Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
-
Chương 18-1
Chính là gần đây, cô như mấy lần nghe thấy có người đang thảo luận về vấn đề làm visa.
Về sau có một ngày, khi đang ăn cơm trong nhà ăn, cô nghe thấy rõ ràng có người đang nói với một bạn nào đó đã cùng cô tham dự kì thi viết và phỏng vấn rằng: “Chúc mừng cậu! Nghe nói cậu sắp được đi du học Úc rồi!”.
Giây sau đó, mặc kệ có quen biết người ta hay không, cô lao đến, hoảng loạn hỏi bọn họ: “Đi du học Úc gì thế? Chẳng phải danh sách chưa có hay sao?”.
Cô bạn được chúc mừng nhìn cô không che giấu vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, danh sách đã có trên trang web của trường hai hôm nay rồi!”. Sau đó cô nàng nói với vẻ mỉa mai: “A, tôi nhận ra cậu rồi, cậu là Trác Yến ‘góa phụ áo đen trên sân bóng’ của khoa Tự động hóa đúng không, lúc nào cũng khiến Trương Nhất Địch mất bóng đây mà; nói ra thì, tôi nhớ trong danh sách hình như không có cậu… Nhưng rất lạ, trong đó lại có thêm một người tên Ngô Song; tôi nhớ rõ là lúc thi không có người đó. Trác Yến cậu nghĩ sao? Cậu có nhìn thấy người đó và chúng ta cùng thi hay không?”.
Trác Yến căn bản không biết cô ta đang hỏi gì.
Khi cô nghe trong danh sách không có cô mà lại có Ngô Song, cô cảm thấy máu trong người đột nhiên dồn hết lên đỉnh đầu.
Cô không nghe rõ tiếng người khác nói, chỉ nhìn thấy môi đối phương mấp máy không ngừng; trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ, trong tai chỉ có tiếng ù ù trống rỗng.
Cô bỗng muốn cười to.
Cười vì cuộc đời đã mặc định mối quan hệ với Đổng Thành sẽ gặp khó khăn; cười vì Ngô Song lại hận cô đến thế; cười vì thì ra từ đầu chí cuối cô chỉ là một con ngốc.
Trác Yến không biết cô đã chạy đến phòng Ngô Song như thế nào.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, bất chấp trong phòng có người khác hay không, sắc mặt tái nhợt cô lao đến trước mặt Ngô Song.
Cô không biết chắc mình có khóc không, chỉ nghe giọng vừa run vừa khan. Cổ họng như bị nhét một miếng bông, cô phải vận hết sức lực mới nói được.
Cô đến trước mặt Ngô Song, run rẩy nói: “Tớ vừa đi đến nhà ăn, nghe có người nói… có người nói hai hôm trước danh sách đã có! Trong đó không có tớ, nhưng lại có cậu!... Ngô Song, rốt cuộc là chuyện gì? Có… có phải sai sót chỗ nào không? Là nhầm lẫn, đúng không?”.
So với vẻ thảng thốt hoảng loạn của cô, Ngô Song tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Những người khác trong phòng đều biết ý mà viện cớ rút lui.
Là những kẻ bàng quan, nửa năm nay bọn họ đã quen nhìn thấy vì Trác Yến mà Ngô Song trở nên tâm sự trùng trùng. Giang Sơn trở nên hờ hững; họ cũng đã tiên đoán từ sớm rằng trước khi tốt nghiệp, rồi cũng có ngày giữa Ngô Song và Trác Yến sẽ xảy ra cảnh ngửa bài lật mặt nhau như bây giờ.
Trong phòng chỉ còn lại Trác Yến và Ngô Song.
Nhìn gương mặt trắng bệch như không có chút sắc màu nào của Trác Yến, trong lòng Ngô Song thoáng một vẻ vui sướng.
Những ngày tháng trước kia, cô đã không đếm nổi đã có bao nhiêu lần cảm thấy ruột đau như cắt, mà tất cả, đều là do người này!
Cô cười nhạt, nụ cười thản nhiên, vẻ mặt ung dung, tâm trạng không hề rối loạn vì Trác Yến. Từng chữ từng chữ, cô trả lời Trác Yến rất nhẹ nhàng rất dịu dàng: “Chuyện này không hề nhầm lẫn, là thật đấy; trong danh sách quả thực không có cậu mà có tôi!”.
Nghe câu trả lời của Ngô Song, Trác Yến chỉ thấy mọi thứ trước mắt đảo lộn. Cô đưa tay lên nắm lấy cánh tay Ngô Song với vẻ không kiềm chế, giọng nấc nghẹn hỏi: “Nhưng vì sao lại thế? Sao lại không có tớ, Ngô Song à, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.
Ngô Song tức giận hất tay Trác Yến ra, giọng vẫn bình thản, trả lời lạnh lùng: “Có lúc tôi thật sự thấy cậu rất đáng ghét, không biết ngốc thật hay là giả ngốc; đã đến nước này rồi, thôi thì chúng ta cũng đừng giả vờ nữa, tôi không tin cậu không nhìn ra chuyện gì!”.
Trác Yến thấy trước mặt mọi thứ đều nhạt nhòa. Lời Ngô Song từng câu như một lưỡi dao sắc, phóng đến đâm vào người cô, mang đến cho cô một cơn đau rất thật, máu me đầm đìa.
Cô không thể tin rằng mọi thứ là thật, trước kia người ấy từng là chị em thân thiết với cô, mà nay người ấy lại nói ra những lời bạc bẽo phũ phàng với cô như vậy.
“Ngô Song, tớ không tin! Tớ không tin cậu thật sự muốn đi Úc!”. Cô thật lòng mong rằng sau câu này, Ngô Song sẽ nở nụ cười tươi, dịu dàng như ngày cũ, mềm mỏng nói với cô rằng: Ừ, mọi thứ đều không phải là thật, mình chỉ đang đùa với cậu mà thôi.
Thế nhưng rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của cô, sự thực và chân tướng mãi mãi tàn khốc hơn hy vọng trong lòng.
Ngô Song quả có cười, nhưng lại không phải nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp, mà chứa đựng sự châm biếm mỉa mai: “Cậu tin hay không thì liên quan gì đến tôi? Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện tôi đi Úc cũng chắc như đinh đóng cột rồi”.
Trác Yến không kìm chế nổi mà khóc to: “Nhưng vì sao chứ? Cậu và Giang Sơn thì sao? Bạn trai cậu còn ở đây, cậu chưa chắc là phải đi nước ngoài mới được, tại sao cứ phải cướp đi cơ hội của tôi? Ngô Song, cậu biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của tôi và Đổng Thành mà!”.
Lần này nếu không thành, cô không còn cơ hội đi du học nữa; đồng thời cô cũng hiểu, Đổng Thành một khi đi rồi thì sẽ không còn quay về đây.
E rằng họ không còn cơ hội nào nữa!
Nhìn Trác Yến khóc lóc trách móc, Ngô Song cũng không còn bình tĩnh nữa, cô ta đột ngột trở nên tàn nhẫn.
Cô ta áp sát mặt Trác Yến, trừng mắt nhìn, vẻ mặt gần như giảo hoạt.
“Cậu dựa vào đâu mà trách tôi không tác hợp cho cậu? Cậu có tư cách gì?”. Thở hổn hển, hít thở rồi tiếp tục nói: “Trác Yến ơi Trác Yến, chẳng lễ cậu thật sự không nhận ra tí nào hay sao? Tôi thật sự, thật sự, thật sự rất rất rất ghét cậu!!! Cậu có biết là tôi chỉ mong không bao giờ nhìn thấy cậu nữa hay không? Vậy mà cậu còn chạy đến trước mặt tôi, nhờ tôi giúp đỡ! Cậu có biết cậu mặt dày như thế khiến tôi thấy vừa hận vừa buồn nôn không? Lúc nãy cậu cũng nói, Giang Sơn là bạn trai tôi, nhưng tôi hỏi cậu, tại sao cậu biết rõ anh ta là bạn trai của ‘tôi’, mà cậu không những không tránh xa anh ta ra mà còn thường xuyên đùa giỡn hả? Cậu thật sự không biết vì sao tôi là thế này ư? Được, xem như cậu ngốc thật đi, tôi sẽ nói cậu biết vì sao. Nếu cậu đã khiến tôi không thể có được trái tim người tôi yêu, thế thì tôi cũng phải cho cậu nếm cảm giác tương tự! Cậu cũng đừng mơ có được người cậu thích! Đừng có khóc lóc làm bộ đáng thương trước mặt tôi, nếu nói về nỗi đau thì tôi còn hơn cậu gấp vạn lần! Cậu nghe đây, những gì hôm nay cậu nhận lấy, mọi thứ đều là báo ứng cậu đáng phải nhận!”.
Trác Yến khóc đến nỗi gần như không đứng vững, lời Ngô Song thực sự đã khiến cô shock vô cùng.
“Ngô Song, không như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự chỉ là anh em với Giang Sơn, bọn này chỉ là anh em thôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dụ dỗ cậu ấy, cậu biết đó, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đổng Thành, cậu biết rõ mà!”.
Ngô Song cười lạnh lẽo: “Ha! Không sai, tôi biết cậu thích Đổng Thành tôi cũng biết cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng thế thì sao? Thế có nghĩa là cậu vô tội,cậu trong sáng, cậu là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hả? ha! Cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng Giang Sơn không hề xem cậu là anh em! Cậu đừng nói với tôi là cậu không hề nhận ra sự thay đổi của Giang Sơn nhé! Khi cậu cảm nhận rõ anh ta đã không đơn giản chỉ xem cậu là anh em tốt, tại sao cậu không tránh xa anh ta ra? Tại sao còn cho anh ta cơ hội để anh ta tiếp tục mơ mộng về cậu?”.
Ngô Song dừng lại, ánh mắt lóe lên nét hận thù.
“Trác Yến, cậu biết không, hôm cậu đau bụng đi bệnh viện, tôi cũng đang đau bụng! Anh ta vốn đang ở đây chăm sóc tôi, vừa nghe nói cậu bệnh đã lập tức chẳng nói chẳng rằng chạy ngay đến chỗ cậu, mà nguyên nhân lại là tôi không bị nặng bằng cậu!!! Đến khi cậu tới bệnh viện rồi, tôi gọi điên muốn anh ta quay về, nhưng anh ta không chịu mà còn cãi nhau với tôi! Trác Yến, cậu dựa vào đâu?! Tôi mới là bạn gái của anh ta! Tôi nói để cậu biết, bắt đầu từ hôm đó, không có ngày nào là tôi không hận cậu, không ghét cậu!”.
Cô ta nhìn Trác Yến chằm chằm, hỏi giễu cợt: “Cậu khóc cái gì? Cậu có gì mà phải khóc? Cậu và Đổng Thành chưa từng ở bên nhau thật sự, cậu có đau thì đau đến mấy nào? Cậu có thể hiểu được cảm giác người đã ở bên cậu mà còn phản bội cậu không? Xin cậu đừng tỏ vẻ ngây thơ yếu đuối giả vờ đáng thương vô tội được không? Hôm nay mọi kết quả này đều là sự trừng phạt cậu đáng phản nhận!”.
Cuối cùng đã nói hết những lời giấu kín trong lòng bấy lâu, Ngô Song không còn muốn nhìn thấy Trác Yến thêm một giây nào nữa. Cô ta kéo cô ra cửa, mở cửa, rất quyết liệt, không hề do dự đóng sầm cửa lại.
Trác Yến hoàn toàn quên hết những chuyện sau đó.
Cô chỉ nhớ cô đã quỳ trước cửa phòng Ngô Song khóc to.
Sau đó làm thế nào quay về ký túc, làm sao nằm trên giường, rồi làm sao ngủ thiếp đi, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì cả.
Cứ như khóc mãi không ngừng. Khóc đến khi thiếp đi, không muốn tỉnh lại, như thế chỉ cần ngủ mãi thì trái tim sẽ không còn đau.
Mà cô đã ngủ một giấc thật dài thật dài, một cơn mộng mị mà thôi, thế mà lâu như mấy ngàn năm đã trôi qua, đến khi tỉnh lại thì thật sự có cảm giác như cách biệt hẳn thế giới.
Quả thực là, xung quanh vật thì còn, nhưng người đã mất.
Lộ Dương kể cô nghe, khi cô chìm trong giấc mơ để trốn tránh hiện thực, đã xảy ra hai chuyện.
Chuyện đầu tiên là, mọi người đều chứng kiến Ngô Song “đá” Giang Sơn – trước mặt mọi người, cô ta đã đề nghị chia tay.
Chuyện thứ hai là, ngày thứ ba sau khi họ chia tay, Ngô Song đã lên máy bay đi thẳng đến Úc, một đi không trở lại.
Và sau đó không lâu lại xảy ra một việc nữa – Đổng Thành và Lâm Quyên cũng bay đi Úc du học.
Trước khi đi, Đổng Thành đã nói thế này với Trác Yến qua điện thoại: “Trác Yến, cậu không thể cùng đi, tôi thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Tôi cứ nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ xem ra… Có lẽ đó đã là ý trời! Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau, suốt đời là thế!”.
Từ những câu đó, Trác Yến mơ hồ như nghe ra điều gì. Nhưng cô không muốn mình nghĩ kỹ hơn, vì chỉ cần nghĩ một chút, thì trái tim sẽ đau đến không thể kiểm soát.
Như thế chỉ cần cô không nghĩ, không thừa nhận, thì mọi tình huống xấu sẽ không phải là thật.
Thế nhưng cho dù có trốn tránh thế nào thì cuối cùng, hiện thực tàn khốc vẫn ập đến trước mặt cô mà không cho phép từ chối.
Hai tuần sau, khi lên mạng đã nhìn thấy email Đổng Thành và Lâm Quyên gửi.
Ngoài việc báo bình an, trong email còn có một tấm hình của họ. Lần này tấm hình không giống trước kia – giữa họ không còn khoảng cách nào nữa; lần này, họ ôm chặt nhau cùng chụp hình.
Bên dưới tấm hình có một hàng chữ: Bọn mình yêu nhau rồi, chúc phúc cho bọn mình nhé!
Hôm đó Trác Yến đã ngồi thẫn thờ trước máy tính suốt một ngày.
Không bao giờ còn cơ hội nào nữa; lần này, cô đã hoàn toàn rời khỏi cuộc chơi.
Mùa xuân năm cuối cùng của đại học đến khá sớm so với những năm trước. Nhưng Trác Yến lại luôn cảm thấy trái tim rất lạnh, rất lạnh.
Mùa xuân năm ấy, cô học được một bài hát, lúc ở một mình cô thường hát đi hát lại.
Hát rồi sẽ rơi nước mắt, sau khi rửa mạt thì vừa hay có thể dựa vào nỗi mệt mỏi đó mà ngủ thiếp đi, cũng có thể mượn đó mà ngăn mọi nỗi phiền não.
Bài hát đó có một cái tên rất buồn, rất đau thương.
Khi cô đơn, em nhớ đến ai?
Gần đến ngày tốt nghiệp, trường tổ chức một trận bóng chuyền hữu nghị mang ý nghĩ kỷ niệm.
Mọi người cơ bản đều không có tiết, ngoài những học sinh đi thực tập sớm ở những nơi khác thì những người có thể tham dự trận đấu đều có mặt đầy đủ.
Từ sau khi ba người họ đi Úc, trạng thái tinh thần của Trác Yến luôn khiến bọn Lộ Dương và những người cạnh cô lo lắng.
Cô hoàn toàn không có vẻ buồn bã không vui như tưởng tượng, cô vẫn như xưa, thoải mái cười nói, thậm chi có lúc còn tỏ ra khoa trương hơn trước.
Giống như cô không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng họ đều biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trác Yến càng tỏ ra như không có chuyện gì, họ càng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nỗi buồn và đau lòng vốn cần được giải phóng đã bị cô tích lũy lại hết ngày này qua ngày khác trong nơi sâu thẳm ý thức, không bộc phát, họ thực sự lo lắng cứ thể này thì sẽ có ngày cô không còn chịu đựng nổi và sẽ suy sụp mất.
Họ luôn thấp thỏm dè chừng, lúc nào cũng chuẩn bị, rất sợ hễ bất cẩn thì Trác Yến khi suy sụp, mọi người sẽ không ứng phó kịp.
Người khác cứ lo, còn Trác Yến lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra, suốt ngày cười nói hi hi ha ha, sống vui vẻ.
Người có cùng trại thái đó thực ra không chỉ có cô – còn Gian Sơn nữa.
Trong mắt người xung quanh, người bị bạn gái đá trước mặt mọi người là cậu thực sự không nhìn thấy buồn bã và đau lòng là bao; có người khi muốn an ủi cậu mấy câu thì nhiều nhất cậu cũng chỉ thở dài, tỏ ra luyến tiếc buồn bã, ngoài ra thì không thấy cậu có biểu hiện đặc biệt, sầu khổ buồn thương.
Mọi người đều cảm thấy cậu cũng giống Trác Yến, đang cô gượng cười để kìm nén bản thân.
Trong trận đấu bóng chuyền chiều hôm ấy, hai kẻ “đau khổ” trong mắt mọi người đã gặp nhau.
Sau khi chào nhau bình thản như không có chuyện gì, cả hai đứng một bên xem đấu bóng.
Lúc đang cổ vũ, Giang Sơn đã gợi chuyện trước.
“Tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì?”. Cậu hỏi Trác Yến.
“Tôi đã xin học lên cao học”. Cô đáp, rồi hỏi lại: “Còn cậu?”.
Giang Sơn nhún vai, nhướn mày, ánh mắt như trở nên khác lạ: “Cậu nghĩ sao? Tôi nên về nhà hay ở lại thành phố A này?”.
Trác Yến ngẩng lên nhìn cậu, không nói gì.
Bỗng cô mở miệng hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Sao cậu không giữ Ngô Song ở lại?”. Gương mặt cô bắt đầu hiện lên vẻ hoang mang, lảm nhảm nói với Giang Sơn như đang nói chuyện một mình: “Nếu như thế thì người được đi chẳng phải là tôi hay sao?”.
Bộ dạng cô khiến Giang Sơn chau mày.
“Cậu hỏi tôi vì sao không giữ cô ấy ở lại à?”. Giọng cậu run rẩy lạnh lùng: “Được, Trác Yến, tôi cũng hỏi cậu, tại sao tôi không giữ cô ấy lại, cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết?”.
Trác Yến cười có vẻ ngơ ngẩn: “Đương nhiên là không biết thật, tôi ngốc mà!”.
Ánh mắt Giang Sơn lóe lên tia giận dữ: “Có lúc cậu không hề ngốc, chẳng qua cậu chỉ giả vờ ngốc với tôi!”.
Hai người đã chia tay trong sự bực bội ở sân bóng.
Lúc về phòng, Trác Yến lên mạng, nhìn thấy Trương Nhất Địch gửi tin nhắn cho cô.
Bánh Bao Đậu Đỏ dạo này ổn không?
Cô mới sự nhớ, cô đã lâu rồi không trò chuyện với Trương Nhất Địch.
Cô gõ bàn phím:
Bánh Bao Đậu Đỏ lần này bị bỏ rơi rồi…
Hôm sau cô nhận được câu trả lời của anh.
Đối với Bánh Bao Đậu Đỏ chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Thử nghĩ xem, nó bị một tấm lưới ảo vây bọc quá lâu, nó luôn không được nhìn ngắm kỹ những phong cảnh khác.
Lần này cuối cùng nó đã có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi!
Nó sẽ nhận ra kỳ thực bầu trời còn bao la hơn nó tưởng tượng, kỳ thực hạnh phúc không chỉ gói gọn trong ấn tượng ban đầu, kỳ thực có rất nhiều rất nhiều người xứng đáng được nó yêu hơn, cũng có rất nhiều rất nhiều người yêu nó nhiều hơn chủ nhân tấm lưới đó.
Bánh Bao Đậu Đỏ cố lên!
Trác Yến đỏ hoe mắt.
Những lời này vừa kín đáo vừa có ẩn ý, nhưng từng câu từng chữ lại sưởi ấm trái tim rỉ máu của cô.
Cô đáp lại Trương Nhất Địch:
Cảm ơn cậu, mãi mãi cũng không chê Bánh Bao Đậu Đỏ! Mãi mãi dịu dàng, khoan dung, đối xử tốt với nó như vậy! Bánh Bao Đậu Đỏ cảm thấy thật may mắn vì đã có cậu trên thế gian này!
Sau lần đó, mãi lâu sau Trác Yến cũng không nhận được tin nhắn của Trương Nhất Địch.
Cô vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn bã.
Ngỡ rằng trên thế gian này luôn có một người không chê bai bỏ rơi cô, kết quả người ấy cũng bắt đầu phớt lờ cô.
Lại mấy hôm sau, lúc cô đang lên mạng, avatar của Trương Nhất Địch bất ngờ lóe sáng lấp lánh.
Trác Yến ngẩn người, sau đó tim đập thình thịch.
Anh ra nước ngoài bấy lâu, bọn họ đều không thể gặp nhau vì chênh lệnh thời gian, mỗi lần đều dựa vào việc gửi tin nhắn cho người kia để giữ liên lạc với nhau.
Cảnh gặp nhau trực tiếp trên mạng như bây giờ, từ khi anh ra nước ngoài tới nay, đúng là chưa bao giờ xảy ra.
Họ dường như đã hình thành một kiểu thỏa thuận, trong tiềm thức hai người như đều cố ý trốn tránh các cuộc nói chuyện trực tiếp với nhau.
Mà lần này, avatar của người ấy lại đang nhấp nháy sáng với cô.
Trác Yến di chuột, bấm mở khung chat.
Bên trong là một đoạn rất dài.
Trác Yến sau khi xem xong đã thẫn thờ rất lâu.
Về sau có một ngày, khi đang ăn cơm trong nhà ăn, cô nghe thấy rõ ràng có người đang nói với một bạn nào đó đã cùng cô tham dự kì thi viết và phỏng vấn rằng: “Chúc mừng cậu! Nghe nói cậu sắp được đi du học Úc rồi!”.
Giây sau đó, mặc kệ có quen biết người ta hay không, cô lao đến, hoảng loạn hỏi bọn họ: “Đi du học Úc gì thế? Chẳng phải danh sách chưa có hay sao?”.
Cô bạn được chúc mừng nhìn cô không che giấu vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, danh sách đã có trên trang web của trường hai hôm nay rồi!”. Sau đó cô nàng nói với vẻ mỉa mai: “A, tôi nhận ra cậu rồi, cậu là Trác Yến ‘góa phụ áo đen trên sân bóng’ của khoa Tự động hóa đúng không, lúc nào cũng khiến Trương Nhất Địch mất bóng đây mà; nói ra thì, tôi nhớ trong danh sách hình như không có cậu… Nhưng rất lạ, trong đó lại có thêm một người tên Ngô Song; tôi nhớ rõ là lúc thi không có người đó. Trác Yến cậu nghĩ sao? Cậu có nhìn thấy người đó và chúng ta cùng thi hay không?”.
Trác Yến căn bản không biết cô ta đang hỏi gì.
Khi cô nghe trong danh sách không có cô mà lại có Ngô Song, cô cảm thấy máu trong người đột nhiên dồn hết lên đỉnh đầu.
Cô không nghe rõ tiếng người khác nói, chỉ nhìn thấy môi đối phương mấp máy không ngừng; trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ, trong tai chỉ có tiếng ù ù trống rỗng.
Cô bỗng muốn cười to.
Cười vì cuộc đời đã mặc định mối quan hệ với Đổng Thành sẽ gặp khó khăn; cười vì Ngô Song lại hận cô đến thế; cười vì thì ra từ đầu chí cuối cô chỉ là một con ngốc.
Trác Yến không biết cô đã chạy đến phòng Ngô Song như thế nào.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, bất chấp trong phòng có người khác hay không, sắc mặt tái nhợt cô lao đến trước mặt Ngô Song.
Cô không biết chắc mình có khóc không, chỉ nghe giọng vừa run vừa khan. Cổ họng như bị nhét một miếng bông, cô phải vận hết sức lực mới nói được.
Cô đến trước mặt Ngô Song, run rẩy nói: “Tớ vừa đi đến nhà ăn, nghe có người nói… có người nói hai hôm trước danh sách đã có! Trong đó không có tớ, nhưng lại có cậu!... Ngô Song, rốt cuộc là chuyện gì? Có… có phải sai sót chỗ nào không? Là nhầm lẫn, đúng không?”.
So với vẻ thảng thốt hoảng loạn của cô, Ngô Song tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Những người khác trong phòng đều biết ý mà viện cớ rút lui.
Là những kẻ bàng quan, nửa năm nay bọn họ đã quen nhìn thấy vì Trác Yến mà Ngô Song trở nên tâm sự trùng trùng. Giang Sơn trở nên hờ hững; họ cũng đã tiên đoán từ sớm rằng trước khi tốt nghiệp, rồi cũng có ngày giữa Ngô Song và Trác Yến sẽ xảy ra cảnh ngửa bài lật mặt nhau như bây giờ.
Trong phòng chỉ còn lại Trác Yến và Ngô Song.
Nhìn gương mặt trắng bệch như không có chút sắc màu nào của Trác Yến, trong lòng Ngô Song thoáng một vẻ vui sướng.
Những ngày tháng trước kia, cô đã không đếm nổi đã có bao nhiêu lần cảm thấy ruột đau như cắt, mà tất cả, đều là do người này!
Cô cười nhạt, nụ cười thản nhiên, vẻ mặt ung dung, tâm trạng không hề rối loạn vì Trác Yến. Từng chữ từng chữ, cô trả lời Trác Yến rất nhẹ nhàng rất dịu dàng: “Chuyện này không hề nhầm lẫn, là thật đấy; trong danh sách quả thực không có cậu mà có tôi!”.
Nghe câu trả lời của Ngô Song, Trác Yến chỉ thấy mọi thứ trước mắt đảo lộn. Cô đưa tay lên nắm lấy cánh tay Ngô Song với vẻ không kiềm chế, giọng nấc nghẹn hỏi: “Nhưng vì sao lại thế? Sao lại không có tớ, Ngô Song à, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.
Ngô Song tức giận hất tay Trác Yến ra, giọng vẫn bình thản, trả lời lạnh lùng: “Có lúc tôi thật sự thấy cậu rất đáng ghét, không biết ngốc thật hay là giả ngốc; đã đến nước này rồi, thôi thì chúng ta cũng đừng giả vờ nữa, tôi không tin cậu không nhìn ra chuyện gì!”.
Trác Yến thấy trước mặt mọi thứ đều nhạt nhòa. Lời Ngô Song từng câu như một lưỡi dao sắc, phóng đến đâm vào người cô, mang đến cho cô một cơn đau rất thật, máu me đầm đìa.
Cô không thể tin rằng mọi thứ là thật, trước kia người ấy từng là chị em thân thiết với cô, mà nay người ấy lại nói ra những lời bạc bẽo phũ phàng với cô như vậy.
“Ngô Song, tớ không tin! Tớ không tin cậu thật sự muốn đi Úc!”. Cô thật lòng mong rằng sau câu này, Ngô Song sẽ nở nụ cười tươi, dịu dàng như ngày cũ, mềm mỏng nói với cô rằng: Ừ, mọi thứ đều không phải là thật, mình chỉ đang đùa với cậu mà thôi.
Thế nhưng rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của cô, sự thực và chân tướng mãi mãi tàn khốc hơn hy vọng trong lòng.
Ngô Song quả có cười, nhưng lại không phải nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp, mà chứa đựng sự châm biếm mỉa mai: “Cậu tin hay không thì liên quan gì đến tôi? Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện tôi đi Úc cũng chắc như đinh đóng cột rồi”.
Trác Yến không kìm chế nổi mà khóc to: “Nhưng vì sao chứ? Cậu và Giang Sơn thì sao? Bạn trai cậu còn ở đây, cậu chưa chắc là phải đi nước ngoài mới được, tại sao cứ phải cướp đi cơ hội của tôi? Ngô Song, cậu biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của tôi và Đổng Thành mà!”.
Lần này nếu không thành, cô không còn cơ hội đi du học nữa; đồng thời cô cũng hiểu, Đổng Thành một khi đi rồi thì sẽ không còn quay về đây.
E rằng họ không còn cơ hội nào nữa!
Nhìn Trác Yến khóc lóc trách móc, Ngô Song cũng không còn bình tĩnh nữa, cô ta đột ngột trở nên tàn nhẫn.
Cô ta áp sát mặt Trác Yến, trừng mắt nhìn, vẻ mặt gần như giảo hoạt.
“Cậu dựa vào đâu mà trách tôi không tác hợp cho cậu? Cậu có tư cách gì?”. Thở hổn hển, hít thở rồi tiếp tục nói: “Trác Yến ơi Trác Yến, chẳng lễ cậu thật sự không nhận ra tí nào hay sao? Tôi thật sự, thật sự, thật sự rất rất rất ghét cậu!!! Cậu có biết là tôi chỉ mong không bao giờ nhìn thấy cậu nữa hay không? Vậy mà cậu còn chạy đến trước mặt tôi, nhờ tôi giúp đỡ! Cậu có biết cậu mặt dày như thế khiến tôi thấy vừa hận vừa buồn nôn không? Lúc nãy cậu cũng nói, Giang Sơn là bạn trai tôi, nhưng tôi hỏi cậu, tại sao cậu biết rõ anh ta là bạn trai của ‘tôi’, mà cậu không những không tránh xa anh ta ra mà còn thường xuyên đùa giỡn hả? Cậu thật sự không biết vì sao tôi là thế này ư? Được, xem như cậu ngốc thật đi, tôi sẽ nói cậu biết vì sao. Nếu cậu đã khiến tôi không thể có được trái tim người tôi yêu, thế thì tôi cũng phải cho cậu nếm cảm giác tương tự! Cậu cũng đừng mơ có được người cậu thích! Đừng có khóc lóc làm bộ đáng thương trước mặt tôi, nếu nói về nỗi đau thì tôi còn hơn cậu gấp vạn lần! Cậu nghe đây, những gì hôm nay cậu nhận lấy, mọi thứ đều là báo ứng cậu đáng phải nhận!”.
Trác Yến khóc đến nỗi gần như không đứng vững, lời Ngô Song thực sự đã khiến cô shock vô cùng.
“Ngô Song, không như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự chỉ là anh em với Giang Sơn, bọn này chỉ là anh em thôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dụ dỗ cậu ấy, cậu biết đó, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đổng Thành, cậu biết rõ mà!”.
Ngô Song cười lạnh lẽo: “Ha! Không sai, tôi biết cậu thích Đổng Thành tôi cũng biết cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng thế thì sao? Thế có nghĩa là cậu vô tội,cậu trong sáng, cậu là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hả? ha! Cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng Giang Sơn không hề xem cậu là anh em! Cậu đừng nói với tôi là cậu không hề nhận ra sự thay đổi của Giang Sơn nhé! Khi cậu cảm nhận rõ anh ta đã không đơn giản chỉ xem cậu là anh em tốt, tại sao cậu không tránh xa anh ta ra? Tại sao còn cho anh ta cơ hội để anh ta tiếp tục mơ mộng về cậu?”.
Ngô Song dừng lại, ánh mắt lóe lên nét hận thù.
“Trác Yến, cậu biết không, hôm cậu đau bụng đi bệnh viện, tôi cũng đang đau bụng! Anh ta vốn đang ở đây chăm sóc tôi, vừa nghe nói cậu bệnh đã lập tức chẳng nói chẳng rằng chạy ngay đến chỗ cậu, mà nguyên nhân lại là tôi không bị nặng bằng cậu!!! Đến khi cậu tới bệnh viện rồi, tôi gọi điên muốn anh ta quay về, nhưng anh ta không chịu mà còn cãi nhau với tôi! Trác Yến, cậu dựa vào đâu?! Tôi mới là bạn gái của anh ta! Tôi nói để cậu biết, bắt đầu từ hôm đó, không có ngày nào là tôi không hận cậu, không ghét cậu!”.
Cô ta nhìn Trác Yến chằm chằm, hỏi giễu cợt: “Cậu khóc cái gì? Cậu có gì mà phải khóc? Cậu và Đổng Thành chưa từng ở bên nhau thật sự, cậu có đau thì đau đến mấy nào? Cậu có thể hiểu được cảm giác người đã ở bên cậu mà còn phản bội cậu không? Xin cậu đừng tỏ vẻ ngây thơ yếu đuối giả vờ đáng thương vô tội được không? Hôm nay mọi kết quả này đều là sự trừng phạt cậu đáng phản nhận!”.
Cuối cùng đã nói hết những lời giấu kín trong lòng bấy lâu, Ngô Song không còn muốn nhìn thấy Trác Yến thêm một giây nào nữa. Cô ta kéo cô ra cửa, mở cửa, rất quyết liệt, không hề do dự đóng sầm cửa lại.
Trác Yến hoàn toàn quên hết những chuyện sau đó.
Cô chỉ nhớ cô đã quỳ trước cửa phòng Ngô Song khóc to.
Sau đó làm thế nào quay về ký túc, làm sao nằm trên giường, rồi làm sao ngủ thiếp đi, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì cả.
Cứ như khóc mãi không ngừng. Khóc đến khi thiếp đi, không muốn tỉnh lại, như thế chỉ cần ngủ mãi thì trái tim sẽ không còn đau.
Mà cô đã ngủ một giấc thật dài thật dài, một cơn mộng mị mà thôi, thế mà lâu như mấy ngàn năm đã trôi qua, đến khi tỉnh lại thì thật sự có cảm giác như cách biệt hẳn thế giới.
Quả thực là, xung quanh vật thì còn, nhưng người đã mất.
Lộ Dương kể cô nghe, khi cô chìm trong giấc mơ để trốn tránh hiện thực, đã xảy ra hai chuyện.
Chuyện đầu tiên là, mọi người đều chứng kiến Ngô Song “đá” Giang Sơn – trước mặt mọi người, cô ta đã đề nghị chia tay.
Chuyện thứ hai là, ngày thứ ba sau khi họ chia tay, Ngô Song đã lên máy bay đi thẳng đến Úc, một đi không trở lại.
Và sau đó không lâu lại xảy ra một việc nữa – Đổng Thành và Lâm Quyên cũng bay đi Úc du học.
Trước khi đi, Đổng Thành đã nói thế này với Trác Yến qua điện thoại: “Trác Yến, cậu không thể cùng đi, tôi thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Tôi cứ nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ xem ra… Có lẽ đó đã là ý trời! Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau, suốt đời là thế!”.
Từ những câu đó, Trác Yến mơ hồ như nghe ra điều gì. Nhưng cô không muốn mình nghĩ kỹ hơn, vì chỉ cần nghĩ một chút, thì trái tim sẽ đau đến không thể kiểm soát.
Như thế chỉ cần cô không nghĩ, không thừa nhận, thì mọi tình huống xấu sẽ không phải là thật.
Thế nhưng cho dù có trốn tránh thế nào thì cuối cùng, hiện thực tàn khốc vẫn ập đến trước mặt cô mà không cho phép từ chối.
Hai tuần sau, khi lên mạng đã nhìn thấy email Đổng Thành và Lâm Quyên gửi.
Ngoài việc báo bình an, trong email còn có một tấm hình của họ. Lần này tấm hình không giống trước kia – giữa họ không còn khoảng cách nào nữa; lần này, họ ôm chặt nhau cùng chụp hình.
Bên dưới tấm hình có một hàng chữ: Bọn mình yêu nhau rồi, chúc phúc cho bọn mình nhé!
Hôm đó Trác Yến đã ngồi thẫn thờ trước máy tính suốt một ngày.
Không bao giờ còn cơ hội nào nữa; lần này, cô đã hoàn toàn rời khỏi cuộc chơi.
Mùa xuân năm cuối cùng của đại học đến khá sớm so với những năm trước. Nhưng Trác Yến lại luôn cảm thấy trái tim rất lạnh, rất lạnh.
Mùa xuân năm ấy, cô học được một bài hát, lúc ở một mình cô thường hát đi hát lại.
Hát rồi sẽ rơi nước mắt, sau khi rửa mạt thì vừa hay có thể dựa vào nỗi mệt mỏi đó mà ngủ thiếp đi, cũng có thể mượn đó mà ngăn mọi nỗi phiền não.
Bài hát đó có một cái tên rất buồn, rất đau thương.
Khi cô đơn, em nhớ đến ai?
Gần đến ngày tốt nghiệp, trường tổ chức một trận bóng chuyền hữu nghị mang ý nghĩ kỷ niệm.
Mọi người cơ bản đều không có tiết, ngoài những học sinh đi thực tập sớm ở những nơi khác thì những người có thể tham dự trận đấu đều có mặt đầy đủ.
Từ sau khi ba người họ đi Úc, trạng thái tinh thần của Trác Yến luôn khiến bọn Lộ Dương và những người cạnh cô lo lắng.
Cô hoàn toàn không có vẻ buồn bã không vui như tưởng tượng, cô vẫn như xưa, thoải mái cười nói, thậm chi có lúc còn tỏ ra khoa trương hơn trước.
Giống như cô không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng họ đều biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trác Yến càng tỏ ra như không có chuyện gì, họ càng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nỗi buồn và đau lòng vốn cần được giải phóng đã bị cô tích lũy lại hết ngày này qua ngày khác trong nơi sâu thẳm ý thức, không bộc phát, họ thực sự lo lắng cứ thể này thì sẽ có ngày cô không còn chịu đựng nổi và sẽ suy sụp mất.
Họ luôn thấp thỏm dè chừng, lúc nào cũng chuẩn bị, rất sợ hễ bất cẩn thì Trác Yến khi suy sụp, mọi người sẽ không ứng phó kịp.
Người khác cứ lo, còn Trác Yến lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra, suốt ngày cười nói hi hi ha ha, sống vui vẻ.
Người có cùng trại thái đó thực ra không chỉ có cô – còn Gian Sơn nữa.
Trong mắt người xung quanh, người bị bạn gái đá trước mặt mọi người là cậu thực sự không nhìn thấy buồn bã và đau lòng là bao; có người khi muốn an ủi cậu mấy câu thì nhiều nhất cậu cũng chỉ thở dài, tỏ ra luyến tiếc buồn bã, ngoài ra thì không thấy cậu có biểu hiện đặc biệt, sầu khổ buồn thương.
Mọi người đều cảm thấy cậu cũng giống Trác Yến, đang cô gượng cười để kìm nén bản thân.
Trong trận đấu bóng chuyền chiều hôm ấy, hai kẻ “đau khổ” trong mắt mọi người đã gặp nhau.
Sau khi chào nhau bình thản như không có chuyện gì, cả hai đứng một bên xem đấu bóng.
Lúc đang cổ vũ, Giang Sơn đã gợi chuyện trước.
“Tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì?”. Cậu hỏi Trác Yến.
“Tôi đã xin học lên cao học”. Cô đáp, rồi hỏi lại: “Còn cậu?”.
Giang Sơn nhún vai, nhướn mày, ánh mắt như trở nên khác lạ: “Cậu nghĩ sao? Tôi nên về nhà hay ở lại thành phố A này?”.
Trác Yến ngẩng lên nhìn cậu, không nói gì.
Bỗng cô mở miệng hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Sao cậu không giữ Ngô Song ở lại?”. Gương mặt cô bắt đầu hiện lên vẻ hoang mang, lảm nhảm nói với Giang Sơn như đang nói chuyện một mình: “Nếu như thế thì người được đi chẳng phải là tôi hay sao?”.
Bộ dạng cô khiến Giang Sơn chau mày.
“Cậu hỏi tôi vì sao không giữ cô ấy ở lại à?”. Giọng cậu run rẩy lạnh lùng: “Được, Trác Yến, tôi cũng hỏi cậu, tại sao tôi không giữ cô ấy lại, cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết?”.
Trác Yến cười có vẻ ngơ ngẩn: “Đương nhiên là không biết thật, tôi ngốc mà!”.
Ánh mắt Giang Sơn lóe lên tia giận dữ: “Có lúc cậu không hề ngốc, chẳng qua cậu chỉ giả vờ ngốc với tôi!”.
Hai người đã chia tay trong sự bực bội ở sân bóng.
Lúc về phòng, Trác Yến lên mạng, nhìn thấy Trương Nhất Địch gửi tin nhắn cho cô.
Bánh Bao Đậu Đỏ dạo này ổn không?
Cô mới sự nhớ, cô đã lâu rồi không trò chuyện với Trương Nhất Địch.
Cô gõ bàn phím:
Bánh Bao Đậu Đỏ lần này bị bỏ rơi rồi…
Hôm sau cô nhận được câu trả lời của anh.
Đối với Bánh Bao Đậu Đỏ chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Thử nghĩ xem, nó bị một tấm lưới ảo vây bọc quá lâu, nó luôn không được nhìn ngắm kỹ những phong cảnh khác.
Lần này cuối cùng nó đã có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi!
Nó sẽ nhận ra kỳ thực bầu trời còn bao la hơn nó tưởng tượng, kỳ thực hạnh phúc không chỉ gói gọn trong ấn tượng ban đầu, kỳ thực có rất nhiều rất nhiều người xứng đáng được nó yêu hơn, cũng có rất nhiều rất nhiều người yêu nó nhiều hơn chủ nhân tấm lưới đó.
Bánh Bao Đậu Đỏ cố lên!
Trác Yến đỏ hoe mắt.
Những lời này vừa kín đáo vừa có ẩn ý, nhưng từng câu từng chữ lại sưởi ấm trái tim rỉ máu của cô.
Cô đáp lại Trương Nhất Địch:
Cảm ơn cậu, mãi mãi cũng không chê Bánh Bao Đậu Đỏ! Mãi mãi dịu dàng, khoan dung, đối xử tốt với nó như vậy! Bánh Bao Đậu Đỏ cảm thấy thật may mắn vì đã có cậu trên thế gian này!
Sau lần đó, mãi lâu sau Trác Yến cũng không nhận được tin nhắn của Trương Nhất Địch.
Cô vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn bã.
Ngỡ rằng trên thế gian này luôn có một người không chê bai bỏ rơi cô, kết quả người ấy cũng bắt đầu phớt lờ cô.
Lại mấy hôm sau, lúc cô đang lên mạng, avatar của Trương Nhất Địch bất ngờ lóe sáng lấp lánh.
Trác Yến ngẩn người, sau đó tim đập thình thịch.
Anh ra nước ngoài bấy lâu, bọn họ đều không thể gặp nhau vì chênh lệnh thời gian, mỗi lần đều dựa vào việc gửi tin nhắn cho người kia để giữ liên lạc với nhau.
Cảnh gặp nhau trực tiếp trên mạng như bây giờ, từ khi anh ra nước ngoài tới nay, đúng là chưa bao giờ xảy ra.
Họ dường như đã hình thành một kiểu thỏa thuận, trong tiềm thức hai người như đều cố ý trốn tránh các cuộc nói chuyện trực tiếp với nhau.
Mà lần này, avatar của người ấy lại đang nhấp nháy sáng với cô.
Trác Yến di chuột, bấm mở khung chat.
Bên trong là một đoạn rất dài.
Trác Yến sau khi xem xong đã thẫn thờ rất lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook