Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 2 - Chương 9: Hôn
Khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể nhìn rõ lông mi của hắn, hắc đồng như uông hồ không đáy, hội tụ cái đó làm nàng hơi kinh hãi, giống như muốn cuốn nàng đi vào. Dời ánh mắt, lại vừa vặn dừng lên hai phiến bạc môi khêu gợi, bờ môi đỏ sẫm mị hoặc làm người ta nhịn không được muốn nếm thử là hương vị gì.
Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới nụ hôn trước kia của bọn họ, xúc cảm mềm mại như vậy vẫn còn như mới…
Thiên Thanh Hoàng bỗng có một loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng thân mình lại không nghe theo sự sai bảo, thẳng đến khi trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, Thiên Thanh Hoàng mới hoàn hồn, nhưng trong chớp mắt lại bị thất lạc!
Nhìn khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt gần trong gang tấc, nàng bỗng thấy da mặt hắn thật tốt, không có một tia tỳ vết nào. Không giống làn da tinh tế của nữ nhân, nhưng cũng rất đẹp. Giờ phút này, hắn nhắm mắt, lông mi che khuất con ngươi áp bách, nhưng lại hiện lên mê hoặc khác người, bộ dáng khiến Thiên Thanh Hoàng không kiềm chế được trầm mê.
Cảm giác đầu lưỡi ấm áp của đối phương đang thăm dò, Thiên Thanh Hoàng khẽ run, đơn giản nhắm mắt lại, sau đó phối hợp mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi linh hoạt của hắn đi vào, ở trong miệng nàng tùy ý hoành hành, không buông tha một chỗ tốt đẹp nào.
Thiên Thanh Hoàng cảm giác cả người như mất hết khí lực, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đoạt, nhưng thay vào đó có một loại cảm giác muốn ngừng không được chiếm cứ nàng, bàn tay không tự chủ vòng qua cổ Hiên Viên Tuyệt, kéo sát khoảng cách giữa hai người.
Hiên Viên Tuyệt một tay nâng đầu Thiên Thanh Hoàng, một tay nắm thắt lưng nàng, kéo nàng lại gần chính mình, đôi môi không ngừng đòi lấy… Một Hiên Viên Tuyệt ngày thường bình tĩnh cũng đã dục hỏa điên cuồng.
Cảm giác mình sắp không nhịn được nữa, Hiên Viên Tuyệt đành không nỡ buông môi Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt động tình mà con ngươi u ám đi vài phần.
“Ân?” Thiên Thanh Hoàng mở mắt ra liền thấy bộ dáng Hiên Viên Tuyệt khó chịu, tựa hồ đang cực lực áp chế cái gì đó. Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn biết lý do.
Nâng một tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn: “Ta… Ta không ngại…” Nàng không phải người bảo thủ, nếu đã biết rõ lòng mình thì cái đó cho hắn cũng không có gì không thể, chỉ là, vì chưa từng trải qua nên thấy hơi sợ.
Nhận thấy khi nàng nói thì hơi run, Hiên Viên Tuyệt ôm nàng bước đến bên giường, hai người cùng nhau ngã lên chăn, ngay tại thời điểm nội tâm Thiên Thanh Hoàng không ngừng run rẩy, thanh âm Hiên Viên Tuyệt áp lực từ đỉnh đầu truyền đến: “Đừng cử động, bằng không ta thật sự sợ mình không nhịn được mà muốn ngươi trước hôn lễ.”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cảm giác tâm tư dần yên ổn, trong lòng cũng bởi vì lời hắn mà trở nên ấm áp. Cái ôm này, rất an tâm.
Sau khi Hiên Viên Tuyệt thật vất vả mới kiềm chế được dục hỏa thì tiểu nữ nhân trong lòng đã ngủ say, mặc dù có điểm vô tâm vô phế, nhưng vì sao hắn lại thấy như vậy rất đáng yêu? Cẩn thận ôm chặt nàng, cảm giác phong phú làm tâm tư của hắn vô cùng vui vẻ.
Hoàng cung này là nơi hắn chán ghét nhất, người khác nhìn đến là thấy quyền lợi vô thượng cùng tôn vinh, nhưng hắn nhìn thế nào cũng chỉ thấy hiểm ác cùng dơ bẩn.
Mỗi đêm khi ở trong cung điện lạnh lẽo như băng này, tâm hắn cũng lạnh theo thêm một phần, cô độc cùng tịch mịch không ngừng ăn mòn con người hắn; từng đêm, hắn đều sống trong dày vò, chưa từng được ngủ một giấc an ổn. Vậy mà giờ phút này khi ôm người trong lòng, độ ấm áp của nàng truyền đến khiến hắn thật sự rất buồn ngủ, lần đầu tiên an tâm nhắm mắt.
“Hư! Đi ra ngoài!” Hoan Lạc vụng trộm nhìn hai người trong phòng một cái rồi che miệng cười trộm, nhanh chóng đuổi tất cả cung nữ thái giám ra ngoài.
“Hoàng tẩu! Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch định kéo Hoan Hỷ phong phong hỏa hỏa chạy vọt vào thì Hoan Lạc đã bước một bước dài tiến lên, túm cả hai cùng ra.
“Hô! Hoan… Lạc… Ngươi sao vậy…” Hiên Viên Địch thượng khí không tiếp hạ khí nói, vừa nãy thiếu chút nữa bị Hoan Lạc hù chết.
Hoan Lạc liếc mắt: “Tiểu thư đang ở cùng cô gia, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ!”
“Cô gia?” Hoan Hỷ nghi hoặc nhíu mày, lập tức nhìn về phía Hoan Lạc, Hoan Lạc đối nàng gật đầu, Hoan Hỷ khẽ mân cánh môi, không nói lời nào, xem như cam chịu xưng hô này.
“Cô gia? Ai a?” Hiên Viên Địch vẻ mặt nghi hoặc.
Hoan Hỷ thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, một phát đập vào ót hắn: “Hoàng huynh ngươi không phải cô gia nhà ta sao!”
“A!” Hiên Viên Địch lúc này mới phản ứng, lập tức ôm đầu: “Bánh bao, sao ngươi đánh ta?”
“Đánh ngươi là đáng!” Đúng là ngu si, Hoan Hỷ không biết vì sao hoàng thất lại có người ngu như vậy, hơn nữa cư nhiên còn có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích trong kỳ tích.
“Ngô! Xem ra đêm nay ta không gặp được nha đầu rồi.” Bọn họ nói chuyện, Goyard cũng nghe thấy hết thảy, lầm bầm lầu bầu xong rồi lắc lắc thân mình về phòng.
Một đêm này, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt ngủ phi thường an ổn, nhưng lại có người nhất định một đêm vô miên.
“Đáng giận! Tức chết ta!” Triệu Phi Tuyết một cước đá văng hài, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo ý hận, nàng ta không biết Thiên Thanh Hoàng kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà đáng để Hiên Viên Tuyệt đối xử như vậy.
Nàng ta vì xem họa nên mới biết được khuôn mặt của Hiên Viên Tuyệt, nhưng chính là chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để ái mộ nam tử như thần ấy. Triệu Phi Tuyết lúc đấy đã thề kiếp này không làm phi tử của hắn thì không gả đi; cho nên khi nghe tin tức Đông Hán hòa thân, nàng ta mới tìm cách để phụ hoàng cũng đưa mình tới.
Thiên Thanh Hoàng là ai? Tùy tiện điều tra sẽ biết, nàng ta cũng biết Thiên Thanh Hoàng chính là kẻ thế thân, bởi vì những người đó căn bản không biết Hiên Viên Tuyệt lớn lên trông thế nào, bên ngoài toàn loan truyền hắn tàn bạo vô tình, ai còn dám gả?
Sau khi lại biết công chúa hòa thân của Đông Hán là một tiểu thư ngu ngốc, nàng ta đã cao hứng rất lâu. Trong mắt Triệu Phi Tuyết, tiểu thư ngu ngốc kia căn bản không có điểm nào so được với nàng ta, hậu vị Hiên Viên Tuyệt tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tầm tay. Nhưng giờ phút này nàng ta mới biết, đúng là mình vẫn quá coi thường thủ đoạn của nữ tử kia.
Thiên Thanh Hoàng chiếm được sự sủng ái của Hiên Viên Tuyệt không nói, đã vậy Đông Hán còn phái thêm một công chúa khác đến, hơn nữa thực lực ngang với bên mình, nghĩ thế nào cũng thấy nghẹn uất!
“Không được! Tư Đồ Văn Thiên khẳng định kém ta, uy hiếp lớn nhất vẫn là Thiên Thanh Hoàng kia!” Triệu Phi Tuyết cắn răng nói.
“Công chúa!” Nha đầu bên người Triệu Phi Tuyết, Ngưng Hương nhìn bộ dáng công chúa nhà mình dữ tợn thì sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, tuy nàng ta biết công chúa cũng không phải người hiền lành như bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên thấy công chúa lộ ra biểu tình như vậy, thật dọa người a.
“Hừ!” Triệu Phi Tuyết tất nhiên biết nàng ta sợ mình, bất mãn hừ một tiếng, trầm tư một lát sau nói: “Gọi hắn vào cho bản cung!”
“Dạ!” Ngưng Hương biết rõ hắn chính là một thị vệ quái lạ vẫn đi theo, tuy rằng không biết công chúa gọi một thị vệ vào làm gì, nhưng nàng ta cũng không dám hỏi, chỉ thành thật đi gọi.
Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới nụ hôn trước kia của bọn họ, xúc cảm mềm mại như vậy vẫn còn như mới…
Thiên Thanh Hoàng bỗng có một loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng thân mình lại không nghe theo sự sai bảo, thẳng đến khi trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, Thiên Thanh Hoàng mới hoàn hồn, nhưng trong chớp mắt lại bị thất lạc!
Nhìn khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt gần trong gang tấc, nàng bỗng thấy da mặt hắn thật tốt, không có một tia tỳ vết nào. Không giống làn da tinh tế của nữ nhân, nhưng cũng rất đẹp. Giờ phút này, hắn nhắm mắt, lông mi che khuất con ngươi áp bách, nhưng lại hiện lên mê hoặc khác người, bộ dáng khiến Thiên Thanh Hoàng không kiềm chế được trầm mê.
Cảm giác đầu lưỡi ấm áp của đối phương đang thăm dò, Thiên Thanh Hoàng khẽ run, đơn giản nhắm mắt lại, sau đó phối hợp mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi linh hoạt của hắn đi vào, ở trong miệng nàng tùy ý hoành hành, không buông tha một chỗ tốt đẹp nào.
Thiên Thanh Hoàng cảm giác cả người như mất hết khí lực, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đoạt, nhưng thay vào đó có một loại cảm giác muốn ngừng không được chiếm cứ nàng, bàn tay không tự chủ vòng qua cổ Hiên Viên Tuyệt, kéo sát khoảng cách giữa hai người.
Hiên Viên Tuyệt một tay nâng đầu Thiên Thanh Hoàng, một tay nắm thắt lưng nàng, kéo nàng lại gần chính mình, đôi môi không ngừng đòi lấy… Một Hiên Viên Tuyệt ngày thường bình tĩnh cũng đã dục hỏa điên cuồng.
Cảm giác mình sắp không nhịn được nữa, Hiên Viên Tuyệt đành không nỡ buông môi Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt động tình mà con ngươi u ám đi vài phần.
“Ân?” Thiên Thanh Hoàng mở mắt ra liền thấy bộ dáng Hiên Viên Tuyệt khó chịu, tựa hồ đang cực lực áp chế cái gì đó. Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn biết lý do.
Nâng một tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn: “Ta… Ta không ngại…” Nàng không phải người bảo thủ, nếu đã biết rõ lòng mình thì cái đó cho hắn cũng không có gì không thể, chỉ là, vì chưa từng trải qua nên thấy hơi sợ.
Nhận thấy khi nàng nói thì hơi run, Hiên Viên Tuyệt ôm nàng bước đến bên giường, hai người cùng nhau ngã lên chăn, ngay tại thời điểm nội tâm Thiên Thanh Hoàng không ngừng run rẩy, thanh âm Hiên Viên Tuyệt áp lực từ đỉnh đầu truyền đến: “Đừng cử động, bằng không ta thật sự sợ mình không nhịn được mà muốn ngươi trước hôn lễ.”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cảm giác tâm tư dần yên ổn, trong lòng cũng bởi vì lời hắn mà trở nên ấm áp. Cái ôm này, rất an tâm.
Sau khi Hiên Viên Tuyệt thật vất vả mới kiềm chế được dục hỏa thì tiểu nữ nhân trong lòng đã ngủ say, mặc dù có điểm vô tâm vô phế, nhưng vì sao hắn lại thấy như vậy rất đáng yêu? Cẩn thận ôm chặt nàng, cảm giác phong phú làm tâm tư của hắn vô cùng vui vẻ.
Hoàng cung này là nơi hắn chán ghét nhất, người khác nhìn đến là thấy quyền lợi vô thượng cùng tôn vinh, nhưng hắn nhìn thế nào cũng chỉ thấy hiểm ác cùng dơ bẩn.
Mỗi đêm khi ở trong cung điện lạnh lẽo như băng này, tâm hắn cũng lạnh theo thêm một phần, cô độc cùng tịch mịch không ngừng ăn mòn con người hắn; từng đêm, hắn đều sống trong dày vò, chưa từng được ngủ một giấc an ổn. Vậy mà giờ phút này khi ôm người trong lòng, độ ấm áp của nàng truyền đến khiến hắn thật sự rất buồn ngủ, lần đầu tiên an tâm nhắm mắt.
“Hư! Đi ra ngoài!” Hoan Lạc vụng trộm nhìn hai người trong phòng một cái rồi che miệng cười trộm, nhanh chóng đuổi tất cả cung nữ thái giám ra ngoài.
“Hoàng tẩu! Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch định kéo Hoan Hỷ phong phong hỏa hỏa chạy vọt vào thì Hoan Lạc đã bước một bước dài tiến lên, túm cả hai cùng ra.
“Hô! Hoan… Lạc… Ngươi sao vậy…” Hiên Viên Địch thượng khí không tiếp hạ khí nói, vừa nãy thiếu chút nữa bị Hoan Lạc hù chết.
Hoan Lạc liếc mắt: “Tiểu thư đang ở cùng cô gia, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ!”
“Cô gia?” Hoan Hỷ nghi hoặc nhíu mày, lập tức nhìn về phía Hoan Lạc, Hoan Lạc đối nàng gật đầu, Hoan Hỷ khẽ mân cánh môi, không nói lời nào, xem như cam chịu xưng hô này.
“Cô gia? Ai a?” Hiên Viên Địch vẻ mặt nghi hoặc.
Hoan Hỷ thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, một phát đập vào ót hắn: “Hoàng huynh ngươi không phải cô gia nhà ta sao!”
“A!” Hiên Viên Địch lúc này mới phản ứng, lập tức ôm đầu: “Bánh bao, sao ngươi đánh ta?”
“Đánh ngươi là đáng!” Đúng là ngu si, Hoan Hỷ không biết vì sao hoàng thất lại có người ngu như vậy, hơn nữa cư nhiên còn có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích trong kỳ tích.
“Ngô! Xem ra đêm nay ta không gặp được nha đầu rồi.” Bọn họ nói chuyện, Goyard cũng nghe thấy hết thảy, lầm bầm lầu bầu xong rồi lắc lắc thân mình về phòng.
Một đêm này, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt ngủ phi thường an ổn, nhưng lại có người nhất định một đêm vô miên.
“Đáng giận! Tức chết ta!” Triệu Phi Tuyết một cước đá văng hài, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo ý hận, nàng ta không biết Thiên Thanh Hoàng kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà đáng để Hiên Viên Tuyệt đối xử như vậy.
Nàng ta vì xem họa nên mới biết được khuôn mặt của Hiên Viên Tuyệt, nhưng chính là chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để ái mộ nam tử như thần ấy. Triệu Phi Tuyết lúc đấy đã thề kiếp này không làm phi tử của hắn thì không gả đi; cho nên khi nghe tin tức Đông Hán hòa thân, nàng ta mới tìm cách để phụ hoàng cũng đưa mình tới.
Thiên Thanh Hoàng là ai? Tùy tiện điều tra sẽ biết, nàng ta cũng biết Thiên Thanh Hoàng chính là kẻ thế thân, bởi vì những người đó căn bản không biết Hiên Viên Tuyệt lớn lên trông thế nào, bên ngoài toàn loan truyền hắn tàn bạo vô tình, ai còn dám gả?
Sau khi lại biết công chúa hòa thân của Đông Hán là một tiểu thư ngu ngốc, nàng ta đã cao hứng rất lâu. Trong mắt Triệu Phi Tuyết, tiểu thư ngu ngốc kia căn bản không có điểm nào so được với nàng ta, hậu vị Hiên Viên Tuyệt tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tầm tay. Nhưng giờ phút này nàng ta mới biết, đúng là mình vẫn quá coi thường thủ đoạn của nữ tử kia.
Thiên Thanh Hoàng chiếm được sự sủng ái của Hiên Viên Tuyệt không nói, đã vậy Đông Hán còn phái thêm một công chúa khác đến, hơn nữa thực lực ngang với bên mình, nghĩ thế nào cũng thấy nghẹn uất!
“Không được! Tư Đồ Văn Thiên khẳng định kém ta, uy hiếp lớn nhất vẫn là Thiên Thanh Hoàng kia!” Triệu Phi Tuyết cắn răng nói.
“Công chúa!” Nha đầu bên người Triệu Phi Tuyết, Ngưng Hương nhìn bộ dáng công chúa nhà mình dữ tợn thì sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, tuy nàng ta biết công chúa cũng không phải người hiền lành như bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên thấy công chúa lộ ra biểu tình như vậy, thật dọa người a.
“Hừ!” Triệu Phi Tuyết tất nhiên biết nàng ta sợ mình, bất mãn hừ một tiếng, trầm tư một lát sau nói: “Gọi hắn vào cho bản cung!”
“Dạ!” Ngưng Hương biết rõ hắn chính là một thị vệ quái lạ vẫn đi theo, tuy rằng không biết công chúa gọi một thị vệ vào làm gì, nhưng nàng ta cũng không dám hỏi, chỉ thành thật đi gọi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook