Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 31: Tượng Quan Âm mang điềm gở

Dung phi lui xuống, Hoàng thượng lệnh cho tôi tới cung Minh Hỉ thỉnh an Trang phi. Ngoài mặt tuy nói thế, nhưng trên thực tế là muốn tôi tránh mặt để nói chuyện riêng với Liệt Minh Dã.

Đến cung Minh Hỉ, tôi đứng bên ngoài đợi cung nữ vào thông báo, không lâu sau được cung nữ truyền vào.

Nhấc bức rèm châu đi vào, đập vào mắt là Trang phi với vẻ mặt lười biếng dựa nghiêng trên giường. Sau giường có hai nữ quan đứng hầu phẩy nhẹ quạt lông, mỗi bên giường đều có một cung nữ bóp vai, đấm chân, một người khác quỳ ở trước giường bóc vỏ vải cho cô ấy.

“Dân nữ tham kiến Trang phi nương nương.” Tôi đi lên trước nhún người hành lễ, giọng nói lớn nhỏ vừa phải.

“Miễn lễ, ban thưởng ngồi.” Trang phi vẫn nghiêng người không nhúc nhích, chỉ nhướng đôi mắt xinh đẹp lên lười biếng phân phó.

Cung nữ đưa một chiếc ghế tròn đặt ở đằng sau tôi, tôi tạ ơn rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Trang phi quan sát tôi từ đầu tới chân, quan sát xong thì than nhẹ một tiếng, tựa như thương yêu cũng có vẻ bất đắc dĩ nói, “Chăm sóc Minh Dã thật cực khổ cho cô, xem xem, lại gầy đi nữa rồi.”

Nghe vậy, tôi theo bản năng vuốt lên mặt mình, gầy thật ư….“Tạ ơn nương nương thương yêu, hầu hạ thiếu gia là bổn phận của dân nữ.”

Cô ta thận trọng nhìn tôi, sau một lúc bỗng chuyển đề tài, “Tới đây, nếm thử loại vải mới này xem.” Chuyển ban trái vải cung nữ đã bóc sẵn đưa đến bên môi mình cho tôi.

Vừa dứt lời, cung nữ lập tức đưa vải tới trước mặt tôi.

Thấy thế, tôi do dự một lúc, không phải là không đón nhận tấm lòng của Trang phi, chỉ là từ nhỏ tôi đã không thích đồ ngọt, thậm chí còn rất ghét loại quả ngọt ngấy như vải.

Thấy tôi im lặng không nhúc nhích, Trang phi hơi nâng giọng điệu, mềm mại hỏi, “Sao vậy? Không thích à?”

Mặc dù thái độ của cô ấy không nóng không lạnh, nhưng tôi có thể nhận ra cô ấy đã đổi giọng. Được sủng phi thưởng ăn sao có đạo lý không nhận? Nếu hôm nay tôi không nhận, không biết ngày sau sẽ rước lấy bất lợi ra sao. Cố dằn xuống sự bài xích trong lòng, kính cẩn đáp, “Không phải ạ, được nương nương ban thưởng là phúc phận của dân nữ, chỉ là dân nữ nhất thời vui quá hóa sợ nên chưa dám thưởng thức.”

“Bổn cung cho phép cô thưởng thức.”

“Tạ nương nương ân thưởng!” Không được phéo lựa chọn tôi đành chấp nhận, cũng cố mà nặn ra một nụ cười cảm kích. Tôi nhận lấy trái vải cung nữ đưa tới bỏ vào trong miệng trước ánh nhìn soi mói của Trang phi, thấy tôi bắt đầu nhai nuốt thì cô ấy mới hài lòng gật gật đầu.

Khổ sở ăn loại trái cây đã bài xích hơn hai mươi năm. Ở chốn cung đình này, tôi không thể từ chối những thứ mình không thích, nhưng tôi cũng không thể tự ép mình thích được.

“Mùi vị thế nào?” Thấy tôi nhai gần xong, Trang phi cười mỉm hỏi.

Tôi cố nhịn chán ghét nuốt xuống, phối hợp trả lời, “Vừa ngọt vừa trơn mềm.”

Cô ấy mỉm cười gật đầu, gật xong khép mắt hưởng thụ sự hầu hạ của cung nữ.

Tôi nhẹ nhả hạt vào hộp tròn đựng vỏ vải bên cạnh cung nữ, sau đó rũ mi ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn xuống đầu gối mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua ước chừng nửa nén hương Trang phi mới mở đôi mắt đẹp ra. Thoải mái hưởng thụ xong, cho cung nữ lặng lẽ lui xuống, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Thấy cô ấy muốn ngồi dậy, tôi liền đứng dậy bước tới đỡ, cô ấy đã mang thai hơn bốn tháng, phần bụng đã thấy hơi nhô lên.

“Tiêu Lạc, kể lại cho bổn cung nghe một chút chuyện Minh Dã bị ám sát.”

“Vâng.” Tôi vừa đáp vừa lui về ghế tròn ngồi xuống, đem những chuyện xảy ra mấy ngày qua kể lại từ đầu tới đuôi cho cô ấy nghe. Cô ấy và Hoàng thượng thật không hổ là vợ chồng, nhìn thấy tôi và Liệt Minh Dã đều hỏi chuyện này.

Sau khi nghe xong, Trang phi khẽ thở dài, sau đó chuyển sang đề tài khác nói: “Cùng bổn cung đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút.” Nói xong vươn một tay về phía tôi.

Tôi đỡ cô ấy đứng lên, ánh mắt lướt nhanh nhìn khắp giường, phía trên đầu giường có kê một cái giá, trên giá móc một chiếc sa y mỏng màu tím, nhìn thấy sa y cũng đồng thời nhìn thấy trên giường đầu có đặt một tượng Quan Âm bạch ngọc chạm trổ rất tinh xảo: “Xin nương nương chờ một chút, dân nữ lấy sa y khoác thêm cho nương nương.” Cô ấy gật đầu, tôi buông tay đang đỡ cô ấy với tới giá áo, lúc với ngang tượng Quan Âm thì tôi nhìn nó thêm một lúc.

Tôi bất giác không kìm được nhíu mày, mang thai, giường êm, tượng Quan Âm, ba thứ này tập hợp lại khiến tôi cảm thấy rất quen mắt! Những hình ảnh này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng là ở đâu đây…. Tôi vừa suy nghĩ vừa gỡ sa y xuống, khi cầm sa y xoay người cơ thể không nghe theo sự chỉ huy của não bộ, khuỷu tay theo bản năng va vào tượng Quan Âm. Tiếng “xoảng” chát chúa vang lên, âm thanh vỡ vụn ngay tức khắc gọi mạch suy nghĩ đang đi hoang của tôi về. Đột nhiên tôi bừng tỉnh nhìn xuống mặt đất, khi ánh mắt chạm phải tượng Quan Âm bể nát thì máu toàn thân tôi như bị đảo lộn!

“Dân nữ đáng chết!” Phản ứng đầu tiên mà tôi có chính là quỳ gối xuống đất như mấy tỳ nữ lỡ mạo phạm chủ tử trong phim truyền hình, xương đầu gối va vào mặt đất phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng.

Tiếng vỡ khiến Trang phi vội bước vòng qua trước mặt tôi, cô ấy còn chưa lên tiếng hỏi, tôi đã phát hiện một phần nhỏ góc cạnh màu đen sì giữa những mảnh vụ của tượng Quan Âm. Chẳng cần suy nghĩ thêm, tôi ngay lập tức gạt những mảnh nhỏ phía trên ra, một cái hình nhân lập tức hiện ra: “Nương nương!” Tôi cầm hình nhên giơ lên cao để Trang phi có thể thấy rõ hơn.

Khuôn mặt hồng hào của cô ấy ngay lập tức biến sắc, toàn thân cứ đờ nhìn chằm chằm hình nhân vài giây, sau đó đột nhiên xoay người ra phía ngoài hô lớn, “Người đâu!”

“Nương nương!” Một cung nữ vội vàng chạy tới, điều khác lạ trong phòng khiến cô ta sau khi vào liền quỳ rạp xuống đất.

“Đi đem tượng Quan Âm bạch ngọc trước giường trong tẩm thất của bổn cung tới đây!” giọng điệu Trang phi có phần sốt ruột, thần thái trên dung nhan tuyệt sắc biến đổi liên tục.

Tôi nắm chặt hình nhân bất động quỳ trên mặt đất, trong lòng chợt hiểu ra. Quan Âm Tống Tử vốn là chúc phúc, nhưng bên trong cất giấu hình nhân sẽ trở thành lời nguyền! Chẳng lẽ đây cũng là do kẻ chủ mưu kia gây nên? Hau là người khác?

Thảo nào tôi lại cảm thấy mang thai, giường êm, tượng Quan Âm nhìn quen mắt đến thế. Cảnh này tôi đã từng thấy trong “Mẫu Nghi Thiên Hạ”. Vương Chính Quân cũng vì mang thai long chủng mà rước lấy tai ương! Hung thủ bí ẩn trong “Mẫu Nghi Thiên Hạ” là Phó Dao, vậy ở chốn hoàng cung của thời không này ai mới là hung thủ thực sự?

Cung nữ y lời mang một tượng Quan Âm khác , Trang phi ra lệnh đập bể nó. Cùng với tiếng vỡ giòn tan vang lên, thêm một hình nhân văng ra y hệt như tượng Quan Âm mà tôi làm vỡ trước đó!

Sắc mặt cung nữ thay đổi, vốn không phải lỗi của cô ta, nhưng do xuất phát từ phản xạ tự nhiên cho nên liền quỳ xuống đất, hai vai còn không kìm chế được run bần bật.

Trang phi khiếp sợ không thể tin nổi nhìn trân trân tượng Quan Âm vỡ nát và hình nhân một lúc lâu vẫn không thể mở lời. Mãi một lúc lâu sau, thân thể mới loạng choạng khàn giọng nói với cung nữ nọ, “Đi mời Hoàng thượng tới, nói Bổn cung vì hoảng sợ đã động thai khí!”

“Dạ!” Cung nữ đáp lời vội lui ra khỏi phòng.

Trang phi nhanh nhẹn gọi một cung nữ khác đến, hạ lệnh bảo đi mời thái y.

Nhìn cô ấy cố nén nỗi hoảng sợ quả quyết nhanh gọn truyền lệnh mà trong lòng tôi rung động mãnh liệt. Lòng dạ phụ nữ sống ở chốn hậu cung quả là cao minh! Đầu tiên là mời Hoàng thượng, sau đó mời thái y, để tình huống mình bị hại càng ăn sâu bén rễ vào trong lòng mọi người!

Trang phi không sai người quét dọn những mảnh vỡ đầy đất, những thứ này là chứng cứ xác thực nhất, cô ấy muốn đợi Hoàng thượng đến tận mắt chứng kiến!

Cô ấy xoay người lại đi tới đưa tay đỡ tôi đứng dậy, trong mắt đong đầy nước mắt trong suốt, khẽ run rẩy nói với tôi bằng giọng nghèn nghẹn: “Tiêu Lạc, cô đúng là thần hộ mệnh của bổn cung!” Nói xong, một giọt nước mắt trượt xuống gò má.

“Nương nương quá lời rồi, người và thai nhi trong bụng được bình an mới là điều quan trọng nhất!” Tôi không tự cho mình có công lao bởi tôi biết trong nước mắt của cô ấy chỉ có gần một nửa là cảm kích tôi, phần còn lại là cảm thấy may mắn vì mình cùng long chủng một lần nữa đã tránh được tai ương!

Tôi dìu cô ấy về giường nằm, thái y đến trước Hoàng thượng một bước để bắt mạch. Sắc mặt Trang phi khó coi cũng không phải giả, trong lòng quả thật rất sợ.

Rèm châu trong phòng bỗng nhiên được nhấc lên, Hoàng thượng bước nhanh tới với vẻ mặt sốt ruột, theo phía sau lưng là Liệt Minh Dã.

Ánh mắt Hoàng thượng bị những mảnh vụn trên đất hấp dẫn, khi anh ta nhìn thấy hình nhân màu đen sì thì cơ thịt trên mặt giật giật mấy cái, cũng coi như không thấy tôi và thái y đang hành lễ.

“Hoàng thượng….” Trang phi mềm mại như không xương chống người lên thỏ thẻ gọi. Hoàng thượng vội vội vàng vàng bước tới bên cạnh giường bắt lấy tay cô ấy, vừa nắm vừa nghiêng đầu nhìn về phía thái y.

Thái y không dám chậm trễ, vội vàng khom người bẩm báo, “Nương nương bị hoảng sợ nên động thai khí, nhưng cũng không có gì đáng ngại, để lão thần kê một phương thuốc an thai ổn định tinh thần cho nương nương dùng.”

“Vậy còn chờ gì nữa, không đi mau!” Hoàng thượng nổi giận, giọng nói ôn hòa giờ phút này nghe sao lạnh lẽo tới thấu xương.

“Dạ, dạ, lão thần lập tức đi làm ngày, lão thần xin phép cáo lui!” Thái y bị dọa sợ đến nét mặt già nua cũng phải biến sắc, vội dập đầu hành lễ lui xuống.

“Hoàng thượng, nếu không phải Tiêu Lạc kịp thời phát hiện trong tượng Quan Âm có giấu hình nhân, e là long nhi trong bụng thần thiếp khó mà giữ nổi….” Nói xong, Trang phi che mặt khóc thút thít, dáng vẻ hoa lê đẫm mưu như có thể vò nát trái tim của bất kỳ người đàn ông nào!

Lời vừa dứt, tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Liệt Minh Dã.

Quả nhiên, Hoàng thượng đau lòng không thôi, âu yếm lau đi giọt nước mắt trên gò má cô ấy, hạ giọng dịu dàng an ủi nói, “Để ái phi phải sợ rồi, ái phi đừng khóc, trẫm nhất định sẽ trả cho ái phi một công đạo!” Dứt lời, vừa vỗ nhẹ xoa dịu Trang phi vừa nhìn về phía tôi nói, “Ngươi quả là thần hộ mệnh của Trang phi, trẫm cảm tạ ngươi!”

Nghe vậy tôi sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất lắc đầu nói, “Hoàng thượng nói quá lời, dân nữ gánh không nổi!”

“Nhất định gánh nổi!” Từng lời Hoàng thượng nói ra vô cùng rõ ràng rành mạch, dứt lời lại nói: “Hôm nay đến đây thôi, các ngươi hãy lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Tôi và Liệt Minh Dã cùng đáp, đáp xong lui ra khỏi phòng.

Ra tới bên ngoài, hai chân tôi chợt mềm nhũn tựa vào tường, đôi tay siết chặt buông thõng còn đang khẽ run. Lời nguyền đã bị hủy, nhưng tôi không thể nào vui nổi, tôi giận mình tại sao lại đụng vào cái tượng Quan Âm đó! Tôi vốn đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của một vị phi tử nào đó, bây giờ thêm lần này nữa lại càng trở thành cái xương cá mắc kẹt trong cổ không nhả ra được, xem ra, sau này không thể vào hoàng cung này nữa rồi, nhất định vậy!

Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt căng thẳng của Liệt Minh Dã, mà trong vẻ căng thẳng đó còn ẩn chứa lửa giận. Cậu ta không nói gì, giữ chặt cổ tay kéo tôi bước nhanh rời khỏi cung Minh Hỉ. Nhìn bóng lưng tràn ngập lửa giận của cậu ta mà trong lòng tôi lại càng khó chịu, cả cậu ta cũng đang trách tôi nhiều chuyện! Cả cậu ta cũng không đồng ý tôi lại tự đẩy mình tới đầu sóng ngọn gió!

Ngồi lên xe ngựa trở về Liệt phủ, Liệt Minh Dã tức giận siết chặt cổ tay tôi quát, “Dẹp ngay cái tự cho mình thông minh của cô đi, sau này ít vào cung một chút!” Dứt lời, dùng sức hất tôi ra, tức giận quay mặt sang chỗ khác không nhìn tôi nữa.

Tôi bị đụng vào vách xe, bả vai đau nhói. Vừa chịu đau, vừa cầm cổ tay xoa xoa. Đối với sự tức giận của cậu ta, tôi không có gì để nói. Tôi đúng thật là đã quá nhiều chuyện, lúc nào cũng không thể kìm chế được bản thân! Mãi đến lúc này tôi mới cảm thấy hối hận, hối hận đã xem quá nhiều phim ảnh nói về lịch sử và chốn hậu cung trên truyền hình!

Cái này quả đúng với câu: Trời tạo nghiệt còn có đường sống; nhưng tự gây nghiệt thì chỉ có chết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương