Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
-
Chương 7-2: Những tháng ngày bị gãy chân (2)
Không hiểu vì sao, Trác Yến lại có cảm giác hụt hơi.
Cô lén lút quan sát vẻ thay đổi trên mặt Ngô Song.
Cô gái xinh đẹp ấy vân đứng một bên cười dịu dàng, từ đầu đến cuối không để lộ bất cứ tình cảm thừa thãi nào.
Lại nhìn Giang Sơn, cậu cũng đang mỉm cười, vừa cười vừa gật gù với cô: “Trời thương xót tôi, tôi được giải phóng rồi!”.
Trác Yến dài mặt ra, xuất hiện mấy vạch đen…
Cậu vẫn đúng là ác mồm ác miệng, những khi có thể châm biếm cô thì tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Cô nghe Giang Sơn nói với Trương Nhất Địch: “Vất vả rồi!”.
Cô cảm thấy lồng ngực Trương Nhất Địch phập phồng: “Chuyện nên làm!”.
Cô thấy trong đầu như có sợi dây ai đó gảy nhẹ, “tưng” một tiếng, vang lên khiến tai cô ù ù.
“Chuyện nên làm!”.
Đó là ba chữ mà chàng trai ấy thường nói với cô nhất.
Hỏi bài cậu, khi hiểu xong cô nói: “Cám ơn!”.
Cậu đáp lại: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Tan học chạy đến bến xe bus, cô chạy chậm một chút, thấy xe sắp chạy, hai tay kịp thời giữ cửa xe, chủ nhân đôi tay hét to: “Bác tài xế ơi còn một người, xin đợi một chút!”.
Cậu kéo cô lên xe.
Cô thở hồng hộc nói với cậu: “Cảm ơn!”.
Cậu dịu dàng cười nói: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trời âm u đi ra ngoài, cô lúc nào cũng quên mang theo dù.
Cậu đưa dù cho cô, còn cậu chạy đi che chung với người khác. Cho dù ướt cả nửa người cũng vẫn cười.
Lúc trả dù, cô nói: “Cảm ơn!”.
Cậu không hề để tâm: “Sao vẫn khách sáo thế! Đều là chuyện nên làm!”.
Cô luôn nói với cậu hai chứ “cảm ơn”. Cậu cũng luôn trả lời bằng ba chứ “chuyện nên làm”.
Nhưng thực sự, lời cô muốn nói với cậu nhất không chỉ có hai chữ.
Cô ao ước được nói với cậu câu đó, nhẹ nhõm và không nặng nề như khi nói về thời tiết, một câu đã chon giấu trong lòng, khiến cô vừa chua xót vừa ngọt ngào, vừa dằn vặt vừa băn khoăn, vừa thấp thỏm vừa mong chờ.
Đổng Thành, mình thích cậu.
Cả tối đó, Trác Yến im lặng lạ thường.
Cô nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn thẳng lên gầm giường tầng trên, đờ đẫn.
Thỉnh thoảng thở dài, vô cùng buồn bã, như thể trong lòng đầy ắp tâm sự.
Lộ Dương lẳng lặng đến gần, ngồi trên ghế ở đầu giường, hai tay chống cằm, ra sức nháy mắt cười tình tứ với cô.
Trác Yến nhắm mắt, thở dài rồi lại mở mắt, bực bội hỏi Lộ Dương: “Cậu làm trò gì vậy?”.
Lộ Dương không đếm xỉa bộ mặt khó ưa của cô, cứ tự cười rất rạng rỡ: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, chẳng nhẽ cậu lại không nhận ra tớ đang làm gì à? Tớ đang hóa thành một đóa hoa làm cậu vui lòng đây! Mặt trời là cảnh nền, hoa đang cười với tôi, chim nỏ nói, chào chào chào, tại sao bạn…”.
Cô nàng chưa hát xong thì Trác Yến đã vỗ lên mặt cô: “Cô nàng hoa kia làm ơn im miệng giùm tớ! Không phải cậu đang làm tớ vui, mà là muốn lấy mạng tớ thì có!”.
Cô bịt chặt miệng Lộ Dương khiến cô nàng không thể phát ra tiếng nào.
Lộ Dương vùng vẫy thoát ra, cười gian: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu thở dài nãy giờ đó! Giống như đang rất buồn ấy! Rất phiền muộn ấy! Nào nào, kể cho chị đây nghe, rốt cục cậu đang phiền muộn cái gì nào?”. Tròng mắt cô đảo đảo: “Có phải là…”. Âm cuối bị cô kéo ra vừa dài vừa mờ ám, giống như sau đó là nội dung vô cùng kích thích, hấp dẫn…
“Có phải là… đang phiền muộn xem rốt cục nên chọn ai không?”. Tiểu Dư chồm đến, hùa vào với Lộ Dương trêu đùa Trác Yến.
Trác Yến liếc mắt, bực tức trả lời: “Nói nhảm gì đó, chẳng ra sao cả, sao tớ lại phiền về chuyện đó được? Giang Sơn và Ngô Song là một cặp, Trương Nhất Địch cũng đã nói là có bạn gái từ lâu, đều là những người đã có chủ cả, tớ chọn cái gì chứ!”.
Lộ Dương nằm đè lên người Trác Yến: “Vậy cậu phiền muộn chuyện thích cả hai anh chàng đã có chủ à?”.
Trác Yến cau mày đuổi cô bạn đi: “Xùy xùy xùy! Càng nói càng vớ vẩn! Ai thích bọn hắn chứ? Người tớ thích là…”. Suýt nữa thì nói ra hai chữ Đổng Thành, cũng may kịp thời dừng lại.
Tiểu Dư chồm sát đến, đấy cánh tay cô và hỏi liên tục: “Là ai là ai? Văn Tĩnh cậu thích ai? Cậu nói mau cậu nói mau!”.
Trác Yến bị cô nàng lắc đến chóng mặt.
“Ngừng lại ngay!!! Có phải cậu muốn hai tay tớ cũng gãy luôn không!”.
Cô nhìn Tiểu Dư và Lộ Dương, thở dài vừa bất lực vừa buồn bã: ‘Các cậu đừng nhiều chuyện nữa, là ai thì các cậu cũng không quen đâu. Haizzz, đừng nói các cậu mà thực ra cả chính tớ cũng sắp không quen cậu ấy nữa rồi!”.
Cô đoán chắc chắn cậu biết tâm tư của cô. Đương nhiên nhất định cậu cũng sẽ biết tâm tư của người bạn thân Lâm Quyên của cô.
Họ đều đợi cậu biểu lộ thái độ, nhưng cậu lại như không biết gì, cứ cười cười nói nói qua lại giữa hai cô.
Bắt đầu từ lúc cô giới thiệu Lâm Quyên cho cậu quen, giữa họ không bao giờ còn quãng thời gian tươi đẹp mà cô luôn nói “cảm ơn” với cậu và cậu đáp lại “chuyện nên làm” với cô nữa.
Họ bây giờ, cô nói: “Hi Đổng Thành, lâu quá không nghe thấy giọng cậu!”.
Cậu đáp: “Hi Trác Yến, gần đây bận quá, cậu có ổn không?”.
Bỗng dưng trở nên xa cách và lạ lẫm.
“Cũng tạm, cảm ơn lời thăm hỏi của cậu!”.
“Ha ha, cậu vẫn khách sáo như thế! Đúng rồi, cuối tuần tôi gặp Lâm Quyên, bạn ấy nói nếu chúng mình liên lạc thì nhờ tôi hỏi thăm cậu giúp!”.
Hà hà, cô vẫn khách sáo. Còn cậu đã không còn nói với cô “chuyện nên làm” nữa.
Rốt cục là bắt đầu từ bao giờ mà ba chữ “chuyện nên làm” khiến cô cảm động vô cùng, cậu đã không còn tặng cho cô nữa?
Vốn dĩ cảm giác buồn bã vì mất đi ấy không hề rõ ràng, cô luôn nghĩ rằng chính cô sẽ không cảm thấy đau lòng hoặc khó chịu vì nó.
Nhưng hôm nay khi lại nghe thấy ba chữ xa xôi ấy từ Trương Nhất Địch, cô bỗng nhận ra, trái tim cô thực sự không phải là không đau, không phải không buồn, mà chỉ vì từ trước đến nay, cô luôn gây tê cho bản thân, lừa gạt chính mình.
Thế nhưng dù cô trốn tránh thế nào cũng vẫn phải thừa nhận sự thực rằng: “Thì ra Đổng Thành và cô, thật sự, đã mỗi lúc một xa.
Tuy đã ra viện được nhưng do đi lại không thuận tiện nên Trác Yến không đi học.
Cô xin nghỉ bệnh, danh chính ngôn thuận ở lại kí túc.
Trương Nhất Địch đưa laptop của anh cho cô mượn, ngày nào cô cũng nằm trên giường, bên cạnh bày đầy thức ăn vặt, vừa ăn vừa bê laptop xem phim truyền hình dài tập như bị trúng tà.
Quãng thời gian ấy cô rất hứng thú với tứ đại danh tác, liên tục xem hết Tây Du Kí, Hồng Lâu Mộng và Tam Quốc Diễn Nghĩa, lại bắt đầu tấn công Thủy Hử.
Có hôm cô xem mãi rồi ngủ thiếp đi, ai về phòng cũng không biết.
Bọn Lộ Dương gọi cô dậy hỏi muốn ăn gì để mang về, cô nhìn màn hình vò đầu bứt tóc, ngơ ngẩn nói một câu: “Ủa? Trương Phi đâu rồi? Lúc nãy mẹ ông ta bị hổ cắp đi, ông ta đang định đi giết hổ mà!”.
Bọn Lộ Dương đờ người…
Họ hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, nếu Trương Phi này có trong Thủy Hử thì ba người kết nghĩa vườn đào trong Tam Quốc là ai?”.
Trác Yến ung dung đáp: “Dễ ợt, Lưu Bị, Quan Vũ, Lý Quỳ!”.
Bọn Lộ Dương điêu đứng.
Đoạn này về sau lúc Lộ Dương giúp Trác Yến trả laptop lại cho Trương Nhất Địch đã tiện thể kể cho anh nghe.
Trương Nhất Địch nghe xong chỉ cười mà không nói.
Lúc quay về, anh nhắn tin cho Trác Yến, hỏi cô: “Xin thỉnh giáo một câu, Trương Phi và Lý Quỳ, hai người này có quan hệ gì?”.
Trác Yến mặt đầy vạch đen, trả lời: “Mình nghĩ bọn họ thực ra là quan hệ giá trị tương đương, vì họ quá giống nhau! Đều có dáng vóc to như gấu, râu quai nón đầy mặt và cả một mái tóc bù xù như ổ quạ!”.
Trương Nhất Địch: “Câu trả lờirất hay, rất sáng tạo!”.
Trác Yến: “A! Cuối cùng mình đã gặp được Bá Nhạc(*)! Cảm ơn cậu, Bá Nhạc Trương!!!”.
Trương Nhất Địch: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trác Yến nhìn mấy chữ trên màn hình, tay và tim đều run lên cùng lúc.
Di động từ lòng bàn tay cô tuột ra, rơi xuống đất.
Thấm thoắt đã đến cuối tuần.
Phần chân bị bỏng của Trác Yến đã khá ổn, còn chân bị gãy vẫn phải bó bột, thỉnh thoảng lại thấy đau nhói.
Cô vẫn không đi học, hàng ngày ở lại trong phòng, ôm sách tự học thành tài.
Sau khi công bố lịch thi, Tiểu Dư copy một bản mang về cho cô. Cô dán nó lên đầu giường, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi tụng: “Năm mươi chín điểm phí công, sáu mươi điểm vạn tuế, sáu mươi mốt điểm lãng phí! Trác Yến, cố lên! Mỗi môn không cần nhiều, sáu mươi là đủ, mà làm được!!!”.
Còn hai ngày nữa là đến môn thi ngoại ngữ - môn thi đầu tiên. Mọi người hoặc đi tự học, hoặc đến chỗ thầy cô để dò đề với danh nghĩ “đi hỏi những gì còn khúc mắc”, trong phòng chỉ còn lại mình Trác Yến.
Cô nằm trên giường học từ vựng.
Bỗng cửa phòng kí túc “rầm” một tiếng, bật tung.
Sau đó là ba tiếng hét thất thanh cùng tiếng chân hoảng loạn ập vào ta Trác Yến.
Trác Yến nhổm dậy trên giường nhìn ra cửa: “Này, ba cậu làm sao thế hả? Bị ai dẫm phải đuôi à? “. Cô chọc ghẹo họ.
Lộ Dương Tiểu Dư Tôn Dĩnh phớt lờ cô, họ lao sầm sập đến giường Trác Yến, không nói năng gì kéo cô dậy, người mặc áo khoắc vào cho cô, người tìm giày, còn người còn lại chải tóc cho cô.
“Nhanh nhanh lên! Đừng lắm lời! Không kịp nữa rồi!”.
Trác Yến ù ù cạc cạc, đầu tóc bị Tiểu Dư kéo đến đau điếng, cô nghiến răng kêu lên: “Này này! Tiểu Dư buông tay! Đau! Các cậu có gì cứ nói cho rõ rồi hãy bận bịu, được không? Ai nói tớ biết có chuyện gì thế?”.
Lộ Dương tìm giày xong lồm cồm bò dậy khỏi gầm giường, vừa kéo Trác Yến lên bắt cô mang giày, vừa vội vàng nói: “Cậu đừng làm loạn vào lúc này được không? Ngoan, đừng đùa, bọn này làm gì thì cậu cứ nghe theo đã! Mọi người đều vì cậu cả!”. Thở hổn hển, cuối cùng sau một chàng những lời vớ vẩn, cô nàng đã đề cập đến chỗ quan trọng: “Văn Tĩnh, cậu nghe tớ nói nhé, bọn này chép sai lịch thi rồi! Môn thi ngoại ngữ không phải hai ngày sau, mà là hôm nay! Bây giờ!!! Nếu lúc nãy không gặp Trương Nhất Địch, cậu ấy hỏi chúng ta sao không cùng đi thi, bọn tớ vẫn không biết gì hết!”.
Trác Yến nghệch mặt ra: “Hả?”, rồi giọng bỗng cao lên tám độ: “Hôm nay? Thi?!”. Quay sang nhìn Tiểu Dư, cô gằn giọng hỏi: “Cậu chép lịch thi từ đâu?”.
Tiểu Dư run lẩy bẩy ấp úng: “Chép… chỗ Giang Sơn…”.
Trác Yến lườm một cái, gạt cô nàng ra, cúi đầu nhấc giày lên nhét vào chân: “Đồ con gái bại gia, đúng là vô tích sự! Cậu không biết Giang Sơn học thứ tiếng quỷ quái gì hả? Ngoại ngữ của cậu ta khác chúng ta mà!”.
Tôn Dĩnh đỡ cô dậy: “Nhanh, đừng lắm lời nữa, không phải lúc tính sổ với nhau đâu, lúc về bọn mình hãy lột da nó ra! Lúc này đã bắt đầu làm bài rồi, còn lề mề nữa là chúng ta cứ đợi năm sau học lại đi!”.
Trác Yến đứng dậy, loạng choạng ra ngoài dưới sự giúp đỡ của ba cô bạn.
Vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi than thở: “Cậu nói xem số mệnh bốn chúng ta sao mà mới mẻ đến như thế? Cả đời người ta – à không, chắc là mấy đời luôn ấy chứ - tích lũy lại cũng chưa chắc gặp phải chuyện ngu ngốc như là chép nhầm lịch thi nữa. Nếu mà không đến kịp, bốn người trên con đường thất vọng cũng đủ một bàn mạt chược đó!”.
Lộ Dương lườm cô: “Cái gì thế hả? Bận thế này cũng không làm cậu im miệng được, không nói linh tinh thì khó chịu lắm à?”.
Trác Yến hừ một tiếng: “Thì thế! Thà cụt chân chứ không thể im miệng! Á!”. Cô bỗng kêu thảm thiết một tiếng: “Thôi rồi thôi rồi! Đau đau đau! Dừng một chút dừng một chút!”.
Thì ra do đi quá vội mà cô chỉ lo nói, chân vô ý dẫm mạnh, động đến vết thương.
Tôn Dĩnh cuống đến quýnh quáng lên: “Cậu nhìn cậu kìa! Chỉ biết làm rối thêm!”.
Trác Yến hít hà, không dám nói gì nữa.
Tôn Dĩnh muốn dành học bổng.
Trác Yến không muốn làm bạn bè tiếc nuối, nghiến chặt răng, dưới sự giúp sức cảu Tôn Dĩnh và Tiểu Dư, lại nhấc chân đi tiếp, quyết định nén đau đến lớp học.
Lộ Dương ôm một đống giấy tờ bút viết đi theo.
Cô tinh mắt, liếc thấy trên chop mũi Trác Yến đã rịn ra một lớp mồ hôi, lại nhìn sắc mặt thì đã thấy trắng bệch, kêu lên: ‘Văn Tĩnh, sao tớ thấy cậu lạ quá vậy? Có phải cậu đau không? Đau mà cũng không kêu, đừng có cố quá!”.
Trác Yến hít hà, đáp lại: ‘Không sao, biết rồi!”. Tuy cô nói thế nhưng giọng đã hơi run, lúc nói cũng không còn sức nữa.
Tôn Dĩnh và Tiểu Dư đều chậm lại: ‘Haizzz, cậu nhìn cậu kìa, lại gì thế…”.
Chưa nói xong, ba người đã nghe Lộ Dương vui sướng kêu lên: “Lớp trưởng!”.
Ba người nghe thấy Lộ Dương sung sướng hét lên: ‘Lớp trưởng! Lúc này thấy cậu thật tốt quá! Nhanh nhanh nhanh! Giúp bọn này với!”.
Trác Yến ngẩng lên, nhìn thấy Giang Sơn.
Tính ra thì cũng mấy hôm rồi không gặp cậu. Cô trốn trong kí túc, cậu bận xúc tiến tình cảm với Ngô Song, ngoài mấy lần cậu nhắn tin hỏi thăm tình hình bệnh tình của cô ra thì sau khi cô ra viện, hai người cũng không còn gặp nhau nữa.
“Hi!”. Trác Yến vẫy tay với Giang Sơn, cố nặn ra nụ cười: “Anh Giang Sơn, lâu quá không gặp! A, bạn Giang, thật là, đẹp trai không thua gì hồi đó nhỉ!”.
Giang Sơn nhìn chằm chằm mặt cô, nhíu mày: “Chẳng phải các cậu thi hay sao? Sao còn lề mề ở đây?”.
Tiểu Dư khổ sở trả lời: “Bọn này nhớ nhầm giờ… Lớp trưởng, tôi chép lịch thi của cậu, rồi các bạn kia cũng chép của tôi…”.
Giang Sơn hiểu ngay chuyện gì xảy ra, dở khóc dở cười: ‘Tôi thật phục các cậu! Tôi thấy các cậu đều ở cạnh Trác Văn Tĩnh lâu quá rồi, tất cả đều càng lúc càng khó tin!”.
Trác Yến nghe câu đó thì nhướn mày lên, nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng ngẩn người ra khi
Giang Sơn tiến đến gần, quay lưng lại và quỳ xuống: “Này cậu làm gì thế…”.
Tiểu Dư chẳng nói chẳng rằng đứng cạnh trợ giúp, nửa cưỡng ép dìu cô lên lưng Giang Sơn:
“Đồ đần này! Đương nhiên là cõng cậu đi thi rồi! Dựa vào cẳng chân thọt của cậu thì bọn mình thà quay về kí túc đợi năm sau học lại còn hơn!”.
Trác Yến nằm bò trên lưng Giang Sơn, cảm giác chàng trai bên dưới đi như bay. Tuy cậu cõng cô nhưng tốc độ rất nhanh, bỏ rơi ba cô nàng kia lại phía sau.
Vừa nghe tiếng gió thổi vù vù, Trác Yến vừa vỗ vai Giang Sơn, chọc cậu vẻ tinh ranh: “Chàng trai, lâu quá không gặp, chị cảm giác khí sắc cậu rất tốt! Này, được rồi phải không?”.
Giang Sơn bất ngờ sốc cô lên thật mạnh: “Cậu đúng là to gan thật, lúc này còn có tâm tư chọc ghẹo tôi à!”.
Trác Yến giật mình kêu lên: “Á! Cậu đi vững một tí được không? Cậu là người hay lừa? Sao không báo trước gì hết!”.
Giang Sơn phớt lờ cô, chỉ vội vàng chạy thật nhanh.
Khu giảng đường đã xuất hiện từ xa.
Cậu bỗng mở lời: “Sao cậu gầy đi nhiều thế? Cứ nhẹ bẫng!”.
Trác Yến ngẩn người: “… Hả?”. Phải một lúc sau mới biết cậu đang nói gì: “Chân không tiện đi lại nên ít nhiều cũng hơi phiền trong chuyện ăn uống nên gầy thôi!”. Dừng lại, cô còn có tâm trí cười đùa: “Người anh em à, có phải cậu thấy lâu quá không gặp tôi nên khi gặp, mỗ trở nên có khí chất đặc biệt không? Chính xác, ây da, sao cô ấy lại trở nên mảnh mai thế kia, ha…”.
Giang Sơn mềm nhũn chân, suýt nữa thì vấp ngã.
“Trác Văn Tĩnh, đừng làm người ta phát tởm lên nữa chứ!”.
Lúc này họ đã đến cửa khu giảng đường.
Trác Yến gõ vai Giang Sơn: “Được rồi được rồi, bỏ tôi xuống đây đi, mấy cô nàng kia dìu tôi vào là được!”.
Giang Sơn chần chừ: “Kịp không?”.
Trác Yến cười sảng khoái: “Kịp hay không cũng không kém nhau mấy phút! Nếu tôi tự vào thì ngồi xuống là có thể tự làm, nhưng cậu mà cõng tôi vào thì toi, không cần đợi thi xong thì hai chúng ta cũng gây ra scandal rồi. Wow! Tôi còn phải giữ thân như ngọc mà, không thể nhúng chàm sự trong trắng của tôi được!”.
Giang Sơn đặt cô đứng vững xuống đất rồi quay lại cười giễu, ve mặt thản nhiên: “Cậu à? Còn trong sáng? Văn Tĩnh thật là... có thể có một chuyện mà cậu không biết nhưng toàn trường đều biết: Khoa Tự động hóa có một cô nàng, cứ thích bám lấy một bạn trai trong giờ Tiếng Anh, chơi cờ hay chụp hình gì đó, người ta không chịu, cô ta không tiếc bỏ cả hai chân để chơi trò khổ nhục kế cưỡng ép…”.
Trác Yến nhìn Giang Sơn, khóe môi giật giật: “…Giang Sơn cậu…”. Cô bỗng gầm rú: “Khốn kiếp!!! Tôi lại sa ngã đến độ mang tiếng xấu thế sao??? A!!! Giang Sơn cậu đợi đó cho tôi, đợi tôi thi xong thì cậu chết chắc!!! Đó đều là do cậu!”.
Cô lén lút quan sát vẻ thay đổi trên mặt Ngô Song.
Cô gái xinh đẹp ấy vân đứng một bên cười dịu dàng, từ đầu đến cuối không để lộ bất cứ tình cảm thừa thãi nào.
Lại nhìn Giang Sơn, cậu cũng đang mỉm cười, vừa cười vừa gật gù với cô: “Trời thương xót tôi, tôi được giải phóng rồi!”.
Trác Yến dài mặt ra, xuất hiện mấy vạch đen…
Cậu vẫn đúng là ác mồm ác miệng, những khi có thể châm biếm cô thì tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Cô nghe Giang Sơn nói với Trương Nhất Địch: “Vất vả rồi!”.
Cô cảm thấy lồng ngực Trương Nhất Địch phập phồng: “Chuyện nên làm!”.
Cô thấy trong đầu như có sợi dây ai đó gảy nhẹ, “tưng” một tiếng, vang lên khiến tai cô ù ù.
“Chuyện nên làm!”.
Đó là ba chữ mà chàng trai ấy thường nói với cô nhất.
Hỏi bài cậu, khi hiểu xong cô nói: “Cám ơn!”.
Cậu đáp lại: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Tan học chạy đến bến xe bus, cô chạy chậm một chút, thấy xe sắp chạy, hai tay kịp thời giữ cửa xe, chủ nhân đôi tay hét to: “Bác tài xế ơi còn một người, xin đợi một chút!”.
Cậu kéo cô lên xe.
Cô thở hồng hộc nói với cậu: “Cảm ơn!”.
Cậu dịu dàng cười nói: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trời âm u đi ra ngoài, cô lúc nào cũng quên mang theo dù.
Cậu đưa dù cho cô, còn cậu chạy đi che chung với người khác. Cho dù ướt cả nửa người cũng vẫn cười.
Lúc trả dù, cô nói: “Cảm ơn!”.
Cậu không hề để tâm: “Sao vẫn khách sáo thế! Đều là chuyện nên làm!”.
Cô luôn nói với cậu hai chứ “cảm ơn”. Cậu cũng luôn trả lời bằng ba chứ “chuyện nên làm”.
Nhưng thực sự, lời cô muốn nói với cậu nhất không chỉ có hai chữ.
Cô ao ước được nói với cậu câu đó, nhẹ nhõm và không nặng nề như khi nói về thời tiết, một câu đã chon giấu trong lòng, khiến cô vừa chua xót vừa ngọt ngào, vừa dằn vặt vừa băn khoăn, vừa thấp thỏm vừa mong chờ.
Đổng Thành, mình thích cậu.
Cả tối đó, Trác Yến im lặng lạ thường.
Cô nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn thẳng lên gầm giường tầng trên, đờ đẫn.
Thỉnh thoảng thở dài, vô cùng buồn bã, như thể trong lòng đầy ắp tâm sự.
Lộ Dương lẳng lặng đến gần, ngồi trên ghế ở đầu giường, hai tay chống cằm, ra sức nháy mắt cười tình tứ với cô.
Trác Yến nhắm mắt, thở dài rồi lại mở mắt, bực bội hỏi Lộ Dương: “Cậu làm trò gì vậy?”.
Lộ Dương không đếm xỉa bộ mặt khó ưa của cô, cứ tự cười rất rạng rỡ: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, chẳng nhẽ cậu lại không nhận ra tớ đang làm gì à? Tớ đang hóa thành một đóa hoa làm cậu vui lòng đây! Mặt trời là cảnh nền, hoa đang cười với tôi, chim nỏ nói, chào chào chào, tại sao bạn…”.
Cô nàng chưa hát xong thì Trác Yến đã vỗ lên mặt cô: “Cô nàng hoa kia làm ơn im miệng giùm tớ! Không phải cậu đang làm tớ vui, mà là muốn lấy mạng tớ thì có!”.
Cô bịt chặt miệng Lộ Dương khiến cô nàng không thể phát ra tiếng nào.
Lộ Dương vùng vẫy thoát ra, cười gian: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu thở dài nãy giờ đó! Giống như đang rất buồn ấy! Rất phiền muộn ấy! Nào nào, kể cho chị đây nghe, rốt cục cậu đang phiền muộn cái gì nào?”. Tròng mắt cô đảo đảo: “Có phải là…”. Âm cuối bị cô kéo ra vừa dài vừa mờ ám, giống như sau đó là nội dung vô cùng kích thích, hấp dẫn…
“Có phải là… đang phiền muộn xem rốt cục nên chọn ai không?”. Tiểu Dư chồm đến, hùa vào với Lộ Dương trêu đùa Trác Yến.
Trác Yến liếc mắt, bực tức trả lời: “Nói nhảm gì đó, chẳng ra sao cả, sao tớ lại phiền về chuyện đó được? Giang Sơn và Ngô Song là một cặp, Trương Nhất Địch cũng đã nói là có bạn gái từ lâu, đều là những người đã có chủ cả, tớ chọn cái gì chứ!”.
Lộ Dương nằm đè lên người Trác Yến: “Vậy cậu phiền muộn chuyện thích cả hai anh chàng đã có chủ à?”.
Trác Yến cau mày đuổi cô bạn đi: “Xùy xùy xùy! Càng nói càng vớ vẩn! Ai thích bọn hắn chứ? Người tớ thích là…”. Suýt nữa thì nói ra hai chữ Đổng Thành, cũng may kịp thời dừng lại.
Tiểu Dư chồm sát đến, đấy cánh tay cô và hỏi liên tục: “Là ai là ai? Văn Tĩnh cậu thích ai? Cậu nói mau cậu nói mau!”.
Trác Yến bị cô nàng lắc đến chóng mặt.
“Ngừng lại ngay!!! Có phải cậu muốn hai tay tớ cũng gãy luôn không!”.
Cô nhìn Tiểu Dư và Lộ Dương, thở dài vừa bất lực vừa buồn bã: ‘Các cậu đừng nhiều chuyện nữa, là ai thì các cậu cũng không quen đâu. Haizzz, đừng nói các cậu mà thực ra cả chính tớ cũng sắp không quen cậu ấy nữa rồi!”.
Cô đoán chắc chắn cậu biết tâm tư của cô. Đương nhiên nhất định cậu cũng sẽ biết tâm tư của người bạn thân Lâm Quyên của cô.
Họ đều đợi cậu biểu lộ thái độ, nhưng cậu lại như không biết gì, cứ cười cười nói nói qua lại giữa hai cô.
Bắt đầu từ lúc cô giới thiệu Lâm Quyên cho cậu quen, giữa họ không bao giờ còn quãng thời gian tươi đẹp mà cô luôn nói “cảm ơn” với cậu và cậu đáp lại “chuyện nên làm” với cô nữa.
Họ bây giờ, cô nói: “Hi Đổng Thành, lâu quá không nghe thấy giọng cậu!”.
Cậu đáp: “Hi Trác Yến, gần đây bận quá, cậu có ổn không?”.
Bỗng dưng trở nên xa cách và lạ lẫm.
“Cũng tạm, cảm ơn lời thăm hỏi của cậu!”.
“Ha ha, cậu vẫn khách sáo như thế! Đúng rồi, cuối tuần tôi gặp Lâm Quyên, bạn ấy nói nếu chúng mình liên lạc thì nhờ tôi hỏi thăm cậu giúp!”.
Hà hà, cô vẫn khách sáo. Còn cậu đã không còn nói với cô “chuyện nên làm” nữa.
Rốt cục là bắt đầu từ bao giờ mà ba chữ “chuyện nên làm” khiến cô cảm động vô cùng, cậu đã không còn tặng cho cô nữa?
Vốn dĩ cảm giác buồn bã vì mất đi ấy không hề rõ ràng, cô luôn nghĩ rằng chính cô sẽ không cảm thấy đau lòng hoặc khó chịu vì nó.
Nhưng hôm nay khi lại nghe thấy ba chữ xa xôi ấy từ Trương Nhất Địch, cô bỗng nhận ra, trái tim cô thực sự không phải là không đau, không phải không buồn, mà chỉ vì từ trước đến nay, cô luôn gây tê cho bản thân, lừa gạt chính mình.
Thế nhưng dù cô trốn tránh thế nào cũng vẫn phải thừa nhận sự thực rằng: “Thì ra Đổng Thành và cô, thật sự, đã mỗi lúc một xa.
Tuy đã ra viện được nhưng do đi lại không thuận tiện nên Trác Yến không đi học.
Cô xin nghỉ bệnh, danh chính ngôn thuận ở lại kí túc.
Trương Nhất Địch đưa laptop của anh cho cô mượn, ngày nào cô cũng nằm trên giường, bên cạnh bày đầy thức ăn vặt, vừa ăn vừa bê laptop xem phim truyền hình dài tập như bị trúng tà.
Quãng thời gian ấy cô rất hứng thú với tứ đại danh tác, liên tục xem hết Tây Du Kí, Hồng Lâu Mộng và Tam Quốc Diễn Nghĩa, lại bắt đầu tấn công Thủy Hử.
Có hôm cô xem mãi rồi ngủ thiếp đi, ai về phòng cũng không biết.
Bọn Lộ Dương gọi cô dậy hỏi muốn ăn gì để mang về, cô nhìn màn hình vò đầu bứt tóc, ngơ ngẩn nói một câu: “Ủa? Trương Phi đâu rồi? Lúc nãy mẹ ông ta bị hổ cắp đi, ông ta đang định đi giết hổ mà!”.
Bọn Lộ Dương đờ người…
Họ hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, nếu Trương Phi này có trong Thủy Hử thì ba người kết nghĩa vườn đào trong Tam Quốc là ai?”.
Trác Yến ung dung đáp: “Dễ ợt, Lưu Bị, Quan Vũ, Lý Quỳ!”.
Bọn Lộ Dương điêu đứng.
Đoạn này về sau lúc Lộ Dương giúp Trác Yến trả laptop lại cho Trương Nhất Địch đã tiện thể kể cho anh nghe.
Trương Nhất Địch nghe xong chỉ cười mà không nói.
Lúc quay về, anh nhắn tin cho Trác Yến, hỏi cô: “Xin thỉnh giáo một câu, Trương Phi và Lý Quỳ, hai người này có quan hệ gì?”.
Trác Yến mặt đầy vạch đen, trả lời: “Mình nghĩ bọn họ thực ra là quan hệ giá trị tương đương, vì họ quá giống nhau! Đều có dáng vóc to như gấu, râu quai nón đầy mặt và cả một mái tóc bù xù như ổ quạ!”.
Trương Nhất Địch: “Câu trả lờirất hay, rất sáng tạo!”.
Trác Yến: “A! Cuối cùng mình đã gặp được Bá Nhạc(*)! Cảm ơn cậu, Bá Nhạc Trương!!!”.
Trương Nhất Địch: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm!”.
Trác Yến nhìn mấy chữ trên màn hình, tay và tim đều run lên cùng lúc.
Di động từ lòng bàn tay cô tuột ra, rơi xuống đất.
Thấm thoắt đã đến cuối tuần.
Phần chân bị bỏng của Trác Yến đã khá ổn, còn chân bị gãy vẫn phải bó bột, thỉnh thoảng lại thấy đau nhói.
Cô vẫn không đi học, hàng ngày ở lại trong phòng, ôm sách tự học thành tài.
Sau khi công bố lịch thi, Tiểu Dư copy một bản mang về cho cô. Cô dán nó lên đầu giường, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi tụng: “Năm mươi chín điểm phí công, sáu mươi điểm vạn tuế, sáu mươi mốt điểm lãng phí! Trác Yến, cố lên! Mỗi môn không cần nhiều, sáu mươi là đủ, mà làm được!!!”.
Còn hai ngày nữa là đến môn thi ngoại ngữ - môn thi đầu tiên. Mọi người hoặc đi tự học, hoặc đến chỗ thầy cô để dò đề với danh nghĩ “đi hỏi những gì còn khúc mắc”, trong phòng chỉ còn lại mình Trác Yến.
Cô nằm trên giường học từ vựng.
Bỗng cửa phòng kí túc “rầm” một tiếng, bật tung.
Sau đó là ba tiếng hét thất thanh cùng tiếng chân hoảng loạn ập vào ta Trác Yến.
Trác Yến nhổm dậy trên giường nhìn ra cửa: “Này, ba cậu làm sao thế hả? Bị ai dẫm phải đuôi à? “. Cô chọc ghẹo họ.
Lộ Dương Tiểu Dư Tôn Dĩnh phớt lờ cô, họ lao sầm sập đến giường Trác Yến, không nói năng gì kéo cô dậy, người mặc áo khoắc vào cho cô, người tìm giày, còn người còn lại chải tóc cho cô.
“Nhanh nhanh lên! Đừng lắm lời! Không kịp nữa rồi!”.
Trác Yến ù ù cạc cạc, đầu tóc bị Tiểu Dư kéo đến đau điếng, cô nghiến răng kêu lên: “Này này! Tiểu Dư buông tay! Đau! Các cậu có gì cứ nói cho rõ rồi hãy bận bịu, được không? Ai nói tớ biết có chuyện gì thế?”.
Lộ Dương tìm giày xong lồm cồm bò dậy khỏi gầm giường, vừa kéo Trác Yến lên bắt cô mang giày, vừa vội vàng nói: “Cậu đừng làm loạn vào lúc này được không? Ngoan, đừng đùa, bọn này làm gì thì cậu cứ nghe theo đã! Mọi người đều vì cậu cả!”. Thở hổn hển, cuối cùng sau một chàng những lời vớ vẩn, cô nàng đã đề cập đến chỗ quan trọng: “Văn Tĩnh, cậu nghe tớ nói nhé, bọn này chép sai lịch thi rồi! Môn thi ngoại ngữ không phải hai ngày sau, mà là hôm nay! Bây giờ!!! Nếu lúc nãy không gặp Trương Nhất Địch, cậu ấy hỏi chúng ta sao không cùng đi thi, bọn tớ vẫn không biết gì hết!”.
Trác Yến nghệch mặt ra: “Hả?”, rồi giọng bỗng cao lên tám độ: “Hôm nay? Thi?!”. Quay sang nhìn Tiểu Dư, cô gằn giọng hỏi: “Cậu chép lịch thi từ đâu?”.
Tiểu Dư run lẩy bẩy ấp úng: “Chép… chỗ Giang Sơn…”.
Trác Yến lườm một cái, gạt cô nàng ra, cúi đầu nhấc giày lên nhét vào chân: “Đồ con gái bại gia, đúng là vô tích sự! Cậu không biết Giang Sơn học thứ tiếng quỷ quái gì hả? Ngoại ngữ của cậu ta khác chúng ta mà!”.
Tôn Dĩnh đỡ cô dậy: “Nhanh, đừng lắm lời nữa, không phải lúc tính sổ với nhau đâu, lúc về bọn mình hãy lột da nó ra! Lúc này đã bắt đầu làm bài rồi, còn lề mề nữa là chúng ta cứ đợi năm sau học lại đi!”.
Trác Yến đứng dậy, loạng choạng ra ngoài dưới sự giúp đỡ của ba cô bạn.
Vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi than thở: “Cậu nói xem số mệnh bốn chúng ta sao mà mới mẻ đến như thế? Cả đời người ta – à không, chắc là mấy đời luôn ấy chứ - tích lũy lại cũng chưa chắc gặp phải chuyện ngu ngốc như là chép nhầm lịch thi nữa. Nếu mà không đến kịp, bốn người trên con đường thất vọng cũng đủ một bàn mạt chược đó!”.
Lộ Dương lườm cô: “Cái gì thế hả? Bận thế này cũng không làm cậu im miệng được, không nói linh tinh thì khó chịu lắm à?”.
Trác Yến hừ một tiếng: “Thì thế! Thà cụt chân chứ không thể im miệng! Á!”. Cô bỗng kêu thảm thiết một tiếng: “Thôi rồi thôi rồi! Đau đau đau! Dừng một chút dừng một chút!”.
Thì ra do đi quá vội mà cô chỉ lo nói, chân vô ý dẫm mạnh, động đến vết thương.
Tôn Dĩnh cuống đến quýnh quáng lên: “Cậu nhìn cậu kìa! Chỉ biết làm rối thêm!”.
Trác Yến hít hà, không dám nói gì nữa.
Tôn Dĩnh muốn dành học bổng.
Trác Yến không muốn làm bạn bè tiếc nuối, nghiến chặt răng, dưới sự giúp sức cảu Tôn Dĩnh và Tiểu Dư, lại nhấc chân đi tiếp, quyết định nén đau đến lớp học.
Lộ Dương ôm một đống giấy tờ bút viết đi theo.
Cô tinh mắt, liếc thấy trên chop mũi Trác Yến đã rịn ra một lớp mồ hôi, lại nhìn sắc mặt thì đã thấy trắng bệch, kêu lên: ‘Văn Tĩnh, sao tớ thấy cậu lạ quá vậy? Có phải cậu đau không? Đau mà cũng không kêu, đừng có cố quá!”.
Trác Yến hít hà, đáp lại: ‘Không sao, biết rồi!”. Tuy cô nói thế nhưng giọng đã hơi run, lúc nói cũng không còn sức nữa.
Tôn Dĩnh và Tiểu Dư đều chậm lại: ‘Haizzz, cậu nhìn cậu kìa, lại gì thế…”.
Chưa nói xong, ba người đã nghe Lộ Dương vui sướng kêu lên: “Lớp trưởng!”.
Ba người nghe thấy Lộ Dương sung sướng hét lên: ‘Lớp trưởng! Lúc này thấy cậu thật tốt quá! Nhanh nhanh nhanh! Giúp bọn này với!”.
Trác Yến ngẩng lên, nhìn thấy Giang Sơn.
Tính ra thì cũng mấy hôm rồi không gặp cậu. Cô trốn trong kí túc, cậu bận xúc tiến tình cảm với Ngô Song, ngoài mấy lần cậu nhắn tin hỏi thăm tình hình bệnh tình của cô ra thì sau khi cô ra viện, hai người cũng không còn gặp nhau nữa.
“Hi!”. Trác Yến vẫy tay với Giang Sơn, cố nặn ra nụ cười: “Anh Giang Sơn, lâu quá không gặp! A, bạn Giang, thật là, đẹp trai không thua gì hồi đó nhỉ!”.
Giang Sơn nhìn chằm chằm mặt cô, nhíu mày: “Chẳng phải các cậu thi hay sao? Sao còn lề mề ở đây?”.
Tiểu Dư khổ sở trả lời: “Bọn này nhớ nhầm giờ… Lớp trưởng, tôi chép lịch thi của cậu, rồi các bạn kia cũng chép của tôi…”.
Giang Sơn hiểu ngay chuyện gì xảy ra, dở khóc dở cười: ‘Tôi thật phục các cậu! Tôi thấy các cậu đều ở cạnh Trác Văn Tĩnh lâu quá rồi, tất cả đều càng lúc càng khó tin!”.
Trác Yến nghe câu đó thì nhướn mày lên, nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng ngẩn người ra khi
Giang Sơn tiến đến gần, quay lưng lại và quỳ xuống: “Này cậu làm gì thế…”.
Tiểu Dư chẳng nói chẳng rằng đứng cạnh trợ giúp, nửa cưỡng ép dìu cô lên lưng Giang Sơn:
“Đồ đần này! Đương nhiên là cõng cậu đi thi rồi! Dựa vào cẳng chân thọt của cậu thì bọn mình thà quay về kí túc đợi năm sau học lại còn hơn!”.
Trác Yến nằm bò trên lưng Giang Sơn, cảm giác chàng trai bên dưới đi như bay. Tuy cậu cõng cô nhưng tốc độ rất nhanh, bỏ rơi ba cô nàng kia lại phía sau.
Vừa nghe tiếng gió thổi vù vù, Trác Yến vừa vỗ vai Giang Sơn, chọc cậu vẻ tinh ranh: “Chàng trai, lâu quá không gặp, chị cảm giác khí sắc cậu rất tốt! Này, được rồi phải không?”.
Giang Sơn bất ngờ sốc cô lên thật mạnh: “Cậu đúng là to gan thật, lúc này còn có tâm tư chọc ghẹo tôi à!”.
Trác Yến giật mình kêu lên: “Á! Cậu đi vững một tí được không? Cậu là người hay lừa? Sao không báo trước gì hết!”.
Giang Sơn phớt lờ cô, chỉ vội vàng chạy thật nhanh.
Khu giảng đường đã xuất hiện từ xa.
Cậu bỗng mở lời: “Sao cậu gầy đi nhiều thế? Cứ nhẹ bẫng!”.
Trác Yến ngẩn người: “… Hả?”. Phải một lúc sau mới biết cậu đang nói gì: “Chân không tiện đi lại nên ít nhiều cũng hơi phiền trong chuyện ăn uống nên gầy thôi!”. Dừng lại, cô còn có tâm trí cười đùa: “Người anh em à, có phải cậu thấy lâu quá không gặp tôi nên khi gặp, mỗ trở nên có khí chất đặc biệt không? Chính xác, ây da, sao cô ấy lại trở nên mảnh mai thế kia, ha…”.
Giang Sơn mềm nhũn chân, suýt nữa thì vấp ngã.
“Trác Văn Tĩnh, đừng làm người ta phát tởm lên nữa chứ!”.
Lúc này họ đã đến cửa khu giảng đường.
Trác Yến gõ vai Giang Sơn: “Được rồi được rồi, bỏ tôi xuống đây đi, mấy cô nàng kia dìu tôi vào là được!”.
Giang Sơn chần chừ: “Kịp không?”.
Trác Yến cười sảng khoái: “Kịp hay không cũng không kém nhau mấy phút! Nếu tôi tự vào thì ngồi xuống là có thể tự làm, nhưng cậu mà cõng tôi vào thì toi, không cần đợi thi xong thì hai chúng ta cũng gây ra scandal rồi. Wow! Tôi còn phải giữ thân như ngọc mà, không thể nhúng chàm sự trong trắng của tôi được!”.
Giang Sơn đặt cô đứng vững xuống đất rồi quay lại cười giễu, ve mặt thản nhiên: “Cậu à? Còn trong sáng? Văn Tĩnh thật là... có thể có một chuyện mà cậu không biết nhưng toàn trường đều biết: Khoa Tự động hóa có một cô nàng, cứ thích bám lấy một bạn trai trong giờ Tiếng Anh, chơi cờ hay chụp hình gì đó, người ta không chịu, cô ta không tiếc bỏ cả hai chân để chơi trò khổ nhục kế cưỡng ép…”.
Trác Yến nhìn Giang Sơn, khóe môi giật giật: “…Giang Sơn cậu…”. Cô bỗng gầm rú: “Khốn kiếp!!! Tôi lại sa ngã đến độ mang tiếng xấu thế sao??? A!!! Giang Sơn cậu đợi đó cho tôi, đợi tôi thi xong thì cậu chết chắc!!! Đó đều là do cậu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook