Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
-
Chương 66: Áo Đỏ
Editor: Gấu Gầy
Trấn Tân Phát có bốn con đường chạy ngang dọc, được đặt tên là Kinh Nhất Nhai, Vĩ Nhất Lộ; Kinh Nhị Nhai, Vĩ Nhị Lộ, cứ thế mà tiếp tục, không cần phải dài dòng.
Đặt tên là cả một nghệ thuật, tên đường ở Tân Phát nói hay thì là trực quan dễ hiểu, nói xấu thì là chẳng có chút văn hóa nào.
Sáu giờ tối là giờ cao điểm tan tầm. Kinh Nhất Nhai là đường chính, sầm uất nhất cũng hay tắc nghẽn nhất. Ở đây không có trật tự gì cả, cả con đường chỉ có một cây đèn giao thông. Nhưng người đi đường không tuân theo đèn, cứ vài người lại tự động tụ tập thành một nhóm, len lỏi qua dòng xe cộ không hề sợ hãi.
Giờ này cũng có nhiều người bán hàng rong. Mơ, đào, mận, lê, nhìn thì tươi ngon mọng nước nhưng đều là hàng đông lạnh, chất đầy trên những chiếc xe ba gác nhỏ, đậu ở những ngã tư sầm uất. Người đi đường tiện tay mua vài cân, về nhà hơ nóng cho tan đá, mềm ngọt, rất ngon miệng.
Còn có người bán mứt trái cây. Những trái táo gai đỏ mọng được phủ một lớp đường dày, nhìn thôi đã thấy thèm. Những người bán hàng rong kiểu này rất thích trẻ con, thấy trẻ con trong đám đông là lại gào to rao hàng, hy vọng có đứa trẻ nào đó mè nheo ba mẹ mua cho một xiên.
Nhưng hôm nay, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nóc một tòa nhà. Có một người phụ nữ tóc dài bay phấp phới đang định nhảy lầu!
Tống Thành Nam là người đến đầu tiên, trên đường đi anh đã bảo Tần Kiến gọi điện cho đội cứu hỏa và đồn cảnh sát. Nhưng giờ này, ở cái đất này, ô tô không thể chạy nhanh hơn xe máy.
Đây là tòa nhà cao nhất ở Tân Phát, mười hai tầng. Trước đây là công ty viễn thông, trên là văn phòng, dưới là cửa hàng bán điện thoại và phòng giao dịch, từng là nơi công cộng duy nhất trong trấn có điều hòa vào mùa hè. Sau đó, cửa hàng bán điện thoại kinh doanh thua lỗ, công ty viễn thông cấp huyện lại bị sáp nhập, tòa nhà này bị bỏ trống rồi cho thuê.
Từng mở trung tâm thương mại, từng làm văn phòng cho thuê, đều không mấy phát đạt. Bây giờ người dân và tiểu thương sống lẫn lộn, rất hỗn loạn, vì không ai đóng phí bảo trì nên thang máy đã ngừng hoạt động mấy năm nay. Tống Thành Nam và Tần Kiến đành phải leo từng tầng lên, may mà cả hai đều có thể lực tốt, leo một mạch lên tầng thượng chỉ hơi thở gấp một chút.
Cánh cửa nặng nề hoen gỉ, lớp sắt dưới chân cửa bong tróc, những cạnh sắc nhọn để lại vết lõm sâu trên mặt đất.
Tống Thành Nam đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng ra, suýt nữa thì bị gió thổi ngã. Tuy đã qua Tết, nhưng còn lâu mới đến mùa xuân, lúc này vẫn là thời tiết gió lạnh tuyết rơi, Tống Thành Nam xoa xoa tai, dặn dò Tần Kiến "Cẩn thận".
Sân thượng không lớn, có một bể chứa nước chiếm nửa diện tích. Tống Thành Nam và Tần Kiến đi vòng qua bể nước, nhìn thấy một người phụ nữ.
Mặc dù trời đã tối, nhưng hai người họ vẫn có thể cảm nhận được người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp. Trong thời tiết lạnh giá này, cô ta chỉ mặc một cái áo khoác dạ màu đen, vạt áo bay phấp phới, để lộ chiếc váy đỏ rực bên trong.
Cô ta đứng ở mép sân thượng, hai chân đặt lên bức tường cao nửa mét bên ngoài. Bức tường không rộng, đứng lên không vững, huống chi còn có gió lạnh rít gào. Vì vậy, cô ta dùng một tay bám vào cột sắt đỡ bể nước, tay kia đang rải những tờ giấy lên trời.
Giọng nói của người phụ nữ trong bóng tối nghe thật ghê rợn, như nữ chính trong phim kinh dị chiếu lúc nửa đêm vừa mới bò ra khỏi tivi.
"Có rất nhiều cách để khiến anh ta sống không yên ổn." Đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên, "Không cần phải hy sinh mạng sống của mình."
Dưới bầu trời âm u, những tờ giấy và mái tóc dài bay phấp phới. Người phụ nữ liếc mắt nhìn sang, sự căm hận trong đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta kinh hãi. Cô ta trượt chân, suýt nữa thì ngã xuống, may mà tay vẫn bám vào cột sắt, cơ thể lắc lư vài cái rồi mới đứng vững lại.
Tống Thành Nam có khí chất trầm ổn và cương nghị, người phụ nữ cảnh giác nhìn anh: "Anh là cảnh sát à?"
Tống Thành Nam lắc đầu.
"Lính cứu hỏa à?"
"Không phải."
Ánh mắt người phụ nữ càng dữ dội hơn: "Dù anh là ai, cũng đừng xen vào chuyện của tôi! Đi đi! Không đi tôi nhảy xuống bây giờ!"
Tống Thành Nam nhìn Tần Kiến, hai người đồng thời lùi lại hai bước.
"Cô đừng căng thẳng." Giọng Tống Thành Nam trầm thấp, chậm rãi, mang theo sức mạnh trấn an lòng người, "Chúng tôi không phải cảnh sát cũng không phải lính cứu hỏa, chúng tôi là... phóng viên, của tờ Tân Thành Vãn Báo, nghe tin có người định nhảy lầu nên đến đây tìm tin tức."
Tống Thành Nam cười: "Có thể nói chuyện được không? Tôi không biết cô có thể biến thành ma hay không, nhưng nếu cô muốn khiến người đàn ông đó sống không yên ổn, thì cây bút của tôi có thể giúp cô."
Anh lấy cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình ra, rút cây bút bi cài trên sổ viết nhanh vài chữ rồi như vô tình ném cho Tần Kiến, đồng thời giới thiệu với người phụ nữ: "Cậu ấy họ Tần, là trợ lý của tôi."
Tần Kiến nhìn Tống Thành Nam, rồi lại nhìn chữ trên sổ, ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt nói với người phụ nữ: "Nói thật, chúng tôi không quan tâm cô có nhảy lầu hay không, nhưng nếu cô không nhảy thì chúng tôi đã leo 12 tầng lầu uổng công rồi."
Cậu cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tống Thành Nam, nhưng vẫn nhún vai thờ ơ nói: "Ít nhất cô cũng nên nói gì đó với chúng tôi chứ, tôi cần một tin tức giật gân để có chỗ đứng ở tòa soạn. Cô có thể kể về người đàn ông đó tệ hại hơn một chút, tôi đảm bảo sau khi tin tức lên báo, anh ta sẽ giống như chuột chạy qua đường."
"Nói đi, cô tên gì?" Giọng nói của Tần Kiến lạnh lùng, như thể không coi người phụ nữ là một sinh mệnh, chỉ có câu chuyện của cô ta mới có giá trị.
Không ngờ, sau một hồi im lặng, người phụ nữ lại mở miệng: "Ngô Thục Mai, tôi tên là Ngô Thục Mai."
Ngô Thục Mai, Tần Kiến dùng bút viết tên người phụ nữ xuống dưới dòng chữ "câu giờ" mà Tống Thành Nam vừa viết.
Câu chuyện thật ra cũ rích. Người đàn ông và người phụ nữ là thanh mai trúc mã trong khu ổ chuột, khi còn trẻ đã nảy sinh tình cảm, ước hẹn bên nhau trọn đời. Sau khi thi đại học, cả hai đều đỗ, nhưng hai gia đình đều nghèo khó nên cùng chung cảnh ngộ, không gia đình nào có đủ khả năng cho con cái tiếp tục học hành. Lúc đó, người phụ nữ đã quyết tâm bỏ học đi làm kiếm tiền cho người đàn ông ăn học. Mặc dù thành tích của cô tốt hơn người đàn ông, nhưng cô vẫn chọn để người đàn ông thực hiện giấc mơ chung của họ.
Tương lai tươi sáng khiến những vất vả của hiện tại dường như cũng không quá khó khăn. Người phụ nữ làm vô số công việc, ngày đêm kiếm tiền, chỉ để người đàn ông có thể ăn những món ăn ngon ở nhà ăn số hai trong trường đại học và mặc những bộ đồ thể thao có dấu tích đúng như trong thư anh ta mong muốn. Mỗi khi đêm về, sau khi lê thân xác rã rời về giường, cô lại lấy những bức thư ra đọc đi đọc lại, đọc đi đọc lại từng chữ "anh yêu em". Mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến, câu nói đó cũng theo vào giấc mơ, vẽ nên một tương lai tươi đẹp.
Khoảng thời gian khó khăn nhất, người phụ nữ đã làm gái massage. Lúc đó người đàn ông nói muốn đi giao lưu học tập ở trường danh tiếng, tất nhiên là tự túc kinh phí. Bị sàm sỡ là chuyện thường tình, người phụ nữ nghiến răng chịu đựng, gửi từng khoản tiền cho người đàn ông. Kết thúc chuyến giao lưu, người phụ nữ cứ ngỡ mình có thể thoát khỏi bể khổ, đi làm công việc bình thường, nhưng người đàn ông lại chê cô gửi ít tiền, không nhiều như trước nữa.
Người phụ nữ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói ra hoàn cảnh của mình. Nhưng người đàn ông sau một hồi im lặng lại nói bóng gió rằng, công việc massage nếu không bán thân thì bị người ta sàm sỡ cũng không sao. Cuộc gọi kết thúc bằng vô số câu "anh yêu em", người phụ nữ lau nước mắt, gọi điện cho chủ quán.
Cứ như vậy suốt bốn năm, người phụ nữ dùng từng tờ giấy chuyển tiền để đổi lấy những bức thư chứa đầy tình yêu. Vài tháng trước, sau khi người đàn ông tốt nghiệp và tìm được việc làm, người phụ nữ cứ ngỡ cuối cùng mình cũng được hạnh phúc, khi định đoàn tụ với người đàn ông thì đối phương lại đề nghị chia tay.
Lý do là: Anh không thể chấp nhận một người phụ nữ từng làm gái massage trở thành vợ mình.
Nhưng nếu em không cần danh phận, anh vẫn có thể tiếp tục yêu em.
—-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook