Tướng Công Mười Bốn Tuổi
-
Chương 6: Trả lại một cái tát
Thuận thế, tôi lảo đảo đổ người ngã vào cái tủ nhỏ bên giường. Cùng lúc đó ngực tôi bị đập lên tủ, đau đớn như bị kim đâm bỗng lan ra! Tôi rên “A. . ..” một cái, theo bản nâng người lên một chút, dùng hai tay đỡ ngực. Một chữ thôi, đau!
“Tiện nhân!” Cô ta độc ác túm tóc tôi lôi về phía sau, tôi bị giật khỏi cái bàn lùi về sau một bước. Cô ta rất dùng sức, tôi chỉ thấy da đầu tê dại. Bị rơi vào thế yếu như lúc này khiến tôi giận dữ, hai người xấp xỉ tuổi nhau, dựa vào cái gì tôi tới cổ đại liền bị tát hết lần này đến lần khác? !
Tôi quay ngoắt lại, dùng tay trái giữ tay cô ta, tay phải giơ lên, nhanh như điện tát lên khuôn mặt kiêu ngạo của cô ta. “Bốp” một tiếng giòn vang, còn vang dội hơn cô ta tát tôi!
Kiêu ngạo của cô ta tan thành mây khói trong phút chốc, nới tay túm tóc tôi, theo hướng tôi tát đổ về phía giường, ngã “bộp” xuống đất, người ngã ngựa đổ.
Tôi kinh ngạc nhìn tay phải của mình, kinh ngạc vì sức mạnh kinh người của nó. Bàn tay bởi vì dùng quá nhiều sức mà tê rát, đây là lửa giận chủ nhân thân thể này tích trữ đã lâu? Hay đây là lửa giận của linh hồn hai chúng tôi kết hợp? Lúc này tôi cũng không rõ nữa. Tôi thu hồi kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia. . . . . .
Chỉ thấy cô ta từ từ nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng, ôm má trái khiếp sợ nhìn tôi. Hai mắt trợn trừng, đồng tử khi co khi giãn, trong mắt lóe ra vẻ khó tin và sợ hãi.
Thấy thế, môi tôi cong lên thành một nụ cười lạnh. Bắt nạt kẻ yếu, người cổ đại phát huy bốn chữ này rất khá đấy chứ! Nếu đối tượng đổi thành Liệt Minh Dã, tôi nghĩ cô ta tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo, ngược lại còn ngoan như mèo con, vâng lệnh nghe theo. Người cổ đại thực buồn cười, thực đáng xấu hổ, thực đáng buồn!
Tôi lẳng lặng nhìn cô ta, bàn tay mặc dù đau, nhưng lửa giận trong lòng lại vì cái tát đó mà giảm bớt. Không phải tôi thích bạo lực, nhưng không tát cô ta thì thật có lỗi với hai mươi sáu năm cuộc đời của tôi! Càng có lỗi với chủ nhân cơ thể này!
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi. Quá yên tĩnh làm người ta bất an, tôi theo bản năng nhìn về phía giường, không biết cái màn tát nhau vừa nãy có làm đứa bé sợ hay không.
Khi ánh mắt chạm đến vật nhỏ thì tôi ngớ ra, giật mình bật cười. Nó nào có sợ hãi, rõ ràng đang giương đôi mắt đen láy nhìn tôi với cô gái kia. Thấy tôi nhìn nó, lập tức lộ ra phần lợi hồng vung nắm tay nhỏ với tôi, trong miệng phát ra tiếng “y y ê ê” .
Không thể xem nhẹ nhiệt tình của nó, tôi ra dấu tay chữ “V” với nó, ngọt ngào hỏi: “Bảo bối, mẹ có ngầu không?” Ngay cả bản thân tôi đều cho rằng bùng nổ thật tuyệt, quá tuyệt! Làm người cơ bản nhất là không thể vứt thể diện!
“Nha nha, y nha, y nha.” Nó vung nắm tay nhanh hơn, tiếng la non nớt to rõ trả lời, đang cổ động tôi sao.
“Ha ha, con đúng là bảo bối của mẹ…” Tôi vui vẻ ra mặt, mở cờ trong bụng, có đứa con trai như thế còn mong gì hơn? Tại nơi này tôi bị người ta xa lánh, nhưng con trai thì không, nó là miếng thịt trên người tôi, tuyệt đối sẽ không!
Hai người bọn tôi rối rít đối thoại khiến cô gái kia hoàn hồn. Chỉ thấy cô ta từ trên mặt đất nhảy dựng lên như cung bắn. Muốn đánh tôi nhưng lại e sợ, nhìn chằm chằm tay phải của tôi, sợ lại ăn thêm một cái tát nữa.
“Bị tát một cái thấy thế nào?” Tôi tà ác nhếch khóe môi, bộ dáng muốn nổi giận lại sợ của cô ta làm người ta muốn ôm bụng cười! Cô ta chắc chắn không ngờ sẽ có một ngày bị “Lăng Tiêu Lạc” tát một cái.
“Cô… Cô…” Mặt cô ta đỏ lên rồi lại trắng bệnh, mơ hồ còn có dấu hiệu chuyển sang xanh.”Cô dám đánh ta!” Hiện nay mới nhớ lại khẽ sờ lên gò má bị tát in lằn năm dấu ngón tay.
“Nếu mà cô tích chút khẩu đức thì sẽ không bị ăn cái tát vừa rồi, làm người không thể quá kiêu ngạo, bằng không nhất định sẽ gặp ác báo!” Tôi híp mắt nhìn cô ta chằm chằm, nhắc nhở cô ta đừng có hành động quá khích.
“Cô… Cô…” Cô ta run run bắt đầu giơ tay chỉ vào mũi tôi, sắc màu trên mặt đủ để mở phường nhuộm. Chỉ vào tôi một lúc lâu sau mới nói ra được một câu, “Ta sẽ báo cho thiếu gia biết hành động độc ác của cô!”
Cứ tưởng rằng cô ta sẽ nói gì, không ngờ lại là câu làm người ta bật cười này. Lúc này tôi cười ra tiếng, cằm vênh cao, đáp lễ cô ta một câu, “Xin cứ tự nhiên, nếu như cô không chê chuyện bị tôi cho một bạt tai là xấu hổ.”
“Cô…” Mắt cô ta trợn trừng như quả bóng bàn, mặt trướng thành màu gan heo, hổn hển dậm chân mắng to, “Tiện nhân! Tiện nhân!”
Nghe vậy, tôi trầm mặt, cảnh cáo, “Tôi mà tiện, vậy tên Liệt Minh Dã uống sữa tôi lại càng tiện!” Không thể trách tôi độc miệng, tôi ghét nhất hai chữ này. Muốn dùng từ “Tiện” sỉ nhục tôi, tôi liền cho chủ nhân cô ta gánh cùng!
Tôi nói xong, cô ta nghẹn họng há hốc mồm như nuốt phải quả trứng gà, một tiếng “hả!” kinh ngạc từ trong cổ phát ra. Lúc này mặt cô ta đã biến thành bảy màu thật rồi, làm người ta hoa cả mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm! Toàn thân run rẩy, chắc sợ không nhẹ.
Quét mắt nhìn con trai trên giường, tôi quyết định lập tức rời đi. Ra khỏi phòng đã lâu, hiện giờ lại phát sinh tranh chấp với cô gái này, khó tránh khỏi sẽ dẫn những người khác tới đây. Nhiều người sẽ cực kì bất lợi cho tôi. Vậy nên chân tôi như được bôi dầu, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
Nghĩ đến đây, tôi thu hồi ánh mắt nhìn con trai, không hề để ý tới cô gái đã hóa thành tượng đá, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Khi tôi sắp về đến tiểu viện tinh xảo kia, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai làm người ta đau tim “A…”!
“Tiện nhân!” Cô ta độc ác túm tóc tôi lôi về phía sau, tôi bị giật khỏi cái bàn lùi về sau một bước. Cô ta rất dùng sức, tôi chỉ thấy da đầu tê dại. Bị rơi vào thế yếu như lúc này khiến tôi giận dữ, hai người xấp xỉ tuổi nhau, dựa vào cái gì tôi tới cổ đại liền bị tát hết lần này đến lần khác? !
Tôi quay ngoắt lại, dùng tay trái giữ tay cô ta, tay phải giơ lên, nhanh như điện tát lên khuôn mặt kiêu ngạo của cô ta. “Bốp” một tiếng giòn vang, còn vang dội hơn cô ta tát tôi!
Kiêu ngạo của cô ta tan thành mây khói trong phút chốc, nới tay túm tóc tôi, theo hướng tôi tát đổ về phía giường, ngã “bộp” xuống đất, người ngã ngựa đổ.
Tôi kinh ngạc nhìn tay phải của mình, kinh ngạc vì sức mạnh kinh người của nó. Bàn tay bởi vì dùng quá nhiều sức mà tê rát, đây là lửa giận chủ nhân thân thể này tích trữ đã lâu? Hay đây là lửa giận của linh hồn hai chúng tôi kết hợp? Lúc này tôi cũng không rõ nữa. Tôi thu hồi kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia. . . . . .
Chỉ thấy cô ta từ từ nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng, ôm má trái khiếp sợ nhìn tôi. Hai mắt trợn trừng, đồng tử khi co khi giãn, trong mắt lóe ra vẻ khó tin và sợ hãi.
Thấy thế, môi tôi cong lên thành một nụ cười lạnh. Bắt nạt kẻ yếu, người cổ đại phát huy bốn chữ này rất khá đấy chứ! Nếu đối tượng đổi thành Liệt Minh Dã, tôi nghĩ cô ta tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo, ngược lại còn ngoan như mèo con, vâng lệnh nghe theo. Người cổ đại thực buồn cười, thực đáng xấu hổ, thực đáng buồn!
Tôi lẳng lặng nhìn cô ta, bàn tay mặc dù đau, nhưng lửa giận trong lòng lại vì cái tát đó mà giảm bớt. Không phải tôi thích bạo lực, nhưng không tát cô ta thì thật có lỗi với hai mươi sáu năm cuộc đời của tôi! Càng có lỗi với chủ nhân cơ thể này!
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi. Quá yên tĩnh làm người ta bất an, tôi theo bản năng nhìn về phía giường, không biết cái màn tát nhau vừa nãy có làm đứa bé sợ hay không.
Khi ánh mắt chạm đến vật nhỏ thì tôi ngớ ra, giật mình bật cười. Nó nào có sợ hãi, rõ ràng đang giương đôi mắt đen láy nhìn tôi với cô gái kia. Thấy tôi nhìn nó, lập tức lộ ra phần lợi hồng vung nắm tay nhỏ với tôi, trong miệng phát ra tiếng “y y ê ê” .
Không thể xem nhẹ nhiệt tình của nó, tôi ra dấu tay chữ “V” với nó, ngọt ngào hỏi: “Bảo bối, mẹ có ngầu không?” Ngay cả bản thân tôi đều cho rằng bùng nổ thật tuyệt, quá tuyệt! Làm người cơ bản nhất là không thể vứt thể diện!
“Nha nha, y nha, y nha.” Nó vung nắm tay nhanh hơn, tiếng la non nớt to rõ trả lời, đang cổ động tôi sao.
“Ha ha, con đúng là bảo bối của mẹ…” Tôi vui vẻ ra mặt, mở cờ trong bụng, có đứa con trai như thế còn mong gì hơn? Tại nơi này tôi bị người ta xa lánh, nhưng con trai thì không, nó là miếng thịt trên người tôi, tuyệt đối sẽ không!
Hai người bọn tôi rối rít đối thoại khiến cô gái kia hoàn hồn. Chỉ thấy cô ta từ trên mặt đất nhảy dựng lên như cung bắn. Muốn đánh tôi nhưng lại e sợ, nhìn chằm chằm tay phải của tôi, sợ lại ăn thêm một cái tát nữa.
“Bị tát một cái thấy thế nào?” Tôi tà ác nhếch khóe môi, bộ dáng muốn nổi giận lại sợ của cô ta làm người ta muốn ôm bụng cười! Cô ta chắc chắn không ngờ sẽ có một ngày bị “Lăng Tiêu Lạc” tát một cái.
“Cô… Cô…” Mặt cô ta đỏ lên rồi lại trắng bệnh, mơ hồ còn có dấu hiệu chuyển sang xanh.”Cô dám đánh ta!” Hiện nay mới nhớ lại khẽ sờ lên gò má bị tát in lằn năm dấu ngón tay.
“Nếu mà cô tích chút khẩu đức thì sẽ không bị ăn cái tát vừa rồi, làm người không thể quá kiêu ngạo, bằng không nhất định sẽ gặp ác báo!” Tôi híp mắt nhìn cô ta chằm chằm, nhắc nhở cô ta đừng có hành động quá khích.
“Cô… Cô…” Cô ta run run bắt đầu giơ tay chỉ vào mũi tôi, sắc màu trên mặt đủ để mở phường nhuộm. Chỉ vào tôi một lúc lâu sau mới nói ra được một câu, “Ta sẽ báo cho thiếu gia biết hành động độc ác của cô!”
Cứ tưởng rằng cô ta sẽ nói gì, không ngờ lại là câu làm người ta bật cười này. Lúc này tôi cười ra tiếng, cằm vênh cao, đáp lễ cô ta một câu, “Xin cứ tự nhiên, nếu như cô không chê chuyện bị tôi cho một bạt tai là xấu hổ.”
“Cô…” Mắt cô ta trợn trừng như quả bóng bàn, mặt trướng thành màu gan heo, hổn hển dậm chân mắng to, “Tiện nhân! Tiện nhân!”
Nghe vậy, tôi trầm mặt, cảnh cáo, “Tôi mà tiện, vậy tên Liệt Minh Dã uống sữa tôi lại càng tiện!” Không thể trách tôi độc miệng, tôi ghét nhất hai chữ này. Muốn dùng từ “Tiện” sỉ nhục tôi, tôi liền cho chủ nhân cô ta gánh cùng!
Tôi nói xong, cô ta nghẹn họng há hốc mồm như nuốt phải quả trứng gà, một tiếng “hả!” kinh ngạc từ trong cổ phát ra. Lúc này mặt cô ta đã biến thành bảy màu thật rồi, làm người ta hoa cả mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm! Toàn thân run rẩy, chắc sợ không nhẹ.
Quét mắt nhìn con trai trên giường, tôi quyết định lập tức rời đi. Ra khỏi phòng đã lâu, hiện giờ lại phát sinh tranh chấp với cô gái này, khó tránh khỏi sẽ dẫn những người khác tới đây. Nhiều người sẽ cực kì bất lợi cho tôi. Vậy nên chân tôi như được bôi dầu, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
Nghĩ đến đây, tôi thu hồi ánh mắt nhìn con trai, không hề để ý tới cô gái đã hóa thành tượng đá, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Khi tôi sắp về đến tiểu viện tinh xảo kia, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai làm người ta đau tim “A…”!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook