Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 2 - Chương 38
Hiên Viên Tuyệt tiếp tục mát xa, nhìn Thiên Thanh Hoàng nói: “Tình hình biên quan rất căng thẳng, làm hoàng đế, ta có khả năng phải ngự giá thân chinh, bởi vậy ta cần một người ổn định đại cục, võ tướng gần như đi hết, quan văn không đủ thực lực, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có Hoàng Nhi!”
“Cần ta tiếp xúc dần sao?” Tuy Thiên Thanh Hoàng không muốn chạm vào chính sự, nhưng ai bảo phu quân của nàng là hoàng đế đâu, cho nên cố mà làm đi!
“Giờ tiếp nhận thì đến lúc đó sẽ không vất vả, hơn nữa việc gì cũng cần một quá trình, giờ đi cùng ta vào triều trước, đợi sau khi ta ngự giá thân chinh thì mới có thể danh chính ngôn thuận vào triều, cũng trấn áp được đám người kia!” Hiên Viên Tuyệt nghiêm túc nói.
“Được!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, việc Hiên Viên Tuyệt lo lắng không thừa, nàng chỉ cần nghe theo là được.
Nghe thấy đáp án quyết đoán rõ ràng của nàng, Hiên Viên Tuyệt nao nao, bất quá lập tức vui mừng ôm nàng vào trong lòng: “Hoàng Nhi, gặp nàng là may mắn nhất của đời ta!”
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Câu trả lời ta đã nói rồi, ta luôn nghĩ chàng là người rất may mắn!”
“Ha ha!”
Nói xong chuyện chính, Hiên Viên Tuyệt tiếp tục động tác trên tay, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thanh Hoàng, biểu tình hưởng thụ làm tâm tư hắn rung động…
Thiên Thanh Hoàng nằm sấp người hưởng thụ sự phục vụ của hoàng đế đại nhân, nhưng ngay khi nàng thoải mái sắp ngủ lại đột nhiên cảm giác có một đôi bàn tay bắt đầu hạnh kiểm xấu chu du trên cơ thể nàng, thậm chí cuối cùng còn chui vào trong quần áo, rốt cục khi đại chưởng đụng tới da thịt bên hông muốn hướng lên trên, nàng lập tức đè lại, mở hai mắt tức giận nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt, đủ rồi!”
“Không đủ!” Hiên Viên Tuyệt tựa đầu lên lưng Thiên Thanh Hoàng, tay kia tiếp tục vuốt ve trên lưng làm nàng run rẩy một trận. Hiên Viên Tuyệt không tính buông tha cho nàng, tay bị cầm khéo tránh thoát, chạy theo da thịt mềm nhẵn chậm rãi di động về phía trước, bạc môi hơi mở ra, thanh âm êm nhẹ động lòng: “Bao năm qua ta không đụng tới nữ nhân nào, mà nay hương vị của Hoàng Nhi lại là tốt đẹp như vậy, ta làm sao có thể đủ đây?”
Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Thật sự là lần đầu tiên?”
Lời của Thiên Thanh Hoàng làm động tác của Hiên Viên Tuyệt hơi dừng một chút, con ngươi nheo lại hiện lên nguy hiểm: “Hoàng Nhi không nhớ?”
Thiên Thanh Hoàng mờ mịt: “Ta không nhớ cái gì?”
“Tốt lắm!” Hiên Viên Tuyệt nhướn môi tà tiếu: “Hoàng Nhi không nhớ thì ta đây nhắc lại vậy, lần này có thể nhớ kỹ rồi chứ!” Dứt lời, Hiên Viên Tuyệt trực tiếp nhào lên người Thiên Thanh Hoàng, vung tay mấy cái đã cởi hết quần áo trên người nàng…
Nằm dưới thừa nhận đừng đợt va chạm của hắn, trong mơ màng, Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc nàng có hỏi Hiên Viên Tuyệt một vấn đề như vậy, hắn trả lời, ‘Nàng là đầu tiên, cũng là duy nhất!’ Nhưng đợi nàng nghĩ tới đây thì đã bị hắn ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ có thể tựa vào hắn nặng nề ngủ…
Edit: Hàn Băng + Trang Phạm
Sáng hôm sau:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng hậu trí tuệ cơ trí, lãnh đạo có cách, từ hôm nay trở đi Đế hậu đồng đường, cộng đồng chưởng quản, văn võ bá quan tận tâm hiệp trợ hoàng hậu, trái lệnh, trảm!” An công công kích động đọc thánh chỉ, sau đó lui từng bước, vung phất trần: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Dứt lời, văn võ bá quan lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”
Hiên Viên Tuyệt vẫn một thân long bào màu đen, đầu đội kim quan mặc sắc, khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng khí phách, phía sau hắn là Thiên Thanh Hoàng mặc chính trang màu đen, tóc vén cao, dung nhan tuyệt mỹ đoạt đi dương quang, khuôn mặt vô cảm, hai mắt lạnh lùng, nhìn qua rất xứng với Hiên Viên Tuyệt.
Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng cùng ngồi lên long ỷ rồi mới nói: “Bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
“Các vị ái khanh có ý kiến gì với thánh chỉ của trẫm không?” Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nâng mâu, động tác tùy ý cũng khiến người ta phải cẩn thận, lại quỳ xuống: “Cẩn tuân thánh dụ!” Hiên Viên Tuyệt đã nói trái lệnh đem chém, tấm gương phía trước rất nhiều, bọn họ nào dám nói thêm cái gì.
Hiên Viên Tuyệt tất nhiên biết tâm tư của bọn họ, trực tiếp nói chính sự: “Có việc gì thì nói đi!”
Thiên Thanh Hoàng lẳng lặng ngồi bên Hiên Viên Tuyệt không nói một câu, nàng nhìn người dưới đất rồi lại nhìn Hiên Viên Tuyệt. Thế gian này nói không sai, chỉ có khí phách này của hắn mới xưng với hai chữ “Đế vương”!
“Hoàng thượng! Chuyện thiết lập học đường thần muốn nhanh chóng đốc thúc, đầu tiên là bắt đầu ở kinh thành rồi mở rộng, thần tin nhất định sẽ có rất nhiều hàn môn đệ tử dũng dược báo danh, mà chuyện khoa khảo thần cũng đã biên soạn để năm nay tiến hành khoa khảo lần đầu, chọn ra nhân tài trúng tuyển, thành lập học viện chuyên môn quản lý cùng cơ cấu khoa khảo.”
Nghe giọng nói có chút quen, Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn lại, người mặc quan phục tam phẩm màu xanh kia không phải Lý Lương sao!
“Ừ!” Hiên Viên Tuyệt khẽ gật đầu, hắn rất tán thành với việc này, điều Lý Lương nói ban nãy là được hắn phê chuẩn và ý bảo.
Hiên Viên Tuyệt vừa dứt lời, một quan viên chức cấp cao hơn liền đứng ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, trước đó vài ngày Lý Thị Lang đã lược thuật với hộ bộ ba mươi vạn lượng bạc làm kinh phí dựng học đường, nhưng bây giờ chiến sự biên quan hết sức căng thẳng, quốc khố cần phải cẩn trọng; thần cho rằng nên tạm dừng việc thành lập học đường, đợi chiến tranh chấm dứt khởi công cũng không muộn!”
“Thượng Thư đại nhân nói sai rồi!” Lý Lương lập tức phản bác: “Quốc gia gặp nạn, dùng người tận lực, chọn nhân tài bộ pháp càng không thể ngừng. Một sự thay đổi mới cần nhất là thời gian, nếu thực thi bây giờ thì còn có thể ra đối sách, nhưng nếu hoãn lại mà chẳng may chiến tranh kéo dài không kỳ hạn thì sẽ phải đợi tới ngày tháng năm nào?”
“Nếu Lý Thị Lang đã nói vậy thì tất cả cũng do lão phu đã lo quá rồi, nhưng nếu kinh phí không đủ thì có phải sẽ do Lý Thị Lang bù vào không?” Hộ bộ thượng thư cũng không nhường, trực tiếp bắt bẻ.
“Nhân tài quốc gia tất không thể thiếu, chọn lựa nhân tài, khai sáng khoa cử không liên quan tới chiến tranh!”
“Một khi chiến tranh nổ ra, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống khó khăn, ai còn quan tâm đọc sách hay không đọc sách?”
“Gian khổ học tập mười năm, đọc sách không phải một sớm một chiều là thành, cho dù chiến tranh có kéo dài bao lâu cũng không thể khiến người ta bỏ đọc sách!”
…
Hai người, ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai!
“Yên lặng!” An công công vung phất trần quát, lập tức làm cho hai kẻ khắc khẩu ngừng lại.
“Hoàng Thượng thứ tội!” Hai người quỳ xuống thỉnh tội.
Hiên Viên Tuyệt lúc này mới lạnh lùng nâng mi mắt: “Chiến tranh còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ Tây Hạ của trẫm lớn như vậy, quân phí há lại không kham nổi? Tây Hạ nghỉ ngơi lấy lại sức nhiều năm như thế để làm gì?” Lời của Hiên Viên Tuyệt khiến Hộ bộ thượng thư chấn động, càng cúi thấp người hơn.
“Chuyện xây dựng học đường trẫm đã phê chuẩn, cho dù chiến tranh sẽ diễn biến như thế nào, chuyện này cũng không thể chậm trễ, trẫm nghĩ Tây Hạ này không đến mức ngay cả việc ấy cũng làm không xong!”
“Hoàng Thượng anh minh!” Lý Lương cung kính dập đầu, vui vẻ phục tùng.
“Hoàng Thượng anh minh!” Thượng Thư cũng dập đầu, không dám có ý khác, nếu hắn còn nói tiếp, không chừng lại bị khép tội tham quan, ngày mai không còn thấy mặt trời.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, quân ta đóng ở tứ phương, nay phía đông có quân Đông Hán nên đã tăng cường binh lực trấn giữ, nhưng thiên hạ một khi khai chiến, hai quốc gia còn lại cũng không bàng quang đứng nhìn, thần đề nghị mặt khác điều tam lộ quân bổ sung cho ba thành trì!” Chung Hách nghiêm túc nói.
“Ý của Chung tướng quân là đem Trung Đình quân của ta chia làm ba đường đóng ở ba vị trí quân phòng?” Một vị tướng quân đi ra, trên mặt viết rõ sự không đồng ý.
“Chia làm ba đường khẳng định sẽ phân hoá lực lượng Trung Đình quân, cho nên ý thần là điều quân từ một phía ra hai bên còn lại. Tất cả bọn họ hàng năm đều đóng ở biên quan, có thể dễ dàng dung hợp với nhau, phía bên còn trống để Trung Đình quân toàn bộ tiếp nhận!” Chung Hách mặt không đổi sắc nói.
“Không được! Xưa nay Trung Đình quân vẫn trấn giữ giữa đô thành và biên quan, bảo vệ an toàn cho hoàng thành, nếu như điều đi, binh lực còn lại không đủ thủ hộ hoàng thành!” Vị tướng quân kia phân tích.
Hai người nói đều có lý, lúc này Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện kỳ thật Hiên Viên Tuyệt rất biết dùng người, những người này đều có điểm đặc biệt, mặc dù sợ Hiên Viên Tuyệt, nhưng vẫn nhiều lần thẳng thắng can gián, tuy rằng hai bên có vẻ đối lập, kì thực đều muốn cho chủ kiến tốt nhất, Hiên Viên Tuyệt sau khi cân nhắc sẽ tổng kết ra một đối sách khiến bọn họ cùng tin phục, đây mới chân chính là một bậc đế vương; hắn không cần chất vấn ai, bởi vì thủ hạ của hắn có năng lực tự chất vấn, việc hắn cần làm chỉ là đúc kết lại thành một đáp án, nhưng cũng phải là một đáp án tuyệt đối thuyết phục, đây là thành công của người lãnh đạo!
“Trung Đình quân tạm thời án binh bất động, đem quân đội những thành bên tập hợp lại, toàn lực trấn thủ, mặt khác Trung Đình quân cũng gia tăng huấn luyện, nếu một khi khai chiến, tùy thời chuẩn bị trợ giúp!”
“Tuân mệnh!”
…
“Bãi triều!”
“Cung tiễn Hoàng Thượng! Cung tiễn hoàng hậu nương nương!”
Bóng hai người cùng rời đi, suốt buổi lâm triều, Thiên Thanh Hoàng từ đầu đến cuối cũng không nói một chữ nào, chỉ lẳng lặng nhìn, không vội vàng tạo uy nghiêm với bá quan, cũng không tùy tiện can thiệp vào quyết định của Hiên Viên Tuyệt, chính là chỉ nhìn như vậy; nhưng Hiên Viên Tuyệt biết, đây là chỗ thông minh của Thiên Thanh Hoàng.
Nữ tử cầm quyền, trăm ngàn năm chưa từng có, cho dù thân phận của Thiên Thanh Hoàng có là trang chủ Thanh Hoàng sơn trang người người bội phục, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật nàng là nữ tử; hôm nay vì hắn là Hiên Viên Tuyệt, nên bọn họ không phản đối, nhưng nếu ở một quốc gia khác, Thiên Thanh Hoàng quyết không thể ngồi trên long ỷ.
Những người bên dưới tuy rằng không dám nhiều lời trước mặt Hiên Viên Tuyệt, nhưng kể cả Chung Hách và Lý Lương đều không thuần phục Thiên Thanh Hoàng; nếu hôm nay Thiên Thanh Hoàng lựa chọn can thiệp, cho dù nàng nói đúng cỡ nào, chung quy đều khiến mọi người phản cảm, bởi vì Hiên Viên Tuyệt vốn có năng lực xử lý tốt hết thảy, không cần đến sự can thiệp của nàng.
Hôm nay Thiên Thanh Hoàng lại ngồi bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, một câu cũng không nói, quan sát toàn bộ sự tình trên triều làm cho bách quan cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng là người bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, là hoàng hậu duy nhất của Tây Hạ!
Không quá lâu sau, bọn họ sẽ quen với sự có mặt của nàng trong các buổi thượng triều, đến khi Hiên Viên Tuyệt đích thân dẫn quân ra trận, trong triều không có người đáng tin cậy, Thiên Thanh Hoàng liền có thể ra mặt, cho dù không có Hiên Viên Tuyệt ở bên, nàng cũng có thể độc tọa triều đình! Hơn nữa sẽ không có ai nói ra nói vào, bởi vì bọn họ đã quen với việc nàng ngồi vào vị trí đó!
Hai người trở lại ngự thư phòng, An công công đã phái người đem tấu chương chia làm hai phần, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt ngồi ở án thư rộng lớn phía sau xem tấu chương; Hiên Viên Tuyệt xem tấu rất nhanh, phần lớn đều là xem qua một cái rồi phê duyệt, mà Thiên Thanh Hoàng lần đầu tiên xem nên phải đọc đi đọc lại rồi mới nhấc bút duyệt, vô thức còn viết thêm ý kiến của mình, Hiên Viên Tuyệt lấy hai bản qua nhìn một chút, vẻ mặt thưởng thức gật đầu, có điều: “Hoàng Nhi, nếu như chỉ phê hơn mười bản tấu chương thì không sao, nhưng nếu cả ngày phải đối mặt với một núi tấu chương, như vậy nàng có thể không cần ngủ nữa!”
Thiên Thanh Hoàng ngừng một chút, nhìn đống tấu chương xếp thành núi trên bàn, cũng hiểu được ý của Hiên Viên Tuyệt, lại dừng bút, đem tấu chương để qua một bên, mày hơi nhăn: “Ý của chàng là nói nếu chàng rời đi, ta sẽ phải phê duyệt nhiều tấu chương như vậy?” Nghĩ đến đây, Thiên Thanh Hoàng nhăn mày càng chặt.
Hiên Viên Tuyệt buông bút đem Thiên Thanh Hoàng ôm vào lòng: “Hoàng Nhi nếu cảm thấy mệt thì chỉ cần chọn tấu quan trọng xem là được! Hiên Viên Địch đã được ta đưa đến hộ bộ học tập, đến lúc đó gọi nó trở về để nó giúp nàng.”
Đúng vậy! Còn có tiểu tử Hiên Viên Địch kia nữa! Tâm tình khó chịu của Thiên Thanh Hoàng lập tức tan biến, dù sao để hắn đi học tập một chút cũng không tệ!
Hiên Viên Địch đang ở hộ bộ không ngừng lật xem sổ sách hắt xì mạnh một cái, hoàn toàn không biết Hoàng tẩu thân yêu đang muốn nô dịch hắn!
Đến tối, Thiên Thanh Hoàng cho Hiên Viên Tuyệt một khối Thất Tinh lệnh, Hiên Viên Tuyệt lập tức cự tuyệt: “Đây là người của Hoàng Nhi, nàng nên giữ lại, ta không cần!”
Thiên Thanh Hoàng cố chấp đem nó bỏ vào tay Hiên Viên Tuyệt, thật tâm: “Tuyệt, ta không phải giao thế lực của ta cho chàng, ta chỉ đem nhân lực cho chàng mượn thôi, khối Thất Tinh lệnh này không thể điều động Thất Tinh của ta, nhiều nhất có thể điều động năm trăm người, mà năm trăm người này chính là lễ vật ta tặng cho chàng””
“Hoàng Nhi làm vậy là có ý gì?” Hiên Viên Tuyệt biết thủ hạ của Thiên Thanh Hoàng rất lợi hại, cho dù là người của Huyết vực cũng còn kém xa, năm trăm ngừơi này Thiên Thanh Hoàng cho hắn chắc chắn có lý do đặc biệt.
“Trên chiến trường thắng bại đều do bất ngờ, ta chưa từng đánh trận, nhưng tin chắc không ai có thể so với người của ta; võ công của bọn họ không chú trọng đối mặt nghênh địch, mà là hoạt động bí mật xung quanh, tìm hiểu quân tình thực hiện nhiệm vụ bí mật, bọn họ tuyệt đối là những hảo thủ, ngoài ra loại võ công bọn họ sử dụng đều lấy nhanh, chuẩn làm mục tiêu, ở trên chiến trường tuyệt đối chiếm ưu thế, hơn nữa ba người một nhóm tạo thành trận pháp, mặc dù không thể nói là tuyệt đối không phá được, nhưng vài đám tiểu binh không thể làm gì được!”
“Quan trọng hơn tất cả đều là Thất Tinh trung thượng cấp, phụ trách huấn luyện thủ hạ, ta đem bọn họ cho chàng là hi vọng bọn họ giúp chàng huấn luyện một quân đội cường mạnh, bất luận tốc độ hay thực lực đều siêu việt!”
Hiên Viên Tuyệt cũng hiểu được ý của Thiên Thanh Hoàng, hắn từng chính mắt gặp qua những người đó, tự nhiên sẽ không hoài nghi thực lực của bọn họ: “Phần lễ vật này ta nhận!”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì thêm, lần này cứ để bọn họ chứng minh tâm huyết bấy lâu nay nàng huấn luyện đi, tuyệt đối sẽ không làm nàng thất vọng.
Từ lần đó, Thiên Thanh Hoàng mỗi ngày lâm triều đều cùng Hiên Viên Tuyệt cùng vào cùng ra, cho dù Thiên Thanh Hoàng không nói một câu nhưng những người này cũng đã dần dần tiếp nhận việc nữ nhân ngồi trên long ỷ!
Mười ngày sau, tin tức từ chiến trường truyền về, hoàng đế Đông Hán lấy cớ Tây Hạ hoàng hậu mưu sát công chúa Đông Hán hòa thân mà chính thức khởi binh chinh phạt Tây Hạ!
“Rốt cục cũng bắt đầu!” Thiên Thanh Hoàng âm trầm nhìn vào không trung xa xăm, lòng thâm trầm.
“Hoàng Nhi đang lo lắng sao?” Hiên Viên Tuyệt đi đến bên Thiên Thanh Hoàng, ôm lấy thắt lưng nàng, hai người một thân hắc bào, một thân hoa bào đan cùng một chỗ, sau lưng là cung điện hoa lệ, tạo nên một bức họa mặc tuyệt mỹ.
Thiên Thanh Hoàng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Đông Hán truyền tin, Tư Đồ Thanh cấm túc Tư Đồ Dực, cố ý phế hắn, một lần nữa lập hoàng tử mười một tuổi kia làm thái tử; người của Thiên gia cũng bị Tư Đồ Thanh bài xích! Trước đó vài ngày thám tử tra ra có người thần bí ra vào hoàng cung Đông Hán, tuy rằng chưa xác định được thân phận, nhưng lần này Đông Hán xuất binh khẳng định do có thế lực khác ở sau lưng làm chỗ dựa!”
“Hoàng Nhi cũng đoán ra sao?” Điều Thiên Thanh Hoàng nói hắn cũng biết, nhưng đối phương che giấu thật tốt, mặc dù có hoài nghi, nhưng vẫn chưa dám khẳng định.
“Có ngũ thành có thể là Ngô Đồng Lâm, về phần đáp án chắc chắn, ta nghĩ lần này là một trận đại chiến!” Chỉ cần đánh tới, nàng không tin bọn họ sẽ không giấu đầu lòi đuôi; nghĩ đến Ngô Đồng Lâm, Thiên Thanh Hoàng liền nghĩ tới tên tiểu tử Thu Triển Hạo, bên Thu Thủy Ly vẫn chưa có tin tức, người mà nàng phái đến Ngô Đồng Lâm cũng không trở về, thật sự đáng lo!
“Bên phía Nam Phong, Đông Phương Hằng thì không thể khẳng định, nhưng Đông Phương Vô Dật vẫn luôn muốn chống lại Đông Phương Hằng, lúc này Đông Hán – Tây Hạ đại chiến, chắc chắn bọn họ sẽ tham dự. Bên phía Bắc Lương thì Triệu Hoàng tuổi tác đã cao, đám hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà sẽ mượn việc này xuất binh tranh đoạt binh quyền!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt dần dần trầm ngâm: “Tây Hạ lần này sẽ là tứ phía thụ địch!”
“Người giết Tư Đồ Văn Thiên không tra được, những manh mối tìm thấy đều không rõ ràng, muốn thăm dò người phía sau bức màn này vẫn cần có chút khó khăn!” Tam quốc đều đã phát binh, hơn nữa khả năng đều là nhằm vào Tây Hạ, rốt cục là ai chủ đạo âm mưu này, muốn ra đòn trí mạng với Tây Hạ?
”Hoàng Nhi không cần quá mức lo lắng, đáp án, rất nhanh sẽ có …”
Buổi tối, Thiên Thanh Hoàng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bước vào phòng không thấy bóng dáng Hiên Viên Tuyệt, biết hắn lại đang xem công văn, cầm áo choàng mặc vào, đi đến ngự thư phòng!
Đẩy cửa đi vào, vừa vặn thấy Hiên Viên Tuyệt đứng bên cạnh một cái sa bàn, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ, phát hiện nàng tiến vào mới hoàn hồn, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Sao lại đến đây?”
Thiên Thanh Hoàng không trả lời, nhìn sa bàn kia: “Đang nghĩ việc hành quân đánh trận?”
Hiên Viên Tuyệt xoay người đem một phong chiến thư đưa cho Thiên Thanh Hoàng: “Nàng xem trước đi!”
Thiên Thanh Hoàng mở ra nhìn một chút, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, trên đó viết chiến tranh đã bắt đầu, Tây Hạ đóng quân có năm mươi vạn, mà Đông Hán đóng quân những bảy mươi vạn, hai phương giao chiến bảy lần, thương vong ngang nhau, không phân thắng bại!
Nhưng chính kết quả này mới làm cho tâm tình của bọn họ trở nên nghiêm trọng, trong các nước, Tây Hạ binh hùng tướng mạnh, binh lực là thứ tối mật của các nước, vậy mà Tây Hạ cư nhiên cùng Đông Hán đánh ngang tay, kết quả như vậy khiến cho người ta không thể tưởng tượng; cho dù có hai mươi vạn binh lực chênh lệch, cũng tuyệt đối không nên có kết quả này!
“Nơi đang giao chiến là Thiên Lang Quan, yếu lộ của Tây Hạ và Đông Hán, dễ thủ khó công, cũng bởi vậy nên mới giữ được, đổi lại là một quan khẩu khác thì năm mươi vạn đại quân này e rằng đã sớm bị hủy!” Nói cách khác quân Tây Hạ đang đứng ở vị thế ưu thế mới đánh được ngang tay với Đông Hán, nếu không cũng không dám nghĩ tiếp.
“Chung Hách ngày đêm tức tốc khởi hành, tính thời gian cũng có thể đến nơi rồi, nếu như hắn không thể đánh thắng trận này thì chỉ còn cách ngự giá thân chinh!”
“Cần ta tiếp xúc dần sao?” Tuy Thiên Thanh Hoàng không muốn chạm vào chính sự, nhưng ai bảo phu quân của nàng là hoàng đế đâu, cho nên cố mà làm đi!
“Giờ tiếp nhận thì đến lúc đó sẽ không vất vả, hơn nữa việc gì cũng cần một quá trình, giờ đi cùng ta vào triều trước, đợi sau khi ta ngự giá thân chinh thì mới có thể danh chính ngôn thuận vào triều, cũng trấn áp được đám người kia!” Hiên Viên Tuyệt nghiêm túc nói.
“Được!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, việc Hiên Viên Tuyệt lo lắng không thừa, nàng chỉ cần nghe theo là được.
Nghe thấy đáp án quyết đoán rõ ràng của nàng, Hiên Viên Tuyệt nao nao, bất quá lập tức vui mừng ôm nàng vào trong lòng: “Hoàng Nhi, gặp nàng là may mắn nhất của đời ta!”
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Câu trả lời ta đã nói rồi, ta luôn nghĩ chàng là người rất may mắn!”
“Ha ha!”
Nói xong chuyện chính, Hiên Viên Tuyệt tiếp tục động tác trên tay, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thanh Hoàng, biểu tình hưởng thụ làm tâm tư hắn rung động…
Thiên Thanh Hoàng nằm sấp người hưởng thụ sự phục vụ của hoàng đế đại nhân, nhưng ngay khi nàng thoải mái sắp ngủ lại đột nhiên cảm giác có một đôi bàn tay bắt đầu hạnh kiểm xấu chu du trên cơ thể nàng, thậm chí cuối cùng còn chui vào trong quần áo, rốt cục khi đại chưởng đụng tới da thịt bên hông muốn hướng lên trên, nàng lập tức đè lại, mở hai mắt tức giận nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt, đủ rồi!”
“Không đủ!” Hiên Viên Tuyệt tựa đầu lên lưng Thiên Thanh Hoàng, tay kia tiếp tục vuốt ve trên lưng làm nàng run rẩy một trận. Hiên Viên Tuyệt không tính buông tha cho nàng, tay bị cầm khéo tránh thoát, chạy theo da thịt mềm nhẵn chậm rãi di động về phía trước, bạc môi hơi mở ra, thanh âm êm nhẹ động lòng: “Bao năm qua ta không đụng tới nữ nhân nào, mà nay hương vị của Hoàng Nhi lại là tốt đẹp như vậy, ta làm sao có thể đủ đây?”
Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Thật sự là lần đầu tiên?”
Lời của Thiên Thanh Hoàng làm động tác của Hiên Viên Tuyệt hơi dừng một chút, con ngươi nheo lại hiện lên nguy hiểm: “Hoàng Nhi không nhớ?”
Thiên Thanh Hoàng mờ mịt: “Ta không nhớ cái gì?”
“Tốt lắm!” Hiên Viên Tuyệt nhướn môi tà tiếu: “Hoàng Nhi không nhớ thì ta đây nhắc lại vậy, lần này có thể nhớ kỹ rồi chứ!” Dứt lời, Hiên Viên Tuyệt trực tiếp nhào lên người Thiên Thanh Hoàng, vung tay mấy cái đã cởi hết quần áo trên người nàng…
Nằm dưới thừa nhận đừng đợt va chạm của hắn, trong mơ màng, Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc nàng có hỏi Hiên Viên Tuyệt một vấn đề như vậy, hắn trả lời, ‘Nàng là đầu tiên, cũng là duy nhất!’ Nhưng đợi nàng nghĩ tới đây thì đã bị hắn ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ có thể tựa vào hắn nặng nề ngủ…
Edit: Hàn Băng + Trang Phạm
Sáng hôm sau:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng hậu trí tuệ cơ trí, lãnh đạo có cách, từ hôm nay trở đi Đế hậu đồng đường, cộng đồng chưởng quản, văn võ bá quan tận tâm hiệp trợ hoàng hậu, trái lệnh, trảm!” An công công kích động đọc thánh chỉ, sau đó lui từng bước, vung phất trần: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Dứt lời, văn võ bá quan lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”
Hiên Viên Tuyệt vẫn một thân long bào màu đen, đầu đội kim quan mặc sắc, khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng khí phách, phía sau hắn là Thiên Thanh Hoàng mặc chính trang màu đen, tóc vén cao, dung nhan tuyệt mỹ đoạt đi dương quang, khuôn mặt vô cảm, hai mắt lạnh lùng, nhìn qua rất xứng với Hiên Viên Tuyệt.
Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng cùng ngồi lên long ỷ rồi mới nói: “Bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
“Các vị ái khanh có ý kiến gì với thánh chỉ của trẫm không?” Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nâng mâu, động tác tùy ý cũng khiến người ta phải cẩn thận, lại quỳ xuống: “Cẩn tuân thánh dụ!” Hiên Viên Tuyệt đã nói trái lệnh đem chém, tấm gương phía trước rất nhiều, bọn họ nào dám nói thêm cái gì.
Hiên Viên Tuyệt tất nhiên biết tâm tư của bọn họ, trực tiếp nói chính sự: “Có việc gì thì nói đi!”
Thiên Thanh Hoàng lẳng lặng ngồi bên Hiên Viên Tuyệt không nói một câu, nàng nhìn người dưới đất rồi lại nhìn Hiên Viên Tuyệt. Thế gian này nói không sai, chỉ có khí phách này của hắn mới xưng với hai chữ “Đế vương”!
“Hoàng thượng! Chuyện thiết lập học đường thần muốn nhanh chóng đốc thúc, đầu tiên là bắt đầu ở kinh thành rồi mở rộng, thần tin nhất định sẽ có rất nhiều hàn môn đệ tử dũng dược báo danh, mà chuyện khoa khảo thần cũng đã biên soạn để năm nay tiến hành khoa khảo lần đầu, chọn ra nhân tài trúng tuyển, thành lập học viện chuyên môn quản lý cùng cơ cấu khoa khảo.”
Nghe giọng nói có chút quen, Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn lại, người mặc quan phục tam phẩm màu xanh kia không phải Lý Lương sao!
“Ừ!” Hiên Viên Tuyệt khẽ gật đầu, hắn rất tán thành với việc này, điều Lý Lương nói ban nãy là được hắn phê chuẩn và ý bảo.
Hiên Viên Tuyệt vừa dứt lời, một quan viên chức cấp cao hơn liền đứng ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, trước đó vài ngày Lý Thị Lang đã lược thuật với hộ bộ ba mươi vạn lượng bạc làm kinh phí dựng học đường, nhưng bây giờ chiến sự biên quan hết sức căng thẳng, quốc khố cần phải cẩn trọng; thần cho rằng nên tạm dừng việc thành lập học đường, đợi chiến tranh chấm dứt khởi công cũng không muộn!”
“Thượng Thư đại nhân nói sai rồi!” Lý Lương lập tức phản bác: “Quốc gia gặp nạn, dùng người tận lực, chọn nhân tài bộ pháp càng không thể ngừng. Một sự thay đổi mới cần nhất là thời gian, nếu thực thi bây giờ thì còn có thể ra đối sách, nhưng nếu hoãn lại mà chẳng may chiến tranh kéo dài không kỳ hạn thì sẽ phải đợi tới ngày tháng năm nào?”
“Nếu Lý Thị Lang đã nói vậy thì tất cả cũng do lão phu đã lo quá rồi, nhưng nếu kinh phí không đủ thì có phải sẽ do Lý Thị Lang bù vào không?” Hộ bộ thượng thư cũng không nhường, trực tiếp bắt bẻ.
“Nhân tài quốc gia tất không thể thiếu, chọn lựa nhân tài, khai sáng khoa cử không liên quan tới chiến tranh!”
“Một khi chiến tranh nổ ra, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống khó khăn, ai còn quan tâm đọc sách hay không đọc sách?”
“Gian khổ học tập mười năm, đọc sách không phải một sớm một chiều là thành, cho dù chiến tranh có kéo dài bao lâu cũng không thể khiến người ta bỏ đọc sách!”
…
Hai người, ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai!
“Yên lặng!” An công công vung phất trần quát, lập tức làm cho hai kẻ khắc khẩu ngừng lại.
“Hoàng Thượng thứ tội!” Hai người quỳ xuống thỉnh tội.
Hiên Viên Tuyệt lúc này mới lạnh lùng nâng mi mắt: “Chiến tranh còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ Tây Hạ của trẫm lớn như vậy, quân phí há lại không kham nổi? Tây Hạ nghỉ ngơi lấy lại sức nhiều năm như thế để làm gì?” Lời của Hiên Viên Tuyệt khiến Hộ bộ thượng thư chấn động, càng cúi thấp người hơn.
“Chuyện xây dựng học đường trẫm đã phê chuẩn, cho dù chiến tranh sẽ diễn biến như thế nào, chuyện này cũng không thể chậm trễ, trẫm nghĩ Tây Hạ này không đến mức ngay cả việc ấy cũng làm không xong!”
“Hoàng Thượng anh minh!” Lý Lương cung kính dập đầu, vui vẻ phục tùng.
“Hoàng Thượng anh minh!” Thượng Thư cũng dập đầu, không dám có ý khác, nếu hắn còn nói tiếp, không chừng lại bị khép tội tham quan, ngày mai không còn thấy mặt trời.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, quân ta đóng ở tứ phương, nay phía đông có quân Đông Hán nên đã tăng cường binh lực trấn giữ, nhưng thiên hạ một khi khai chiến, hai quốc gia còn lại cũng không bàng quang đứng nhìn, thần đề nghị mặt khác điều tam lộ quân bổ sung cho ba thành trì!” Chung Hách nghiêm túc nói.
“Ý của Chung tướng quân là đem Trung Đình quân của ta chia làm ba đường đóng ở ba vị trí quân phòng?” Một vị tướng quân đi ra, trên mặt viết rõ sự không đồng ý.
“Chia làm ba đường khẳng định sẽ phân hoá lực lượng Trung Đình quân, cho nên ý thần là điều quân từ một phía ra hai bên còn lại. Tất cả bọn họ hàng năm đều đóng ở biên quan, có thể dễ dàng dung hợp với nhau, phía bên còn trống để Trung Đình quân toàn bộ tiếp nhận!” Chung Hách mặt không đổi sắc nói.
“Không được! Xưa nay Trung Đình quân vẫn trấn giữ giữa đô thành và biên quan, bảo vệ an toàn cho hoàng thành, nếu như điều đi, binh lực còn lại không đủ thủ hộ hoàng thành!” Vị tướng quân kia phân tích.
Hai người nói đều có lý, lúc này Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện kỳ thật Hiên Viên Tuyệt rất biết dùng người, những người này đều có điểm đặc biệt, mặc dù sợ Hiên Viên Tuyệt, nhưng vẫn nhiều lần thẳng thắng can gián, tuy rằng hai bên có vẻ đối lập, kì thực đều muốn cho chủ kiến tốt nhất, Hiên Viên Tuyệt sau khi cân nhắc sẽ tổng kết ra một đối sách khiến bọn họ cùng tin phục, đây mới chân chính là một bậc đế vương; hắn không cần chất vấn ai, bởi vì thủ hạ của hắn có năng lực tự chất vấn, việc hắn cần làm chỉ là đúc kết lại thành một đáp án, nhưng cũng phải là một đáp án tuyệt đối thuyết phục, đây là thành công của người lãnh đạo!
“Trung Đình quân tạm thời án binh bất động, đem quân đội những thành bên tập hợp lại, toàn lực trấn thủ, mặt khác Trung Đình quân cũng gia tăng huấn luyện, nếu một khi khai chiến, tùy thời chuẩn bị trợ giúp!”
“Tuân mệnh!”
…
“Bãi triều!”
“Cung tiễn Hoàng Thượng! Cung tiễn hoàng hậu nương nương!”
Bóng hai người cùng rời đi, suốt buổi lâm triều, Thiên Thanh Hoàng từ đầu đến cuối cũng không nói một chữ nào, chỉ lẳng lặng nhìn, không vội vàng tạo uy nghiêm với bá quan, cũng không tùy tiện can thiệp vào quyết định của Hiên Viên Tuyệt, chính là chỉ nhìn như vậy; nhưng Hiên Viên Tuyệt biết, đây là chỗ thông minh của Thiên Thanh Hoàng.
Nữ tử cầm quyền, trăm ngàn năm chưa từng có, cho dù thân phận của Thiên Thanh Hoàng có là trang chủ Thanh Hoàng sơn trang người người bội phục, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật nàng là nữ tử; hôm nay vì hắn là Hiên Viên Tuyệt, nên bọn họ không phản đối, nhưng nếu ở một quốc gia khác, Thiên Thanh Hoàng quyết không thể ngồi trên long ỷ.
Những người bên dưới tuy rằng không dám nhiều lời trước mặt Hiên Viên Tuyệt, nhưng kể cả Chung Hách và Lý Lương đều không thuần phục Thiên Thanh Hoàng; nếu hôm nay Thiên Thanh Hoàng lựa chọn can thiệp, cho dù nàng nói đúng cỡ nào, chung quy đều khiến mọi người phản cảm, bởi vì Hiên Viên Tuyệt vốn có năng lực xử lý tốt hết thảy, không cần đến sự can thiệp của nàng.
Hôm nay Thiên Thanh Hoàng lại ngồi bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, một câu cũng không nói, quan sát toàn bộ sự tình trên triều làm cho bách quan cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của nàng, bởi vì nàng là người bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, là hoàng hậu duy nhất của Tây Hạ!
Không quá lâu sau, bọn họ sẽ quen với sự có mặt của nàng trong các buổi thượng triều, đến khi Hiên Viên Tuyệt đích thân dẫn quân ra trận, trong triều không có người đáng tin cậy, Thiên Thanh Hoàng liền có thể ra mặt, cho dù không có Hiên Viên Tuyệt ở bên, nàng cũng có thể độc tọa triều đình! Hơn nữa sẽ không có ai nói ra nói vào, bởi vì bọn họ đã quen với việc nàng ngồi vào vị trí đó!
Hai người trở lại ngự thư phòng, An công công đã phái người đem tấu chương chia làm hai phần, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt ngồi ở án thư rộng lớn phía sau xem tấu chương; Hiên Viên Tuyệt xem tấu rất nhanh, phần lớn đều là xem qua một cái rồi phê duyệt, mà Thiên Thanh Hoàng lần đầu tiên xem nên phải đọc đi đọc lại rồi mới nhấc bút duyệt, vô thức còn viết thêm ý kiến của mình, Hiên Viên Tuyệt lấy hai bản qua nhìn một chút, vẻ mặt thưởng thức gật đầu, có điều: “Hoàng Nhi, nếu như chỉ phê hơn mười bản tấu chương thì không sao, nhưng nếu cả ngày phải đối mặt với một núi tấu chương, như vậy nàng có thể không cần ngủ nữa!”
Thiên Thanh Hoàng ngừng một chút, nhìn đống tấu chương xếp thành núi trên bàn, cũng hiểu được ý của Hiên Viên Tuyệt, lại dừng bút, đem tấu chương để qua một bên, mày hơi nhăn: “Ý của chàng là nói nếu chàng rời đi, ta sẽ phải phê duyệt nhiều tấu chương như vậy?” Nghĩ đến đây, Thiên Thanh Hoàng nhăn mày càng chặt.
Hiên Viên Tuyệt buông bút đem Thiên Thanh Hoàng ôm vào lòng: “Hoàng Nhi nếu cảm thấy mệt thì chỉ cần chọn tấu quan trọng xem là được! Hiên Viên Địch đã được ta đưa đến hộ bộ học tập, đến lúc đó gọi nó trở về để nó giúp nàng.”
Đúng vậy! Còn có tiểu tử Hiên Viên Địch kia nữa! Tâm tình khó chịu của Thiên Thanh Hoàng lập tức tan biến, dù sao để hắn đi học tập một chút cũng không tệ!
Hiên Viên Địch đang ở hộ bộ không ngừng lật xem sổ sách hắt xì mạnh một cái, hoàn toàn không biết Hoàng tẩu thân yêu đang muốn nô dịch hắn!
Đến tối, Thiên Thanh Hoàng cho Hiên Viên Tuyệt một khối Thất Tinh lệnh, Hiên Viên Tuyệt lập tức cự tuyệt: “Đây là người của Hoàng Nhi, nàng nên giữ lại, ta không cần!”
Thiên Thanh Hoàng cố chấp đem nó bỏ vào tay Hiên Viên Tuyệt, thật tâm: “Tuyệt, ta không phải giao thế lực của ta cho chàng, ta chỉ đem nhân lực cho chàng mượn thôi, khối Thất Tinh lệnh này không thể điều động Thất Tinh của ta, nhiều nhất có thể điều động năm trăm người, mà năm trăm người này chính là lễ vật ta tặng cho chàng””
“Hoàng Nhi làm vậy là có ý gì?” Hiên Viên Tuyệt biết thủ hạ của Thiên Thanh Hoàng rất lợi hại, cho dù là người của Huyết vực cũng còn kém xa, năm trăm ngừơi này Thiên Thanh Hoàng cho hắn chắc chắn có lý do đặc biệt.
“Trên chiến trường thắng bại đều do bất ngờ, ta chưa từng đánh trận, nhưng tin chắc không ai có thể so với người của ta; võ công của bọn họ không chú trọng đối mặt nghênh địch, mà là hoạt động bí mật xung quanh, tìm hiểu quân tình thực hiện nhiệm vụ bí mật, bọn họ tuyệt đối là những hảo thủ, ngoài ra loại võ công bọn họ sử dụng đều lấy nhanh, chuẩn làm mục tiêu, ở trên chiến trường tuyệt đối chiếm ưu thế, hơn nữa ba người một nhóm tạo thành trận pháp, mặc dù không thể nói là tuyệt đối không phá được, nhưng vài đám tiểu binh không thể làm gì được!”
“Quan trọng hơn tất cả đều là Thất Tinh trung thượng cấp, phụ trách huấn luyện thủ hạ, ta đem bọn họ cho chàng là hi vọng bọn họ giúp chàng huấn luyện một quân đội cường mạnh, bất luận tốc độ hay thực lực đều siêu việt!”
Hiên Viên Tuyệt cũng hiểu được ý của Thiên Thanh Hoàng, hắn từng chính mắt gặp qua những người đó, tự nhiên sẽ không hoài nghi thực lực của bọn họ: “Phần lễ vật này ta nhận!”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì thêm, lần này cứ để bọn họ chứng minh tâm huyết bấy lâu nay nàng huấn luyện đi, tuyệt đối sẽ không làm nàng thất vọng.
Từ lần đó, Thiên Thanh Hoàng mỗi ngày lâm triều đều cùng Hiên Viên Tuyệt cùng vào cùng ra, cho dù Thiên Thanh Hoàng không nói một câu nhưng những người này cũng đã dần dần tiếp nhận việc nữ nhân ngồi trên long ỷ!
Mười ngày sau, tin tức từ chiến trường truyền về, hoàng đế Đông Hán lấy cớ Tây Hạ hoàng hậu mưu sát công chúa Đông Hán hòa thân mà chính thức khởi binh chinh phạt Tây Hạ!
“Rốt cục cũng bắt đầu!” Thiên Thanh Hoàng âm trầm nhìn vào không trung xa xăm, lòng thâm trầm.
“Hoàng Nhi đang lo lắng sao?” Hiên Viên Tuyệt đi đến bên Thiên Thanh Hoàng, ôm lấy thắt lưng nàng, hai người một thân hắc bào, một thân hoa bào đan cùng một chỗ, sau lưng là cung điện hoa lệ, tạo nên một bức họa mặc tuyệt mỹ.
Thiên Thanh Hoàng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Đông Hán truyền tin, Tư Đồ Thanh cấm túc Tư Đồ Dực, cố ý phế hắn, một lần nữa lập hoàng tử mười một tuổi kia làm thái tử; người của Thiên gia cũng bị Tư Đồ Thanh bài xích! Trước đó vài ngày thám tử tra ra có người thần bí ra vào hoàng cung Đông Hán, tuy rằng chưa xác định được thân phận, nhưng lần này Đông Hán xuất binh khẳng định do có thế lực khác ở sau lưng làm chỗ dựa!”
“Hoàng Nhi cũng đoán ra sao?” Điều Thiên Thanh Hoàng nói hắn cũng biết, nhưng đối phương che giấu thật tốt, mặc dù có hoài nghi, nhưng vẫn chưa dám khẳng định.
“Có ngũ thành có thể là Ngô Đồng Lâm, về phần đáp án chắc chắn, ta nghĩ lần này là một trận đại chiến!” Chỉ cần đánh tới, nàng không tin bọn họ sẽ không giấu đầu lòi đuôi; nghĩ đến Ngô Đồng Lâm, Thiên Thanh Hoàng liền nghĩ tới tên tiểu tử Thu Triển Hạo, bên Thu Thủy Ly vẫn chưa có tin tức, người mà nàng phái đến Ngô Đồng Lâm cũng không trở về, thật sự đáng lo!
“Bên phía Nam Phong, Đông Phương Hằng thì không thể khẳng định, nhưng Đông Phương Vô Dật vẫn luôn muốn chống lại Đông Phương Hằng, lúc này Đông Hán – Tây Hạ đại chiến, chắc chắn bọn họ sẽ tham dự. Bên phía Bắc Lương thì Triệu Hoàng tuổi tác đã cao, đám hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà sẽ mượn việc này xuất binh tranh đoạt binh quyền!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt dần dần trầm ngâm: “Tây Hạ lần này sẽ là tứ phía thụ địch!”
“Người giết Tư Đồ Văn Thiên không tra được, những manh mối tìm thấy đều không rõ ràng, muốn thăm dò người phía sau bức màn này vẫn cần có chút khó khăn!” Tam quốc đều đã phát binh, hơn nữa khả năng đều là nhằm vào Tây Hạ, rốt cục là ai chủ đạo âm mưu này, muốn ra đòn trí mạng với Tây Hạ?
”Hoàng Nhi không cần quá mức lo lắng, đáp án, rất nhanh sẽ có …”
Buổi tối, Thiên Thanh Hoàng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bước vào phòng không thấy bóng dáng Hiên Viên Tuyệt, biết hắn lại đang xem công văn, cầm áo choàng mặc vào, đi đến ngự thư phòng!
Đẩy cửa đi vào, vừa vặn thấy Hiên Viên Tuyệt đứng bên cạnh một cái sa bàn, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ, phát hiện nàng tiến vào mới hoàn hồn, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Sao lại đến đây?”
Thiên Thanh Hoàng không trả lời, nhìn sa bàn kia: “Đang nghĩ việc hành quân đánh trận?”
Hiên Viên Tuyệt xoay người đem một phong chiến thư đưa cho Thiên Thanh Hoàng: “Nàng xem trước đi!”
Thiên Thanh Hoàng mở ra nhìn một chút, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, trên đó viết chiến tranh đã bắt đầu, Tây Hạ đóng quân có năm mươi vạn, mà Đông Hán đóng quân những bảy mươi vạn, hai phương giao chiến bảy lần, thương vong ngang nhau, không phân thắng bại!
Nhưng chính kết quả này mới làm cho tâm tình của bọn họ trở nên nghiêm trọng, trong các nước, Tây Hạ binh hùng tướng mạnh, binh lực là thứ tối mật của các nước, vậy mà Tây Hạ cư nhiên cùng Đông Hán đánh ngang tay, kết quả như vậy khiến cho người ta không thể tưởng tượng; cho dù có hai mươi vạn binh lực chênh lệch, cũng tuyệt đối không nên có kết quả này!
“Nơi đang giao chiến là Thiên Lang Quan, yếu lộ của Tây Hạ và Đông Hán, dễ thủ khó công, cũng bởi vậy nên mới giữ được, đổi lại là một quan khẩu khác thì năm mươi vạn đại quân này e rằng đã sớm bị hủy!” Nói cách khác quân Tây Hạ đang đứng ở vị thế ưu thế mới đánh được ngang tay với Đông Hán, nếu không cũng không dám nghĩ tiếp.
“Chung Hách ngày đêm tức tốc khởi hành, tính thời gian cũng có thể đến nơi rồi, nếu như hắn không thể đánh thắng trận này thì chỉ còn cách ngự giá thân chinh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook