- Linh Tê
- Hả?
- Ngươi để ta hôn một cái!
Tịch đại chủ tịch nằm trong ngực Vệ Linh Tê, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt thỏa mãn của bạn học Vệ, đột nhiên có ý đồ xấu.
- Ta muốn nếm thử mùi vị của Linh Tê.
Tịch Phi Nghêu toại nguyện nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Vệ Linh Tê, sắc đỏ trên mặt vốn đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện, cả người liền cứng ngắt, hai tay ôm Tịch Phi Nghiêu cũng không còn tự nhiên.
- Không được, Tịch Phi Nghêu, này, này, này không hợp với lễ nghĩa.
Vệ Linh Tê chỉ nghe tiếng tim đập “Ầm, ầm, ầm” của chính mình, trong mắt nàng là tiên nữ hoàn mỹ khiến nàng sùng bái Tịch Phi Nghiêu, hiện tại tiên nữ nói muốn hôn nàng! Này, này làm sao có thể? Hai người vẫn chưa kết hôn! Không được, tuyệt đối không được.
Vệ Linh Tê hình như đã quên, lần trước nàng đã hứa với Tịch Phi Nghiêu, đối với lời nói của Tịch đại chủ tịch, không có được hay không, chỉ có nàng muốn hay không mà thôi.
-Linh Tê, chỉ có hai chúng ta ở đây, liệu có ai biết được chứ?
Tịch đại chủ tịch cười đến yêu nghiệt, tay phải ôm lấy cổ bạn học Vệ, dần dần kéo thân thể nàng xuống, nhìn khuôn mặt nàng luống cuống.
- Lẽ nào Linh Tê không muốn ta thân ngươi sao?
Cố ý trưng ra vẻ mặt mất mát, kiểu như thì ra Linh Tê không thích ta.
Trong lòng Vệ Linh Tê dĩ nhiên là chấp thuận, chỉ là nền giáo dục từ nhỏ khiến nàng không có cách nào biểu hiện, lén lút nhìn bốn phía, mặc dù biết không có ai đến nơi này nhưng bản năng cứ phải nhìn nhìn, nàng không sợ bị người khác đàm tiếu nhưng nàng không muốn Tịch Phi Nghiêu bị người ta bàn luận.
- Ta, cái kia…
Vệ Linh Tê khuôn mặt bắt đầu đỏ.
– Ta, chúng ta dù sao cũng chưa kết hôn, làm vậy, làm vậy không tốt.
Tịch Phi Nghiêu vô cùng vui mừng gật gù, phản ứng của Vệ Linh Tê đều nằm trong dự liệu của nàng, điều này làm cho Tịch đại chủ tịch rất hài lòng, có đều, nếu chỉ có như thế thì chưa đủ, nàng còn muốn nhìn dáng vẻ Vệ Linh Tê quẫn bách hơn nữa.
Ý đồ xấu của Tịch đại chủ tịch, tuyệt đối không phải chỉ chút thẹn thùng là có thể thỏa mãn.
Rút ra cánh tay mà Vệ Linh Tê đang ôm, nhìn nàng, Tịch Phi Nghêu cười cợt
- Linh Tê, sau này không có lệnh của ta, không cho phép tự tổn thương bản thân, đặc biệt là tay của ngươi!
Vuốt vết thương trên tay Vệ Linh Tê, Tịch đại chủ tịch trầm mặc một lúc, đến khi ngẩng đầu lên nàng vẫn cười cười như cũ, cười đặc biệt quyến rũ, đặc biệt câu người, cho dù nàng đang mặc một bộ nội tử trang phục cũng không che lấp được bụng dạ đen tối của nàng.
Vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, nhất định phải ngăn hành vi “tự tổn thương” của Vệ Linh Tê.
- Hả? Ừm.
Vệ Linh Tê không hiểu Tịch Phi Nghiêu chẳng phải vừa nói muốn hôn mình sao? Làm sao lại chuyển đề tài ngay lập tức.
Cũng không hiểu sao, tuy rằng trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy mất mát nhiều hơn, mất đi nụ hôn của Tịch Phi Nghêu.
Lập tức khuôn mặt nhỏ của nàng có chút thất vọng.
Tịch Phi Nghiêu đối với kẻ ngốc Vệ Linh Tê không có ý kiến gì, có điều vẫn yêu thích sự thẹn thùng của nàng, tính cách khẩu thị tâm phi, đặc biệt trong tình yêu của nàng.
Kẻ ngốc như thế, trêu chọc mới thú vị.
Vì vậy, Tịch Phi Nghêu to gan làm một động tác.
Tịch Phi Nghiêu đem lưỡi, đầu tiên là liếm liếm môi sau đó liếm ngón tay của Vệ Linh Tê, liếm lên vết thương của nàng.
Khóe mắt thấy dáng vẻ Vệ Linh Tê hóa ngốc thì trong lòng càng buồn cười, có điều ngoài miệng vẫn liên tục liếm ngón tay thon dài của Vệ Linh Tê.
Tình cảnh này có thể xem là cực kì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đừng nói là người cổ đại, người hiện đại cũng sẽ bị kinh sợ không ít.
Tịch Phi Nghêu nhả ra ngón tay như bạch ngọc của Vệ Linh Tê, còn không quên liếm khô dịch vị, sau đó tiến gần đến thân thể Vệ Linh Tê
- Mùi vị của Linh Tê không tệ!
Tiếng nói thăm thẳm vang vọng bên tai Vệ Linh Tê, người nào đó phục hồi tinh thần, suýt nữa còn nhảy lên.
Bất tri bất giác, vốn là đang ngồi ôm Tịch Phi Nghiêu, Vệ đồng học nay đã nằm trên mặt đất, mà Tịch đại chủ tịch lại đang nằm trên người nàng, tư thế kia, thật sự có chút mùi vị thật mạnh.
- Tịch, Tịch, Tịch, Tịch, Tịch Phi Nghiêu.
Vệ Linh Tê cảm giác đầu mình có vấn đề, nàng có phải đang nằm mơ hay không? Tịch Phi Nghiêu làm sao có thể làm như thế, làm sao có thể câu người như thế? Nhất định là mình bị nhốt trong phòng chứa củi quá lâu nên xuất hiện ảo giác.
- Ta thật giống nằm mơ!
Trong mộng, Tịch Phi Nghiêu thật yêu mị, thật quyến rũ, ta thật sự sắp chết rồi.
Haiz, Tiểu Vệ đồng học, ngươi ngay cả con mắt chính mình cũng không tin, ngươi còn có thể tin cái gì? Tịch đại chủ tịch rõ ràng là ăn đậu hũ của ngươi một cách sỗ sàng, ngươi lại xem đó là nằm mơ, ngươi muốn Tịch đại nhân làm sao chịu nổi?
- Thật sao?
Đáy lòng Tịch Phi Nghiêu cảm thấy Vệ Linh Tê đáng yêu muốn chết, thực sự là làm sao có thể cam lòng buông một Vệ Linh Tê như vậy đây?
- Vậy thế này thì sao đây?
Tịch đại chủ tịch không định buông tha Vệ đồng học dễ dàng như vậy, tay phải vuốt khẽ gò má trắng mịn của Vệ Linh Tê, da thịt mịn màng, mang theo cảm giác co dãn, sau khi đến gần còn có thể ngửi được mùi hương của Tử Thanh thảo.
- Vẫn là mộng sao?
- Không, không.
Vệ Linh Tê giật mình, nàng không hiểu cuối cùng là sao, có điều Tịch Phi Nghiêu như vậy khiến cho trái tim nàng không nhịn được đập càng lúc càng nhanh, giống như sắp bay ra ngoài
- Tịch, Tịch Phi Nghêu, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy thật kì lạ, thật giống như hơi nóng.
“Có phải do ngươi đè lên ta?”- Câu nói này Vệ Linh Tê không nói ra theo bản năng, cảm giác nếu nói ra, Tịch Phi Nghiêu sẽ rất tức giận.
Nóng là đúng rồi, nếu ngươi thấy lạnh mới lạ! Tịch Phi Nghiêu trêu chọc Vệ Linh Tê cực kì thỏa mãn.
- Ồ? Là nơi nào nóng vậy?
- Tất cả đều nóng.-Vệ Linh Tê khuôn mặt oan ức
- Tịch Phi Nghiêu, chúng ta vẫn là ngồi nói chuyện đi.
Hài tử, ngươi thật là vô dục vô cầu nha!
- Nhưng mà, ta thích dán vào người Linh Tê như vậy, làm sao bây giờ?
- Cái kia, nếu Nghêu thích thì cứ dán vào như vậy đi.
- Như vậy, Linh Tê thích không? Yêu thích ta dán vào ngươi không?
Tịch Phi Nghiêu vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt Vệ Linh Tê, khiêu khích thần kinh của nàng.
- Yêu thích, chỉ cần là Phi Nghêu, ta liền yêu thích.
Vệ Linh Tê vẫn rất thẹn thùng, thế nhưng nàng không muốn lừa dối Tịch Phi Nghêu, nàng thật sự rất thích cùng Tịch Phi Nghiêu bên nhau.
- Bên cạnh Phi Nghiêu, ta rất vui, vì vậy, chỉ cần Phi Nghiêu thích, Linh Tê liền thích.
Tịch Phi Nghiêu nhìn khuôn mặt chân thành của Vệ Linh Tê chằm chằm, lộ ra nụ cười chưa từng có.
- Ta sẽ khiến Linh Tê càng vui hơn nữa, ta đảm bảo như vậy.
Tịch đại chủ tịch khống chế tư tưởng bất lương của mình, ngồi dậy sửa sang trang phục của mình, sau đó nhìn kẻ cũng đang ngồi dậy như mình-Vệ Linh Tê, cười cười nói:
- Linh Tê, chúng ta nên trở về thành.
Không sai, nên về rồi.
Có điều sẽ rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại.
- Há, được.
Nhớ tới việc sắp chia tay Tịch Phi Nghiêu, Vệ Linh Tê có chút không nỡ nhưng nàng cũng không dám trái ý Tịch Phi Nghiêu, chỉ có thể cúi đầu, yên lặng đi theo sau bảo vệ Tịch Phi Nghiêu.
- Kẻ ngốc, ngươi đều cúi đầu khi đi hay sao? Không sợ đụng vào cây à?
Tịch đại chủ tịch lườm một cái, dắt tay Vệ Linh Tê, từ tốn nói:
- Sau này, nhớ nắm tay ta, biết không?
- Ừ, Ừ!
Vệ đồng học cực kì hưng phấn, gật đầu liên tục.
Cho tới khi trở về thành, nàng chợt nghĩ, nắm tay Phi Nghiêu giống như nắm toàn thế giới, vì vậy, còn gì đáng sợ chứ?
Bởi vì ta có Phi Nghiêu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook