Tước Đăng Tiên
-
Chương 22
Tinh Như một mình từ Tử Vi Cung trở về Thiên Đào Viên, y ngồi dưới tàng cây, ngẩn ngơ nghĩ, tuy rằng hiện giờ y đang ở thiên giới, cuộc sống lại không khác gì trong Vô Tình Hải.
Nếu không biết điện hạ chính là Phong Uyên, y sẽ tiếp tục chờ thật lâu thật lâu, có lẽ thỉnh thoảng từ thiên giới trộm xuống nhân gian một chuyến tìm hắn, cứ thế bình lặng trôi qua một ngày lại một ngày, đến khi hôi phi yên diệt.
Trên người y có mộng chướng lưu lại từ Vô Tình Hải, thần hồn hư tổn nặng nề, đoán chừng không sống được bao lâu nữa, mà y cũng chẳng có luân hồi.
Sau khi Tinh Như phi thăng, Kiếm Ngô lệnh cho y canh giữ hoa viên, từ lúc ấy đến tận bây giờ y, chưa từng nhìn thấy bóng dáng của một quả đào nào, y không biết mình đang canh giữ cái gì ở đây.
Thời tiết trên thiên giới dường như luôn luôn tốt, Tinh Như gối tay nằm trên cánh hoa rơi nhìn bầu trời, vài đám mây lững lờ trôi, hoa vũ phiêu phiêu, lặng yên rơi xuống.
Chuyện năm đó, ngoài y ra còn ai nhớ đâu?
Tinh Như nhắm mắt lại, trong bóng tối xuất hiện vô số điểm sáng không ngừng di động, dần dần hòa vào nhau, thế giới đột nhiên yên tĩnh lại như chỉ còn mình y.
Khoảnh khắc đó, Tinh Như chợt nghĩ, nếu như bây giờ y tìm Phong Uyên, nói với hắn, người cùng hắn lưu lại một đoạn tình cảm dưới hạ giới là y, sẽ thế nào?
Hắn sẽ nhớ lại quá khứ ư? Sẽ trở lại thành điện hạ sao?
Có lẽ y nên nói rõ ràng với Phong Uyên, nếu như hắn không tin, y liền kéo hắn tới Thiên Mệnh Văn Thư, lấy máu đầu tim bôi lên đó, chứng minh những gì y nói đều là sự thật.
Tinh Như cảm thấy biện pháp này rất tốt, lập tức muốn xông vào Tử Vi Cung tìm Phong Uyên, thế nhưng lại nghĩ đến lúc này bên người hắn còn có người khác, nếu mình xông vào, sợ rằng chưa kịp hé miệng đã bị đuổi ra ngoài.
Tinh Như mở mắt ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Khi còn nhỏ, y cảm thấy trên đời, ngoại trừ những việc Cơ Hoài Chu cấm y làm, không có việc gì là y không làm được.
Thế nhưng, y muốn cứu Cơ Hoài Chu khỏi Lan Tháp, muốn hắn sống lâu thật lâu, đến uối cùng, y cái gì cũng không làm được.
Đến tận hôm nay, khi hồi tưởng lại quá khứ, y nhận ra rằng, tất cả những gì y đã làm trong quá khứ đều vô nghĩa.
Bất kể là hàng trăm mũi tên độc nơi hoàng cung Đại Dận, hàng ngàn vết cắt ở cấm chế Lan Tháp hay trăm năm tra tấn trong Vô Tình Hải, tất cả đều vô nghĩa.
Nếu cố gắng gắn cho chúng một tầng ý nghĩa, vậy có lẽ là trời cao nhìn thấy y chịu trăm ngàn khổ cực, đồng ý ban cho y một chút may mắn, để y ở đây một lần nữa gặp lại điện hạ sau bao năm chờ đợi.
Tinh Như đưa tay nắm lấy một cánh hoa rơi, y không biết mình sẽ phải đợi thêm bao lâu.
Hơn nữa, y cũng không biết làm sao để hoàn thành tâm nguyện kia của Sở Tang.
Mấy ngày Tinh Như ở Cửu U giới cũng không nghe được tin tức gì về Sở Lệnh Diễn, có lẽ hắn đã biến mất, hoặc người này…cũng như Phong Uyên, là một vị thần nào đó trên thiên giới bao la.
Nếu thật là vậy, trò chơi lịch kiếp của các vị thần cũng thật tàn nhẫn a…
Tinh Như cười không thành tiếng, trong lòng chua xót.
Sắc trời ảm đạm dần, y đứng dậy phủi mấy cánh hoa rơi trên người, chậm rãi dọc theo Thiên Hà đi về hướng Tử Vi Cung, vừa đi vừa nghĩ lát nữa nên nói gì khi gặp Phong Uyên.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, gió đêm nhẹ thổi qua, tiếng nước chảy róc rách, y đứng bên ngoài Tử Vi Cung rất lâu, đến khi trăng treo cao trên đỉnh đầu mới chầm chậm bước vào.
Y từng nghe Tư Tuyền Thượng Thần nói, Phong Uyên buổi tối thường ở Vong Ưu Cung.
Y đã xem qua sơ đồ Tử Vi Cung, phương hướng, đường đi mỗi nơi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bên ngoài Vong Ưu cung có hai tiểu đồng canh giữ, bọn chúng cũng không phải tiên nhân thật sự, chỉ là hai ảo ảnh mà thôi.
Tinh Như dùng một bùa chú nhỏ, ẩn cơ thể mình rồi lẻn vào.
Trong Vong Ưu Cung là một mảnh vắng lặng, lư hương màu tím trên bàn đang chầm chậm di hương, mùi thơm dễ chịu, phía sau có một tấm bình phong thật lớn vẽ hình khổng tước xinh đẹp, sống động như thật, màn sa vàng nhạt phiêu phiêu trong gió, Tinh Như nhẹ chân tiến vào tẩm thất.
Phong Uyên lúc này đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tinh Như đi tới, cúi đầu nhìn Phong Uyên, sau đó ngồi xổm bên giường, ghé đầu nhìn, ánh mắt y không chút nào rời khỏi khuôn mặt hắn.
Phong Uyên lúc ngủ nhìn qua có chút giống Cơ Hoài Chu, Tinh Như đưa tay ra, đem mấy sợi tóc trước trán hắn vén ra sau đầu, sau lại cầm lấy một lọn tóc dài xoắn tròn trên đầu ngón tay, thật giống trước đây.
Phong Uyên vẫn là Phong Uyên, hắn không nhớ gì cả, nhưng có lẽ vì Tinh Như đã tận mắt nhìn thấy Phong Uyên biến thành Cơ Hoài Chu trong Cửu U giới, vậy nên lúc này mới cảm thấy có chút quen thuộc.
Tinh Như nhìn xuống dải tóc đen quấn quanh đầu ngón tay, tự hỏi liệu y có thể gặp được điện hạ sớm hơn nếu ngay bây giờ y đưa vị thần này vào giấc mơ của mình.
Bản thân y cũng bị ý nghĩ to gan lớn mật này làm cho kinh ngạc, nhưng ngón tay khẽ động, trái tim y cũng động.
Tay trái y vừa giơ lên, Phong Uyên vốn đang say ngủ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ẩn chứa quang mang lạnh thấu xương: "Ngươi đang làm gì?"
Tinh Như sửng sốt, lảo đảo lùi lại nửa bước, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, lại bởi vì tóc của Phong Uyên vẫn quấn quanh đầu ngón tay y, trực tiếp kéo xuống mấy sợi, quả thật là tội lớn.
Phong Uyên lạnh giọng: "Nói chuyện."
Dù sao vừa rồi chính mình đã động thủ, hiện tại y muốn nói đến chuyện nợ duyên cũng có chút ngại ngần.
Tinh Như tâm tư xoay chuyển, lập tức tìm được câu dẫn, cúi đầu, rũ mắt, ngượng ngùng nói: "Thượng Thần phong tư trác tuyệt, dung mạo phi phàm, thiên hạ vô song, tiểu tiên từ lần đầu nhìn thấy ở Thiên Đào Viên đã ấn tượng sâu sắc.
Ta gần đây suốt đêm trằn trọc khó ngủ, đêm nay rốt cuộc không thể nhịn được nữa mới lẻn vào Vong Ưu Cung quấy rầy người, xin Thượng Thần chớ trách.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook