Qua Việt Tú mở cửa phòng ra.

Tống Du Liệt đang đứng gần cửa sổ, quần áo vẫn chưa thay, mặt đối diện với giá sách, giày da tối màu trêи tấm thảm sáng màu. Nếu thư phòng biến thành văn phòng làm việc, sợ rằng những nhân viên lớn tuổi nhìn thấy cũng sẽ cúi đầu né tránh từ xa.

Nhìn vậy, nói về khí thế thì Tống Du Liệt và Qua Hồng Huyên thật sự giống nhau.

Một người là người giám hộ trước của cô, một người là người giám hộ hiện tại của cô

Người giám hộ hiện tại đang bày ra bộ dáng tìm cô nói chuyện sâu sắc.

Điều này rất hợp tình hợp lý, cô vừa mới rời khỏi phòng giam.

Đóng cửa lại.

Nhàn nhạt nhìn cô một cái, Tống Du Liệt đi về phía giá sách.

Nếu phải nói về chuyện bối cảnh, cho dù người thanh niên trước mắt này chỉ mới 22 tuổi, nhưng giá sách sau lưng lại chất đầy sách tự truyện của doanh nhân, sách học thuật, đủ kiến thức để anh có thể lên sân khấu diễn thuyết.

Ngừng trước Tống Du Liệt khoảng 3 bước, cô khoanh tay lại.

"Em bước vào phòng tạm giao lúc 12h13, rời khỏi đó lúc 8h30 tối hôm sau. Em ở phòng giam 20 tiếng đồng hồ, Qua Việt Tú, em hiểu ý nghĩ của 20 tiếng đồng hồ này không?"

Một ngày 24 giờ, còn thiếu 4 tiếng nữa mới đủ một ngày.

"Đừng lo lắng, 20 giờ đó không phải để em hiểu ra nhân sinh đạo lý, dùng 20 tiếng để tự hỏi nhân sinh đạo lý cũng không phù hợp với em đâu" Ngữ khí mang theo nhàn nhạt trào phúng.

Đúng vậy, bạn hy vọng một người bệnh nhân tâm thần trong 20 tiếng có thể hiểu nhân sinh đạo lý ư?

Tất nhiên không thể, đừng nói hai mươi giờ, hai ngàn giờ cũng không có khả năng. Tin tưởng đến ngày chết đi, chuyện đó cũng không có khả năng xảy ra.

Tống Du Liệt lạnh lùng nói: "ý nghĩa của cái 20 tiếng kia chính là, lần sau em vẫn tiếp tục tái phạm sai lầm, 20 tiếng sẽ biến thành 200 tiếng, nếu tiếp tục tái phạm, 200 tiếng sẽ biến thành 2000 tiếng"

Hóa ra là như vậy.

"Qua Việt Tú, tôi hiện tại đang làm chuyện của một người giám hộ nên làm" giọng nói bình tĩnh, tiết tấu khống chế gãi đúng chỗ ngứa, giống như giày da tối màu đạp lên thảm sáng màu.

Tràn đầy uy hϊế͙p͙.

Gật đầu.

Qua Việt Tú nhớ lại ngày hôm qua vẫn chưa tắm rửa.

Một phút trôi qua, Tống Du Liệt vẫn không tiếp tục giáo huấn cô, không đúng, đó là lời nói thẳng của người giám hộ.

"Nói xong rồi phải không?" cô thấp giọng hỏi.

Không trả lời.

Nửa phút trôi qua.

Nghĩ một chút, cô nói với anh ta, nếu nói xong rồi thì tôi về phòng đây

Vẫn không có trả lời.

Qua Việt Tú thử cử động cơ thể, Tống Du Liệt vẫn không có phản ứng gì, vì thế cô lùi lại nửa bước, vẫn không nhúc nhích.

Đã rõ.

Làm một người giám hộ, anh ta phải giữ hình ảnh uy nghiêm của mình.

"Tôi về phòng đây" tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Xoay người, tay bị giữ chặt. Chặt đến nỗi khiến cô đau đến nhe răng.

Đúng rồi, anh ta vừa mới nói về ý nghĩa của 20 tiếng, cô vẫn chưa đưa ra quan điểm của mình về vấn đề này.

Nói: "lời anh nói, tôi đã hiểu rồi"

Tại sao lại chưa buông tay ra?

Nói lớn hơn "Tống Du Liệt, tôi thật sự hiểu rồi"

Vẫn không buông tay ra.

Cô thật sự rất muốn về phòng tắm rửa, tắm rửa xong sẽ ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua chỗ ngủ cứ kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt", khiến cho cô cả tối mất ngủ.

Xem ra, nói đã hiểu hình như chưa đủ, cô nên dùng hành động để bảo đảm.

Chỉ là hai tuần thôi mà.

Khuôn mặt phản chiếu trong gương đã 26 tuổi rồi, không phải 16 tuổi, hôm qua cô cũng đã thử dọn dẹp vệ sinh rồi, cũng không phải là việc gì khó, không nấu cơm được thì cũng có thể học.

Học nấu cơm, nghĩ sao cũng là việc trăm lợi vô hại.

Lần sau nếu cô tâm huyết dâng trào muốn kết hôn, thêm một câu "tôi biết nấu cơm" nhất định sẽ có lực hấp dẫn với đàn ông.

"Đừng lo, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu, hơn nữa...." những lời kế tiếp nói ra hơi khó khăn, chưa ra khỏi miệng đã khiến trong lòng vặn vẹo, thở ra một hơi, căng da đầu: "tôi sẽ thực hiện những lời đã hứa trước khi rời đi, hai tuần tới sẽ thực hiện tốt việc "dọn dẹp nhà cửa" này"

Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng nói ra được.

Những lời này, vừa có sám hối, vừa có bảo đảm.

Tại sao vẫn chưa buông tay ra vậy?

Không chỉ chưa buông tay ra, mà lực nắm còn mạnh hơn trước.

Giãy tay ra, nói Tống Du Liệt tôi hiện tại rất muốn về phòng ngủ.

Tay hơi giảm lực, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Vậy thì đợi một lát vậy, thời gian chầm chậm trôi qua.

"Qua Việt Tú." giọng nói gọi tên cô hơi khô khốc.

"Ừm"

Không khí xung quanh thật không thể nói rõ là gì

"Bị dọa rồi hả?"

Dọa? Mấy lời này là chỉ phòng tạm giam hả?

"Tôi đang nói vụ đánh nhau ấy"

Vụ đánh nhau? Ở phòng tạm giam không có xảy ra đánh nhau.

"Mấy tên đàn ông đánh nhau trong phòng tạm giam ấy" Giọng nói bị anh ép tới cực thấp.

Hóa ra là nói việc này, nhưng mà tại sao lúc này lại dùng ngữ khí như vậy nói với cô?

"Không có." Cô thành thật trả lời.

Mấy tên đàn ông đánh nhau trong phòng tạm giam không dọa được cô, nhưng cô lại bị người phụ nữ không ăn không uống với cái đuôi tóc dơ bẩn dọa cho sợ chết khϊế͙p͙, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình, là cặp mắt điển hình của người da đen. Vừa to vừa sáng, nhưng sâu trong mắt lại trống rỗng.

Cô sợ cặp mắt chỉ nhìn một chỗ kia.

Thật ra, không tính là sợ, chỉ làm cảm thấy khó chịu thôi.

Nhìn thấy khiến trong lòng khó chịu, đến nỗi sau này không bao giờ muốn nhìn nữa.

"Còn chuyện gì không?"

"Thật sự là không bị dọa sợ?" giọng nói của Tống Du Liệt đề cao một chút

"Ừm" thành thật trả lời.

Cô yếu ớt như vậy sao? Qua Việt Tú làm đại sự cũng đâu có ít.

Tự kiểm điểm, phải tự kiểm điểm lại bản thân.

Phương pháp tự kiểm điểm lại bản thân tốt nhất chính là----

"Tống Du Liệt, tôi đã 26 tuổi, là 26 tuổi, không phải mười sáu tuổi." trong lòng nhớ kỹ khuôn mặt phản chiếu trong gương.

Anh buông tay ra.

Nói một tiếng "Ngủ ngon", nhẹ bước đến cửa, mở cửa, nhẹ nhàng bước ra, che lại bóng người đang đứng cạnh giá sách.

Tống Du Liệt không biết mình đã nhìn cánh cửa kia bao lâu.

Anh cho rằng cánh cửa kia có vấn đề, như sơn tróc ra chẳng hạn.

Có một tình huống như thế này, nếu bạn đi ngang qua một bức tường đã được sơn, nếu bức tường không có vấn đề gì, mắt bạn tự động sẽ lướt qua. Nếu bức tường bị tróc sơn, đôi mắt bạn sẽ rơi vào chỗ bị tróc ra, đây là logic bình thường của con người.

Nhưng Tống Du Liệt không tìm thấy bất kỳ tì vết gì từ cánh cửa kia, nó giống y như ban đầu. Có đôi lúc, đôi mắt cũng sẽ đánh lừa chúng ta, Tống Du Liệt đi đến phía trước cửa phòng, chạm lên cánh cửa, nó vẫn chẳng có vấn đề gì.

Nếu cửa không có vấn đề gì, anh cũng không cần thiết lãng phí thời gian.

Trước khi rời đi, Tống Du Liệt làm một cái tổng kết nho nhỏ những chuyện đã xảy ra trong 10p vừa qua trong phòng sách, trừ câu hỏi mất não "Bị dọa rồi hả?" kia thì mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu, khiến Qua Việt Tú hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa của việc ở phòng giam 20 tiếng.

Nói một cách đơn giản là: nhỏ điên kia, nếu không ngoan, không ai quan tâm đến em đâu.

Con nhóc điên tên Qua Việt Tú có một điểm yếu trí mạng, đó là sợ không ai quan tâm đến mình, từ lúc bắt đầu, thử lặp đi lặp lại nhiều lần, đến biến thành thói quen.

Đây là thói quen xấu.

Anh phải khiến cô bỏ cái thói quen xấu này mới được.

Bên cạnh đó, anh cũng phải yêu cầu một thói quen sinh hoạt nề nếp.

"Bị dọa rồi hả?" đây đúng là một câu hỏi dư thừa.

Tống Du Liệt trở lại phòng.của mình.

Việc đầu tiên khi trở về phòng là phải thay chiếc áo sơ mi khiến anh cảm thấy không thoải mái này

Cởi cúc đầu tiên, tiếp theo là chiếc thứ hai, đến chiếc thứ ba thì tay không còn nhanh nhẹn như trước nữa, rất nhiều lần anh cho rằng đã cởi ra, nhưng thật sự thì vẫn chưa.

Bị sao vậy?

Cửa phòng đã được kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì rồi, tại sao suy nghĩ đó lại rơi xuống áo sơ mi nữa?

(Ý anh là áo sơ mi hình như cũng gặp vấn đề như cánh cửa ý)

Cố gắng nhịn xuống cảm xúc bùng nổ, miệng thì nói nhịn, nhưng tay lại không nhịn được.

"Xoẹt----" một tiếng, cúc áo sơ mi văng lên tường.

Lạnh lùng nhìn cúc áo rơi xuống dưới chân, cách đó không xa là hai viên khác, viên cuối cùng may mắn tránh được một kiếp.

Lúc cởi cúc cuối cùng, động tác lại nhanh nhẹn.

Cởi áo sơ mi ra.

Không ném nó vào sọt quần áo bẩn mà ném nó vào thùng rác, Tống Du Liệt giải thích chuyện này là ---- do cúc áo sơ mi bị hư.

Áo sơ mi bị hư cúc áo, ném đi là chuyện bình thường.

Thật tốt.

Tống Du Liệt đi về hướng toilet, anh muốn tắm rửa.

Nhưng-----

Bước chân anh lại không đi về phía toilet, mà lại đi về hướng khác.

Về hướng bao cát treo ở phía Tây Nam ban công

Cuộn tay lại, hung hăng đấm bao cát. Bao cát bị đẩy lùi về phía rất xa, sau đó lại quay về vị trí của anh.

Không né không tránh, bao tải trọng lượng 62kg bay đến.

Chôn mặt thật sâu vào bao cát, không phải cửa không thích hợp, mà là cách cô đóng cửa không thích hợp.

Khi đóng cửa, tay chân lại nhẹ nhàng, không giống Qua Việt Tú chút nào.

Bị nhốt ở phòng tạm giam 20 giờ, nếu là Qua Việt Tú, 20 giờ này chính là một sự sỉ nhục.

Lúc nhân viên ở phòng tạm giam gọi "Qua Việt Tú", đó là lúc sức chiến đấu của cô hăng hái nhất, sự phẫn nộ làm khuôn mặt cô đỏ ửng, hận không thể moi tròng mắt của người phụ trách nộp tiền bảo lãnh xuống.

Khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy người phụ trách nộp tiền bảo lãnh không phải Tống Du Liệt!

Sức chiến đấu càng tràn đầy.

Quá tốt, quá giỏi, một người không kêu không la, chờ đứng trước mặt Tống Du Liệt, dọc đường đi đầu óc hoạt động linh hoạt, cái con nhỏ điên kia ở phương diện tra tấn người khác chính là một nhân tài.

Cái gì?

"Tống Du Liệt, tôi 26 tuổi, không phải mười sáu tuổi." cô nói với anh.

Ngữ khí vẫn như vậy, nhưng lại mang theo nỗi cô đơn không thuộc về Qua Việt Tú.

Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, cám ơn trời đất, Qua Việt Tú rốt cuộc biết cô hiện tại đã 26, không phải mười sáu tuổi.

Năm nay Joan 36 tuổi, có một đứa con 12 tuổi, nghĩa là 24 tuổi đã làm mẹ.

Mà nhìn thử xem, Qua Việt Tú đã làm cái gì.

Bởi vì anh không bắt điện thoại của cô, liền quậy tan nát phòng anh, lại biến nhà bếp của anh thành bãi rác, cuối cùng nghĩ ra một phương án đỉnh cao nhất: để tên khốn Tống Du Liệt về nhà sẽ thấy toàn màu đen.

Đây mới là Qua Việt Tú.

Cái gì?

"Tống Du Liệt, tôi đã 26 tuổi, không phải mười sáu tuổi."

Lúc nói lời này, biểu cảm và ngữ khí trong đầu càng ngày càng rõ ràng, từng câu từng chữ so với bao cát nặng 62kg đều nặng hơn rất nhiều, anh bị bao cát này đánh đến chóng mặt nhức đầu.

Chóng mặt nhức đầu, đến nỗi.....cô bị chuyện mấy kẻ đánh nhau trong đó dọa sợ rồi sao? Anh cũng không biết ban đêm sẽ phát sinh những chuyện như vậy, người phụ trách phòng tạm giam đã đảm bảo với anh rằng thứ sáu là thời gian nhàn nhã nhất của phòng tạm giam.

Đáng chết!

Nếu anh biết, anh khẳng định sẽ không để cô trong đó 20 tiếng, đừng nói là 20 tiếng, hai phút cũng sẽ không để cô ở đó.

Thật ra, con nhỏ điên đó sợ rất nhiều thứ.

Sợ vật thể tam giác, sợ nước biển sâu, sợ im lặng, sợ thời tiết đẹp, sợ nụ cười vô lo vô ưu của bạn cùng lứa, con nhỏ đó sợ nhất chính là....không ai quan tâm cô.

Một cơn gió thổi tới, một đoạn dây thừng treo đầy lon bia dưới mái hiên phát ra tiếng kêu leng keng.

Tiếng vang này nhắc nhở anh, Tống Du Liệt mày hiện tại không uống rượu.

Ngẫu nhiên sẽ có nhiều đêm như vậy, anh sẽ lấy bia trong tủ lạnh đi ra ban công.

Lon màu trắng với font chữ màu xanh lục đậm, đây là bia mạch già nhất Nam Phi, xưởng được mở tại thị trấn George, lúc 8 tuổi anh đã tò mò hương vị của nó, mãi cho đến khi mười hai tuổi anh mới được nếm hương vị.

Đến hiện tại, Tống Du Liệt vẫn chưa thử qua nhãn hiệu bia khác, không rõ tại sao.

Có lúc, sẽ uống hết 1 chai bia ngay lập tức, có khi phải sáng hôm sau mới uống hết.

Uống xong bia sẽ xử lý như thế nào?

Hơi dùng lực một chút, nó liền méo mó.

Mỗi một lon bia bị bóp méo, đều sẽ nói câu "Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em."

Những lon bia méo mó kia sẽ được treo lên bằng một sợi dây thừng, dưới mái hiên của ban công.

Gió nổi lên, những lon bia dưới hiên kêu leng keng

Âm thanh truyền đến trong mơ, "Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em."

Đúng vậy, Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em.

Con nhỏ điên Qua Việt Tú đã bóp chết tất cả sắc màu tươi sáng trong quá trình trưởng thành của Tống Du Liệt.

Tất cả, tất cả.

Lúc 12 tuổi, cô đã áp đôi môi mềm mại của người con gái lên môi anh.

Tuy nhiên, những lý luận luân thường trong mắt con nhỏ điên kia đều là cứt chó, con nhóc đó chỉ lo trong lòng mình liệu có vui hay không thôi.

Đóng cửa ban công lại, kéo bức rèm, che lại những lon bia kia.

Cái ban công này đã rất lâu rồi anh không mở ra, hiện tại, Tống Du Liệt cũng không cần những âm thanh đó nhắc nhở Qua Việt Tú có bao nhiêu đáng giận.

Tắm rửa xong, thay dép lê.

Khi đang sắp xếp lại túi tài liệu, Tống Du Liệt nhìn thấy hai tấm vé biểu diễn trượt băng, là Trương Thuần Tình đưa cho anh.

Đoàn tạp kỹ trượt băng nổi tiếng của Canada đến Johannesburg biểu diễn một tuần, màn biểu diễn có bao gồm 30p đấu hockey đối kháng. Ngày mai là ngày cuối đoàn tạp kỹ biểu diễn tại Johannesburg.

Nghe nói, ngày cuối này vé rất khó kiếm.

Hôm nay, Tống Du Liệt vừa bước vào nhà ăn công cộng, Trương Thuần Tình giống như gặp quỷ vội vàng thu dọn hộp cơm, lén lút trốn đi để tránh đối mặt với anh.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy, gọi điện hỏi lí do, Trương Thuần Tình trả lời khiến cho người khác dở khóc dở cười.

"Mỗi ngày tôi phải nhận biết bao nhiêu mail dọa giết, đây không phải tệ nhất, muốn biết cái tệ nhất là gì không? Chính là đám phụ nữ đó gửi hình ảnh cho tôi không biết mệt, nếu anh cho rằng họ muốn phát triển tình cảm gì đó với tôi thì anh quá ngây thơ rồi, bọn họ gửi hình ảnh bộ ngực, kϊƈɦ thước của chúng, tôi có thể không bị kϊƈɦ thích sao?" qua điện thoại, Trương Thuần Tình càng nói càng kϊƈɦ động. "Tôi cũng biết bản thân là sân bay, nhưng có cần thiết phải cười nhạo sân bay hay không?"

"Một ngày nào đó sức hút của trái đất sẽ nói cho bọn họ biết cái gì là chân lý!" Tiếp tục thở phì phì nói, "Tống...... Tống Du Liệt, tất cả là do anh hết! Nên hiện tại tôi phải giữ khoảng cách với anh, để khỏi phải nhìn thấy những thứ khiến người khác buồn nôn."

Những lời đó đã nói cách đây 72 tiếng.

Lúc Tống Du Liệt từ nhà ăn đi ra, lại nhìn thấy Trương Thuần Tình đứng ở cửa nhà ăn, sau đó vội vàng đem thứ gì đó nhét vào tay anh, còn nói thêm "Muốn ném vào thùng rác cũng không liên quan đến tôi"

Tống Du Liệt cầm lấy hai tấm vé biểu diễn trượt băng, trong lúc vô tình, nhìn vào gương mặt phản chiếu trêи màn hình máy tính, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không phải là độ cong của những nụ cười máy móc nơi công cộng, không phải chân thành khi đối mặt với nhà đầu tư, cũng không phải nghiêm túc, chân thành khi đối mặt với đám công nhân.

Lúc này, độ cong của khóe miệng có liên quan đến cô gái tên là Trương Thuần Tình.

"A Liệt, nhìn đám con trai xung quanh chẳng kém tuổi anh là bao kìa, A Liệt, nhìn nhiều một chút, những người con trai đó ăn mặc như thế nào, anh phải làm như thế, những người đó cười như thế nào, anh cũng phải cười như thế; họ quậy ra sao anh cũng phải quậy như vậy. Bọn họ làm phụ nữ vui như thế nào, anh cũng phải làm y như vậy, bởi vì anh chính là một người trong nhóm đó, A Liệt, đừng quên chuyện này." khuôn mặt ưu sầu của người con gái khẽ chạm mặt anh, nói với anh.

Để hai chiếc vé trêи vị trí dễ thấy nhất trêи bàn, Tống Du Liệt gọi điện thoại cho Joan, để cô đẩy buổi xã giao sang ngày mai.

Ngày mai là thứ bảy.

Cúp điện thoại, nhìn thoáng qua đồng hồ, anh còn chút thời gian.

Anh có thể lợi dụng chút thời gian này thực hiện chức trách và quyền hạn của một người giám hộ.

Suy cho cùng, anh đã làm cô phải vào phòng giam 20 tiếng, anh phải đi xem cô thế nào.

Tống Du Liệt hiện tại là người giám hộ của Qua Việt Tú, đây là yêu cầu trước nhất anh cần nhớ kỹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương