấy Nhiếp chính vương tay áo phấp phới trong gió đi đến, Bình Dương vương cũng không biết đã đi đâu.
“Nghe nói hoàng thượng tới, Văn khanh có nhìn thấy?”
Văn Tố cụp vai, “Vương gia, bệ hạ đã hồi cung rồi.”
“Sao?” Mâu quang Tiêu Tranh chợt lóe, liên hệ trước sau một lượt, trong lòng đã đoán được đại khái.
“Thế bệ hạ có nói gì với cô không?”
Thân là nữ phụ tá phủ Nhiếp chính vương, Văn Tố rất rõ vị trí của mình, nàng là người của Nhiếp chính vương phủ, đương nhiên không thể lừa dối Nhiếp chính vương. “Bệ hạ hỏi hạ thần Đại Lương là của ngài ấy, hay là…….của ngài.”
Tiêu Tranh dường như không chút ngạc nhiên, khoanh tay nói: “Thế Văn khanh trả lời thế nào?”
“Hạ quan………..theo thực tế mà đáp.”
Tiêu Tranh mỉm cười không tỏ ý kiến, “Thế bổn vương nếu như hiện giờ hỏi cô Đại Lương nên để ai làm chủ, Văn khanh lại đáp như thế nào?”
Văn Tố đầu toát mồ hôi lạnh, “Hạ quan cho rằng…………trước mắt mà nói đương nhiên là vương gia thích hợp làm chủ, có điều tương lai………….phải xem vương gia dẫn dắt bệ hạ tới đâu.”
Ánh mắt thâm trầm lướt qua đôi mắt hơi cụp xuống của nàng, Tiêu Tranh không tỏ rõ ý kiến nhếch khóe môi, quay người hướng hậu viện mà đi.
Áp lực quanh người sụt giảm, Văn Tố không khỏi thở gấp một hơi, xem ra chén cơm này càng lúc càng không dễ ăn chùa a……..
Buổi tối về tới sân viện, không có lấy nửa ánh đèn, cả viện chìm trong tĩnh lặng.
Văn Tố ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ một bóng người cô đơn đang ngồi bên bàn, giống một pho tượng điêu khắc.
“Thanh Ngọc?”
“Ừm.”
Văn Tố thở phào, còn đáp lại nàng, tóm lại xem ra vẫn không đến nỗi.
Đi tới bên bàn, châm lửa đốt nến, quan sát tỷ mỷ nét mặt ngưng trọng của Phó Thanh Ngọc dưới ánh nến.
“Thanh Ngọc, ta……………Chuyện đó, cô biết hết rồi?” Văn Tố vừa cẩn cẩn trọng trọng quan sát sắc mặt nàng ấy, vừa cố gắng tìm câu từ uyển chuyển chuẩn bị giải bày quá trình sự việc.
“Ừ, đều biết cả rồi.”
Nhất thời không nói gì, hai người đều im lặng một lúc lâu, Phó Thanh Ngọc chợt lắc đầu cười, “Nhiếp chính vương sắp xếp như vậy chắc hẳn có đạo lý của mình, là ta đã quá tham lam, chỉ cần có thể đền đáp quốc gia thì hà tất phải để ý cấp quan chứ?”
“Ơ? Cô nghĩ thông rồi?”
Phó Thanh Ngọc gật đầu.
Văn Tố hết sức vui mừng, tố chất cao đúng là dễ khai thông mà………..
Hôm sau Văn Tố lặng lẽ theo Nhiếp chính vương thượng triều, Phó Thanh Ngọc liền được một đạo thánh chỉ sắc phong làm Hàn lâm viện tu soạn. Cuối cùng đã có cơ hội có thể đền đáp quốc gia, niềm vui trong lòng nàng ấy đương nhiên khó mà biểu đạt.
Phó Thanh Ngọc là người tri ân tất báo, nhận được thánh chỉ không bao lâu thì liền thay y phục, cung cung kính kính định đi đáp tạ ân đề bạt của Nhiếp chính vương.
Thế nhưng tới thư phòng của Nhiếp chính vương lại phát hiện vốn không có ai, nàng cố ý loanh quanh trong phủ đi một vòng, tình cờ phát hiện Tiêu Tranh và Văn Tố đang ở cùng nhau.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chênh chếch, chiếu lên hai bóng người đang ngồi đối diện trong ngôi đình giữa hồ, một người nét mặt thản nhiên nói gì đấy, người kia cung kính ở bên cạnh dỏng tai nghe.
Phó Thanh Ngọc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Văn Tố như vậy, không tùy tùy tiện tiện như thường ngày, bộ dạng chuyên chú hơi mang chú trầm tư, đột nhiên khiến người ta có cảm giác cao thâm khó dò.
Có lẽ là hình ảnh trước mắt quá mức tĩnh lặng tuyệt mỹ, Văn Tố trước giờ không nghiêm túc hiện giờ thế nhưng xem ra lại thập phần hài hòa với Nhiếp chính vương tuấn dật kiệt xuất nhưng lại lạnh lùng tách bạch thế ngoại.
Khóe mắt Phó Thanh Ngọc chợt nhói lên….
Đến khi tới gần vài bước, tiếng trò chuyện giữa hai người thấp thoáng lọt vào tai:
“Nếu như đối phương hỏi chức vụ thường ngày của cô, cô có thể tùy tình hình mà khuếch đại một chút………”
“Nhưng mà Vương gia, đối phương liệu có đưa ra vấn đề hóc búa oái ăm gì không?”
“An tâm, dù thế nào thì còn có bổn vương.”
“Có câu nói này của Vương gia, dân nữ an tâm rồi.”
“Nhớ kỹ, sau này không thể tự xưng dân nữ nữa, phải xưng hạ quan, cô hiện giờ đường đường là Hộ bộ lang trung rồi.”
“À, dạ dạ dạ, hạ quan thật sự quên mất…………”
Hộ bộ lang trung?
Phó Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn Văn Tố ở trong đình, nàng ấy vậy mà cũng làm quan?
Không đúng, đề tài vừa rồi họ đang nói là…….
Phó Thanh Ngọc nháy mắt bừng tỉnh, sắc mặt tái mét…….
Nàng thế nhưng lại bị bỏ rơi, thì ra nàng ở trong mắt của Nhiếp chính vương, năng lực vậy mà còn không bằng Văn Tố………..
Hai người trong đình vẫn tiếp tục hăng hái trao đổi, sau khi bóng người kia ở xa xa lảo đảo rời đi không bao lâu, Văn Tố ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tiêu Tranh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, “Vừa rồi vì sao không dừng cuộc nói chuyện, cô không phải muốn giấu nàng ta sao?”
“Giấu được nhất thời, không giấu được cả đời. Hạ quan và Thanh Ngọc bây giờ đều có quan chức, không nói đâu xa, chính tại Quỳnh Lâm yến sắp tới nhất định sẽ chạm mặt nhau.”
Tiêu Tranh gật đầu, “Không sai, chỉ là cô vì sao lại phải thở dài chứ?”
Văn Tố thõng tay, “Thần thở dài vì Thanh Ngọc, vị trí bị người như thần cướp mất, ủy khuất cho nàng ấy rồi.”
“Lời cũng không thể nói như vậy.” Ánh mắt Tiêu tranh từ trên mặt nàng quét qua, rơi trên mặt hồ sóng nước lấp lánh, “Văn khanh cũng không thua kém nàng ấy bao nhiêu, không cần tự coi nhẹ mình.”
Văn Tố sửng sốt, trên gương mặt trắng nõn thoáng ửng đỏ, “Tạ vương gia khích lệ.”
Từ nhỏ tới lớn đi theo phụ thân tính cách mềm yếu kia của nàng, trước giờ đều chỉ có nhận lấy khinh thường, người ngoài không cần nói, ngay cả người trong tộc cũng từng đem nàng ra chế giễu, thậm chí nhục mạ, đây vẫn là lần đầu tiên có người khen nàng như vậy, thật sự có chút không quen.
Hai người ngồi đấy, bên ngoài đình truyền tới âm thanh cố ý đè thấp của Triệu Toàn: “Vương gia, Bình Dương vương đến rồi.”
Tiêu Tranh nghe thế ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Đoan một thân bạch y, phong thái nhanh nhẹn hướng ngôi đình giữa hồ mà đi, thấy Văn Tố cũng ở đó, tâm tình hãy còn rất tốt lên tiếng chào hỏi nàng: “Huầy, Văn đại nhân cũng ở đây à.”
Mí mắt Văn Tố giựt một cái, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nói thực thì, kể từ sau khi bị hắn trêu chọc một lần, trên cơ bản định nghĩa về Bình Dương vương trong lòng nàng liền biến thành coi dây thừng như rắn………………. Vì thế lập tức đứng dậy vội vàng hành lễ, cáo từ rời đi.
Tiêu Đoan tiêu sái vén áo ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng Văn Tố cười quỷ dị: “Chạy gấp như vậy, cháu cái gì cũng chưa nói mà.”
“Cháu muốn nói gì?” Tiêu Tranh một tay bưng trà, một tay dùng nắp chén gạt lá trà, hờ hững hỏi.
“Không có gì.” Tiêu Đoan tròng mắt khẽ đảo, tủm tỉm cười nhìn hắn, “thúc thúc đánh một ván cờ với chất nhi được không?”
Tiêu Tranh khẽ cười gật đầu, “Có thể.”
*
Ra khỏi ngôi đình giữa hồ, dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo đặc biệt trải bằng đá cuội1 đi vào hoa viên, tâm tình Văn Tố dần trở nên thư thái.
1Nguyên văn: nga noãn thạch (đá trứng ngỗng), là sản phẩm phụ khi khai thác hoàng sa, vì có hình giống trứng ngỗng nên được gọi là đá trứng ngỗng.
Hiện đương độ cảnh sắc đẹp nhất trong năm, trong vườn hoa nở như gấm, đua nhau khoe sắc, đỏ thắm xen lẫn xanh biếc, cảnh xuân viên mãn kiều diễm.
Giả sơn dựng trên mặt nước, có bóng dáng màu tím nhạt ngồi trên một tảng đá lớn, cực kỳ bắt mắt, Văn Tố còn chưa đến gần thì đã trông thấy.
Trong lòng nàng cảm thấy hơi lạ, hoa viên này không phải ai cũng có thể vào, ngay cả hạ nhân trong vương phủ lẫn cấm vệ quân cũng chỉ có thể canh giữ bên ngoài. Mà người trước mắt ắt hẳn không phải người của vương phủ, sao lại ngồi ở chỗ này?
Đến khi tới gần, nàng lại giật mình.
Đây đúng là bóng lưng của một đứa trẻ, kim quan tử bào, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn như thể thân đang ở Kim Loan điện.
Có lẽ phối hợp với suy nghĩ của nàng, đứa trẻ ấy bất chợt quay đầu lại, gương mặt tinh xảo khiến Văn Tố thầm cả kinh, lập tức quỳ xuống.
“Tham, tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Văn khanh bình thân đi.” Giọng tiểu hoàng đế trang nghiêm.
Văn Tố đứng dậy, thận thận trọng trọng hỏi: “Bệ hạ sao lại ngồi một mình ở đây?”
“Trẫm tới tìm hoàng thúc, Bình Dương vương đã đi truyền lời rồi, dù gì Trẫm cũng rảnh rỗi, nên ở đây nghỉ ngơi chút.”
Bình Dương vương? Văn Tố thầm nhíu mày, vừa rồi thấy dáng vẻ kia của hắn, không giống như đi truyền lời nhỉ?
Ế, không lẽ hắn cố ý chơi khăm, muốn để hoàng đế bệ hạ ngồi chờ à?
Đôi mắt Văn Tố đảo tròn, thầm tính toán phải đỡ lời với hoàng đế thế nào.
“Văn khanh từ đâu tới?”
“Hạ thần………hạ thần tùy tiện đi dạo thôi, đúng lúc tới đây.” Tóm lại không thể nói là từ chỗ của Nhiếp chính vương tới đâu nhỉ?
Tiểu hoàng đế gật đầu, “Thế nói chuyện với Trẫm đi.”
Văn Tố khom lưng vâng dạ.
……………
Vốn cho rằng cần Văn Tố ngồi cùng cũng chỉ chút ít thời gian, nào ngờ ngồi chờ mỏi mòn cũng không thấy Tiêu Tranh tới, hoàng đế đã có chút ngồi không yên.
“Hừ, Trẫm là cửu ngũ chí tôn, tới đây vậy mà còn bị gạt sang một bên!”
Văn Tố vội vã trấn an: “Bệ hạ đừng giận, Nhiếp chính vương nhất định là có việc gấp giữ chân, hẳn là không bao lâu nữa sẽ liền tới nghênh giá thôi.”
“Thế Tiêu Đoan thì sao? Hắn lẽ nào không nên tới bẩm báo với trẫm một tiếng à?”
“Chuyện này…………..”Văn Tố khổ não, Bình Dương vương làm như vậy, quả thật là đưa một nan đề cho nàng.
“Hừ!” Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
“Bệ hạ,” Văn Tố hoảng sợ, “Người đây là……………..”
“Trẫm muốn tự mình đi tìm hoàng thúc, thật muốn xem thử hắn đang bận rộn cái gì?”
“Không được đâu, bệ hạ!” Văn Tố không ngừng ngăn phía trước hắn, “Bệ hạ, loại chuyện như vậy sao có thể để thân thể ngàn vàng của Ngài đi làm chứ? Vẫn là hạ thần đi cho.”
“Không cần, Trẫm quyết tự mình đi!” Tiểu hoàng đế không chút cảm kích, phất tay áo vòng qua nàng hướng phía trước mà đi.
Văn Tố không biết làm sao, chỉ đành bám sát theo sau.
Có lấp liếm như vậy cũng không ăn thua gì, đợi tới khi nhìn thấy hai người kia đang đánh cờ ở ngôi đình giữa hồ, sắc mặt hoàng đế đã vô cùng khó coi. Trong lòng Văn Tố cũng kinh hãi đến cực điểm.
Thế này thật sự hỏng bét rồi.
“Được, được lắm, trẫm còn tưởng hoàng thúc đang bận rộn việc gì, thì ra là chuyện này!” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi quay người, tức tối bỏ đi.
“Bệ hạ……………….” Văn Tố gấp gáp đuổi theo.
Tới lối ra hoa viên, hoàng đế bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Văn Tố đang theo sau chạy đến, ánh mắt sắc bén, “Văn khanh, trẫm hỏi ngươi, hôm đó trên triều đường, những gì ngươi nói là xuất phát từ thật tâm?”
Hả? Có ý gì?
Văn Tố nhanh chóng đem những lời hôm đó trên triều lọc qua một lượt, an tâm đáp lại: “Khởi tấu bệ hạ, xác thực từng chữ từng chữ xuất phát từ thật tâm của hạ thần.”
“Thế rất tốt, trẫm lại hỏi ngươi, Đại Lương này là của trẫm, hay là của Nhiếp chính vương?”
Trong lòng Văn Tố run lên, chợt mở to hai mắt, “Bệ hạ, Ngài…………… đây là có ý gì?”
Tiểu hoàng đế híp mắt, “Trẫm đang hỏi ngươi!”
“Ực, là…………” Văn Tố lặng lẽ lau mồ hôi, ổn định giọng nói: “Cái gọi là dưới gầm trời, hẳn là vương thổ. Đại Lương đương nhiên là của bệ hạ Ngài rồi.”
“Rất tốt.” Sắc mặt hoàng đế rốt cuộc dịu lại, hướng nàng gật đầu, “Ngoại trừ Lưu Kha, trong chúng thần chỉ có mình ngươi rõ ràng trả lời trẫm như vậy, trẫm rất an ủi.”
Văn Tố vừa thở phào thì lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: “Đã thế, ngươi lại nói thử xem, trẫm phải làm thế nào mới có thể vượt qua Nhiếp chính vương?”
“……………….” Văn Tố gắng gượng giấu đi kích động của mình.
“Nói!”
“Ực, hạ thần cho rằng……………”Văn Tố ho khan một tiếng, rất nhanh suy nghĩ một lượt, tiến sát tới hắn thấp giọng nói: “Chờ sau mấy năm nữa, bệ hạ đương lúc tuổi trẻ, Nhiếp chính vương thì đã già, vậy là có thể dễ dàng thắng ngài ấy rồi………..”
Tiểu hoàng đế nghe thế lập tức ánh mắt sáng bừng, “Không sai, trẫm trẻ tuổi hơn hắn!”
Văn Tố trầm mặc quay đầu, chính xác, bệ hạ Ngài thật sự là quá non nớt………..
An ủi một hồi, cuối cùng tiễn bước hoàng đế. Văn Tố lê bước chân mơ màng đi tới hậu viện thì trông thấy Nhiếp chính vương tay áo phấp phới trong gió đi đến, Bình Dương vương cũng không biết đã đi đâu.
“Nghe nói hoàng thượng tới, Văn khanh có nhìn thấy?”
Văn Tố cụp vai, “Vương gia, bệ hạ đã hồi cung rồi.”
“Sao?” Mâu quang Tiêu Tranh chợt lóe, liên hệ trước sau một lượt, trong lòng đã đoán được đại khái.
“Thế bệ hạ có nói gì với cô không?”
Thân là nữ phụ tá phủ Nhiếp chính vương, Văn Tố rất rõ vị trí của mình, nàng là người của Nhiếp chính vương phủ, đương nhiên không thể lừa dối Nhiếp chính vương. “Bệ hạ hỏi hạ thần Đại Lương là của ngài ấy, hay là…….của ngài.”
Tiêu Tranh dường như không chút ngạc nhiên, khoanh tay nói: “Thế Văn khanh trả lời thế nào?”
“Hạ quan………..theo thực tế mà đáp.”
Tiêu Tranh mỉm cười không tỏ ý kiến, “Thế bổn vương nếu như hiện giờ hỏi cô Đại Lương nên để ai làm chủ, Văn khanh lại đáp như thế nào?”
Văn Tố đầu toát mồ hôi lạnh, “Hạ quan cho rằng…………trước mắt mà nói đương nhiên là vương gia thích hợp làm chủ, có điều tương lai………….phải xem vương gia dẫn dắt bệ hạ tới đâu.”
Ánh mắt thâm trầm lướt qua đôi mắt hơi cụp xuống của nàng, Tiêu Tranh không tỏ rõ ý kiến nhếch khóe môi, quay người hướng hậu viện mà đi.
Áp lực quanh người sụt giảm, Văn Tố không khỏi thở gấp một hơi, xem ra chén cơm này càng lúc càng không dễ ăn chùa a……..
Buổi tối về tới sân viện, không có lấy nửa ánh đèn, cả viện chìm trong tĩnh lặng.
Văn Tố ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ một bóng người cô đơn đang ngồi bên bàn, giống một pho tượng điêu khắc.
“Thanh Ngọc?”
“Ừm.”
Văn Tố thở phào, còn đáp lại nàng, tóm lại xem ra vẫn không đến nỗi.
Đi tới bên bàn, châm lửa đốt nến, quan sát tỷ mỷ nét mặt ngưng trọng của Phó Thanh Ngọc dưới ánh nến.
“Thanh Ngọc, ta……………Chuyện đó, cô biết hết rồi?” Văn Tố vừa cẩn cẩn trọng trọng quan sát sắc mặt nàng ấy, vừa cố gắng tìm câu từ uyển chuyển chuẩn bị giải bày quá trình sự việc.
“Ừ, đều biết cả rồi.”
Nhất thời không nói gì, hai người đều im lặng một lúc lâu, Phó Thanh Ngọc chợt lắc đầu cười, “Nhiếp chính vương sắp xếp như vậy chắc hẳn có đạo lý của mình, là ta đã quá tham lam, chỉ cần có thể đền đáp quốc gia thì hà tất phải để ý cấp quan chứ?”
“Ơ? Cô nghĩ thông rồi?”
Phó Thanh Ngọc gật đầu.
Văn Tố hết sức vui mừng, tố chất cao đúng là dễ khai thông mà………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook