Tước Đăng Tiên
-
Chương 92
Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Một màn lại một màn, ký ức trong mắt y luân chuyển không ngừng.
Trên bãi chôn tập thể u ám, điện hạ một thân lầy lội, xốc lên quan tài nặng nề, đưa y đến nhân gian.
Trên băng thiên tuyết địa ở chiến trường Bắc Cương, giữa liệt hỏa hừng hực, y ôm lấy điện hạ, khóc không ngừng.
Lại thật lâu sau đó, y bước đến Thượng Lộc Khâu phủ đầy tuyết trắng, từ Lan Tháp thiêu đốt ngàn dặm thảo nguyên, từng khối gỗ rơi xuống cùng tinh hỏa ngập trời, có người ở bên tai y nói, điện hạ của y từ lâu đã không còn nữa.
Cuối cùng, ở thiên giới, trong Thiên Đào Viên, điện hạ mặc hắc sắc trường bào, mang theo Vi Lộ, đi đến trước mặt y,
Quay đầu nhìn một cái, trên Đăng Tiên Đài, hoa ưu đàm phiêu phiêu, chìm vào sông Thiên Hà, chảy xuôi theo dòng nước.
…...
Những ký ức bị lãng quên đó giống như cánh từ trên trời rơi xuống, lần lượt rơi vào, in lại trong tâm trí y.
Điện hạ lúc này đang đứng ở Đăng Tiên Đài, nhìn y cười, kêu một tiếng Tinh Như.
Tinh Như nhìn hắn, từ ngày đó ở Đăng Tiên Đài bị Tư Tuyền đẩy xuống, cho tới bây giờ, y lại đến nơi này.
Một đoạn thời gian ngắn ngủi, lại như một giấc mộng ngàn thu.
Cũng may, điện hạ của y đã trở lại.
Đợi khi Tinh Như định thần lại, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, y tiến lên một chút muốn nhìn rõ điện hạ của y, đột nhiên hắn biến thành một đoàn lưu quang, ở trước mắt y tiêu tán.
Tống Chu sửng sốt, còn tưởng rằng Tinh Như lại muốn nhảy xuống, hắn lập tức chạy tới kêu lên: "Bệ hạ ——"
Tinh Như suýt chút nữa bị hắn dọa cho trượt xuống.
Y từ trên đài đứng lên, sửa sang lại vạt áo có chút hỗn loạn, lẳng lẳng nhìn xuống Đăng Tiên Đài.
Tất cả mộng câu đều đã bị Phong Uyên phá, hiện giờ dù có nhảy xuống cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, nghĩ tới hôm đó bị người ta trực tiếp đẩy xuống, thật có chút mất mặt.
Tinh Như ngẩng đầu nhìn kim long trên cột đá.
Kim Long vốn là vật chết, Tư Tuyền dùng thần lực mới khiến nó từ cột đá bay ra, nhưng hôm nay, vật chết này dưới ánh mắt của Tinh Như lại chột dạ mà cúi thấp xuống.
Tinh Như thu hồi tầm mắt, lau đi vết nước trên mặt, quay đầu cười với Tống Chu, hỏi: "Tư Tuyền thượng thần đâu?"
Tống Chu có chút sững sờ, ma quân tựa hồ trong nháy mắt biến thành Tinh Như tiên quân, khiến hắn có chút không quen, lẩm bẩm nói: "Tư Tuyền thượng thần hình như đến Cửu U giới rồi."
Có bốn phong ấn Thiên Ma, bây giờ chỉ còn lại một cái cuối cùng ở Cửu U giới, Tư Quyền lại đến đó.
Thay vì hy vọng hắn giúp tu bổ phong ấn, không bằng cầu nguyện vị thượng thần này không góp một tay cùng Thiên Ma phá nó ra.
Tinh Như cũng đoán được ba vị thượng thần kia hiện giờ đang ở đâu.
“Ta biết rồi.” Y từ tiên đài đi xuống, mấy cánh hoa ưu đàm trắng ngần lẫn vào trong tuyết bào.
“Bệ hạ?” Tống Chu ở phía sau nhẹ giọng gọi hắn.
Tinh Như quay đầu nhìn Tống Chu, hắn ở yêu giới canh giữ cho mình mấy trăm năm, sau này ở thiên giới cũng giúp y rất nhiều, nhưng lúc này y còn có một việc quan trọng khác phải làm, chỉ có thể để lại một câu: "Tống Chu, đa tạ."
“Bệ hạ…” Tống Chu muốn hỏi ma quân có phải nhớ ra rồi không, chỉ là chưa kịp mở miệng, ma quân đã hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trước tầm mắt hắn.
Tống Chu gãi gãi đầu, xem ra bệ hạ nhất định là nhớ lại rồi, hắn theo đó nhớ lại những ngày cùng nhau trên thiên giới trước kia, không hiểu cảm thấy Phong Uyên thượng thần chuyến này chịu khổ rồi.
Hắn lắc lắc đầu thở dài, từ Đăng Tiên Đài bước xuống.
Trong Cửu U cảnh, đầy trời gió bụi đã ngừng lại, chỉ còn huyết vũ không dứt.
Kiếm Ngô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vòng xoáy âm trầm phía trên.
Chuyện cũ hơn ngàn năm trước bị Vong Trần lôi trận đánh tan, một lần nữa trở lại bên hắn.
Rất nhiều chuyện năm đó nhớ lại cũng không có gì đặc sắc, phảng phất như đọc chuyện về người khác trong một cuốn thư tịch cổ xưa.
Chỉ là, khi nghĩ đến cái tên kia, trong lòng ẩn ẩn vài phần đau đớn.
Sở Tang...
Vị hoàng đế khai sinh ra Đường quốc – Sở Lệnh Diễn, cả đời có bốn nhi tử.
Đại hoàng tử sinh vào tháng sáu, khi đó cây dâu tằm trong đình kết trái, hắn liền thuận miệng lấy một cái tên.
Sở Tang.
So với vị đại hoàng tử từ nhỏ tâm tư thâm trầm này, hắn vẫn luôn thích tam hoàng tử chính trực phóng khoáng, huống hồ Sở Tang cũng không phải huyết mạch của hắn.
Nhưng mãi cho đến nhiều năm sau, nửa đêm choàng tỉnh giữa cơn mơ, hắn nhìn cung điện trống rỗng, sửng sốt hồi lâu, dường như hiểu ra điều gì.
"Trong lòng phụ hoàng có chút nào dành cho nhi thần không?"
Trước khi Sở Tang rời đi đã hỏi một câu này, thẳng đến hôm nay hắn mới có thể nói ra đáp án.
Tuy nhiên, từ ngày đó, Sở Tang không còn xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.
Hắn dành suốt nhiều năm tìm kiếm Sở Tang, nhưng cho đến chết cũng không tìm được y.
Ai có thể nghĩ rằng, đường đường là Sở Lệnh Diễn, vị hoàng đế sáng lập ra Đường quốc, oai phong lẫm liệt, thế nhưng, chết không nhắm mắt.
Tư Tuyền nhìn Kiếm Ngô, cố gắng muốn nhìn ra một tia hối ý trên mặt hắn.
Kiếm Ngô một thân chật vật, huyết vũ thấm ướt trường bào, tóc đen như thác rối tung, Tư Tuyền hỏi hắn: "Ngươi nhớ lại rồi?"
Thần sắc Kiếm Ngô không chút thay đổi, hắn chỉ đứng đó, như một bức tượng từ xa xưa, mặc cho Tư Tuyền nói gì vẫn sừng sững bất động.
Tư Tuyền nhíu mày, có chút thất vọng với phản ứng của Kiếm Ngô, thậm chí hắn còn hoài nghi là do Thiên Đạo bất công, hay do người này sinh ra vốn đã đoạn tình tuyệt ái.
Thiên Ma cảm giác được thần lực Phong Uyên đang suy yếu, phát ra tiếng cười điên cuồng, hướng phong ấn đánh tới, tiếng ầm ầm cực lớn vang vọng trong Cửu U.
Mây mù bao phủ, trên kết giới màu đỏ ánh lên ánh sáng nhợt nhạt, khe nứt trên phong ấn dần mở rộng, sương đen từ giữa cuồn cuộn chảy ra.
- -------------------------------------------
Bên lề:
Cũng thương Sở Tang í:(((
Mấy chương ngoại truyện là về Kiếm Ngô với Sở Tang..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook