Tương Du Nữ Quan
-
Chương 1-1: Tương du nữ quan – Mở đầu
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Chuyển ngữ: Mic
Lương quốc đã hỗn loạn vô cùng.
Kể từ khi Sùng Cảnh đế nửa năm trước nhắm mắt xuôi tay, giang sơn giao cho nhi tử chưa tròn tám tuổi, nhi tử giao cho hoàng hậu còn chưa tới ba mươi, còn đại quyền triều chính thì giao cho đệ đệ thứ mười bảy Tấn vương, Lương Quốc loạn thật rồi.
Nói ra thì, Lương quốc truyền tới trên tay đời này của ấu đế chẳng qua mới chỉ là đời thứ sáu, đương vào thời kỳ cường thịnh, có điều tiên đế ra đi như vậy quả thật quá mức vội vã, thế nên liền dẫn tới cơn rung chuyển lớn.
Trước là ngoại tộc ở biên cương rục rịch, kế đó là ở trong nước, bởi vì bất mãn Tấn vương phụ chính mà thân đệ của tiên đế – Ngô vương-dẫn dầu mấy vị vương gia phát động tạo phản.
Tiên đế đột ngột băng hà, ấu đế mất đi chỗ dựa, loạn trong giặc ngoài, Nhiếp chính nắm giữ triều đình…..
Nhất thời, ‘thiên hạ đại loạn’ là một trong những từ có tần suất xuất hiện cao nhất trong bàn tán của bách tính.
Tấn vương Tiêu Tranh nhận lời ủy thác của tiên đế trước lúc lâm chung, vì an nguy của quốc gia, kiên cường quyết đoán tiếp nhận cục diện hỗn loạn này, nhận sắc phong làm Nhiếp chính vương, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách thống lĩnh triều chính, quả thực là gan dạ, đại trí đại dũng, anh hùng kiệt xuất…..
“Mấy lời này ai nói vậy? Lôi ra chém cho trẫm!”
Trong Ngự thư phòng, tiểu hoàng đế Tiêu Dực sau khi nghe những lời Lễ bộ thượng thư tâng bốc Nhiếp chính vương thì như thường lệ ném vỡ một nghiên mực bằng ngọc Thanh Điền, phùng mũi trợn mắt, dọa Lễ bộ thượng thư sợ đến rụt cổ chẳng dám hé răng.
“Bệ hạ bớt giận, Trương đại nhân tới có chuyện cần bẩm báo.”
Tiểu thái giám tùy thân Phúc Quý nhỏ giọng nhắc nhở bên tai hoàng đế, vừa hay để tiểu hoàng đế sớm một chút thu hồi lại thái độ, tránh bị truyền đến tai Nhiếp chính vương những lời mới nghe vừa rồi.
Trương đại nhân này cũng thật là, trong triều ai ai cũng biết tiểu hoàng đế bất mãn Nhiếp chính vương, ông ta lại dám ở trước mặt hoàng đế mà tán dương ca tụng Nhiếp chính vương, đây không phải là muốn ăn mắng à?
Tiểu hoàng đế mặc dù hãy còn chưa tròn tám tuổi, nhưng ở trong cung đã thấy quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, điểm nhãn lực này vẫn có, càng huống chi Lý thái hậu mỗi ngày đều tận tâm răn dạy: Hoàng thúc rất đáng sợ, tiếp xúc cần thận trọng.
Cho nên sau khi bùng phát lửa giận xong, tiểu hoàng đế lại trở về như thường, bày ra bộ dạng nghiêm trang ngồi trở lại sau án thư, nhìn Trương đại nhân, “Khanh có việc gì cần tấu?” Kỹ xảo tuyệt vời đến độ suýt nữa khiến Trương đại nhân cho rằng một tiếng sư tử hống mới rồi là ảo giác.
“Khởi tấu bệ hạ, phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương, hạ thần đến thông báo cho bệ hạ về chuyện liên hôn giữa bệ hạ và nữ vương Thanh Hải quốc………..”
“Thông…..báo…..” Trên gương mặt tinh xảo của tiểu hoàng đế tràn đầy oán niệm.
Có ai ăn nói như vậy với hoàng đế à? Hắn là hoàng đế đó, thế mà lại dùng một từ ‘thông báo’, với Nhiếp chính vương thì lại là ‘phụng’, còn với hắn thì là thông báo!
Sắc mặt tiểu hoàng đế đỏ bừng, tim đập mãnh liệt, hết một lúc lâu mới yếu ớt thở ra một hơi, đem suy nghĩ đặt vào chính đề, “Ngươi vừa mới bảo trẫm làm gì?”
“Phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương……..”
Ngươi nhất định phải chọc điên Trẫm thế à? Trán tiểu hoàng đế gân xanh giật thình thịch, tức giận vô cùng.
Trương đại nhân thế nhưng lại chả cảm giác được gì, tiếp tục oang oang lưu loát nói: “Vương gia nói quốc dân Thanh Hải quốc dũng mãnh thiện chiến, cùng liên hôn có thể hình thành rào chắn ngăn ngoại địch xâm nhập, như vậy mới có thể chuyên tâm đối phó với phản loạn trong nước…..”
“Bang!” Lần này ném là giá bút bằng gỗ đàn mạ vàng, kế đó là sách, từ “Xuân thu” đến “Sử ký”, các loại văn điển thế gia…………
Nhờ phúc của tiểu hoàng đế, Trương đại nhân đã đón nhận một ‘lễ rửa tội’ đầy đủ.
“Cút! Cút đi cho Trẫm!”
Thanh Hải quốc là nơi nào chứ, nơi đó là thiên đường của nữ tử, địa ngục của nam nhân.
Hoàng đế cùng chúng đại thần nơi đó đều là nữ nhi, nam tử thì lại y như nữ tử Đại Lương, chỉ có thể làm mấy công việc cơ bản nhất, đảm nhận chức vụ không đáng để mắt nhất, còn phải ở trong nhà răm rắp nghe lời nữ tử.
Nhiếp chính vương thế mà bảo hắn – đường đường là thiên tử một nước đi cưới mụ la sát của Thanh Hải quốc?
Ác độc quá đi! TVT
Trương đại nhân đã bị “làn sóng” văn hóa cuốn ra khỏi cửa, hoàng đế dường như hãy còn chưa hết giận, đồ đạc trên bàn có thể ném được đều ném sạch nên lại không thể dùng đồ vật để trút giận. Khóe mắt hắn vừa đảo, dứt khoát mở cái hộp bằng gỗ tử đàn nằm trên góc bàn bên phải, lôi ngọc tỷ truyền quốc bên trong ra, nhấc tay chuẩn bị quăng xuống……….
“Bệ hạ đây là đang làm gì?”
Giọng nói thản nhiên mang chút biếng nhác từ ngoài cửa truyền vào, kế đó đập vào tầm mắt là một bóng người cao lớn.
Người tới mặc bộ huyền y rộng rãi, cổ tay áo và ống tay dùng chỉ vàng thêu hoa văn đằng long, thắt lưng quấn đai nạm vàng, bên hông rủ xuống một miếng ngọc bội bằng bạch ngọc tía. Mái tóc đen nhánh như mực được búi tề chỉnh trong ngọc quan, dung mạo tuấn tú, vừa nhìn đã toát lên nét anh tuấn kiệt xuất. Chỉ là bên khóe môi ấy khe khẽ hiện lên ý cười, mặc dù ấm áp như gió xuân, nhưng lại khiến đầu gối Phúc Quý mềm nhũn.
“Tham, tham kiến Nhiếp chính vương.”
Nhiếp chính vương được ân điển, miễn hành lễ quỳ bái. Tiêu Tranh mắt không hề liếc đi tới trước mặt hoàng đế, cúi đầu, đồng tử thâm thúy tựa u đàm nhẹ chuyển một vòng, từ ngọc tỷ trên tay hắn quét qua, thu lại nụ cười.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hắn, bị khí thế này áp bức, đầu gối cũng mềm nhũn.
“Bệ hạ thật anh minh, biết bổn vương hôm nay muốn tới xin bệ hạ cho dùng ngọc tỷ, vậy mà từ sớm đã chuẩn bị xong rồi.” Tiêu Tranh từ trong tay áo lấy ra một bức chiếu thư, trải ra trước mặt hoàng đế, nhẹ nhàng đưa tay: “Bệ hạ, mời.”
Hoàng đế im lặng hỏi trời xanh, Phúc Quý quỳ trên đất không ngừng đánh mắt với hắn, Ngài đóng dấu đi! Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt. OTZ
Hoàng đế bi phẫn một lúc lâu, tâm tình bi thương chậm chạp hạ con dấu, lúc sắp ấn xuống, mắt quét thấy nội dung trên chiếu thư, chính là quốc thư đi Thanh Hải quốc cầu hôn thì tay liền dừng lại, cũng không chịu hạ xuống nữa.
Một bàn tay áp lên mu bàn tay hắn, khẽ dùng lực, bụi trần lắng đọng.
“Bệ hạ an tâm, thông hôn với Thanh Hải quốc sẽ chỉ có lợi cho Đại Lương ta, người làm rất tốt.”
Tiêu Tranh thu lại quốc thư, khe khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Giống như lúc đến, cước bộ trầm ổn vững vàng, tay áo phấp phới, ngọc bội nơi hông cũng lay động.
Hoàng đế cầm ngọc tỷ như thể phát ngốc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, liền ném ngọc tỷ gân cổ gào lên: “Phụ hoàng ơi……..Nhi thần mặc kệ…….không dính dáng tới cái kẻ khi người như vậy đâu………..”
*
Hoàng đế mặc dù không tình nguyện, nhưng thông hôn với Thanh Hải quốc vẫn phải tiến hành.
Hiện thời tình thế Đại Lương nguy cấp, thúc thúc ruột của hoàng đế – Tiêu Tuấn đánh chiếm Giang Đông, cùng triều đình ngang vai ngang vế, cả ngày tung tin Tiêu Tranh mưu đồ soán vị.
Tiêu Tranh vốn muốn giao chiến, nhưng nghĩ thấy ấu đế đăng cơ chưa lâu, căn cơ còn chưa ổn định, thế nên quyết định vẫn là tạm thời án binh bất động.
Cùng lúc đó, mấy quốc gia ở biên cương cũng đối với Đại Lương như hổ rình mồi. Tiêu Tranh chỉ có cách dựa vào Thanh Hải quốc nằm ở khu vực trung gian mà chống đỡ, mượn dịp nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó mới diệt gọn đám người Tiêu Tuấn.
Suy nghĩ không sai, nhưng nghĩ được chu toàn như Nhiếp chính vương cũng không nghĩ tới, lần thông hôn này cũng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Nữ vương Thanh Hải quốc năm nay đã mười một tuổi, lớn hơn hoàng đế bệ hạ một vài tuổi cũng được đi, vấn đề là người ta là người nắm quyền, thập phần có chủ kiến của một….tiểu nữ vương. Mà Đại Lương chỉ biết có Nhiếp chính vương không biết hoàng đế, cho nên, nàng rất không trông đợi gì ở hoàng đế bệ hạ Đại Lương.
Tình hình cụ thể là, sau một tháng, tiểu nữ vương bệ hạ thập phần uyển chuyển gửi lại một phong thư cho Nhiếp chính vương, nói: “Tôn quý như thiên triều thượng quốc cầu thân với quốc gia kém văn minh như chúng tôi, lòng Cô thực sự bất an…….Huống hồ hai nước phong tục khác biệt, quý quốc coi thường nữ tử, bang thủ chiết dực, phược túc lục chí1. Cô thân là nữ tử, nào dám trèo cao……Có câu ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’, chuyện này xin hãy coi như không có.”
1Giúp sức bẻ cánh, bó chân nhục chí
Tiêu Tranh nhận được thư, ở mãi trong thư phòng đi qua đi lại suy nghĩ kế sách, suốt cả ngày trời không hề ra cửa, khiến cho hộ vệ thiếp thân là Triệu Toàn suýt nữa thì phá cửa xông vào thăm dò tình hình.
Mãi cho tới giờ Tuất, hắn cuối cùng mới mở cửa, nói với Triệu Toàn: “Bổn vương nghĩ ra cách rồi.”
Khi đó, tiểu hoàng đế nhận được tin tức đang hứng khởi bừng bừng chuẩn bị ăn mừng, Lý thái hậu lại ở tẩm cung bày tiệc chuẩn bị cùng nhi tử chúc mừng một phen, nào ngờ vừa ngồi xuống thì Nhiếp chính vương đã mang theo một phong chiếu thư khác vội vàng đi tới, xách hoàng đế bệ hạ vào ngự thư phòng.
“Bệ hạ, bổn vương cảm thấy hiện giờ tuyệt đối không thể từ bỏ việc thông hôn với Thanh Hải quốc.”
Tiêu Tranh biết các quốc gia bên ngoài biên quan cũng có ý định thông hôn với Thanh Hải quốc, muốn đả thông con đường nhập quan, bất luận thế nào cũng phải ngăn chặn bọn chúng.
Tiểu hoàng đế bị gián đoạn đại sự chúc mừng, đương mất hứng, nghe nói vẫn phải thông hôn thì càng không vui, “Hoàng thúc, người rốt cuộc định làm gì?!”
Tiêu Tranh nhíu đuôi mày, ý cười ấm áp mà xa cách bên môi kia lại một lần nữa hoàn mỹ lộ ra, đem chiếu thư trong tay trải ra trước mặt hoàng đế, gõ mặt bàn: “Xin bệ hạ ấn dấu, Đại Lương sẽ thực hiện tân chính một chút.”
Hoàng đế bĩu môi, đối với từ ‘tân chính’ trong miệng hắn quả thực không chút hứng thú. Tâm không cam tình không nguyện nhấc ngọc tỷ, lúc định đóng lại ôm tâm trạng chết sống không màng lướt mắt qua nội dung chiếu thư, trong lòng kinh hãi thảng thốt.
Đùa gì vậy? Muốn cho nữ tử vào triều làm quan? Đây là tân chính cái quỷ gì vậy?
Giống như rất nhiều lần khác, một bàn tay áp lên mu bàn tay hắn, nhẹ dùng lực, bụi trần lại lần nữa lắng đọng.
“Hoàng thúc………” Người điên rồi à?
Hoàng đế thầm kêu gào, ai tới nói cho Trẫm biết đây không phải sự thật đi!
“Bệ hạ an tâm, đây chỉ là kế sách tạm thời, Đại Lương, vẫn như cũ là thiên hạ của nam tử.” Tiêu Tranh khẽ mỉm cười, quay người rời đi.
Nếu như Thanh Hải quốc cho rằng phong tục khác với Đại Lương, vậy liền thích ứng một chút với bên các nàng thì sẽ thế nào?
Chuyện này……….Vương gia, tiểu nữ vương bệ hạ thực ra không phải có ý đó đâu. →_→
Tiêu Tranh ra khỏi cửa không lâu, hoàng đế chỉ nghe hắn nói với quan viên nào đó đang đợi bên ngoài: “Phân phó xuống dưới, ngày mai dán thông cáo cả nước, phủ Nhiếp chính vương chiêu mộ nữ phụ tá vào phủ, người có đức hạnh vẹn toàn sẽ được tiến cử vào triều làm quan.”
Hoàng đế kinh hãi đến độ đặt mông ngồi phịch trở lại ghế, thế giới quá cuồng loạn, hắn không thể nào thích ứng được.
Phụ hoàng ơi, hắn thật sự mặc kệ, đây là cái gì với cái gì vậy………….
Lương quốc đã hỗn loạn vô cùng.
Kể từ khi Sùng Cảnh đế nửa năm trước nhắm mắt xuôi tay, giang sơn giao cho nhi tử chưa tròn tám tuổi, nhi tử giao cho hoàng hậu còn chưa tới ba mươi, còn đại quyền triều chính thì giao cho đệ đệ thứ mười bảy Tấn vương, Lương Quốc loạn thật rồi.
Nói ra thì, Lương quốc truyền tới trên tay đời này của ấu đế chẳng qua mới chỉ là đời thứ sáu, đương vào thời kỳ cường thịnh, có điều tiên đế ra đi như vậy quả thật quá mức vội vã, thế nên liền dẫn tới cơn rung chuyển lớn.
Trước là ngoại tộc ở biên cương rục rịch, kế đó là ở trong nước, bởi vì bất mãn Tấn vương phụ chính mà thân đệ của tiên đế – Ngô vương-dẫn dầu mấy vị vương gia phát động tạo phản.
Tiên đế đột ngột băng hà, ấu đế mất đi chỗ dựa, loạn trong giặc ngoài, Nhiếp chính nắm giữ triều đình…..
Nhất thời, ‘thiên hạ đại loạn’ là một trong những từ có tần suất xuất hiện cao nhất trong bàn tán của bách tính.
Tấn vương Tiêu Tranh nhận lời ủy thác của tiên đế trước lúc lâm chung, vì an nguy của quốc gia, kiên cường quyết đoán tiếp nhận cục diện hỗn loạn này, nhận sắc phong làm Nhiếp chính vương, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách thống lĩnh triều chính, quả thực là gan dạ, đại trí đại dũng, anh hùng kiệt xuất…..
“Mấy lời này ai nói vậy? Lôi ra chém cho trẫm!”
Trong Ngự thư phòng, tiểu hoàng đế Tiêu Dực sau khi nghe những lời Lễ bộ thượng thư tâng bốc Nhiếp chính vương thì như thường lệ ném vỡ một nghiên mực bằng ngọc Thanh Điền, phùng mũi trợn mắt, dọa Lễ bộ thượng thư sợ đến rụt cổ chẳng dám hé răng.
“Bệ hạ bớt giận, Trương đại nhân tới có chuyện cần bẩm báo.”
Tiểu thái giám tùy thân Phúc Quý nhỏ giọng nhắc nhở bên tai hoàng đế, vừa hay để tiểu hoàng đế sớm một chút thu hồi lại thái độ, tránh bị truyền đến tai Nhiếp chính vương những lời mới nghe vừa rồi.
Trương đại nhân này cũng thật là, trong triều ai ai cũng biết tiểu hoàng đế bất mãn Nhiếp chính vương, ông ta lại dám ở trước mặt hoàng đế mà tán dương ca tụng Nhiếp chính vương, đây không phải là muốn ăn mắng à?
Tiểu hoàng đế mặc dù hãy còn chưa tròn tám tuổi, nhưng ở trong cung đã thấy quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, điểm nhãn lực này vẫn có, càng huống chi Lý thái hậu mỗi ngày đều tận tâm răn dạy: Hoàng thúc rất đáng sợ, tiếp xúc cần thận trọng.
Cho nên sau khi bùng phát lửa giận xong, tiểu hoàng đế lại trở về như thường, bày ra bộ dạng nghiêm trang ngồi trở lại sau án thư, nhìn Trương đại nhân, “Khanh có việc gì cần tấu?” Kỹ xảo tuyệt vời đến độ suýt nữa khiến Trương đại nhân cho rằng một tiếng sư tử hống mới rồi là ảo giác.
“Khởi tấu bệ hạ, phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương, hạ thần đến thông báo cho bệ hạ về chuyện liên hôn giữa bệ hạ và nữ vương Thanh Hải quốc………..”
“Thông…..báo…..” Trên gương mặt tinh xảo của tiểu hoàng đế tràn đầy oán niệm.
Có ai ăn nói như vậy với hoàng đế à? Hắn là hoàng đế đó, thế mà lại dùng một từ ‘thông báo’, với Nhiếp chính vương thì lại là ‘phụng’, còn với hắn thì là thông báo!
Sắc mặt tiểu hoàng đế đỏ bừng, tim đập mãnh liệt, hết một lúc lâu mới yếu ớt thở ra một hơi, đem suy nghĩ đặt vào chính đề, “Ngươi vừa mới bảo trẫm làm gì?”
“Phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương……..”
Ngươi nhất định phải chọc điên Trẫm thế à? Trán tiểu hoàng đế gân xanh giật thình thịch, tức giận vô cùng.
Trương đại nhân thế nhưng lại chả cảm giác được gì, tiếp tục oang oang lưu loát nói: “Vương gia nói quốc dân Thanh Hải quốc dũng mãnh thiện chiến, cùng liên hôn có thể hình thành rào chắn ngăn ngoại địch xâm nhập, như vậy mới có thể chuyên tâm đối phó với phản loạn trong nước…..”
“Bang!” Lần này ném là giá bút bằng gỗ đàn mạ vàng, kế đó là sách, từ “Xuân thu” đến “Sử ký”, các loại văn điển thế gia…………
Nhờ phúc của tiểu hoàng đế, Trương đại nhân đã đón nhận một ‘lễ rửa tội’ đầy đủ.
“Cút! Cút đi cho Trẫm!”
Thanh Hải quốc là nơi nào chứ, nơi đó là thiên đường của nữ tử, địa ngục của nam nhân.
Hoàng đế cùng chúng đại thần nơi đó đều là nữ nhi, nam tử thì lại y như nữ tử Đại Lương, chỉ có thể làm mấy công việc cơ bản nhất, đảm nhận chức vụ không đáng để mắt nhất, còn phải ở trong nhà răm rắp nghe lời nữ tử.
Nhiếp chính vương thế mà bảo hắn – đường đường là thiên tử một nước đi cưới mụ la sát của Thanh Hải quốc?
Ác độc quá đi! TVT
Trương đại nhân đã bị “làn sóng” văn hóa cuốn ra khỏi cửa, hoàng đế dường như hãy còn chưa hết giận, đồ đạc trên bàn có thể ném được đều ném sạch nên lại không thể dùng đồ vật để trút giận. Khóe mắt hắn vừa đảo, dứt khoát mở cái hộp bằng gỗ tử đàn nằm trên góc bàn bên phải, lôi ngọc tỷ truyền quốc bên trong ra, nhấc tay chuẩn bị quăng xuống……….
“Bệ hạ đây là đang làm gì?”
Giọng nói thản nhiên mang chút biếng nhác từ ngoài cửa truyền vào, kế đó đập vào tầm mắt là một bóng người cao lớn.
Người tới mặc bộ huyền y rộng rãi, cổ tay áo và ống tay dùng chỉ vàng thêu hoa văn đằng long, thắt lưng quấn đai nạm vàng, bên hông rủ xuống một miếng ngọc bội bằng bạch ngọc tía. Mái tóc đen nhánh như mực được búi tề chỉnh trong ngọc quan, dung mạo tuấn tú, vừa nhìn đã toát lên nét anh tuấn kiệt xuất. Chỉ là bên khóe môi ấy khe khẽ hiện lên ý cười, mặc dù ấm áp như gió xuân, nhưng lại khiến đầu gối Phúc Quý mềm nhũn.
“Tham, tham kiến Nhiếp chính vương.”
Nhiếp chính vương được ân điển, miễn hành lễ quỳ bái. Tiêu Tranh mắt không hề liếc đi tới trước mặt hoàng đế, cúi đầu, đồng tử thâm thúy tựa u đàm nhẹ chuyển một vòng, từ ngọc tỷ trên tay hắn quét qua, thu lại nụ cười.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hắn, bị khí thế này áp bức, đầu gối cũng mềm nhũn.
“Bệ hạ thật anh minh, biết bổn vương hôm nay muốn tới xin bệ hạ cho dùng ngọc tỷ, vậy mà từ sớm đã chuẩn bị xong rồi.” Tiêu Tranh từ trong tay áo lấy ra một bức chiếu thư, trải ra trước mặt hoàng đế, nhẹ nhàng đưa tay: “Bệ hạ, mời.”
Hoàng đế im lặng hỏi trời xanh, Phúc Quý quỳ trên đất không ngừng đánh mắt với hắn, Ngài đóng dấu đi! Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt. OTZ
Hoàng đế bi phẫn một lúc lâu, tâm tình bi thương chậm chạp hạ con dấu, lúc sắp ấn xuống, mắt quét thấy nội dung trên chiếu thư, chính là quốc thư đi Thanh Hải quốc cầu hôn thì tay liền dừng lại, cũng không chịu hạ xuống nữa.
Một bàn tay áp lên mu bàn tay hắn, khẽ dùng lực, bụi trần lắng đọng.
“Bệ hạ an tâm, thông hôn với Thanh Hải quốc sẽ chỉ có lợi cho Đại Lương ta, người làm rất tốt.”
Tiêu Tranh thu lại quốc thư, khe khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Giống như lúc đến, cước bộ trầm ổn vững vàng, tay áo phấp phới, ngọc bội nơi hông cũng lay động.
Hoàng đế cầm ngọc tỷ như thể phát ngốc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, liền ném ngọc tỷ gân cổ gào lên: “Phụ hoàng ơi……..Nhi thần mặc kệ…….không dính dáng tới cái kẻ khi người như vậy đâu………..”
*
Hoàng đế mặc dù không tình nguyện, nhưng thông hôn với Thanh Hải quốc vẫn phải tiến hành.
Hiện thời tình thế Đại Lương nguy cấp, thúc thúc ruột của hoàng đế – Tiêu Tuấn đánh chiếm Giang Đông, cùng triều đình ngang vai ngang vế, cả ngày tung tin Tiêu Tranh mưu đồ soán vị.
Tiêu Tranh vốn muốn giao chiến, nhưng nghĩ thấy ấu đế đăng cơ chưa lâu, căn cơ còn chưa ổn định, thế nên quyết định vẫn là tạm thời án binh bất động.
Cùng lúc đó, mấy quốc gia ở biên cương cũng đối với Đại Lương như hổ rình mồi. Tiêu Tranh chỉ có cách dựa vào Thanh Hải quốc nằm ở khu vực trung gian mà chống đỡ, mượn dịp nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó mới diệt gọn đám người Tiêu Tuấn.
Suy nghĩ không sai, nhưng nghĩ được chu toàn như Nhiếp chính vương cũng không nghĩ tới, lần thông hôn này cũng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Nữ vương Thanh Hải quốc năm nay đã mười một tuổi, lớn hơn hoàng đế bệ hạ một vài tuổi cũng được đi, vấn đề là người ta là người nắm quyền, thập phần có chủ kiến của một….tiểu nữ vương. Mà Đại Lương chỉ biết có Nhiếp chính vương không biết hoàng đế, cho nên, nàng rất không trông đợi gì ở hoàng đế bệ hạ Đại Lương.
Tình hình cụ thể là, sau một tháng, tiểu nữ vương bệ hạ thập phần uyển chuyển gửi lại một phong thư cho Nhiếp chính vương, nói: “Tôn quý như thiên triều thượng quốc cầu thân với quốc gia kém văn minh như chúng tôi, lòng Cô thực sự bất an…….Huống hồ hai nước phong tục khác biệt, quý quốc coi thường nữ tử, bang thủ chiết dực, phược túc lục chí1. Cô thân là nữ tử, nào dám trèo cao……Có câu ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’, chuyện này xin hãy coi như không có.”
1Giúp sức bẻ cánh, bó chân nhục chí
Tiêu Tranh nhận được thư, ở mãi trong thư phòng đi qua đi lại suy nghĩ kế sách, suốt cả ngày trời không hề ra cửa, khiến cho hộ vệ thiếp thân là Triệu Toàn suýt nữa thì phá cửa xông vào thăm dò tình hình.
Mãi cho tới giờ Tuất, hắn cuối cùng mới mở cửa, nói với Triệu Toàn: “Bổn vương nghĩ ra cách rồi.”
Khi đó, tiểu hoàng đế nhận được tin tức đang hứng khởi bừng bừng chuẩn bị ăn mừng, Lý thái hậu lại ở tẩm cung bày tiệc chuẩn bị cùng nhi tử chúc mừng một phen, nào ngờ vừa ngồi xuống thì Nhiếp chính vương đã mang theo một phong chiếu thư khác vội vàng đi tới, xách hoàng đế bệ hạ vào ngự thư phòng.
“Bệ hạ, bổn vương cảm thấy hiện giờ tuyệt đối không thể từ bỏ việc thông hôn với Thanh Hải quốc.”
Tiêu Tranh biết các quốc gia bên ngoài biên quan cũng có ý định thông hôn với Thanh Hải quốc, muốn đả thông con đường nhập quan, bất luận thế nào cũng phải ngăn chặn bọn chúng.
Tiểu hoàng đế bị gián đoạn đại sự chúc mừng, đương mất hứng, nghe nói vẫn phải thông hôn thì càng không vui, “Hoàng thúc, người rốt cuộc định làm gì?!”
Tiêu Tranh nhíu đuôi mày, ý cười ấm áp mà xa cách bên môi kia lại một lần nữa hoàn mỹ lộ ra, đem chiếu thư trong tay trải ra trước mặt hoàng đế, gõ mặt bàn: “Xin bệ hạ ấn dấu, Đại Lương sẽ thực hiện tân chính một chút.”
Hoàng đế bĩu môi, đối với từ ‘tân chính’ trong miệng hắn quả thực không chút hứng thú. Tâm không cam tình không nguyện nhấc ngọc tỷ, lúc định đóng lại ôm tâm trạng chết sống không màng lướt mắt qua nội dung chiếu thư, trong lòng kinh hãi thảng thốt.
Đùa gì vậy? Muốn cho nữ tử vào triều làm quan? Đây là tân chính cái quỷ gì vậy?
Giống như rất nhiều lần khác, một bàn tay áp lên mu bàn tay hắn, nhẹ dùng lực, bụi trần lại lần nữa lắng đọng.
“Hoàng thúc………” Người điên rồi à?
Hoàng đế thầm kêu gào, ai tới nói cho Trẫm biết đây không phải sự thật đi!
“Bệ hạ an tâm, đây chỉ là kế sách tạm thời, Đại Lương, vẫn như cũ là thiên hạ của nam tử.” Tiêu Tranh khẽ mỉm cười, quay người rời đi.
Nếu như Thanh Hải quốc cho rằng phong tục khác với Đại Lương, vậy liền thích ứng một chút với bên các nàng thì sẽ thế nào?
Chuyện này……….Vương gia, tiểu nữ vương bệ hạ thực ra không phải có ý đó đâu. →_→
Tiêu Tranh ra khỏi cửa không lâu, hoàng đế chỉ nghe hắn nói với quan viên nào đó đang đợi bên ngoài: “Phân phó xuống dưới, ngày mai dán thông cáo cả nước, phủ Nhiếp chính vương chiêu mộ nữ phụ tá vào phủ, người có đức hạnh vẹn toàn sẽ được tiến cử vào triều làm quan.”
Hoàng đế kinh hãi đến độ đặt mông ngồi phịch trở lại ghế, thế giới quá cuồng loạn, hắn không thể nào thích ứng được.
Phụ hoàng ơi, hắn thật sự mặc kệ, đây là cái gì với cái gì vậy………….
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook