Đại học Bách khoa…

- Thưa thầy nếu bây giờ em muốn nhận học bổng kia, còn kịp không ạ?

- Em suy nghĩ kĩ chưa? – Thầy giáo tỏ vẻ bất ngờ trước quyết định thay đổi đột ngột của Việt.

- Em đã nghĩ kĩ rồi. Cơ hội này không chỉ cho tương lai của em mà còn cho cả chính bản thân em nữa. Thực ra nghe thì có vẻ ấu trĩ nhưng em muốn đến một nơi hoàn toàn khác mà bắt đầu lại một lần nữa.

- Chuyện này thì có gì ấu trĩ. Đó là một quyết định đúng.

Buổi sáng nay khi Việt bước vào văn phòng của thầy giáo với gương mặt bầm tím thầy đã có một chút dự cảm. Dường như mới có không gặp mấy ngày mà cậu sinh viên này của ông đã trải qua thứ gì đó có lẽ là rất quan trọng. Mặc dù gương mặt có chỗ vẫn còn sưng nhưng tinh thần lại rất tốt, không giống như người đang bế tắc đang muốn trốn chạy. Mọi người đều đã là người trưởng thành, cần phải có trách nhiệm đối với mỗi quyết định đưa ra. Quyết định tuy có khó khăn nhưng cậu biết mình sẽ không hối hận, có phá thì mới có xây.

Việt quyết định đi du học. Vy cứ thản nhiên như vậy mà đón nhận tin này. Bọn họ bây giờ xem như đã là một nửa chia tay, làm gì có người yêu nào gần một tháng trời không hề nhắn tin, gọi điện? Đó là kiểu yêu nhau gì vậy?

Trong cuộc chạy đua trên con đường tình cảm này, có kẻ thua thì ắt sẽ có kẻ thắng. Cô là người chạy chậm nên đã bỏ cuộc, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ kẻ thắng cuộc vênh váo trước mặt. Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, Linh lại im lặng giống như từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc. Hình như đúng là đứng ngoài cuộc thật, vì chia tay là chuyện của hai người, không liên quan đến ai cả. Không thể ở bên nhau nữa thì chia tay thôi!

.

.

.

Trước ngày bay một tuần, Việt tổ chức một buổi tiệc chia tay bạn bè nho nhỏ. Ở thời đại này, du học chẳng còn là chuyện gì quá to tát, bởi vậy bữa tiệc nói là chia tay nhưng chẳng khác gì một buổi họp mặt bạn bè cũ. Chúng nó ngồi thành từng nhóm, cười đùa, trêu chọc nhau. Mấy đứa con gái vào bếp phụ mẹ Việt bày biện bàn ăn. Mẹ Việt cẩn thận sắp từng món ra đĩa, không hiểu sao bà thỉnh thoảng lại nhìn Vy không nói gì. Cô có cảm giác không chỉ mẹ cậu kì lạ, mọi người cũng trở nên dè dặt hơn khi có mặt cô.

- Tao nghe nói sang bên đó toàn mấy em điện nước đầy đủ, giống như mấy đứa xinh xinh bạn của Linh ấy. Mày sướng nhé Việt.

Đám con trai bá vai cậu cười đùa, đúng lúc đó, Vy bưng hai chiếc đĩa đặt trên bàn. Hải liếc mắt thấy Vy, cấu thật mạnh vào tên bạn đang phát ngôn bừa bãi. Cậu bạn đó cười xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác. Thực ra bọn họ như vậy lại càng khiến cô trở nên bẽ bàng mà thôi. Với Linh, cô bạn có lẽ đã hài hòng với kết quả này, không nói thêm với Vy bất kì câu nào nữa, bọn họ trở lại trạng thái quen biết xã giao không đáng kể.

Cuối buổi, trước khi ra về, bạn bè đều đến ôm và chúc phúc Việt. Vy đứng nán lại phía sau, cũng muốn đến ôm tạm biệt rồi cùng mọi người rời đi. Cậu nhìn cô một lúc, không tỏ vẻ gì là muốn ôm cô khiến cô xấu hổ định thu tay về. Cậu lắc đầu, tóm lấy tay đẩy cô ra phía sau mình đứng, tay còn lại rảnh rỗi vẫy chào mọi người. Rốt cuộc khi trong phòng khách trở lại yên tĩnh, cậu kéo cô ngồi xuống sofa, bản thân đi vào bên trong, trở ra với một cái túi xách khá to. Cô bối rối nhìn cậu, dường như không chỉ riêng cô mà ngay cả cậu cũng đang ngập ngừng. Đã bao lâu rồi họ mới ngồi trực tiếp trò chuyện với nhau như vậy? Một tuần? Một tháng? Hay cả một năm rồi? Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng khi nhìn lại giống như đã trải qua cả một thế kỉ, mê man không biết mình đang ở đâu.

- Cậu… dạo này thế nào?

- Mình vẫn ổn. Cậu đã chuẩn bị hết đồ đạc chưa?

- Rồi… mình có mấy thứ này, muốn đưa cho cậu.

Việt mở chiếc túi đặt trên bàn, lần lượt lấy ra từng thứ: một chiếc ô, vài bản nhạc, một hộp băng dán cá nhân và một túi kẹo. Cậu nhẫn nại dặn dò:

- Chiếc ô này gập lại rất tiện nên cậu có thể luôn mang theo nó bên mình. Lần trước mình tình cờ tìm thấy ở một cửa hàng, màu đỏ này có lẽ cậu sẽ thích. Mấy bản nhạc này là của bố mình sưu tầm, mình không biết đánh đàn nên thiết nghĩ là ông muốn tặng cậu, hi vọng cậu có thể trân trọng nó…

Trước khi Vy kịp nhận ra, nước mắt cô đã rơi lã chã trên gò má. Cô ngửa đầu lên trên nhà, hít một hơi muốn kiềm chế nước mắt. Cô đã nghĩ mình có thể làm chủ được cảm xúc nhưng lúc cậu xếp từng thứ ra trước mắt cậu, nước mắt bất giác lại rơi. Rõ ràng bọn họ còn rất quan tâm đến nhau, rõ là vẫn còn tình cảm, vậy vì sao lại chia tay? Vì sao mỗi lần rơi vào bế tắc, không nghĩ đến chuyện vượt qua mà lại là chia tay? Những câu hỏi đó, giờ phút này cô rất muốn tìm ra đáp án nhưng tất cả đã muộn rồi. Tất cả bọn họ đều là thua ở hai chữ “thời điểm”. Giữa đúng và sai có giới hạn rất mong manh giống như tình yêu vậy, chọc một cái đã thủng mất rồi.

Việt im lặng không nói. Không khóc không có nghĩa là không cảm thấy đau khổ. Không quan trọng là ai tổn thương ai, bởi vì họ biết, mùi vị cay đắng này cả hai đều phải nếm trải. Một lúc sau, Vy lau nước mắt, ôm cái túi đứng dậy, nói với cậu:

- Những thứ này mình sẽ nhận. Cảm ơn cậu.

- Cảm ơn cậu.

Việt nắm nhẹ bàn tay đang chìa ra của Vy. Cô nhìn thoáng qua tờ lịch treo trên tường.

- Hôm nay là ngày 29 tháng 2. Chúng ta chia tay thôi.

- Được.

Hai chữ “chia tay” cuối cùng cũng chính thức nói ra, chính thức chấm dứt một mối quan hệ. Cô lau nước mắt, ưỡn ngực rời khỏi nhà cậu.

Ngày 29 tháng 2 năm 2016, Vy và Việt chính thức chia tay.

Chia tay vào ngày 29 tháng 2, chia tay vào ngày cả thế giới dùng tình yêu để kỉ niệm nhưng dường như không hẳn đó là một điều xấu. Bởi lẽ trong vòng bốn năm tới, sẽ chẳng có ngày chia tay để nhớ đến, trên lịch chẳng có ngày chia tay của bạn, nó biến mất cứ như thể chưa từng xuất hiện. Là chưa từng xuất hiện trên lịch nhưng không phải là chưa từng xuất hiện trong cuộc đời bạn. Là bộ não của bạn, trái tim của bạn ghi nhớ về một ngày 29 tháng 2 nào đó, cái ngày mà cả thế giới của bạn bao phủ bởi một màu xám, cái ngày mà bạn giống như đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Bốn năm trôi qua, sẽ lại có một ngày 29 tháng 2 nữa. Bốn năm đó, liệu có đủ để bạn quên đi nỗi đau này?

Chia tay vào một ngày trời nắng đẹp, khi vạn vật trên khắp mặt đất vui tươi đón lấy những tia nắng vàng ruộm, bạn trở thành một nốt nhạc lạc điệu trong khúc ca hân hoan của đất trời. Chia tay vào một ngày nắng đẹp còn tệ hơn cả lúc chia tay trong ngày mưa vì chút tâm trạng nhỏ bé nhất cũng không thể che giấu được. Trần trụi dưới ánh nắng mặt trời một cách đầy tội nghiệp!

Ngày 29 tháng 2 năm ấy là một ngày nắng đẹp…

Một tuần sau là ngày Việt bay. Vy ngồi trên ban công nhìn bầu trời trong vắt, có chiếc máy bay vụt qua màu xanh thẳm, để lại một vệt trắng ghi dấu nó đã từng đi qua. Có lẽ Việt đang ngồi trên chiếc máy bay ấy. Máy bay đi xa như mang theo cả một nửa trái tim cô đi theo. Cô ngẩng đầu thì thầm:

- Chỉ là chia tay thôi, có gì to tát đâu. Chia tay rồi, con người vẫn sống tốt đấy thôi…

.

.

.

Sân bay quốc tế Sydney…

Nổi bật giữa đám người cao lớn, da trắng, mắt xanh, hai người thanh niên Việt Nam kéo hành lí về phía cửa sân bay. Trước khi ra khỏi cửa, cô gái quay lại nhìn chàng trai đi phía sau mình.

- Mình không thể tiếp tục làm bạn với cậu được!

- Vì sao vậy?

- Đối với mình, yêu là yêu, một khi đã yêu thì không thể coi người ta là bạn bè bình thường được nữa. Cậu còn thậm chí từ chối mình đến tận bây giờ. Vậy cho nên, trước khi mình có thể quên được cậu, mình không thể làm bạn với cậu được!

Linh là một cô gái kiêu ngạo, thậm chí đến khi bị từ chối nhiều lần, cô vẫn muốn giữ lại sự tự tôn cuối cùng. Nếu tiếp tục làm bạn với cậu, cô không đảm bảo mình sẽ không tranh thủ cơ hội, sẽ không quan tâm đến cậu, sẽ không nuôi hi vọng, vậy thì chi bằng cắt đứt ngay từ lúc này. Linh dù có là kẻ si tình cũng không phải là kẻ lụy tình. Không có cậu chỉ là tâm hồn thiếu mất một mảng, không có cậu cuộc sống của cô chỉ là vô vị nhưng thời gian trôi qua, biết đâu sẽ lại có một Việt nào đó đang đợi cô đi tìm?

Trong mắt Việt, Linh vẫn không thay đổi chút nào. Dứt khoát như vậy mới là tính cách của Linh. Dù không nỡ nhưng cậu tôn trọng quyết định của cô. Cậu chỉ biết thở dài:

- Vậy thì khi nào cậu muốn tiếp tục làm bạn với mình, hãy nói cho mình biết, được không?

- Phải chờ đến ngày đó đã!

Cô gái kiêu ngạo, ngẩng cao đầu kéo vali đi. Khi ngồi lên xe taxi trở về nhà, cô gái ngoái lại nhìn về phía sau, có lẽ là muốn nhìn thấy người kia thêm một lần nữa. Đôi mắt dần đỏ lên, cô thúc giục tài xế lái xe đi.

- If you want to cry, just cry, I won’t look, young lady. – Chú tài xế nhìn qua gương chiếu hậu với ánh mắt thông cảm.

- I don’t cry. I can’t cry. I’m gonna be ok. Can you please drive slower?

- As your wish!

“Cảm giác từ bỏ người mình thầm yêu nhiều năm là như thế nào?

Bản thân chưa từng có được nhưng lại giống như mất đi cả thế giới…”

Câu chuyện mang tên “Tuổi thanh xuân” của bọn họ đặt dấu chấm hết ở đây. Bọn họ trong quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời đã trải qua rất nhiều cảm xúc. Đó là tình bạn đẹp đẽ cùng những lần quân sư đầy ngốc nghếch cho hai cô bạn của Ngọc. Đó là thứ tình cảm trẻ con nhưng đầy ngọt ngào của Khánh và Hà. Đó là sự nuối tiếc vì thứ tình cảm đã nằm trong tay nhưng lại vuột mất của Tuấn. Đó là tình cảm đơn phương mãnh liệt đáng trân trọng của Linh. Và cả một tình cảm đã nở hoa nhưng rồi tàn lụi của Vy và Việt. Tuổi thanh xuân trôi qua để lại trong lòng những người trẻ tuổi một dấu chấm lửng cần họ đi tìm lời giải đáp. Câu trả lời đó có lẽ rất nhiều năm về sau họ có thể tìm thấy hoặc có thể mãi là một dấu chấm lửng để họ nhớ đến. Những gì mang tên “thanh xuân” đều rất đẹp, rất tinh khôi nhưng dường như đều không có một kết thúc trọn vẹn. Tất cả đã nằm lại trong quá khứ, trong kí ức tốt đẹp của tất cả chúng ta!

Hết?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương