Chẳng phải động phòng là hai người cởi sạch ngủ chung sao?
Tướng công nương tử gì đó, Tịch Phi Nghiêu ngược lại không có vấn đề, con người nàng tương đối thực tế, chỉ cần chiếm ưu thế trong hành động, còn trong lời nói bị chiếm tiện nghi, nàng cũng thấy không vấn đề gì. Huống hồ, bây giờ nàng là ‘nội tử’, Vệ Linh Tê là ngoại tử, nếu đã gả vào Vệ gia, như vậy gọi tướng công cũng là dễ hiểu.
Linh Tê thế nhưng vẫn chờ mình gọi nàng tướng công, cho nên tâm nguyện này mình nhất định phải thỏa mãn nàng.
“Nương tử, haha——”
Vệ Linh Tê nghiêm túc chân chính biến thành ngốc nghếch, nhìn Tịch Phi Nghiêu mặc giá y nằm trên giường mình, ăn thức ăn do mình đút, trong lòng tràn đầy ấm áp cùng cảm động. Nàng bị nhốt lâu như vậy, thế nhưng lại cưới được Tịch Phi Nghiêu, đáng giá mà!
“Ngốc nghếch, cười cái gì?”
Tịch Phi Nghiêu một bộ đại thiếu nãi nãi được hầu hạ, đối với kẻ lỗ mãng Vệ Linh Tê có biểu tình như vậy hết sức buồn cười, lại cao hứng đến vậy, thật đúng là tên ngốc.
“Có thể lấy được Phi Nghiêu, ta thật cao hứng!”
Thần sắc Vệ Linh Tê có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn Tịch Phi Nghiêu tràn đầy say mê, dường như có chút không tin được nguyện vọng của nàng đã thành sự thật.
“Phi Nghiêu gả cho ta, sau này ta chính là tướng công của Phi Nghiêu, Phi Nghiêu là nương tử của ta, ừm, ta sẽ bảo vệ nương tử thật tốt, tuyệt đối không để nàng bị kẻ xấu khi dễ, kẻ khi dễ nương tử sẽ là kẻ địch của ta!”
Ôi chao, tên ngốc nghếch này, tại sao có thể đáng yêu đến vậy? Rõ ràng chưa được tính là lời tỏ tình, nhưng nghe vào lại cảm thấy rất vui vẻ, so với vô số lời ca ngợi trước kia từng nghe qua càng làm cho nàng cảm động. Những lời hoa mỹ được trau truốt quả thực cuối cùng không thể bằng được tên ngốc thành thật này nói mấy câu, bởi vì trái tim của tên ngốc này thành thật đến mức không thể nào thật hơn được.
“Ừ, ta tin tưởng Linh Tê.” Tịch Phi Nghiêu cười gật đầu.
“Được rồi, không ăn nữa, ta muốn súc miệng.”
“Ừ ừ ừ.”
Người nào đó rất biết điều ngoan ngoãn nghe lời làm theo đi lấy ly trà súc miệng cho nương tử.
“Nương tử, tiếp theo có phải hay không chúng ta nên đi ngủ?”
Bạn học Vệ nói đến từ ngủ rất là kích động, tựa hồ có chút không dằn được, chọc cho tâm Tịch đại chủ tịch động đậy, cũng không biết rốt cuộc nàng có hiểu hàm nghĩa của từ ‘ngủ’ không.
“Ừ, cũng xem là vậy.”
Tịch Phi nghiêu đối với từ ‘ngủ’ có chút mong đợi, có chút ngượng ngùng, có chút sợ sệt, còn có chút rục rịch, đây là lần đầu tiên trong đời nàng a, không thể nào không khẩn trương, còn nữa, tên ngốc này rốt cuộc có hiểu không đây?
Thật ra, Tịch đại chủ tịch cũng chưa từng nghĩ đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc là nên như thế nào, nếu Linh Tê cái gì cũng không biết, vậy mình có cần tiên hạ thủ vi cường không? Nhưng nếu Linh Tê đã biết, mình có cần ngoan ngoãn nằm xuống đi vào khuôn khổ, hay là nói, cần phải tranh thủ một chuyến vị trí ở trên? Nói thế nào đi nữa, mình chuyển kiếp đến đây cũng không phải vì để làm thụ!
Ra ngoài cửa, Linh Tê là tướng công của mình, mình là nương tử, nhưng đóng cửa lại, ai biết ai là tướng công ai là nương tử chứ? Nàng tuyệt đối không tin công công chưa từng bị bà bà ngủ qua*!
“Vậy, chúng ta cởϊ qυầи áo.”
Ách, tên ngốc này thẳng thắn vậy?
Tịch đại chủ tịch trong nháy mắt có loại ảo giác nhìn nhầm.
Chẳng lẽ mình không cẩn thận gặp phải sói đội lốt cừu sao?
Tịch đại chủ tịch lại đã quên, so với Vệ Linh Tê, đến tột cùng ai mới sói đội lốt cừu?
“Nương tử, nàng sao không cởi?”
Vệ Linh Tê tự cởϊ qυầи áo, sau đó thấy Tịch Phi Nghiêu không động đậy nhìn mình, có chút không hiểu cho nên,
“Là muốn ta cởi giúp nàng sao?”
Mờ mịt nhìn Tịch Phi Nghiêu, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng.
“Phải rồi, là lỗi của ta, hẳn tướng công phải giúp nương tử cởi rồi. Ừm, tốt, ta giúp nương tử cởi.”
Chẹp chẹp, Vệ Linh Tê, ngươi thật biết hàm nghĩa của cởϊ qυầи áo sao?
Tịch Phi Nghiêu không biết nên nói thế nào, nói ra sao, nàng không phải kiểu người hay xấu hổ, nhưng mà, trong lúc nhất thời thấy Vệ Linh Tê ‘hào phóng’ như vậy vẫn có chút không chịu được.
Giống như một người chẳng ai biết đến, một người rất bình thường, lắc mình một cái liền trở thành tội phạm quốc tế bị truy nã, loại cảm giác với sự chênh lệch đó, ngươi hiểu mà.
Chỉ là, nàng ngược lại muốn xem một chút tên ngốc này rốt cuộc muốn làm gì.
Vệ Linh Tê cởϊ qυầи áo của mình, áo trong, cái yếm, sau đó chỉ còn mỗi cái khố, Tịch Phi Nghiêu nhìn mà trong lòng cuồng loạn, tặc lưỡi, thiệt hào phóng! Nàng tự nhận mình muốn làm vậy cũng không làm được, nhưng tuyệt đối không nhanh chóng như Vệ Linh Tê, không chút cố kỵ nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Cẩn thận nhìn một chút, vóc người tên ngốc này thật đúng là thiếu thốn đủ điều, ngực nhỏ trong truyền thuyết a. Hơn nữa, gầy quá! Không được, sau này nhất định phải vỗ béo, gầy như vậy, người bàn là.
Vệ Linh Tê có chút ngượng ngùng nhìn Tịch Phi Nghiêu mặt đầy vui tươi.
“Tới, nương tử, ta giúp nàng cởi.”
Nói xong, tay từ từ cởϊ qυầи áo Tịch Phi Nghiêu, trên mặt đỏ bừng, rất đáng yêu.
Tịch Phi Nghiêu cũng không chống cự, mà là ngoan ngoãn mặc cho Vệ Linh Tê cởϊ qυầи áo nàng, ừm, nàng muốn xem tiếp tên ngốc này muốn làm cái chi.
Là trong sáng, hay là không trong sáng?
Vì vậy, dưới sự ngầm chấp thuận của Tịch đại chủ tịch, rất nhanh nàng cũng đã sạch sẽ.
Vóc người Tịch Phi Nghiêu thật không thể nghi ngờ, ở thời hiện đại nàng từng làm thêm nghề người mẫu, chỉ là nghề này nàng không thích, hơn nữa quá phức tạp, cho nên về sau liền không tiếp tục, cho dù người ta ra giá rất cao, nàng cũng không đi.
So sánh với Vệ Linh Tê, có thể nói, thật không so được.
“Phi, Phi Nghiêu, ta có thể sờ một cái không?”
Vệ Linh Tê cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong người nóng quá, dường như sau khi nhìn thấy Tịch Phi Nghiêu lõa thể càng nóng hơn, đôi mắt không chớp nhìn hai luồng trước ngực Tịch đại chủ tịch, nhìn lại mình, đã bị đánh bại.
Ma xui quỷ khiến nói ra những lời này, sau đó mặc nhiên cả kinh, nàng lại có thể nói những lời này?
“Linh Tê muốn sờ sao?”
Tịch Phi Nghiêu phác thảo cổ Vệ Linh Tê, như vô tình nói, nội tâm thì lại biến hóa long trời lở đất, chẳng lẽ hôm nay nàng phải bị muội ấy đánh bậy đánh bạ lại đánh bại nàng sao?
Nói lại thì, ta có cần phản công không đây?
Tịch đại chủ tịch mặc dù muốn làm công đem Vệ Linh Tê ăn sạch sành sanh, nhưng mà làm thụ nàng cũng không có ý kiến, câu dẫn tên ngốc này ngoan ngoãn nghe lời, cũng đâu có tệ! Cân nhắc giữa hai phương án, rốt cuộc chọn cái trước mới hay, hay là cái sau mới được?
Tịch đại chủ tịch trong lòng rất quấn quít.
Vì vậy, Tịch Phi Nghiêu quyết định xem biểu hiện của tên ngốc này.
“Nga, có thể không?”
Vệ Linh Tê biểu hiện thuần khiết như đưa trẻ, nói ra lời vẫn làm nàng rất thấp thỏm, chỉ là, nàng thật rất muốn sờ thử, không biết cảm giác sẽ như thế nào?
“Được chứ, chỉ cần Linh Tê muốn đều được.”
Tịch Phi Nghiêu cố ý thổi khí bên tai bạn học Vệ, cảm giác thấy thân thể nàng run rẩy, lại cảm thấy có ý nghĩa.
“Không chỉ sờ, những thứ khác cũng có thể nga!”
Hiểu không? Hiểu không? Hiểu không? Mọi người ai cũng hiểu, nhưng Vệ Linh Tê có hiểu không đây, khụ khụ, hay là thôi cứ từ từ cũng được.
Nói lại thì, Tịch đại chủ tịch ngươi rốt cuộc muốn yêu nghiệt đến trình độ nào đây a!!!
Lại dụ thụ đến vậy? Ngươi dự định muốn làm thụ rồi sao? Làm thụ hả? Làm thụ hả?
Vệ Linh Tê nuốt nước miếng, luôn cảm thấy trong lời nói Tịch Phi Nghiêu có hàm ý, ngoài sờ ra, còn có thể làm gì?!
Từ từ đưa ra ma trảo, nắm lấy đoàn mềm nhũn kia, nắn một cái, loại cảm giác này, thật kỳ diệu!
“Ưhm——”
Tịch Phi Nghiêu không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, ánh mắt nhìn Vệ Lịnh Tê kia có thể nặn ra cả nước.
Nhìn lại Vệ Linh Tê, nàng bị thanh âm của Tịch Phi Nghiêu làm cho sợ hết hồn, còn tưởng đã làm nàng ấy đau.
“Tịch Phi Nghiêu, ta làm nàng đau?”
“Không, không có.”
Lời này ngươi bảo nàng phải nói sao, chẳng lẽ nói không phải đâu, thật ra rất thoải mái?! Dù sao nàng cũng là thiếu nữ chưa từng trải, ngoài mặt yêu mị thế nào đi nữa, đó cũng là giả bộ thôi, giường sự gì, nàng chưa từng thực hành qua, làm gì có chuyện gặp may mà không có thần thánh.
“Vậy, ta có thể sờ một cái nữa không?”
Vệ Linh Tê chỉ cảm thấy máu nóng đang sôi trào khắp người, dường như hết thảy đều tới từ ngực Tịch Phi Nghiêu, thật sự kỳ quái! Rõ ràng đâu có gì khác biệt a, chẳng lẽ nói bởi vì liên quan đến lớn hơn ta?
“…”
Sờ thì sờ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?!
Tịch Phi Nghiêu không nhịn được trong lòng rủa thầm.
“Không được sao?”
Quả nhiên, Tịch Phi Nghiêu tức giận, quả nhiên bởi vì ta quá háo sắc! Khóc.
Không thể không nói, bạn học Vệ, ngươi thật hiểu hàm nghĩa của ‘háo sắc’ sao?
“Được.”
Nghe Tịch Phi Nghiêu đáp ứng, Vệ Linh Tê cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, được, ta sẽ sờ cái nữa, liền một chút thôi.
Vì vậy, bạn học Vệ lần nữa leo lên ngọn núi kia, sau đó, ngoan ngoãn thu hồi tay, mặt đỏ hơi thở có chút bất ổn nói.
“Xong rồi, nương tử, chúng ta ngủ!”
Mời vừa rồi trong lòng dường như có con thú nhỏ đang kêu gào ầm ĩ, thật sự đáng sợ! Ta quả nhiên là thay đổi kỳ quái!!!
Nà ní, như vậy là xong rồi?
Tịch đại chủ tịch mới vừa bị người nào đó tiện tay nâng lên lửa tình, nào biết du͙ƈ vọиɠ còn chưa lên được đỉnh liền tụt dốc?!
Liền giống như phúc thể gọi điện cho ngươi nói, chúc mừng ngươi, ngươi trúng năm triệu, ngươi còn chưa kịp phản ứng, vừa muốn kích động, đồng chí phúc thể lập tức nói, xin lỗi, nhầm máy. Cái này đâu phải hai chữ bi kịch là hình dung được?
“Đây chính là cái gọi là động phòng?”
Tịch Phi Nghiêu co giật khóe miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Vệ Linh Tê, cười hỏi.
Chỉ là nụ cười này có chút co giật.
“Đúng vậy, chẳng phải động phòng là hai người cởi sạch ngủ chung sao?”
Vệ Linh Tê nói tám trăm phần rất là đứng đắn, như chuyện đương nhiên, thật giống như sự thật là như vậy.
“Người ta đã quá phận, không nên sờ cũng sờ rồi. Phi Nghiêu, chẳng lẽ nàng giận?”
Thận trọng nhìn Tịch Phi Nghiêu, đúng vậy, nàng sẽ lập tức nhận sai.
Đúng a, ta là tức giận. Ta cảm thấy thật ra muội có thể quá phận hơn! Quả nhiên, ta không nên ký thác hy vọng của mình lên một tên ngốc như muội.
Thà đợi cho muội hiểu được, thì để chính ta chủ động cho rồi.
Nếu không, đến lúc nào ta mới có thể ăn thịt đây?
Linh Tê, không phải ta không cho muội cơ hội, là chính muội từ bỏ! Cho nên sau này, muội muốn trở mình, tuyệt đối không dễ dàng vậy đâu!
Tịch Phi Nghiêu không muốn nhớ lại cảm giác của dư vị tiến thoái lưỡng nan thêm nữa, đó quả thật, đả thương quá mà!
“Linh Tê, ta không tức giận.”
“Thật không?”
Nháy mắt nhìn nàng, dường như muốn nhìn một chút Tịch Phi Nghiêu có phải lừa gạt mình không.
“Ừm, ta chỉ là cảm thấy có một số việc phải dạy bảo cho muội thật tốt.”
“Ah, chuyện gì?”
“Động phòng, không phải đơn giản như vậy!”
Dưới ánh mắt không hiểu của Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu xoay mình một cái, đè lên bạn học Vệ.
Sau đó ——
Tướng công nương tử gì đó, Tịch Phi Nghiêu ngược lại không có vấn đề, con người nàng tương đối thực tế, chỉ cần chiếm ưu thế trong hành động, còn trong lời nói bị chiếm tiện nghi, nàng cũng thấy không vấn đề gì. Huống hồ, bây giờ nàng là ‘nội tử’, Vệ Linh Tê là ngoại tử, nếu đã gả vào Vệ gia, như vậy gọi tướng công cũng là dễ hiểu.
Linh Tê thế nhưng vẫn chờ mình gọi nàng tướng công, cho nên tâm nguyện này mình nhất định phải thỏa mãn nàng.
“Nương tử, haha——”
Vệ Linh Tê nghiêm túc chân chính biến thành ngốc nghếch, nhìn Tịch Phi Nghiêu mặc giá y nằm trên giường mình, ăn thức ăn do mình đút, trong lòng tràn đầy ấm áp cùng cảm động. Nàng bị nhốt lâu như vậy, thế nhưng lại cưới được Tịch Phi Nghiêu, đáng giá mà!
“Ngốc nghếch, cười cái gì?”
Tịch Phi Nghiêu một bộ đại thiếu nãi nãi được hầu hạ, đối với kẻ lỗ mãng Vệ Linh Tê có biểu tình như vậy hết sức buồn cười, lại cao hứng đến vậy, thật đúng là tên ngốc.
“Có thể lấy được Phi Nghiêu, ta thật cao hứng!”
Thần sắc Vệ Linh Tê có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn Tịch Phi Nghiêu tràn đầy say mê, dường như có chút không tin được nguyện vọng của nàng đã thành sự thật.
“Phi Nghiêu gả cho ta, sau này ta chính là tướng công của Phi Nghiêu, Phi Nghiêu là nương tử của ta, ừm, ta sẽ bảo vệ nương tử thật tốt, tuyệt đối không để nàng bị kẻ xấu khi dễ, kẻ khi dễ nương tử sẽ là kẻ địch của ta!”
Ôi chao, tên ngốc nghếch này, tại sao có thể đáng yêu đến vậy? Rõ ràng chưa được tính là lời tỏ tình, nhưng nghe vào lại cảm thấy rất vui vẻ, so với vô số lời ca ngợi trước kia từng nghe qua càng làm cho nàng cảm động. Những lời hoa mỹ được trau truốt quả thực cuối cùng không thể bằng được tên ngốc thành thật này nói mấy câu, bởi vì trái tim của tên ngốc này thành thật đến mức không thể nào thật hơn được.
“Ừ, ta tin tưởng Linh Tê.” Tịch Phi Nghiêu cười gật đầu.
“Được rồi, không ăn nữa, ta muốn súc miệng.”
“Ừ ừ ừ.”
Người nào đó rất biết điều ngoan ngoãn nghe lời làm theo đi lấy ly trà súc miệng cho nương tử.
“Nương tử, tiếp theo có phải hay không chúng ta nên đi ngủ?”
Bạn học Vệ nói đến từ ngủ rất là kích động, tựa hồ có chút không dằn được, chọc cho tâm Tịch đại chủ tịch động đậy, cũng không biết rốt cuộc nàng có hiểu hàm nghĩa của từ ‘ngủ’ không.
“Ừ, cũng xem là vậy.”
Tịch Phi nghiêu đối với từ ‘ngủ’ có chút mong đợi, có chút ngượng ngùng, có chút sợ sệt, còn có chút rục rịch, đây là lần đầu tiên trong đời nàng a, không thể nào không khẩn trương, còn nữa, tên ngốc này rốt cuộc có hiểu không đây?
Thật ra, Tịch đại chủ tịch cũng chưa từng nghĩ đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc là nên như thế nào, nếu Linh Tê cái gì cũng không biết, vậy mình có cần tiên hạ thủ vi cường không? Nhưng nếu Linh Tê đã biết, mình có cần ngoan ngoãn nằm xuống đi vào khuôn khổ, hay là nói, cần phải tranh thủ một chuyến vị trí ở trên? Nói thế nào đi nữa, mình chuyển kiếp đến đây cũng không phải vì để làm thụ!
Ra ngoài cửa, Linh Tê là tướng công của mình, mình là nương tử, nhưng đóng cửa lại, ai biết ai là tướng công ai là nương tử chứ? Nàng tuyệt đối không tin công công chưa từng bị bà bà ngủ qua*!
“Vậy, chúng ta cởϊ qυầи áo.”
Ách, tên ngốc này thẳng thắn vậy?
Tịch đại chủ tịch trong nháy mắt có loại ảo giác nhìn nhầm.
Chẳng lẽ mình không cẩn thận gặp phải sói đội lốt cừu sao?
Tịch đại chủ tịch lại đã quên, so với Vệ Linh Tê, đến tột cùng ai mới sói đội lốt cừu?
“Nương tử, nàng sao không cởi?”
Vệ Linh Tê tự cởϊ qυầи áo, sau đó thấy Tịch Phi Nghiêu không động đậy nhìn mình, có chút không hiểu cho nên,
“Là muốn ta cởi giúp nàng sao?”
Mờ mịt nhìn Tịch Phi Nghiêu, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng.
“Phải rồi, là lỗi của ta, hẳn tướng công phải giúp nương tử cởi rồi. Ừm, tốt, ta giúp nương tử cởi.”
Chẹp chẹp, Vệ Linh Tê, ngươi thật biết hàm nghĩa của cởϊ qυầи áo sao?
Tịch Phi Nghiêu không biết nên nói thế nào, nói ra sao, nàng không phải kiểu người hay xấu hổ, nhưng mà, trong lúc nhất thời thấy Vệ Linh Tê ‘hào phóng’ như vậy vẫn có chút không chịu được.
Giống như một người chẳng ai biết đến, một người rất bình thường, lắc mình một cái liền trở thành tội phạm quốc tế bị truy nã, loại cảm giác với sự chênh lệch đó, ngươi hiểu mà.
Chỉ là, nàng ngược lại muốn xem một chút tên ngốc này rốt cuộc muốn làm gì.
Vệ Linh Tê cởϊ qυầи áo của mình, áo trong, cái yếm, sau đó chỉ còn mỗi cái khố, Tịch Phi Nghiêu nhìn mà trong lòng cuồng loạn, tặc lưỡi, thiệt hào phóng! Nàng tự nhận mình muốn làm vậy cũng không làm được, nhưng tuyệt đối không nhanh chóng như Vệ Linh Tê, không chút cố kỵ nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Cẩn thận nhìn một chút, vóc người tên ngốc này thật đúng là thiếu thốn đủ điều, ngực nhỏ trong truyền thuyết a. Hơn nữa, gầy quá! Không được, sau này nhất định phải vỗ béo, gầy như vậy, người bàn là.
Vệ Linh Tê có chút ngượng ngùng nhìn Tịch Phi Nghiêu mặt đầy vui tươi.
“Tới, nương tử, ta giúp nàng cởi.”
Nói xong, tay từ từ cởϊ qυầи áo Tịch Phi Nghiêu, trên mặt đỏ bừng, rất đáng yêu.
Tịch Phi Nghiêu cũng không chống cự, mà là ngoan ngoãn mặc cho Vệ Linh Tê cởϊ qυầи áo nàng, ừm, nàng muốn xem tiếp tên ngốc này muốn làm cái chi.
Là trong sáng, hay là không trong sáng?
Vì vậy, dưới sự ngầm chấp thuận của Tịch đại chủ tịch, rất nhanh nàng cũng đã sạch sẽ.
Vóc người Tịch Phi Nghiêu thật không thể nghi ngờ, ở thời hiện đại nàng từng làm thêm nghề người mẫu, chỉ là nghề này nàng không thích, hơn nữa quá phức tạp, cho nên về sau liền không tiếp tục, cho dù người ta ra giá rất cao, nàng cũng không đi.
So sánh với Vệ Linh Tê, có thể nói, thật không so được.
“Phi, Phi Nghiêu, ta có thể sờ một cái không?”
Vệ Linh Tê cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong người nóng quá, dường như sau khi nhìn thấy Tịch Phi Nghiêu lõa thể càng nóng hơn, đôi mắt không chớp nhìn hai luồng trước ngực Tịch đại chủ tịch, nhìn lại mình, đã bị đánh bại.
Ma xui quỷ khiến nói ra những lời này, sau đó mặc nhiên cả kinh, nàng lại có thể nói những lời này?
“Linh Tê muốn sờ sao?”
Tịch Phi Nghiêu phác thảo cổ Vệ Linh Tê, như vô tình nói, nội tâm thì lại biến hóa long trời lở đất, chẳng lẽ hôm nay nàng phải bị muội ấy đánh bậy đánh bạ lại đánh bại nàng sao?
Nói lại thì, ta có cần phản công không đây?
Tịch đại chủ tịch mặc dù muốn làm công đem Vệ Linh Tê ăn sạch sành sanh, nhưng mà làm thụ nàng cũng không có ý kiến, câu dẫn tên ngốc này ngoan ngoãn nghe lời, cũng đâu có tệ! Cân nhắc giữa hai phương án, rốt cuộc chọn cái trước mới hay, hay là cái sau mới được?
Tịch đại chủ tịch trong lòng rất quấn quít.
Vì vậy, Tịch Phi Nghiêu quyết định xem biểu hiện của tên ngốc này.
“Nga, có thể không?”
Vệ Linh Tê biểu hiện thuần khiết như đưa trẻ, nói ra lời vẫn làm nàng rất thấp thỏm, chỉ là, nàng thật rất muốn sờ thử, không biết cảm giác sẽ như thế nào?
“Được chứ, chỉ cần Linh Tê muốn đều được.”
Tịch Phi Nghiêu cố ý thổi khí bên tai bạn học Vệ, cảm giác thấy thân thể nàng run rẩy, lại cảm thấy có ý nghĩa.
“Không chỉ sờ, những thứ khác cũng có thể nga!”
Hiểu không? Hiểu không? Hiểu không? Mọi người ai cũng hiểu, nhưng Vệ Linh Tê có hiểu không đây, khụ khụ, hay là thôi cứ từ từ cũng được.
Nói lại thì, Tịch đại chủ tịch ngươi rốt cuộc muốn yêu nghiệt đến trình độ nào đây a!!!
Lại dụ thụ đến vậy? Ngươi dự định muốn làm thụ rồi sao? Làm thụ hả? Làm thụ hả?
Vệ Linh Tê nuốt nước miếng, luôn cảm thấy trong lời nói Tịch Phi Nghiêu có hàm ý, ngoài sờ ra, còn có thể làm gì?!
Từ từ đưa ra ma trảo, nắm lấy đoàn mềm nhũn kia, nắn một cái, loại cảm giác này, thật kỳ diệu!
“Ưhm——”
Tịch Phi Nghiêu không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, ánh mắt nhìn Vệ Lịnh Tê kia có thể nặn ra cả nước.
Nhìn lại Vệ Linh Tê, nàng bị thanh âm của Tịch Phi Nghiêu làm cho sợ hết hồn, còn tưởng đã làm nàng ấy đau.
“Tịch Phi Nghiêu, ta làm nàng đau?”
“Không, không có.”
Lời này ngươi bảo nàng phải nói sao, chẳng lẽ nói không phải đâu, thật ra rất thoải mái?! Dù sao nàng cũng là thiếu nữ chưa từng trải, ngoài mặt yêu mị thế nào đi nữa, đó cũng là giả bộ thôi, giường sự gì, nàng chưa từng thực hành qua, làm gì có chuyện gặp may mà không có thần thánh.
“Vậy, ta có thể sờ một cái nữa không?”
Vệ Linh Tê chỉ cảm thấy máu nóng đang sôi trào khắp người, dường như hết thảy đều tới từ ngực Tịch Phi Nghiêu, thật sự kỳ quái! Rõ ràng đâu có gì khác biệt a, chẳng lẽ nói bởi vì liên quan đến lớn hơn ta?
“…”
Sờ thì sờ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?!
Tịch Phi Nghiêu không nhịn được trong lòng rủa thầm.
“Không được sao?”
Quả nhiên, Tịch Phi Nghiêu tức giận, quả nhiên bởi vì ta quá háo sắc! Khóc.
Không thể không nói, bạn học Vệ, ngươi thật hiểu hàm nghĩa của ‘háo sắc’ sao?
“Được.”
Nghe Tịch Phi Nghiêu đáp ứng, Vệ Linh Tê cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, được, ta sẽ sờ cái nữa, liền một chút thôi.
Vì vậy, bạn học Vệ lần nữa leo lên ngọn núi kia, sau đó, ngoan ngoãn thu hồi tay, mặt đỏ hơi thở có chút bất ổn nói.
“Xong rồi, nương tử, chúng ta ngủ!”
Mời vừa rồi trong lòng dường như có con thú nhỏ đang kêu gào ầm ĩ, thật sự đáng sợ! Ta quả nhiên là thay đổi kỳ quái!!!
Nà ní, như vậy là xong rồi?
Tịch đại chủ tịch mới vừa bị người nào đó tiện tay nâng lên lửa tình, nào biết du͙ƈ vọиɠ còn chưa lên được đỉnh liền tụt dốc?!
Liền giống như phúc thể gọi điện cho ngươi nói, chúc mừng ngươi, ngươi trúng năm triệu, ngươi còn chưa kịp phản ứng, vừa muốn kích động, đồng chí phúc thể lập tức nói, xin lỗi, nhầm máy. Cái này đâu phải hai chữ bi kịch là hình dung được?
“Đây chính là cái gọi là động phòng?”
Tịch Phi Nghiêu co giật khóe miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Vệ Linh Tê, cười hỏi.
Chỉ là nụ cười này có chút co giật.
“Đúng vậy, chẳng phải động phòng là hai người cởi sạch ngủ chung sao?”
Vệ Linh Tê nói tám trăm phần rất là đứng đắn, như chuyện đương nhiên, thật giống như sự thật là như vậy.
“Người ta đã quá phận, không nên sờ cũng sờ rồi. Phi Nghiêu, chẳng lẽ nàng giận?”
Thận trọng nhìn Tịch Phi Nghiêu, đúng vậy, nàng sẽ lập tức nhận sai.
Đúng a, ta là tức giận. Ta cảm thấy thật ra muội có thể quá phận hơn! Quả nhiên, ta không nên ký thác hy vọng của mình lên một tên ngốc như muội.
Thà đợi cho muội hiểu được, thì để chính ta chủ động cho rồi.
Nếu không, đến lúc nào ta mới có thể ăn thịt đây?
Linh Tê, không phải ta không cho muội cơ hội, là chính muội từ bỏ! Cho nên sau này, muội muốn trở mình, tuyệt đối không dễ dàng vậy đâu!
Tịch Phi Nghiêu không muốn nhớ lại cảm giác của dư vị tiến thoái lưỡng nan thêm nữa, đó quả thật, đả thương quá mà!
“Linh Tê, ta không tức giận.”
“Thật không?”
Nháy mắt nhìn nàng, dường như muốn nhìn một chút Tịch Phi Nghiêu có phải lừa gạt mình không.
“Ừm, ta chỉ là cảm thấy có một số việc phải dạy bảo cho muội thật tốt.”
“Ah, chuyện gì?”
“Động phòng, không phải đơn giản như vậy!”
Dưới ánh mắt không hiểu của Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu xoay mình một cái, đè lên bạn học Vệ.
Sau đó ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook