Tướng Công Không Bằng Cha
-
Chương 3: Đêm tân hôn
Thời gian cực nhanh, rất nhanh đã đến ngày thành thân.
Vô Vi ngồi ở bàn trang điểm, để cho mẫu thân nàng giúp nàng trang điểm.
- “Nương, ngươi lần đầu tiên gặp được cha là mặc cái dạng gì quần áo a?” Vô Vi xoay người ngẩng đầu hỏi.
- “Ngồi yên, đừng lộn xộn.” Lãnh Linh xoay đầu nữ nhi lại, tiếp tục cẩn thận sơ tóc.“Là trang phục dạ hành màu đen, bất quá, cha ngươi lại kiên trì nói là bạch y, ha ha, cũng không biết là thời điểm nào nữa a .” Nhắc tới trượng phu, Lãnh Linh lãnh diễm khuôn mặt tràn ra tươi cười.
Vô Vi phiền não nhíu mày, là mặc màu đồ trắng, hay là màu đen đi?
- “Nghĩ đều đừng nghĩ!” Lãnh Linh lấy lược gõ nhẹ vào đầu nữ nhi.“Thành thân chỉ có thể mặc đồ màu đỏ hỉ bào, có nghe hay không?”
Quyết định , nàng muốn mặc đồ màu trắng:
- “Không, ta muốn mặc đồ màu trắng, giống năm đó cha và nương gặp nhau à.”
- “Chỉ có thể mặc đồ đỏ sắc quần áo.” Lãnh Linh hét lớn. Nào có người thành thân mặc đồ màu trắng , cũng không phải làm tang sự a.
- “Ta muốn mặc đồ màu trắng.” Vô Vi rống to lại.
- “Màu đỏ.”
- “Màu trắng.”
- “Màu đỏ.”
- “Màu trắng.”……
- “Tiêu Thứ Kiệt!” Lãnh Linh hướng về phía ngoài cửa kêu to tên trượng phu.
Tiêu Thứ Kiệt nghe tiếng, đi đến, Tiêu Thứ Kiệt ba mươi lăm tuổi cùng mười năm trước giống nhau sang sảng tiêu sái, anh tuấn, tuấn tú, thời gian làm cho hắn càng thành thục cũng có mị lực, tựa như hắn xinh đẹp thê tử giống nhau, tăng tuổi không tăng thọ.
- “Có chuyện gì vậy, của ta thân ái nương tử.” Tiêu Thứ Kiệt cười hỏi.
- “Ngươi nói thành thân có phải hay không nên mặc đồ màu đỏ? Ân?” Lãnh Linh lãnh nghiêm mặt chất vấn trượng phu, một bộ biểu tình nếu hắn dám nói không thì phải chết chắc rồi.
- “Đương nhiên muốn mặc đồ màu đỏ, như vậy mới vui mừng thôi!” Hắn vội vàng phụ họa.
- “Cha, ta muốn mặc đồ màu trắng, ngươi lần đầu tiên nhìn thấy nương thời điểm, nương sẽ mặc màu trắng quần áo.” Vô Vi đáng yêu, còn biển mếu máo, làm ra một bộ hắn không đồng ý liền khóc cho hắn xem.
- “Hảo, hảo, mặc đồ màu trắng! Nữ nhi của ta mặc đồ màu trắng nhất định giống như tiên nữ nha.” Tiêu Thứ Kiệt lại an ủi nữ nhi.
Cái này thật rất khó, nhìn đến thê tử từ từ xanh mét sắc mặt, Tiêu Thứ Kiệt liền chuyển hướng nữ nhi, ai ngờ nữ nhi lại là một bộ lã chã chực khóc biểu tình.
Vậy phải làm sao bây giờ a? Một bên là hắn âu yếm thê tử, vì nàng, hắn nhưng là ngay cả đại hiệp cũng không làm , như thế nào làm nàng mất hứng đâu? Nhưng bên kia là hắn yêu thương mười năm nữ nhi, nếu không nàng, hắn còn lấy không đến thê tử đâu. Này nên làm thế nào cho phải?
- “Vi nhi, ngươi nghe cha trong lời nói sao?”
Vô vi gật gật đầu.
- “Vậy ngươi sẽ mặc màu đỏ quần áo xuất giá,” Còn chưa nói hoàn, Vô Vi đã thủ thế khóc lớn.
- “Không được khóc! Cha ý tứ là, ngươi bên ngoài mặc đồ màu đỏ, bên trong mặc đồ màu trắng , chờ đã bái đường, thành thân, tiến động phòng, ngươi liền đem bên ngoài hồng y phục thoát, như vậy, khi tướng công ngươi xốc lên khăn voan, đầu tiên nhìn đến ngươi không phải là mặc màu trắng quần áo hay sao ?” Tiêu Thứ Kiệt rất nhanh nói ra ngọn nguồn, gặp thê tử và nữ nhi cũng chưa phản đối, thế này mới thở hổn hển khẩu khí.
- “Hảo! Vô Vi nghe lời cha.” Vô Vi vui vẻ cười nói, nàng chỉ biết, trên đời này, cha tốt nhất .
Ha ha, rất nhanh nàng sẽ có một cái cùng cha giống nhau hảo, ngay cả lớn lên cũng rất giống phụ thân tướng công . Thật tốt, không cần cùng nương tranh đoạt a!
Trong tân phòng, Vô Vi ngồi yên trong chốc lát, chờ mọi nơi không tiếng động, xác định tất cả mọi người đã rời khỏi đây, vội vàng theo trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng cởi bỏ hỉ phục.
Hảo phiền! Như thế nào nhiều nút thắt như vậy? Vô Vi ra sức cởi phần đồng nút thắt . Hoàn hảo tướng công còn không có tiến vào! Nàng mau một chút .
Ngoài cửa, Lăng Liệt khó hiểu nhìn chằm chằm phòng trong không ngừng lộn xộn tân nương tử, bởi vì tân nương tử đưa lưng về phía cửa, cho nên hắn nhìn không ra nàng đang làm gì.
Rốt cục, Vô Vi cũng cởi xong đống nút thắt phức tạp, cởi hồng bào, tiêu sái vung tay, hỉ phục lấy duyên dáng đường cong bỏ đến sau bình phong. Hiện tại là tuyết trắng xiêm y ! Nàng khoái hoạt nghĩ, sau đó an phận ngồi ở mép giường, chờ mong sớm một chút nhìn thấy của nàng tướng công.
Lăng Liệt khinh thường cười lạnh. Nữ nhân này, còn không có hiên khăn voan liền vội vã cởi quần áo ?
Hắn đẩy cửa ra, hướng về của hắn tân nương đi đến. Hắn muốn nhìn, nữ nhân này đến tột cùng ra sao bộ dáng.
Hắn thân thủ chậm rãi, chậm rãi nhấc lên khăn voan, trong lòng không ngừng cầu nguyện, chỉ hy vọng nữ nhân này không cần rất dọa người a!
Khăn voan xốc lên , hắn thấy được của hắn tân nương. Không tính tuyệt sắc, nhưng có thể coi là xinh đẹp, đặc biệt nàng còn có một đôi thiên chân thuần khiết linh hoạt mắt to, cực kỳ mê người .
Hắn thấy được nàng, mà nàng cũng thấy được nàng chờ đợi tướng công. Nhưng là, sau khi nhìn đến cái kia vô cùng bất đồng với khuôn mặt của phụ thân Tiêu Thứ Kiệt, khuôn mặt rạng ngời nhỏ nhắn của Vô Vi nhất thời suy sụp thất vọng, mãn nhãn thất vọng. Chu cái miệng nhỏ khóc lớn lên.
- “Oa – ô – nương gạt ta! Nương gạt ta ! Bộ dạng không giống cha, không anh tuấn như cha, lại không khôi hài giống cha, không hảo võ công như cha, còn không hội cười…… Không cần ! Ô……! Cái gì cũng không như phụ thân tướng công, ta không cần !……”
Đây là cái tình huống gì? Lăng Liệt hoàn toàn trợn tròn mắt
Cha mẹ buộc hắn lấy một cái nghe nói hai mươi tuổi còn chưa gả đi, là gái lỡ thì đã muốn đủ ủy khuất .Không nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc, vừa vén lên khăn voan, tân nương tử thấy hắn liền kêu khóc ầm trời, hô mắc mưu bị lừa.Hắn, Lăng Liệt là một trong Tần Châu được rất nhiều nữ tử ái mộ “Tứ công tử” Chẳng lẽ, có nàng nói như vậy thua kém sao? Hừ, không nhịn được giận mà!
Như thế rất tốt, nguyên lai nàng cũng không phải cam tâm muốn gả cho hắn. Nói cách khác, hắn có thể tự do ? Lăng Liệt có chút vui vẻ lại có chút tiếc nuối. Vốn định nói, nếu nàng không phải như vậy khó coi, có lẽ hắn có thể thử chấp nhận nàng. Xem ra, không cần.
- “Ô – một chút cũng không giống! Nương gạt ta! Ta không cần !……” Vô Vi không ngừng cố gắng khóc.
Nữ nhân này như thế nào có thể khóc khỏe như vậy a? Đã mau nửa canh giờ ! Lăng liệt phiền chán thong thả bước đi.
Đêm tân hôn, tân nương tử khóc lớn nửa canh giờ, muốn không để tâm cũng thật khó. Này không, Lăng gia nhị lão vội vàng tới hỏi rồi.
Vừa vào cửa phủ, Lăng lão gia liền mắng con té tát:
- “Xú tiểu tử, ngươi như thế nào chọc tới Vô Vi ? A? Ta đã nói gì với ngươi hả? Ngươi nếu dám để cho Vô Vi chịu nửa điểm ủy khuất, ta liền đánh gãy chân của ngươi. Ngươi nói, ngươi có đem của lời của ta để vào đầu sao? Ngươi này không cười chết……”
Bên này Lăng lão gia mắng con, bên kia Lăng phu nhân an ủi Vô Vi. Thật vất vả, Vô Vi rốt cục ngừng khóc, nghẹn ngào nói ra nguyên do.
- “Nương theo ta nói, tướng công bộ dạng rất giống cha, cười lên giống cha, nói chuyện giống cha…… Ô — nhưng là, hắn, tuyệt đối không giống cha, cái gì cũng không như cha! Ta không cần gả cho hắn ! Ta muốn phụ thân! Ô — nương gạt ta! Nàng gạt ta!……”
Nói xong, Vô Vi lại khóc thét lên.
Nghe xong lời này, Lăng gia nhị lão dở khóc dở cười, càng không biết như thế nào cho phải. Chỉ biết an ủi Vô Vi, làm cho nàng trước nghỉ một đêm, nếu phải về nhà, sáng mai lại đi.
Còn Lăng Liệt thì đổi ý.Hắn không tin, trên đời còn có nử nhân không ngưỡng mộ yêu thương hắn( tự kị cấp độ n) lại càng không tin hắn so ra sẽ kém trong lời nàng nói lão cha. Hắn nhất định lấy nàng, muốn nàng . Một ngày nào đó, hắn muốn cho nàng chính mồm nói, tướng công so với cha hảo.
Vô Vi ngồi ở bàn trang điểm, để cho mẫu thân nàng giúp nàng trang điểm.
- “Nương, ngươi lần đầu tiên gặp được cha là mặc cái dạng gì quần áo a?” Vô Vi xoay người ngẩng đầu hỏi.
- “Ngồi yên, đừng lộn xộn.” Lãnh Linh xoay đầu nữ nhi lại, tiếp tục cẩn thận sơ tóc.“Là trang phục dạ hành màu đen, bất quá, cha ngươi lại kiên trì nói là bạch y, ha ha, cũng không biết là thời điểm nào nữa a .” Nhắc tới trượng phu, Lãnh Linh lãnh diễm khuôn mặt tràn ra tươi cười.
Vô Vi phiền não nhíu mày, là mặc màu đồ trắng, hay là màu đen đi?
- “Nghĩ đều đừng nghĩ!” Lãnh Linh lấy lược gõ nhẹ vào đầu nữ nhi.“Thành thân chỉ có thể mặc đồ màu đỏ hỉ bào, có nghe hay không?”
Quyết định , nàng muốn mặc đồ màu trắng:
- “Không, ta muốn mặc đồ màu trắng, giống năm đó cha và nương gặp nhau à.”
- “Chỉ có thể mặc đồ đỏ sắc quần áo.” Lãnh Linh hét lớn. Nào có người thành thân mặc đồ màu trắng , cũng không phải làm tang sự a.
- “Ta muốn mặc đồ màu trắng.” Vô Vi rống to lại.
- “Màu đỏ.”
- “Màu trắng.”
- “Màu đỏ.”
- “Màu trắng.”……
- “Tiêu Thứ Kiệt!” Lãnh Linh hướng về phía ngoài cửa kêu to tên trượng phu.
Tiêu Thứ Kiệt nghe tiếng, đi đến, Tiêu Thứ Kiệt ba mươi lăm tuổi cùng mười năm trước giống nhau sang sảng tiêu sái, anh tuấn, tuấn tú, thời gian làm cho hắn càng thành thục cũng có mị lực, tựa như hắn xinh đẹp thê tử giống nhau, tăng tuổi không tăng thọ.
- “Có chuyện gì vậy, của ta thân ái nương tử.” Tiêu Thứ Kiệt cười hỏi.
- “Ngươi nói thành thân có phải hay không nên mặc đồ màu đỏ? Ân?” Lãnh Linh lãnh nghiêm mặt chất vấn trượng phu, một bộ biểu tình nếu hắn dám nói không thì phải chết chắc rồi.
- “Đương nhiên muốn mặc đồ màu đỏ, như vậy mới vui mừng thôi!” Hắn vội vàng phụ họa.
- “Cha, ta muốn mặc đồ màu trắng, ngươi lần đầu tiên nhìn thấy nương thời điểm, nương sẽ mặc màu trắng quần áo.” Vô Vi đáng yêu, còn biển mếu máo, làm ra một bộ hắn không đồng ý liền khóc cho hắn xem.
- “Hảo, hảo, mặc đồ màu trắng! Nữ nhi của ta mặc đồ màu trắng nhất định giống như tiên nữ nha.” Tiêu Thứ Kiệt lại an ủi nữ nhi.
Cái này thật rất khó, nhìn đến thê tử từ từ xanh mét sắc mặt, Tiêu Thứ Kiệt liền chuyển hướng nữ nhi, ai ngờ nữ nhi lại là một bộ lã chã chực khóc biểu tình.
Vậy phải làm sao bây giờ a? Một bên là hắn âu yếm thê tử, vì nàng, hắn nhưng là ngay cả đại hiệp cũng không làm , như thế nào làm nàng mất hứng đâu? Nhưng bên kia là hắn yêu thương mười năm nữ nhi, nếu không nàng, hắn còn lấy không đến thê tử đâu. Này nên làm thế nào cho phải?
- “Vi nhi, ngươi nghe cha trong lời nói sao?”
Vô vi gật gật đầu.
- “Vậy ngươi sẽ mặc màu đỏ quần áo xuất giá,” Còn chưa nói hoàn, Vô Vi đã thủ thế khóc lớn.
- “Không được khóc! Cha ý tứ là, ngươi bên ngoài mặc đồ màu đỏ, bên trong mặc đồ màu trắng , chờ đã bái đường, thành thân, tiến động phòng, ngươi liền đem bên ngoài hồng y phục thoát, như vậy, khi tướng công ngươi xốc lên khăn voan, đầu tiên nhìn đến ngươi không phải là mặc màu trắng quần áo hay sao ?” Tiêu Thứ Kiệt rất nhanh nói ra ngọn nguồn, gặp thê tử và nữ nhi cũng chưa phản đối, thế này mới thở hổn hển khẩu khí.
- “Hảo! Vô Vi nghe lời cha.” Vô Vi vui vẻ cười nói, nàng chỉ biết, trên đời này, cha tốt nhất .
Ha ha, rất nhanh nàng sẽ có một cái cùng cha giống nhau hảo, ngay cả lớn lên cũng rất giống phụ thân tướng công . Thật tốt, không cần cùng nương tranh đoạt a!
Trong tân phòng, Vô Vi ngồi yên trong chốc lát, chờ mọi nơi không tiếng động, xác định tất cả mọi người đã rời khỏi đây, vội vàng theo trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng cởi bỏ hỉ phục.
Hảo phiền! Như thế nào nhiều nút thắt như vậy? Vô Vi ra sức cởi phần đồng nút thắt . Hoàn hảo tướng công còn không có tiến vào! Nàng mau một chút .
Ngoài cửa, Lăng Liệt khó hiểu nhìn chằm chằm phòng trong không ngừng lộn xộn tân nương tử, bởi vì tân nương tử đưa lưng về phía cửa, cho nên hắn nhìn không ra nàng đang làm gì.
Rốt cục, Vô Vi cũng cởi xong đống nút thắt phức tạp, cởi hồng bào, tiêu sái vung tay, hỉ phục lấy duyên dáng đường cong bỏ đến sau bình phong. Hiện tại là tuyết trắng xiêm y ! Nàng khoái hoạt nghĩ, sau đó an phận ngồi ở mép giường, chờ mong sớm một chút nhìn thấy của nàng tướng công.
Lăng Liệt khinh thường cười lạnh. Nữ nhân này, còn không có hiên khăn voan liền vội vã cởi quần áo ?
Hắn đẩy cửa ra, hướng về của hắn tân nương đi đến. Hắn muốn nhìn, nữ nhân này đến tột cùng ra sao bộ dáng.
Hắn thân thủ chậm rãi, chậm rãi nhấc lên khăn voan, trong lòng không ngừng cầu nguyện, chỉ hy vọng nữ nhân này không cần rất dọa người a!
Khăn voan xốc lên , hắn thấy được của hắn tân nương. Không tính tuyệt sắc, nhưng có thể coi là xinh đẹp, đặc biệt nàng còn có một đôi thiên chân thuần khiết linh hoạt mắt to, cực kỳ mê người .
Hắn thấy được nàng, mà nàng cũng thấy được nàng chờ đợi tướng công. Nhưng là, sau khi nhìn đến cái kia vô cùng bất đồng với khuôn mặt của phụ thân Tiêu Thứ Kiệt, khuôn mặt rạng ngời nhỏ nhắn của Vô Vi nhất thời suy sụp thất vọng, mãn nhãn thất vọng. Chu cái miệng nhỏ khóc lớn lên.
- “Oa – ô – nương gạt ta! Nương gạt ta ! Bộ dạng không giống cha, không anh tuấn như cha, lại không khôi hài giống cha, không hảo võ công như cha, còn không hội cười…… Không cần ! Ô……! Cái gì cũng không như phụ thân tướng công, ta không cần !……”
Đây là cái tình huống gì? Lăng Liệt hoàn toàn trợn tròn mắt
Cha mẹ buộc hắn lấy một cái nghe nói hai mươi tuổi còn chưa gả đi, là gái lỡ thì đã muốn đủ ủy khuất .Không nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc, vừa vén lên khăn voan, tân nương tử thấy hắn liền kêu khóc ầm trời, hô mắc mưu bị lừa.Hắn, Lăng Liệt là một trong Tần Châu được rất nhiều nữ tử ái mộ “Tứ công tử” Chẳng lẽ, có nàng nói như vậy thua kém sao? Hừ, không nhịn được giận mà!
Như thế rất tốt, nguyên lai nàng cũng không phải cam tâm muốn gả cho hắn. Nói cách khác, hắn có thể tự do ? Lăng Liệt có chút vui vẻ lại có chút tiếc nuối. Vốn định nói, nếu nàng không phải như vậy khó coi, có lẽ hắn có thể thử chấp nhận nàng. Xem ra, không cần.
- “Ô – một chút cũng không giống! Nương gạt ta! Ta không cần !……” Vô Vi không ngừng cố gắng khóc.
Nữ nhân này như thế nào có thể khóc khỏe như vậy a? Đã mau nửa canh giờ ! Lăng liệt phiền chán thong thả bước đi.
Đêm tân hôn, tân nương tử khóc lớn nửa canh giờ, muốn không để tâm cũng thật khó. Này không, Lăng gia nhị lão vội vàng tới hỏi rồi.
Vừa vào cửa phủ, Lăng lão gia liền mắng con té tát:
- “Xú tiểu tử, ngươi như thế nào chọc tới Vô Vi ? A? Ta đã nói gì với ngươi hả? Ngươi nếu dám để cho Vô Vi chịu nửa điểm ủy khuất, ta liền đánh gãy chân của ngươi. Ngươi nói, ngươi có đem của lời của ta để vào đầu sao? Ngươi này không cười chết……”
Bên này Lăng lão gia mắng con, bên kia Lăng phu nhân an ủi Vô Vi. Thật vất vả, Vô Vi rốt cục ngừng khóc, nghẹn ngào nói ra nguyên do.
- “Nương theo ta nói, tướng công bộ dạng rất giống cha, cười lên giống cha, nói chuyện giống cha…… Ô — nhưng là, hắn, tuyệt đối không giống cha, cái gì cũng không như cha! Ta không cần gả cho hắn ! Ta muốn phụ thân! Ô — nương gạt ta! Nàng gạt ta!……”
Nói xong, Vô Vi lại khóc thét lên.
Nghe xong lời này, Lăng gia nhị lão dở khóc dở cười, càng không biết như thế nào cho phải. Chỉ biết an ủi Vô Vi, làm cho nàng trước nghỉ một đêm, nếu phải về nhà, sáng mai lại đi.
Còn Lăng Liệt thì đổi ý.Hắn không tin, trên đời còn có nử nhân không ngưỡng mộ yêu thương hắn( tự kị cấp độ n) lại càng không tin hắn so ra sẽ kém trong lời nàng nói lão cha. Hắn nhất định lấy nàng, muốn nàng . Một ngày nào đó, hắn muốn cho nàng chính mồm nói, tướng công so với cha hảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook