Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 11: Đau thương là thật

Sau một hồi ân ái triền miên, kích động đi qua tôi ngây ngốc nhìn đỉnh màn, đầu óc trống rỗng, nước mắt đã cạn khô, toàn thân rệu rã, nhấc một ngón tay cũng không đủ sức.

Tôi nằm trên giường, Liệt Minh Dã nằm ở trên người tôi, hai người đều bất động, điều chỉnh hô hấp và thể lực……

Một hồi lâu, tôi thử giơ ngón trỏ lên, xác định sức lực đã khôi phục hơn một nửa mới nâng hai nắm đấm lên. Siết chặt rồi lại buông ra, dùng hết toàn lực đẩy mạnh cậu ta ra.

Cậu ta không ngờ tôi đột nhiên cử động, không kịp phòng bị ngã xuống giường, mái tóc đen vung thành hình cung.

Đẩy cậu ta ra, tôi kéo chăn mỏng bao lấy thân thể trần trụi, hai mắt nhìn chằm chằm, oán hận trừng cậu ta. Trong thiên hạ lại có kẻ làm chồng cưỡng ép vợ mình mới sinh không lâu hoan ái sao? Đáp án dĩ nhiên là không có! Ít nhất tôi chưa thấy, chưa nghe bao giờ! Nhưng, hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt, Liệt Minh Dã quả đúng là kẻ ngang ngược muốn làm gì thì làm! Cậu ta hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu thương một người con gái sinh con cho mình!

Cậu ta ngồi ở đuôi giường, hai chân bắt chéo, vẻ lười biếng sau khi hoan ái vẫn chưa lui. Thấy tôi che cơ thể trần truồng, cậu ta dùng âm lượng không lớn cũng không nhỏ cười lạnh nói: “Che cái gì, từ đầu tới chân cô có chỗ nào mà ta chưa thấy sao.” Cậu ta nói rất đương nhiên, giống như tôi trời sinh đã bị cậu ta thao túng.

Lời của cậu ta làm tôi đỏ mặt, theo bản năng níu chặt chăn mỏng, đôi môi run rẩy nói từng từ từng chữ: “Tôi đã sinh cho cậu một đứa con trai, sau này xin cậu đừng đụng vào tôi nữa, tôi cũng không muốn phát sinh quan hệ với cậu nữa.” Một lần đã quá đủ, không cần lần thứ hai!

Dứt lời, cậu ta chẳng phản ứng gì như thể không nghe thấy gì vậy. Năm giây trôi qua, vẻ lười biếng trên gương mặt cậu ta mới tiêu tan, ánh mắt rét buốt đáng sợ, sắc mặt xanh mét dọa người! “Ha” Vừa nhào về phía tôi vừa chụp lấy hai vai tôi nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Dùng kỹ xảo tức sữa là cô, cọ xát quyến rũ cũng là cô, giờ cô lại trốn tránh trách nhiệm, còn giả bộ vô tội làm gì!”

“Tôi không trốn tránh trách nhiệm, càng không quyến rũ cậu! Tôi cự tuyệt, là cậu không thèm quan tâm, tự làm theo ý mình!” Bị buộc xảy ra quan hệ trong lòng tôi đã không thoải mái, cảm giác tội lỗi vẫn tồn tại. Trong mắt tôi chỉ có nam nữ thật lòng yêu nhau mới có thể lên giường, chứ không phải là cậu ta và “Lăng Tiêu Lạc” giả như tôi!

“Cô……” nghe xong những gì tôi nói, mặt cậu ta từ xanh mét chuyển sang đen sì, tay đang lắm lấy hai vai tôi càng dùng sức hơn, hung tợn quát, “Cô lặp lại lần nữa xem?”

Hai vai đau vô cùng, dường như sắp bị bóp nát, tôi giãy giụa mấy cái vẫn không thoát được, lúc này giận dữ bùng lên, theo lời cậu ta lớn tiếng lặp lại mấy lời vừa nói. Dứt lời, tôi hít vào một ngụm khí lạnh, không chỉ vì vai đau mà còn vì tôi thấy được một chút bi thương và ngạc nhiên trong đôi mắt phẫn nộ của cậu ta!

Tôi run lên, vội vàng dụi mắt, sợ hoa mắt nhìn lầm. Khi tôi dụi mắt cậu ta cũng buông hai vai tôi ra. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta…… Đau thương và kinh ngạc kia đã không còn tồn tại nữa! Kinh ngạc, hay thật sự chỉ là ảo giác?

Cậu ta từ giận chuyển thành bình tĩnh, khuôn mặt đen sì dần khôi phục màu sắc vốn có, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy kia không cho người ta bất cứ cơ hội nào nắm bắt nội tâm của cậu ta!

Tôi há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, đôi tay giữ chặt chăn mỏng, trái tim đập kịch liệt. Tiếp theo cậu ta sẽ làm gì nữa? Chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sao?

Trong lòng vô cùng lo lắng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Tôi cho là cậu ta sẽ phát cuồng trời long đất lở một trận, nhưng không ngờ cậu ta lại nhếch môi lộ ra một nụ cười không mang theo chút tình cảm nào.

“Vậy sao.” Sau nụ cười, cậu ta mấp máy đôi môi mỏng khêu gợi nói ra hai chữ cũng không có chút tình cảm nào, bình thản như không có gì. Dứt lời, xoay người xuống giường, nhặt quần áo rơi vãi trên sàn nhà lên mặc vào. Tĩnh lặng không gợn sóng, thật giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì!

Tôi bối rối, kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu ta…… Nói thật, tôi thật sự không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì, càng tiếp xúc càng khiến người ta như chìm thật sâu vào trong sương mù không tìm được lối ra. Cậu ta hỉ nộ vô thường, tính tình hay thay đổi, giống như vừa rồi, tôi nghĩ là cậu ta sẽ đánh tôi, nhưng không ngờ cậu ta lại chẳng làm gì cả, cũng không nói thêm gì. Tôi hoàn toàn ngây dại, như rơi vào trong sương mù……

Cậu ta mặc xong quần áo, sửa lại đầu tóc rối bời, rời khỏi tiểu viện. Khi bóng dáng ngạo nghễ của cậu ta biến mất ở cổng vòm, một tia sáng vụt lên trong đầu óc dày đặc sương mù của tôi, khiến tôi hiểu ra. Tôi cúi đầu nhìn đệm chăn hỗn độn xốc xếch, lúc này mới dần nhận ra rằng lời nói của tôi đã làm tổn thương Liệt Minh Dã!

Tôi thật sự không muốn phát sinh quan hệ với cậu ta, nhưng đó là tôi chứ không phải “Lăng Tiêu Lạc”! Trong mắt Liệt Minh Dã tôi chính là Lăng Tiêu Lạc, Lăng Tiêu Lạc chính là tôi! Đau thương và khó tin lóe lên trong mắt cậu ta là thật! Cậu ta đau thương vì sự cự tuyệt của Lăng Tiêu Lạc. Tôi nghĩ Lăng Tiêu Lạc trước kia chưa từng cãi lời cái gì cũng nghe theo cậu ta, cho nên cậu ta mới ngạc nhiên!

Liệt Minh Dã đã mất đi song thân, Liệt phủ to lớn chỉ có mình cậu ta còn lại đều là hạ nhân. Lăng Tiêu Lạc tuy là nương tử nuôi từ bé thấp hèn, nhưng dù sao cũng đã từng có gần gũi da thịt cùng cậu ta, còn sinh cho cậu ta một đứa con. Có lẽ cậu ta không chấp nhận Lăng Tiêu Lạc là vợ của mình, nhưng nghĩ cho cùng bên cạnh cậu ta chỉ còn lại mỗi Lăng Tiêu Lạc là “người thân”! Tôi cự tuyệt không chỉ chối bỏ Lăng Tiêu Lạc, mà còn chối bỏ cậu ta! Chối bỏ tất cả những gì đã từng xảy ra giữa cậu ta và Lăng Tiêu Lạc!

Túm lấy chăn mỏng che kín đầu mình, tôi hối hận cũng không kịp nữa rồi. Chỉ vì tức giận trong chốc lát mà khiến cho mọi chuyện rẽ sang một hướng khác làm người ta không biết phải xoay sở ra sao! Nụ cười không mang theo bất cứ cảm tình nào của Liệt Minh Dã cứ quanh quẩn mãi trong đầu không đi. Tâm tình cậu ta lúc đó ra sao tôi cũng không tài nào hiểu nổi, nhưng tôi đoán đó là cảm giác như bị người thân phản bội! Cảm giác này làm người ta đau lòng, làm người ta tuyệt vọng, làm người ta khó chịu!

Tôi vén chăn mỏng lên nhìn thân thể đầy dấu vết kích tình, hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Liệt Minh Dã dùng tâm tình thế nào chiếm giữ thân thể này? Cậu ta từng thích Lăng Tiêu Lạc sao? Cậu ta đối với Lăng Tiêu Lạc rốt cuộc có mấy phần thật? Mấy phần giả?

Không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu! Vì sao tính tình người cổ đại lại phức tạp như vậy? Vì sao không tiêu sái thẳng thừng như người hiện đại? Suốt ngày sống trong nghi kỵ, sống như vậy thật làm người ta khó chịu!

Lăng Tiêu Lạc…… Trong lòng cô ấy nghĩ gì? Tôi đột nhiên muốn biết. Có lẽ giây phút tôi nhập vào thân thể cô ấy cũng là lúc cuộc sống của cô ấy và Liệt Minh Dã bị thay đổi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương