Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 2 - Chương 39-1: Quỷ dị binh bại. Ngự giá thân chinh 1
Liên tục nửa tháng, cả hoàng cung Tây Hạ bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng, Thiên Lang Quan thất thủ, Chung Hách tướng quân bị trọng thương, quân Đông Hán thế như chẻ tre, thẳng tắp đánh tới sườn Tây Hạ!
Buổi thượng triều, không khí vẫn trầm mặc như vậy, tin báo từ chiến trường mấy ngày nay không ngừng truyền về như một tảng đá đè nặng trong lòng các quan viên! Thiên Thanh Hoàng nhìn mọi người bên dưới, sau đó quay đầu nhìn gương mặt lãnh trầm của Hiên Viên Tuyệt, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra lời.
Sau khi bãi triều, Hiên Viên Tuyệt trầm trọng đi về phía ngự thư phòng, hơi thở nặng nề không tài nào che giấu được, nhìn đến bố trận trên sa bàn, Hiên Viên Tuyệt dừng lại bất động.
Thiên Thanh Hoàng đi vào, lần đầu tiên ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Tuyệt từ phía sau, tựa đầu vào lưng hắn, thanh âm bình thản: “Muốn ngự giá thân chinh sao?”
Tuy rằng biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng Thiên Thanh Hoàng không nghĩ nó lại nhanh như thế, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị.
“Ừ!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, thu hồi suy nghĩ, xoay người ôm trọn Thiên Thanh Hoàng vào lòng, có trời mới biết hắn luyến tiếc bao nhiêu, nhưng sự tình trước mắt buộc hắn không thể không đi. Hắn là một đế vương, có trách nhiệm, có kiêu ngạo của mình, không thể đứng nhìn người khác giương oai trên lãnh thổ của mình, cũng không cho phép quốc gia này chôn vùi trong tay hắn.
Trở về phòng, hai người đều không nói nhiều lời, gương mặt đang tười cười của Hoan Hỷ cũng thoáng chốc không còn hoan ý, nàng biết tâm tình của tiểu thư và cô gia hiện đang khó chịu.
Rửa mặt xong, Thiên Thanh Hoàng nằm trên giường, Hiên Viên Tuyệt cũng lên nằm, hai người ôm lấy nhau như trước, thế nhưng trong vòng tay yên bình này, lần đầu tiên Thiên Thanh Hoàng không thể đi vào giấc ngủ; hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng mở mắt, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc: “Chàng còn chưa ngủ?”
Hiên Viên Tuyệt siết chặt tay Thiên Thanh Hoàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Vẫn chưa!”
Thiên Thanh Hoàng đưa tay phủ lên hai má của Hiên Viên Tuyệt, không biết tự khi nào, người này đã bắt rễ trong trái tim nàng, khiến nàng không có cách từ bỏ, rồi yêu thương sâu đậm, từ lúc chết đi sống lại đến bây giờ, Thiên Thanh Hoàng mới thấy bản thân biến thành một con người bình thường; trở nên cảm tính, trở nên mẫn cảm, lo được lo mất, ngày hôm nay, lúc nàng ý thức việc hắn thật sự muốn xuất chinh, trong lòng như biu cảm giác mất mát và ghen tuông bao phủ, nàng không muốn để hắn đi, cũng không muốn rời xa hắn!
Khi nào thì một kẻ tiêu sái như nàng đã bắt đầu có vướng bận!
“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng âu yếm nhìn Hiên Viên Tuyệt, dưới tầm mắt của hắn, chậm rãi nâng người lên, ngẩng đầu, áp môi son lên cánh môi lạnh như băng của Hiên Viên Tuyệt; mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi hé mở, linh hoạt thăm dò, học theo bộ dáng của hắn bắt đầu chiếm lấy sự tốt đẹp nhất.
Hiên Viên Tuyệt không cử động, dùng tâm cảm nhận nụ hôn của Thiên Thanh Hoàng, hắn biết như thế sẽ nàng sẽ đau lòng, nàng đau làm tim hắn cũng như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Nụ hôn luớt nhẹ trên da thịt lạnh như băng của Hiên Viên Tuyệt, đi đến đâu nơi đó đều trở nên nóng rực; từ trán, chân mày, xuống mắt, mũi, khóe môi rồi qua hai má, tai và cằm, Thiên Thanh Hoàng dùng môi để miêu tả khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt, trước nay chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy.
Lúc Thiên Thanh Hoàng hôn lên trước ngực hắn, Hiên Viên Tuyệt rốt cục xoay cũng người đem nàng đặt dưới thân, điên cuồng áp xuống một nụ hôn nồng cháy, không cho nàng cơ hội thở dốc; đáp lại sự nhiệt tình của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng cố hết sức phối hợp với hắn; một đêm này, bọn họ vô cùng điên cuồng, một đêm này, bọn họ liều chết triền miên!
Ngày hôm sau, Thiên Thanh Hoàng không cùng Hiên Viên Tuyệt đến buổi triều sớm, nhưng rốt cục chuyện gì nên xảy ra vẫn xảy ra, Hiên Viên Tuyệt quyết định ngự giá thân chinh, phong cho Hiên Viên Địch là Nhiếp Chính vương, phò trợ hoàng hậu cai quản triều chính!
Hiên Viên Tuyệt hạ thánh chỉ, một lúc sau, năm mươi vạn binh sĩ Trung Đình Quân đã sẵn sàng chờ lệnh bên ngoài Phượng thành!
“Tiểu thư, cô gia muốn đi, người thật sự không tới xem sao?” Hoan Hỷ lo lắng nhìn Thiên Thanh Hoàng, tiền phương không thể chậm trễ, Hoàng Thượng buổi sáng quyết định thân chinh, buổi chiều sẽ xuất phát, tiểu thư hẳn thương tâm lắm đi.
“Chàng đã đi chưa?” Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng cũng từ trong không trung hoàn hồn.
“Ân! Năm mươi vạn quân sĩ của Trung Đình Quân, còn có mười vạn thiết kỵ Hoàng Thượng nuôi dưỡng ở quan ngoại đã tiếp chỉ, chuẩn bị xuất phát đi Thiên Lang Quan, Hoàng Thượng cùng Hàn Tướng quân mang theo một vạn kị binh đi đến điểm hẹn, một canh giờ sau sẽ xuất phát!” Hoan Hỷ nói.
Thiên Thanh Hoàng trầm mặc một lát, bước xuống giường: “Hoan Hỷ, mặc y phục cho ta!”
Trước cửa cung, binh lính thân mang chiến bào xếp thành một mảng đông nghìn nghịt, nghiêm trang, trầm mặc, không một chút cử động, yên lặng chờ đế vương của bọn họ!
Cuối cùng, cửa cung vĩ đại cũng chậm rãi mở ra, một nhóm thân ảnh màu đen vô cùng tuấn mã dẫn đầu đi ra; nam tử bên ngoài mặc áo giáp, bên trong một thân áo bào màu đen, ngang tàng ngồi trên ngựa, tay trái nắm một thanh Phương Thiên Họa Kích, mười phần chiến ý. Hắn thẳng thắn ngồi trên lưng ngựa, tuấn mỹ như thần, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, trên người toát ra khí chất vương giả làm cho người ta không tự chủ được mà muốn thần phục. Phía sau hắn là Hàn Vân Phi, Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm cũng một thân áo giáp, nhưng ở trong mắt mọi người, chỉ có khí phách kia của hắn mới xứng là đế vương.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Một vạn binh lính nhất loạt quỳ trên đất, thanh âm vang vọng chân trời, rung chuyển bầu trời trên Phượng Thành.
Hiên Viên Tuyệt quét ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, họa kích trong tay chỉ về phía trước mặt: “Xuất phát!”
“Khanh!” Binh lính đồng loạt xoay người, vô cùng chỉnh tề nép ra hai bên, tạo thành một con đường lớn ở giữa.
“Hoàng Thượng!” Ngay khi Hiên Viên Tuyệt sắp sửa giục ngựa, một tiếng gọi làm hắn dừng lại động tác: Là ảo giác sao? Nàng chưa bao giờ gọi hắn là Hoàng Thượng!
“Hoàng Thượng!” Lại một tiếng gọi, một thân ảnh màu trắng đi tới phía trước đầu ngựa, Thiên Thanh Hoàng trong cung phục hoa lệ màu trắng, trên đầu cài sơ một món trang sức xinh đẹp – Nga Mi đạm tảo, môi hồng điểm nhẹ, làm cho nàng càng xinh đẹp hơn, đẹp đến kinh người!
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt không chớp mắt nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước mặt, mỗi ánh mắt đều tràn đầy tham niệm.
“Hoàng hậu nương nương!” Hàn Vân Phi thật vất vả mới tìm lại được giọng của mình, sớm đã nghe nói hoàng hậu tuyệt mỹ vô song, nhưng hắn luôn ở trong quân đội chưa từng thấy qua, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp trong tình huống này, hơn nữa nàng còn ăn mặc đẹp như vậy, làm cho hắn không kìm được sự kinh diễm.
“Đã xuất chinh, làm sao có thể không có một ly rượu tiễn đưa này!” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng câu môi, quay về phía đám người Hoan Hỹ vẫy tay một cái, lập tức bốn chén rượu được rót đầy, đưa tới tay bốn người.
Thiên Thanh Hoàng hai tay cầm lấy một ly cuối cùng, hướng về Hiên Viên Tuyệt giơ lên: “Chúc Hoàng Thượng mã đáo thành công, thuận lợi thu hồi đất mất, sớm ngày khải hoàn!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt bằng ánh mắt sắc lạnh, lúc này đây, Hiên Viên Tuyệt có cảm giác chính mình như trở về lần đầu tiên gặp nàng, một Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng, kiêu ngạo, cao quý!
“Ân!” Hiên Viên Tuyệt trước tình cảnh này cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, như nhận lấy lời chúc phúc của nàng; nâng chén uống một hơi cạn sạch, vung roi ngựa: “Xuất phát!”
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm hướng về phíaThiên Thanh Hoàng chắp tay: “Hoàng hậu nương nương bảo trọng!”
Thiên Thanh Hoàng đứng tại chỗ nhìn Hiên Viên Tuyệt cùng đội ngũ phía sau dần dần khuất bóng, không có mất mát cũng không có thương tâm, bởi vì nàng hiện tại có niềm tim đợi nam nhân kia khải hoàn trở về!
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ bước lên phía trước, nhẹ giọng kêu, không thấy Thiên Thanh Hoàng quay lại, ngay lúc Hoan Hỷ định lui xuống, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên xoay người, thẳng lưng đi về phía hoàng cung, giờ khắc này nhìn nàng vô cùng cao quý, giống như một nữ hoàng!
“Gọi Nhiếp Chính vương tới!” Thanh âm rất xa của Thiên Thanh Hoàng truyền đến, Hoan Hỷ lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ ra Hiên Viên Địch hiện tại đã là Nhiếp Chính vương, chạy nhanh kêu người đi gọi hắn.
Trong ngự thư phòng, Thiên Thanh Hoàng ngồi sau thư án xem tấu chương, ở một góc nhỏ khác của thư án, Hiên Viên Địch trang chỉnh đang múa bút thành văn phê duyệt tấu chương, Hoan Hỷ ở một bên mài mực cho hắn, nhìn Hiên Viên Địch với biểu tình ‘Ta muốn chết’, nàng liền cảm thấy muốn cười.
Đây đã là ngày hôm sau, từ khi Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, tiểu thư liền kéo Hiên Viên Địch qua đây, sắp xếp cho một cái bàn nhỏ, bày một đống tấu chương chất thành núi, hai ngày liên tục, công việc chính của Hiên Viên Địch là ở đây phê duyệt, khiến hắn suýt chút nữa sụp đổ. Bất quá hắn cũng biết tình thế hiện tại rất ác liệt, không cho phép hắn lấy tính khí hoàng tử ra đùa giỡn, cho nên dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng vẫn đang kiên trì xem tấu chương, thoạt nhìn rất ra dáng một hoàng tử!
An công công từ phía sau đi đến: “Nương nương, Vương gia, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt!”
Thiên Thanh Hoàng buông tấu chương, nâng mi mắt: “Vậy thì truyền đi!”
Hiên Viên Địch nhìn vào mắt Thiên Thanh Hoàng, lại nhìn vào mắt Hoan Hỷ, sau đó nháy mắt mấy cái: Hoàng tẩu không có sao đi?
Hoan Hỷ lắc đầu cười khẽ: không sao!
Tiểu thư nhà nàng vĩnh viễn đều như vậy, bất kể tâm trạng xấu thế nào vẫn có thể điều chỉnh lại rất nhanh, điều này làm cho nàng vô cùng kính phục tiểu thư!
Một bàn ngọ thiện, Thiên Thanh Hoàng ngồi ở vị trí chủ trì, Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ mỗi người một bên, không ai dám nói gì, dù sao Thiên Thanh Hoàng cũng sủng ái người của mình đến cực độ, vô cùng dung túng Hoan Hỷ khiến mọi người rất ghen tỵ.
Thiên Thanh Hoàng vừa mới nâng bát lên, lập tức có người vọt vào quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, có tin báo từ chiến trường!”
Thiên Thanh Hoàng buông đũa, biểu tình không thay đổi: “Trình lên!”
“Dạ!” An công công tiếp nhận chiến báo dâng lên trước mặt Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhìn qua một lượt rồi bước xuống, vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình bắt đầu không thoải mái.
“Hoàng tẩu, làm sao vậy?” Hiên Viên Địch cũng buông đũa xuống, nhìn Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, hắn cũng khẩn trương đi theo!
Thiên Thanh Hoàng đưa chiến báo qua: “Ngươi xem xem!”
Hiên Viên Địch nhìn qua một chút, lập tức nét mặt trở nên trầm trọng: “Hoàng huynh còn chưa đuổi tới mà những người đó đã thế như chẻ tre tiến công ba tòa đại thành, biên thành Tây Hạ hoàn toàn thất thủ!”
Thiên Thanh Hoàng cho người đưa tin lui xuống, sau đó cầm bát lên: “Ăn cơm trước đi!” Hiện tại bọn họ chỉ có thể ở đây thu thập tin báo, cho dù biết được tình hình cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể tập trung ổn định triều cương!
“Vâng!” Hiên Viên Địch gật đầu, đem chiến báo giao cho An công công rồi mới cầm bát lên, bất quá ăn nhưng không cảm nhận được vị gì.
Cơm nước xong, Hiên Viên Địch tự giác đi phê duyệt tấu chương, Hoan Hỷ đi theo, chỉ có Thiên Thanh Hoàng đứng một bên chăm chú nhìn sa bàn trước mặt, không biết đang nghĩ gì!
Chạng vạng, Thiên Thanh Hoàng đón tiếp một vị khách ngoài ý muốn, Tô Như Mộng hơi cúi người: “Tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Thiên Thanh Hoàng phẩy tay: “Đứng lên đi!”
“Tạ nương nương!” Tô Như Mộng đứng dậy, ánh mắt đảo qua Thiên Thanh Hoàng đang đứng trước sa bàn: “Nương nương đang nghĩ đến chiến sự sao?”
“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, lúc này mới nhìn về phía nàng: “Sao lại đến đây!”
Tô Như Mộng cười yếu ớt: “Như Mộng biết tâm tình nương nương hiện tại không tốt nên muốn đến xem, hi vọng không khiến nương nương thêm phiền toái!”
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, xoay người ngồi vào nhuyễn tháp, ngẩng đầu ý bảo nàng ngồi xuống: “Ngươi có thể cho ta thêm phiền toái gì, bất quá nhìn thấy ngươi tâm tình của ta cũng tốt lên không ít!” Tô Như Mộng chính là kiểu nữ tử luôn có khả năng khiến người đối diện có cảm giác thoải mái, càng là tiếp xúc càng không thể phủ nhận được.
“Nương nương nói như vậy, xem ra là ta đã đến đúng!” Tô Như Mộng lấy hộp thức ăn từ tay một thị nữ, đem mấy món điểm tâm tinh xảo bày lên bàn: “Đây là điểm tâm do Như Mộng làm, thiết nghĩ không thể tay không tiến cung nên đã mang đến!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn mấy món điểm tâm tinh xảo, so với thứ ngự trù làm ra cũng không kém, tán thưởng nhìn về phía nàng: “Tay nghề rất khá!”
“Nương nương còn chưa thường thức sao đã biết là không tệ?” Tô Như Mộng trêu ghẹo nói.
Thiên Thanh Hoàng thuận theo cầm một khối bỏ vào trong miệng, phát hiện thứ nàng làm là điểm tâm Cập Hóa, có thương trà, vị không quá ngọt, ăn nhiều cũng không ngấy, ngược lại rất nhẹ nhàng, rất thoải mái!
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng như nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhíu mày: “Ngươi không sợ dung mạo của ta?”
Tô Như Mộng không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ hỏi như vậy, hơi sửng sốt lập tức cười khẽ: “Từ trong miệng phu quân ta đã biết chuyện về dung mạo của nương nương, trước kia lúc gặp nương nương ta đã biết nương nương không phải người bình thường, cho nên cũng không quá kinh ngạc, bởi vì nương nương vốn là cửu thiên phượng hoàng, cho dù có bình thường, một ngày nào đó cũng sẽ nở rộ hoa lệ!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn thẳng vào mắt Tô Như Mộng, chỉ thấy chân thành cùng kính ngưỡng!
“Trước kia ta chưa thấu rõ, không nghĩ tới ngươi mới chính là người có được trái tim thất khiếu linh lung!” Thiên Thanh Hoàng buông điểm tâm, xoa xoa tay nói.
“Nương nương khen trật rồi, Như Mộng chỉ hi vọng có thể đến giúp nương nương, dù chỉ là một chút!” Tô Như Mộng nhìn Thiên Thanh Hoàng nói, kỳ thật nàng rất muốn nói: Nương nương, người biết không người thật cao quý vô cùng, là một người ưu tú mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, người vô ý chiếu sáng thế giới của người khác, vừa cơ trí lại khôn khéo, sợ rằng nam nhi cũng không bì kịp, làm cho nàng nguyện ý trung thành!
Tô Như Mộng bồi Thiên Thanh Hoàng đến mặt trời lặn mới rời đi, hai người không tán gẫu quá nhiều chuyện, chỉ là Tô Như Mộng ngẫu nhiên nói một câu, Thiên Thanh Hoàng đáp một câu, hay là Thiên Thanh Hoàng nói một câu, Tô Như Mộng lại đáp lời, rõ ràng có vẻ buồn tẻ, nhưng đối với các nàng mà nói lại rất thoải mái.
Ban đêm, Thiên Thanh Hoàng xử lý xong mọi việc mới đi ngủ, ngủ đến nửa đêm nàng thức giấc, hai tròng mắt sáng vô cùng, không có chút gì giống một người đang buồn ngủ.
Không kinh động đến Hoan Hỷ các nàng, chỉ phủ thêm một tấm áo choàng rồi ra khỏi cung, trong bóng đêm, một thân ảnh quỳ xuống trước mặt nàng: “Chủ thượng, thuộc hạ tra được trong quân doanh Đông Hán có người của Ngô Đồng Lâm ra vào, hơn nữa hình như còn có một cao nhân trong đó, người kia trong lúc khai chiến mặc trường bào đi ra, che kín từ đầu đến chân, không thể nhìn thấy gì, mỗi lần giao chiến hắn lại đi ra trước ba quân, khiến cho sĩ khí binh lính Tây Hạ vốn đang dâng cao sẽ trở nên không có tinh thần, sau đó bị binh lính Đông Hán giết hại!”
“Lúc thuộc hạ lẻn vào quân doanh xem xét, phát hiện hắn đi vào doanh trướng liền biến mất không thấy nữa, sau đó mỗi khi khai chiến, hắn lại từ trong doanh trướng đi ra!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng thần sắc trở nên ngưng trọng, hai quân giao chiến quan trọng nhất chính là sĩ khí, nhưng đối phương lại có thể tiêu giảm sĩ khí binh lính, như vậy đối với Tây Hạ mà nói là tuyệt đối bất lợi!
Chỉ là, tại sao có thể tiêu giảm ý chí người khác? Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Xung quanh chiến trường có xuất hiện điều gì bất thường không?”
“Có! Trong các dãy núi bốn phía Thiên Lang Quan, gần đây động vật đều chết không rõ nguyên do, trên xác không có một vết thương, nhưng khi khám nghiệm thi thể lại phát hiện nội tạng đã biến thành máu loãng!”
“Nội tạng biến thành máu loãng, còn không có thương tích bề ngoài!” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nghĩ tới người đã giết chết Tư Đồ Văn Thiên, thủ pháp này nếu thật như hắn nói, nàng nhất định có thể tra ra chút gì đó.
“Giám thị chặt chẽ, còn có, phái người điều tra tình hình Tư Đồ Dực!”
“Tuân lệnh!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn rời đi, tâm tình chẳng những không thoải mái mà ngược lại lại có vẻ ngưng trọng: “Có thể khiến mấy chục vạn binh lính đồng thời mất hết ý chí, con người có thể làm được sao?”
“Chủ nhân! Là yêu ma!” Một giọng nam nhân dễ nghe vang lên, Thiên Thanh Hoàng cả kinh: “Ai?”
Một kim quang từ trên cao bắn xuống dừng ở trước mặt Thiên Thanh, hóa thành một kim y nam tử hơn 20 tuổi, bộ dạng cũng thực tuấn mỹ, tuy rằng so ra kém Hiên Viên Tuyệt và Hoa Úc, nhưng cũng được cho là một mỹ nam, bất quá hắn có một đôi mắt màu vàng, lóng lánh trong bóng đêm.
Nam tử quì một gối trước Thiên Thanh Hoàng: “Chủ nhân! Là ta!”
Nghe xưng hô như thế, Thiên Thanh Hoàng mới chợt nhớ ra thân phận của hắn: “Ngươi là con rồng kia?”
Nam tử gật đầu: “Chủ nhân cứ gọi ta là Xích được rồi, lúc trước ta vừa mới hóa rồng không lâu, còn chưa ổn định nên rời đi tìm một nơi yên lặng tu luyện, hiện tại sức mạnh ổn định mới trở về bên người chủ nhân!”
Thiên Thanh Hoàng không nhiều lời, trực tiếp hỏi điều hắn vừa nói: “Ngươi nói yêu ma là có ý gì?”
Xích đứng dậy nói: “Yêu chính là linh vật tu luyện thành tinh, nhưng không thể thành tiên, giống như ta lúc còn là long xà, đó chính là “Yêu”; một loại khác là “Ma”, những kẻ đến từ Ma giới, bọn họ có sức mạnh cường đại, không được dung nạp trong trời đất; thứ người kia vừa nói chính là một loại trong đó, bọn họ bình thường đều thích sát sinh, hơn nữa ma và yêu đều ghét ánh sáng nên mới tự che khuất chính mình, hắn có thể làm cho mấy chục vạn binh lính mất đi ý chí chiến đấu, đây là một loại bí pháp công kích tinh thần, Long tộc cũng biết, có điều Long tộc sẽ dùng thanh âm, mà hắn không phát ra tiếng động!”
“Vậy chẳng phải hiện giờ Tuyệt rất nguy hiểm?” Thiên Thanh Hoàng đối với việc này tuy rằng đã từng nghe qua, nhưng lại không hiểu rõ, có điều nàng biết chắc rằng sức mạnh giữa người và yêu ma rất chênh lệch.
“Chủ nhân không cần lo lắng, nếu là người khác thì không được, nhưng ngài ấy chắc chắn không có vấn đề!” Xích chắc chắn nói, chàng là tối nghịch thiên nhân, cho dù hiện tại chỉ có một hồn phách, loại yêu ma này cũng không thể tổn thương.
Thấy hắn nói như vậy, tâm trạng Thiên Thanh Hoàng tốt hơn một chút, nàng thực sự tin tưởng Hiên Viên Tuyệt, quan trọng hơn Hiên Viên Tuyệt là đế vương, là chân mệnh thiên tử, yêu ma tuyệt đối giết không được hắn!
Ngày hôm sau lúc Hoan Hỷ rửa mặt chải đầu cho Thiên Thanh Hoàng phát hiện trên tay Thiên Thanh Hoàng không biết khi nào đeo một cái vòng tay màu vàng, có điều nàng cũng không hỏi nhiều, thay Thiên Thanh Hoàng lo liệu mọi việc, sau đó nhìn nàng cùng Hiên Viên Địch lâm triều sớm!
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Vương gia thiên tuế!” Thiên Thanh Hoàng ngồi trên long ỷ, còn Hiên Viên Địch đứng một bên long án.
“Bình thân!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, cho phép mọi người đứng dậy.
“Nương nương, lương thảo và quân phí đã chuẩn bị thỏa đáng, giờ ngọ hôm nay có thể xuất phát!” Hộ bộ thượng thư đi ra nói, cho dù hiện tại người ngồi trên đó là Thiên Thanh Hoàng, hắn vẫn cung kính như trước.
“Lương thảo cùng quân phí tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tăng số người hộ tống lên một ngàn nguời!” Thiên Thanh Hoàng trầm ngâm nói.
“Tuân mệnh!”
Buổi thượng triều, không khí vẫn trầm mặc như vậy, tin báo từ chiến trường mấy ngày nay không ngừng truyền về như một tảng đá đè nặng trong lòng các quan viên! Thiên Thanh Hoàng nhìn mọi người bên dưới, sau đó quay đầu nhìn gương mặt lãnh trầm của Hiên Viên Tuyệt, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra lời.
Sau khi bãi triều, Hiên Viên Tuyệt trầm trọng đi về phía ngự thư phòng, hơi thở nặng nề không tài nào che giấu được, nhìn đến bố trận trên sa bàn, Hiên Viên Tuyệt dừng lại bất động.
Thiên Thanh Hoàng đi vào, lần đầu tiên ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Tuyệt từ phía sau, tựa đầu vào lưng hắn, thanh âm bình thản: “Muốn ngự giá thân chinh sao?”
Tuy rằng biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng Thiên Thanh Hoàng không nghĩ nó lại nhanh như thế, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị.
“Ừ!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, thu hồi suy nghĩ, xoay người ôm trọn Thiên Thanh Hoàng vào lòng, có trời mới biết hắn luyến tiếc bao nhiêu, nhưng sự tình trước mắt buộc hắn không thể không đi. Hắn là một đế vương, có trách nhiệm, có kiêu ngạo của mình, không thể đứng nhìn người khác giương oai trên lãnh thổ của mình, cũng không cho phép quốc gia này chôn vùi trong tay hắn.
Trở về phòng, hai người đều không nói nhiều lời, gương mặt đang tười cười của Hoan Hỷ cũng thoáng chốc không còn hoan ý, nàng biết tâm tình của tiểu thư và cô gia hiện đang khó chịu.
Rửa mặt xong, Thiên Thanh Hoàng nằm trên giường, Hiên Viên Tuyệt cũng lên nằm, hai người ôm lấy nhau như trước, thế nhưng trong vòng tay yên bình này, lần đầu tiên Thiên Thanh Hoàng không thể đi vào giấc ngủ; hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng mở mắt, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc: “Chàng còn chưa ngủ?”
Hiên Viên Tuyệt siết chặt tay Thiên Thanh Hoàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Vẫn chưa!”
Thiên Thanh Hoàng đưa tay phủ lên hai má của Hiên Viên Tuyệt, không biết tự khi nào, người này đã bắt rễ trong trái tim nàng, khiến nàng không có cách từ bỏ, rồi yêu thương sâu đậm, từ lúc chết đi sống lại đến bây giờ, Thiên Thanh Hoàng mới thấy bản thân biến thành một con người bình thường; trở nên cảm tính, trở nên mẫn cảm, lo được lo mất, ngày hôm nay, lúc nàng ý thức việc hắn thật sự muốn xuất chinh, trong lòng như biu cảm giác mất mát và ghen tuông bao phủ, nàng không muốn để hắn đi, cũng không muốn rời xa hắn!
Khi nào thì một kẻ tiêu sái như nàng đã bắt đầu có vướng bận!
“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng âu yếm nhìn Hiên Viên Tuyệt, dưới tầm mắt của hắn, chậm rãi nâng người lên, ngẩng đầu, áp môi son lên cánh môi lạnh như băng của Hiên Viên Tuyệt; mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi hé mở, linh hoạt thăm dò, học theo bộ dáng của hắn bắt đầu chiếm lấy sự tốt đẹp nhất.
Hiên Viên Tuyệt không cử động, dùng tâm cảm nhận nụ hôn của Thiên Thanh Hoàng, hắn biết như thế sẽ nàng sẽ đau lòng, nàng đau làm tim hắn cũng như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Nụ hôn luớt nhẹ trên da thịt lạnh như băng của Hiên Viên Tuyệt, đi đến đâu nơi đó đều trở nên nóng rực; từ trán, chân mày, xuống mắt, mũi, khóe môi rồi qua hai má, tai và cằm, Thiên Thanh Hoàng dùng môi để miêu tả khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt, trước nay chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy.
Lúc Thiên Thanh Hoàng hôn lên trước ngực hắn, Hiên Viên Tuyệt rốt cục xoay cũng người đem nàng đặt dưới thân, điên cuồng áp xuống một nụ hôn nồng cháy, không cho nàng cơ hội thở dốc; đáp lại sự nhiệt tình của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng cố hết sức phối hợp với hắn; một đêm này, bọn họ vô cùng điên cuồng, một đêm này, bọn họ liều chết triền miên!
Ngày hôm sau, Thiên Thanh Hoàng không cùng Hiên Viên Tuyệt đến buổi triều sớm, nhưng rốt cục chuyện gì nên xảy ra vẫn xảy ra, Hiên Viên Tuyệt quyết định ngự giá thân chinh, phong cho Hiên Viên Địch là Nhiếp Chính vương, phò trợ hoàng hậu cai quản triều chính!
Hiên Viên Tuyệt hạ thánh chỉ, một lúc sau, năm mươi vạn binh sĩ Trung Đình Quân đã sẵn sàng chờ lệnh bên ngoài Phượng thành!
“Tiểu thư, cô gia muốn đi, người thật sự không tới xem sao?” Hoan Hỷ lo lắng nhìn Thiên Thanh Hoàng, tiền phương không thể chậm trễ, Hoàng Thượng buổi sáng quyết định thân chinh, buổi chiều sẽ xuất phát, tiểu thư hẳn thương tâm lắm đi.
“Chàng đã đi chưa?” Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng cũng từ trong không trung hoàn hồn.
“Ân! Năm mươi vạn quân sĩ của Trung Đình Quân, còn có mười vạn thiết kỵ Hoàng Thượng nuôi dưỡng ở quan ngoại đã tiếp chỉ, chuẩn bị xuất phát đi Thiên Lang Quan, Hoàng Thượng cùng Hàn Tướng quân mang theo một vạn kị binh đi đến điểm hẹn, một canh giờ sau sẽ xuất phát!” Hoan Hỷ nói.
Thiên Thanh Hoàng trầm mặc một lát, bước xuống giường: “Hoan Hỷ, mặc y phục cho ta!”
Trước cửa cung, binh lính thân mang chiến bào xếp thành một mảng đông nghìn nghịt, nghiêm trang, trầm mặc, không một chút cử động, yên lặng chờ đế vương của bọn họ!
Cuối cùng, cửa cung vĩ đại cũng chậm rãi mở ra, một nhóm thân ảnh màu đen vô cùng tuấn mã dẫn đầu đi ra; nam tử bên ngoài mặc áo giáp, bên trong một thân áo bào màu đen, ngang tàng ngồi trên ngựa, tay trái nắm một thanh Phương Thiên Họa Kích, mười phần chiến ý. Hắn thẳng thắn ngồi trên lưng ngựa, tuấn mỹ như thần, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, trên người toát ra khí chất vương giả làm cho người ta không tự chủ được mà muốn thần phục. Phía sau hắn là Hàn Vân Phi, Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm cũng một thân áo giáp, nhưng ở trong mắt mọi người, chỉ có khí phách kia của hắn mới xứng là đế vương.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Một vạn binh lính nhất loạt quỳ trên đất, thanh âm vang vọng chân trời, rung chuyển bầu trời trên Phượng Thành.
Hiên Viên Tuyệt quét ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, họa kích trong tay chỉ về phía trước mặt: “Xuất phát!”
“Khanh!” Binh lính đồng loạt xoay người, vô cùng chỉnh tề nép ra hai bên, tạo thành một con đường lớn ở giữa.
“Hoàng Thượng!” Ngay khi Hiên Viên Tuyệt sắp sửa giục ngựa, một tiếng gọi làm hắn dừng lại động tác: Là ảo giác sao? Nàng chưa bao giờ gọi hắn là Hoàng Thượng!
“Hoàng Thượng!” Lại một tiếng gọi, một thân ảnh màu trắng đi tới phía trước đầu ngựa, Thiên Thanh Hoàng trong cung phục hoa lệ màu trắng, trên đầu cài sơ một món trang sức xinh đẹp – Nga Mi đạm tảo, môi hồng điểm nhẹ, làm cho nàng càng xinh đẹp hơn, đẹp đến kinh người!
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt không chớp mắt nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước mặt, mỗi ánh mắt đều tràn đầy tham niệm.
“Hoàng hậu nương nương!” Hàn Vân Phi thật vất vả mới tìm lại được giọng của mình, sớm đã nghe nói hoàng hậu tuyệt mỹ vô song, nhưng hắn luôn ở trong quân đội chưa từng thấy qua, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp trong tình huống này, hơn nữa nàng còn ăn mặc đẹp như vậy, làm cho hắn không kìm được sự kinh diễm.
“Đã xuất chinh, làm sao có thể không có một ly rượu tiễn đưa này!” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng câu môi, quay về phía đám người Hoan Hỹ vẫy tay một cái, lập tức bốn chén rượu được rót đầy, đưa tới tay bốn người.
Thiên Thanh Hoàng hai tay cầm lấy một ly cuối cùng, hướng về Hiên Viên Tuyệt giơ lên: “Chúc Hoàng Thượng mã đáo thành công, thuận lợi thu hồi đất mất, sớm ngày khải hoàn!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt bằng ánh mắt sắc lạnh, lúc này đây, Hiên Viên Tuyệt có cảm giác chính mình như trở về lần đầu tiên gặp nàng, một Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng, kiêu ngạo, cao quý!
“Ân!” Hiên Viên Tuyệt trước tình cảnh này cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, như nhận lấy lời chúc phúc của nàng; nâng chén uống một hơi cạn sạch, vung roi ngựa: “Xuất phát!”
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm hướng về phíaThiên Thanh Hoàng chắp tay: “Hoàng hậu nương nương bảo trọng!”
Thiên Thanh Hoàng đứng tại chỗ nhìn Hiên Viên Tuyệt cùng đội ngũ phía sau dần dần khuất bóng, không có mất mát cũng không có thương tâm, bởi vì nàng hiện tại có niềm tim đợi nam nhân kia khải hoàn trở về!
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ bước lên phía trước, nhẹ giọng kêu, không thấy Thiên Thanh Hoàng quay lại, ngay lúc Hoan Hỷ định lui xuống, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên xoay người, thẳng lưng đi về phía hoàng cung, giờ khắc này nhìn nàng vô cùng cao quý, giống như một nữ hoàng!
“Gọi Nhiếp Chính vương tới!” Thanh âm rất xa của Thiên Thanh Hoàng truyền đến, Hoan Hỷ lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ ra Hiên Viên Địch hiện tại đã là Nhiếp Chính vương, chạy nhanh kêu người đi gọi hắn.
Trong ngự thư phòng, Thiên Thanh Hoàng ngồi sau thư án xem tấu chương, ở một góc nhỏ khác của thư án, Hiên Viên Địch trang chỉnh đang múa bút thành văn phê duyệt tấu chương, Hoan Hỷ ở một bên mài mực cho hắn, nhìn Hiên Viên Địch với biểu tình ‘Ta muốn chết’, nàng liền cảm thấy muốn cười.
Đây đã là ngày hôm sau, từ khi Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, tiểu thư liền kéo Hiên Viên Địch qua đây, sắp xếp cho một cái bàn nhỏ, bày một đống tấu chương chất thành núi, hai ngày liên tục, công việc chính của Hiên Viên Địch là ở đây phê duyệt, khiến hắn suýt chút nữa sụp đổ. Bất quá hắn cũng biết tình thế hiện tại rất ác liệt, không cho phép hắn lấy tính khí hoàng tử ra đùa giỡn, cho nên dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng vẫn đang kiên trì xem tấu chương, thoạt nhìn rất ra dáng một hoàng tử!
An công công từ phía sau đi đến: “Nương nương, Vương gia, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt!”
Thiên Thanh Hoàng buông tấu chương, nâng mi mắt: “Vậy thì truyền đi!”
Hiên Viên Địch nhìn vào mắt Thiên Thanh Hoàng, lại nhìn vào mắt Hoan Hỷ, sau đó nháy mắt mấy cái: Hoàng tẩu không có sao đi?
Hoan Hỷ lắc đầu cười khẽ: không sao!
Tiểu thư nhà nàng vĩnh viễn đều như vậy, bất kể tâm trạng xấu thế nào vẫn có thể điều chỉnh lại rất nhanh, điều này làm cho nàng vô cùng kính phục tiểu thư!
Một bàn ngọ thiện, Thiên Thanh Hoàng ngồi ở vị trí chủ trì, Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ mỗi người một bên, không ai dám nói gì, dù sao Thiên Thanh Hoàng cũng sủng ái người của mình đến cực độ, vô cùng dung túng Hoan Hỷ khiến mọi người rất ghen tỵ.
Thiên Thanh Hoàng vừa mới nâng bát lên, lập tức có người vọt vào quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, có tin báo từ chiến trường!”
Thiên Thanh Hoàng buông đũa, biểu tình không thay đổi: “Trình lên!”
“Dạ!” An công công tiếp nhận chiến báo dâng lên trước mặt Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhìn qua một lượt rồi bước xuống, vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình bắt đầu không thoải mái.
“Hoàng tẩu, làm sao vậy?” Hiên Viên Địch cũng buông đũa xuống, nhìn Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, hắn cũng khẩn trương đi theo!
Thiên Thanh Hoàng đưa chiến báo qua: “Ngươi xem xem!”
Hiên Viên Địch nhìn qua một chút, lập tức nét mặt trở nên trầm trọng: “Hoàng huynh còn chưa đuổi tới mà những người đó đã thế như chẻ tre tiến công ba tòa đại thành, biên thành Tây Hạ hoàn toàn thất thủ!”
Thiên Thanh Hoàng cho người đưa tin lui xuống, sau đó cầm bát lên: “Ăn cơm trước đi!” Hiện tại bọn họ chỉ có thể ở đây thu thập tin báo, cho dù biết được tình hình cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể tập trung ổn định triều cương!
“Vâng!” Hiên Viên Địch gật đầu, đem chiến báo giao cho An công công rồi mới cầm bát lên, bất quá ăn nhưng không cảm nhận được vị gì.
Cơm nước xong, Hiên Viên Địch tự giác đi phê duyệt tấu chương, Hoan Hỷ đi theo, chỉ có Thiên Thanh Hoàng đứng một bên chăm chú nhìn sa bàn trước mặt, không biết đang nghĩ gì!
Chạng vạng, Thiên Thanh Hoàng đón tiếp một vị khách ngoài ý muốn, Tô Như Mộng hơi cúi người: “Tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Thiên Thanh Hoàng phẩy tay: “Đứng lên đi!”
“Tạ nương nương!” Tô Như Mộng đứng dậy, ánh mắt đảo qua Thiên Thanh Hoàng đang đứng trước sa bàn: “Nương nương đang nghĩ đến chiến sự sao?”
“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, lúc này mới nhìn về phía nàng: “Sao lại đến đây!”
Tô Như Mộng cười yếu ớt: “Như Mộng biết tâm tình nương nương hiện tại không tốt nên muốn đến xem, hi vọng không khiến nương nương thêm phiền toái!”
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, xoay người ngồi vào nhuyễn tháp, ngẩng đầu ý bảo nàng ngồi xuống: “Ngươi có thể cho ta thêm phiền toái gì, bất quá nhìn thấy ngươi tâm tình của ta cũng tốt lên không ít!” Tô Như Mộng chính là kiểu nữ tử luôn có khả năng khiến người đối diện có cảm giác thoải mái, càng là tiếp xúc càng không thể phủ nhận được.
“Nương nương nói như vậy, xem ra là ta đã đến đúng!” Tô Như Mộng lấy hộp thức ăn từ tay một thị nữ, đem mấy món điểm tâm tinh xảo bày lên bàn: “Đây là điểm tâm do Như Mộng làm, thiết nghĩ không thể tay không tiến cung nên đã mang đến!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn mấy món điểm tâm tinh xảo, so với thứ ngự trù làm ra cũng không kém, tán thưởng nhìn về phía nàng: “Tay nghề rất khá!”
“Nương nương còn chưa thường thức sao đã biết là không tệ?” Tô Như Mộng trêu ghẹo nói.
Thiên Thanh Hoàng thuận theo cầm một khối bỏ vào trong miệng, phát hiện thứ nàng làm là điểm tâm Cập Hóa, có thương trà, vị không quá ngọt, ăn nhiều cũng không ngấy, ngược lại rất nhẹ nhàng, rất thoải mái!
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng như nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhíu mày: “Ngươi không sợ dung mạo của ta?”
Tô Như Mộng không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ hỏi như vậy, hơi sửng sốt lập tức cười khẽ: “Từ trong miệng phu quân ta đã biết chuyện về dung mạo của nương nương, trước kia lúc gặp nương nương ta đã biết nương nương không phải người bình thường, cho nên cũng không quá kinh ngạc, bởi vì nương nương vốn là cửu thiên phượng hoàng, cho dù có bình thường, một ngày nào đó cũng sẽ nở rộ hoa lệ!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn thẳng vào mắt Tô Như Mộng, chỉ thấy chân thành cùng kính ngưỡng!
“Trước kia ta chưa thấu rõ, không nghĩ tới ngươi mới chính là người có được trái tim thất khiếu linh lung!” Thiên Thanh Hoàng buông điểm tâm, xoa xoa tay nói.
“Nương nương khen trật rồi, Như Mộng chỉ hi vọng có thể đến giúp nương nương, dù chỉ là một chút!” Tô Như Mộng nhìn Thiên Thanh Hoàng nói, kỳ thật nàng rất muốn nói: Nương nương, người biết không người thật cao quý vô cùng, là một người ưu tú mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, người vô ý chiếu sáng thế giới của người khác, vừa cơ trí lại khôn khéo, sợ rằng nam nhi cũng không bì kịp, làm cho nàng nguyện ý trung thành!
Tô Như Mộng bồi Thiên Thanh Hoàng đến mặt trời lặn mới rời đi, hai người không tán gẫu quá nhiều chuyện, chỉ là Tô Như Mộng ngẫu nhiên nói một câu, Thiên Thanh Hoàng đáp một câu, hay là Thiên Thanh Hoàng nói một câu, Tô Như Mộng lại đáp lời, rõ ràng có vẻ buồn tẻ, nhưng đối với các nàng mà nói lại rất thoải mái.
Ban đêm, Thiên Thanh Hoàng xử lý xong mọi việc mới đi ngủ, ngủ đến nửa đêm nàng thức giấc, hai tròng mắt sáng vô cùng, không có chút gì giống một người đang buồn ngủ.
Không kinh động đến Hoan Hỷ các nàng, chỉ phủ thêm một tấm áo choàng rồi ra khỏi cung, trong bóng đêm, một thân ảnh quỳ xuống trước mặt nàng: “Chủ thượng, thuộc hạ tra được trong quân doanh Đông Hán có người của Ngô Đồng Lâm ra vào, hơn nữa hình như còn có một cao nhân trong đó, người kia trong lúc khai chiến mặc trường bào đi ra, che kín từ đầu đến chân, không thể nhìn thấy gì, mỗi lần giao chiến hắn lại đi ra trước ba quân, khiến cho sĩ khí binh lính Tây Hạ vốn đang dâng cao sẽ trở nên không có tinh thần, sau đó bị binh lính Đông Hán giết hại!”
“Lúc thuộc hạ lẻn vào quân doanh xem xét, phát hiện hắn đi vào doanh trướng liền biến mất không thấy nữa, sau đó mỗi khi khai chiến, hắn lại từ trong doanh trướng đi ra!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng thần sắc trở nên ngưng trọng, hai quân giao chiến quan trọng nhất chính là sĩ khí, nhưng đối phương lại có thể tiêu giảm sĩ khí binh lính, như vậy đối với Tây Hạ mà nói là tuyệt đối bất lợi!
Chỉ là, tại sao có thể tiêu giảm ý chí người khác? Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Xung quanh chiến trường có xuất hiện điều gì bất thường không?”
“Có! Trong các dãy núi bốn phía Thiên Lang Quan, gần đây động vật đều chết không rõ nguyên do, trên xác không có một vết thương, nhưng khi khám nghiệm thi thể lại phát hiện nội tạng đã biến thành máu loãng!”
“Nội tạng biến thành máu loãng, còn không có thương tích bề ngoài!” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nghĩ tới người đã giết chết Tư Đồ Văn Thiên, thủ pháp này nếu thật như hắn nói, nàng nhất định có thể tra ra chút gì đó.
“Giám thị chặt chẽ, còn có, phái người điều tra tình hình Tư Đồ Dực!”
“Tuân lệnh!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn rời đi, tâm tình chẳng những không thoải mái mà ngược lại lại có vẻ ngưng trọng: “Có thể khiến mấy chục vạn binh lính đồng thời mất hết ý chí, con người có thể làm được sao?”
“Chủ nhân! Là yêu ma!” Một giọng nam nhân dễ nghe vang lên, Thiên Thanh Hoàng cả kinh: “Ai?”
Một kim quang từ trên cao bắn xuống dừng ở trước mặt Thiên Thanh, hóa thành một kim y nam tử hơn 20 tuổi, bộ dạng cũng thực tuấn mỹ, tuy rằng so ra kém Hiên Viên Tuyệt và Hoa Úc, nhưng cũng được cho là một mỹ nam, bất quá hắn có một đôi mắt màu vàng, lóng lánh trong bóng đêm.
Nam tử quì một gối trước Thiên Thanh Hoàng: “Chủ nhân! Là ta!”
Nghe xưng hô như thế, Thiên Thanh Hoàng mới chợt nhớ ra thân phận của hắn: “Ngươi là con rồng kia?”
Nam tử gật đầu: “Chủ nhân cứ gọi ta là Xích được rồi, lúc trước ta vừa mới hóa rồng không lâu, còn chưa ổn định nên rời đi tìm một nơi yên lặng tu luyện, hiện tại sức mạnh ổn định mới trở về bên người chủ nhân!”
Thiên Thanh Hoàng không nhiều lời, trực tiếp hỏi điều hắn vừa nói: “Ngươi nói yêu ma là có ý gì?”
Xích đứng dậy nói: “Yêu chính là linh vật tu luyện thành tinh, nhưng không thể thành tiên, giống như ta lúc còn là long xà, đó chính là “Yêu”; một loại khác là “Ma”, những kẻ đến từ Ma giới, bọn họ có sức mạnh cường đại, không được dung nạp trong trời đất; thứ người kia vừa nói chính là một loại trong đó, bọn họ bình thường đều thích sát sinh, hơn nữa ma và yêu đều ghét ánh sáng nên mới tự che khuất chính mình, hắn có thể làm cho mấy chục vạn binh lính mất đi ý chí chiến đấu, đây là một loại bí pháp công kích tinh thần, Long tộc cũng biết, có điều Long tộc sẽ dùng thanh âm, mà hắn không phát ra tiếng động!”
“Vậy chẳng phải hiện giờ Tuyệt rất nguy hiểm?” Thiên Thanh Hoàng đối với việc này tuy rằng đã từng nghe qua, nhưng lại không hiểu rõ, có điều nàng biết chắc rằng sức mạnh giữa người và yêu ma rất chênh lệch.
“Chủ nhân không cần lo lắng, nếu là người khác thì không được, nhưng ngài ấy chắc chắn không có vấn đề!” Xích chắc chắn nói, chàng là tối nghịch thiên nhân, cho dù hiện tại chỉ có một hồn phách, loại yêu ma này cũng không thể tổn thương.
Thấy hắn nói như vậy, tâm trạng Thiên Thanh Hoàng tốt hơn một chút, nàng thực sự tin tưởng Hiên Viên Tuyệt, quan trọng hơn Hiên Viên Tuyệt là đế vương, là chân mệnh thiên tử, yêu ma tuyệt đối giết không được hắn!
Ngày hôm sau lúc Hoan Hỷ rửa mặt chải đầu cho Thiên Thanh Hoàng phát hiện trên tay Thiên Thanh Hoàng không biết khi nào đeo một cái vòng tay màu vàng, có điều nàng cũng không hỏi nhiều, thay Thiên Thanh Hoàng lo liệu mọi việc, sau đó nhìn nàng cùng Hiên Viên Địch lâm triều sớm!
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Vương gia thiên tuế!” Thiên Thanh Hoàng ngồi trên long ỷ, còn Hiên Viên Địch đứng một bên long án.
“Bình thân!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, cho phép mọi người đứng dậy.
“Nương nương, lương thảo và quân phí đã chuẩn bị thỏa đáng, giờ ngọ hôm nay có thể xuất phát!” Hộ bộ thượng thư đi ra nói, cho dù hiện tại người ngồi trên đó là Thiên Thanh Hoàng, hắn vẫn cung kính như trước.
“Lương thảo cùng quân phí tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tăng số người hộ tống lên một ngàn nguời!” Thiên Thanh Hoàng trầm ngâm nói.
“Tuân mệnh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook