Tịch đại chủ tịch lắc mình một phát trở thành quân sư đại nhân
Quân sư, chức quan này, là lấy người có tài mưu lược.
Chức quan là trưởng giám sát việc quân vụ, tham mưu tác chiến kế hoạch quân sự, tương tự như phụ tá. Song, trong thời kỳ chiến tranh, tác dụng của quân sư sẽ đạt đến mức rất quan trọng, địa vị sánh ngang với tướng quân có thể còn quan trọng hơn. Điểm chính, là phải là một người mưu trí, có thể địch lại ngàn quân, chính là như vậy.
Có thể trở thành quân sư của một bộ quân nào đó, không phải tâm phúc không được.
Có thể nói, người quân sư trường bào trắng chính là tâm phúc của thái nữ điện hạ, càng có thể là người được nữ đế công nhận, bằng không cũng sẽ không cho nàng đến Thiên Cơ doanh đảm nhiện chức vụ này.
Còn năng lực của vị quân sư thần bí này, mọi người tạm thời còn chưa biết, nhưng quân sư đại nhân trong Thiên Cơ doanh làm một chút cải biến để cho mọi người có chút không nghĩ ra.
Thay đổi mỗi sáng sớm chạy bộ nặng hơn, không đơn thuần chạy xong liền xong việc, mà là tạo thành một đoàn đội, mỗi đội mười người, nếu có người không chạy xong, thì tiểu đội phải chạy thêm, thiếu một vòng thì thêm một vòng. Cuối cùng hoàn thành xong nhiệm vụ tiểu đội, thì phải bỏ bữa sáng, hơn nữa phải giặt tất cả vớ cho doanh trại.
Trừng phạt này có thể nói là tán tận lương tâm, ngày ngày rèn luyện, vớ phải nói là chất đầy thành núi?
Hơn nữa, ngoại tử làm lính, ngươi có thể trông cậy vào tài giặt giũ của nàng có thể giặt sạch ư? Không sai biệt lắm coi như là giặt xong, cổ mùi vị kia cũng để cho ngươi chùn bước, đừng nói chi thay thế. Tuyệt đối để cho người khác sau khi nghe thấy, ngay cả cơm tối cũng đều phải ói ra lại.
Cho nên, quyết sách này đưa đến vô số tiếng mắng. Nhưng vị quân sư này vẫn trước sau như một, mỹ danh kỳ viết*, đào tạo để tập thể có được sự hợp tác và tín nhiệm, mà càng để cho con người không thể nhịn được hình phạt thì sẽ càng rèn luyện cho họ năng lực chịu đựng, nếu ngay cả điểm này cũng không nhẫn được, Thiên Cơ doanh không cần những đại tiểu thư như vậy, ngươi vẫn là từ đâu tới thì hãy về nơi đó đi thôi! Thiên Cơ doanh chỉ cần tinh anh, không cần phế vật!
Không một ai nguyện ý thừa nhận bản thân là phế vật cả, cho nên, cho dù có lòng oán hận, cũng chỉ có thể để trong lòng, trong hành động vẫn phải tuân theo lời nói của quân sư.
Mà lúc này, ở chỗ nghỉ ngơi của tướng lãnh Giáp doanh, có một đỉnh lều không giống với những doanh trướng của những tướng lãnh khác, đỉnh lều dị thường đơn giản, cũng không có ngọn cờ nào, nhưng những ai có để ý đều biết, đây chính là lều vải của quân sư vừa tới.
Trước cửa lều có hai tốt đứng đợi, xa xa có binh sĩ không ngừng qua lại tuần tra, đây chính là đãi ngộ dành cho tướng lĩnh.
Dùng từ ở thời hiện đại thì đây chính là một phòng một người, còn phối hợp 2 hộ vệ, bên ngoài có vô số người đứng gác rồi đi tuần.
Tịch Phi Nghiêu gác chéo hai chân, thưởng thức trà ngon, nhìn quanh trong trướng, trong lòng rất đắc ý.
Mặc dù đeo mặt nạ, có chút tiếc nuối không thể lấy mặt mũi thật gặp mặt người khác, nhưng mà ngược lại có thể ngụy trang với manh vật nhà nàng, điểm này nàng vẫn rất hài lòng.
Cúi đầu xuống nhìn ngực mình có chút bằng phẳng, không khỏi thở dài, lực dùng để buộc ngực thật lớn, thật không biết những cô nương nữ phẫn nam trang thời trước làm sao mà chịu được? Dù sao nàng cảm thấy rất bức bí, nếu không phải nơi này ngực ngoại tử cũng không lớn, bản thân mới sẽ không lãng phí như vậy!
Vì Vệ Linh Tê người này, Tịch Phi Nghiêu cũng xem như hy sinh to lớn, trói buộc cả người vào thái nữ điện hạ, nếu thái nữ ngã xuống phỏng chừng nàng cũng xong đời. Cho nên, kiên định làm thái nữ đảng, bảo vệ lợi ích cho thái nữ chính là chuyện phụ tá nên làm.
Trên thương trường còn dễ nói, một khi liên quan đến quan trường, liền tương đối phiền toái.
Hôm nay, Tịch đại chủ tịch vừa phải vì thái nữ điện hạ kiếm bạc, vừa phải làm quân sư chiếu cố cho Thiên Cơ doanh, không phải bận rộn thông thường, có lúc thật muốn điên đầu, cũng may bây giờ không phải thời điểm đánh giặc, bằng không, nàng thật phải làm đến chết.
Tịch Phi Nghiêu trong quân doanh, tuyệt đối so với bất kỳ ai cũng đều lạnh lùng, để cho người ta cảm thấy sự yên tĩnh đáng sợ.
Trong kinh doanh nàng quyết đoán, hắc khí, ngôn ngữ sắc bén, trong thương lượng đem người lừa gạt đến vô hình; nhập ngũ nàng mười phần sát khí, ngôn ngữ lãnh đạm, ra quyết định không cho người phản bác, dù là thái độ thương lượng, cuối cùng chiến thắng luôn là vị quân sư đại nhân này. Ngay cả những tướng lãnh kia cũng không có cách nắm bắt nàng, thậm chí mơ hồ còn có ý bội phục.
Có thể nói, năng lực ngụy trang của Tịch Phi Nghiêu đã đảo ngược trời đất.
Làm lính hận nhất là những người không có bản lĩnh lại giả bộ là người có năng lực, còn bội phục lại là những bậc có thực tài, có bản lĩnh.
Rất hiển nhiên, Tịch đại chủ tịch thuộc về dạng người sau.
Nàng ở thời hiện đại phải hòa lẫn trong một thời đại mở mang, không hiểu sách lược không được. Binh pháp tôn tử đã không còn hữu dụng, còn phải cộng thêm Hậu Hắc Học*, tâm lý học vân vân các thứ.
<*là một cuốn sáchthể hiện tư tưởng của Lý Tôn Ngô viết về ‘mặt dày, mặt đen tối’ của thánh nhân Trung Quốc, có thể search ‘Hậu Hắc Học’ để biết thêm chi tiết>
“Quân sư, ngài muốn đi đâu? Có cần tôi theo cùng.”
Nói chuyện chính là nữ binh canh giữ bên ngoài lều, ánh mắt nhìn Tịch Phi Nghiêu có một chút sợ hãi cùng sự tôn kính, vẫn giữ khoảng cách.
“Không cần, bổn quân sư lui tới trong quân doanh thôi.”
Tịch Phi Nghiêu khoát khoát tay, đối với nàng loại quan viên văn phòng ra ngoài dạo bộ một lúc còn cần binh lính theo bảo vệ, điểm này để cho nàng có chút không biết làm sao.
Ta muốn ra ngoài thăm tướng công một chút, các ngươi phụng bồi theo còn thăm nom gì được?!
“Vậy thì, xin quân sư cẩn thận.”
“Ân, biết rồi.”
Tịch Phi Nghiêu gật đầu, nàng không tin ở trong Thiên Cơ doanh còn có thể xảy ra chuyện, muốn được thật tự do lui tới trong Thiên Cơ doanh, vậy mang hai người kia theo sẽ rất phiền toái, không bằng không mang theo.
Người có bản lĩnh cũng chỉ có người trong giang hồ, hơn nữa không phải người trong giang hồ bình thường là được, mà phải giống tiền bối Vô Nhai Tử mới có thể.
Bất quá thiên hạ có mấy người như Vô Nhai Tử?!
Tịch Phi Nghiêu bước về hướng doanh trại của Vệ Linh Tê, một người là tối cao nhất, một người tối chót nhất, từ điểm biến tướng này cũng đã thấy rõ địa vị của hai người.
“Quân sư đại nhân ——”
“Quân sư đại nhân ——”
Tịch Phi Nghiêu một đường đi tới, một đường gật đầu, thật đúng là có dáng vẻ của lãnh đạo đang thị sát.
Đáng tiếc, nàng đối với những thứ này không có hứng thú, nàng chỉ muốn mau mau gặp được tướng công của nàng.
“A Trì, động tác này không phải như vậy, là vậy nè.”
Vệ Linh Tê đang cùng Liễu Trì luận bàn võ thuật, thuận tiện đem mấy chiêu sư phụ dạy cho nàng dạy lại cho Liễu Trì, đối với nàng mà nói, Liễu Trì là người phe nàng, tự nhiên không có gì cố kỵ, dạy lại cho nàng cũng không phải là chuyện không tốt gì.
Liễu Trì ngầm hiểu thử lại lần nữa, quả nhiên so với trước đó lưu loát hơn rất nhiều.
Tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt, chuyện này ở Bính doanh ai cũng biết.
Nếu không phải bởi vì từ trong miệng Vệ Linh Tê nghe qua nương tử của nàng, mọi người thật đúng sẽ cho rằng giữa hai người sẽ phát sinh mối quan hệ trên mức bình thường. Chuyện này trong quân doanh cũng không phải là không có, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ.
Vệ manh vật đáng thương cũng không có suy nghĩ đi quá trớn, nhưng hành động của nàng hiện tại mà nói chính là tình bằng hữu thiệt cao đẹp, tình bằng hữu thiệt nền tảng tốt, chuyện này làm cho Tịch Phi Nghiêu nhìn mà một trận nổi giận.
Đối với Liễu Trì, Tịch đại chủ tịch là thật lòng không ưa thích, đây đại khái là vì quan hệ tình địch nằm trong tiềm thức, cho nên, chỉ cần thấy hai người dính chung một chỗ là nàng liền thấy đau dạ dày.
Rõ ràng thời điểm ở nhà luôn dính lấy ta, đi trại lính một phát liền dính lấy Liễu Trì, muội muốn bắt cá hai tay sao?
Mặc dù biết Vệ Linh Tê không thể nào làm ra loại chuyện này, nhưng trong lòng vẫn là sục sôi mùi giấm.
Tịch Phi Nghiêu không có đến thăm Vệ Linh Tê như mong muốn, mà xoay người rời khỏi Bính doanh.
Buổi tối sẽ bắt đầu buổi diễn tập thực tế, Bính doanh gì gì đó, thật sự là quá nhàn rỗi rồi!
Liền chọn vài binh sĩ Giáp doanh ban đêm đi thăm dò Bính doanh, thao luyện thế nào đi nữa mà vẫn không diễn tập thực tế thì cũng là đồ vô dụng.
Đặc biệt là binh của Bính doanh!
Tội nghiệp Bính doanh, cũng bởi vì quan hệ của Vệ Linh Tê với Liễu Trì, mà triệt để bị quân sư đại nhân ôm hận, bắt đầu cho bọn họ các loại huấn luyện tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời.
Quân sư, chức quan này, là lấy người có tài mưu lược.
Chức quan là trưởng giám sát việc quân vụ, tham mưu tác chiến kế hoạch quân sự, tương tự như phụ tá. Song, trong thời kỳ chiến tranh, tác dụng của quân sư sẽ đạt đến mức rất quan trọng, địa vị sánh ngang với tướng quân có thể còn quan trọng hơn. Điểm chính, là phải là một người mưu trí, có thể địch lại ngàn quân, chính là như vậy.
Có thể trở thành quân sư của một bộ quân nào đó, không phải tâm phúc không được.
Có thể nói, người quân sư trường bào trắng chính là tâm phúc của thái nữ điện hạ, càng có thể là người được nữ đế công nhận, bằng không cũng sẽ không cho nàng đến Thiên Cơ doanh đảm nhiện chức vụ này.
Còn năng lực của vị quân sư thần bí này, mọi người tạm thời còn chưa biết, nhưng quân sư đại nhân trong Thiên Cơ doanh làm một chút cải biến để cho mọi người có chút không nghĩ ra.
Thay đổi mỗi sáng sớm chạy bộ nặng hơn, không đơn thuần chạy xong liền xong việc, mà là tạo thành một đoàn đội, mỗi đội mười người, nếu có người không chạy xong, thì tiểu đội phải chạy thêm, thiếu một vòng thì thêm một vòng. Cuối cùng hoàn thành xong nhiệm vụ tiểu đội, thì phải bỏ bữa sáng, hơn nữa phải giặt tất cả vớ cho doanh trại.
Trừng phạt này có thể nói là tán tận lương tâm, ngày ngày rèn luyện, vớ phải nói là chất đầy thành núi?
Hơn nữa, ngoại tử làm lính, ngươi có thể trông cậy vào tài giặt giũ của nàng có thể giặt sạch ư? Không sai biệt lắm coi như là giặt xong, cổ mùi vị kia cũng để cho ngươi chùn bước, đừng nói chi thay thế. Tuyệt đối để cho người khác sau khi nghe thấy, ngay cả cơm tối cũng đều phải ói ra lại.
Cho nên, quyết sách này đưa đến vô số tiếng mắng. Nhưng vị quân sư này vẫn trước sau như một, mỹ danh kỳ viết*, đào tạo để tập thể có được sự hợp tác và tín nhiệm, mà càng để cho con người không thể nhịn được hình phạt thì sẽ càng rèn luyện cho họ năng lực chịu đựng, nếu ngay cả điểm này cũng không nhẫn được, Thiên Cơ doanh không cần những đại tiểu thư như vậy, ngươi vẫn là từ đâu tới thì hãy về nơi đó đi thôi! Thiên Cơ doanh chỉ cần tinh anh, không cần phế vật!
Không một ai nguyện ý thừa nhận bản thân là phế vật cả, cho nên, cho dù có lòng oán hận, cũng chỉ có thể để trong lòng, trong hành động vẫn phải tuân theo lời nói của quân sư.
Mà lúc này, ở chỗ nghỉ ngơi của tướng lãnh Giáp doanh, có một đỉnh lều không giống với những doanh trướng của những tướng lãnh khác, đỉnh lều dị thường đơn giản, cũng không có ngọn cờ nào, nhưng những ai có để ý đều biết, đây chính là lều vải của quân sư vừa tới.
Trước cửa lều có hai tốt đứng đợi, xa xa có binh sĩ không ngừng qua lại tuần tra, đây chính là đãi ngộ dành cho tướng lĩnh.
Dùng từ ở thời hiện đại thì đây chính là một phòng một người, còn phối hợp 2 hộ vệ, bên ngoài có vô số người đứng gác rồi đi tuần.
Tịch Phi Nghiêu gác chéo hai chân, thưởng thức trà ngon, nhìn quanh trong trướng, trong lòng rất đắc ý.
Mặc dù đeo mặt nạ, có chút tiếc nuối không thể lấy mặt mũi thật gặp mặt người khác, nhưng mà ngược lại có thể ngụy trang với manh vật nhà nàng, điểm này nàng vẫn rất hài lòng.
Cúi đầu xuống nhìn ngực mình có chút bằng phẳng, không khỏi thở dài, lực dùng để buộc ngực thật lớn, thật không biết những cô nương nữ phẫn nam trang thời trước làm sao mà chịu được? Dù sao nàng cảm thấy rất bức bí, nếu không phải nơi này ngực ngoại tử cũng không lớn, bản thân mới sẽ không lãng phí như vậy!
Vì Vệ Linh Tê người này, Tịch Phi Nghiêu cũng xem như hy sinh to lớn, trói buộc cả người vào thái nữ điện hạ, nếu thái nữ ngã xuống phỏng chừng nàng cũng xong đời. Cho nên, kiên định làm thái nữ đảng, bảo vệ lợi ích cho thái nữ chính là chuyện phụ tá nên làm.
Trên thương trường còn dễ nói, một khi liên quan đến quan trường, liền tương đối phiền toái.
Hôm nay, Tịch đại chủ tịch vừa phải vì thái nữ điện hạ kiếm bạc, vừa phải làm quân sư chiếu cố cho Thiên Cơ doanh, không phải bận rộn thông thường, có lúc thật muốn điên đầu, cũng may bây giờ không phải thời điểm đánh giặc, bằng không, nàng thật phải làm đến chết.
Tịch Phi Nghiêu trong quân doanh, tuyệt đối so với bất kỳ ai cũng đều lạnh lùng, để cho người ta cảm thấy sự yên tĩnh đáng sợ.
Trong kinh doanh nàng quyết đoán, hắc khí, ngôn ngữ sắc bén, trong thương lượng đem người lừa gạt đến vô hình; nhập ngũ nàng mười phần sát khí, ngôn ngữ lãnh đạm, ra quyết định không cho người phản bác, dù là thái độ thương lượng, cuối cùng chiến thắng luôn là vị quân sư đại nhân này. Ngay cả những tướng lãnh kia cũng không có cách nắm bắt nàng, thậm chí mơ hồ còn có ý bội phục.
Có thể nói, năng lực ngụy trang của Tịch Phi Nghiêu đã đảo ngược trời đất.
Làm lính hận nhất là những người không có bản lĩnh lại giả bộ là người có năng lực, còn bội phục lại là những bậc có thực tài, có bản lĩnh.
Rất hiển nhiên, Tịch đại chủ tịch thuộc về dạng người sau.
Nàng ở thời hiện đại phải hòa lẫn trong một thời đại mở mang, không hiểu sách lược không được. Binh pháp tôn tử đã không còn hữu dụng, còn phải cộng thêm Hậu Hắc Học*, tâm lý học vân vân các thứ.
<*là một cuốn sáchthể hiện tư tưởng của Lý Tôn Ngô viết về ‘mặt dày, mặt đen tối’ của thánh nhân Trung Quốc, có thể search ‘Hậu Hắc Học’ để biết thêm chi tiết>
“Quân sư, ngài muốn đi đâu? Có cần tôi theo cùng.”
Nói chuyện chính là nữ binh canh giữ bên ngoài lều, ánh mắt nhìn Tịch Phi Nghiêu có một chút sợ hãi cùng sự tôn kính, vẫn giữ khoảng cách.
“Không cần, bổn quân sư lui tới trong quân doanh thôi.”
Tịch Phi Nghiêu khoát khoát tay, đối với nàng loại quan viên văn phòng ra ngoài dạo bộ một lúc còn cần binh lính theo bảo vệ, điểm này để cho nàng có chút không biết làm sao.
Ta muốn ra ngoài thăm tướng công một chút, các ngươi phụng bồi theo còn thăm nom gì được?!
“Vậy thì, xin quân sư cẩn thận.”
“Ân, biết rồi.”
Tịch Phi Nghiêu gật đầu, nàng không tin ở trong Thiên Cơ doanh còn có thể xảy ra chuyện, muốn được thật tự do lui tới trong Thiên Cơ doanh, vậy mang hai người kia theo sẽ rất phiền toái, không bằng không mang theo.
Người có bản lĩnh cũng chỉ có người trong giang hồ, hơn nữa không phải người trong giang hồ bình thường là được, mà phải giống tiền bối Vô Nhai Tử mới có thể.
Bất quá thiên hạ có mấy người như Vô Nhai Tử?!
Tịch Phi Nghiêu bước về hướng doanh trại của Vệ Linh Tê, một người là tối cao nhất, một người tối chót nhất, từ điểm biến tướng này cũng đã thấy rõ địa vị của hai người.
“Quân sư đại nhân ——”
“Quân sư đại nhân ——”
Tịch Phi Nghiêu một đường đi tới, một đường gật đầu, thật đúng là có dáng vẻ của lãnh đạo đang thị sát.
Đáng tiếc, nàng đối với những thứ này không có hứng thú, nàng chỉ muốn mau mau gặp được tướng công của nàng.
“A Trì, động tác này không phải như vậy, là vậy nè.”
Vệ Linh Tê đang cùng Liễu Trì luận bàn võ thuật, thuận tiện đem mấy chiêu sư phụ dạy cho nàng dạy lại cho Liễu Trì, đối với nàng mà nói, Liễu Trì là người phe nàng, tự nhiên không có gì cố kỵ, dạy lại cho nàng cũng không phải là chuyện không tốt gì.
Liễu Trì ngầm hiểu thử lại lần nữa, quả nhiên so với trước đó lưu loát hơn rất nhiều.
Tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt, chuyện này ở Bính doanh ai cũng biết.
Nếu không phải bởi vì từ trong miệng Vệ Linh Tê nghe qua nương tử của nàng, mọi người thật đúng sẽ cho rằng giữa hai người sẽ phát sinh mối quan hệ trên mức bình thường. Chuyện này trong quân doanh cũng không phải là không có, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ.
Vệ manh vật đáng thương cũng không có suy nghĩ đi quá trớn, nhưng hành động của nàng hiện tại mà nói chính là tình bằng hữu thiệt cao đẹp, tình bằng hữu thiệt nền tảng tốt, chuyện này làm cho Tịch Phi Nghiêu nhìn mà một trận nổi giận.
Đối với Liễu Trì, Tịch đại chủ tịch là thật lòng không ưa thích, đây đại khái là vì quan hệ tình địch nằm trong tiềm thức, cho nên, chỉ cần thấy hai người dính chung một chỗ là nàng liền thấy đau dạ dày.
Rõ ràng thời điểm ở nhà luôn dính lấy ta, đi trại lính một phát liền dính lấy Liễu Trì, muội muốn bắt cá hai tay sao?
Mặc dù biết Vệ Linh Tê không thể nào làm ra loại chuyện này, nhưng trong lòng vẫn là sục sôi mùi giấm.
Tịch Phi Nghiêu không có đến thăm Vệ Linh Tê như mong muốn, mà xoay người rời khỏi Bính doanh.
Buổi tối sẽ bắt đầu buổi diễn tập thực tế, Bính doanh gì gì đó, thật sự là quá nhàn rỗi rồi!
Liền chọn vài binh sĩ Giáp doanh ban đêm đi thăm dò Bính doanh, thao luyện thế nào đi nữa mà vẫn không diễn tập thực tế thì cũng là đồ vô dụng.
Đặc biệt là binh của Bính doanh!
Tội nghiệp Bính doanh, cũng bởi vì quan hệ của Vệ Linh Tê với Liễu Trì, mà triệt để bị quân sư đại nhân ôm hận, bắt đầu cho bọn họ các loại huấn luyện tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook