Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất
-
Chương 46: Tiểu vương gia Hoàng An
Hoàng An là tiểu vương gia bảo bối của Thất vương phủ. Hắn chính là viên ngọc quý của Thất Vương gia, Thất Vương phi và bốn vị ca ca của hắn. Từ nhỏ sức khỏe không được tốt như những đứa trẻ cùng trang lứa nên được cả Vương phủ nuông chiều.
Chuyện phải kể đến mùa đông năm ấy Thất Vương Phi mang thai được hơn tám tháng thì ngoài ý muốn bị sinh con thiếu tháng. Suýt chút nữa đã mất cả mẹ lẫn con. Thất Vương gia do lo lắng, qua một đêm đã bạc nửa mái đầu. Hoàng đế bệ hạ xót bào đệ đã ngự bút ban tên cho tiểu chất tử:
"Hoàng An."
Cái tên mang ý nghĩa một đời bình an, tốt đẹp. Hoàng đế còn sắc phong cho hắn An Bình đại vương, nhưng đến năm hắn 20 tuổi mới được chính thức nhận phong. Hiện tại hắn mới 15 tuổi, vẫn gọi hắn là An tiểu vương gia.
Chuyện chả có gì khi viên ngọc Hoàng An càng ngày càng tối. Thông minh lanh lợi nhưng lại lười học, ham chơi làm cho phu tử đau đầu vì hắn. Thất Vương gia và Thất Vương Phi thấy hối hận vì quá nuông chiều tiểu thê tử này rồi. Nhưng nhận ra thì con ngựa hoang đã không thể kham nổi. Hoàng An chính là chuyện để ý nhất trong Thất Vương Phủ.
Một lần Thất Vương Phi dẫn hắn đến Hầu phủ chơi đã nhận ra điều bất thường. Vừa đến cửa Hầu phủ hắn đã không muốn vào, thấy vẻ chột dạ của tiểu nhi tử, Thất Vương Phi sợ hãi. Không phải hắn đã làm gì đắc tối Hầu phủ nên mới như vậy? Hỏi mãi không nói, nên bà quyết định dẫn hắn vào luôn Hầu phủ.
Lạ thay, vào Hầu phủ con ngựa bất kham Hoàng An lại như một con mèo nhỏ. Ngoan ngoãn đáng yêu, nói gì cũng nghe. Khiến cho Vương Phi và Hầu phu nhân trợn mắt há mồm. Không phải hắn uống nhầm thuốc gì ấy chứ?
Ngoan như chó cún, à à uôm uôm được một lát thì Hoàng An xin ra ngoài đi dạo. Cảnh ở Hầu phủ thật đẹp, không hoa lệ như ngự hoa viên của hoàng đế, không thanh tịnh như hoa viên chỗ phu tử, nơi này như kết hợp mọi thứ hài hòa với nhau. Có núi non giả, có suối chảy róc rách, có cá đủ sắc màu sắc bơi lội tung tăng, có cây gỗ, có cỏ cây hoa lá.. nghe có vẻ lộn xộn nhưng thật ra lại hài hòa không thể tưởng tượng được. Thật thoải mái!
Hoàng An đắm chìm trong cảm xúc ở hoa viên, mà không để ý thấy một người đang ngồi trên cầu nghịch nước và cho cá ăn. Đến lúc đi gần tới đó, hắn mới nhận ra, nhìn thấy Hàng Tư Nghiên hắn lại nhớ đến vị tẩu tẩu xinh đẹp mà lại có thuộc hạ ác ma kia. Tự nhiên thân dưới của hắn co rúm lại, sợ hãi, đau nhói ngày hôm đó ùa về. Muốn khóc tám tỷ dòng sông mà không biết tìm ai. Hắn thật sự muốn tố giác mấy tên thuộc hạ kia mà không biết tố giác thế nào? Không lec bắt tiểu vương gia phải cởi quần ra? Mắt mặt chết đi được.
Hàng Tư Nghiên đang cho cá ăn thì thấy Hoàng An đi tới, cũng không nói gì, chỉ giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn hắn. Chống lại đôi mắt như trẻ con kia của đại ca, Hoàng An thật sự thấy thích vô cùng. Trước đến nay chưa ai nhìn hắn như vậy cả.
- Đại ca, đệ là Hoàng An, chất đệ của huynh. Huynh gọi đệ là tiểu An cũng được. - Hoàng An ngồi xuống, bắt chuyện với Hàng Tư Nghiên.
- Tiểu An, chơi, cá này. Đẹp lắm. Thích! - Hàng Tư Nghiên đưa chén thức ăn cho cá cho Hoàng An.
Hoàng An đơ người ra. Đại ca nói gì vậy? Sao khó hiểu quá? Ý huynh ấy là sao? Hắn phân tính một vạn tám ngàn hướng ở trong lòng mới biết được ý đại ca rủ hắn chơi, cho cá ăn cùng. Đại ca có vẻ rất thích bọn ca cảnh màu mè này.
Không biết cả hai người tính cách ngây thơ hay do huyết thống máu mủ nên chẳng mấy chốc đã nói chuyện với nhau vui vẻ. Hoàng An thật thích đại ca ngây thơ này, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Đó là hắn nghĩ vậy. Chứ hai người nói chuyện thì hắn nói chủ yếu, Hàng Tư Nghiên chỉ thỉnh thoảng nói được một chút. Nhưng như vậy đã làm cho Hoàng An vui mà quên chuyện mất mặt hôm nào.
- Tiểu thư, có nên qua chỗ đó không? - Thiên Cơ hỏi Nguyên Lam Anh.
- Không cần đâu, để hai người đó chơi đi. Chúng ta tiếp tục làm việc!
Nguyên Lam Anh cùng bảy người kia tiếp tục xử lý một số chuyện trong Sơn Trang. Người ở Hầu phủ đã quen với việc tam thiếu phu nhân có bảy người vừa là bằng hữu vừa là thuộc hạ rồi. Ngay cả Hầu gia cũng hạ lệnh không ai được làm khó mấy người họ. Làm cho Nguyên Lam Anh cảm kích vô cùng. Nhưng nàng đâu biết đó đều là sự sắp xếp của Thiên Xu.
Một mặt nào đó Nguyên Lam Anh rất thông minh, phải gọi là cái gì cũng biết một chút. Tuy nhiên, về thủ đoạn thì nàng chỉ xếp ở mức số không. Thất Tinh hộ pháp nuông chiều nàng nên cũng không kéo buộc nàng phải học. Có lẽ trong lịch sử Thất tinh sơn trang nàng là trang chủ giết ít người nhất.
Từ lúc nàng làm trang chủ cho đến bây giờ số người chết do sơn trang gây ra không có ai. Trên dưới trong trang đều phải ghi nhớ "không được tùy tiện giết người, chừa lại cho người ta một con đường sống". Nhưng người trong trang không bao giờ chịu thiệt thòi, họ làm cho kẻ thù sống dở chết dở, hay không giết mà tự chết. Từ đó, người của Thất tinh sơn trang nổi tiếng trong giang hồ là biến thái. Dĩ nhiên điều này Nguyên Lam Anh không hề hay biết.
Chuyện phải kể đến mùa đông năm ấy Thất Vương Phi mang thai được hơn tám tháng thì ngoài ý muốn bị sinh con thiếu tháng. Suýt chút nữa đã mất cả mẹ lẫn con. Thất Vương gia do lo lắng, qua một đêm đã bạc nửa mái đầu. Hoàng đế bệ hạ xót bào đệ đã ngự bút ban tên cho tiểu chất tử:
"Hoàng An."
Cái tên mang ý nghĩa một đời bình an, tốt đẹp. Hoàng đế còn sắc phong cho hắn An Bình đại vương, nhưng đến năm hắn 20 tuổi mới được chính thức nhận phong. Hiện tại hắn mới 15 tuổi, vẫn gọi hắn là An tiểu vương gia.
Chuyện chả có gì khi viên ngọc Hoàng An càng ngày càng tối. Thông minh lanh lợi nhưng lại lười học, ham chơi làm cho phu tử đau đầu vì hắn. Thất Vương gia và Thất Vương Phi thấy hối hận vì quá nuông chiều tiểu thê tử này rồi. Nhưng nhận ra thì con ngựa hoang đã không thể kham nổi. Hoàng An chính là chuyện để ý nhất trong Thất Vương Phủ.
Một lần Thất Vương Phi dẫn hắn đến Hầu phủ chơi đã nhận ra điều bất thường. Vừa đến cửa Hầu phủ hắn đã không muốn vào, thấy vẻ chột dạ của tiểu nhi tử, Thất Vương Phi sợ hãi. Không phải hắn đã làm gì đắc tối Hầu phủ nên mới như vậy? Hỏi mãi không nói, nên bà quyết định dẫn hắn vào luôn Hầu phủ.
Lạ thay, vào Hầu phủ con ngựa bất kham Hoàng An lại như một con mèo nhỏ. Ngoan ngoãn đáng yêu, nói gì cũng nghe. Khiến cho Vương Phi và Hầu phu nhân trợn mắt há mồm. Không phải hắn uống nhầm thuốc gì ấy chứ?
Ngoan như chó cún, à à uôm uôm được một lát thì Hoàng An xin ra ngoài đi dạo. Cảnh ở Hầu phủ thật đẹp, không hoa lệ như ngự hoa viên của hoàng đế, không thanh tịnh như hoa viên chỗ phu tử, nơi này như kết hợp mọi thứ hài hòa với nhau. Có núi non giả, có suối chảy róc rách, có cá đủ sắc màu sắc bơi lội tung tăng, có cây gỗ, có cỏ cây hoa lá.. nghe có vẻ lộn xộn nhưng thật ra lại hài hòa không thể tưởng tượng được. Thật thoải mái!
Hoàng An đắm chìm trong cảm xúc ở hoa viên, mà không để ý thấy một người đang ngồi trên cầu nghịch nước và cho cá ăn. Đến lúc đi gần tới đó, hắn mới nhận ra, nhìn thấy Hàng Tư Nghiên hắn lại nhớ đến vị tẩu tẩu xinh đẹp mà lại có thuộc hạ ác ma kia. Tự nhiên thân dưới của hắn co rúm lại, sợ hãi, đau nhói ngày hôm đó ùa về. Muốn khóc tám tỷ dòng sông mà không biết tìm ai. Hắn thật sự muốn tố giác mấy tên thuộc hạ kia mà không biết tố giác thế nào? Không lec bắt tiểu vương gia phải cởi quần ra? Mắt mặt chết đi được.
Hàng Tư Nghiên đang cho cá ăn thì thấy Hoàng An đi tới, cũng không nói gì, chỉ giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn hắn. Chống lại đôi mắt như trẻ con kia của đại ca, Hoàng An thật sự thấy thích vô cùng. Trước đến nay chưa ai nhìn hắn như vậy cả.
- Đại ca, đệ là Hoàng An, chất đệ của huynh. Huynh gọi đệ là tiểu An cũng được. - Hoàng An ngồi xuống, bắt chuyện với Hàng Tư Nghiên.
- Tiểu An, chơi, cá này. Đẹp lắm. Thích! - Hàng Tư Nghiên đưa chén thức ăn cho cá cho Hoàng An.
Hoàng An đơ người ra. Đại ca nói gì vậy? Sao khó hiểu quá? Ý huynh ấy là sao? Hắn phân tính một vạn tám ngàn hướng ở trong lòng mới biết được ý đại ca rủ hắn chơi, cho cá ăn cùng. Đại ca có vẻ rất thích bọn ca cảnh màu mè này.
Không biết cả hai người tính cách ngây thơ hay do huyết thống máu mủ nên chẳng mấy chốc đã nói chuyện với nhau vui vẻ. Hoàng An thật thích đại ca ngây thơ này, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Đó là hắn nghĩ vậy. Chứ hai người nói chuyện thì hắn nói chủ yếu, Hàng Tư Nghiên chỉ thỉnh thoảng nói được một chút. Nhưng như vậy đã làm cho Hoàng An vui mà quên chuyện mất mặt hôm nào.
- Tiểu thư, có nên qua chỗ đó không? - Thiên Cơ hỏi Nguyên Lam Anh.
- Không cần đâu, để hai người đó chơi đi. Chúng ta tiếp tục làm việc!
Nguyên Lam Anh cùng bảy người kia tiếp tục xử lý một số chuyện trong Sơn Trang. Người ở Hầu phủ đã quen với việc tam thiếu phu nhân có bảy người vừa là bằng hữu vừa là thuộc hạ rồi. Ngay cả Hầu gia cũng hạ lệnh không ai được làm khó mấy người họ. Làm cho Nguyên Lam Anh cảm kích vô cùng. Nhưng nàng đâu biết đó đều là sự sắp xếp của Thiên Xu.
Một mặt nào đó Nguyên Lam Anh rất thông minh, phải gọi là cái gì cũng biết một chút. Tuy nhiên, về thủ đoạn thì nàng chỉ xếp ở mức số không. Thất Tinh hộ pháp nuông chiều nàng nên cũng không kéo buộc nàng phải học. Có lẽ trong lịch sử Thất tinh sơn trang nàng là trang chủ giết ít người nhất.
Từ lúc nàng làm trang chủ cho đến bây giờ số người chết do sơn trang gây ra không có ai. Trên dưới trong trang đều phải ghi nhớ "không được tùy tiện giết người, chừa lại cho người ta một con đường sống". Nhưng người trong trang không bao giờ chịu thiệt thòi, họ làm cho kẻ thù sống dở chết dở, hay không giết mà tự chết. Từ đó, người của Thất tinh sơn trang nổi tiếng trong giang hồ là biến thái. Dĩ nhiên điều này Nguyên Lam Anh không hề hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook