Tướng Công, Tạo Phản Đi!
-
Chương 33: Sóng vai
Tiết Hàn Vân đối xử với hai vị biểu huynh so với các sư huynh đệ mà nói, đãi ngộ tương đối tốt hơn nhiều lắm.
Đãi một bữa tiệc rượu nhỏ ở tửu lâu Đông Hoa, không khí thân thiết và hữu hảo, cuối cùng Tiết Hàn Vân mới nói ra ý đồ mở bữa tiệc này, bảo rằng tới Đoan ngọ Liễu Minh Nguyệt có lời mời. Hai huynh đệ Ôn gia đã sớm nghe được tin tức này từ miệng Ôn Dục Hân, cho nên cũng không thấy kinh ngạc.
Chẳng qua bọn họ từ miệng của Tiết Hàn Vân còn nghe được một tin tức khác: đó là các vị sư huynh đệ rất hiểu biết và thức thời, quyết định ngày ấy sau khi hội hợp ở phía Tây Kim Minh trì đều sẽ tự động chia nhau ra…
Ôn Hữu Tư có thể hiểu được, lúc này tỏ vẻ: tới Đoan ngọ, hai huynh đệ bọn họ chỉ có một muội muội Ôn Dục Hân, bởi vậy sẽ đặc biệt cẩn thận bảo hộ, còn biểu muội thì phải giao phó cho muội phu toàn quyền chăm sóc vân vân các thứ.
Lập tức khách và chủ đều vui.
Liễu Minh Nguyệt không hề biết những chuyện này, đợi đến khi mọi người tập hợp ở phía Tây Kim Minh trì, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì đều chia nhau ra tản đi khắp nơi. Các vị sư huynh thì che chở tỷ muội của bọn họ, không có tỷ muội thì cũng đi theo đồng hành với các tỷ muội trong nhóm, ngay cả Ôn Dục Hân cũng đi theo hai vị huynh trưởng hòa vào dòng người dự lễ đông đúc, nháy mắt, bên cạnh nàng chỉ còn lại một mình Tiết Hàn Vân.
Tình cảnh giống như đã được hẹn trước, quả nhiên quỷ dị.
Tiết Hàn Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thần sắc tự nhiên, nói: “Kim Minh trì rất nhiều người, cẩn thận đi lạc, ta dẫn muội đi.” Nếu như lúc này Liên Sinh có mặt ở đây, chỉ sợ sẽ sớm nhận ra, rõ ràng tứ chi của thiếu gia nhà mình cứng ngắc đần độn, toàn thân phòng bị, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần gặp phải đả kích nếu bị từ chối.
Đáng tiếc giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Minh Nguyệt lại đỏ bừng, một chữ cũng không thốt nên lời, lại càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy và chăm chú của Tiết Hàn Vân, chỉ lặng lẽ đem bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào bàn tay to lớn của hắn.
Triều đại này dân phong cũng coi như cởi mở, nam nữ đã đính thân hoặc đến tuổi cập kê hay là những đôi phu thê trẻ tuổi nắm tay nhau đi trên phố không phải không có, nhưng mà đối với người nam nhân này, bọn họ tương đương lớn lên bên nhau từ nhỏ, người mà nàng luôn xem là huynh trưởng, đột nhiên bị hắn nắm tay hòa vào trong đám người đông đúc giữa không khí náo nhiệt phồn hoa thế này… Loại cảm giác đó vừa kinh hoảng ngọt ngào vừa thẹn thùng khiếp sợ, cũng giống như cắn vào quả ô mai, vừa ngọt vừa chua, trong vị chua luôn có vị ngọt ngào khó mà xem nhẹ, tư vị khó tả.
Tiết Hàn Vân chỉ cảm thấy tay mình nắm lấy một bàn tay nhỏ trơn nhẵn mềm mại, trong lòng rung động không thôi, trong đầu không khỏi nổi lên một ý niệm: chả trách trong sách đều nói nữ tử trắng trẻo nõn nà, ngay cả tay cũng mềm như cỏ mượt, nay nắm tay nàng, mới biết lời ấy không phải giả. Lập tức càng dùng sức nắm lấy, chỉ sợ lát nữa bị đám người chen chúc sẽ lạc mất. Lại thấy nàng ngoan ngoãn để mình tùy ý nắm tay, trên gương mặt lạnh lẽo nghiêm túc không khỏi nổi lên nụ cười ôn hòa như gió xuân, nhất thời khiến cho nhóm nữ tử thiếu phụ trẻ tuổi ở bên cạnh tiến đến du ngoạn đỏ mặt không thôi, hắn lại làm như hồn nhiên chưa thấy, chỉ để ý lôi kéo nàng đi về hướng bên cạnh Kim Minh trì.
Hôm nay toàn bộ nha hoàn, gã sai vặt thiếp thân đi cùng đều bị hắn một mực đuổi đi hết, hai người càng giống như một đôi tình lữ dân chúng bình thường trong kinh thành ước hẹn xuất môn cùng nhau, vừa sợ người quen nhìn thấy, lại hận không bị người quen nhìn thấy.
Ánh mắt của Liễu Minh Nguyệt mơ hồ, xem xét khắp mọi nơi xung quanh, cũng không thèm nhìn Tiết Hàn Vân liếc mắt một cái, nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, lỗ tai bình thường trắng như bạch ngọc cũng đã hồng thấu, hiển nhiên là cực kỳ quẫn bách, ý cười trên mặt Tiết Hàn Vân không khỏi càng thêm tăng lên, nắm tay nàng chỉ hận không thể cứ như vậy cả đời đừng buông ra.
Đi được một lát, đến chỗ đám người chen chúc, phía trước chính là bên cạnh Kim Minh trì. Tiết Hàn Vân là người học võ, che chở nàng chen chúc vào giữa đám người chật chội, tháng năm trời nóng, hai người đều đã thay đổi áo đơn, nàng được Tiết Hàn Vân ôm vào trong ngực, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi nhanh chóng toát ra. Chỉ cảm thấy sau lưng phơi bày một bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh, nóng như lửa của lò sưởi, khiến phần lưng nàng nhanh chóng mướt mồ hôi.
Tiết Hàn Vân ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, càng cảm thấy nóng hơn so với nàng. Đám đông xung quanh giống như nước lũ ào ào đổ xuống vây xung quanh, mà trong ngực Tiết Hàn Vân chính là một ốc đảo biệt lập an toàn nhất —— rất nhiều năm về sau, mỗi khi Liễu Minh Nguyệt nhớ lại giờ khắc này, trong lòng vẫn còn thấy ngọt ngào.
Người nam nhân này chắc là cả đời sẽ không yêu thương nàng bình thường như muội tử, sẽ không che chở nàng giống như che chở nữ tử khác! Vậy là đủ rồi!
Trong lòng huynh ấy chỉ có một mình mình, vậy thật tốt!
Ở Kim Minh trì, bất kể là hí nước, thổi tiêu hay là ca múa, đua thuyền, hoặc tiết mục đu dây nước rung động tâm hồn, nàng đều hoàn toàn chưa từng để vào mắt, lúc đầu còn có vài phần xấu hổ, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng sau đó thừa dịp chung quanh xuất hiện tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, nàng mới len lén ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng qua vừa ngẩng lên nhìn thì lại bị dọa giật nảy mình.
Tiết Hàn Vân làm sao mà là đang xem đu dây nước ở Kim Minh trì a? Rõ ràng hắn đang ngưng mắt tập trung nhìn nàng một cách chăm chú, đôi mắt chớp cũng không chớp, nhu hòa trong mắt cơ hồ khiến người ta chết chìm trong đó…
Liễu Minh Nguyệt nhất thời xấu hổ cúi đầu, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu: nam nhân này, dám nhìn nàng chằm chằm như vậy a!
Nàng thấy xấu hổ, lặng lẽ vươn tay nhỏ bé ra, véo một cái ở phần thịt mềm dưới xương sườn của hắn, đắc ý ngẩng đầu nhìn hắn: ai kêu huynh dám dùng ánh mắt sáng quắc giống như tặc tử nhìn ta cơ chứ?!
Tiết Hàn Vân giống như không hề phát giác, chỉ không tiếng động nhìn nàng, tiếng hoan hô chung quanh giống như vang lên từ một nơi nào đó rất xa, nửa điểm cũng không thể khiến hắn bừng tỉnh từ trong mộng đẹp. Trong trăm ngàn tiếng hoan hô của dòng người chật chội, ánh mắt hắn chỉ chặt chẽ khóa trụ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt kia, đôi môi hồng như quả anh đào ấy, mắt đen bóng, mũi rất cao, còn có trên gương mặt kia rõ ràng e lệ lại quật cường tỏ ra tiểu bộ dáng không chịu yếu thế… Đám đông phía sau lưng hắn bất chợt chen chúc lên, đẩy hắn một cái, hắn lại cúi đầu, thân thể không đề phòng lại tiện đà, hướng tới phía trước động một cái, môi lập tức không sai không lệch, dừng ở trên cái trán trơn bóng của nàng…
Liễu Minh Nguyệt bị đẩy đến bước lui hai bước, nhưng lại bị Tiết Hàn Vân kéo vào trong ngực, thế này nàng mới hậu tri hậu giác xuất hiện một ý niệm trong đầu: huynh ấy… Huynh ấy hôn mình… hôn mình a…
—— bàn tay nhỏ bé véo bên hông hắn buông ra khi nào, chính nàng cũng quên mất.
Xa xa trên lầu thuyền quân thần vui vẻ ngắm cảnh, thái giám và các cung nữ bưng từng mâm điểm tâm tinh xảo, từng dĩa hoa quả tươi mới dâng lên bàn, bày ở trước mặt mấy vị hoàng tộc và triều thần.
Tình cảnh này thoạt nhìn tựa hồ không tệ.
Nữ nhi Liễu tướng không thể thành hôn cùng Sở vương, lại chưa từng định thân với bất cứ một trọng thần trong triều nào, chỉ chọn một thiếu niên Tiết Hàn Vân không có căn cơ và bối cảnh như vậy, nhìn theo phương diện khác, coi như là một chuyện tốt.
Huống hồ Tiết Hàn Vân chính là hậu nhân của trung lương, phụ thân Tiết Lương của hắn dẫn theo cả nhà hy sinh vì đất nước, chỉ để lại một tia huyết mạch này, cho dù là Hoàng đế, cũng không thể không cảm động và nhớ thương đến một nhà Tiết gia trung trực, phối với nữ nhi của Liễu Tướng, cửa hôn sự này vô cùng thích hợp.
Hôm nay Trầm Kỳ Diệp đi cùng Thái tử phi tiến đến, đồng hành còn có Ôn Thanh Dung và Doãn Tố Nhị.
Gần đây Ôn Thanh Dung thường xuyên được gọi đến chỗ Hoàng hậu, ả và Hoàng hậu vừa là cô cháu ruột vừa có thân phận mẹ chồng nàng dâu, thân cận hơn rất nhiều so với đám người Thái tử phi, Doãn Tố Nhị và Trầm Kỳ Diệp.
Ngô quý phi thấy vậy, che miệng mà cười: “Người không biết còn tưởng rằng, so với Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương càng yêu thương Ôn sườn phi hơn đấy.”
Chuyện này là chuyện khiến Trầm Kỳ Diệp âm thầm căm tức vô cùng.
Ba người đồng thời tiến cung, vốn dĩ đều là Lương Viện* ngũ phẩm, nào biết năm sau trong cung đã truyền xuống ý chỉ, tấn phong Ôn Thanh Dung thành Sườn phi** tam phẩm, mà ả ta và Doãn Tố Nhị vẫn là Lương Viện như trước.
* Nguyên văn là “良媛”: Lương Viện
** Nguyên văn là “良娣”: Lương Đệ
Dựa theo sử sách ghi lại: Năm Thiên Bảo thứ 4 (năm 745), Đường Huyền Tông phục trí tước vị Quý phi [貴妃], đứng đầu bậc Phu nhân [夫人]; sách lập Dương Thái Chân [楊太真] làm Quý phi.
Chính thê Hoàng thái tử nhà Đường gọi là Hoàng thái tử phi, thứ thiếp có các bậc:
Rất rõ ràng, đây là chủ ý của Hoàng hậu nương nương.
Nay ả ta và Doãn Tố Nhị thấy Ôn Thanh Dung đều phải thi lễ. Doãn Tố Nhị là người hướng đến cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lại thường xuyên ở bên cạnh Thái tử phi, trước khi Trầm Kỳ Diệp tiến vào Đông cung cũng có tư tình với Thái tử, nay trong lòng hết sức cáu giận, nhưng lại không thể phát tiết đối với Ôn Thanh Dung.
Hoàng hậu bất động thanh sắc đánh trả: “Thái tử phi thông minh trí tuệ, sao có thể là người ghen tức bậc này? Chẳng qua Thanh nha đầu từ nhỏ đã ở bên cạnh bổn cung lớn lên, tính tình có hơi trẻ con một chút, xưa nay thích làm nũng, bởi vậy mới hơi tùy ý. Thật ra ta có nghe nói mấy ngày nay muội muội xem tướng rất nhiều cô nương tốt, duy chỉ nhìn trúng nha đầu nhà Liễu tướng, còn chưa kịp cầu thân, nhưng mà lúc nãy không hiểu sao ta lại nghe được tin tức, nói nha đầu nhà Liễu tướng đã tiểu định với nhi tử của Tiết Lương rồi thì phải?”
Vốn dĩ trong lòng Ngô quý phi đã buồn bực, lại bị Hoàng hậu đạp cho một cước ở tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, chỉ lạnh lùng đáp: “Hoàng hậu nương nương nghe lầm rồi, nha đầu nhà Liễu tướng gia tuổi còn quá nhỏ, con bé và Quân Nhi không xứng đôi cho lắm.”
Trái lại Trầm Kỳ Diệp nghe nói như thế, thần sắc đại biến, quay đầu nhìn mặt cung nữ thiếp thân Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ bên tai ả: “Nô tỳ vẫn luôn đi theo chủ tử ở trong cung, không hề biết chút nào về chuyện của tiểu thư Liễu gia, bây giờ mới nghe nói.”
Trầm Kỳ Diệp chỉ cảm thấy phiền muộn không thôi, tư vị trong lòng quả thật nói không nên lời.
Tình hình ngắm cảnh trên lầu là như vậy, Hoàng hậu nương nương và Ngô quý phi vì chuyện chung thân của Liễu Minh Nguyệt mà suýt chút nữa trở nên căng thẳng, trong khi đó đôi tình lữ đi dạo ở bên cạnh Kim Minh trì lại hồn nhiên không biết, chỉ sống ở trong thế giới của riêng bọn họ.
Liễu Minh Nguyệt bị Tiết Hàn Vân ôm vào ngực có hơi lâu, chỉ cảm thấy mồ hôi tuôn ra như mưa, cũng không biết là nóng hay là vì xấu hổ, liền đẩy đẩy hắn muốn chen ra bên ngoài.
Lúc đó trong Kim Minh trì đang có hai nghệ nhân biểu diễn tiết mục đu dây nước, lắc qua lắc lại phiêu đãng giữa không trung, Tiết Hàn Vân dứt khoát che chở Liễu Minh Nguyệt chen ra khỏi đám người đông đúc, bị gió thổi qua, Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy phía sau lưng có vài phần cảm giác mát mát sảng khoái. Nàng thử từ trong tay Tiết Hàn Vân rút tay mình về, nhưng mà người phía sau vẫn nắm chặt không buông, khiến cho người đi đường cho rằng bọn họ là một đôi tiểu tình lữ đang náo loạn không được tự nhiên, ai cũng che miệng cười trộm.
“Huynh buông ra!” Liễu Minh Nguyệt cúi đầu quát.
Tiết Hàn Vân lại lôi kéo nàng không chịu buông, nói từng chữ một: “Nắm cả đời mới được!”
Liễu Minh Nguyệt bị những lời này khiến đầu óc nổ ầm một tiếng, choáng váng, theo bản năng liền thốt ra: “Không biết huynh nghĩ sẽ nắm tay ai cả đời?”
“Không có người khác!”
Tiết Hàn Vân kéo nàng bước đi, giọng nói rõ ràng quả quyết.
Không có người khác…
Không có người khác…
“Nha đầu ngốc, chỉ có một mình muội!”
Lúc này đây, bước chân của hắn nhanh hơn, thật giống như ở phía sau có thứ gì đó đuổi sát hắn vậy, nhưng mà hắn lại nắm tay Liễu Minh Nguyệt, nàng chỉ là nữ tử, khi đi có thói quen bước từng bước nhỏ, bị nắm tay kéo đi nhanh như vậy liền có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Nhưng mà cho dù có hoảng hốt hụt hơi, nghiêng ngả lảo đảo, ý cười trên mặt Liễu Minh Nguyệt lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, cũng giống như vết mực rơi vào trên vải bông, từ từ lan rộng ra, tốc độ phát triển như thế này, tình cảm vui sướng chôn nơi đáy lòng, trong nháy mắt liền trở nên tràn đầy.
Hóa ra, nàng thấp thỏm, cũng chỉ là lo sợ không đâu mà thôi.
Người này… Người này… “Hàn Vân ca ca…” Nàng kêu nhỏ, sau đó đột nhiên hét to một tiếng: “Hàn Vân ca ca ——” Giọng điệu phấn khởi nói không nên lời.
Bước chân Tiết Hàn Vân bị kiềm hãm, thanh âm có vài phần chần chờ vài phần chột dạ: “Làm gì?” Giống như sợ nàng truy vấn gì đó thì phải.
Từ trước đến này nàng đã quen tùy tâm sở dục, lúc trước che giấu, cũng thường xuyên bị nàng cười nhạo, nếu như để cho nha đầu này biết trong lòng hắn có tâm tư như vậy, không biết sẽ bị nàng cười nhạo đến thế nào.
Nhưng suy nghĩ của Liễu Minh Nguyệt đã sớm không đặt ở những chi tiết nhỏ nhặt này nữa, lòng của nàng đã bị vui sướng ngọt ngào nhét đầy cả rồi, gọi hắn lại, nhưng rồi lại chẳng biết phải nói cái gì cho tốt, chỉ hung hăng oán giận một câu: “Huynh đi nhanh thế, muốn muội ngã chết à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn cố giả vờ tức giận thoáng chốc lại bị tươi cười xán lạn thay thế.
Vui sướng ngọt ngào như vậy, cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
“Ừ.” Tiết Hàn Vân đáp một câu, rồi đi chậm lại, dáng vóc hắn cao lớn như vậy, chân dài vai rộng, mang theo trên người tinh thần đặc biệt phấn chấn của thiếu niên, ngày thường đã quen rồng bay hổ bước, nay bỗng nhiên phải đi chậm lại, nhất trí bước đều chân với tiểu cô nương kia, chỉ thấy hắn ngốc lăng mất tự nhiên, nhưng lại lộ ra hài hòa kỳ dị.
Nếu dáng vẻ hắn thế này bị chúng sư huynh đệ hoặc là nhóm đồng liêu cấm vệ quân nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ cười đến rụng răng.
Chẳng qua giờ phút này tâm tư của hắn âu cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà chỉ tận lực điều chỉnh hô hấp, thả chậm bước chân, hết sức cố gắng để bước đi có thể giống như bước chân của Liễu Minh Nguyệt, chỉ cầu có thể cùng nàng sóng vai mà đi.
Đãi một bữa tiệc rượu nhỏ ở tửu lâu Đông Hoa, không khí thân thiết và hữu hảo, cuối cùng Tiết Hàn Vân mới nói ra ý đồ mở bữa tiệc này, bảo rằng tới Đoan ngọ Liễu Minh Nguyệt có lời mời. Hai huynh đệ Ôn gia đã sớm nghe được tin tức này từ miệng Ôn Dục Hân, cho nên cũng không thấy kinh ngạc.
Chẳng qua bọn họ từ miệng của Tiết Hàn Vân còn nghe được một tin tức khác: đó là các vị sư huynh đệ rất hiểu biết và thức thời, quyết định ngày ấy sau khi hội hợp ở phía Tây Kim Minh trì đều sẽ tự động chia nhau ra…
Ôn Hữu Tư có thể hiểu được, lúc này tỏ vẻ: tới Đoan ngọ, hai huynh đệ bọn họ chỉ có một muội muội Ôn Dục Hân, bởi vậy sẽ đặc biệt cẩn thận bảo hộ, còn biểu muội thì phải giao phó cho muội phu toàn quyền chăm sóc vân vân các thứ.
Lập tức khách và chủ đều vui.
Liễu Minh Nguyệt không hề biết những chuyện này, đợi đến khi mọi người tập hợp ở phía Tây Kim Minh trì, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì đều chia nhau ra tản đi khắp nơi. Các vị sư huynh thì che chở tỷ muội của bọn họ, không có tỷ muội thì cũng đi theo đồng hành với các tỷ muội trong nhóm, ngay cả Ôn Dục Hân cũng đi theo hai vị huynh trưởng hòa vào dòng người dự lễ đông đúc, nháy mắt, bên cạnh nàng chỉ còn lại một mình Tiết Hàn Vân.
Tình cảnh giống như đã được hẹn trước, quả nhiên quỷ dị.
Tiết Hàn Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thần sắc tự nhiên, nói: “Kim Minh trì rất nhiều người, cẩn thận đi lạc, ta dẫn muội đi.” Nếu như lúc này Liên Sinh có mặt ở đây, chỉ sợ sẽ sớm nhận ra, rõ ràng tứ chi của thiếu gia nhà mình cứng ngắc đần độn, toàn thân phòng bị, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần gặp phải đả kích nếu bị từ chối.
Đáng tiếc giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Minh Nguyệt lại đỏ bừng, một chữ cũng không thốt nên lời, lại càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy và chăm chú của Tiết Hàn Vân, chỉ lặng lẽ đem bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào bàn tay to lớn của hắn.
Triều đại này dân phong cũng coi như cởi mở, nam nữ đã đính thân hoặc đến tuổi cập kê hay là những đôi phu thê trẻ tuổi nắm tay nhau đi trên phố không phải không có, nhưng mà đối với người nam nhân này, bọn họ tương đương lớn lên bên nhau từ nhỏ, người mà nàng luôn xem là huynh trưởng, đột nhiên bị hắn nắm tay hòa vào trong đám người đông đúc giữa không khí náo nhiệt phồn hoa thế này… Loại cảm giác đó vừa kinh hoảng ngọt ngào vừa thẹn thùng khiếp sợ, cũng giống như cắn vào quả ô mai, vừa ngọt vừa chua, trong vị chua luôn có vị ngọt ngào khó mà xem nhẹ, tư vị khó tả.
Tiết Hàn Vân chỉ cảm thấy tay mình nắm lấy một bàn tay nhỏ trơn nhẵn mềm mại, trong lòng rung động không thôi, trong đầu không khỏi nổi lên một ý niệm: chả trách trong sách đều nói nữ tử trắng trẻo nõn nà, ngay cả tay cũng mềm như cỏ mượt, nay nắm tay nàng, mới biết lời ấy không phải giả. Lập tức càng dùng sức nắm lấy, chỉ sợ lát nữa bị đám người chen chúc sẽ lạc mất. Lại thấy nàng ngoan ngoãn để mình tùy ý nắm tay, trên gương mặt lạnh lẽo nghiêm túc không khỏi nổi lên nụ cười ôn hòa như gió xuân, nhất thời khiến cho nhóm nữ tử thiếu phụ trẻ tuổi ở bên cạnh tiến đến du ngoạn đỏ mặt không thôi, hắn lại làm như hồn nhiên chưa thấy, chỉ để ý lôi kéo nàng đi về hướng bên cạnh Kim Minh trì.
Hôm nay toàn bộ nha hoàn, gã sai vặt thiếp thân đi cùng đều bị hắn một mực đuổi đi hết, hai người càng giống như một đôi tình lữ dân chúng bình thường trong kinh thành ước hẹn xuất môn cùng nhau, vừa sợ người quen nhìn thấy, lại hận không bị người quen nhìn thấy.
Ánh mắt của Liễu Minh Nguyệt mơ hồ, xem xét khắp mọi nơi xung quanh, cũng không thèm nhìn Tiết Hàn Vân liếc mắt một cái, nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, lỗ tai bình thường trắng như bạch ngọc cũng đã hồng thấu, hiển nhiên là cực kỳ quẫn bách, ý cười trên mặt Tiết Hàn Vân không khỏi càng thêm tăng lên, nắm tay nàng chỉ hận không thể cứ như vậy cả đời đừng buông ra.
Đi được một lát, đến chỗ đám người chen chúc, phía trước chính là bên cạnh Kim Minh trì. Tiết Hàn Vân là người học võ, che chở nàng chen chúc vào giữa đám người chật chội, tháng năm trời nóng, hai người đều đã thay đổi áo đơn, nàng được Tiết Hàn Vân ôm vào trong ngực, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi nhanh chóng toát ra. Chỉ cảm thấy sau lưng phơi bày một bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh, nóng như lửa của lò sưởi, khiến phần lưng nàng nhanh chóng mướt mồ hôi.
Tiết Hàn Vân ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, càng cảm thấy nóng hơn so với nàng. Đám đông xung quanh giống như nước lũ ào ào đổ xuống vây xung quanh, mà trong ngực Tiết Hàn Vân chính là một ốc đảo biệt lập an toàn nhất —— rất nhiều năm về sau, mỗi khi Liễu Minh Nguyệt nhớ lại giờ khắc này, trong lòng vẫn còn thấy ngọt ngào.
Người nam nhân này chắc là cả đời sẽ không yêu thương nàng bình thường như muội tử, sẽ không che chở nàng giống như che chở nữ tử khác! Vậy là đủ rồi!
Trong lòng huynh ấy chỉ có một mình mình, vậy thật tốt!
Ở Kim Minh trì, bất kể là hí nước, thổi tiêu hay là ca múa, đua thuyền, hoặc tiết mục đu dây nước rung động tâm hồn, nàng đều hoàn toàn chưa từng để vào mắt, lúc đầu còn có vài phần xấu hổ, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng sau đó thừa dịp chung quanh xuất hiện tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, nàng mới len lén ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng qua vừa ngẩng lên nhìn thì lại bị dọa giật nảy mình.
Tiết Hàn Vân làm sao mà là đang xem đu dây nước ở Kim Minh trì a? Rõ ràng hắn đang ngưng mắt tập trung nhìn nàng một cách chăm chú, đôi mắt chớp cũng không chớp, nhu hòa trong mắt cơ hồ khiến người ta chết chìm trong đó…
Liễu Minh Nguyệt nhất thời xấu hổ cúi đầu, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu: nam nhân này, dám nhìn nàng chằm chằm như vậy a!
Nàng thấy xấu hổ, lặng lẽ vươn tay nhỏ bé ra, véo một cái ở phần thịt mềm dưới xương sườn của hắn, đắc ý ngẩng đầu nhìn hắn: ai kêu huynh dám dùng ánh mắt sáng quắc giống như tặc tử nhìn ta cơ chứ?!
Tiết Hàn Vân giống như không hề phát giác, chỉ không tiếng động nhìn nàng, tiếng hoan hô chung quanh giống như vang lên từ một nơi nào đó rất xa, nửa điểm cũng không thể khiến hắn bừng tỉnh từ trong mộng đẹp. Trong trăm ngàn tiếng hoan hô của dòng người chật chội, ánh mắt hắn chỉ chặt chẽ khóa trụ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt kia, đôi môi hồng như quả anh đào ấy, mắt đen bóng, mũi rất cao, còn có trên gương mặt kia rõ ràng e lệ lại quật cường tỏ ra tiểu bộ dáng không chịu yếu thế… Đám đông phía sau lưng hắn bất chợt chen chúc lên, đẩy hắn một cái, hắn lại cúi đầu, thân thể không đề phòng lại tiện đà, hướng tới phía trước động một cái, môi lập tức không sai không lệch, dừng ở trên cái trán trơn bóng của nàng…
Liễu Minh Nguyệt bị đẩy đến bước lui hai bước, nhưng lại bị Tiết Hàn Vân kéo vào trong ngực, thế này nàng mới hậu tri hậu giác xuất hiện một ý niệm trong đầu: huynh ấy… Huynh ấy hôn mình… hôn mình a…
—— bàn tay nhỏ bé véo bên hông hắn buông ra khi nào, chính nàng cũng quên mất.
Xa xa trên lầu thuyền quân thần vui vẻ ngắm cảnh, thái giám và các cung nữ bưng từng mâm điểm tâm tinh xảo, từng dĩa hoa quả tươi mới dâng lên bàn, bày ở trước mặt mấy vị hoàng tộc và triều thần.
Tình cảnh này thoạt nhìn tựa hồ không tệ.
Nữ nhi Liễu tướng không thể thành hôn cùng Sở vương, lại chưa từng định thân với bất cứ một trọng thần trong triều nào, chỉ chọn một thiếu niên Tiết Hàn Vân không có căn cơ và bối cảnh như vậy, nhìn theo phương diện khác, coi như là một chuyện tốt.
Huống hồ Tiết Hàn Vân chính là hậu nhân của trung lương, phụ thân Tiết Lương của hắn dẫn theo cả nhà hy sinh vì đất nước, chỉ để lại một tia huyết mạch này, cho dù là Hoàng đế, cũng không thể không cảm động và nhớ thương đến một nhà Tiết gia trung trực, phối với nữ nhi của Liễu Tướng, cửa hôn sự này vô cùng thích hợp.
Hôm nay Trầm Kỳ Diệp đi cùng Thái tử phi tiến đến, đồng hành còn có Ôn Thanh Dung và Doãn Tố Nhị.
Gần đây Ôn Thanh Dung thường xuyên được gọi đến chỗ Hoàng hậu, ả và Hoàng hậu vừa là cô cháu ruột vừa có thân phận mẹ chồng nàng dâu, thân cận hơn rất nhiều so với đám người Thái tử phi, Doãn Tố Nhị và Trầm Kỳ Diệp.
Ngô quý phi thấy vậy, che miệng mà cười: “Người không biết còn tưởng rằng, so với Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương càng yêu thương Ôn sườn phi hơn đấy.”
Chuyện này là chuyện khiến Trầm Kỳ Diệp âm thầm căm tức vô cùng.
Ba người đồng thời tiến cung, vốn dĩ đều là Lương Viện* ngũ phẩm, nào biết năm sau trong cung đã truyền xuống ý chỉ, tấn phong Ôn Thanh Dung thành Sườn phi** tam phẩm, mà ả ta và Doãn Tố Nhị vẫn là Lương Viện như trước.
* Nguyên văn là “良媛”: Lương Viện
** Nguyên văn là “良娣”: Lương Đệ
Dựa theo sử sách ghi lại: Năm Thiên Bảo thứ 4 (năm 745), Đường Huyền Tông phục trí tước vị Quý phi [貴妃], đứng đầu bậc Phu nhân [夫人]; sách lập Dương Thái Chân [楊太真] làm Quý phi.
Chính thê Hoàng thái tử nhà Đường gọi là Hoàng thái tử phi, thứ thiếp có các bậc:
- Chính tam phẩm: Lương đệ (2 người).
- Chính ngũ phẩm: Lương viên (6 người).
- Chính lục phẩm: Thừa huy (10 người).
- Chính thất phẩm: Chiêu huấn (16 người).
- Chính cửu phẩm: Phụng nghi (24 người).
Rất rõ ràng, đây là chủ ý của Hoàng hậu nương nương.
Nay ả ta và Doãn Tố Nhị thấy Ôn Thanh Dung đều phải thi lễ. Doãn Tố Nhị là người hướng đến cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lại thường xuyên ở bên cạnh Thái tử phi, trước khi Trầm Kỳ Diệp tiến vào Đông cung cũng có tư tình với Thái tử, nay trong lòng hết sức cáu giận, nhưng lại không thể phát tiết đối với Ôn Thanh Dung.
Hoàng hậu bất động thanh sắc đánh trả: “Thái tử phi thông minh trí tuệ, sao có thể là người ghen tức bậc này? Chẳng qua Thanh nha đầu từ nhỏ đã ở bên cạnh bổn cung lớn lên, tính tình có hơi trẻ con một chút, xưa nay thích làm nũng, bởi vậy mới hơi tùy ý. Thật ra ta có nghe nói mấy ngày nay muội muội xem tướng rất nhiều cô nương tốt, duy chỉ nhìn trúng nha đầu nhà Liễu tướng, còn chưa kịp cầu thân, nhưng mà lúc nãy không hiểu sao ta lại nghe được tin tức, nói nha đầu nhà Liễu tướng đã tiểu định với nhi tử của Tiết Lương rồi thì phải?”
Vốn dĩ trong lòng Ngô quý phi đã buồn bực, lại bị Hoàng hậu đạp cho một cước ở tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, chỉ lạnh lùng đáp: “Hoàng hậu nương nương nghe lầm rồi, nha đầu nhà Liễu tướng gia tuổi còn quá nhỏ, con bé và Quân Nhi không xứng đôi cho lắm.”
Trái lại Trầm Kỳ Diệp nghe nói như thế, thần sắc đại biến, quay đầu nhìn mặt cung nữ thiếp thân Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ bên tai ả: “Nô tỳ vẫn luôn đi theo chủ tử ở trong cung, không hề biết chút nào về chuyện của tiểu thư Liễu gia, bây giờ mới nghe nói.”
Trầm Kỳ Diệp chỉ cảm thấy phiền muộn không thôi, tư vị trong lòng quả thật nói không nên lời.
Tình hình ngắm cảnh trên lầu là như vậy, Hoàng hậu nương nương và Ngô quý phi vì chuyện chung thân của Liễu Minh Nguyệt mà suýt chút nữa trở nên căng thẳng, trong khi đó đôi tình lữ đi dạo ở bên cạnh Kim Minh trì lại hồn nhiên không biết, chỉ sống ở trong thế giới của riêng bọn họ.
Liễu Minh Nguyệt bị Tiết Hàn Vân ôm vào ngực có hơi lâu, chỉ cảm thấy mồ hôi tuôn ra như mưa, cũng không biết là nóng hay là vì xấu hổ, liền đẩy đẩy hắn muốn chen ra bên ngoài.
Lúc đó trong Kim Minh trì đang có hai nghệ nhân biểu diễn tiết mục đu dây nước, lắc qua lắc lại phiêu đãng giữa không trung, Tiết Hàn Vân dứt khoát che chở Liễu Minh Nguyệt chen ra khỏi đám người đông đúc, bị gió thổi qua, Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy phía sau lưng có vài phần cảm giác mát mát sảng khoái. Nàng thử từ trong tay Tiết Hàn Vân rút tay mình về, nhưng mà người phía sau vẫn nắm chặt không buông, khiến cho người đi đường cho rằng bọn họ là một đôi tiểu tình lữ đang náo loạn không được tự nhiên, ai cũng che miệng cười trộm.
“Huynh buông ra!” Liễu Minh Nguyệt cúi đầu quát.
Tiết Hàn Vân lại lôi kéo nàng không chịu buông, nói từng chữ một: “Nắm cả đời mới được!”
Liễu Minh Nguyệt bị những lời này khiến đầu óc nổ ầm một tiếng, choáng váng, theo bản năng liền thốt ra: “Không biết huynh nghĩ sẽ nắm tay ai cả đời?”
“Không có người khác!”
Tiết Hàn Vân kéo nàng bước đi, giọng nói rõ ràng quả quyết.
Không có người khác…
Không có người khác…
“Nha đầu ngốc, chỉ có một mình muội!”
Lúc này đây, bước chân của hắn nhanh hơn, thật giống như ở phía sau có thứ gì đó đuổi sát hắn vậy, nhưng mà hắn lại nắm tay Liễu Minh Nguyệt, nàng chỉ là nữ tử, khi đi có thói quen bước từng bước nhỏ, bị nắm tay kéo đi nhanh như vậy liền có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Nhưng mà cho dù có hoảng hốt hụt hơi, nghiêng ngả lảo đảo, ý cười trên mặt Liễu Minh Nguyệt lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, cũng giống như vết mực rơi vào trên vải bông, từ từ lan rộng ra, tốc độ phát triển như thế này, tình cảm vui sướng chôn nơi đáy lòng, trong nháy mắt liền trở nên tràn đầy.
Hóa ra, nàng thấp thỏm, cũng chỉ là lo sợ không đâu mà thôi.
Người này… Người này… “Hàn Vân ca ca…” Nàng kêu nhỏ, sau đó đột nhiên hét to một tiếng: “Hàn Vân ca ca ——” Giọng điệu phấn khởi nói không nên lời.
Bước chân Tiết Hàn Vân bị kiềm hãm, thanh âm có vài phần chần chờ vài phần chột dạ: “Làm gì?” Giống như sợ nàng truy vấn gì đó thì phải.
Từ trước đến này nàng đã quen tùy tâm sở dục, lúc trước che giấu, cũng thường xuyên bị nàng cười nhạo, nếu như để cho nha đầu này biết trong lòng hắn có tâm tư như vậy, không biết sẽ bị nàng cười nhạo đến thế nào.
Nhưng suy nghĩ của Liễu Minh Nguyệt đã sớm không đặt ở những chi tiết nhỏ nhặt này nữa, lòng của nàng đã bị vui sướng ngọt ngào nhét đầy cả rồi, gọi hắn lại, nhưng rồi lại chẳng biết phải nói cái gì cho tốt, chỉ hung hăng oán giận một câu: “Huynh đi nhanh thế, muốn muội ngã chết à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn cố giả vờ tức giận thoáng chốc lại bị tươi cười xán lạn thay thế.
Vui sướng ngọt ngào như vậy, cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
“Ừ.” Tiết Hàn Vân đáp một câu, rồi đi chậm lại, dáng vóc hắn cao lớn như vậy, chân dài vai rộng, mang theo trên người tinh thần đặc biệt phấn chấn của thiếu niên, ngày thường đã quen rồng bay hổ bước, nay bỗng nhiên phải đi chậm lại, nhất trí bước đều chân với tiểu cô nương kia, chỉ thấy hắn ngốc lăng mất tự nhiên, nhưng lại lộ ra hài hòa kỳ dị.
Nếu dáng vẻ hắn thế này bị chúng sư huynh đệ hoặc là nhóm đồng liêu cấm vệ quân nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ cười đến rụng răng.
Chẳng qua giờ phút này tâm tư của hắn âu cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà chỉ tận lực điều chỉnh hô hấp, thả chậm bước chân, hết sức cố gắng để bước đi có thể giống như bước chân của Liễu Minh Nguyệt, chỉ cầu có thể cùng nàng sóng vai mà đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook