Editor: Gấu Gầy

Tần Kiến dạo này sống rất thoải mái, trong khuôn khổ mà Tống Thành Nam đặt ra, cậu liên tục lách luật, phóng túng vô cùng.

Tống Thành Nam đến đón cậu tan học, cậu ôm chặt eo anh trên chiếc xe máy điện. Tống Thành Nam ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, cậu dựa vào vai anh kêu mệt. Tống Thành Nam không cho cậu nói lời ong bướm, cậu bèn im lặng nhìn anh bằng ánh mắt si tình...

Tóm lại, những hành động thân mật nhưng không quá đà này luôn nhắc nhở Tống Thành Nam rằng, thằng nhóc Tần Kiến này vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhưng anh lại không thể làm gì cậu, những hành động này tính ra rất bình thường, từng bị chủ nhiệm Tống vô tư coi là sự tương tác bình thường giữa đàn ông với nhau. Nhưng hiện giờ, những lời tán tỉnh mập mờ này đều xen lẫn tình cảm và dục vọng của Tần Kiến.

Tống Thành Nam đôi khi tự hỏi, có phải mình đã quá nuông chiều Tần Kiến, khiến thằng nhóc đó lợi dụng sự mềm lòng và yêu thương của mình đến mức tận cùng.

Thói quen sinh hoạt được rèn luyện trong quân đội khiến Tống Thành Nam luôn đi ngủ vào lúc 9 giờ tối, còn Tần Kiến thì phải học bài đến nửa đêm.

Nửa đêm, dù người đến có bước chân nhẹ nhàng đến đâu, Tống Thành Nam đang ngủ say cũng sẽ tỉnh giấc nhờ sự nhạy bén của quân nhân. Mùi chanh tươi mát thoang thoảng bay vào mũi, giống với mùi hương trên người anh.

Sự cảnh giác được giải trừ, nhưng dường như lại không. Tống Thành Nam vận dụng tất cả các giác quan, căng thẳng thần kinh, hệt như con mồi nằm trong tầm ngắm của thú dữ.


Phía giường trống lún xuống nhẹ nhàng, hơi ấm trẻ trung từ phía sau từ từ tiến lại gần. Trong bóng tối, ngón tay Tống Thành Nam đặt bên hông khẽ co lại, thở dài một tiếng trong lòng.

Tần Kiến gần đây mỗi tối đều đến phòng anh. Ban đầu chỉ ngồi một lúc bên giường, dù nhắm mắt lại, Tống Thành Nam cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu xuyên qua bóng tối nhìn mình. Ánh mắt đó nặng trĩu, như có thực chất đè lên người Tống Thành Nam, khiến một tay súng bắn tỉa xuất sắc suýt chút nữa không thở nổi.

Sau đó, thằng nhóc này càng ngày càng to gan, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm bên cạnh anh, ánh mắt vẫn si mê. Tống Thành Nam thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, nóng bỏng phả vào tai anh, khiến anh có cảm giác như vết cước trên tai lại tái phát, nếu không thì sao lại nóng rát và ngứa ngáy như vậy.

Có lẽ "giấc ngủ say" của Tống Thành Nam khiến Tần Kiến cảm thấy an toàn. Mấy ngày nay cậu lại được nước lấn tới, khi "ngủ chung giường" thường xuyên lẩm bẩm, kể lể về tình yêu không nơi nương tựa của mình.


Cũng chẳng có logic gì, nghĩ gì nói nấy, những chuyện nhỏ nhặt mà Tống Thành Nam đã quên từ lâu, lại là những kỷ niệm ấm áp khó nói nên lời trong lòng Tần Kiến. Trong lời kể của cậu, Tống Thành Nam như được nhìn thấy một con người hoàn toàn mới của mình, dịu dàng, chu đáo, đẹp trai đến mức trời đất ghen tị, và... quyến rũ chết người.

Tốc độ nói của thiếu niên rất chậm, giọng nói rất nhỏ, như thể đang chạm vào khoảnh khắc đó một lần nữa. Từng cử chỉ, từng lời nói, thậm chí từng ánh mắt của Tống Thành Nam lúc đó cậu đều nhớ rõ ràng. Sự lưu luyến và nhớ nhung trong lời nói nồng nàn đến mức nghẹt thở, Tống Thành Nam chưa bao giờ biết Tần Kiến lạnh lùng ít nói cũng có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy.

Từ lần đầu tiên Tần Kiến đẩy cửa phòng ngủ của Tống Thành Nam vào nửa đêm cho đến những lời thì thầm mỗi tối, Tống Thành Nam dần dần thả lỏng trong một quy trình ngày càng quen thuộc. Đôi khi anh chìm đắm trong lời kể của Tần Kiến, vui vì niềm vui của cậu, buồn vì nỗi buồn của cậu, cảm động vì sự bối rối và hoảng loạn của cậu trước đây, xót xa vì sự tự ti của cậu, đau lòng vì tình yêu đơn phương của cậu. Thậm chí anh còn nảy sinh cảm giác mình thật vô tình, thật lạnh lùng với cậu.

Có lúc anh cũng tự hỏi, liệu mình có đủ dũng khí như Tần Kiến hay không? Dám đi ngược lại với những chuẩn mực xã hội, không sợ lời ra tiếng vào, không sợ chông gai phía trước. Dù có thể phải đối mặt với sự khinh thường và phản kháng của người mình yêu nhưng vẫn yêu say đắm và điên cuồng.

Ánh trăng giữa đêm lạnh lẽo và xa xôi, dần dần khuất sau khung cửa sổ. Tống Thành Nam buồn ngủ díp mắt trong những lời lẩm bẩm của Tần Kiến.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy một sự ấm áp trên môi mình, một đôi môi mềm mại mịn màng áp xuống. Tống Thành Nam nắm chặt ga giường trong bóng tối, anh cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn bóp cổ Tần Kiến. Nụ hôn đơn phương này không kéo dài lâu, đôi môi đó chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi anh một lúc rồi rời đi. Trong đêm khuya yên tĩnh, Tống Thành Nam dường như có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và hỗn loạn của thiếu niên. Cậu nhìn Tống Thành Nam rất lâu, hơi thở nóng rực khiến mặt anh đỏ bừng. Chuyện này mẹ nó còn khó hơn cả bắn tỉa, Tống Thành Nam không biết lông mi của mình có run rẩy hay không, hơi thở có rối loạn hay không. Ngay khi anh sắp không kiềm chế được nữa, sắp phá vỡ mối quan hệ hòa bình khó khăn lắm mới thiết lập được với Tần Kiến thì sau một hồi nhìn lâu, thiếu niên cuối cùng cũng lưu luyến nói: "Chúc ngủ ngon, chủ nhiệm Tống của em."

Cánh cửa phát ra tiếng động nhỏ, Tống Thành Nam từ từ mở mắt ra. Dưới ánh trăng bàng bạc, anh khẽ mắng một câu "Thằng nhóc con khốn kiếp".

......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương