Liễu Trì PK* Tịch Phi Nghiêu

Tịch Phi Nghiêu nhìn tiểu nhỏ bé đã mười mấy ngày không gặp, không nhịn được quan sát nàng thêm một hồi, đen đi rồi, khỏe hơn, gầy đi ngược lại không ốm, rất tốt! Nàng không muốn tối tối ôm bộ xương khô đi ngủ!

“Tướng công, ở trong doanh trại có nhớ kỹ lời nương tử không?”

Tịch Phi Nghiêu xoa gò má Vệ Linh Tê, giống như vô tình nói.

Vệ manh vật nghe lời này của nương tử, bất thình lình sau lưng rùng mình, đứng thẳng người, không có do dự trong chốc lát trả lời:

“Có, ta nghe lời nương tử không tắm chung với mọi người, mà tắm ở bờ sông cách doanh trại khá xa.”

Đương nhiên, chuyện bất ngờ nhìn thấy Liễu Trì là không tính.

Tịch Phi Nghiêu híp mắt, cẩn thận nhìn thần sắc Vệ Linh Tê, sau đó cười như không cười nói.

“Thật là không có?”

Nếu không có, tướng công muội cần gì phải cơ cứng người như vậy? Quả nhiên, để một con thỏ trắng như muội trong một bầy sói, nghĩ thế nào cũng không yên tâm! May là ta đã kịp thời có chuẩn bị, sau này cũng có thể biến hình cho tướng công sự vui mừng.

Còn đến có phải sẽ ngạc nhiên mừng rỡ hay không, tạm thời không bàn, dù sao những tháng ngày sống của Vệ Linh Tê sẽ không được tốt lắm là được.

Có mặt nương tử, là phúc hay họa, cũng chỉ có trời mới biết.

“Tuyệt, tuyệt đối không có!”

Vệ Linh Tê luôn cảm thấy nhìn Liễu Trì tắm cũng xem như đã vi phạm căn dặn của nương tử, nhưng đây đâu phải là việc có thể không chế được. Ai có thể ngờ sẽ ngẫu nhiên gặp phải như vậy chứ? Mọi người đều là ngoại tử, thấy một chút chắc cũng sẽ không sao? Ân, đây là ý trời, không phải là ta không nghe lời!

Tịch Phi Nghiêu cũng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, có một số việc chỉ cần hiểu rõ ở trong lòng được rồi.

Vệ Linh Tê làm người, nàng vẫn luôn rất hiểu rõ.

Nàng tin tưởng tướng công của nàng, nàng chỉ là không tin người khác thôi.

“Ta đương nhiên là tin tưởng tướng công, bởi vì tướng công sẽ không gạt nương tử, có đúng không?”

Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê vẻ mặt có chút cứng đờ, lại là xác định thêm mấy phần trong lòng.

“Tốt lắm, tướng công ngoan, chúng ta nên ra ngoài, đừng để cho bằng hữu của tướng công đợi lâu.”

Phải nói Tịch đại chủ tịch uyển chuyển khéo léo, thật là ra dáng đại gia khuê tú, cử chỉ thần thái cùng những nội tử được nuôi nấng sâu trong khuê phòng không bước ra khỏi cửa nhà chẳng kém cạnh là bao, xem như thật để cho người ta phải bội phục công lực thâm hậu của nàng, rõ ràng là một tên phúc hắc thế mà giả vờ thánh mẫu như đúng rồi.

“A, nga.”

Vệ Linh Tê nghe Tịch Phi Nghiêu nói như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một nửa, còn nửa còn lại thì cảm thấy có chút áy náy, tựa như sự áy náy chỉ có khi nàng lừa gạt nương tử, muốn thẳng thắn nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Thật tình mà nói, nàng thật sự là vô tội a!

Tất cả mọi người trong Tịch phủ đều biết, tiểu thư với cô gia tương thân tương ái nổi tiếng. Cô gia yêu thương tiểu thư, tiểu thư dung túng cô gia, dù cô gia không có dáng vẻ của một ngoại tử, tiểu thư cũng không so đo, ngược lại càng thích phần chân thật này, mà tiểu thư cũng không giống như một nội tử, không bước ra khỏi cửa một bước, ngược lại lại kinh doanh tiệm lẩu lớn nhất kinh đô, hình như gọi là cái tên này. Nghe nói, bây giờ tiệm lẩu rất ăn nên làm ra, hình như muốn mở thêm chi nhánh rồi, tiểu thư kiếm được tiền để cho người ta phải đỏ con mắt.

Mặc dù vậy, nhưng cũng không có ai đến quấy rối, bởi vì sau lưng tiểu thư là thái nữ điện hạ.

Hừm hừm, tiểu thư chính là truyền thuyết của Tịch phủ!

Cho nên mới nói, đối với thái độ thân mật của cô gia và tiểu thư, mọi người đã không còn thấy lạ, nếu ngày nào các nàng không còn thân mật như vậy, đó mới là có vấn đề, mọi người nên lo lắng.

Chẳng qua là lần đầu thấy cảnh tượng Liễu Trì lại là không nhịn được thầm lấy làm kinh hãi, Tịch Phi Nghiêu ba chữ này sớm đã nghe nói đến, trên cơ bản là một ngày có thể nghe nhắc đến mười lần. Vệ Linh Tê yêu nương tử của nàng ta như vậy, Liễu Trì nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.

Trước kia nàng chỉ là hơi có chút ghen ăn tức ở, đây là căn cứ vào tình yêu ngoại tử đối với nội tử không chút che giấu nào. Có lẽ là hâm mộ đi, cuộc sống của nàng chưa từng gặp được người toàn tâm toàn ý như vậy.

Nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm đó, khó chịu trong lòng ngày càng lớn, tựa như có chút không chịu được không khống chế được. Trong tư tưởng của Liễu Trì đây là chuyện nàng không chuẩn bị kịp, nhưng mà, lại không cách nào ngừng nghĩ đến, cho dù muốn cố gắng đè nén cũng không thể gắng được.

Mặc dù nàng bên ngoài thân phận là ngoại tử, nhưng Liễu Trì từ khi sinh ra cũng không phải được nuôi nấng như một ngoại tử.

Nếu như trở lại ba năm trước, trên thế giới căn bản không có người tên Liễu Trì này.

Chỉ là có chút chuyện, không phải bất kỳ ai cũng có thể khống chế được.

“A Trì, đây chính là nương tử của ta!”

Vệ Linh Tê không chút nào cảm giác thấy có chỗ không đúng, hoặc nên nói, kiểu người đơn thuần giống như nàng thật sự có quá ít, cái gì cũng chả nhìn ra được.

Có lẽ từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tịch Phi Nghiêu từ lần đầu nhìn thấy cái gọi là ‘Liễu Trì’ kia, liền sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, hoặc nên nói là một loại cảm xúc bị xâm phạm, giống như có người xông vào địa bàn của mình vậy.

Có lẽ nói địa bàn không được thích hợp lắm, nhưng Vệ Linh Tê với Tịch Phi Nghiêu mà nói, đó là vật phẩm riêng tư, không cho phép bất kỳ ai theo dõi, cho dù là một chút bé tẹo tèo teo cũng không được.

Ánh mắt Liễu Trì nhìn Vệ Linh Tê để cho Tịch Phi Nghiêu rất khó chịu, còn Vệ Linh Tê lại còn gọi người ta ‘A Trì’ thân thiết, càng chạm vào lòng nàng.

Vệ Linh Tê, muội cái tên trì độn này, muội liền không nhìn ra, không thấy ‘A Trì’ miệng muội gọi ánh mắt nhìn muội rõ ràng có gì đó không ổn sao?

Tịch đại chủ tịch mới không phải là kẻ lỗ mãng như bạn học Vệ, làm một người thông minh, nàng liếc mắt liền nhìn ra Liễu Trì không hề đơn giản như vẻ bên ngoài của nàng ta. Chúng ta có thể nói, cái này giống như duyên gặp mặt, có được có kém, rất rõ ràng, Tịch Phi Nghiêu không hề vừa mắt Liễu Trì.

Nhưng mà, làm người chủ, nương tử của tướng công, đại tiểu thư của Tịch gia, nên có lễ phép là việc không thể thiếu.

Cho dù trong lòng có ghét hơn nữa, trên mặt vẫn như cũ rất nhiệt tình, để cho người ta cảm thấy quan hệ của các nàng rất rất rất tốt.

“Vệ phu nhân ——”

Liễu Trì liếc nhìn nữ tử được Vệ Linh Tê dắt tay, trên mặt hơi có chút mất tự nhiên, chỉ là vẻ mặt hơi chút đó biến mất rất nhanh, đương nhiên, Tịch Phi Nghiêu vẫn là thấy rất rõ ràng. Hoặc nên nói, từ lần đầu nhìn thấy, nhất cử nhất động của Liễu Trì đều nằm trong mắt Tịch Phi Nghiêu.

Tịch Phi Nghiêu là lần đầu tiên được gọi chức danh ‘Vệ phu nhân’, còn Vệ Linh Tê thời điểm nghe thấy ba chữ này mắt sáng lên, nhìn Liễu Trì lại cảm thấy giao du bằng hữu này không lầm, xưng hô này ta rất thích!

“Liễu tiểu thư ——”

Tịch Phi Nghiêu khẽ mỉm cười, cũng không có biểu lộ nhiều biểu tình, có thể nói là không gần không xa, nhưng lại không để người ta cảm thấy hời hợt.

“Những ngày qua, đa tạ ngươi đã chiếu cố cho tướng công, nghĩ đến tướng công nhất định đã gây cho ngươi không ít phiền toái.”

Nói xong, đáp trả Liễu Trì hành một cái lễ vạn phúc.

Cũng thật may trong phòng khách chỉ có ba người, sau khi Tịch Phi Nghiêu với Vệ Linh Tê đến, nha hoàn cũng lui xuống, bằng không, thật là muốn rớt con mắt xuống.

Đây chính là Đại tiểu thư để cho người ta không dám tiếp cận sao? Ta nhất định là mù rồi!

Vệ Linh Tê cũng bị sợ hết hồn, nương tử thật khác thường!!!

Mặc dù nàng có chút trì độn, nhưng bản năng con người vẫn phải có, tựa như, nương tử với A Trì cũng không giống với bản thân tưởng tượng.

Không hiểu tại sao, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ, chỉ là rất nhanh liền bị ném ra ngoài, nhất định là ta nghĩ lầm rồi, rõ ràng các nàng đều rất khách khí a!

Có một số việc, manh vật vĩnh viễn không cần phải hiểu, cũng sẽ không hiểu.

***

Đây phải chăng là tác dụng phụ của cái sự “chân chất”, khổ cho Tịch đại chủ tịch rồi, sao mà có người trì độn đến mức này!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương