Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
-
Chương 9-1: Trương oo và Trác xx (1)
Mấy ngày sau Trác Yến lại nhận được điện thoại.
Lần này người gọi là Trương Nhất Địch.
Trác Yến rất sửng sốt: “Sao cậu cũng có điện thoại nhà mình?”.
Đối phương “ừ” khẽ một tiếng như đang trầm ngâm. Sau đó nói: “Tôi hỏi Tiểu Dư phòng các cậu”.
Trác Yến ậm ừ: “Vậy thì mình không lạ nữa, nó là đài phát thanh của xã mà, lại còn là dạng rất nhiệt tình và miễn phí nữa!”.
Trương Nhất Địch cười khẽ.
Trác Yến nghe thấy tiếng cười của anh, nhớ đến đoạn đối thoại giữa Lộ Dương và Tiểu Dư.
“Em gái Văn Tĩnh, kiếp trước cậu vặt mất dây thần kinh cười của Trương Nhất Địch hả? Bình thường số lần nghe nói có động đất cấp tám cũng còn nhiều hơn số lần Trương Nhất Địch cười, nhưng tên này cứ nghe cậu nói là lại cười, thật kỳ quặc, em gái già nói nghe xem là vì sao?”.
Đừng phí báng thần tượng của tớ! Không phải anh ấy đang ‘cười’ đâu, mà là đang ‘cười giễu’ đó! Anh ấy cười giễu Văn Tĩnh quá ngốc!”.
Lần này lại nghe Trương Nhất Địch cười, Trác Yến không nhịn được, hỏi: “Trương Nhất Địch, mình hỏi cậu một câu được không? Sao cậu cứ nghe mình nói gì là lại cười… giễu mình… tổn thương tự trọng quá…”.
Bên kia im lặng.
Trác Yến dùng ngón tay xoắn dây điện thoại, có phần thấp thỏm.
Một lúc sau, cô nghe anh nói: “Cậu nghĩ tôi đang cười giễu cậu? Cậu nghĩ thế à?”.
“…”. Đến lượt Trác Yến im lặng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cười là vì cảm thấy nghe cậu nói chuyện rất… rất vui vẻ”. Ba tiếng cuối giọng anh nhỏ dần, như có một vẻ bẽn lẽn nào đó.
“Ha ha ha ha!”. Trác Yến hớn hở, cười sảng khoái: “Cậu nhất định đừng thay đổi nhé! Sau khi nhập học, cậu phải giúp mình nói những lời này cho Tiểu Dư nghe! Để mình khỏi bị nó kỳ thị, bảo mình ngốc nghếch, hừ! Ai ngốc hơn ai vẫn chưa chắc đâu! Thật là!!!”.
Trương Nhất Địch lại cười khẽ.
Một lúc sau anh hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”.
“Không sao!”. Trác Yến thản nhiên gõ vào lớp thạch cao trên chân: “Đến khi nhập học thì có thể tháo bột ra rồi!”
“Chân cậu không tiện đi lại thì kỳ nghỉ này thế nào? Có chán không?”.
Trác Yến nhớ đến Đổng Thành, trong lòng có phần ảm đạm.
Hất tóc, xốc lại tinh thần, cô đáp: “Không đâu! Bố mẹ mình mua laptop cho mình, có thể lên mạng giải sầu!”.
Trương Nhất Địch đáp “ừ”. Một lát sau lại hỏi: “Có số QQ không?”.
“Không có…”. Trác Yến toát mồ hôi.
Lên mạng mà không chuyên nghiệp như cô, liệu có mất mặt không…
Trương Nhất Địch lại “ừ” một tiếng: “Thế à. Vậy được, tôi hỏi thăm xem chân cậu sao rồi, lo nghỉ ngơi đi nhé, mong rằng lúc nhập học có thể nhìn thấy bóng dáng vui tươi như trước đây của cậu!”.
Trác Yến cười híp mắt đáp: “Cám ơn!”. Hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Một lát sau, di động reo “ding” một tiếng, màn hình hiển thị có tin nhắn.
Trác Yến mới nhớ ra vẫn chưa trả di động lại cho Trương Nhất Địch. Vừa cầm lấy, vừa nhắc nhở mình rằng đến khi nhập học lại nhất định sẽ trả vật về với chủ cũ.
Mở tin nhắn ra đọc.
Trên đó viết.
Số tài khoản QQ: 6571****
Mật mã: zhuoyan
Lên mạng thì add tôi vào, số là 6410****
Người gửi là Trương Nhất Địch.
Xem xong tin nhắn, Trác Yến cười “ha” một tiếng.
Cứ thấy phiền phức không đụng vào, mới không lập nick QQ. Không ngờ Trương Nhất Địch lại hiểu ý và thích giúp người đến thế, cái gì cũng làm hết cho cô.
Cô nhảy lò cò đến bên bàn, mở laptop để lên mạng.
Đăng nhập vào, phát hiện tên mình lại là Trác XX.
Cô phì cười, vội vàng add số của Trương Nhất Địch vào.
Một avatar tên “Trương” xuất hiện trong khung “bạn thân”.
Trác Yến gõ bàn phím.
Trác XX: Cậu đặt tên cho mình đó hả?
Trương: Ừ.
Trác XX: Theo… cờ carô?
Trương: Ừ.
Trác XX: Nhưng… cờ carô phải hai người chơi!
Trương: Đúng.
Trác XX:…
Trác XX: Bạn một chữ!
Trương: He he
Trác XX:……………………………….
Trác XX: Bạn hai chữ!!!!!!!!!!!
Trương: He he he!
Trác XX:!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trương: Cậu thật thú vị!
Trác XX: Hừm… chi bằng cậu khen mình hóm hỉnh đi ^_^.
Trác XX: Nói nghe này, cờ carô thì phải hai người cùng chơi, tại sao chỉ có mình mình có tên trong bàn cờ? Cậu cũng nên đổi tên đi!
Trương: Ồ. Được.
Trác Yến ngẩn người.
Dễ dàng nhận lời như vậy mà không hề từ chối.
Một lúc sau đối phương lại nói chuyện với cô. Lúc này tên anh đã đổi thành “Trương OO”.
Trác XX: Được rồi.
Nghĩ đến gương mặt bình thường vừa đẹp trai vừa lạnh lùng của Trương Nhất Địch, lại nhìn cái tên kỳ cục trên màn hình, Trác Yến không nhịn được nữa, cười “phì” ra.
Vì có bạn chat Trương Nhất Địch, có thẻ buôn chuyện trên mạng nên kỳ nghỉ đông năm đó đối với Trác Yến mà nói, lại không hề nhàm chán như trong tưởng tượng.
Lúc trò chuyện, cô hỏi Trương Nhất Địch: “Đúng rồi, cái giỏ của mình, rốt cuộc cậu dùng làm gì?”.
Trương Nhất Địch không chịu nói cho cô biết.
Anh nhử mồi cô: “Nếu trước khi nhập học mà cậu dưỡng chân cho tốt, để thưởng cho cậu, sau khi nhập học tôi sẽ cậu tận mắt thấy lợi ích của cái giỏ đó”.
Trác Yến vô cùng tò mò, cứ hỏi mãi nhưng không có được câu trả lời.
Trước sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, cô gần như mong ngóng mau mau nhập học.
Trong thời gian đó Giang Sơn cứ cách vài ngày lại gọi đến hỏi thăm. Hai người nói không được hai câu đã bắt đầu đấu khẩu, không ai chịu thua ai.
Đổng Thành cũng gọi đến, nhưng mỗi lần nói chuyện xong, Trác Yến đều thấy tâm trạng hụt hẫng đến mấy ngày.
Có những lúc, có những người, vì quá quan tâm nên không gặp còn thoải mái hơn là gặp lại và sau khi liên lạc với nhau còn buồn bã hơn là lặng lẽ nhớ nhung.
Lâm Quyên không hề liên lạc với cô. Cô chủ động tìm mà cô nàng lại trốn tránh. Thế là đành thôi.
Về sau Ngô Song cũng đến nhà cô một lần.
Trác Yến hỏi bạn có gọi điện thoại cho Giang Sơn không, tần suất thế nào, Ngô Song đỏ mặt đáp: “Cũng tạm, mấy hôm gọi một lần!”.
Trác Yến có phần khó hiểu, buột miệng nói: “Không thể chứ! Đang yêu mà, Sao có thể mấy ngày gọi một lần? Không một ngày mấy lần thì thôi, ít nhất cũng nên một ngày một lần chứ! Tần suất này cũng sắp bằng gọi cho tớ rồi!”.
Ngô Song nghe thế, sắc mặt vụt thay đổi.
Cô cố mỉm cười, hỏi một câu: “Anh ấy có thường xuyên gọi điện thoại tìm bạn học trong lớp không?”.
Trác Yến lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cứu vãn: “Không không, tớ chỉ tiện ví dụ vậy thôi! Cậu ta lười gọi điện cho bọn này lắm!”.
Cho dù nói vậy nhưng không khí vẫn ngượng ngập.
Nói thêm mấy câu nữa, Ngô Song đứng lên ra về.
Ngô Song đi rồi, Trác Yến thở phào nhẹ nhõm.
Chưa từng thấy tình trạng nào kỳ quặc hơn Giang Sơn và Ngô Song.
Một cuộc tình vất vả, dường như đã bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương, nhưng hình như lại vẫn chưa tiến vào phần chính, thỉnh thoảng lại khiến cô là kẻ làm mai cảm thấy khó hiểu, kết quả vẫn đúng là hỗn độn, mù mờ.
Trong tình yêu của hai người, một khi xuất hiện bóng dáng kẻ thứ ba, cho dù cô là thân phận thế nào, ba người cùng đi bên nhau thì từng bước chân của mỗi người thực sự là càng lúc càng run sợ hơn.
Trác Yến không kìm được thở dài một tiếng.
Cô quyết định đợi sau khi nhập học, nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Giang Sơn.
Qua một kỳ nghỉ dưỡng, chân Trác Yến đã bình phục rất nhanh, trước khi nhập học đã được tháo bột.
Hôm đi tháo bột, Trác Yến rất sung sướng, vì cuối cùng đã có thể tự mình đi lại vững vàng.
Cô như chưa bao giờ được đi, cứ đi vòng vòng trong nhà, đến nỗi bố mẹ choáng váng bắt dừng lại mới thôi.
Mấy hôm sau là đến ngày cô phải quay lại trường.
Ngô Song đã đi trước. Ông Trác không yên tâm cho cô ngồi tàu một mình, dù sao chân cũng mới lành lặn, lỡ trên tàu đông người, xách hành lí bị người ta chèn thì sao, vết thương cũ lại đau thì gay go lắm.
Trác Yến vỗ ngực an ủi bố mẹ: “Đừng lo cho con, con lớn thế này rồi, không sao đâu! Đã lên đại học mà còn bắt bố đưa đến trường, ôi trời, người ta sẽ cười vào mũi con là chưa cai sữa đó! Bố mẹ cứ để con đi một mình!”.
Cô cứ năn nỉ, bố mẹ lại không chịu thỏa hiệp.
Kéo dài đến hai ngày sau, bố mẹ có phần nhượng bộ.
“Muốn bố mẹ không đi theo cũng được, nhưng con phải có bạn đi cùng!”.
Trác Yến nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra sẽ đi cùng ai.
Giang Sơn và Trương Nhất Địch thì có thể tiện đường, nhưng họ cũng về trường sớm mấy ngày rồi.
Buổi tối lên mạng, lúc trò chuyện với Trương Nhất Địch, cô cứ thở dài liên tục.
Trương Nhất Địch hỏi có chuyện gì, cô cứ chép miệng mãi.
Trác XX: Bố mình nhất định phải đích thân đưa mình tới trường. Mình lớn thế này rồi, đi học đại học chứ có phải mẫu giáo đâu, đi học còn bắt phụ huynh đưa đón, ghét thật o(>_<)o
Trương OO: Ha ha!
Trác XX: Này bạn kia, có cần vui thế không! Không được cười, mình sắp phiền muốn chết đây! Ôi ôi!
Trương OO: Ồ, được, không cười.
Trác XX: (_)
Trác XX: Mình đoán cậu chắc chắn vẫn đang cười!!!
Trương OO: Ha ha!
Trác XX: >_< Cậu xem cậu xem!!!
Trác XX: Tại sao các cậu về trường sớm thế? Thật là, đi học có gì vui đâu! Cậu hoặc Giang Sơn, hoặc Ngô Song, ba người các cậu chỉ cần một người chịu đi muộn một tí thì mình được cứu rồi! Huhuhuhu.
Trác XX: Đúng rồi, sao cậu về trường sớm vậy?
Một lúc sau, khung chat của đối phương không có động tĩnh gì.
Trác XX: Đâu rồi? Rớt mạng hả???
Trác XX: Ồ… vậy mình cũng out đây, nghỉ ngơi sớm (_). Ngày mai phải theo bố đi về trường rồi o(__)o
Trác Yến đang định out thì avatar của Trương Nhất Địch lại nhấp nháy.
Trương OO: Tôi đây.
Trác XX: Sặc, cậu vẫn online à, mãi không thấy nói gì.
Trác XX: Mình cứ nghĩ cậu có việc đi rồi, đang định out đây.
Bên kia Trương Nhất Địch bỗng trả lời một câu.
Trương OO: Bạn gái tôi mấy hôm trước chuyển máy bay ở đây.
Nhìn chằm chằm dòng chữ đó, Trác Yến nhất thời không phản ứng kịp.
Trác XX: Hả?
Trương OO: Bạn gái tôi ở nước ngoài, mấy hôm trước về nước, chuyển máy bay ở đây. Tôi đến sớm để gặp cô ấy.
Trác XX: Ồ, ra là thế.
Tiếp đó cả hai đều không nói gì. Một lúc lâu sau:
Trương OO: Trác Yến.
Trác XX: A, còn đây ^_^
Trương OO: Nếu không thì mai tôi đến đón cậu nhé.
Trác XX: Không cần không cần, phiền toái lắm! Mai bố sẽ đưa mình đến trường ^_^
Không hiểu vì sao, Trác Yến cảm thấy hơi hoang mang, không cho đối phương cơ hội nói tiếp, cô vội vàng gõ phím:
Trác XX: Cũng khuya rồi, mình phải nghỉ đây, mai còn đi tàu nữa. Mình out nhé! Gặp sau ^_^
Nói xong không đợi câu trả lời của Trương Nhất Địch, vội vã out.
Lần này người gọi là Trương Nhất Địch.
Trác Yến rất sửng sốt: “Sao cậu cũng có điện thoại nhà mình?”.
Đối phương “ừ” khẽ một tiếng như đang trầm ngâm. Sau đó nói: “Tôi hỏi Tiểu Dư phòng các cậu”.
Trác Yến ậm ừ: “Vậy thì mình không lạ nữa, nó là đài phát thanh của xã mà, lại còn là dạng rất nhiệt tình và miễn phí nữa!”.
Trương Nhất Địch cười khẽ.
Trác Yến nghe thấy tiếng cười của anh, nhớ đến đoạn đối thoại giữa Lộ Dương và Tiểu Dư.
“Em gái Văn Tĩnh, kiếp trước cậu vặt mất dây thần kinh cười của Trương Nhất Địch hả? Bình thường số lần nghe nói có động đất cấp tám cũng còn nhiều hơn số lần Trương Nhất Địch cười, nhưng tên này cứ nghe cậu nói là lại cười, thật kỳ quặc, em gái già nói nghe xem là vì sao?”.
Đừng phí báng thần tượng của tớ! Không phải anh ấy đang ‘cười’ đâu, mà là đang ‘cười giễu’ đó! Anh ấy cười giễu Văn Tĩnh quá ngốc!”.
Lần này lại nghe Trương Nhất Địch cười, Trác Yến không nhịn được, hỏi: “Trương Nhất Địch, mình hỏi cậu một câu được không? Sao cậu cứ nghe mình nói gì là lại cười… giễu mình… tổn thương tự trọng quá…”.
Bên kia im lặng.
Trác Yến dùng ngón tay xoắn dây điện thoại, có phần thấp thỏm.
Một lúc sau, cô nghe anh nói: “Cậu nghĩ tôi đang cười giễu cậu? Cậu nghĩ thế à?”.
“…”. Đến lượt Trác Yến im lặng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cười là vì cảm thấy nghe cậu nói chuyện rất… rất vui vẻ”. Ba tiếng cuối giọng anh nhỏ dần, như có một vẻ bẽn lẽn nào đó.
“Ha ha ha ha!”. Trác Yến hớn hở, cười sảng khoái: “Cậu nhất định đừng thay đổi nhé! Sau khi nhập học, cậu phải giúp mình nói những lời này cho Tiểu Dư nghe! Để mình khỏi bị nó kỳ thị, bảo mình ngốc nghếch, hừ! Ai ngốc hơn ai vẫn chưa chắc đâu! Thật là!!!”.
Trương Nhất Địch lại cười khẽ.
Một lúc sau anh hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”.
“Không sao!”. Trác Yến thản nhiên gõ vào lớp thạch cao trên chân: “Đến khi nhập học thì có thể tháo bột ra rồi!”
“Chân cậu không tiện đi lại thì kỳ nghỉ này thế nào? Có chán không?”.
Trác Yến nhớ đến Đổng Thành, trong lòng có phần ảm đạm.
Hất tóc, xốc lại tinh thần, cô đáp: “Không đâu! Bố mẹ mình mua laptop cho mình, có thể lên mạng giải sầu!”.
Trương Nhất Địch đáp “ừ”. Một lát sau lại hỏi: “Có số QQ không?”.
“Không có…”. Trác Yến toát mồ hôi.
Lên mạng mà không chuyên nghiệp như cô, liệu có mất mặt không…
Trương Nhất Địch lại “ừ” một tiếng: “Thế à. Vậy được, tôi hỏi thăm xem chân cậu sao rồi, lo nghỉ ngơi đi nhé, mong rằng lúc nhập học có thể nhìn thấy bóng dáng vui tươi như trước đây của cậu!”.
Trác Yến cười híp mắt đáp: “Cám ơn!”. Hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Một lát sau, di động reo “ding” một tiếng, màn hình hiển thị có tin nhắn.
Trác Yến mới nhớ ra vẫn chưa trả di động lại cho Trương Nhất Địch. Vừa cầm lấy, vừa nhắc nhở mình rằng đến khi nhập học lại nhất định sẽ trả vật về với chủ cũ.
Mở tin nhắn ra đọc.
Trên đó viết.
Số tài khoản QQ: 6571****
Mật mã: zhuoyan
Lên mạng thì add tôi vào, số là 6410****
Người gửi là Trương Nhất Địch.
Xem xong tin nhắn, Trác Yến cười “ha” một tiếng.
Cứ thấy phiền phức không đụng vào, mới không lập nick QQ. Không ngờ Trương Nhất Địch lại hiểu ý và thích giúp người đến thế, cái gì cũng làm hết cho cô.
Cô nhảy lò cò đến bên bàn, mở laptop để lên mạng.
Đăng nhập vào, phát hiện tên mình lại là Trác XX.
Cô phì cười, vội vàng add số của Trương Nhất Địch vào.
Một avatar tên “Trương” xuất hiện trong khung “bạn thân”.
Trác Yến gõ bàn phím.
Trác XX: Cậu đặt tên cho mình đó hả?
Trương: Ừ.
Trác XX: Theo… cờ carô?
Trương: Ừ.
Trác XX: Nhưng… cờ carô phải hai người chơi!
Trương: Đúng.
Trác XX:…
Trác XX: Bạn một chữ!
Trương: He he
Trác XX:……………………………….
Trác XX: Bạn hai chữ!!!!!!!!!!!
Trương: He he he!
Trác XX:!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trương: Cậu thật thú vị!
Trác XX: Hừm… chi bằng cậu khen mình hóm hỉnh đi ^_^.
Trác XX: Nói nghe này, cờ carô thì phải hai người cùng chơi, tại sao chỉ có mình mình có tên trong bàn cờ? Cậu cũng nên đổi tên đi!
Trương: Ồ. Được.
Trác Yến ngẩn người.
Dễ dàng nhận lời như vậy mà không hề từ chối.
Một lúc sau đối phương lại nói chuyện với cô. Lúc này tên anh đã đổi thành “Trương OO”.
Trác XX: Được rồi.
Nghĩ đến gương mặt bình thường vừa đẹp trai vừa lạnh lùng của Trương Nhất Địch, lại nhìn cái tên kỳ cục trên màn hình, Trác Yến không nhịn được nữa, cười “phì” ra.
Vì có bạn chat Trương Nhất Địch, có thẻ buôn chuyện trên mạng nên kỳ nghỉ đông năm đó đối với Trác Yến mà nói, lại không hề nhàm chán như trong tưởng tượng.
Lúc trò chuyện, cô hỏi Trương Nhất Địch: “Đúng rồi, cái giỏ của mình, rốt cuộc cậu dùng làm gì?”.
Trương Nhất Địch không chịu nói cho cô biết.
Anh nhử mồi cô: “Nếu trước khi nhập học mà cậu dưỡng chân cho tốt, để thưởng cho cậu, sau khi nhập học tôi sẽ cậu tận mắt thấy lợi ích của cái giỏ đó”.
Trác Yến vô cùng tò mò, cứ hỏi mãi nhưng không có được câu trả lời.
Trước sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, cô gần như mong ngóng mau mau nhập học.
Trong thời gian đó Giang Sơn cứ cách vài ngày lại gọi đến hỏi thăm. Hai người nói không được hai câu đã bắt đầu đấu khẩu, không ai chịu thua ai.
Đổng Thành cũng gọi đến, nhưng mỗi lần nói chuyện xong, Trác Yến đều thấy tâm trạng hụt hẫng đến mấy ngày.
Có những lúc, có những người, vì quá quan tâm nên không gặp còn thoải mái hơn là gặp lại và sau khi liên lạc với nhau còn buồn bã hơn là lặng lẽ nhớ nhung.
Lâm Quyên không hề liên lạc với cô. Cô chủ động tìm mà cô nàng lại trốn tránh. Thế là đành thôi.
Về sau Ngô Song cũng đến nhà cô một lần.
Trác Yến hỏi bạn có gọi điện thoại cho Giang Sơn không, tần suất thế nào, Ngô Song đỏ mặt đáp: “Cũng tạm, mấy hôm gọi một lần!”.
Trác Yến có phần khó hiểu, buột miệng nói: “Không thể chứ! Đang yêu mà, Sao có thể mấy ngày gọi một lần? Không một ngày mấy lần thì thôi, ít nhất cũng nên một ngày một lần chứ! Tần suất này cũng sắp bằng gọi cho tớ rồi!”.
Ngô Song nghe thế, sắc mặt vụt thay đổi.
Cô cố mỉm cười, hỏi một câu: “Anh ấy có thường xuyên gọi điện thoại tìm bạn học trong lớp không?”.
Trác Yến lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cứu vãn: “Không không, tớ chỉ tiện ví dụ vậy thôi! Cậu ta lười gọi điện cho bọn này lắm!”.
Cho dù nói vậy nhưng không khí vẫn ngượng ngập.
Nói thêm mấy câu nữa, Ngô Song đứng lên ra về.
Ngô Song đi rồi, Trác Yến thở phào nhẹ nhõm.
Chưa từng thấy tình trạng nào kỳ quặc hơn Giang Sơn và Ngô Song.
Một cuộc tình vất vả, dường như đã bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương, nhưng hình như lại vẫn chưa tiến vào phần chính, thỉnh thoảng lại khiến cô là kẻ làm mai cảm thấy khó hiểu, kết quả vẫn đúng là hỗn độn, mù mờ.
Trong tình yêu của hai người, một khi xuất hiện bóng dáng kẻ thứ ba, cho dù cô là thân phận thế nào, ba người cùng đi bên nhau thì từng bước chân của mỗi người thực sự là càng lúc càng run sợ hơn.
Trác Yến không kìm được thở dài một tiếng.
Cô quyết định đợi sau khi nhập học, nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Giang Sơn.
Qua một kỳ nghỉ dưỡng, chân Trác Yến đã bình phục rất nhanh, trước khi nhập học đã được tháo bột.
Hôm đi tháo bột, Trác Yến rất sung sướng, vì cuối cùng đã có thể tự mình đi lại vững vàng.
Cô như chưa bao giờ được đi, cứ đi vòng vòng trong nhà, đến nỗi bố mẹ choáng váng bắt dừng lại mới thôi.
Mấy hôm sau là đến ngày cô phải quay lại trường.
Ngô Song đã đi trước. Ông Trác không yên tâm cho cô ngồi tàu một mình, dù sao chân cũng mới lành lặn, lỡ trên tàu đông người, xách hành lí bị người ta chèn thì sao, vết thương cũ lại đau thì gay go lắm.
Trác Yến vỗ ngực an ủi bố mẹ: “Đừng lo cho con, con lớn thế này rồi, không sao đâu! Đã lên đại học mà còn bắt bố đưa đến trường, ôi trời, người ta sẽ cười vào mũi con là chưa cai sữa đó! Bố mẹ cứ để con đi một mình!”.
Cô cứ năn nỉ, bố mẹ lại không chịu thỏa hiệp.
Kéo dài đến hai ngày sau, bố mẹ có phần nhượng bộ.
“Muốn bố mẹ không đi theo cũng được, nhưng con phải có bạn đi cùng!”.
Trác Yến nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra sẽ đi cùng ai.
Giang Sơn và Trương Nhất Địch thì có thể tiện đường, nhưng họ cũng về trường sớm mấy ngày rồi.
Buổi tối lên mạng, lúc trò chuyện với Trương Nhất Địch, cô cứ thở dài liên tục.
Trương Nhất Địch hỏi có chuyện gì, cô cứ chép miệng mãi.
Trác XX: Bố mình nhất định phải đích thân đưa mình tới trường. Mình lớn thế này rồi, đi học đại học chứ có phải mẫu giáo đâu, đi học còn bắt phụ huynh đưa đón, ghét thật o(>_<)o
Trương OO: Ha ha!
Trác XX: Này bạn kia, có cần vui thế không! Không được cười, mình sắp phiền muốn chết đây! Ôi ôi!
Trương OO: Ồ, được, không cười.
Trác XX: (_)
Trác XX: Mình đoán cậu chắc chắn vẫn đang cười!!!
Trương OO: Ha ha!
Trác XX: >_< Cậu xem cậu xem!!!
Trác XX: Tại sao các cậu về trường sớm thế? Thật là, đi học có gì vui đâu! Cậu hoặc Giang Sơn, hoặc Ngô Song, ba người các cậu chỉ cần một người chịu đi muộn một tí thì mình được cứu rồi! Huhuhuhu.
Trác XX: Đúng rồi, sao cậu về trường sớm vậy?
Một lúc sau, khung chat của đối phương không có động tĩnh gì.
Trác XX: Đâu rồi? Rớt mạng hả???
Trác XX: Ồ… vậy mình cũng out đây, nghỉ ngơi sớm (_). Ngày mai phải theo bố đi về trường rồi o(__)o
Trác Yến đang định out thì avatar của Trương Nhất Địch lại nhấp nháy.
Trương OO: Tôi đây.
Trác XX: Sặc, cậu vẫn online à, mãi không thấy nói gì.
Trác XX: Mình cứ nghĩ cậu có việc đi rồi, đang định out đây.
Bên kia Trương Nhất Địch bỗng trả lời một câu.
Trương OO: Bạn gái tôi mấy hôm trước chuyển máy bay ở đây.
Nhìn chằm chằm dòng chữ đó, Trác Yến nhất thời không phản ứng kịp.
Trác XX: Hả?
Trương OO: Bạn gái tôi ở nước ngoài, mấy hôm trước về nước, chuyển máy bay ở đây. Tôi đến sớm để gặp cô ấy.
Trác XX: Ồ, ra là thế.
Tiếp đó cả hai đều không nói gì. Một lúc lâu sau:
Trương OO: Trác Yến.
Trác XX: A, còn đây ^_^
Trương OO: Nếu không thì mai tôi đến đón cậu nhé.
Trác XX: Không cần không cần, phiền toái lắm! Mai bố sẽ đưa mình đến trường ^_^
Không hiểu vì sao, Trác Yến cảm thấy hơi hoang mang, không cho đối phương cơ hội nói tiếp, cô vội vàng gõ phím:
Trác XX: Cũng khuya rồi, mình phải nghỉ đây, mai còn đi tàu nữa. Mình out nhé! Gặp sau ^_^
Nói xong không đợi câu trả lời của Trương Nhất Địch, vội vã out.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook